Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu
-
Chương 2
Giờ sắc trời đã tối, khắp Tô gia đều treo lồng đèn, mọi người ngồi từng bàn từng bàn như ăn tiệc, nói cười rôm rã. Tô mẫu thấy cô và Tô Hiểu quay lại thì vui mừng vẫy tay. Nhưng nam nữ dù sao cũng hữu biệt. Tô Hiểu chỉ cười với mẫu thân rồi theo Tô phụ tiếp đãi mọi người, cô thì thở ra đi lại.
" Loan Loan mau ngồi xuống. Nhìn con ốm thế này a, thích ăn gì thì cứ ăn tự nhiên, không cần câu nệ." Tô mẫu kéo cô ngồi bụp xuống ghế rồi đưa tay chỉ chỉ các món ăn trên bàn nói.
Mấy nương thẩm khác cũng rất nhiệt tình, món nào ở xa chỗ cô đều gắp mấy miếng vào bát giùm cô cả.
Đưa mắt nhìn mọi người, thật lâu đã không còn hưởng thụ sự âm áp nhiệt tình của con người. Trân trọng ăn hết, cho dù không thích cô cũng ráng ăn.
Bên kia Tô Hiểu cùng phụ thân bị ép rượu liên tục. Nhưng phụ thân đều thay hắn cản đa số. Liếc mắt qua thì thấy cô cùng mấy thị thẩm cười đùa thì cơn lo lắng trong lòng lắng xuống. Hồi tưởng lại những gì nàng nói lúc nảy, quả thật không sai nhưng bất thường nhất là tại sao nàng lại hỏi như vậy, nàng như biết rõ mà cũng như mơ hồ. Càng cố phân tích sâu càng khiến hắn cau mày.
Tiệc nào cũng có hợp có tan, sau một canh giờ thì mọi người lần lượt ra về. Cô thấy mấy thẩm và Tô nương cũng đứng lên dọn dẹp thì tiến tới phụ giúp, xong xuôi thì mọi người chia tro ra để rửa chén bát. Tô mẫu để cô dọn dẹp xong thì không chịu cho cô rữa chén, nhất quyết đuổi ra ngoài.
Xoa xoa tay cười. Nhàm chán ngồi xuống bàn, nhấc bình trà rót một chén nước. Đưa lên miệng nhấp. Chát chát đăng đắng. Gió thổi lay những chiếc lồng đèn giấy, ánh nến lay động. Nếu bình thường cô sẽ có cảm giác cô đơn lạnh lẽo, nhưng nhìn mấy thẩm chụm hai chụm ba nói chuyện thì cô lại thấy vui vẻ, bên Tô phụ chỉ còn lại một bàn bốn người, mặt ai cũng vì uống nhiều rượu mà đỏ bừng. Tỉnh táo nhất cũng chỉ có Tô Hiểu.
Cô cứ ngồi thừ người như vậy. Không biết qua bao lâu thì Tô mẫu vỗ vai cô nói
" Đêm đã khuya mau vô phòng ngủ, thẩm đã giúp con dọn dẹp một căn phòng sát bên. Có gì bất tiện thì cứ gõ cửa phòng hỏi thẩm."
Cô cười nói
" Con biết rồi. Thẩm cứ đi nghĩ trước, con có chuyện muốn nói với Tô đại ca."
Nói xong thì dắt tay người vô phòng, để lại sự nghi hoặc không thôi cho Tô thẩm. Đưa mắt nhìn sang thì thấy Tô Hiểu cũng đang diều Tô phụ say lắc lư lại đây. Bốn mắt chạm nhau như có thiên ngôn vạn ngữ trong đó. Cô hơi nghiêng đầu né tránh.
" Ayda, uống say như vậy thế nào ngày mai cũng than đâu đầu cho coi. Phụ thân con cũng thiệt là, hễ đụng đến rượu là không bao giờ biết chừng mực. Giờ cũng đã muộn, Tô nhi con cứ để phụ thân nằm trên giường rồi đi nghĩ ngơi sớm đi."
Cô đứng bên ngoài nghe Tô mẫu cằn nhằn, khóe môi nhếch lên, đúng là thời nào cũng có cảnh này nhĩ.
" Kẹtt" Cửa mở Tô Hiểu nhìn cô nhưng không có đi qua mà trở lại bàn, lay lay người đang nằm lăn dưới đất.
Cô nhẹ nhàng đi lại, Tô Hiểu vẫn lay rồi gọi
" Hàn thúc, mau tỉnh."
Cô chép miệng, nhịn không nổi thì lên tiếng
" Đối với người đã say tới trình độ này thì một là huynh cõng thúc ấy về tận nhà. Hai là dùng biện pháp mạnh trực tiếp hắt nước lạnh vào mặt. Đảm bảo người sẽ tỉnh lại ba phần."
Tô Hiểu nghe cô nói xong thì cứng người, rồi nhanh chóng nâng người lên lưng cõng.
Hazz! Vẫn không chịu nói chuyện với cô ư. Bặm môi, nhìn bóng trắng đi đằng trước cô quyết đoán theo sau. Càng đi xa Tô gia thì cảnh sắc càng tối, nhìn không thấy biểu tình gì trên mặt Tô Hiểu. Cô tính toán nói chuyện nhưng e ngại còn một người đang nằm gục trên lưng hắn. Thà cẩn thận một chút mà yên tâm.
Đi khoảng 15'p thì thấy Tô Hiểu dừng lại, cô tiến lên trợ giúp mở cửa hàng rào xiêu vẹo này. Cửa rào cũng chỉ khép lại, không trói buộc nên chỉ cần đẩy nhẹ là bung ra.
" Cám ơn." Cô kinh ngạc nhìn nhưng người đã nhanh chóng đi vào, cô cũng chạy theo, lại tiếp tục đẩy cửa phòng ra. Bên trong tối ôm, không thấy cái gì. Cô đình chỉ bước tới. Chỉ nghe vài tiếng lạnh cạch, một ngọn nến được thắp lên, sáng tỏ cả căn phòng nhỏ.
Cô nhân tiện nhìn xung quanh. Thấy bê bết, lộn xộn không thể tả. Tô Hiểu an bài xong cho Hàn thúc thì thổi tắt nến đi ra. Do bị mất ánh sáng đột ngột làm mắt cô hoa lên, không thấy gì mà vội bước theo nên vấp phải một cái gì đó té khụy xuống.
" Muội có sao không?" Một giọng nói lo lắng lập tức truyền tới. Cô có thể cảm nhận người đang ngồi sát bên. Mỉm cười nói
" Chỉ vấp chân một tí, không sao đâu. Cám ơn Tô đại ca."
Nhờ ánh trăng cô cầm vật cản đường lúc nảy lên nhìn. Một cái ấm đen xì, nhưng thoang thoảng mùi thuốc, nghi hoặc nói
" Đây là siêu sắc thuốc?"
Tô Hiểu liếc mắt một cái thì gật đầu nói
" Đúng vậy. Không ngờ vẫn còn một cái."
Cô chậm rãi đứng lên, đi nhẹ nhàng ra cổng rồi nói
" Ý Tô đại ca là?"
Thở dài một hơi, đi theo sau cô thanh âm mang theo hoài niệm nói
" Hàn thúc lúc trước là một cái đại phu nổi danh khắp thôn, mọi người ở đây, không ai là không được sự cứu chữa của người. Chỉ là năm năm trước trong một lần ra thôn cứu người, không biết xảy ra nguyên nhân gì mà khi về đây. Hàn thúc đã đập phá hết dụng cụ. Thề thốt không bao giờ hành y nữa. Tính cách của người cũng hoàn toàn thay đổi. Chỉ biết uống rượu. Ngủ rồi uống."
Cô cũng suy đoán chắc chắn là bị đã kích trong công việc này. Còn nguyên nhân thì rất nhiều. Thật tiếc, làm cô hy vọng chưa kịp lóe đã dập tắt. Nhưng mấu chốt cô cứu người như thế nào đây. Người ta là hoàng tử vừa xa vừa cao. Bây giờ cứu thì rất tốt, độc cũng chỉ mới hạ.
Nhưng cô có lòng mà không có sức a, một không có thần y, hai không thể vô cung, ba là có cứu nhưng nếu bà hoàng hậu đó lại độc tiếp thì cũng bằng bù, tư là Trữ Thiên Hợp là ai? Là người cho dù biết là tử nhưng chỉ cần là ý của mẫu thân thì cũng vui vẻ nhảy vô.
Một loạt hình ảnh xẹt xẹt qua trong đầu, tâm đau như cắt. Dừng bước khống chế tâm trạng. Đè ép hồi ức đó xuống tầng thấp nhất.
" Muội sao vậy?" Tô Hiểu nghi hoặc nhìn bóng lưng mới rồi hoàn hảo nhưng bây giờ lại nồng đậm đau thương.
Thu liễm tốt tâm trạng cô quay đầu cười
" Muội chỉ là thấy đáng tiếc thôi. Ca ca muội bị bệnh nặng, khó có thể cứu."
Nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra thì hắn thấy mình đề phòng hơi quá. Áy náy an ủi cô
" Chỉ cần có lòng, chắc chắc sẽ được như ý."
Cô gật gật đầu nói
" Mong là như thế."
Sau hai người sóng vai bước về. Đến cửa phòng cô quay đầu nói
" Chúc huynh ngủ ngon."
Tô Hiểu cười đáp
" Muội cũng vậy."
" Loan Loan mau ngồi xuống. Nhìn con ốm thế này a, thích ăn gì thì cứ ăn tự nhiên, không cần câu nệ." Tô mẫu kéo cô ngồi bụp xuống ghế rồi đưa tay chỉ chỉ các món ăn trên bàn nói.
Mấy nương thẩm khác cũng rất nhiệt tình, món nào ở xa chỗ cô đều gắp mấy miếng vào bát giùm cô cả.
Đưa mắt nhìn mọi người, thật lâu đã không còn hưởng thụ sự âm áp nhiệt tình của con người. Trân trọng ăn hết, cho dù không thích cô cũng ráng ăn.
Bên kia Tô Hiểu cùng phụ thân bị ép rượu liên tục. Nhưng phụ thân đều thay hắn cản đa số. Liếc mắt qua thì thấy cô cùng mấy thị thẩm cười đùa thì cơn lo lắng trong lòng lắng xuống. Hồi tưởng lại những gì nàng nói lúc nảy, quả thật không sai nhưng bất thường nhất là tại sao nàng lại hỏi như vậy, nàng như biết rõ mà cũng như mơ hồ. Càng cố phân tích sâu càng khiến hắn cau mày.
Tiệc nào cũng có hợp có tan, sau một canh giờ thì mọi người lần lượt ra về. Cô thấy mấy thẩm và Tô nương cũng đứng lên dọn dẹp thì tiến tới phụ giúp, xong xuôi thì mọi người chia tro ra để rửa chén bát. Tô mẫu để cô dọn dẹp xong thì không chịu cho cô rữa chén, nhất quyết đuổi ra ngoài.
Xoa xoa tay cười. Nhàm chán ngồi xuống bàn, nhấc bình trà rót một chén nước. Đưa lên miệng nhấp. Chát chát đăng đắng. Gió thổi lay những chiếc lồng đèn giấy, ánh nến lay động. Nếu bình thường cô sẽ có cảm giác cô đơn lạnh lẽo, nhưng nhìn mấy thẩm chụm hai chụm ba nói chuyện thì cô lại thấy vui vẻ, bên Tô phụ chỉ còn lại một bàn bốn người, mặt ai cũng vì uống nhiều rượu mà đỏ bừng. Tỉnh táo nhất cũng chỉ có Tô Hiểu.
Cô cứ ngồi thừ người như vậy. Không biết qua bao lâu thì Tô mẫu vỗ vai cô nói
" Đêm đã khuya mau vô phòng ngủ, thẩm đã giúp con dọn dẹp một căn phòng sát bên. Có gì bất tiện thì cứ gõ cửa phòng hỏi thẩm."
Cô cười nói
" Con biết rồi. Thẩm cứ đi nghĩ trước, con có chuyện muốn nói với Tô đại ca."
Nói xong thì dắt tay người vô phòng, để lại sự nghi hoặc không thôi cho Tô thẩm. Đưa mắt nhìn sang thì thấy Tô Hiểu cũng đang diều Tô phụ say lắc lư lại đây. Bốn mắt chạm nhau như có thiên ngôn vạn ngữ trong đó. Cô hơi nghiêng đầu né tránh.
" Ayda, uống say như vậy thế nào ngày mai cũng than đâu đầu cho coi. Phụ thân con cũng thiệt là, hễ đụng đến rượu là không bao giờ biết chừng mực. Giờ cũng đã muộn, Tô nhi con cứ để phụ thân nằm trên giường rồi đi nghĩ ngơi sớm đi."
Cô đứng bên ngoài nghe Tô mẫu cằn nhằn, khóe môi nhếch lên, đúng là thời nào cũng có cảnh này nhĩ.
" Kẹtt" Cửa mở Tô Hiểu nhìn cô nhưng không có đi qua mà trở lại bàn, lay lay người đang nằm lăn dưới đất.
Cô nhẹ nhàng đi lại, Tô Hiểu vẫn lay rồi gọi
" Hàn thúc, mau tỉnh."
Cô chép miệng, nhịn không nổi thì lên tiếng
" Đối với người đã say tới trình độ này thì một là huynh cõng thúc ấy về tận nhà. Hai là dùng biện pháp mạnh trực tiếp hắt nước lạnh vào mặt. Đảm bảo người sẽ tỉnh lại ba phần."
Tô Hiểu nghe cô nói xong thì cứng người, rồi nhanh chóng nâng người lên lưng cõng.
Hazz! Vẫn không chịu nói chuyện với cô ư. Bặm môi, nhìn bóng trắng đi đằng trước cô quyết đoán theo sau. Càng đi xa Tô gia thì cảnh sắc càng tối, nhìn không thấy biểu tình gì trên mặt Tô Hiểu. Cô tính toán nói chuyện nhưng e ngại còn một người đang nằm gục trên lưng hắn. Thà cẩn thận một chút mà yên tâm.
Đi khoảng 15'p thì thấy Tô Hiểu dừng lại, cô tiến lên trợ giúp mở cửa hàng rào xiêu vẹo này. Cửa rào cũng chỉ khép lại, không trói buộc nên chỉ cần đẩy nhẹ là bung ra.
" Cám ơn." Cô kinh ngạc nhìn nhưng người đã nhanh chóng đi vào, cô cũng chạy theo, lại tiếp tục đẩy cửa phòng ra. Bên trong tối ôm, không thấy cái gì. Cô đình chỉ bước tới. Chỉ nghe vài tiếng lạnh cạch, một ngọn nến được thắp lên, sáng tỏ cả căn phòng nhỏ.
Cô nhân tiện nhìn xung quanh. Thấy bê bết, lộn xộn không thể tả. Tô Hiểu an bài xong cho Hàn thúc thì thổi tắt nến đi ra. Do bị mất ánh sáng đột ngột làm mắt cô hoa lên, không thấy gì mà vội bước theo nên vấp phải một cái gì đó té khụy xuống.
" Muội có sao không?" Một giọng nói lo lắng lập tức truyền tới. Cô có thể cảm nhận người đang ngồi sát bên. Mỉm cười nói
" Chỉ vấp chân một tí, không sao đâu. Cám ơn Tô đại ca."
Nhờ ánh trăng cô cầm vật cản đường lúc nảy lên nhìn. Một cái ấm đen xì, nhưng thoang thoảng mùi thuốc, nghi hoặc nói
" Đây là siêu sắc thuốc?"
Tô Hiểu liếc mắt một cái thì gật đầu nói
" Đúng vậy. Không ngờ vẫn còn một cái."
Cô chậm rãi đứng lên, đi nhẹ nhàng ra cổng rồi nói
" Ý Tô đại ca là?"
Thở dài một hơi, đi theo sau cô thanh âm mang theo hoài niệm nói
" Hàn thúc lúc trước là một cái đại phu nổi danh khắp thôn, mọi người ở đây, không ai là không được sự cứu chữa của người. Chỉ là năm năm trước trong một lần ra thôn cứu người, không biết xảy ra nguyên nhân gì mà khi về đây. Hàn thúc đã đập phá hết dụng cụ. Thề thốt không bao giờ hành y nữa. Tính cách của người cũng hoàn toàn thay đổi. Chỉ biết uống rượu. Ngủ rồi uống."
Cô cũng suy đoán chắc chắn là bị đã kích trong công việc này. Còn nguyên nhân thì rất nhiều. Thật tiếc, làm cô hy vọng chưa kịp lóe đã dập tắt. Nhưng mấu chốt cô cứu người như thế nào đây. Người ta là hoàng tử vừa xa vừa cao. Bây giờ cứu thì rất tốt, độc cũng chỉ mới hạ.
Nhưng cô có lòng mà không có sức a, một không có thần y, hai không thể vô cung, ba là có cứu nhưng nếu bà hoàng hậu đó lại độc tiếp thì cũng bằng bù, tư là Trữ Thiên Hợp là ai? Là người cho dù biết là tử nhưng chỉ cần là ý của mẫu thân thì cũng vui vẻ nhảy vô.
Một loạt hình ảnh xẹt xẹt qua trong đầu, tâm đau như cắt. Dừng bước khống chế tâm trạng. Đè ép hồi ức đó xuống tầng thấp nhất.
" Muội sao vậy?" Tô Hiểu nghi hoặc nhìn bóng lưng mới rồi hoàn hảo nhưng bây giờ lại nồng đậm đau thương.
Thu liễm tốt tâm trạng cô quay đầu cười
" Muội chỉ là thấy đáng tiếc thôi. Ca ca muội bị bệnh nặng, khó có thể cứu."
Nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra thì hắn thấy mình đề phòng hơi quá. Áy náy an ủi cô
" Chỉ cần có lòng, chắc chắc sẽ được như ý."
Cô gật gật đầu nói
" Mong là như thế."
Sau hai người sóng vai bước về. Đến cửa phòng cô quay đầu nói
" Chúc huynh ngủ ngon."
Tô Hiểu cười đáp
" Muội cũng vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook