Bình Thiên Hạ
-
Chương 57
Edit: tiểu Viên
Thấy Thanh Hạnh thận trọng lo sợ, Phi Yến cầm kim chỉ lên, vừa thêu thùa vừa nhẹ nhàng hỏi tình cảnh trong nhà nàng ấy, Thanh Hạnh trả lời từng câu. Đến khi nhắc đến người phụ thân từng làm muối của nàng ấy, Phi Yến lại hỏi: "Lúc phụ thân ngươi còn ở ruộng muối, một năm bốn mùa đều bận đến khôngvề nhà à?"
Thanh Hạnh đáp: "Xuân hạ là bận nhất, vào đông, thì có thể nhàn rỗi hơn, nếu có sương giá thì sẽ triệt để ở nhà nghỉ ngơi."
nói xong câu này, Thanh Hạnh lén ngẩng đầu nhìn, thấy kim chỉ trong tay Phi Yến đột nhiên dừng lại.
"Um, vậy mùa đông Hoài Nam thường có sương giá không?"
Thanh Hạnh suy nghĩ một chút nói: "Thời tiết thất thường, rất khó nói, nhưng mùa đông Hoài Nam có trời mây nhiều, nếu rơi sương giá thì nhiều ngày sau vẫn không tan, ngay cả tay chân cũng lạnh đến nứt da..."
Quả nhiên là vậy, Phi Yến than thở trong lòng: lúc nãy thấy cuốn "Hoài Nam thông sử" viết về một mùa đông năm xưa đột nhiên có sương giá, hủy hoại vô số đồng muối, làm cho mất mùa thất thu...
Nghĩ đến đây, Phi Yến ngước nhìn trời ngoài sân, lúc này mặt trời tỏa nắng, chỉ mong ông trời vẫn mãi như vậy, nếu không ngày tháng Vương phủ túng quẫn càng họa vô đơn chí [1]. Bây giờ mình cũng không cần thiết mở lời nhắc nhở nữa, đến nay ruộng muối đã sớm làm xong, lúc này mà nói, chẳng giúp gì được, nếu không có biện pháp giải quyết vấn đề, nói ra chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
[1] họa vô đơn chí: khó khăn, nguy hiểm, tai vạ không đến riêng lẻ.
Mấy năm ở Bạch Lộ Sơn, Phi Yến đã hoàn toàn hiểu được, nói cho cùng, nam nhân vẫn muốn nữ tử quanh quẩn trong hậu viện. Nam nhân làm việc, nữ tử tốt nhất ít xen lời vào.
Nhưng khi xưa nàng lại không hiểu điều này, luôn dóc hết khả năng mà làm, đâu đâu cũng khuyên can lo nghĩ cho Phàn Cảnh, mấy năm đầu, Phàn Cảnh còn nói sao nghe nấy. Nhưng dần dần, khi thế lực Bạch Lộ Sơn mỗi lúc mỗi lớn mạnh hùng hậu, thời gian Phàn Cảnh tìm mình nghị sự càng ít... Mỗi lần mình đề cập đến công sự, hắn sẽ cố tránh né nói sang chuyện khác.
Khi mới tan nát cõi lòng rời khỏi Bạch Lộ Sơn, nàng chỉ nghĩ nguyên nhân là do Phàn Cảnh thay lòng đổi dạ, giờ ngẫm nghĩ cặn kẽ, thử hỏi thế gian có nam tử nào sau khi phong vương bái tướng có thể cho phép người xung quanh nói mình dựa nữ nhân mới có được công danh sự nghiệp?
Tuy Gia Cát thư sinh lập được chiến công nhưng trong mắt người đời "hắn" cũng chỉ là nam tử trí tuệ, bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi mà thôi! Mà giữa Bạch Lộ Sơn non xanh nước biếc, nữ tử Uất Trì Phi Yến chưa bao giờ tồn tại...
Mấy hôm nay, gần như Kiêu Vương không có hồi phủ. Trường kì đóng quân ở đồng muối, có chút cảm giác không đúng chuyên ngành. Nhưng Kiêu Vương là người nếu đã quyết định làm việc nào đó thì phải làm thật hoàn hảo.
Đột ngột nhảy vào, nhất thời không có manh mối, Kiêu Vương lệnh cho Ngụy tổng quản mời những thợ muối giàu kinh nghiệm, cần phải trong thời gian ngắn đưa đồng muối hoạt động trở lại.
Việc này lẽ ra Ngụy tổng quản chỉ cần phân phó mấy quản sự là được, nhưng lão sợ hạ nhân làm việc không đủ tận tâm, phá hỏng chuyện lớn của Kiêu Vương, nên dẫn vài thị vệ theo mình đi tìm thợ muối nghe ngóng, nhanh chóng mời mấy thợ muối già dặn lớn tuổi về. Mấy thợ lâu năm này cả đời điều làm việc trên đồng muối, là các lão tổ tông, đồ nhi đồ tôn cả một đống lớn, cũng nhanh chóng chọn ra nhóm người khôn khéo được việc.
Kiêu Vương vừa đến Hoài Nam, tuy thân phận cao quý không ai sánh bằng, nhưng muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, mặc dù có lòng với Hoài Nam cũng không có sức nhúng tay. Đồng muối là bước cờ đầu tiên hắn nhúng tay vào Hoài Nam, thành bại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ kế hoạch nắm bắt Hoài Nam của hắn, thế nên hắn rất coi trọng đồng muối, đích thân đi gặp những thợ muối già dặn.
Các thợ muối nào đã gặp qua người tôn quý như thế? Sợ đến chỉ có thể cúi đầu quỳ xuống, bất kể Kiêu Vương nói gì cũng đều gật đầu vâng dạ.
Kiêu Vương cũng khá hào phóng nên tiền công của bọn họ rất cao, làm tốt cuối năm còn được thưởng thêm. Những thợ muối đã lâu không có việc làm, mỗi người đều có khó khăn riêng, lần này làm việc cho Nhị hoàng tử, ai ai cũng vui mừng, tràn đầy hăng hái, không đến mấy ngày, đồng muối mới đã được xây xong, dẫn nước vào, làm ao kết tinh.
Từ lúc bắt đầu xây dựng, hầu hết mọi thời gian Kiêu Vương đều ở đồng muối. Thấy đồng muối được xây thuận lợi suông sẻ, ruộng muối được đổ đầy nước biển, Kiêu Vương gọi mấy thợ già dặn đến hỏi khi nào có thể cho ra muối, có thể được bao nhiêu. Mấy thợ già dặn quỳ trên đất, cúi đầu nói: "Nước còn lại mộtnửa thì đổ muối kết tinh vào, đợi nước dần dần cạn, muối sẽ xuất hiện. Mùa hạ thì mười ngày đã có thể có được muối, hiện giờ trời hơi lạnh, mười lăm ngày sau có thể cho ra muối."
Kiêu Vương vui mừng trong lòng, lệnh cho thưởng thêm cơm thêm thức ăn cho toàn bộ thợ muối, lúc này mới hồi Vương phủ. Sau đó mỗi ngày Kiêu Vương đều đến đồng muối tuần tra, mười ngày sau nước trong ao kết tinh không ngừng giảm bớt, dần dần bắt đầu xuất hiện một ít hạt muối màu trắng, qua mấy ngày, cuối cùng ruộng muối cũng cho ra mẻ muối thô đầu tiên, tiếp tục gia công, lại chưng cất thêm một lầm, muối tinh chậm rãi ra lò. Kiêu Vương vô cùng vui mừng. Sau đó mỗi ngày đồng muối đều cho ra muối.
Nhưng ngày vui chóng tàn, vài ngày tiếp theo mưa thu kéo đến, nhiệt độ giảm, đầu tiên ruộng muối ra ít muối hơn, bây giờ đã hoàn toàn không ra được muối. Kiêu Vương vội vàng triệu thợ già dặn hỏi, mấy thợ già dặn nơm nớp lo sợ quỳ xuống thưa: "Mới có mưa, vừa ẩm vừa lạnh, nên không thể sản xuất ra muối, đợi khi thời tiết khô ráo sẽ cho ra muối."
Kiêu Vương cau mày, nói: "Thế chẳng lẽ một ít mưa cũng sẽ không có muối?"
Thợ muối liếm môi, cố lấy can đảm nói: "Khơi bẩm lão gia, hai mùa thu đông ít nắng, không sản xuất ra bao nhiêu muối, vả lại thời tiết thế này vẫn còn may, nếu có sương giá sợ là đồng muối sẽ bị hủy hoàn toàn..."
Ánh mắt Kiêu Vương lạnh lẽo, nhìn thợ muối nói: "Nhưng Bản Vương đã xem sổ sách trước kia của đồng muối, hai mùa thu đông thương muối cũng bán được muối như thường, hơn nữa số lượng cũng khônggiảm."
Thợ muối cúi đầu, run rẩy nói: "Hồi trước muối lão đông gia (ông chủ cũ) bán vào mùa thu đông đa phần đều là muối phơi hồi xuân hạ. Mùa xuân hạ sản xuất được nhiều muối, các lão gia đồng muối trước đây đều sẽ phân chia số lượng muối để bán cho mỗi mùa khác nhau, mùa ra nhiều muối thì bán ít, trái mùa thì bán nhiều, làm như thế vừa có thể bán giá cao, vừa có thể đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt."
Tính toán của thương nhân này thật hay, nhưng Kiêu Vương lại có cảm giác bị đám sổ sách này lừa gạt. Chọn đúng ngay mùa sản xuất ít muối nhất khởi công, dù hắn là kẻ bụng dạ thâm sâu, bước đồng muối đầu tiên này đã phạm phải sai lầm trí mạng.
Kiêu Vương cẩn thận dò hỏi, phải hiện chỉ có thể nghe theo ý trời, hoàn toàn không có cách nào đảm bảo mùa thu đông ra muối như bình thường, bảo mấy thợ muối lui, rồi đi quanh đồng muối hai vòng, trong lòng vô cùng buồn phiền. hắn chỉ mong có muối để nuôi quân, lại không ngờ vừa bắt đầu khônglâu đã bị ông trời triệt hết đường. Càng tệ hại hơn là, tiền từ buổi "bán báu vật" một phần đã sung vào quân lương, còn lại hầu như đều ném vào đồng muối, mà hiện giờ một đám người ở ruộng muối đều há họng chờ cơm, nếu thất hứa, không thể trả công cho thợ đúng hạn, vậy sau này ai dám đến phủ Kiêu Vương hắn làm việc nữa? Danh tiếng Nhị điện hạ trong lòng bách dân sẽ hư thối hoàn toàn... Nhưng giờ hắn muốn tìm đường khác để chạy cũng không còn tiền nữa.
Hồi Vương phủ, Kiêu Vương không đến phòng Trắc phi như lúc trước mà đi thư phòng, đèn trong thư phòng đến nửa đêm mới tắt.
Trạch viên của Phi Yến cách thư phòng không xa, chỉ cách nhau một hồ nước, xuyên qua song cửa liền có thể thấy ánh đèn hiu hắt, thu hồi ánh mắt, Phi Yến cầm lược ơ thờ chải tóc một lúc, có lẽ Kiêu Vương đã phát hiện vấn đề của đồng muối, giờ chắc đang rất buồn phiền.
Cũng bởi do buổi "bán hàn từ thiện" vơ vét quá đáng, tuy giải quyết được lửa sém lông mà, nhưng đãđắc tội với cả đám quyền quý Hoài Nam, khi mới bắt đầu trùng tu đồng muối, những người hiểu biết kinh doanh ngành muối kia, không ai đến nhắc nhở Kiêu Vương.
Giờ đây chắc bọn cường hào ác bá đang duỗi dài cổ chờ phủ Kiêu Vương làm trò cười!
Kiêu Vương vừa mất thế, những thân tín đi theo cũng phải chịu liên lụy. Phi Yến nhớ đến bức thư mấy hôm trước, thư do Kính Nhu viết, trong thư nhắc đến Hiền Ca trượt kì thi mùa thu lần này, đầu bảng hình như là một ngoại chất thân thích của Thẩm gia, đối với kết quả như vậy, thật ra Phi Yến đã sớm chuẩn bị sẵn, vốn mong rằng trường thi sẽ có chút công chính liêm minh, nay xem ra nội bộ cũng mưu kế trùng trùng, không đáng đâm đầu vào. Ban đầu nàng cũng chỉ muốn Hiền Ca đọc chút sách thánh hiền, đừng trở nên ngu dốt... Quan trường kia không đậu thì thôi... Nhưng mà xem ra, e rằng biểu đệ nhà cữu cữu cũng không có hi vọng với kì thi mùa xuân rồi...
Ngồi trước gương một lúc, Phi Yến đứng dậy đi về giường, hạ rèm che lại ánh đèn từ thư phòng chiếu tới, Phi Yến nhắm mới, một mình một người ngủ thiếp đi.
Vốn nghĩ rằng Kiêu Vương phải bế quan suy nghĩ kế sách, nhưng sáng sớm hôm sau, Bảo Châu lại vui mừng ôm một bộ áo tơi nón lá [3] nhỏ nhắn đi vào.
[3] áo tơi nón lá dùng để che mưa.
"Trắc vương phi, người mau dậy chuẩn bị đi, Kiêu Vương lệnh cho sai vặt đến truyền lời, bảo rằng trưa sẽ dẫn Trắc phi đi Kim Thủy câu cá, đích thân câu vài con cá thu mang về."
Trong lòng Phi Yến thật rất sửng sốt: vị này thật khoan thai chậm rãi, một đêm không ngủ là để nghĩ về đi câu giải trí?
Trong kinh thành Kiêu Vương có sở thích đi câu cá bên bờ sông, đứng ở mũi thuyền thấy bọt nước đập tung tóe vào thuyền, trong lòng rất dễ chịu, do khoang thuyền rộng rãi, sắp xếp bên trong cũng rất thoải mái, thậm chí có cả chậu than sưởi ấm, hắn biết Phi Yến sợ lạnh, nên bảo nàng ở trong khoang thuyền, đừng đi ra đón gió lạnh
Thuyền chạy thẳng đến nơi, thả neo dừng lại, Bảo Châu mới dìu Phi Yến ra ngoài khoang thuyền.
Lúc này thuyền đã dừng dưới núi Long Sơn, dưới núi xanh, sóng nước dập dềnh, sông Kim Thủy chảy ngang cũng yên ả hơn nhiều, cá bơi thành đàn, ven hồ liễu xanh rủ cành, cánh rừng thông liễu xanh tươi xào xạc trong gió như gợn sóng.
Đứng ở đầu thuyền liền có thể thấy một thủy động sâu hút, đấy là nơi cá thu sinh sống.
Bởi gần đây thường hay mưa, mật nước cũng dâng lên không ít nên không gian trong động cũng khôngcó nhiều, không thích hợp ở lâu. Kiêu Vương xuống thuyền nhỏ, Vương phủ có vài nô bộc câu cá giỏi đitheo trợ giúp, quăng lưới trong thủy động rồi đi ra, ở đầu thuyền thả câu.
Kiêu Vương cởi vớ và giày, chân trần ngồi ở đầu thuyền, một tay nắm bầu rượu bằng ngọc, một tay giữ cần câu, nghiêng đầu hỏi Phi Yến bên cạnh: "một bầu rượu, một cần câu, thế gian có kẻ mong cầu như ông?"
Bài thơ "ngư phủ kì" này của Lý hầu chủ thời Nam Đường vì để tỏ lòng với Thái tử ca ca rằng mình không có dã tâm xưng đế, chỉ một lòng hướng đến cuộc sống ung dung điền viên của ngư dân, mà cố ý viết ra. Mong rằng huynh trưởng có thể giảm cảnh giác, miễn cho làm hại bản thân.
Sóng lăn tăn tựa muôn trùng tuyết
">Đào mận xuân la liệt bên nhau
một bầu rượu, một cần câu
Thế gian có kẻ mong cầu như ông.
(Ngư phủ kì 1 - tác giả: Lý Dục - dịch thơ: Nguyễn Minh)
Đáng tiếc lúc này Thái tử huynh trưởng của Kiêu Vương không bên cạnh, một tấm lòng thành này chỉ có thể uổng phí ở nơi non xanh nước biếc này, huynh trưởng vẫn ném đá xuống giếng, mỗi một tảng đều không nhỏ, đành chỉ có thể cố ngẩng cổ mà làm.
Phi Yến cầm chiếc khăn, vươn cổ tay trắng noãn vắt góc áo thấm nước của hắn, nói: "Trời lạnh thế này, lại còn rất ẩm ướt, Điện hạ vẫn nên khoác thêm áo tơi lên đi!"
Kiêu Vương không để tâm xua tay: "không sao, Bản Vương nóng trong người, thế này trái lại mát mẻ hơn nhiều."
Phi Yến biết trong lòng hắn có ngọn lửa, cả người mới khô nóng như thế, buổi sáng lúc ra khỏi phủ, liền thấy khóe miệng hắn chỉ trong một đêm đã nổi lên mụt nước to, chắc vừa dùng kim làm bể, tuy đã thoa thuốc, nhưng vảy vẫn chưa khô hoàn toàn. Mà hành động nói năng của hắn vẫn giống ngày thường, không nhìn ra chút manh mối nào, vẫn bình tĩnh ung dung.
không lâu sau, cần câu của Kiêu Vương rung lên liên tục, liên tiếp câu được mấy con cá lớn.
Bữa trưa hôm nãy cũng được chuẩn bị trên thuyền. Đầu bếp đi theo lên thuyền, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch cá rồi cạo vảy, thả xuống mâm sắt đã có nước sốt, chiên với lửa nhỏ, thỉnh thoảng trở mình cá lại để hai mặt đều được chiên đều. Buồng nhỏ trên khoang chật hẹp, Phi Yến cũng không có chỗ để đi, đành xem đầu bếp chiên cá. không lâu sau, nước sốt sôi ùng ục, mùi nước sốt và mùi thơm của cá tỏa ra, không ngừng xông vào mũi.
Mấy nô bộc xung quang thầm hít sâu vào hơi, lén nhìn phòng bếp, ngạc nhiên phát hiện Trắc phi như nữ tử chưa thấy qua chuyện đời vậy, mắt nhìn con cá say sưa đến xuất thần.
Đầu bếp chiên cá xong, liền để mâm cá vừa chiên xong lên bàn tròn trên thuyền lớn, cá kia cả thân dính sương muối, đến khi Kiêu Vương ngồi xếp bằng trên đệm tròn, lập tức bắt đầu một bữa cơm trưa trênchiếc thuyền phong nhã.
Nhưng hắn vừa nâng đũa, đã phất hiện Phi Yến vẫn còn đang ngẩn người, cặp mắt mê ly vô cùng đáng yêu, không biết lại đi đến nơi thần tiên nào.
Đành mở miệng nói: "Yến Nhi đang nghĩ gì thế? Sao không ăn?"
Phi Yến giật mình hồi hồn, mở miệng nói: "... không có gì, chỉ là hơi mệt."
Kiêu Vương không tin, cho rằng Phi Yến có tâm sự, ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: "Chuyện của Hiền Ca Nhi, chớ để trong lòng, Bản Vương đã tính cả rồi, tuy rằng đệ ấy không qua kì thi hương, nhưng đại trượng phu không phải chỉ có mỗi con đường hoa sơn, cho dù thi không đậu, cũng có thể đi đường tắt khác. Doãn phủ Hoa Nam là tham sự của Bản Vương hồi trước, Bản Vương đã viết thư cho hắn, để cho Uất Trì Kính Hiền đến phủ Hoa Nam rèn luyện vài năm, đấy là kho thóc trung nguyên, rất nhiều việc để làm, để bọn thiếu niên đến đó rèn luyện vài năm, tiếp xúc chút công văn án thư, cũng như hiểu chút dân sinh, biết cách ứng phó đối nhân, dù sao cũng hơn đọc mấy cuốn sách vật chết kia, nếu đệ ấy thậtsự là nhân tài, sau này tự nhiên sẽ có đường rộng thênh thang để đệ ấy đi."
Nghe thế Phi Yến vô cùng sửng sốt, nàng vốn không ngờ dù ở trong tình cảnh dầu sôi như thê Kiêu Vương vẫn nghĩ đến chuyện của đường đệ nàng...
Kiêu Vương thấy Phi Yến ngạc nhiên vô cùng, liền đưa tay nhéo mũi nàng: "Sao đây? Lại trách Kiêu Vương hả? Biết nàng thương đệ đệ, sao Bản Vương có thể không để tâm? Nếu nói chút lời gửi gắm, Kính Hiền cũng có thể qua kì thi hương, có điều đệ ấy còn trẻ, không hiểu sự âm hiểm bên trong, tuổi trẻ đắc chí cũng không phải chuyện tốt gì, từ tiểu lại [4] đi lên, tốt hơn rất nhiều..."
[4] tiểu lại: chức quan thấp nhất.
Phi Yến hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Sao thiếp lại trách Điện hạ, Điện hạ còn suy nghĩ chu đáo hơn người làm tỷ tỷ như thiếp, chẳng qua đột nhiên nhớ tới, sản xuất muối cũng không phải chỉ mỗi con đường hoa sơn, nếu phơi nắng không được, sao không thử chưng cất muối?"
Thấy Thanh Hạnh thận trọng lo sợ, Phi Yến cầm kim chỉ lên, vừa thêu thùa vừa nhẹ nhàng hỏi tình cảnh trong nhà nàng ấy, Thanh Hạnh trả lời từng câu. Đến khi nhắc đến người phụ thân từng làm muối của nàng ấy, Phi Yến lại hỏi: "Lúc phụ thân ngươi còn ở ruộng muối, một năm bốn mùa đều bận đến khôngvề nhà à?"
Thanh Hạnh đáp: "Xuân hạ là bận nhất, vào đông, thì có thể nhàn rỗi hơn, nếu có sương giá thì sẽ triệt để ở nhà nghỉ ngơi."
nói xong câu này, Thanh Hạnh lén ngẩng đầu nhìn, thấy kim chỉ trong tay Phi Yến đột nhiên dừng lại.
"Um, vậy mùa đông Hoài Nam thường có sương giá không?"
Thanh Hạnh suy nghĩ một chút nói: "Thời tiết thất thường, rất khó nói, nhưng mùa đông Hoài Nam có trời mây nhiều, nếu rơi sương giá thì nhiều ngày sau vẫn không tan, ngay cả tay chân cũng lạnh đến nứt da..."
Quả nhiên là vậy, Phi Yến than thở trong lòng: lúc nãy thấy cuốn "Hoài Nam thông sử" viết về một mùa đông năm xưa đột nhiên có sương giá, hủy hoại vô số đồng muối, làm cho mất mùa thất thu...
Nghĩ đến đây, Phi Yến ngước nhìn trời ngoài sân, lúc này mặt trời tỏa nắng, chỉ mong ông trời vẫn mãi như vậy, nếu không ngày tháng Vương phủ túng quẫn càng họa vô đơn chí [1]. Bây giờ mình cũng không cần thiết mở lời nhắc nhở nữa, đến nay ruộng muối đã sớm làm xong, lúc này mà nói, chẳng giúp gì được, nếu không có biện pháp giải quyết vấn đề, nói ra chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
[1] họa vô đơn chí: khó khăn, nguy hiểm, tai vạ không đến riêng lẻ.
Mấy năm ở Bạch Lộ Sơn, Phi Yến đã hoàn toàn hiểu được, nói cho cùng, nam nhân vẫn muốn nữ tử quanh quẩn trong hậu viện. Nam nhân làm việc, nữ tử tốt nhất ít xen lời vào.
Nhưng khi xưa nàng lại không hiểu điều này, luôn dóc hết khả năng mà làm, đâu đâu cũng khuyên can lo nghĩ cho Phàn Cảnh, mấy năm đầu, Phàn Cảnh còn nói sao nghe nấy. Nhưng dần dần, khi thế lực Bạch Lộ Sơn mỗi lúc mỗi lớn mạnh hùng hậu, thời gian Phàn Cảnh tìm mình nghị sự càng ít... Mỗi lần mình đề cập đến công sự, hắn sẽ cố tránh né nói sang chuyện khác.
Khi mới tan nát cõi lòng rời khỏi Bạch Lộ Sơn, nàng chỉ nghĩ nguyên nhân là do Phàn Cảnh thay lòng đổi dạ, giờ ngẫm nghĩ cặn kẽ, thử hỏi thế gian có nam tử nào sau khi phong vương bái tướng có thể cho phép người xung quanh nói mình dựa nữ nhân mới có được công danh sự nghiệp?
Tuy Gia Cát thư sinh lập được chiến công nhưng trong mắt người đời "hắn" cũng chỉ là nam tử trí tuệ, bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi mà thôi! Mà giữa Bạch Lộ Sơn non xanh nước biếc, nữ tử Uất Trì Phi Yến chưa bao giờ tồn tại...
Mấy hôm nay, gần như Kiêu Vương không có hồi phủ. Trường kì đóng quân ở đồng muối, có chút cảm giác không đúng chuyên ngành. Nhưng Kiêu Vương là người nếu đã quyết định làm việc nào đó thì phải làm thật hoàn hảo.
Đột ngột nhảy vào, nhất thời không có manh mối, Kiêu Vương lệnh cho Ngụy tổng quản mời những thợ muối giàu kinh nghiệm, cần phải trong thời gian ngắn đưa đồng muối hoạt động trở lại.
Việc này lẽ ra Ngụy tổng quản chỉ cần phân phó mấy quản sự là được, nhưng lão sợ hạ nhân làm việc không đủ tận tâm, phá hỏng chuyện lớn của Kiêu Vương, nên dẫn vài thị vệ theo mình đi tìm thợ muối nghe ngóng, nhanh chóng mời mấy thợ muối già dặn lớn tuổi về. Mấy thợ lâu năm này cả đời điều làm việc trên đồng muối, là các lão tổ tông, đồ nhi đồ tôn cả một đống lớn, cũng nhanh chóng chọn ra nhóm người khôn khéo được việc.
Kiêu Vương vừa đến Hoài Nam, tuy thân phận cao quý không ai sánh bằng, nhưng muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, mặc dù có lòng với Hoài Nam cũng không có sức nhúng tay. Đồng muối là bước cờ đầu tiên hắn nhúng tay vào Hoài Nam, thành bại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ kế hoạch nắm bắt Hoài Nam của hắn, thế nên hắn rất coi trọng đồng muối, đích thân đi gặp những thợ muối già dặn.
Các thợ muối nào đã gặp qua người tôn quý như thế? Sợ đến chỉ có thể cúi đầu quỳ xuống, bất kể Kiêu Vương nói gì cũng đều gật đầu vâng dạ.
Kiêu Vương cũng khá hào phóng nên tiền công của bọn họ rất cao, làm tốt cuối năm còn được thưởng thêm. Những thợ muối đã lâu không có việc làm, mỗi người đều có khó khăn riêng, lần này làm việc cho Nhị hoàng tử, ai ai cũng vui mừng, tràn đầy hăng hái, không đến mấy ngày, đồng muối mới đã được xây xong, dẫn nước vào, làm ao kết tinh.
Từ lúc bắt đầu xây dựng, hầu hết mọi thời gian Kiêu Vương đều ở đồng muối. Thấy đồng muối được xây thuận lợi suông sẻ, ruộng muối được đổ đầy nước biển, Kiêu Vương gọi mấy thợ già dặn đến hỏi khi nào có thể cho ra muối, có thể được bao nhiêu. Mấy thợ già dặn quỳ trên đất, cúi đầu nói: "Nước còn lại mộtnửa thì đổ muối kết tinh vào, đợi nước dần dần cạn, muối sẽ xuất hiện. Mùa hạ thì mười ngày đã có thể có được muối, hiện giờ trời hơi lạnh, mười lăm ngày sau có thể cho ra muối."
Kiêu Vương vui mừng trong lòng, lệnh cho thưởng thêm cơm thêm thức ăn cho toàn bộ thợ muối, lúc này mới hồi Vương phủ. Sau đó mỗi ngày Kiêu Vương đều đến đồng muối tuần tra, mười ngày sau nước trong ao kết tinh không ngừng giảm bớt, dần dần bắt đầu xuất hiện một ít hạt muối màu trắng, qua mấy ngày, cuối cùng ruộng muối cũng cho ra mẻ muối thô đầu tiên, tiếp tục gia công, lại chưng cất thêm một lầm, muối tinh chậm rãi ra lò. Kiêu Vương vô cùng vui mừng. Sau đó mỗi ngày đồng muối đều cho ra muối.
Nhưng ngày vui chóng tàn, vài ngày tiếp theo mưa thu kéo đến, nhiệt độ giảm, đầu tiên ruộng muối ra ít muối hơn, bây giờ đã hoàn toàn không ra được muối. Kiêu Vương vội vàng triệu thợ già dặn hỏi, mấy thợ già dặn nơm nớp lo sợ quỳ xuống thưa: "Mới có mưa, vừa ẩm vừa lạnh, nên không thể sản xuất ra muối, đợi khi thời tiết khô ráo sẽ cho ra muối."
Kiêu Vương cau mày, nói: "Thế chẳng lẽ một ít mưa cũng sẽ không có muối?"
Thợ muối liếm môi, cố lấy can đảm nói: "Khơi bẩm lão gia, hai mùa thu đông ít nắng, không sản xuất ra bao nhiêu muối, vả lại thời tiết thế này vẫn còn may, nếu có sương giá sợ là đồng muối sẽ bị hủy hoàn toàn..."
Ánh mắt Kiêu Vương lạnh lẽo, nhìn thợ muối nói: "Nhưng Bản Vương đã xem sổ sách trước kia của đồng muối, hai mùa thu đông thương muối cũng bán được muối như thường, hơn nữa số lượng cũng khônggiảm."
Thợ muối cúi đầu, run rẩy nói: "Hồi trước muối lão đông gia (ông chủ cũ) bán vào mùa thu đông đa phần đều là muối phơi hồi xuân hạ. Mùa xuân hạ sản xuất được nhiều muối, các lão gia đồng muối trước đây đều sẽ phân chia số lượng muối để bán cho mỗi mùa khác nhau, mùa ra nhiều muối thì bán ít, trái mùa thì bán nhiều, làm như thế vừa có thể bán giá cao, vừa có thể đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt."
Tính toán của thương nhân này thật hay, nhưng Kiêu Vương lại có cảm giác bị đám sổ sách này lừa gạt. Chọn đúng ngay mùa sản xuất ít muối nhất khởi công, dù hắn là kẻ bụng dạ thâm sâu, bước đồng muối đầu tiên này đã phạm phải sai lầm trí mạng.
Kiêu Vương cẩn thận dò hỏi, phải hiện chỉ có thể nghe theo ý trời, hoàn toàn không có cách nào đảm bảo mùa thu đông ra muối như bình thường, bảo mấy thợ muối lui, rồi đi quanh đồng muối hai vòng, trong lòng vô cùng buồn phiền. hắn chỉ mong có muối để nuôi quân, lại không ngờ vừa bắt đầu khônglâu đã bị ông trời triệt hết đường. Càng tệ hại hơn là, tiền từ buổi "bán báu vật" một phần đã sung vào quân lương, còn lại hầu như đều ném vào đồng muối, mà hiện giờ một đám người ở ruộng muối đều há họng chờ cơm, nếu thất hứa, không thể trả công cho thợ đúng hạn, vậy sau này ai dám đến phủ Kiêu Vương hắn làm việc nữa? Danh tiếng Nhị điện hạ trong lòng bách dân sẽ hư thối hoàn toàn... Nhưng giờ hắn muốn tìm đường khác để chạy cũng không còn tiền nữa.
Hồi Vương phủ, Kiêu Vương không đến phòng Trắc phi như lúc trước mà đi thư phòng, đèn trong thư phòng đến nửa đêm mới tắt.
Trạch viên của Phi Yến cách thư phòng không xa, chỉ cách nhau một hồ nước, xuyên qua song cửa liền có thể thấy ánh đèn hiu hắt, thu hồi ánh mắt, Phi Yến cầm lược ơ thờ chải tóc một lúc, có lẽ Kiêu Vương đã phát hiện vấn đề của đồng muối, giờ chắc đang rất buồn phiền.
Cũng bởi do buổi "bán hàn từ thiện" vơ vét quá đáng, tuy giải quyết được lửa sém lông mà, nhưng đãđắc tội với cả đám quyền quý Hoài Nam, khi mới bắt đầu trùng tu đồng muối, những người hiểu biết kinh doanh ngành muối kia, không ai đến nhắc nhở Kiêu Vương.
Giờ đây chắc bọn cường hào ác bá đang duỗi dài cổ chờ phủ Kiêu Vương làm trò cười!
Kiêu Vương vừa mất thế, những thân tín đi theo cũng phải chịu liên lụy. Phi Yến nhớ đến bức thư mấy hôm trước, thư do Kính Nhu viết, trong thư nhắc đến Hiền Ca trượt kì thi mùa thu lần này, đầu bảng hình như là một ngoại chất thân thích của Thẩm gia, đối với kết quả như vậy, thật ra Phi Yến đã sớm chuẩn bị sẵn, vốn mong rằng trường thi sẽ có chút công chính liêm minh, nay xem ra nội bộ cũng mưu kế trùng trùng, không đáng đâm đầu vào. Ban đầu nàng cũng chỉ muốn Hiền Ca đọc chút sách thánh hiền, đừng trở nên ngu dốt... Quan trường kia không đậu thì thôi... Nhưng mà xem ra, e rằng biểu đệ nhà cữu cữu cũng không có hi vọng với kì thi mùa xuân rồi...
Ngồi trước gương một lúc, Phi Yến đứng dậy đi về giường, hạ rèm che lại ánh đèn từ thư phòng chiếu tới, Phi Yến nhắm mới, một mình một người ngủ thiếp đi.
Vốn nghĩ rằng Kiêu Vương phải bế quan suy nghĩ kế sách, nhưng sáng sớm hôm sau, Bảo Châu lại vui mừng ôm một bộ áo tơi nón lá [3] nhỏ nhắn đi vào.
[3] áo tơi nón lá dùng để che mưa.
"Trắc vương phi, người mau dậy chuẩn bị đi, Kiêu Vương lệnh cho sai vặt đến truyền lời, bảo rằng trưa sẽ dẫn Trắc phi đi Kim Thủy câu cá, đích thân câu vài con cá thu mang về."
Trong lòng Phi Yến thật rất sửng sốt: vị này thật khoan thai chậm rãi, một đêm không ngủ là để nghĩ về đi câu giải trí?
Trong kinh thành Kiêu Vương có sở thích đi câu cá bên bờ sông, đứng ở mũi thuyền thấy bọt nước đập tung tóe vào thuyền, trong lòng rất dễ chịu, do khoang thuyền rộng rãi, sắp xếp bên trong cũng rất thoải mái, thậm chí có cả chậu than sưởi ấm, hắn biết Phi Yến sợ lạnh, nên bảo nàng ở trong khoang thuyền, đừng đi ra đón gió lạnh
Thuyền chạy thẳng đến nơi, thả neo dừng lại, Bảo Châu mới dìu Phi Yến ra ngoài khoang thuyền.
Lúc này thuyền đã dừng dưới núi Long Sơn, dưới núi xanh, sóng nước dập dềnh, sông Kim Thủy chảy ngang cũng yên ả hơn nhiều, cá bơi thành đàn, ven hồ liễu xanh rủ cành, cánh rừng thông liễu xanh tươi xào xạc trong gió như gợn sóng.
Đứng ở đầu thuyền liền có thể thấy một thủy động sâu hút, đấy là nơi cá thu sinh sống.
Bởi gần đây thường hay mưa, mật nước cũng dâng lên không ít nên không gian trong động cũng khôngcó nhiều, không thích hợp ở lâu. Kiêu Vương xuống thuyền nhỏ, Vương phủ có vài nô bộc câu cá giỏi đitheo trợ giúp, quăng lưới trong thủy động rồi đi ra, ở đầu thuyền thả câu.
Kiêu Vương cởi vớ và giày, chân trần ngồi ở đầu thuyền, một tay nắm bầu rượu bằng ngọc, một tay giữ cần câu, nghiêng đầu hỏi Phi Yến bên cạnh: "một bầu rượu, một cần câu, thế gian có kẻ mong cầu như ông?"
Bài thơ "ngư phủ kì" này của Lý hầu chủ thời Nam Đường vì để tỏ lòng với Thái tử ca ca rằng mình không có dã tâm xưng đế, chỉ một lòng hướng đến cuộc sống ung dung điền viên của ngư dân, mà cố ý viết ra. Mong rằng huynh trưởng có thể giảm cảnh giác, miễn cho làm hại bản thân.
Sóng lăn tăn tựa muôn trùng tuyết
">Đào mận xuân la liệt bên nhau
một bầu rượu, một cần câu
Thế gian có kẻ mong cầu như ông.
(Ngư phủ kì 1 - tác giả: Lý Dục - dịch thơ: Nguyễn Minh)
Đáng tiếc lúc này Thái tử huynh trưởng của Kiêu Vương không bên cạnh, một tấm lòng thành này chỉ có thể uổng phí ở nơi non xanh nước biếc này, huynh trưởng vẫn ném đá xuống giếng, mỗi một tảng đều không nhỏ, đành chỉ có thể cố ngẩng cổ mà làm.
Phi Yến cầm chiếc khăn, vươn cổ tay trắng noãn vắt góc áo thấm nước của hắn, nói: "Trời lạnh thế này, lại còn rất ẩm ướt, Điện hạ vẫn nên khoác thêm áo tơi lên đi!"
Kiêu Vương không để tâm xua tay: "không sao, Bản Vương nóng trong người, thế này trái lại mát mẻ hơn nhiều."
Phi Yến biết trong lòng hắn có ngọn lửa, cả người mới khô nóng như thế, buổi sáng lúc ra khỏi phủ, liền thấy khóe miệng hắn chỉ trong một đêm đã nổi lên mụt nước to, chắc vừa dùng kim làm bể, tuy đã thoa thuốc, nhưng vảy vẫn chưa khô hoàn toàn. Mà hành động nói năng của hắn vẫn giống ngày thường, không nhìn ra chút manh mối nào, vẫn bình tĩnh ung dung.
không lâu sau, cần câu của Kiêu Vương rung lên liên tục, liên tiếp câu được mấy con cá lớn.
Bữa trưa hôm nãy cũng được chuẩn bị trên thuyền. Đầu bếp đi theo lên thuyền, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch cá rồi cạo vảy, thả xuống mâm sắt đã có nước sốt, chiên với lửa nhỏ, thỉnh thoảng trở mình cá lại để hai mặt đều được chiên đều. Buồng nhỏ trên khoang chật hẹp, Phi Yến cũng không có chỗ để đi, đành xem đầu bếp chiên cá. không lâu sau, nước sốt sôi ùng ục, mùi nước sốt và mùi thơm của cá tỏa ra, không ngừng xông vào mũi.
Mấy nô bộc xung quang thầm hít sâu vào hơi, lén nhìn phòng bếp, ngạc nhiên phát hiện Trắc phi như nữ tử chưa thấy qua chuyện đời vậy, mắt nhìn con cá say sưa đến xuất thần.
Đầu bếp chiên cá xong, liền để mâm cá vừa chiên xong lên bàn tròn trên thuyền lớn, cá kia cả thân dính sương muối, đến khi Kiêu Vương ngồi xếp bằng trên đệm tròn, lập tức bắt đầu một bữa cơm trưa trênchiếc thuyền phong nhã.
Nhưng hắn vừa nâng đũa, đã phất hiện Phi Yến vẫn còn đang ngẩn người, cặp mắt mê ly vô cùng đáng yêu, không biết lại đi đến nơi thần tiên nào.
Đành mở miệng nói: "Yến Nhi đang nghĩ gì thế? Sao không ăn?"
Phi Yến giật mình hồi hồn, mở miệng nói: "... không có gì, chỉ là hơi mệt."
Kiêu Vương không tin, cho rằng Phi Yến có tâm sự, ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: "Chuyện của Hiền Ca Nhi, chớ để trong lòng, Bản Vương đã tính cả rồi, tuy rằng đệ ấy không qua kì thi hương, nhưng đại trượng phu không phải chỉ có mỗi con đường hoa sơn, cho dù thi không đậu, cũng có thể đi đường tắt khác. Doãn phủ Hoa Nam là tham sự của Bản Vương hồi trước, Bản Vương đã viết thư cho hắn, để cho Uất Trì Kính Hiền đến phủ Hoa Nam rèn luyện vài năm, đấy là kho thóc trung nguyên, rất nhiều việc để làm, để bọn thiếu niên đến đó rèn luyện vài năm, tiếp xúc chút công văn án thư, cũng như hiểu chút dân sinh, biết cách ứng phó đối nhân, dù sao cũng hơn đọc mấy cuốn sách vật chết kia, nếu đệ ấy thậtsự là nhân tài, sau này tự nhiên sẽ có đường rộng thênh thang để đệ ấy đi."
Nghe thế Phi Yến vô cùng sửng sốt, nàng vốn không ngờ dù ở trong tình cảnh dầu sôi như thê Kiêu Vương vẫn nghĩ đến chuyện của đường đệ nàng...
Kiêu Vương thấy Phi Yến ngạc nhiên vô cùng, liền đưa tay nhéo mũi nàng: "Sao đây? Lại trách Kiêu Vương hả? Biết nàng thương đệ đệ, sao Bản Vương có thể không để tâm? Nếu nói chút lời gửi gắm, Kính Hiền cũng có thể qua kì thi hương, có điều đệ ấy còn trẻ, không hiểu sự âm hiểm bên trong, tuổi trẻ đắc chí cũng không phải chuyện tốt gì, từ tiểu lại [4] đi lên, tốt hơn rất nhiều..."
[4] tiểu lại: chức quan thấp nhất.
Phi Yến hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Sao thiếp lại trách Điện hạ, Điện hạ còn suy nghĩ chu đáo hơn người làm tỷ tỷ như thiếp, chẳng qua đột nhiên nhớ tới, sản xuất muối cũng không phải chỉ mỗi con đường hoa sơn, nếu phơi nắng không được, sao không thử chưng cất muối?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook