Bình Thiên Hạ
Chương 25

Phi Yến hơi quay đầu, liền nhìn thấy Kiêu vương mặc triều phục, cũng hơi chút ngạc nhiên. Nhạc Bình công chúa cầm khăn tay ôm ngực nói : “ Có phải nhị ca học võ công của mèo không? đi đến không nóikhông rằng, muốn dọa người đến chết sao?”

“ Sauk hi lâm triều, ta liền cùng thái tử đến đây xem chút náo nhiệt”. Quả nhiên, thái tử kia cũng đangđến chỗ thái hậu vấn an.

Nhóm nữ quyến vừa thấy liền hướng hai vị hoàng tử hành lễ. Gương mặt Phó tiểu thư cũng đỏ lên, không dám nhìn kĩ thái tử, chỉ thẹn thùng cúi đầu.

Lúc này thái giám đã mang ghế dựa đến, Kiêu vương cùng thái tử đều ngồi xuống, mà nhóm nữ quyến cũng chẳng xem con hát anh tuấn trên đài kia nữa, đều thở dài ngồi xuống, nhìn chằm chằm Kiêu vương.

Tiểu sinh kia tuy rằng mi thanh mục tú, những so với Kiêu vương tuấn mỹ cao lớn này, chẳng có khí chất nam nhi nào. Trước kia nếu không có cản trở gì thì hoàng đế nhất định lập nhị hoàng tử làm thái tử, nữ nhi muốn gả không thiếu, sau hoàng đế đổi ý, tuy rằng có yên lặng làm nhưng trong kinh thành đều âm thầm yêu quý vị nhị hoàng tử này, ngoài bên ngoại Thẩm gia, cũng không ít người quý mến.

Ban đầu có chút khinh thường tiểu thư nhà Uất Trì, nhưng bây giờ nhìn Kiêu vương ngồi cạnh nàng, chăm sóc nàng từng tí một, vì nàng mà cầm thìa nhỏ múc canh, đúng là người đàn ông số một mà! Chỉ hận không thể biến người ngồi bên cạnh Kiêu vương là mình thôi.

Nhạc Bình công chúa mỉm cười nhìn Phi Yến nói : “ Huynh trưởng của bổn cung chăm sóc như vậy, cho dù Uất Trì tiểu thư muốn bắt chước biểu muội kia, cũng hơi khó nha, không thể không yêu nhị ca đâu nha!”

Uất Trì Phi Yến chỉ cảm thấy Kiêu vương này ánh mắt rất tốt, chuyện lúc có nhiều nữ quyến mà bày ra cái vẻ ôn nhu, muốn quyến rũ hết nữ nhân ở đây sao? Thái giám chết bầm lại đi rêu rao, không sợ về sau trong tay nhiều chuyện tốt, chuyện xấu cũng bị lấn áp đi.

Lúc này, trên sân khấu đang rất náo nhiệt, tiếng trống dồn dập, có một võ sinh lên phô diễn tài nghệ. Ánh mắt của mọi người đều hướng về trên đài, trống đánh lên rất to, Kiêu vương nhìn sân khấu kịch, lại thấp giọng hỏi: “ Biểu muội, biểu ca đút cho muội đồ ngọt, có ngon không?”

Nếu chỉ là một ánh mắt đơn thuần, quả nhiên là nam tử nho nhã, cố tình trước mặt mọi người nói năng linh tinh. Phi Yến cảm thấy vị võ sinh trên đài kia nên hướng cú đá vào người có da mặt dày bên nàng đây. Trong lúc trống đang dồn dập, nàng cũng học bộ dáng của hắn, mặt không thay đổi nói : “ Điện hạ yêu quý, tự nhiên thiếp thích đồ ngọt, không biết lúc điện hạ cưới chính phi, thiếp có còn được vinh hạnh này không?”

Kiêu vương nghe vậy chợt nhíu mày, tựa phi tiếu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phi Yến, liền không nóigì.

Kịch còn chưa hết, có thể hoàng hậu hơi mệt mỏi, liền chào thái tử rồi về cung nghỉ ngơi. Mọi người đứng dậy cung tiễn, Phi Yến để ý từ đầu đến cuối hoàng hậu cùng Kiêu vương chẳng nói với nhau câu nào.

Xem ra vì chuyện của Thẩm gia, Thẩm hoàng hậu giận không nhẹ. Hoàng hậu đi rồi, vẻ mặt Nhạc Bình công chúa vui sướng không ít, bảo thị nữ nâng dậy, đi đến hậu trường thưởng cho con hát.

Kiêu vương cũng chuẩn bị dẫn Phi Yến ra cung, đi tới cửa rạp hát thì Phi Yến cúi đầu đi sau Kiêu vương, trong lúc vô ý nhìn bồn hoa bên kia, có một đứa trẻ nhỏ, rất giống một nữ quyến nào đó, đang vội vàng thay quần áo………

“ Làm sao vậy?” Kiêu vương xoay người hỏi.

Phi Yến lấy lại bình tĩnh, nói : “ không có gì……..”

Sau năm ngày công chúa dâng lễ, đó là ngày mà Vương gia đón dâu.

Kiêu vương muốn nàng đi cùng tham gia hôn lễ. Nhưng Phi Yến nghĩ không nên đi, dù sao nàng với nhà đó cũng từng có hôn ước, ngược lại thấy không được tự nhiên.

Nhân cơ hội này, nàng liền rời vương phủ, quay lại nhà bá thúc. Phi Yến quay về phủ, thấy bá thúc không có ở nhà, nghe nói muốn về thăm quê.

Hiền nhi gần đây rất khổ cực, tiên sinh ở thư viện hết lời khen ngợi, dặn hắn năm sau sẽ tham gia kì thi, gặp tỷ tỷ trở về, hàn huyên một lúc, nói phải về thư phòng học. Nàng cùng Kính Nhu ở trong phòng nóichuyện một lúc, liền muốn đến thư phòng xem Kính Hiền.

Còn chưa đến cửa thư phòng thì Phi Yến nhìn từ cửa sổ vào, phát hiện Kính Hiền đang nhìn chằm chằm vào một phong thư. Thời điểm Phi Yến mỉm cười đẩy vào, Kính Hiền sợ tới mức cả người run lên, rất nhan đem thư để vào bên trong quyển “ Kinh Thi”

Phi Yến cũng không nghĩ nhiều, cho là đứa bé này đang có mối tình đầu, nhận thư của tiểu thư nhà nào đó, âm thầm ngồi đọc. Nhưng cũng chẳng hỏi, chỉ hỏi Kính Hiền về học hành.

Trong lòng Kính Hiền có chút gấp gáp, tỷ tỷ lại chẳng chịu ra ngoài, có chút nôn nóng, liền đáp kiểu nửa vời, râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Thời điểm Phi Yến nghĩ xong, liền nhắc nhở Kính Hiền, nam nhi lấy sự nghiệp làm trọng, sau đó mới cưới vợ sinh con, xem ra hiện tại, với bộ dáng này có lẽ hơi hãm sâu đây. Bá thúc từ trước đến nay đều sơ ý, chẳng để ý đến con cái nhiều, nếu ảnh hưởng đến thanh danh cô nương nào thì sự việc lại nghiêm trọng cho xem.

Nghĩ vậy, nàng nói : “ nói nhiều cũng hơi khát nước, Hiền nhi, mang một chén trà nóng cho tỷ tỷ nào”.

Kính Hiền không nghi ngờ, liền đứng dậy đến bàn bên cạnh rót nước. Nhân cơ hội đó Phi Yến đến lấy phong thư kia, chữ trên giấy đập vào mắt, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Phong thư này cùng thư mấy ngày trước nàng nhận không khác biệt lắm! Đều từ bút tích của người nọ.

Kính Hiền quay lại nhìn thấy tỷ tỷ đang cầm thư mình vừa giấu, sắc mặt nhất thời cũng biến đổi, nước trong chén cũng đổ ra bên ngoài một chút.

Phi Yến nhìn từng từ từng chữ trong thư, liền chậm rãi ngẩng đầu nhìn đệ đệ của mình.

“ Đệ liên lạc với hắn lúc nào? không để ý nhà mình sẽ sống chết ra sao ư?”

Uất Trì Kính Hiền biết tỷ tỷ đã phát hiện, cũng không giấu diếm, hợp tình hợp lý nói : “ Phàn tướng quân chính là thuộc hạ cũ của nhị thúc, tên tuổi có tiếng, là một người đàn ông cứng cỏi, nay hắn đang thống trị ở phương Bắc, lại nhớ mãi không quyên gia đình ta, nghe thấy tỷ phải gả cho tên cẩu hoàng tử của đại Tề làm thiếp, Phàn tướng quân mới nhờ người gửi thư đến, muốn cả nhà già trẻ chúng ta sẵn sàng chuẩn bị, đợi thời cơ chin muồi, liền đón chúng ta rời kinh đi!”

Phi Yến chỉ cảm thấy mười ngón tay lạnh toát, hạ giọng nói : “ Bức thư này có ai thấy không?”

Kinh Hiền bị tỷ tỷ lạnh giọng hỏi cũng hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy có khi nào mình đã sai, liền dỗi dỗi nói : “ Phụ thân xưa nay rất nhát gan, đệ cũng sợ cha sợ tới mức làm chuyện nào không đúng, vẫn chưa cho cha xem”.

Lúc này Uất Trì Phi Yến mới nhẹ xuống, trầm giọng nói : “ Nay thánh thượng cũng chẳng bạc đãi chúng ta vì là quan thần cũ của triều Lương, tỷ tỷ cũng không phải là ép phải gả cho nhị hoàng tử……. hắn……. là người chăm sóc rất ôn nhu, cũng coi như hiền lành. Tội gì chúng ta phải đi theo phản quân xuống phương Bắc chứ……”

thật sự có đánh chết Uất Trì Kính Hiền cũng không nghĩ tỷ tỷ lại mắng chửi Phàn tưởng quân mà nàng rất ngưỡng mộ kia, hít sâu một chút, nhất thời nói chuyển không giống một chút nào của một thiếu niên.

“ Tỷ tỷ, nếu Phàn tướng quân nói vậy không đúng, trước kia ở trong quân doanh của nhị thúc, tỷ từng muốn nhận lời cầu hôn của tướng quân làm vợ,còn hắn chỉ đơn giản muốn lấy lại đại Lương, cưới trưởng nữ của cổ tộc, hay là tỷ vẫn có oán hận tướng quân?”

Phi Yến nhếch miệng, nhìn đệ đệ nhỏ bé của mình, mà Kính Hiền cứ nghĩ tỷ tỷ nhà mình cam chịu, liền phẫn nộ nói : “ Nếu sự thật như thế, Phàn Cảnh thật đáng giận, đúng là phụ tỷ tỷ, nhưng đó là chuyện tình cảm, tỷ đừng vì hắn là người không tim phổi, mà tỷ giận dỗi gả cho tên hoàng tử đại Tề kia, bằng không nhị thúc dưới suối vàng, làm sao nhắm mắt nổi đây?”

Uất Trì Phi Yến hơi mệt mỏi nhìn đệ đệ của mình, trong lòng biết hắn đã là một thiếu niên trưởng thành, đều có suy nghĩ của riêng mình, sự việc như thế, thấy có người ức hiếp tỷ tỷ, không cần biết hắn là ai, cũng đều vung nắm đấm nhỏ vào người ta cũng nên. Đệ đệ nhìn tỷ tỷ mình tổn thương mà từ chối ý tốt ngàn dặm của Phàn tướng quân. Mấy năm rời Bạch Lộ Sơn, rốt cuộc cũng không quay về được.

thật ra tài ăn nói của hắn đã có tiến bộ, đúng là bây giờ không chê vào đâu được.

“ Kính Hiền, đệ cũng đã lớn rồi, có mấy lời, tỷ tỷ cũng sẽ nói cho đệ nghe, lúc tướng quân Uất Trì Đức chết ở chiến trường, nào có ai biết, lúc cha tỷ chết, là bị tên bắn ở đằng sau lưng……..”

Từ trước đến nay Uất Trì Kính Hiền chưa nghe thấy, năm đó linh cữu nhị thúc được đem về kinh, đều ăn mặc chỉnh tề, lúc đó hắn còn nhỏ, cũng chẳng ai nhắc đến việc nhị thúc bị thương. Nay tỷ tỷ nhắc tời, tất nhiên sẽ có chút bí ẩn sau đó…….

“ Lúc đó ông ấy cố thủ ở Cao Xương, một mình hăng hái chiến đấu chống quân Tề. Khi đó đại Tề đãchiếm gần hết giang sơn, nguy cơ dồn dập, tiên đế bắt đầu sinh nghi, muốn cùng đại Tề hòa bình cùng trị vì. Ngày đó cha tỷ vì cố thủ ở Cao Xương nên quân Tề chết vô số, đại thần đến thương lương cũng bị đại Tề giam giữ, hơn nữa lại có nịnh thần, hoàng đế đại Lương liên tục ra mấy thánh chỉ, muốn cha tỷ về kinh, nhưng phụ thân cố thủ mấy tháng, quân lực cũng hao mòn, quân Tề thừa thắng xông lên, tướng sĩ hao tổn một nửa, sau đó chống lại thánh chỉ, muốn đợi lúc quân Tề lui xuống.

Hoàng đế kia cũng đáng giận, bí mật ra thánh chỉ, mua chuộc một thuộc hạ bên người cha tỷ, thừa dịp đang dồn hết sức đánh với quân Tề, từ sau lưng liền……… Giương cung hướng cha tỷ mà bắn lén……”

Từ trước tới giờ, Uất Trì Kính Hiền chưa bao giờ nghe uẩn khúc trong cái chết của nhị thúc, không khỏi hít khí lạnh, hắn luôn lấy nhị thúc làm tấm gương mà vì đại Lương kiêu ngạo, hiện tại nếu tỷ tỷ khôngnói thì không biết sao nữa.

“ Cái đó….. Cái đó……. Vì sao không nghe thấy tin tức tiên đế cùng đại Tề hòa hoãn với nhau?” hắn vẫn không tin, ương ngạnh tìm lỗ hổng trong lời của tỷ tỷ.

Phi Yến cười khổ nói : “ Người của nhà Hoắc này đều có chút côn đồ khó bảo, cha tỷ chính là cái lưng vững chắc của đại Lương, nếu mất đi, Hoắc Doãn sao cam tâm mà chịu chỉ chiếm được một nửa giang sơn chứ, đế Lương ngu xuẩn kia sao ngang hàng với họ được? Cho nên sau khi cha tỷ mất, như tre mất gốc, không bao lâu kinh thành vào tay giặc rồi…..”

Phi Yến nhìn bộ dáng khiếp sợ của đệ đệ, cũng giống như nàng vào một năm trước nghe được chân tướng, sau đó liền thở dài, nói tiếp: “ Lúc cha tỷ còn sống, từng nói suông về bi kịch của Triệu Quát, cũng không nghĩ cha tỷ có ngày rơi vào bi kịch như thế, luật sống của chiến trường; triều đình lừa dối, lòng người lẫn lộn làm sao mà biết được…… Cho nên, tỷ tỷ cũng mệt mỏi, nay đại Tề trị vì thái bình, dân chúng an cư lập nghiệp, người nào mong muốn hồi phục cái đại Lương mục nát đó nữa chứ? Kính Hiền, đệ cứ tôn sùng Phàn Cảnh kia như thế, đến tột cùng vì muốn núi sông an ổn, dân chúng an khang, vẫn muốn khôi phục đại Lương, lấy lại huy hoàng ngày xưa của nhà Uất Trì ta sao?”

Kính Hiền cũng là một đứa nhỏ thông minh, vừa bị tỷ tỷ hỏi vậy, thân mình chấn động, lúc lâu khôngnói được gì, một lúc sau chần chừ nói : “ Tỷ tỷ, chẳng lẽ Phàn Cảnh kia đã bắn nhị thúc của đệ sao?”

Uất Trì Phi Yến lắc đầu, tựa như không muốn đề cập chuyện cũ: “ hắn không có ti tiện như thế, chỉ là dã tâm hắn quá nhiều, một góc của phương Bắc kia sao hắn thỏa mãn được chứ? Tỷ tỷ chỉ hy vọng đệ chuyên tâm học hành, tương lai làm quan bằng chính con đường mình đi, thật sự hết lòng vì dân chúng, đây mới là cách khôi phục lại nhà Uất Trì ta. Trăm ngàn lần đừng tốn công vào tâm cơ, tuổi trẻ nhiệt huyết sẽ gây ra họa lớn nếu vì tâm cơ đó………. Đệ là tương lai của cả gia tộc Uất Trì ta, từng bước mà đi”.

Trong lúc lâu, tỷ đệ nói chuyện một lúc lâu. Kính Hiền cam đoan với tỷ tỷ, về sau nếu có thư sẽ xé thành từng mảnh, tuyệt đối không bị bọn họ tiêm nhiễm, mới đứng dậy ra thư phòng.

Lúc này sắc trời tối dần, âm u giống như sắp mưa, ngực có chút đau không thở được. Nàng quay về thư phòng, thấy đệ đệ vẫn ngồi cạnh bàn, thở dài thật sâu.

một hồi nhớ lại quá khứ, cảm giác suy sụp rất khó chịu, khi đó nàng cũng như đệ đệ vậy. Mai danh ẩntích, vào Bạch Lộ Sơn làm cướp, làm giặc, một lòng muốn khôi phục lại đại Lương, đúng là rất ngu xuẩn!

Cũng chẳng nghĩ tới việc cưới gả, chỉ muốn tìm nguyên nhân cái chết của phụ thân, tâm trạng luôn luôn vị dày vò theo năm tháng, như hoa tàn trong nước lạnh……..

Khi đó, nàng hầu như không có cảm giác gì…… Chẳng qua, may mắn còn có nhà bá thúc, quay về kinh thành mấy ngày, nhất là lúc phụ thân qua đời, có một thời gian vui vẻ hẳn lên.

Tự bản thân hiểu chỉ còn có tưng đây người thân thôi, chỉ muốn cả đời yên bình, cũng không muốn làm phản quân để rồi sau hối hận không kịp!

Nàng trở về khuê phòng của chính mình, cũng chẳng đốt đèn, sau đó yên lặng ngồi trong bóng tối. không bao lâu, bên ngoài lộp độp tiếng mưa to.

một lúc sau Bảo Châu mở cửa đi vào, kích động hô lớn: “ Tiểu thư, nhị điện hạ đến đây, cầm một hộp đựng thức ăn rất lớn, muốn ở lại phủ dùng bữa tối!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương