" Cô nương, thuốc đã sắc xong." Tiểu tư bưng khay đi lại nói.

Cô vội vàng đứng lên, cầm bát thuốc cẩn thận rồi đi lại ngồi xuống mép giường.

" Để tiểu nhân đỡ đứa bé." Nói xong cũng nhanh nhẹn vựng người, tay bấm nhẹ mấy huyệt vị ngay khớp hàm, miệng tiểu Nan từ từ há ra.

" Thật là chuyên nghiệp." Cô cảm thán trong lòng. Sau đó thổi nguội nguội muỗm thuốc đút tới.

" Không biết đại ca làm ở đây đã được bao lâu." Cô tìm đề tài nói.

" Hề hề. Cũng được mười năm có thừa. Nhà ta nghèo may nhờ có Triệu lão gia giúp đỡ." Hắn là một người mau mồm mau miệng, may là cô là người mới quen nên cũng ngại dài dòng.

" Vị công tử hồi nãy chỉ nhìn sơ là biết tiểu Nan không phải bệnh thông thường, chắc y thuật rất cao a." Cô cười bâng quơ nói.

" Đương nhiên rồi. Công tử từ nhỏ rất hứng thú với y thuật, không những học hết truyền thừa của Triệu gia mà còn đi khắp nơi tầm y học nghệ. Chỉ có điều trời kị anh tài. Công tử...Aizzz! Sao tôi lại lắm lời thế này. Cô nương đừng để ý. Thuốc cũng đã uống xong. Ta đi đây." Vèo một cái, không thấy tăm hơi.

Cô ngốc lăng trong ba giây cũng hoàn hồn. Công tử ngươi có bệnh thôi mà, có cần chuồn nhanh đến vậy không.

Chép chép miệng. Trong đầu luôn âm vang câu câu nói đó. Hưm, y thuật ư? Học không phân biệt tuổi tác. Đã có cao nhân trước mặt, bằng bất cứ giá nào cũng phải học. Tuy rằng muốn vươn tới cái danh hiệu thần y gì đó là xa vời nhưng mình cũng không tưởng. Chỉ cần đủ cứu Trữ Thiên Hợp là được. Còn thêm được cái nghề. Trăm lợi mà không một hại thì sao không cố gắng một phen. Như tìm được tiêu chí xuyên qua thế giới này cô cả người phấn chấn hẳn lên.

" Ưm...hừ hừ." Cậu đau đớn rên thành tiếng.

Cô biến sắc nắm chặt tay tiểu Nan, một tay còn lại thì vuốt ve khuôn mặt bé, miệng ôn nhu nói

" Cố gắng lên, sẽ nhanh không đau nữa đâu. Tiểu Nan, có nương ở đây. Không đau a."

" Nương...nương... khô...ng... bỏ...đa..u.." Cậu nắm chặt bàn tay ấm áp đó, rên rỉ nói.

Nén đè lại chua sót trong lòng. Cô vẫn ôn thanh trấn an. Cứ thế cho đến gần sáng, thấy tiểu Nan mệt mỏi quá nên mới hoàn toàn ngủ. Cô cũng yên tâm chợp mắt.

Sau khi cô chợp mắt thì một bóng dáng cũng lặng lẽ rời đi.

--- ------ ------ ------ ------ -------

Tô lão nhìn nhi tử mới canh ba đã dậy thì rất bất đắc dĩ. Dậy sớm tế trời hay sao vậy. Giờ này gà còn chưa dậy nữa là. Tô mẫu nhìn nhìn cũng chịu không được, mặc đồ rồi đi vô bếp làm đồ ăn.

Đúng canh tư Tô Hiểu đi cho ngựa ăn xong thì cầm thức ăn lên đường. Để lại Tô phụ với Tô mẫu nhìn nhau.

Tô phụ quyết đoán nói

" Ăn cơm thôi."

Tô mẫu như có điều không yên, trực giác của đàn bà rất chuẩn, nhưng giờ không ổn chỗ nào bà cũng không rõ nên cũng đành ăn cơm.

Khi Tô Hiểu tới nơi thì vừa đúng lúc tiệm thuốc mở cửa. Tiểu tư có chút không biết làm sao nhìn trời rồi nhìn người. Quái lạ, chuẩn như vậy. Sờ sờ đầu rồi đi làm việc của mình tiếp.

Tô Hiểu để xe ngựa tốt xong thì bưng giỏ cơm đi thẳng tới căn phòng nghĩ.

Mở cửa ra thì thấy nàng ngủ say sưa trên mép giường. Lòng co rút, nhanh nhẹn để cơm trên bàn rồi lấy chăn đắp. Ổn thỏa thì đi tới một chiếc ghế sát góc ngồi nhìn cô.

" Ngươi không phải con ta. Nghiệt chủng." Một người con gái xinh đẹp nói, vẻ mặt căm thù nhìn cậu. Kinh hoảng mở to mắt, hà hà, ngực phập phồng.

Ánh mắt nhìn thấy rõ người trước mặt thì kinh ngạc, nhìn bàn tay mình nắm chặt bàn tay cô. Cô cho dù có ngủ cũng vẫn theo tiềm thức nắm chặt tay cậu. Một cảm giác ấm áp không tên len lỏi vô sâu trong một góc tối lạnh lẽo.

Tô Hiểu nhìn thấy đứa trẻ đã tỉnh thì vui mừng đi lại nói

" Tiểu Nan, cháu có sao không?"

Hoảng hốt nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt, cậu im lặng cúi đầu không nói.

Thấy đứa bé có vẻ không thích người lạ thì Tô Hiểu cũng chỉ cười cho qua rồi nhẹ giọng nói tiếp

" Hôm qua ta và Loan Loan thấy cháu ngất xỉu trong phòng thì đưa cháu tới đây. Nếu cháu còn mệt thì nằm xuống nghĩ ngơi. Ta đi ra xem một lát, quay lại sẽ mang thuốc cho cháu uống." Nói xong liền đi ra ngoài.

Cậu nhìn chăm chú vào cô. Vươn tay định vén mấy loạn tóc rối trên mặt nhưng rồi lại bất an thu tay. Lòng tràn đầy mâu thuẫn. Có thật là cô thích cậu, muốn làm a nương của cậu.

Tối qua cậu rất đau đớn, nhưng có một bàn tay đã chủ động nắm lấy tay cậu, có một giọng nói ôn nhu như mang theo ma lực khiến cậu không còn thấy cô đơn lạnh lẽo. Giọng nói tuy mềm nhẹ nhưng mang theo kiên định, chắc chắn.

" Không rời xa." Cậu hé miệng thì thào. Bàn tay nhỏ nhắn càng thêm dùng sức nắm lấy tay cô. Loan Loan, tên cô là Loan Loan.

Cô đang mơ màng ngủ thì cảm nhận được bàn tay nhỏ nắm chặt tay mình, miệng theo quán tính nói

" Không đau, không đau. Có a nương ở đây." Rồi cũng nắm chặt tay cậu ngủ tiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương