Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
-
C1101: Chương 1101
Hồn Vô Cực có thể nhìn ra điều đó, chính vì thế nó mới lại càng kinh ngạc.
Một kẻ chưa từng học qua kiếm pháp, sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, chẳng lẽ trời sinh là kiếm tu?
Hiển nhiên là không phải.
Kiếm tu trời sinh, chỉ cần tiếp xúc là có thể cảm nhận được khí chất bén nhọn trên người họ.
Tuy rằng khí chất của Thiên Sáp Vương cũng sắc bén nhưng tuyệt đối không giống kiếm tu.
Hồn Vô Cực nghĩ nát óc cũng không ra, khí tức kiếm ý kinh khủng vừa nãy, rốt cuộc đã được phóng ra như thế nào.
Nhưng dù sao đi nữa kiếm ý ban nãy cũng khiến nó bị uy hiếp.
Cho nên Hồn Vô Cực cũng không chủ quan, vội vàng sử dụng cánh tay trái của Thần Thi tộc, trong nháy mắt, ánh sáng lóe ra, sức mạnh trên cánh tay trái của Hồn Vô Cực lập tức tăng vọt lên.
Cảm giác áp bức kinh khủng từ Thần Thi tộc tỏa ra ngoài.
Ong!
Lúc này, Lục Vân đột nhiên xòe tay ra.
Bên trong tay hắn chợt xuất hiện một cái gương hình thoi, ánh sáng lấp lánh không ngừng.
Kiếm ý khiếp người mà vừa nãy Hồn Vô Cực cảm nhận được tới từ Đoạt Thiên Tạo Hóa kính.
Dưới thế giới đáy biển, Lục Vân gặp ba luồng kiếm ý kinh người, trong đó một luồng đã bị tiêu hao hết khi hắn sử dụng Đoạt Thiên Tạo Hóa kính.
Hai luồng còn lại, Lục Vân vẫn luôn cất giữ.
Hiện tại nó chính là chiêu thức công kích mạnh nhất mà hắn có.
Tổng cộng chỉ có hai cơ hội.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lục Vân tuyệt đối sẽ không sử dụng tới.
Thế nhưng Hồn Vô Cực trước măt thực sự vô cùng mạnh, nhất là cánh tay trái Thần Thi kì lạ kia, Lục Vân không nghĩ ra được cách đối phó nào khả thi.
Chỉ có thể lấy một kiếm ý ra, thử xem có thể chém hỏng cánh tay trái đó không.
“Chém!”
Lục Vân quát khẽ một tiếng, kiếm ý ngập trời trong nháy mắt gào thét bắn ra từ lòng bàn tay hắn.
Ùng ùng!
Lúc này, kiếm ý ngút trời chém ra, toàn bộ ngục giam Long Hồn điên cuồng rung lên.
Trên long trụ gần nhất, lớp sơn loang lổ bắt đầu tróc ra, một cái đầu rồng cực lớn ở trên chóp trụ như có ánh sáng lóe ra, đôi mắt như có dấu hiệu sắp mở.
Những biến hóa này tạm thời chưa có ai để ý tới.
Bất kể là Liễu Yên Nhi, Hồn Trường Thánh hay là Hồn Vô Cực đều đang cực kì kinh hãi.
Đòn công kích này của Lục Vân quá kinh khủng.
Kinh khủng đến mức khó mà dùng từ nào hình dung được, dường như trời đất đang sụp đổ.
Hồn Vô Cực ở ngay giữa kiếm ý, sắc mặt thay đổi cực nhanh, sắp trở nên vặn vẹo.
“Chết tiệt! Thiên Sáp Vương chết tiệt, sao ngươi có thể ngưng tụ ra kiếm ý kinh khủng như vậy chứ, a!”
Hồn Vô Cực gào thét lạc cả giọng điên cuồng thúc giục cánh tay trái Thần Thi của nó, ý định chống lại đòn tấn công của kiếm ý.
Đùng!
Một kẻ chưa từng học qua kiếm pháp, sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, chẳng lẽ trời sinh là kiếm tu?
Hiển nhiên là không phải.
Kiếm tu trời sinh, chỉ cần tiếp xúc là có thể cảm nhận được khí chất bén nhọn trên người họ.
Tuy rằng khí chất của Thiên Sáp Vương cũng sắc bén nhưng tuyệt đối không giống kiếm tu.
Hồn Vô Cực nghĩ nát óc cũng không ra, khí tức kiếm ý kinh khủng vừa nãy, rốt cuộc đã được phóng ra như thế nào.
Nhưng dù sao đi nữa kiếm ý ban nãy cũng khiến nó bị uy hiếp.
Cho nên Hồn Vô Cực cũng không chủ quan, vội vàng sử dụng cánh tay trái của Thần Thi tộc, trong nháy mắt, ánh sáng lóe ra, sức mạnh trên cánh tay trái của Hồn Vô Cực lập tức tăng vọt lên.
Cảm giác áp bức kinh khủng từ Thần Thi tộc tỏa ra ngoài.
Ong!
Lúc này, Lục Vân đột nhiên xòe tay ra.
Bên trong tay hắn chợt xuất hiện một cái gương hình thoi, ánh sáng lấp lánh không ngừng.
Kiếm ý khiếp người mà vừa nãy Hồn Vô Cực cảm nhận được tới từ Đoạt Thiên Tạo Hóa kính.
Dưới thế giới đáy biển, Lục Vân gặp ba luồng kiếm ý kinh người, trong đó một luồng đã bị tiêu hao hết khi hắn sử dụng Đoạt Thiên Tạo Hóa kính.
Hai luồng còn lại, Lục Vân vẫn luôn cất giữ.
Hiện tại nó chính là chiêu thức công kích mạnh nhất mà hắn có.
Tổng cộng chỉ có hai cơ hội.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lục Vân tuyệt đối sẽ không sử dụng tới.
Thế nhưng Hồn Vô Cực trước măt thực sự vô cùng mạnh, nhất là cánh tay trái Thần Thi kì lạ kia, Lục Vân không nghĩ ra được cách đối phó nào khả thi.
Chỉ có thể lấy một kiếm ý ra, thử xem có thể chém hỏng cánh tay trái đó không.
“Chém!”
Lục Vân quát khẽ một tiếng, kiếm ý ngập trời trong nháy mắt gào thét bắn ra từ lòng bàn tay hắn.
Ùng ùng!
Lúc này, kiếm ý ngút trời chém ra, toàn bộ ngục giam Long Hồn điên cuồng rung lên.
Trên long trụ gần nhất, lớp sơn loang lổ bắt đầu tróc ra, một cái đầu rồng cực lớn ở trên chóp trụ như có ánh sáng lóe ra, đôi mắt như có dấu hiệu sắp mở.
Những biến hóa này tạm thời chưa có ai để ý tới.
Bất kể là Liễu Yên Nhi, Hồn Trường Thánh hay là Hồn Vô Cực đều đang cực kì kinh hãi.
Đòn công kích này của Lục Vân quá kinh khủng.
Kinh khủng đến mức khó mà dùng từ nào hình dung được, dường như trời đất đang sụp đổ.
Hồn Vô Cực ở ngay giữa kiếm ý, sắc mặt thay đổi cực nhanh, sắp trở nên vặn vẹo.
“Chết tiệt! Thiên Sáp Vương chết tiệt, sao ngươi có thể ngưng tụ ra kiếm ý kinh khủng như vậy chứ, a!”
Hồn Vô Cực gào thét lạc cả giọng điên cuồng thúc giục cánh tay trái Thần Thi của nó, ý định chống lại đòn tấn công của kiếm ý.
Đùng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook