Cô cố nói: “Được rồi, cho anh một chút thể diện, nếm một chút là được rồi!”
Triệu Đông im lặng, anh vốn tưởng rằng người phụ nữ này là thuộc họ lừa, dắt không đi, đánh rút lui, kết quả không nghĩ tới, thì ra là ăn mềm không ăn cứng.

Một khi tìm được mạch môn của cô, cũng không phải khó hầu hạ như vậy.

Rất nhanh, một bát bún cay phần hai người, hơn phân nửa đều vào bụng Tô Phỉ.

“Thật thơm!”
Nói xong, cô lau miệng, vẻ mặt thỏa mãn, còn rất không có hình tượng xoa xoa bụng.

Triệu Đông không nói gì, đây cũng gọi là nếm thử một chút?
Thấy vẻ mặt Triệu Đông kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, Tô Phỉ trừng mắt một cái: “Nhìn cái gì?”
“Không nghĩ tới, cô còn rất dễ nuôi.



Triệu Đông nhàn nhã châm một điếu thuốc.

Tô nữ thần nhìn như không ăn lửa khói nhân gian, một khi buông giá xuống, kỳ thật cũng không phải khó ở chung như vậy.

Nghĩ đến đâỵ, anh không khỏi có một chút hướng tới đối với cuộc sống hôn nhân sau này.

Tô Phỉ lại một trận xấu hổ, cái gì gọi là rất dễ nuôi, anh cho rằng cô là mèo con nhặt được ven đường sao?
Cô nhịn không được nhắc nhở: “Ai muốn anh nuôi? Những lời tôi đã nói lúc trước, anh cũng đừng quên!”
Triệu Đông bủng tàn thuốc: “Nhớ, làm chồng giả mạo của cô một tháng, một tháng sau, cô đi đường dương quan của cô, tôi qua cầu độc mộc của tôi.


“Anh biết là tốt rồi, tôi có thể nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng ôm ảo tưởng gì với tôi, tôi cùng anh lĩnh chứng đơn thuần chính là vì bịt miệng trong nhà, hai chúng ta là không có khả năng!”
Triệu Đông cũng không tức giận, mà cười hỏi ngược lại: “Lỡ như nếu cô thích tôi thì làm sao bây giờ?”
“Tôi sẽ thích anh? Anh cho rằng mắt tôi bị mù sao?”
Tô Phỉ im lặng một hồi, nếu không giận dỗi với gia đình, con mắt nào của cô sẽ coi trọng anh chàng này?

Còn thích anh?
Đừng mơ nữa!
Triệu Đông không tiếp tục tranh luận, một tháng không tính là dài, nhưng cũng không ngắn, thứ tình cảm này ai nói chuẩn?
Lúc thanh toán, Tô Phỉ tranh nhau đòi thanh toán, kết quả Triệu Đông không để ý tới.

Sau khi ra khỏi quán ăn, cô mới bất mãn nói: “Hôm nay thì thôi, sau này nếu ra ngoài ăn cơm, chúng ta share tiền là được rồi.


Triệu Đông biết, Tô Phỉ không phải không nỡ tiền bạc, đơn thuần là vì cùng anh phân rõ giới hạn, để tránh đến lúc đó phân chia không rõ ràng.

“Này, tôi nói chuyện với anh đấy!”
Thấy Triệu Đông không để ý tới mình, cô bất mãn nhướng mày.

Triệu Đông không thể nghi ngờ nói: “Cái này không có gì để tranh luận, chỉ cần hiện tại cô vẫn là vợ của tôi, kiếm tiền nuôi gia đình chính là việc tôi nên làm.


Tô Phỉ ngẩn người, cô bỗng nhiên cảm thấy, có đôi khi người này thật đúng là có chút chủ nghĩa đàn ông.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương