Bình Vương Thần Cấp
-
C421: Lâm trạch dương và cổ nhất
Lâm Trạch Dương vừa rời khỏi khách sạn Hòa Bình thì Cổ Nhất và Cổ Nhĩ đã đứng trước mặt anh.
Cổ Nhất nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: “Đừng nói với ta là cậu muốn đi đâu, chắc là ở trong khách sạn Hòa Bình chán quá nên đi ra ngoài hít thở không khí nhỉ.”
Lâm Trạch Dương lắc đầu, nghiêm túc nhìn ông ta nói: “Không phải.”
Lông mày Cổ Nhất càng nhíu chặt hơn, thành một đường thẳng, nói: “Vậy rốt cuộc là cậu định làm gì?”
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn rất nghiêm túc, bởi vì anh tôn trọng Cổ Nhất, dựa vào biểu hiện trước đó của Cổ Nhất, anh cảm thấy ông ta xứng đáng nhận được sự tôn trọng này.
“Tôi muốn rời khỏi trấn, đi tìm những kẻ giật dây đằng sau.” Lâm Trạch Dương nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Cổ Nhất vô thức quét mắt từ trên xuống dưới cả người anh một lượt, trầm tư một lúc mới cất tiếng: “ Những gì ta vừa nói cậu không nghe rõ à, cậu sẽ chết đó.”
Lâm Trạch Dương gật đầu đáp: “Cho nên vừa nãy tôi mới cảm ơn ông, cũng nói sẽ nhớ kỹ ý tốt của ông.”
Cổ Nhất và Cổ Nhĩ trợn trừng mắt, ý của Lâm Trạch Dương có phải là, từ đầu đến giờ cậu ta chưa bao giờ thay đổi ý định, không phải nhớ chuyện Cổ Nhất đã buông tha cho cậu ta một lần, mà là ghi nhớ ý tốt của Cổ Nhất. Lâm Trạch Dương chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại.
Lâm Trạch Dương như thế này có phải là quá kiêu ngạo không, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo đến mất trí, trong cái trạng thái này thì cậu ta có thể đánh bại được ai?
Cổ Nhất hít một hơi thật sâu, đè nén một số suy nghĩ trong lòng, nói với Lâm Trạch Dương: “Cậu có biết về Dạ Thần Trường Mâu không? Có lẽ cậu không biết. Để ta nói cho cậu biết, Cổ gia của chúng tôi có thể nói là một trong những lực lượng mạnh nhất Trung Hoa, và Dạ Thần Trường Mâu là lực lượng lớn mạnh nhất ở Bắc u, mạnh đến mức ngay cả Cổ gia cũng phải dành cho họ một sự kính trọng nhất định.”
“Bây giờ ở ngoài thị trấn có người của Dạ Thần Trường Mâu, cho nên dù cậu không coi trọng ta thì cũng nên cân nhắc đến lực lượng mạnh mẽ này.”
“Dạ Thần Trường Mâu sao?” Lâm Trạch Dương lâm vào trầm tư, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Cổ Nhất không nói gì, chỉ để cậu ta im lặng suy nghĩ. Nói thật thì Cổ Nhất thật sự ngưỡng mộ Lâm Trạch Dương đến mức muốn bảo vệ cậu ta, thế nên ông mới nói với cậu ta nhiều như vậy.
Trong chốc lát, Lâm Trạch Dương đã kết thúc suy nghĩ, nói với Cổ Nhất: “Tôi biết rồi.”
Sau đó anh tiếp tục đi về phía trước.
Cổ Nhất lại sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tức giận, giọng điệu khi nói chuyện với lâm Trạch Dương cũng lớn hơn: “ Cậu không nghe thấy ta nói gì sao? Cậu còn định đi đâu nữa?”
Lâm Trạch Dương bình tĩnh trở lại, sở dĩ vừa rồi trở nên nghiêm túc không phải vì anh sợ Dạ Thần Trường Mâu, mà là vì anh thấy hơi thất vọng, còn tưởng rằng bên ngoài sẽ là những nhân tố cốt cán của Thánh Quang Vinh Quang.
Thật lòng thì đúng là Dạ Thần Trường Mâu rất mạnh, mạnh đến mức không thể tin được, nhưng Lâm Trạch Dương có sợ không? Bây giờ ở một nơi nào đó ở Bắc u, thuộc hạ cũ của anh đang một mình đối đầu với năm tên Dạ Thần Trường Mâu.
Cổ Nhất thấy vậy thì hít sâu một hơi, nói: “Xem ra, nói thế nào thì cậu cũng không thể khai thông nổi, ta sẽ cho cậu biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.”
Cổ Nhất quyết định không dông dài với Lâm Trạch Dương nữa, ông ta hét to, vươn tay đánh về phía Lâm Trạch Dương.
Tốc độ của Cổ Nhất rất nhanh, di chuyển cơ thể còn nhanh hơn, rõ ràng ông ta chỉ đánh bằng một bàn tay, nhưng xung quanh như gió mưa bao vây Lâm Trạch Dương, cho người ta một loại cảm giác anh hoàn toàn không có lối thoát.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Nhất khẽ lắc đầu. Thế mới nói, Lâm Trạch Dương, sao cậu lại kiêu ngạo như vậy, đúng vậy, đúng là cậu có năng lực, thật sự rất mạnh, nhưng cậu cũng không xem xét trạng thái hiện tại của mình, cũng không nhìn xem đối thủ của mình là ai.
Có thể trở thành đại trưởng lão của Cổ gia đã cho thấy Cổ Nhất mạnh đến mức nào. Ông ta đã luyện tất cả chiêu thức của Cổ gia đến mức tối đa và có những cách lí giải độc đáo của riêng mình, đạt đến mức có thể biến mọi chiêu thức thành của riêng mình.
Chỉ một đòn này, rõ ràng chỉ là một đòn nhưng lại có cảm giác như gió và mưa đang chuyển động bốn phương tám hướng, Cổ Nhĩ biết rằng sát chiêu thực sự của đòn đánh này không phải là khí thế hay sát thương, mà chỉ là tốc độ mà thôi.
Cổ Nhất chỉ muốn dùng một đòn để tăng tốc độ tiếp cận Lâm Trạch Dương, tất nhiên ông ta cũng muốn dùng khí thế của một đòn này để hù dọa anh, khiến Lâm Trạch Dương xuất hiện ảo giác rồi phản ứng sai lầm.
Quả nhiên, Cổ Nhất vừa ra đòn thì đã đến gần Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta xoay cổ tay, mưa gió xung quanh đột nhiên biến mất, thay vào đó là một sự yên tĩnh, im lặng tuyệt đối.
Trong một giây này, bàn tay của Cổ Nhất như thể đã biến mất, ngay cả bản thân ông ta cũng biến mất, giống như cá nhảy ra khỏi biển lại trở về với biển, sau đó đương nhiên mấy gợn sóng cũng biến mất theo.
Đương nhiên là Cổ Nhất cũng không thật sự biến mất, ông ta chỉ hạ thân thể xuống một chút, lòng bàn tay hướng về phía trước thay đổi một chút. Bởi vì khí thế trên người Cổ Nhất đã hoàn toàn biến mất nên ông ta cũng như đột nhiên biến mất vậy.
Một đòn này của Cổ Nhất giống như hoàn toàn im lặng, nhưng thật sự như thế sao?
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
“Vù vù vù…”
Đột nhiên một cơn gió mạnh nổi lên.
Trên bức tường bên cạnh vậy àm lại có hai cái lỗ thủng lớn, khói bụi bắt đầu bay tứ tung, gần như không thể mở nổi mắt.
Cổ Nhĩ lúc này phải rất cật lực mới có thể giữ cho đôi mắt của mình luôn mở ra, hắn ta siết chặt nắm tay, cắn chặt quai hàm, nhìn chằm chằm về phía trước, vào người nào đó ở trước mặt.
Vừa rồi Cổ Nhĩ đã thấy rất rõ ràng, luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
Vì vậy hắn ta đã thấy được hết hành động của anh từ đầu đến cuối.
Lâm Trạch Dương có biểu hiện như thế nào? Đối mặt với đòn đánh dường như làm nổi lên gió bão của Cổ Nhất, Lâm Trạch Dương hoàn toàn thờ ơ, dường như anh không hề cảm nhận được một chút áp lực nào, thậm chí có thể nói là anh bị doạ cho sợ hãi đến mức không thể di chuyển.
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương bước sang một bên hai bước, sau đó…
Sau đó anh hoàn toàn tránh được đòn đánh thần kỳ của Cổ Nhất một cách tự nhiên.
Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, cảm nhận được nguy hiểm nên di chuyển cơ thể một chút.
Động tác của Lâm Trạch Dương không có gì là hào nhoáng.
Vẻ mặt của anh vẫn luôn bình thản.
Vì vậy, Cổ Nhĩ không nhịn được hít một hơi thật sâu, mặc dù hít vào một hơi đầy bụi bặm nhưng hắn ta cũng không quan tâm.
Người này thật sự mạnh đến như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook