Binh Vương Trở Về
-
Chương 24: Đúng là đang khen
Nhìn xong, Mạc Phàm còn như bị ma xui quỷ khiến đánh giá một câu:
"Chậc. Đúng thật là Hiểu Y nói không sai.”
Mạc Phàm đột nhiên ý thức được hình như mình không nên nói như vậy.
Hạ Thiên Kỳ đứng ở đó, mät long lanh như muốn khóc, giống như là một đóa hoa sen thẹn thùng, vô cùng đáng yêu.
"Thiên Kỳ, cái này... Xin lỗi, anh vô tình nói ra miệng. Em đừng để ý nha.” Mạc Phàm lúng túng xin lỗi.
Vô tình nói ra miệng? Người đàn ông thẳng thắn đáng chết này đang thực sự xin lỗi?
Hạ Thiên Kỳ tuy rằng hơi có chút xấu hổ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà tức giận, cô ấy đỡ trán, sau đó đỏ mặt cười nói:
“Anh, em cứ coi như là anh đang có ý khen em vậy.”
Mạc Phàm ngượng ngùng cười nói: Chỉ là đang khen em mà thôi.”
Đúng là đang khen.
Sự xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ ở cửa phòng thi khiến các nam sinh trong phòng thi không bình tĩnh nổi, dù sao thì họ cũng đã đến tuổi yêu đương.
Đệ nhất mỹ nhân Bäc An bày ra tư thế tuyệt mỹ như thế, làm cho trong lòng những thiếu nam mười tám tuổi này thật sự xốn xang.
Sau khi Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ sóng vai rời đi, trong phòng thi của Hạ Hiểu Y, một nam sinh dáng người cao lớn thu hồi ánh mắt âm trầm.
Hăn nhìn người bên cạnh hỏi: "Người đàn ông kia là ai? Sao hän dám ôm Hiểu Y? Tên này không biết sớm muộn gì Hiểu Y cũng sẽ thành bạn gái của tôi sao?”
Trong lời nói tràn đầy tính chiếm hữu và sự không hài lòng.
Nam nhân đeo kính bên cạnh cười ha hả nói: "Bạch thiếu, trong lúc cậu bế quan chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, hai chị em nhà họ Hạ đã bị người ta hái xuống rồi!”
"Một đôi hoa tỷ muội này đều bị nam nhân kia hái á?"
Ánh mắt Bạch thiếu càng thêm âm trầm, tựa hồ lửa giận ghen tuông điên cuồng thiêu đốt trong lòng hắn.
"Trước kia hắn điên cuồng theo đuổi Hạ Hiểu Y, nhưng cô gái này luôn phớt lờ hắn. Vậy mà hiện tại lại công khai âu yếm người đàn ông khác trước cửa phòng thi!
"Đây chỉ là lời đồn, nhưng chưa từng thấy Hạ Tiểu Y thân thiết với nam nhân như vậy bao giờ. Tuy nhiên với thủ đoạn của Bạch thiếu đây, tôi tin chắc chúng ta có thể đem Hạ Hiểu Y thu lại về tay thôi” Người đàn ông đeo kính bên cạnh hạ giọng nói:
"Lúc trước Hạ Hiểu Y từ trong trường biến mất hơn hai tuần, nghe nói là đi theo người đàn ông này ăn uống vui vẻ.”
Mặc dù tin đồn về chuyện xảy ra trong tiệc cưới của con trai nhà họ Tống lan truyền rộng rãi, nhưng chỉ tiết cụ thể thì không phải người dân Bắc An nào cũng biết.
Quan trọng nhất là vì nhà trường lo lắng ảnh hưởng xấu nên nhất quyết đè xuống chuyện của Hạ Tiểu Y, những học sinh ở lại trường chạy nước rút ôn thi thì lại càng không biết rõ chuyện này.
"Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y! Nếu cho cô mặt mũi cô lại không biết tốt xấu. Vậy thì chờ đến khi kỳ thi kết thúc, tôi sẽ cho cô. thấy kết cục của việc từ chối tôi!”
Người được gọi là Bạch thiếu liền tàn nhẫn mà nói, cây bút hẳn năm trong tay đã bị bẻ gãy.
Hiển nhiên, tên công từ nhà giàu này cũng đã sử dụng Nguyên Tinh để bồi dưỡng thân thể, thực lực so với người thường cao hơn một chút.
Học sinh này tên là Bạch Chấn Dương, nghe nói cha hẳn là quan chức cấp cao ở thành phố Ninh Châu, tỉnh Liêu Giang. Mọi người cũng không biết vì sao hẳn ta lại đi học ở Bắc An - thành phố cực bäc của Liêu Giang.
Điều thú vị là ngay từ ngày đầu tiên Bạch Chấn Dương chuyển trường đến đây, hiệu trưởng trường này nhìn thấy hắn, đều sẽ khách khí gọi một tiếng Bạch thiếu gia.
"Chậc. Đúng thật là Hiểu Y nói không sai.”
Mạc Phàm đột nhiên ý thức được hình như mình không nên nói như vậy.
Hạ Thiên Kỳ đứng ở đó, mät long lanh như muốn khóc, giống như là một đóa hoa sen thẹn thùng, vô cùng đáng yêu.
"Thiên Kỳ, cái này... Xin lỗi, anh vô tình nói ra miệng. Em đừng để ý nha.” Mạc Phàm lúng túng xin lỗi.
Vô tình nói ra miệng? Người đàn ông thẳng thắn đáng chết này đang thực sự xin lỗi?
Hạ Thiên Kỳ tuy rằng hơi có chút xấu hổ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà tức giận, cô ấy đỡ trán, sau đó đỏ mặt cười nói:
“Anh, em cứ coi như là anh đang có ý khen em vậy.”
Mạc Phàm ngượng ngùng cười nói: Chỉ là đang khen em mà thôi.”
Đúng là đang khen.
Sự xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ ở cửa phòng thi khiến các nam sinh trong phòng thi không bình tĩnh nổi, dù sao thì họ cũng đã đến tuổi yêu đương.
Đệ nhất mỹ nhân Bäc An bày ra tư thế tuyệt mỹ như thế, làm cho trong lòng những thiếu nam mười tám tuổi này thật sự xốn xang.
Sau khi Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ sóng vai rời đi, trong phòng thi của Hạ Hiểu Y, một nam sinh dáng người cao lớn thu hồi ánh mắt âm trầm.
Hăn nhìn người bên cạnh hỏi: "Người đàn ông kia là ai? Sao hän dám ôm Hiểu Y? Tên này không biết sớm muộn gì Hiểu Y cũng sẽ thành bạn gái của tôi sao?”
Trong lời nói tràn đầy tính chiếm hữu và sự không hài lòng.
Nam nhân đeo kính bên cạnh cười ha hả nói: "Bạch thiếu, trong lúc cậu bế quan chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, hai chị em nhà họ Hạ đã bị người ta hái xuống rồi!”
"Một đôi hoa tỷ muội này đều bị nam nhân kia hái á?"
Ánh mắt Bạch thiếu càng thêm âm trầm, tựa hồ lửa giận ghen tuông điên cuồng thiêu đốt trong lòng hắn.
"Trước kia hắn điên cuồng theo đuổi Hạ Hiểu Y, nhưng cô gái này luôn phớt lờ hắn. Vậy mà hiện tại lại công khai âu yếm người đàn ông khác trước cửa phòng thi!
"Đây chỉ là lời đồn, nhưng chưa từng thấy Hạ Tiểu Y thân thiết với nam nhân như vậy bao giờ. Tuy nhiên với thủ đoạn của Bạch thiếu đây, tôi tin chắc chúng ta có thể đem Hạ Hiểu Y thu lại về tay thôi” Người đàn ông đeo kính bên cạnh hạ giọng nói:
"Lúc trước Hạ Hiểu Y từ trong trường biến mất hơn hai tuần, nghe nói là đi theo người đàn ông này ăn uống vui vẻ.”
Mặc dù tin đồn về chuyện xảy ra trong tiệc cưới của con trai nhà họ Tống lan truyền rộng rãi, nhưng chỉ tiết cụ thể thì không phải người dân Bắc An nào cũng biết.
Quan trọng nhất là vì nhà trường lo lắng ảnh hưởng xấu nên nhất quyết đè xuống chuyện của Hạ Tiểu Y, những học sinh ở lại trường chạy nước rút ôn thi thì lại càng không biết rõ chuyện này.
"Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y! Nếu cho cô mặt mũi cô lại không biết tốt xấu. Vậy thì chờ đến khi kỳ thi kết thúc, tôi sẽ cho cô. thấy kết cục của việc từ chối tôi!”
Người được gọi là Bạch thiếu liền tàn nhẫn mà nói, cây bút hẳn năm trong tay đã bị bẻ gãy.
Hiển nhiên, tên công từ nhà giàu này cũng đã sử dụng Nguyên Tinh để bồi dưỡng thân thể, thực lực so với người thường cao hơn một chút.
Học sinh này tên là Bạch Chấn Dương, nghe nói cha hẳn là quan chức cấp cao ở thành phố Ninh Châu, tỉnh Liêu Giang. Mọi người cũng không biết vì sao hẳn ta lại đi học ở Bắc An - thành phố cực bäc của Liêu Giang.
Điều thú vị là ngay từ ngày đầu tiên Bạch Chấn Dương chuyển trường đến đây, hiệu trưởng trường này nhìn thấy hắn, đều sẽ khách khí gọi một tiếng Bạch thiếu gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook