Black Dog (Hắc Khuyển)
-
Chương 13: Dưới căn hầm
- Chị sợ sao? - Con bé cười hỏi Iris
- Nhóc là ai? Không nhóc là thứ gì?
- Chika là Chika và đương nhiên là con người.
- Nhóc nói dối. - Iris nghiêm nghị.
- Không phải mà, Chika không phải kẻ nói dối, mẹ nói những kẻ nói dối đều xấu xa, Chika không phải là kẻ xấu mà. - Con bé mếu máo khóc nức nở.
- Chị xin lỗi, chị không có ý đó, vậy con quái vật em nói nó đang ở đâu? Hình dạng của "nó" thế nào.
- Em không biết. Từ lúc bị nhốt ở đây Chika chưa từng nhìn thấy "nó". - Giọng nói cao vút nấc lên từng tiếng.
Iris đang cực kì hối hận vì đã nặng lời. Một lúc sau Chika mới hết khóc mặc cho cô ra sức dỗ dành. Con bé chưa từng gặp nhưng lại liên tục khẳng định con quái vật có tồn tại. Những lời nói cứ đang tự mâu thuẫn với nhau. Hai mươi mốt năm cuộc đời trong đời mình, Iris chưa bao giờ thấy bất kì thứ gì kì quái như ma quỷ, yêu tinh, yêu quái, tinh linh, tiên và tất nhiên cả quái vật. Nhưng cô thực sự nghi nhờ việc Chika là con người. Cơ thể nhỏ bé ấy không có bóng là bằng chứng rõ ràng nhất. Bản thân vốn là người theo chủ nghĩa duy vật nên mọi thứ đang trở nên quá tải với thế giới của cô.
Con người vốn là loài động vật đa nghi, họ sẽ chỉ tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy và những gì họ muốn tin. Iris cũng vậy. Có thể nói cô đã chấp nhận một chút vào câu chuyện hoang đường này vì sự diện đặc biệt của Chika nhưng vẫn không phải là một trăm phần trăm.
- Chị sẽ đi theo Chika xuống tầng hầm chứ?
- Tại sao chị phải xuống đó?
- Vì chỉ có nơi đó là Chika không bước vào được thôi, cửa bị đóng kín, cứng lắm. Nếu là chị thì chắc có thể.
- Em đang nhờ chị?
- Dạ vâng. "Nó" không động vào con người khi vẫn còn ban ngày và trong đêm đầu tiên đâu nên đi giờ là an toàn nhất. - Chika chắc nịch.
- À, chẳng phải hồi nãy Chika nói sẽ cho chị biết một chuyện rất hay sao? Chị phải ra ngoài nhanh lên không thôi là lỡ mất.
Chika kéo Iris đi một mạch, cả hai dừng lại trước một cánh cửa ở đầu dãy hành lang, là phòng của Ayane. Có ba tiếng phụ nữ cười nói vừa quen thuộc vừa xa lạ phát ra bên trong.
- Mẹ ơi, con còn phải tỏ vẻ khó chịu với chị ta bao lâu nữa?
- Ngày mai nữa là được rồi.
- Ayane cháu đúng là diễn viên luôn đấy.
- Thì cháu mà, thật sự thì cháu cũng ghét chị ta lắm ý. Ỷ mình giàu với xinh đẹp một chút mà lúc nào cũng hất mặt lên trời chả coi ai ra gì. Cái gì mà còn một số chuyện ở bên Pháp. Nói thẳng ra là không muốn sống với bọn thường dân như chúng ta luôn đi cho nó nhanh.
- Cô cũng không thích con nhỏ đó. Đến nơi thì ngủ một mạch trong phòng tới tối không chịu phụ giúp ai cái gì cả. Giống như chúng ta là người hầu không bằng. Giống y như mẹ nó vậy.
- Mẹ à, tại sao tự dưng lại phải đi nghỉ hè với chị ta vậy? Trước giờ có bao giờ nói chuyện với nhau đâu?
- Mẹ cũng chả muốn, chỉ vì Taka sắp vào đại học rồi nên muốn lấy lòng cha nó chút thôi. Sau này đỡ phải lo học phí cho anh con.
- Vậy lỡ chị ta ghét con thì sao, chẳng phải con sẽ không có tiền đi học đại học sao? Con không làm nữa đâu?
- Con còn nhỏ có nói gì chỉ cần nhận lỗi thì ai trách được. Con làm vẻ khó chịu còn mẹ với cô Haruno tỏ ra thân thiện thì mới nhanh chiếm được cảm tình của nó được.
- Chị Itsuki nói đúng, có Akira rồi em cũng biết nuôi con là tốn kém như thế nào? Dù sao việc lấy lòng con nhỏ chảnh choạ đó cũng thấy ghét nhưng mà thôi vậy.
- Akira vẫn còn nhỏ, chi phí vẫn còn ít mà. Đâu có như chị phải lo cho đến hai đứa lớn đầu này.
Tiếng trò chuyện vẫn còn vang lên bên trong tuy nhiên ở ngoài Iris đang tức giận đến run người. Cũng hên là do bị kéo vội đi nên cô đã để thanh tanto ở lại phòng nếu không thực sự đã có án mạng. Chết tiệt thât. Tất cả đều là kẻ dối trá. Xin lỗi mấy người nhé, cái con nhỏ các người nhắc tới đã nghe được hết rồi. Vì tiền nên mấy người mới thân thiện với tôi phải không. Vậy thì không cần phải giờ vờ nữa đâu. Tôi thề là mấy người sẽ không nhận được thêm một đồng nào từ cha tôi nữa.
Khi còn đang muốn nghe tiếp, Iris chợp nhận ra có thứ gì đó đứng ngay phía sau lưng mình. Nó lặng lẽ quát sát cô từ trong góc khuất của đêm tối. Trên sàn một cái bóng đen có hình dạng con người đổ dài đến chỗ chân cô, nó từ từ tiến lại gần không nhanh cũng không chậm. Chika lúc này cũng biến đâu mất.
- Chị nghe thấy hết rồi sao? - Giọng người con trai nhỏ nhẹ, có chút buồn bã vang lên.
Iris nhận ra đó là Taka. Cậu đi ra khỏi bóng tối, khuôn mặt cũng dần hiện rõ hơn.
- Những gì cần nghe đã nghe hết rồi. - Iris lạnh lùng đáp lại.
Cả hai đi xuống cầu thang, Taka bật đèn nhà bếp lên rót nước lọc ra ly thuỷ tinh mời Iris, rồi ngồi đối diện nhau qua bàn ăn.
- Về chuyện bọn họ, em xin lỗi.
- Em cũng như vậy sao? Dù rất ghét nhưng vẫn phải tỏ ra là thích.
- Không, em không ghét chị. Lúc bé chúng ta cũng hay chơi với nhau mà. Thực ra, lúc đó em đã rất thích chị. - Taka nói có chút xấu hổ, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
- Giờ em định như thế nào?
- Em cũng không biết. Em chỉ mong chị có thể tha thứ cho bọn họ được chừng nào thì hay chừng đó đặc biệt là Ayane. Nó vẫn là một con nhóc.
- Vậy sao lúc đầu hai đứa còn nhốt chị bên ngoài? Được rồi Taka, đừng diễn nữa. Chị không dễ bị lừa nữa đâu. Sáng mai chị sẽ rời đi ngay. Không làm phiền các người nữa.
- Chị bị nhốt ở bên ngoài? - Cậu ta ngạc nhiên. - Bên ngoài có tiếng nói rất ồn nên em không biết chị đến lúc nào.
- Là Chika gọi anh ấy đó. - Chika bỗng lên tiếng chen vào. - Anh ấy có vẻ như thấy được Chika nên đã liên tục bắt chuyện nhưng người thấy được Chika chỉ có mình chị thôi.
Iris ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
- Em có thấy một bé gái cỡ năm tuổi đang ở đây không, nó đang ngồi trên đùi em đấy?
- Không, ở đây ngoài chị với em còn có ai nữa sao? Chị thấy được... ma?
- Ma?
- Chika không phải ma, Chika là con người. Sao này Chika lớn lên sẽ thành một cô gái xinh đẹp giống như mẹ, lúc đó anh sẽ phải thích Chika thôi. - Con bé phồng má lên giận dỗi.
- Khoảng hai năm trước lúc bị tai nạn giao thông, khi em tỉnh dậy thì hay thấy mấy thứ hình thù mờ ảo và những âm thanh kì lạ, nó không hề rõ ràng, bác sĩ nói chỉ là những di chứng bình thường nhưng đến giờ cũng chẳng hề biến mất.
Iris hơi đắn đo nhưng cuối cùng cũng kể cho Taka về Chika và về "nó". Lúc đầu nghe thấy cậu có chút không tin nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của người đối diện. Taka cũng miên cưỡng chấp nhận. Nhưng trái ngược với Iris cậu trở nên cực kì sợ hãi.
- Em muốn hỏi nhỏ chị một chút. - Taka ghé sát vào tai Iris. - Chúng ta có thể tin tưởng con bé được không? Lỡ như đó là cái bẫy thì sao?
Iris nhìn vào Chika, con bé đang tỏ ra xấu hổ khi được áp sát vào lồng ngực Taka. Con bé có vẻ thích cậu. Dáng vẻ đó thực sự rất ngây thơ không khác gì với so đứa trẻ năm tuổi. Dù vậy nó cũng có thể là một sự dối trá, đây thực sự là một cuộc đánh cược.
- Ngày mai em sẽ nói với mọi người rời khỏi nơi đây.
- Bọn họ sẽ tin sao?
- Em không biết nữa, nhưng mà...
- Theo lời Chika, "nó" sẽ không hoạt động ban ngày và đêm đầu tiên nên chúng ta vẫn còn chút thời gian. Nhưng bây giờ đi xuống căn hầm vẫn là nguy hiểm, hãy chờ cho đến sáng rồi cùng nhau kiểm tra, lúc đó sẽ tính tiếp.
Sau cuộc nói chuyện ba người chia nhau về phòng riêng. Iris cố gắng lắm mới thuyết được Chika chuyện dời lại sang ngày mai. Cô lau sạch vết bẩn trên người con bé, cũng thay luôn cái đầm nhàu nát kia bằng một cái áo thun của mình. Trong lúc ngủ, tay cô chạm vào thanh đoản kiếm tanto, một cảm giác an toàn khó tả bao trùm lấy cơ thể, nó giống như đang sự hiện diện của một người.
Đột nhiên có tiếng ồn phát ra từ bên ngoài cánh cửa, nó cứ xì xầm như tiếng nói chuyện thì thào của con người, nhưng lạ ở chỗ không phải của một hay hai mà lại là của rất nhiều người. Âm thanh cứ to dần rồi lại nhỏ đi, cô không thể nghe rõ được bọn họ đang nói gì, như thể đó là những lời thì thầm của quỷ. Iris mở mắt ra, cô vẫn thấy Chika đang nằm ngủ ngon giấc bên cạnh mình. Cô không hiểu sao bản thân lại dễ dàng chấp nhận cái sự hoang đường đang diễn ra tại đây nữa, liệu có phải do cơ thể đã từng trải qua những thứ thế này.
Tiếng nói bên ngoài lại to lên, sự tò mò bắt đầu len lỏi vào lí trí, Iris khẽ mở cửa phòng nhìn ra dãy hàng lang tối.
- Bà nội.
Cô lên tiếng gọi người phụ nữ đang khom lưng đang bước đi.
- Cháu chưa ngủ sao Iris? - Người phụ nữ quay người lại mỉm cười dịu dàng nhìn đứa cháu mình.
- Bà dắt Akira đi đâu vậy?
- Thằng bé muốn đi vệ sinh nhưng lại sợ bóng tối nên bà dắt nó đi.
- Dù vậy bà cũng nên bật đèn lên.
Người phụ nữ già vội lấy tay che đi đôi mắt nhăn nheo khi ánh sáng đột ngột lấp đầy dãy hành lang.
- Ừ, bà quên mất. Vậy cháu ngủ trước đi.
- Bà nội, hướng đó không phải là nhà vệ sinh.
- À vậy hả, chắc bà già rồi nên nhầm lẫn.
- Không, hướng bà đang đi là đúng rồi đấy.
Cả hai người im lặng nhìn nhau. Iris để ý ngay từ lúc bắt chuyện với bà nội, thì tiếng ồn ào đã im bặt.
- Bà là ai? Buông Akira ra. Akira đến đây với chị ngay.
Thằng bé cứ như người vô hồn, ai nói gì thì đều làm theo. Người phụ nữ kia vội vàng nắm tay đứa trẻ nhưng Iris kịp dùng thanh đoản kiếm đe doạ ngược lại.
- Iris, cháu sao vậy, là bà đây mà.
- Thành thật xin lỗi nhưng tôi không phải là quàng khăn đỏ.
- Hai bà cháu đang làm gì vậy?
- Ông nội? - Iris ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đang đứng ở đầu cầu thang.
- Tôi chỉ đang định dắt Akira đi vệ sinh thôi. Con bé Iris hình như có chút hiểu lầm gì đó.
- Sao cháu dám dùng dao đe doạ người lớn như vậy hả? Có phải do được người phụ nữ đó nuông chiều quá nên sinh hư rồi không?
- Dạ,... không.
Iris cúi mặt xuống, cô không muốn nhìn thẳng vào người ông đang hạ thấp mẹ mình. Cô không muốn để sự tức giận trong ánh mắt mình lộ ra. Người lớn luôn cho mình cái quyền luôn luôn đúng, dù có thế nào thì bọn họ vẫn là bề trên. Khi nói gì khác với họ mong muốn thì đều bị coi là sự hỗn hào.
- Nếu không có gì nữa thì đi ngủ hết đi. Khuya rồi đừng để người khác tỉnh dậy.
- Vâng. - Iris miễn cưỡng trả lời.
- Akira, chúng ta đi thôi.
- Khoan đã, để cháu dắt em, bà với ông ngủ trước đi.
- Vậy cũng được. Nhờ cháu nhé.
Iris từ trên lầu dõi theo họ cho đến khi hai người đi vào phòng mình. Có lẽ cô đã quá đa nghi. Những tia sáng bắt đầu xuất hiện đẩy lùi màn đêm về phía sau. Đã lâu rồi Iris mới ngắm bình minh, cuộc sống vội vã hàng ngày đã làm cô bỏ lỡ đi nhiều thứ. Đáng lẽ cô đã có thể tận hưởng sự thư giãn này nếu như không có chuyện kì quái của căn nhà và sự khó ưu của dòng họ bên nội.
- Trông em có vẻ vui? - Iris hỏi.
- Vâng, ước mơ của Chika sắp được hoàn thành rồi ạ.
- Vậy sao? Tiết lộ cho chị biết được không?
- Ước mơ của Chika là có thể thoát được nơi này, sau đó lớn lên trở nên xinh đẹp như mẹ. Rồi lấy một người đẹp trai như PaPa hoặc là... giống anh Taka. Í ya. Chika không nói nữa đâu ngại lắm.
Iris cười rồi xoa đầu con bé. Cô đi ra ngoài thì thấy Taka đang đứng đợi sẵn. Hai mắt cậu thâm quầng, tối qua có lẽ đã bị mất ngủ. Khi thấy Iris mang theo thanh đoản kiếm thì có chút thắc mắc nhưng lại thôi không hỏi. Cậu cũng tiện tay lấy một tuýt sắt để phòng thân.
Cả hai theo chỉ dẫn của Chika đi tới cuối hành lang tầng trệt nơi đó có một cầu thang gỗ nhỏ dẫn đi xuống dưới. Dưới này không có cửa sổ, mọi thứ vẫn tối om dù đã là buổi sáng. Những đồ dùng bị hư hỏng hoặc không sài tới nữa đều vất ở đây. Không có gì đặc biệt so với một nhà kho bình thường trừ sự tồn tại của một cánh cửa màu đen dẫn sang một căn phòng khác. Nó đã bị khoá chặt từ bên trong. Cả hai đắn đo một chút rồi cũng quyết định phá cửa đi vào. Ngoài dự đoán của tất cả, không có gì phóng ra hay thứ gì ở trong đó cả. Một căn phòng tràn ngập bóng tối và trống rỗng. Mặc dù vậy nó vẫn mang đến cho Iris một cảm giác bất an.
- Tại sao lại không có gì cả? Rõ ràng Chika thấy mấy người lần trước bước vào đây rồi không trở ra nữa mà.
Iris phát hiện ở dưới sàn có một vệt kéo lê rất dài, nó di chuyển đến chân tường rồi biến mất. Không chỉ có một mà là hàng chục dấu vết như vậy. Cô vội liền soi đèn pin nhìn lên trên tường và trần nhà.
- Taka, Chika đi ra khỏi đây nhanh. - Giọng Iris gấp gáp, không hề quay đầu lại phía sau. Đến lúc này cô mới nhận ra mức độ nguy hiểm thực sự trong câu chuyện của Chika.
- Chị Iris, có chuyện gì xảy ra vậy? - Taka vội vã hỏi.
- Em không thấy được gì hết sao? Là vết kéo xác, trên tường và trần nhà còn có những vết cào sâu hoắm, chắc chắn không bình thường ngay cả thú dữ cũng không thể gây ra được mấy dấu vết đó. Gọi mọi người dậy hết đi. Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Nhóc là ai? Không nhóc là thứ gì?
- Chika là Chika và đương nhiên là con người.
- Nhóc nói dối. - Iris nghiêm nghị.
- Không phải mà, Chika không phải kẻ nói dối, mẹ nói những kẻ nói dối đều xấu xa, Chika không phải là kẻ xấu mà. - Con bé mếu máo khóc nức nở.
- Chị xin lỗi, chị không có ý đó, vậy con quái vật em nói nó đang ở đâu? Hình dạng của "nó" thế nào.
- Em không biết. Từ lúc bị nhốt ở đây Chika chưa từng nhìn thấy "nó". - Giọng nói cao vút nấc lên từng tiếng.
Iris đang cực kì hối hận vì đã nặng lời. Một lúc sau Chika mới hết khóc mặc cho cô ra sức dỗ dành. Con bé chưa từng gặp nhưng lại liên tục khẳng định con quái vật có tồn tại. Những lời nói cứ đang tự mâu thuẫn với nhau. Hai mươi mốt năm cuộc đời trong đời mình, Iris chưa bao giờ thấy bất kì thứ gì kì quái như ma quỷ, yêu tinh, yêu quái, tinh linh, tiên và tất nhiên cả quái vật. Nhưng cô thực sự nghi nhờ việc Chika là con người. Cơ thể nhỏ bé ấy không có bóng là bằng chứng rõ ràng nhất. Bản thân vốn là người theo chủ nghĩa duy vật nên mọi thứ đang trở nên quá tải với thế giới của cô.
Con người vốn là loài động vật đa nghi, họ sẽ chỉ tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy và những gì họ muốn tin. Iris cũng vậy. Có thể nói cô đã chấp nhận một chút vào câu chuyện hoang đường này vì sự diện đặc biệt của Chika nhưng vẫn không phải là một trăm phần trăm.
- Chị sẽ đi theo Chika xuống tầng hầm chứ?
- Tại sao chị phải xuống đó?
- Vì chỉ có nơi đó là Chika không bước vào được thôi, cửa bị đóng kín, cứng lắm. Nếu là chị thì chắc có thể.
- Em đang nhờ chị?
- Dạ vâng. "Nó" không động vào con người khi vẫn còn ban ngày và trong đêm đầu tiên đâu nên đi giờ là an toàn nhất. - Chika chắc nịch.
- À, chẳng phải hồi nãy Chika nói sẽ cho chị biết một chuyện rất hay sao? Chị phải ra ngoài nhanh lên không thôi là lỡ mất.
Chika kéo Iris đi một mạch, cả hai dừng lại trước một cánh cửa ở đầu dãy hành lang, là phòng của Ayane. Có ba tiếng phụ nữ cười nói vừa quen thuộc vừa xa lạ phát ra bên trong.
- Mẹ ơi, con còn phải tỏ vẻ khó chịu với chị ta bao lâu nữa?
- Ngày mai nữa là được rồi.
- Ayane cháu đúng là diễn viên luôn đấy.
- Thì cháu mà, thật sự thì cháu cũng ghét chị ta lắm ý. Ỷ mình giàu với xinh đẹp một chút mà lúc nào cũng hất mặt lên trời chả coi ai ra gì. Cái gì mà còn một số chuyện ở bên Pháp. Nói thẳng ra là không muốn sống với bọn thường dân như chúng ta luôn đi cho nó nhanh.
- Cô cũng không thích con nhỏ đó. Đến nơi thì ngủ một mạch trong phòng tới tối không chịu phụ giúp ai cái gì cả. Giống như chúng ta là người hầu không bằng. Giống y như mẹ nó vậy.
- Mẹ à, tại sao tự dưng lại phải đi nghỉ hè với chị ta vậy? Trước giờ có bao giờ nói chuyện với nhau đâu?
- Mẹ cũng chả muốn, chỉ vì Taka sắp vào đại học rồi nên muốn lấy lòng cha nó chút thôi. Sau này đỡ phải lo học phí cho anh con.
- Vậy lỡ chị ta ghét con thì sao, chẳng phải con sẽ không có tiền đi học đại học sao? Con không làm nữa đâu?
- Con còn nhỏ có nói gì chỉ cần nhận lỗi thì ai trách được. Con làm vẻ khó chịu còn mẹ với cô Haruno tỏ ra thân thiện thì mới nhanh chiếm được cảm tình của nó được.
- Chị Itsuki nói đúng, có Akira rồi em cũng biết nuôi con là tốn kém như thế nào? Dù sao việc lấy lòng con nhỏ chảnh choạ đó cũng thấy ghét nhưng mà thôi vậy.
- Akira vẫn còn nhỏ, chi phí vẫn còn ít mà. Đâu có như chị phải lo cho đến hai đứa lớn đầu này.
Tiếng trò chuyện vẫn còn vang lên bên trong tuy nhiên ở ngoài Iris đang tức giận đến run người. Cũng hên là do bị kéo vội đi nên cô đã để thanh tanto ở lại phòng nếu không thực sự đã có án mạng. Chết tiệt thât. Tất cả đều là kẻ dối trá. Xin lỗi mấy người nhé, cái con nhỏ các người nhắc tới đã nghe được hết rồi. Vì tiền nên mấy người mới thân thiện với tôi phải không. Vậy thì không cần phải giờ vờ nữa đâu. Tôi thề là mấy người sẽ không nhận được thêm một đồng nào từ cha tôi nữa.
Khi còn đang muốn nghe tiếp, Iris chợp nhận ra có thứ gì đó đứng ngay phía sau lưng mình. Nó lặng lẽ quát sát cô từ trong góc khuất của đêm tối. Trên sàn một cái bóng đen có hình dạng con người đổ dài đến chỗ chân cô, nó từ từ tiến lại gần không nhanh cũng không chậm. Chika lúc này cũng biến đâu mất.
- Chị nghe thấy hết rồi sao? - Giọng người con trai nhỏ nhẹ, có chút buồn bã vang lên.
Iris nhận ra đó là Taka. Cậu đi ra khỏi bóng tối, khuôn mặt cũng dần hiện rõ hơn.
- Những gì cần nghe đã nghe hết rồi. - Iris lạnh lùng đáp lại.
Cả hai đi xuống cầu thang, Taka bật đèn nhà bếp lên rót nước lọc ra ly thuỷ tinh mời Iris, rồi ngồi đối diện nhau qua bàn ăn.
- Về chuyện bọn họ, em xin lỗi.
- Em cũng như vậy sao? Dù rất ghét nhưng vẫn phải tỏ ra là thích.
- Không, em không ghét chị. Lúc bé chúng ta cũng hay chơi với nhau mà. Thực ra, lúc đó em đã rất thích chị. - Taka nói có chút xấu hổ, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
- Giờ em định như thế nào?
- Em cũng không biết. Em chỉ mong chị có thể tha thứ cho bọn họ được chừng nào thì hay chừng đó đặc biệt là Ayane. Nó vẫn là một con nhóc.
- Vậy sao lúc đầu hai đứa còn nhốt chị bên ngoài? Được rồi Taka, đừng diễn nữa. Chị không dễ bị lừa nữa đâu. Sáng mai chị sẽ rời đi ngay. Không làm phiền các người nữa.
- Chị bị nhốt ở bên ngoài? - Cậu ta ngạc nhiên. - Bên ngoài có tiếng nói rất ồn nên em không biết chị đến lúc nào.
- Là Chika gọi anh ấy đó. - Chika bỗng lên tiếng chen vào. - Anh ấy có vẻ như thấy được Chika nên đã liên tục bắt chuyện nhưng người thấy được Chika chỉ có mình chị thôi.
Iris ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
- Em có thấy một bé gái cỡ năm tuổi đang ở đây không, nó đang ngồi trên đùi em đấy?
- Không, ở đây ngoài chị với em còn có ai nữa sao? Chị thấy được... ma?
- Ma?
- Chika không phải ma, Chika là con người. Sao này Chika lớn lên sẽ thành một cô gái xinh đẹp giống như mẹ, lúc đó anh sẽ phải thích Chika thôi. - Con bé phồng má lên giận dỗi.
- Khoảng hai năm trước lúc bị tai nạn giao thông, khi em tỉnh dậy thì hay thấy mấy thứ hình thù mờ ảo và những âm thanh kì lạ, nó không hề rõ ràng, bác sĩ nói chỉ là những di chứng bình thường nhưng đến giờ cũng chẳng hề biến mất.
Iris hơi đắn đo nhưng cuối cùng cũng kể cho Taka về Chika và về "nó". Lúc đầu nghe thấy cậu có chút không tin nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của người đối diện. Taka cũng miên cưỡng chấp nhận. Nhưng trái ngược với Iris cậu trở nên cực kì sợ hãi.
- Em muốn hỏi nhỏ chị một chút. - Taka ghé sát vào tai Iris. - Chúng ta có thể tin tưởng con bé được không? Lỡ như đó là cái bẫy thì sao?
Iris nhìn vào Chika, con bé đang tỏ ra xấu hổ khi được áp sát vào lồng ngực Taka. Con bé có vẻ thích cậu. Dáng vẻ đó thực sự rất ngây thơ không khác gì với so đứa trẻ năm tuổi. Dù vậy nó cũng có thể là một sự dối trá, đây thực sự là một cuộc đánh cược.
- Ngày mai em sẽ nói với mọi người rời khỏi nơi đây.
- Bọn họ sẽ tin sao?
- Em không biết nữa, nhưng mà...
- Theo lời Chika, "nó" sẽ không hoạt động ban ngày và đêm đầu tiên nên chúng ta vẫn còn chút thời gian. Nhưng bây giờ đi xuống căn hầm vẫn là nguy hiểm, hãy chờ cho đến sáng rồi cùng nhau kiểm tra, lúc đó sẽ tính tiếp.
Sau cuộc nói chuyện ba người chia nhau về phòng riêng. Iris cố gắng lắm mới thuyết được Chika chuyện dời lại sang ngày mai. Cô lau sạch vết bẩn trên người con bé, cũng thay luôn cái đầm nhàu nát kia bằng một cái áo thun của mình. Trong lúc ngủ, tay cô chạm vào thanh đoản kiếm tanto, một cảm giác an toàn khó tả bao trùm lấy cơ thể, nó giống như đang sự hiện diện của một người.
Đột nhiên có tiếng ồn phát ra từ bên ngoài cánh cửa, nó cứ xì xầm như tiếng nói chuyện thì thào của con người, nhưng lạ ở chỗ không phải của một hay hai mà lại là của rất nhiều người. Âm thanh cứ to dần rồi lại nhỏ đi, cô không thể nghe rõ được bọn họ đang nói gì, như thể đó là những lời thì thầm của quỷ. Iris mở mắt ra, cô vẫn thấy Chika đang nằm ngủ ngon giấc bên cạnh mình. Cô không hiểu sao bản thân lại dễ dàng chấp nhận cái sự hoang đường đang diễn ra tại đây nữa, liệu có phải do cơ thể đã từng trải qua những thứ thế này.
Tiếng nói bên ngoài lại to lên, sự tò mò bắt đầu len lỏi vào lí trí, Iris khẽ mở cửa phòng nhìn ra dãy hàng lang tối.
- Bà nội.
Cô lên tiếng gọi người phụ nữ đang khom lưng đang bước đi.
- Cháu chưa ngủ sao Iris? - Người phụ nữ quay người lại mỉm cười dịu dàng nhìn đứa cháu mình.
- Bà dắt Akira đi đâu vậy?
- Thằng bé muốn đi vệ sinh nhưng lại sợ bóng tối nên bà dắt nó đi.
- Dù vậy bà cũng nên bật đèn lên.
Người phụ nữ già vội lấy tay che đi đôi mắt nhăn nheo khi ánh sáng đột ngột lấp đầy dãy hành lang.
- Ừ, bà quên mất. Vậy cháu ngủ trước đi.
- Bà nội, hướng đó không phải là nhà vệ sinh.
- À vậy hả, chắc bà già rồi nên nhầm lẫn.
- Không, hướng bà đang đi là đúng rồi đấy.
Cả hai người im lặng nhìn nhau. Iris để ý ngay từ lúc bắt chuyện với bà nội, thì tiếng ồn ào đã im bặt.
- Bà là ai? Buông Akira ra. Akira đến đây với chị ngay.
Thằng bé cứ như người vô hồn, ai nói gì thì đều làm theo. Người phụ nữ kia vội vàng nắm tay đứa trẻ nhưng Iris kịp dùng thanh đoản kiếm đe doạ ngược lại.
- Iris, cháu sao vậy, là bà đây mà.
- Thành thật xin lỗi nhưng tôi không phải là quàng khăn đỏ.
- Hai bà cháu đang làm gì vậy?
- Ông nội? - Iris ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đang đứng ở đầu cầu thang.
- Tôi chỉ đang định dắt Akira đi vệ sinh thôi. Con bé Iris hình như có chút hiểu lầm gì đó.
- Sao cháu dám dùng dao đe doạ người lớn như vậy hả? Có phải do được người phụ nữ đó nuông chiều quá nên sinh hư rồi không?
- Dạ,... không.
Iris cúi mặt xuống, cô không muốn nhìn thẳng vào người ông đang hạ thấp mẹ mình. Cô không muốn để sự tức giận trong ánh mắt mình lộ ra. Người lớn luôn cho mình cái quyền luôn luôn đúng, dù có thế nào thì bọn họ vẫn là bề trên. Khi nói gì khác với họ mong muốn thì đều bị coi là sự hỗn hào.
- Nếu không có gì nữa thì đi ngủ hết đi. Khuya rồi đừng để người khác tỉnh dậy.
- Vâng. - Iris miễn cưỡng trả lời.
- Akira, chúng ta đi thôi.
- Khoan đã, để cháu dắt em, bà với ông ngủ trước đi.
- Vậy cũng được. Nhờ cháu nhé.
Iris từ trên lầu dõi theo họ cho đến khi hai người đi vào phòng mình. Có lẽ cô đã quá đa nghi. Những tia sáng bắt đầu xuất hiện đẩy lùi màn đêm về phía sau. Đã lâu rồi Iris mới ngắm bình minh, cuộc sống vội vã hàng ngày đã làm cô bỏ lỡ đi nhiều thứ. Đáng lẽ cô đã có thể tận hưởng sự thư giãn này nếu như không có chuyện kì quái của căn nhà và sự khó ưu của dòng họ bên nội.
- Trông em có vẻ vui? - Iris hỏi.
- Vâng, ước mơ của Chika sắp được hoàn thành rồi ạ.
- Vậy sao? Tiết lộ cho chị biết được không?
- Ước mơ của Chika là có thể thoát được nơi này, sau đó lớn lên trở nên xinh đẹp như mẹ. Rồi lấy một người đẹp trai như PaPa hoặc là... giống anh Taka. Í ya. Chika không nói nữa đâu ngại lắm.
Iris cười rồi xoa đầu con bé. Cô đi ra ngoài thì thấy Taka đang đứng đợi sẵn. Hai mắt cậu thâm quầng, tối qua có lẽ đã bị mất ngủ. Khi thấy Iris mang theo thanh đoản kiếm thì có chút thắc mắc nhưng lại thôi không hỏi. Cậu cũng tiện tay lấy một tuýt sắt để phòng thân.
Cả hai theo chỉ dẫn của Chika đi tới cuối hành lang tầng trệt nơi đó có một cầu thang gỗ nhỏ dẫn đi xuống dưới. Dưới này không có cửa sổ, mọi thứ vẫn tối om dù đã là buổi sáng. Những đồ dùng bị hư hỏng hoặc không sài tới nữa đều vất ở đây. Không có gì đặc biệt so với một nhà kho bình thường trừ sự tồn tại của một cánh cửa màu đen dẫn sang một căn phòng khác. Nó đã bị khoá chặt từ bên trong. Cả hai đắn đo một chút rồi cũng quyết định phá cửa đi vào. Ngoài dự đoán của tất cả, không có gì phóng ra hay thứ gì ở trong đó cả. Một căn phòng tràn ngập bóng tối và trống rỗng. Mặc dù vậy nó vẫn mang đến cho Iris một cảm giác bất an.
- Tại sao lại không có gì cả? Rõ ràng Chika thấy mấy người lần trước bước vào đây rồi không trở ra nữa mà.
Iris phát hiện ở dưới sàn có một vệt kéo lê rất dài, nó di chuyển đến chân tường rồi biến mất. Không chỉ có một mà là hàng chục dấu vết như vậy. Cô vội liền soi đèn pin nhìn lên trên tường và trần nhà.
- Taka, Chika đi ra khỏi đây nhanh. - Giọng Iris gấp gáp, không hề quay đầu lại phía sau. Đến lúc này cô mới nhận ra mức độ nguy hiểm thực sự trong câu chuyện của Chika.
- Chị Iris, có chuyện gì xảy ra vậy? - Taka vội vã hỏi.
- Em không thấy được gì hết sao? Là vết kéo xác, trên tường và trần nhà còn có những vết cào sâu hoắm, chắc chắn không bình thường ngay cả thú dữ cũng không thể gây ra được mấy dấu vết đó. Gọi mọi người dậy hết đi. Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook