Bình Vương Thần Cấp
-
C418: Thánh quang vinh quang
Có tiếng bước chân vang lên.
Mười tên sát thủ đang chạy về phía này. Trận chiến giữa Lãnh Phong và Lâm Trạch Dương vừa rồi, bọn họ thấy rõ ràng.
Bọn họ đương nhiên rất khiếp sợ, hai bên chiến đấu như vậy, quả thực giống như hai con dã thú đang đánh nhau trong Đấu trường vậy, quá nguyên thủy, quá đẫm máu, quá bạo lực, nhưng cũng rất rung động lòng người.
Nếu như bọn họ không biết rõ rằng Lâm Trạch Dương lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, bọn họ tuyệt đối không dám tới gần Lâm Trạch Dương, thậm chí sẽ trực tiếp cao chạy xa bay, cho dù sau này sẽ bị tổ chức lính đánh thuê đuổi giết, cho dù có lẽ sẽ không còn cơ hội để nói, bởi vì Lâm Trạch Dương thật sự quá khủng bố.
Nhưng hiện tại bọn họ tới đây, bọn họ đem tốc độ tăng lên cực điểm, đem sự hưng phấn cũng tăng lên cực hạn, bọn họ nghĩ, nếu như lúc này mình có cơ hội giết chết người như Lâm Trạch Dương thì sao?
Quan trọng hơn là hiện tại chỉ cần giết chết Lâm Trạch Dương, bọn họ có thể hoàn thành lệnh truy sát toàn thành phố, không chỉ nhận được phần thưởng từ liên minh lính đánh thuê, mà còn có thể nhận được phần thưởng của tổ chức giàu có và bí ẩn kia.
Phần thưởng này thật sự quá lớn, lớn đến mức cho dù hiện tại có mười người, nếu lấy phần thưởng chia cho mười thì cũng sẽ không có ai dám phàn nàn về phần thường này cả.
Nói thì chậm nhưng tốc độ của họ rất nhanh, bọn họ đã chạy lên tầng ba, sau đó đều vội vã tiến vào một căn phòng nào đó.
Sau đó, mười tên sát thủ này toàn bộ đều ở trong căn phòng đó.
Rất rõ ràng đây là nơi vừa rồi Lâm Trạch Dương và Lãnh Phong đánh nhau, thế nhưng bây giờ bọn họ chỉ thấy Lãnh Phong nằm trên mặt đất, còn Lâm Trạch Dương thì không thấy đâu cả.Lâm Trạch Dương đã đi đâu? Trong trạng thái này vậy mà hắn còn có thể chạy trốn.
“Mau đuổi theo, tên kia khẳng định chạy không xa. Chúng ta mau chia nhau ra tìm kiếm, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu như cho Lâm Trạch Dương trở lại khách sạn Hòa Bình, chúng ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào, đến lúc đó nếu hắn ta bình phục vết thương, chắc chắn tất cả chúng ta sẽ chết.”
Có sát thủ nhịn không được hét lớn.
"Để đảm bảo tuyệt đối không có chuyện bất ngờ xảy ra, chúng ta hãy chia ra làm nhiều tổ đội, mỗi tổ hai người, khi có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn lập tức thông báo cho tất cả mọi người khác”, tên sát thủ này nói tiếp.
Bởi vì lúc này có tiếng cười vang lên. Thời điểm căng thẳng như vậy, tiếng cười này xuất hiện thật sự là quá không thích hợp. Ai đang cười đây, tên ngốc nào cười đây?
Nếu như là người khác, mười tên sát thủ này nhất định sẽ không chút do dự giết chết người này trước tiên. Nhưng người phát ra tiếng cười hóa ra lại là Lãnh Phong.
Mặc dù Lãnh Phong lúc này có vẻ rất chật vật, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, thậm chí phát ra tiếng cười đều yếu ớt vô lực như vậy, nhưng Lãnh Phong chính là Lãnh Phong, không ai có thể thay thế Lãnh Phong.
Mười tên sát thủ đều nhìn về phía lãnh phong, lông mày nhíu chặt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bất mãn.
Mười sát thủ ban đầu muốn phớt lờ Lãnh Phong và tiếp tục công việc của bọn họ, nhưng tiếng cười của Lãnh Phong vẫn không có dấu hiệu dừng lại, mặc dù hắn đã cười ra máu, tiếng cười của hắn lần lượt bị cắt đứt do nôn ra máu.
"Mày đang cười cái gì, lúc này rồi mà mày còn dám cười hả, mày nghĩ rằng mày còn là Lãnh Phong cao cao tại thượng sao? Cũng không nhìn lại xem mình bây giờ trông thảm hại cỡ nào, có tin tao sẽ móc mắt mày ra không, tin tao giết mày luôn không." Có một sát thủ thật sự chịu không nổi, bắt đầu hét vào mặt Lãnh Phong.
Bởi vì lúc này Lãnh Phong đang nhìn về phía mười người bọn họ, trong mắt tràn ngập thương hại, tràn ngập khinh bỉ, tràn ngập giễu cợt, thật sự giống như là đang nhìn những con chó, nhìn những con chó đáng thương tội nghiệp.
"Hỏi tao cười cái gì ư? Tao cười bọn mày chính là một lũ người đáng thương, một lũ ếch ngồi đáy giếng, một lũ kiến hôi còn nói dám giết tao, tới đây đi, dù sao không lâu sau, tất cả chúng ta đều sẽ cùng nhau xuống địa ngục. Ha ha ha.”
Lãnh Phong dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình gian nan nói ra.
Mười sát thủ lần thứ hai nhíu chặt mày, biểu cảm trở nên nghiêm túc, người cũng trở nên khẩn trương, bọn họ nghe xong liền muốn chạy trốn bốn phía, bởi vì bọn họ lúc này đã cảm giác được nguy hiểm.
Ầm ầm.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, vị trí trung tâm của căn phòng đột nhiên sụp đổ, giống như có người ném một quả bom tới cho nổ tung cả sàn nhà vậy.
Mười tên sát thủ kia không kịp phản ứng liền ngã xuống tầng hai, sau đó bị những tảng đá cùng rơi xuống chôn vùi.
Nếu như là người bình thường lúc này chắn chắn đã bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí còn đã mất đi khả năng di chuyển. Mười người này đều là những sát thủ giỏi nhất, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh xong trạng thái, muốn thoát ra khỏi tảng đá.
Pằng pằng pằng.
Tiếng súng vang lên, hàng loạt tiếng súng và lửa bùng lên từ rìa tầng ba.
Tiếng súng không kéo dài quá lâu và ngọn lửa đương nhiên cũng không kéo dài. Cho nên rất nhanh nơi này lại một lần nữa chìm trong bóng tối, một lần nữa trở nên vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ một ít tảng đá vẫn sẽ từ lầu ba rơi xuống, nơi này đã không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên.
Lâm Trạch Dương nhịn không được hít sâu một hơi, đem súng bỏ xuống, sau đó Lâm Trạch Dương đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.
Trận chiến này thật sự mang đến cho Lâm Trạch Dương thương tổn khó có thể tưởng tượng được, Lâm Trạch Dương đã rất lâu không có chiến đấu kịch liệt như vậy.
"Làm cách nào mày cũng không thoát được đâu. Tao lại nói cho mày biết một bí mật, đây còn chưa phải là toàn bộ lực lượng của bọn tao. Đầu não chân chính của bọn tao đang ở bên ngoài trấn nhỏ, mày có biết hiện tại người mày đắc tội là ai không? Người mày đắc tội chính là Thánh Quang Vinh Quang, mày chết chắc rồi, trừ phi mày cả đời đều trốn ở khách sạn Hòa Bình. Thế nào, hiện tại có phải cảm thấy sợ hãi rồi hay không?”
Lãnh Phong nói chuyện, lại nhịn không được nở nụ cười, bởi vì hắn phát hiện Lâm Trạch Dương đã cúi đầu xuống, cả người đều đang phát run, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Thế giới này làm gì có ai không sợ Thánh Quang Vinh Quang.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Trạch Dương có biết Thánh Quang Vinh Quang hay không?
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương ngẩng đầu lên.
Lãnh Phong lập tức ngây ngẩn cả người ở nơi đó, hoàn toàn sửng sốt, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác hoang đường, cảm giác giống như thế giới này đều đã điên rồi, cảm giác mình đang nằm mơ.
Sau đó Lãnh Phong không thể nói ra được lời nào nữa, bởi vì Lâm Trạch Dương đã giơ súng lên và viên đạn đã ghim vào đầu Lãnh Phong.
Trong bóng tối, tay Lâm Trạch Dương cầm một khẩu súng tiểu liên, khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt phát sáng lạ thường, thực tế phản chiếu ra chút ánh sáng rải rác trên bầu trời giống như ánh mặt trời vậy.
Lúc này Lâm Trạch Dương không hề có vẻ thánh thiện mà ngược lại giống như một ác ma trong đêm.
Thì ra Lâm Trạch Dương không phải là sợ hãi, mà là bởi vì quá mức hưng phấn.
Cho nên cả người Lâm Trạch Dương mới có thể run rẩy nhanh đến vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook