Bình Tĩnh Tiểu Thư
-
Chương 60
Mâu thuẫn đã bình ổn, cuộc sống cuối cùng hoà bình trở lại, cuộc sống dễ chịu quá.
Xa Thục Mai sau lại thành bác sĩ riêng của nàng, nói với nàng lúc trước dùng dược loạn cho nên khiến thân thể của nàng chịu không nổi, phải thay đổi một phương thuốc khác. Nàng còn nói, chuyện sinh đứa nhỏ có thể từ từ không cần nóng vội, quan trọng nhất là thả lỏng tâm tình, đem thân mình điều trị cho tốt.
Trương Huệ Nghi cũng an ủi, liền ngay cả Vạn ba ba ở từ đầu đến cuối cũng khuyên nàng đừng miên man suy nghĩ.
Đạm Dung cảm thấy, chính mình thật quá may mắn, mới gặp gỡ người một nhà như vậy?
Xuân qua hạ đến, liếc mắt đã qua hai tháng. Đạm Dung sinh nhật là đầu mùa hạ tháng năm, mà năm nay lại rơi vào cuối tuần, Vạn Tuế sớm liền lên kế hoạch thật hoàn mỹ, buổi tối là thế giới lãng mạn của hai người, chào đón nàng hai mươi tư tuổi.
Chính là, trên đời này vĩnh viễn có người so với hắn càng nhiệt tâm hơn.
” Cái gì? Tiệc tối ấm áp?” Vừa nghe đến lời của nàng, Vạn Tuế tức thời liền nhíu mi.
” Ừm, bà nội hôm nay lúc giữa trưa có gọi điện thoại cho em, hỏi em có phải hôm nay là sinh nhật hay không. Nàng nói trong nhà thật lâu không náo nhiệt, tính tối hôm đó chơi đùa.”
Chơi đùa? Hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm kìa!
“Nói với nàng không rảnh!” Vạn Tuế một ngụm từ chối.
“Nhưng là, em đã đáp ứng rồi nha.” Đối với yêu cầu người nhà Vạn, nàng cơ hồ là có cầu như tất nhiên đáp ứng. Kỳ thật nàng không quá coi trọng sinh nhật cái gì, lúc trước ngày này nàng đều là im ắng vượt qua.
” Anh cùng nàng nói!” Vạn Tuế cầm điện thoại trên tay.
Đạm Dung nhéo cánh tay hắn, biểu tình cực kỳ đáng thương.” Thôi mà, làm cho lão nhân gia vui vẻ một chút đi.”
Vạn Tuế nghe theo nàng, đành phải đáp ứng.
Tiệc tối kỳ thật là Vạn Quý Phi đề nghị, đương nhiên trong nhà mấy lão đều nhất trí gật đầu. Vạn Tuế từng lấy lý do Đạm Dung không có thể ăn đồ nướng mà tránh né, đáng tiếc cuối cùng bị bác bỏ. Xa Thục Mai tỏ vẻ, ngẫu nhiên thử một chút không quan hệ.
Ngay cả người quyền uy nhất đều nói như vậy, Đạm Dung đương nhiên không ý kiến. Trong hai tháng dùng thuốc Đông y, mỗi ngày ẩm thực đều bị nghiêm cấm hạn chế, thật vất vả ngừng dược, nàng đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Sinh nhật ngày đó nàng còn khi tan tầm, vốn tính xin nghỉ nửa ngày cũng bởi vì nguyên nhân đột nhiên phát sinh mà hủy bỏ. Về nhà tắm giặt sạch sẽ đổi quần áo xong đã hơn 6 giờ.
Ở trong phòng khách chờ nam nhân mặt vẫn thối kia, đại khái là vì không thể cùng nàng một mình đón sinh nhật mà không được tự nhiên. Đặc biệt vì hôm nay mà chọn váy cũng chưa nói tán thưởng hắn, Đạm Dung có chút thất vọng. Lúc vào nhà cũ Vạn gia, nàng giữ chặt hắn.
“Người ta hôm nay sinh nhật, anh liền khoan dung một chút thôi. Đừng mất hứng, đến, cười cái coi!” Nàng kéo kéo khóe miệng hắn không chút biểu tình, đổi đến một cái tươi cười gượng ép. Đạm Dung thất bại buông hai tay, cúi đầu nhìn hắn trầm mặc không nói.
Vạn Tuế không đành lòng thấy nàng khổ sở, tuy rằng kế hoạch đêm nay bị phá hư, bất quá chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. Sờ sờ trong túi quần lấy ra cái hộp nhỏ, hắn từ phía sau ôm lấy thắt lưng của nàng, liên miên giải thích nói: ” Anh không có mất hứng, chính là… Quên đi, đêm nay trở về anh lại cho em kinh hỉ, nha?”
Âm mưu nho nhỏ thực hiện được, Đạm Dung gợi lên khóe miệng âm thầm cười, gật đầu.
Đẩy cửa ra, trong sân to như vậy hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng. Chính giữa là bộ dụng cụ nướng, bên cạnh bàn là một đống đầy đồ ăn, mấy cây lan cao lớn màu trắng bắt mắt với nhiều ngọn đèn nhỏ lấp lánh.
Cái này khẳng định là kiệt tác của Vạn Quý Phi, mới nghĩ, vừa mới nghĩ đến thanh âm của nàng liền lại gần.
“Oa! Nữ chính tới rồi!” Nàng đang cầm một chậu nước đụng trái cây từ trong phòng đi ra, thấy Đạm Dung vui vẻ kêu to.
“Thực xin lỗi, cháu tới muộn.” Đạm Dung ngượng ngùng áy náy.
“Không có việc gì không có việc gì. Đêm nay thật phong phú nha, mẹ làm riêng cho con cháo gà ti, còn có bánh ngọt thật bự a, hắc!”
“Tiểu nha đầu đừng nhao nhao ồn ào nữa, mau đem đồ qua đây!” Từ phía sau đi ra, Xa Thục Mai đang cầm một chồng chén bát, Đạm Dung vội vàng chạy tới nói muốn hỗ trợ, bị cự tuyệt.
“Không cần không cần, ta gừng càng già càng cay. Con cùng A Tuế cũng qua đi, tiệc tối ấm áp sắp bắt đầu nha!”
Đạm Dung quay đầu nhìn lại Vạn Tuế, hắn cười cười, dắt tay nàng hướng bọn họ đi đến.
Nói là tiệc tối ấm áp, kỳ thật chính là người một nhà ngồi ngoài vườn xung quanh chạu than, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Đầu mùa hạ, không tính nóng, ngẫu nhiên có gió nhẹ phất quá, thật sự rất thoải mái.
Trương Huệ Nghi thỉnh thoảng vì mọi người gắp thêm thức ăn, Vạn Quý Phi cũng giúp một tay đem đồ ăn lên bếp lửa nướng, Xa Thục Mai cùng vạn ba ba trò chuyện mà chỉ có bọn họ mới có thể nghe hiểu, Vạn Tuế ngẫu nhiên đáp vài câu.
Bên cạnh ánh đèn lấp lánh nhấp nháy, màu sắc rực rỡ chợt lóe crồi nở rộ, cảnh vật chung quanh thật sự rất ấm áp. Cảnh tượng như vậy, Đạm Dung trước kia chỉ có ở trong mộng mới nhìn thấy. Bởi vậy cho dù không nhập vào đề tài, nàng cũng thực thỏa mãn.
Một đống đồ ăn trên bàn, ngay cả bánh ngọt cũng cắt, Vạn ba ba đi ra. Vạn Tuế đối với việc người nhà nướng thực phẩm cũng ít hứng thú, đi theo vào nhà.
Vạn Quý Phi mắt nhìn phương hướng lão ca biến mất, tiến đến bên cạnh Đạm Dung hỏi: “Kỳ thật các ngươi bình thường có tán gẫu hay không? Ngươi thấy không là anh hai thực nhàm chán?”
Chán sao? Đạm Dung nghĩ nghĩ, cũng không đến mức đi, hình như bình thường đều là hắn nói chuyện nhiều, ngược lại là nàng càng ít nói.
Thấy nàng còn thật sự tự hỏi như vậy, Xa Thục Mai tức thời nhắc khéo cháu gái một chút.
“Nói hươu nói vượn cái gì?”
“Nào có.”
Vạn Quý Phi bĩu môi khẽ vuốt cái gáy: “Người ta chính là nghị sự luận sự mà thôi, giống như lão ca loại tính cách này, cũng chỉ có tiểu Dung chịu được.”
” Anh ngươi có kém như vậy sao?” Trương Huệ Nghi cũng vì con kêu oan.
Vạn Quý Phi hừ một tiếng: “Con là do mẹ sinh, chính mẹ còn không biết?”
“Ngươi nha đầu kia, còn nói nữa!” Xa Thục Mai tiếp tục khiển trách, Vạn Quý Phi mới phẫn nộ im lặng.
Đạm Dung cười khanh khách, các nàng thật quá khẩn trương , liền như vậy sợ nàng sẽ đối với bác sĩ Vạn bất mãn sao?
” Bác sĩ Vạn… Hắn tốt lắm, chúng cháu ở chung … thực hòa hợp.”
“Thật sự? Vậy là tốt rồi.” Xa Thục Mai nhẹ nhàng thở ra, tiện đà thấm thía nói: “Kỳ thật bà nội nhìn các ngươi như vậy cũng thực vui mừng, hai người ở chung hẳn là phải thẳng thắn. Có chuyện gì đều phải nói ra rõ ràng, trăm ngàn đừng buồn ở trong lòng.”
” Vâng.” Đạm Dung nhẹ nhàng đáp, vô cùng hiểu được. Từ sau sự kiện kia, vì sợ về sau giẫm lên vết xe đổ, bọn họ quy định, việc gì cũng không giấu diếm trong lòng, có vấn đề thì tức thời giải quyết.
“Ai nha nha, bà nội ngươi như thế nào đột nhiên đứng đắn như vậy, cháu chịu không nổi !” Vạn Quý Phi ồn ào phun ra, kết quả lại ăn một cái nhéo.
Trương Huệ Nghi cười với Đạm Dung khẽ nói: “Tiểu Phi luôn như thế này mãi không chịu lớn.”
“Như vậy tốt lắm.” Có nàng thì cả nhà mọi người sẽ rất vui vẻ, có thể vui vẻ hoạt bát như vậy, đem tiếng cười đến cho mọi người, là chuyện hạnh phúc vô cùng.
Đạm Dung nhìn các nàng, thỏa mãn he mở khóe miệng. Ngẩng đầu vô tình nhìn qua, thấy phòng của hắn đèn sáng, giật mình, nhẹ nhàng cầm dĩa nho trên bàn lên.
Thẳng đi đến lầu 3, đẩy cửa phòng ra, thấy người kia đang ngồi ở mép giường đọc sách. Thân hình cao lớn dưới ngọn đèn nhẹ nhàng hắt ra một đạo bóng dáng, cái đầu hơi xuống nhẹ, ngón tay thon dài cầm sách, bộ dáng điềm tĩnh mà hài hòa.
Thấy nàng tiến vào hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn, hướng nàng vươn tay.”Tán gẫu xong rồi?”
Đạm Dung khép cửa lại đi đến bên người hắn, buông cái đĩa, nắm lấy bàn tay của hắn.”Không có, sợ anh buồn nên vào với anh.”
” Săn sóc như vậy.” Hắn khép sách lại, kéo nàng ngồi trên đùi mình, hôn thân mặt của nàng.
“Đương nhiên!” Nàng bả đầu tựa vào trên bờ vai của hắn, ánh mắt nhìn lên đèn trần. Trong lòng rõ ràng, thật hưởng thụ quãng thời gian như vậy.
Hắn đem mặt của nàng kéo lại đối diện với chính mình, “Suy nghĩ cái gì?”
Nàng cắn cắn môi, tròng mắt vòng vo chuyển.”Vừa rồi tiểu Phi hỏi, em với anh có đề tài khả tán gẫu hay không, đối với anh có thể cảm thấy thực buồn hay không.”
Vạn Tuế sắc mặt trầm xuống, “Xú nha đầu kia !”
Đạm Dung “Phốc” một tiếng bật cười, hai tay giật nhẹ da mặt của hắn, vuốt dọc theo chóp mũi hắn, cười khẽ nói: “Đừng mắng nàng, em nói anh tốt lắm, chúng ta hiện tại ở chung rất tuyệt.”
” Thật sự?” Hắn nháy mắt mấy cái, khóe miệng dấu không được ý cười.
” Ừm. Kỳ thật, em còn sợ anh bị em làm cho buồn chán, bởi vì em không nói.”
“Ngốc!” Hắn xoa bóp cái mũi của nàng, đem nàng ôm chặt. Cánh mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nàng, ôn nhu nói: ” Anh có giống như thế sao, còn chưa nói sinh nhật vui vẻ?”
Nàng hơi ngẩng đầu lên, ” Ừm? Vừa rồi hát bài chúc mừng sinh nhật kia có tính không?”
“Kia bất đồng!” Hắn nóng vội phản bác. Sờ sờ túi quần, tâm tình đột nhiên khẩn trương lên. Từ trong túi quần lấy ra cái hộp nhỏ, hắn nhẹ nhàng gọi: “Dung.”
” Ừm?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nâng lên nàng cái hộp trước mặt, mở ra, một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng nằm ở trên mảnh vải nhung màu đen.
Đạm Dung ngẩn ngơ, nhìn qua nhẫn, lại nhìn hắn, không biết làm sao.
Vạn Tuế thanh thanh yết hầu, thật cẩn thận hỏi: ” Em nguyện ý… Gả cho anh sao?” Hắn vốn tính ở giữa cảnh đẹp bày tỏ, đáng tiếc bị hai người kia phá hủy.
Đạm Dung yên lặng theo dõi hắn, cảm thấy cánh tay ở ở bên hông cô run nhè nhẹ. Trên mặt một mảnh táo hồng, nàng mân miệng nghiêng mặt, khóe miệng giơ lên độ cong càng lúc càng lớn.
Giai nhân chậm chạp không bày tỏ thái độ, Vạn Tuế liền nóng nảy. Trên tay dùng sức nhéo của thắt lưng của nàng một phen, thúc giục nói: “Mau trả lời nguyện ý nha.” [TNN: Tuế ca, ngốc tử! Đeo nhẫn vào...hừ!]
“Nào có người như vậy ? Người ta lo lắng một chút không được sao?” Nàng cất giọng cao lên.
“Còn lo lắng?”
” Anh không biết là, chúng ta quá nhanh sao?”
” Nhanh?” Vạn Tuế ngưng mi, ” Anh cảm thấy chúng ta thật lâu giống như trải qua cả đời vậy.”
Đạm Dung ngẩng đầu lên, vẫn là không chịu đáp ứng. Vạn Tuế gian xảo, lấy nhẫn ra định bụng đeo vào trên tay nàng.
“A nha, anh không thể gian trá như vậy, người ta không có đáp ứng!” Nàng cười rút tay tránh ra sau lưng, Vạn Tuế đơn giản đem nàng đặt ở trên giường, thân thủ hạ xuống dưới nách của nàng.
“Ha ha, không cần, em mới không phải chịu phương thức phạm quy như thế đâu.” Đạm Dung sống chết không chịu vươn tay ra, thân thể không nhịn được cười ngửa ra sau.
Nhìn người dưới thân ý cười dạt dào, khuôn mặt thản nhiên phiếm hồng. Hắn trong lòng rung động, cúi xuống hung hăng đem tươi cười của nàng nuốt vào miệng.
Trong miệng của hắn còn lưu lại hương vị bánh ngọt hoa quả vừa rồi, rất ngọt . Môi thực ôn nhuyễn, ở trên cánh môi của nàng triền miên. Đạm Dung chậm rãi ngưng cười, toàn tâm toàn ý đáp lại hắn.
Từ sau khi nhận trị liệu, thời gian hành kinh nhiễu loạn làm cho nàng đối với chuyện này lãnh đạm rất nhiều. Đại khái là nhận thấy được biến hóa của nàng, cho nên trừ bỏ ngẫu nhiên hôn môi, hắn cơ hồ không có làm ra hành vi nào vượt quá. Đêm nay, loại thân mật đã lâu này, như sóng thần dâng trào càng không thể vãn hồi.
Trong phòng thực yên tĩnh, ngoài phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui vẻ của Vạn Quý Phi, nhưng vẫn chưa nhiễu loạn không khí mê người này.
Hơi thở của hắn dần dần gấp gáp, môi đã trượt xuống cổ của nàng, đi xuống lưng, nguyên lai cánh tay đặt ở bên hông nàng, cũng chậm chậm dời đi mục tiêu.
Nàng hôm nay vì chúc mừng sinh nhật chính mình, cố ý chọn váy liền áo. Hắn một bàn tay vươn ra sau lưng nàng, từ từ đem khóa kéo xuống, tay kia thì từ đùi hướng lên trên.
Đầu mùa hạ hơi nóng, động tác của hắn nhưng lại làm cho nàng cả người run lên.
“Dung… Dung…” Hắn cắn lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng mà thổi khí, mềm mại nỉ non gọi tên của nàng.
Đạm Dung toàn thân mềm yếu mệt mỏi, tình dục đột nhiên ập tới, nàng rõ ràng biết chính mình khó có thể cự tuyệt, thế nhưng lý trí lại nói cho nàng, nơi này là nhà của hắn, dưới lầu thậm chí còn có một đống người ngồi. Nàng suy yếu giơ lên muốn ngăn cản bàn tay to của hắn thoát quần áo mình, nhưng hắn giống quyết tâm một chút không nhượng bộ.
Hai tay căn bản không có lực, nàng chỉ có thể bất lực nhìn hắn đem váy tháo ra.
“Nơi này… Không được…” Cuối cùng một tia lý trí thúc đẩy nàng nói ra câu này, tay thật vất vả giữ chặt mép bàn học, nàng muốn đứng lên. Ai ngờ hắn thừa cơ đem nàng kéo lại đây, đem nàng nằm úp sấp đến trên giường, sáp càng gần nàng.
“Không sợ… em chỉ cần hảo hảo cảm thụ.” Hắn phủ phục ở trên người nàng, càng không ngừng liếm hôn vành tai của nàng, lướ nhẹ an ủi bả vai. Tay như có ma pháp, không đến vài giây liền đem quần áo còn sót lại trên người nàng thoát bỏ.
Hắn ly khai một hồi, Đạm Dung mới vừa nằm ngay thẳng lại, ngay sau đó hắn lại trở về. Lần này, nàng rốt cục cảm nhận được hai người kề sát da thịt là trần truội. Đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, phần eo nhẹ nhàng bị nâng lên, hắn… Hắn thế nhưng…
Mặt sau bị người nào đ nhắm ngay mục tiêu sau kích sâu, tiếng kêu đau đớn kèm theo, sau đó liền rất nhanh theo luật động.
Thân thể quỳsấp ghé vào trên giường, hắn cúi đầu xuống khiến cho nàng máu chảy ngược lên não, căng ra thật sự không thoải mái. Cái mông bị nâng lên thật cao, khi nhập sâu khi thì cạn, thật sự đem lý trí của nàng kéo căng ra, nàng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng.
Hai người bị vây trong kích tình căn bản không phát hiện bên ngoài có đến tiếng bước chân truyền đến ngày một gần, cửa phòng không hề báo động trước bị người gõ vài cái.
“A Tuế? Tiểu Dung? Tiểu Phi nói muốn chụp bức ảnh chung.”
Là thanh âm Trương Huệ Nghi ! Đạm Dung đầu dần tỉnh táo lại, thẳng thắt lưng định thoát khỏi hắn. Bất đắc dĩ hắn lúc này dùng hết lực va chạm, rước lấy nàng âm thanh thét chói tai.
“Có người!” Nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn khóc, đè nặng âm thanh nhắc nhở hắn. Má ơi, cửa căn bản không khóa, vạn nhất nàng đẩy cửa…
“Đừng động!” Hắn cũng nghe đã có thanh âm, nhưng là giờ phút này đã đâm lao phải theo lao, bảo hắn ngừng lại, so với chết càng khó chịu hơn.
Động tác rong ruổi đã hoàn toàn không thể khống chế, hắn càng lúc càng nhanh. Đạm Dung kinh hách chỉ có thể lấy tay che miệng, răng nanh gắt gao cắn mu bàn tay, e sợ chính mình phát ra thanh âm rên rỉ, sẽ bị người bên ngoài phát hiện bọn họ đang ở đây làm chuyện xấu.
Hắn mỗi lần ra vào, nàng đều cảm thấy sắp hít thở không thông, tim đập kêu loạn, hô hấp cũng không thông suốt, sợ hãi cùng bất an, khiến nàng phân không rõ là vui thích hay là thống khổ.
Một hồi lâu, tiếng đập cửa sớm biến mất. Một trận run rẩy vừa nhanh mà kịch liệt, nàng chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lập tức nhiệt lưu ấm áp dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, hắn gầm to một tiếng, ôm nàng nằm úp sấp, hơi thở gấp gáp.
Cảm giác mệt mỏi, nàng nhấc tay lên xoa nhẹ thái dương dĩ nhiên tóc đã ướt đẫm, phát hiện nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, rất là chật vật.
Vạn Tuế trong lòng cả kinh, nhẹ nhàng lắc lắc nàng: “Dung?” .
Đạm Dung thế này mới mở hai mắt, ý thức chậm rãi trở về. Một lát, nàng hung hăng đánh hắn một quyền, xấu hổ kêu to: ” Thật dọa người!”
Xa Thục Mai sau lại thành bác sĩ riêng của nàng, nói với nàng lúc trước dùng dược loạn cho nên khiến thân thể của nàng chịu không nổi, phải thay đổi một phương thuốc khác. Nàng còn nói, chuyện sinh đứa nhỏ có thể từ từ không cần nóng vội, quan trọng nhất là thả lỏng tâm tình, đem thân mình điều trị cho tốt.
Trương Huệ Nghi cũng an ủi, liền ngay cả Vạn ba ba ở từ đầu đến cuối cũng khuyên nàng đừng miên man suy nghĩ.
Đạm Dung cảm thấy, chính mình thật quá may mắn, mới gặp gỡ người một nhà như vậy?
Xuân qua hạ đến, liếc mắt đã qua hai tháng. Đạm Dung sinh nhật là đầu mùa hạ tháng năm, mà năm nay lại rơi vào cuối tuần, Vạn Tuế sớm liền lên kế hoạch thật hoàn mỹ, buổi tối là thế giới lãng mạn của hai người, chào đón nàng hai mươi tư tuổi.
Chính là, trên đời này vĩnh viễn có người so với hắn càng nhiệt tâm hơn.
” Cái gì? Tiệc tối ấm áp?” Vừa nghe đến lời của nàng, Vạn Tuế tức thời liền nhíu mi.
” Ừm, bà nội hôm nay lúc giữa trưa có gọi điện thoại cho em, hỏi em có phải hôm nay là sinh nhật hay không. Nàng nói trong nhà thật lâu không náo nhiệt, tính tối hôm đó chơi đùa.”
Chơi đùa? Hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm kìa!
“Nói với nàng không rảnh!” Vạn Tuế một ngụm từ chối.
“Nhưng là, em đã đáp ứng rồi nha.” Đối với yêu cầu người nhà Vạn, nàng cơ hồ là có cầu như tất nhiên đáp ứng. Kỳ thật nàng không quá coi trọng sinh nhật cái gì, lúc trước ngày này nàng đều là im ắng vượt qua.
” Anh cùng nàng nói!” Vạn Tuế cầm điện thoại trên tay.
Đạm Dung nhéo cánh tay hắn, biểu tình cực kỳ đáng thương.” Thôi mà, làm cho lão nhân gia vui vẻ một chút đi.”
Vạn Tuế nghe theo nàng, đành phải đáp ứng.
Tiệc tối kỳ thật là Vạn Quý Phi đề nghị, đương nhiên trong nhà mấy lão đều nhất trí gật đầu. Vạn Tuế từng lấy lý do Đạm Dung không có thể ăn đồ nướng mà tránh né, đáng tiếc cuối cùng bị bác bỏ. Xa Thục Mai tỏ vẻ, ngẫu nhiên thử một chút không quan hệ.
Ngay cả người quyền uy nhất đều nói như vậy, Đạm Dung đương nhiên không ý kiến. Trong hai tháng dùng thuốc Đông y, mỗi ngày ẩm thực đều bị nghiêm cấm hạn chế, thật vất vả ngừng dược, nàng đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Sinh nhật ngày đó nàng còn khi tan tầm, vốn tính xin nghỉ nửa ngày cũng bởi vì nguyên nhân đột nhiên phát sinh mà hủy bỏ. Về nhà tắm giặt sạch sẽ đổi quần áo xong đã hơn 6 giờ.
Ở trong phòng khách chờ nam nhân mặt vẫn thối kia, đại khái là vì không thể cùng nàng một mình đón sinh nhật mà không được tự nhiên. Đặc biệt vì hôm nay mà chọn váy cũng chưa nói tán thưởng hắn, Đạm Dung có chút thất vọng. Lúc vào nhà cũ Vạn gia, nàng giữ chặt hắn.
“Người ta hôm nay sinh nhật, anh liền khoan dung một chút thôi. Đừng mất hứng, đến, cười cái coi!” Nàng kéo kéo khóe miệng hắn không chút biểu tình, đổi đến một cái tươi cười gượng ép. Đạm Dung thất bại buông hai tay, cúi đầu nhìn hắn trầm mặc không nói.
Vạn Tuế không đành lòng thấy nàng khổ sở, tuy rằng kế hoạch đêm nay bị phá hư, bất quá chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. Sờ sờ trong túi quần lấy ra cái hộp nhỏ, hắn từ phía sau ôm lấy thắt lưng của nàng, liên miên giải thích nói: ” Anh không có mất hứng, chính là… Quên đi, đêm nay trở về anh lại cho em kinh hỉ, nha?”
Âm mưu nho nhỏ thực hiện được, Đạm Dung gợi lên khóe miệng âm thầm cười, gật đầu.
Đẩy cửa ra, trong sân to như vậy hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng. Chính giữa là bộ dụng cụ nướng, bên cạnh bàn là một đống đầy đồ ăn, mấy cây lan cao lớn màu trắng bắt mắt với nhiều ngọn đèn nhỏ lấp lánh.
Cái này khẳng định là kiệt tác của Vạn Quý Phi, mới nghĩ, vừa mới nghĩ đến thanh âm của nàng liền lại gần.
“Oa! Nữ chính tới rồi!” Nàng đang cầm một chậu nước đụng trái cây từ trong phòng đi ra, thấy Đạm Dung vui vẻ kêu to.
“Thực xin lỗi, cháu tới muộn.” Đạm Dung ngượng ngùng áy náy.
“Không có việc gì không có việc gì. Đêm nay thật phong phú nha, mẹ làm riêng cho con cháo gà ti, còn có bánh ngọt thật bự a, hắc!”
“Tiểu nha đầu đừng nhao nhao ồn ào nữa, mau đem đồ qua đây!” Từ phía sau đi ra, Xa Thục Mai đang cầm một chồng chén bát, Đạm Dung vội vàng chạy tới nói muốn hỗ trợ, bị cự tuyệt.
“Không cần không cần, ta gừng càng già càng cay. Con cùng A Tuế cũng qua đi, tiệc tối ấm áp sắp bắt đầu nha!”
Đạm Dung quay đầu nhìn lại Vạn Tuế, hắn cười cười, dắt tay nàng hướng bọn họ đi đến.
Nói là tiệc tối ấm áp, kỳ thật chính là người một nhà ngồi ngoài vườn xung quanh chạu than, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Đầu mùa hạ, không tính nóng, ngẫu nhiên có gió nhẹ phất quá, thật sự rất thoải mái.
Trương Huệ Nghi thỉnh thoảng vì mọi người gắp thêm thức ăn, Vạn Quý Phi cũng giúp một tay đem đồ ăn lên bếp lửa nướng, Xa Thục Mai cùng vạn ba ba trò chuyện mà chỉ có bọn họ mới có thể nghe hiểu, Vạn Tuế ngẫu nhiên đáp vài câu.
Bên cạnh ánh đèn lấp lánh nhấp nháy, màu sắc rực rỡ chợt lóe crồi nở rộ, cảnh vật chung quanh thật sự rất ấm áp. Cảnh tượng như vậy, Đạm Dung trước kia chỉ có ở trong mộng mới nhìn thấy. Bởi vậy cho dù không nhập vào đề tài, nàng cũng thực thỏa mãn.
Một đống đồ ăn trên bàn, ngay cả bánh ngọt cũng cắt, Vạn ba ba đi ra. Vạn Tuế đối với việc người nhà nướng thực phẩm cũng ít hứng thú, đi theo vào nhà.
Vạn Quý Phi mắt nhìn phương hướng lão ca biến mất, tiến đến bên cạnh Đạm Dung hỏi: “Kỳ thật các ngươi bình thường có tán gẫu hay không? Ngươi thấy không là anh hai thực nhàm chán?”
Chán sao? Đạm Dung nghĩ nghĩ, cũng không đến mức đi, hình như bình thường đều là hắn nói chuyện nhiều, ngược lại là nàng càng ít nói.
Thấy nàng còn thật sự tự hỏi như vậy, Xa Thục Mai tức thời nhắc khéo cháu gái một chút.
“Nói hươu nói vượn cái gì?”
“Nào có.”
Vạn Quý Phi bĩu môi khẽ vuốt cái gáy: “Người ta chính là nghị sự luận sự mà thôi, giống như lão ca loại tính cách này, cũng chỉ có tiểu Dung chịu được.”
” Anh ngươi có kém như vậy sao?” Trương Huệ Nghi cũng vì con kêu oan.
Vạn Quý Phi hừ một tiếng: “Con là do mẹ sinh, chính mẹ còn không biết?”
“Ngươi nha đầu kia, còn nói nữa!” Xa Thục Mai tiếp tục khiển trách, Vạn Quý Phi mới phẫn nộ im lặng.
Đạm Dung cười khanh khách, các nàng thật quá khẩn trương , liền như vậy sợ nàng sẽ đối với bác sĩ Vạn bất mãn sao?
” Bác sĩ Vạn… Hắn tốt lắm, chúng cháu ở chung … thực hòa hợp.”
“Thật sự? Vậy là tốt rồi.” Xa Thục Mai nhẹ nhàng thở ra, tiện đà thấm thía nói: “Kỳ thật bà nội nhìn các ngươi như vậy cũng thực vui mừng, hai người ở chung hẳn là phải thẳng thắn. Có chuyện gì đều phải nói ra rõ ràng, trăm ngàn đừng buồn ở trong lòng.”
” Vâng.” Đạm Dung nhẹ nhàng đáp, vô cùng hiểu được. Từ sau sự kiện kia, vì sợ về sau giẫm lên vết xe đổ, bọn họ quy định, việc gì cũng không giấu diếm trong lòng, có vấn đề thì tức thời giải quyết.
“Ai nha nha, bà nội ngươi như thế nào đột nhiên đứng đắn như vậy, cháu chịu không nổi !” Vạn Quý Phi ồn ào phun ra, kết quả lại ăn một cái nhéo.
Trương Huệ Nghi cười với Đạm Dung khẽ nói: “Tiểu Phi luôn như thế này mãi không chịu lớn.”
“Như vậy tốt lắm.” Có nàng thì cả nhà mọi người sẽ rất vui vẻ, có thể vui vẻ hoạt bát như vậy, đem tiếng cười đến cho mọi người, là chuyện hạnh phúc vô cùng.
Đạm Dung nhìn các nàng, thỏa mãn he mở khóe miệng. Ngẩng đầu vô tình nhìn qua, thấy phòng của hắn đèn sáng, giật mình, nhẹ nhàng cầm dĩa nho trên bàn lên.
Thẳng đi đến lầu 3, đẩy cửa phòng ra, thấy người kia đang ngồi ở mép giường đọc sách. Thân hình cao lớn dưới ngọn đèn nhẹ nhàng hắt ra một đạo bóng dáng, cái đầu hơi xuống nhẹ, ngón tay thon dài cầm sách, bộ dáng điềm tĩnh mà hài hòa.
Thấy nàng tiến vào hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn, hướng nàng vươn tay.”Tán gẫu xong rồi?”
Đạm Dung khép cửa lại đi đến bên người hắn, buông cái đĩa, nắm lấy bàn tay của hắn.”Không có, sợ anh buồn nên vào với anh.”
” Săn sóc như vậy.” Hắn khép sách lại, kéo nàng ngồi trên đùi mình, hôn thân mặt của nàng.
“Đương nhiên!” Nàng bả đầu tựa vào trên bờ vai của hắn, ánh mắt nhìn lên đèn trần. Trong lòng rõ ràng, thật hưởng thụ quãng thời gian như vậy.
Hắn đem mặt của nàng kéo lại đối diện với chính mình, “Suy nghĩ cái gì?”
Nàng cắn cắn môi, tròng mắt vòng vo chuyển.”Vừa rồi tiểu Phi hỏi, em với anh có đề tài khả tán gẫu hay không, đối với anh có thể cảm thấy thực buồn hay không.”
Vạn Tuế sắc mặt trầm xuống, “Xú nha đầu kia !”
Đạm Dung “Phốc” một tiếng bật cười, hai tay giật nhẹ da mặt của hắn, vuốt dọc theo chóp mũi hắn, cười khẽ nói: “Đừng mắng nàng, em nói anh tốt lắm, chúng ta hiện tại ở chung rất tuyệt.”
” Thật sự?” Hắn nháy mắt mấy cái, khóe miệng dấu không được ý cười.
” Ừm. Kỳ thật, em còn sợ anh bị em làm cho buồn chán, bởi vì em không nói.”
“Ngốc!” Hắn xoa bóp cái mũi của nàng, đem nàng ôm chặt. Cánh mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nàng, ôn nhu nói: ” Anh có giống như thế sao, còn chưa nói sinh nhật vui vẻ?”
Nàng hơi ngẩng đầu lên, ” Ừm? Vừa rồi hát bài chúc mừng sinh nhật kia có tính không?”
“Kia bất đồng!” Hắn nóng vội phản bác. Sờ sờ túi quần, tâm tình đột nhiên khẩn trương lên. Từ trong túi quần lấy ra cái hộp nhỏ, hắn nhẹ nhàng gọi: “Dung.”
” Ừm?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nâng lên nàng cái hộp trước mặt, mở ra, một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng nằm ở trên mảnh vải nhung màu đen.
Đạm Dung ngẩn ngơ, nhìn qua nhẫn, lại nhìn hắn, không biết làm sao.
Vạn Tuế thanh thanh yết hầu, thật cẩn thận hỏi: ” Em nguyện ý… Gả cho anh sao?” Hắn vốn tính ở giữa cảnh đẹp bày tỏ, đáng tiếc bị hai người kia phá hủy.
Đạm Dung yên lặng theo dõi hắn, cảm thấy cánh tay ở ở bên hông cô run nhè nhẹ. Trên mặt một mảnh táo hồng, nàng mân miệng nghiêng mặt, khóe miệng giơ lên độ cong càng lúc càng lớn.
Giai nhân chậm chạp không bày tỏ thái độ, Vạn Tuế liền nóng nảy. Trên tay dùng sức nhéo của thắt lưng của nàng một phen, thúc giục nói: “Mau trả lời nguyện ý nha.” [TNN: Tuế ca, ngốc tử! Đeo nhẫn vào...hừ!]
“Nào có người như vậy ? Người ta lo lắng một chút không được sao?” Nàng cất giọng cao lên.
“Còn lo lắng?”
” Anh không biết là, chúng ta quá nhanh sao?”
” Nhanh?” Vạn Tuế ngưng mi, ” Anh cảm thấy chúng ta thật lâu giống như trải qua cả đời vậy.”
Đạm Dung ngẩng đầu lên, vẫn là không chịu đáp ứng. Vạn Tuế gian xảo, lấy nhẫn ra định bụng đeo vào trên tay nàng.
“A nha, anh không thể gian trá như vậy, người ta không có đáp ứng!” Nàng cười rút tay tránh ra sau lưng, Vạn Tuế đơn giản đem nàng đặt ở trên giường, thân thủ hạ xuống dưới nách của nàng.
“Ha ha, không cần, em mới không phải chịu phương thức phạm quy như thế đâu.” Đạm Dung sống chết không chịu vươn tay ra, thân thể không nhịn được cười ngửa ra sau.
Nhìn người dưới thân ý cười dạt dào, khuôn mặt thản nhiên phiếm hồng. Hắn trong lòng rung động, cúi xuống hung hăng đem tươi cười của nàng nuốt vào miệng.
Trong miệng của hắn còn lưu lại hương vị bánh ngọt hoa quả vừa rồi, rất ngọt . Môi thực ôn nhuyễn, ở trên cánh môi của nàng triền miên. Đạm Dung chậm rãi ngưng cười, toàn tâm toàn ý đáp lại hắn.
Từ sau khi nhận trị liệu, thời gian hành kinh nhiễu loạn làm cho nàng đối với chuyện này lãnh đạm rất nhiều. Đại khái là nhận thấy được biến hóa của nàng, cho nên trừ bỏ ngẫu nhiên hôn môi, hắn cơ hồ không có làm ra hành vi nào vượt quá. Đêm nay, loại thân mật đã lâu này, như sóng thần dâng trào càng không thể vãn hồi.
Trong phòng thực yên tĩnh, ngoài phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui vẻ của Vạn Quý Phi, nhưng vẫn chưa nhiễu loạn không khí mê người này.
Hơi thở của hắn dần dần gấp gáp, môi đã trượt xuống cổ của nàng, đi xuống lưng, nguyên lai cánh tay đặt ở bên hông nàng, cũng chậm chậm dời đi mục tiêu.
Nàng hôm nay vì chúc mừng sinh nhật chính mình, cố ý chọn váy liền áo. Hắn một bàn tay vươn ra sau lưng nàng, từ từ đem khóa kéo xuống, tay kia thì từ đùi hướng lên trên.
Đầu mùa hạ hơi nóng, động tác của hắn nhưng lại làm cho nàng cả người run lên.
“Dung… Dung…” Hắn cắn lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng mà thổi khí, mềm mại nỉ non gọi tên của nàng.
Đạm Dung toàn thân mềm yếu mệt mỏi, tình dục đột nhiên ập tới, nàng rõ ràng biết chính mình khó có thể cự tuyệt, thế nhưng lý trí lại nói cho nàng, nơi này là nhà của hắn, dưới lầu thậm chí còn có một đống người ngồi. Nàng suy yếu giơ lên muốn ngăn cản bàn tay to của hắn thoát quần áo mình, nhưng hắn giống quyết tâm một chút không nhượng bộ.
Hai tay căn bản không có lực, nàng chỉ có thể bất lực nhìn hắn đem váy tháo ra.
“Nơi này… Không được…” Cuối cùng một tia lý trí thúc đẩy nàng nói ra câu này, tay thật vất vả giữ chặt mép bàn học, nàng muốn đứng lên. Ai ngờ hắn thừa cơ đem nàng kéo lại đây, đem nàng nằm úp sấp đến trên giường, sáp càng gần nàng.
“Không sợ… em chỉ cần hảo hảo cảm thụ.” Hắn phủ phục ở trên người nàng, càng không ngừng liếm hôn vành tai của nàng, lướ nhẹ an ủi bả vai. Tay như có ma pháp, không đến vài giây liền đem quần áo còn sót lại trên người nàng thoát bỏ.
Hắn ly khai một hồi, Đạm Dung mới vừa nằm ngay thẳng lại, ngay sau đó hắn lại trở về. Lần này, nàng rốt cục cảm nhận được hai người kề sát da thịt là trần truội. Đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, phần eo nhẹ nhàng bị nâng lên, hắn… Hắn thế nhưng…
Mặt sau bị người nào đ nhắm ngay mục tiêu sau kích sâu, tiếng kêu đau đớn kèm theo, sau đó liền rất nhanh theo luật động.
Thân thể quỳsấp ghé vào trên giường, hắn cúi đầu xuống khiến cho nàng máu chảy ngược lên não, căng ra thật sự không thoải mái. Cái mông bị nâng lên thật cao, khi nhập sâu khi thì cạn, thật sự đem lý trí của nàng kéo căng ra, nàng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng.
Hai người bị vây trong kích tình căn bản không phát hiện bên ngoài có đến tiếng bước chân truyền đến ngày một gần, cửa phòng không hề báo động trước bị người gõ vài cái.
“A Tuế? Tiểu Dung? Tiểu Phi nói muốn chụp bức ảnh chung.”
Là thanh âm Trương Huệ Nghi ! Đạm Dung đầu dần tỉnh táo lại, thẳng thắt lưng định thoát khỏi hắn. Bất đắc dĩ hắn lúc này dùng hết lực va chạm, rước lấy nàng âm thanh thét chói tai.
“Có người!” Nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn khóc, đè nặng âm thanh nhắc nhở hắn. Má ơi, cửa căn bản không khóa, vạn nhất nàng đẩy cửa…
“Đừng động!” Hắn cũng nghe đã có thanh âm, nhưng là giờ phút này đã đâm lao phải theo lao, bảo hắn ngừng lại, so với chết càng khó chịu hơn.
Động tác rong ruổi đã hoàn toàn không thể khống chế, hắn càng lúc càng nhanh. Đạm Dung kinh hách chỉ có thể lấy tay che miệng, răng nanh gắt gao cắn mu bàn tay, e sợ chính mình phát ra thanh âm rên rỉ, sẽ bị người bên ngoài phát hiện bọn họ đang ở đây làm chuyện xấu.
Hắn mỗi lần ra vào, nàng đều cảm thấy sắp hít thở không thông, tim đập kêu loạn, hô hấp cũng không thông suốt, sợ hãi cùng bất an, khiến nàng phân không rõ là vui thích hay là thống khổ.
Một hồi lâu, tiếng đập cửa sớm biến mất. Một trận run rẩy vừa nhanh mà kịch liệt, nàng chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lập tức nhiệt lưu ấm áp dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, hắn gầm to một tiếng, ôm nàng nằm úp sấp, hơi thở gấp gáp.
Cảm giác mệt mỏi, nàng nhấc tay lên xoa nhẹ thái dương dĩ nhiên tóc đã ướt đẫm, phát hiện nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, rất là chật vật.
Vạn Tuế trong lòng cả kinh, nhẹ nhàng lắc lắc nàng: “Dung?” .
Đạm Dung thế này mới mở hai mắt, ý thức chậm rãi trở về. Một lát, nàng hung hăng đánh hắn một quyền, xấu hổ kêu to: ” Thật dọa người!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook