Xem xong tin tức, Đạm Dung tay cất di động lại trong túi xách. Mông lung đi ở trên đường cả đêm, hai chân đã muốn chết lặng. Thời tiết vẫn là không tốt, tuy rằng mưa đã ngừng, nhưng bốn phía vẫn đọng nước.

Không có hẹn gì trước đó, nàng chính là đơn thuần nghĩ muốn gặp hắn. Trong đầu hỗn độn đều là hình ảnh hắn cùng nữ bác sĩ kia, hắn thật sự thực rất được hoan nghênh, nữ nhân yêu thương nhung nhớ hẳn là không ít, cho nên cho dù không có nàng, hắn cũng rất dễ dàng có thể tìm được một người khác.

Nàng không có tức giận, là do nàng không chịu thua kém.

Xuyên qua công viên, đối diện là một cái phố quán bar. Đèn nê-ông nhiều màu không khỏi khiến cho người ta hoa mắt, nàng tỉnh tỉnh nghĩ qua đường, đột nhiên một đạo cường quang rất nhanh vang lên, tiếp theo là tiếng còi xe chấn động khiến lỗ tai phát đau. Nàng nghiêng mặt, lui về phía sau hai bước. Đèn xe nhấp nháy, chủ xe kia bật đèn nháy sau đó hạ cửa kính xe xuống dưới, nam âm mang theo trêu tức.

“Trễ như vậy bác sĩ Vạn yên tâm để cô một người ở trên đường đâu?”

Đạm Dung nheo lại mắt nhìn qua, cửa kính xe vươn ra một nữa cái đầu,người kia rõ ràng là Hoắc Duẫn Đình. Nhà hắn công trình đang tiến hành, mỗi lần đi qua công trường nàng chỉ phụ trách bàn bạc với đốc công, hắn rất ít khi xuất hiện, hôm nay ở trên đường gặp mặt chỉ do trùng hợp.

Gặp Đạm Dung ngơ ngác không nói tiếng nào, phía sau có xe ấn loa, đại khái là hắn cản trở đi, hắn đối với nàng vẫy tay.” Lên xe.”

Đạm Dung mờ mịt lắc đầu, nàng không có việc gì lên xe làm chi?

Người đi phía sau không kiên nhẫn hạ cửa kính xe xuống, lớn tiếng thét to nói: “Muốn tán gái về nhà phao, cản trở đường đi có bệnh à!”

Đường cái này vốn không rộng, một bên còn chứa không ít xe, cho nên xe của Hoắc Duẫn Đình cũng phải dừng lại. Hắn nhún nhún vai, cũng không vội, nhìn Đạm Dung rồi nói: “Bộ dáng của cô thoạt nhìn thật tệ, nếu không đi vào ngồi một chút.”

Hắn hướng một quán bar bên cạnh dương dương tự đắc đầu, Đạm Dung đưa mắt nhìn lại, có lẽ cùng một người không thân thiết tán gẫu vài câu cũng không sai, vì thế gật gật đầu. Hoắc Duẫn Đình đánh xe vào.

Trong quán bar ngọn đèn nhẹ chiếu, bài hát nhẹ nhàng vang bên tai, người không nhiều lắm, tốp năm tốp ba ngồi ở mấy bàn. Nơi này hẳn là yên tĩnh đi, trước kia Xà Thái Quân cũng từng mang nàng đi qua, trên cơ bản đến loại địa phương này mọi người đều văn minh.

Hai người đi đến quầy bar ngồi xuống, Đạm Dung xoa nhẹ hai cái đùi đau nhức, từ khi đi ra bệnh viện khỏi, nàng vẫn dọc theo đường cái mà đi, trên đường dừng lại ăn chút gì đó , lại chậm rãi lang thang, bất tri bất giác lại đi đến đây.

“Muốn uống cái gì?” Một người nam tử tuổi còn trẻ đi tới hỏi, Đạm Dung ngẩng đầu, đầu óc trống rỗng. Với kiến thức của nàng đối với rượu mà nói thật là xa lạ, nàng nên uống cái gì?

“Có loại rượu nào mà uống vào có thể đem tất cả phiền não đều quên hết hay không?”

Hoắc Duẫn Đình bên cạnh nhìn nàng liếc mắt một cái, hướng điều chế sư đánh cái thủ thế, điều chế sư hiểu ý xoay người.

Một lát sau, một ly nước trái cây để tới trước mặt nàng, Hoắc Duẫn Đình trước mặt cũng thêm một ly Whisky lạnh.

“Tiểu cô nương vẫn là đừng uống rượu.”

“Ha.” Đạm Dung cười cười, ” Anh lát nữa lái xe còn uống rượu?”

“Tôi có thể đưa cô về.” Hắn cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm nho nhỏ.

“Nhà của ta ở gần đây.” Đạm Dung sau khi nói xong, hướng điều chế sư vẫy tay.

“Cho tôi một ly giống hắn.”

Điều chế sư nhìn Hoắc Duẫn Đình, chần chờ vài giây.

“Cậu vẫn là làm cho nàng một ly đi.” Hoắc Duẫn Đình tay nâng ly buông ra, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá cùng cái bật lửa, châm một điếu.

“Xem ra các ngươi quen biết nhau…” Đạm Dung hai tay nằm úp sấp trên đài quán bar, ngơ ngác nhìn pha chế sư cầm một cái ly rượu, dùng lát chanh mỏng khoanh vòng quanh miệng ly dạo một vòng, lại lộn ngược lắc nhẹ có một lớp bột phấn dạo qua một vòng. Sau đó hạ xuống đuôi ly, cho một lượng rượu vào, thêm chút khối đá vụn, lắc trái phải vài lượt.

Sau một lúc lâu, hắn nâng cốc đổ vào ly thủy tinh, đặt bên miệng ly một miếng chanh, đưa tới trước mặt nàng.

“Margaret, thỉnh chậm dùng.” Hắn vươn chưởng làm cái động tác mời, sau đó đi.

Đạm Dung bưng ly rượu lên, đưa đến bên miệng uống một ngụm nhỏ. Cảm giác đầu tiên là có chút mặn, nguyên lai vừa rồi bột phấn màu trắng kia là muối ăn. Nàng nâng cốc, hương nùng rượu vị hỗn loạn thản nhiên vị giống nước mắt.

“Thất tình sao?”

Đạm Dung phút chốc quay đầu, chỉ thấy Hoắc duẫn Đình tùy ý đem làn khói phun ra, lại đưa điếu thuốc đến bên miệng hút một ngụm, phun ra, vài làn khói nhẹ thản nhiên làm cho gương mặt của hắn thoạt nhìn bí hiểm. Lắc lắc đầu, lại uống một hớp lớn, hương vị hơi cay xé lạnh lẽo kích thích thần kinh của nàng. Không biết thất tình… Là cái cảm giác gì.

“Đừng uống như vậy, sẽ say.” Lần này Hoắc Duẫn Đình dập điếu thuốc, nhìn phía trước tựa tiếu phi tiếu, thần sắc hơi nghiêm túc.

Say? Nếu có thể say cũng tốt.

” Anh có phải thích một người hay không?”

Nghe được lời của nàng, Hoắc Duẫn Đình ngẩn người. Thích một người sao? Trong đầu hiện lên một thân ảnh. Nàng cũng chỉ sẽ đối hắn le lưỡi làm mặt quỹ, hơn nữa đối với hắn tựa hồ thực chán ghét. Đêm nay nếu không phải đưa nàng về nhà, hắn cũng sẽ không đi qua bên này. Thích… Hắn không xác định, chính là cảm thấy nàng đùa tốt lắm mà thôi.

“Xem ra người trong lòng của anh xuất hiện, chúc mừng.”

Hắn ho nhẹ, che giấu nỗi lòng không yên của mình.” Bác sĩ Vạn khiến cho cô thương tâm ?”

“Không, là vấn đề của tôi.” Nàng cười khổ, nâng cốc uống một hơi cạn sạch. Ông trời thích đùa cợt nàng, ở thời điểm nàng nghĩ đến đã tìm được hạnh phúc, đột nhiên cảnh cáo nàng. Nàng thưởng thức lát chanh ở thành chén, miễn cưỡng hỏi: ” Anh có thể vì người mình thích, hy sinh hết thảy hay không ?”

” Hy sinh tất thảy? Xã hội bây giờ còn có loại người này?” Hắn cong lên khóe miệng đùa cợt, cầm lấy chén rượu uống hết.

Đạm Dung đem cằm tựa trên mặt bàn quầy bar, nhẹ nhàng than thở: “Có, có người ngu như vậy.”

Bởi vì cồn, thần trí của nàng có điểm hỗn loạn. Từ khi nàng cứng rắn muốn uống Whisky, hưng phấn nói muốn cùng hắn cạn chén. Hoắc Duẫn Đình không biết nàng bị cái gì kích thích, tuy rằng biết cứ như vậy thì nàng nhất định sẽ túy, nhưng vẫn là cùng nàng điên.

Đạm Dung đời này không uống qua nhiều rượu như vậy, trước kia cùng Xà Thái Quân đi chơi, mời nàng rượu sẽ luôn cự tuyệt. Xà Thái Quân từng lắc đầu tiếc rèn sắt không thành thép, nói nàng làm một thiết kế sư, đem chính mình căng ra thật chặt, hoàn toàn thoát không ra. Có lẽ đi, kỳ thật ngẫu nhiên nàng thật sự muốn điên cuồng một chút.

Không nhớ rõ chính mình về nhà như thế nào, như thế nào lên lầu, như thế nào nằm trên giường. Say rượu có chỗ tốt, một đêm không nằm mộng. Trong hoảng hốt, có người vỗ gương mặt của nàng.

“Dung… Dung?”

Nàng đảo mình, đầu “Ong ong ông” đau nhức. Miệng ậm ừ ra tiếng, người nọ lập tức khẩn trương kêu: “Làm sao vậy?”

Chậm rãi mở hai mắt, khuôn mặt Vạn Tuế bay trái nhảy phải, hơn nữa ngày mới nhìn thấy rõ ràng.

” Em tối hôm qua… Uống rượu ?” Vạn Tuế thật cẩn thận hỏi.

Kỳ thật không cần hỏi, vị rượu nồng như vậy.

“Uống rượu đối thân thể không tốt, đặc biệt em hiện tại…” Nói chuyện mạch lạc nhưng bỗng nhiên dừng lại.

” Em hiện tại làm sao vậy?” Nàng phụng phịu hỏi.

Vạn Tuế nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt không có gì biểu tình, bây giờ còn không phải thời điểm để thẳng thắn. Hắn vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu nói: ” Em xem em kìa, quần áo cũng không đổi liền ngủ, nhanh đi tắm rửa một cái.” Nói xong đem nàng nâng dậy.

” Anh sáng nay còn nấu cháo trứng thịt nạc, nhìn em tinh thần không tốt, hôm nay thuốc Đông y không cần dùng, nghỉ ngơi đi, được không?”

Hắn vì sao không mắng nàng? Dựa vào tính tình của hắn, hắn hẳn là rất tức giận, cũng sẽ đóng cửa mà đi mới đúng, vì sao còn giống như dỗ tiểu hài tử đối với nàng? Vì sao muốn nhường nhịn như vậy? Nếu cho hắn biết tối hôm qua nàng cùng với ai đi uống rượu, hắn hẳn là sẽ giận dữ.

Đạm Dung đang ôm đầu, không đơn giản là vì đau đầu, trong lòng giống như bị người hung hăng thít chặt, một trận đau nhức. Muốn cùng hắn ầm ỹ một hồi, lại rất sợ hắn tức giận không để ý tới nàng nữa, thực mâu thuẫn!

“Đau đầu sao? Dù sao thứ bảy, nếu không hôm nay đừng đi làm, anh giúp em xin phép.” Hắn vừa muốn đi ra ngoài, bên hông đột nhiên có cánh tay đem hắn giữ chặt.

“Không cần.” Nàng khàn giọng nói.

Vạn Tuế xoay người ngồi xổm xuống, cùng nàng nhìn thẳng. Bộ dáng của nàng làm cho người ta lo lắng, lúc này còn uống rượu, kỳ thật thực không thích đáng. Lời nói trách cứ đến bên miệng mắc nghẹn nuốt trở lại, hắn sợ nàng thương tâm.

“Về sau không cần lại uống rượu, đi tắm rửa, anh giúp em pha chén trà mật ong.”

Hắn mở tủ quần áo ra giúp nàng cầm quần áo, sau đó dìu nàng đi ra.

Thời điểm nước ấm từ đỉnh đầu lao xuống, Đạm Dung dùng hai tay đem chính mình ôm gắt gao. Ngươi như vậy là không đúng, không đúng ! Giọt nước trong suốt từ trên mặt chảy xuống dưới, phân không rõ đây là nước hay nước mắt.

” Xong rồi sao? Đừng lâu quá, cẩn thận đầu choáng váng.”

Hắn ở bên ngoài gõ cửa, Đạm Dung tắt đi vòi nước, lấy y khăn lau khô. Mặc quần áo đi ra ngoài, hắn thấy mái tóc nàng ẩm ướt lại nhíu mày.

“Sáng sớm gội đầu.” Nói xong vào phòng lấy máy sáy.

Đạm Dung ngồi trên sô pha, trong tay đang cầm trà mật, cảm nhận được ngón tay thon dài của hắn xuyên qua mái tóc của nàng, loại cảm giác ngọt ngào này, giống như sự tra tấn mềm mại đối với nàng.

“Nhanh chút uống, bằng không sẽ lạnh.” Sau khi thấy tóc khô hoàn toàn, hắn đóng công tắt máy sáy tóc, phát hiện nàng còn sững sờ không nhúc nhích, nhịn không được lại mở miệng thúc giục.

Đạm Dung lấy lại tinh thần, không tiếng động uống trà. Vạn Tuế quỳ một gối xuống đặt ở trên sô pha, dùng hai tay đặt ở thái dương huyệt của nàng nhẹ nhàng xoa.

“Tiểu Phi nha đầu kia đêm qua đã trở lại, đêm nay chúng ta về nhà ăn cơm đi. Tuần trước… Lời nói của anh thực quá mức. Kỳ thật ý tứ của anh không phải không hề muốn tiểu hài tử mà là…” Hắn đột nhiên ngồi xuống, lấy đi chén trà trong tay nàng, cầm bàn tay nhỏ bé kia, cùng nàng mặt đối mặt.

“Chúng ta mới bắt đầu không lâu, em bây giờ còn trẻ như vậy. Một ngày nào đó, em nguyện ý gả cho của anh, còn sinh tiểu hài tử nữa, được không?” Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là nên cùng nàng nói rõ ràng, bằng không nàng lại không được tự nhiên .

Vẻ mặt của hắn hơi khẩn trương, lại thực chân thành tha thiết, Đạm Dung cái mũi đau xót, bả đầu mạnh vùi vào trong lòng của hắn, không muốn khiến cho hắn nhìn thấy nàng lặng yên chảy nước mắt.

“Như thế nào đột nhiên làm nũng ? Có phải hay không thực cảm động?” Hắn vuốt đỉnh đầu của nàng, cười khanh khách.

Nàng vẫn chưa đáp lời, chỉ dùng hai tay ôm cổ hắn, cọ cọ, bả đầu vùi càng sâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương