Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu
-
Chương 14
Phó Phi Vũ dẫn người ngựa tìm kiếm phát hiện ra ám hương. Chạy theo mùi đến một cái cây nồng nặc hương khí, nhận được mật tự thì hạ lệnh cho ám vệ dò la xung quanh.
Lần ra được biệt viện Ẩn. Không tốn một chút công phu đi vô. Cúi đầu nhận mệnh với Giang Dĩ Bác. Thấy một cô nương đang ngồi nói chuyện với Giang Thiết thì trong mắt lóe lên một tia nghi vấn.
Cậu thấy cô lòng đầy tâm sự đi ra thì có một tia không vui xẹt qua. Quay đầu nhìn Giang Thiết, hắn ta vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời lưu lại. Nghĩ nghĩ rồi cất tiếng:
" Hắn lưu lại. Còn lại diệt."
Tiếng vừa dứt thì người cũng chậm rãi đi ra. Nhìn cô tựa lên thành cửa, tuy mắt nhắm nghiền nhưng cậu biết cô không ngủ. Khí tức cô đơn, lạnh nhạt bao lấy thân thể yếu đuối ấy. Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một khía cạnh khác của cô. Một tia không thích xẹt qua trong mắt. Vẫn là bình thường tốt hơn.
Cậu hơi trào phúng nói:
" Cô giả trang lạnh lùng thật khó coi."
Cô mí mắt run run rồi chậm rãi mở ra, có chút mê mang nhìn cậu.
Ánh mắt đó của cô thật khiến cậu khó chịu, cứ như đang nhìn một người xa lạ, khoảng cách xa vời không thể với tới. Nhíu mày, cậu đi đến nắm chặt tay cô. Bàn tay lạnh ngắt không một chút ấm áp.
Cô đang bị hồi ức đau khổ vây lấy không thể thoát ra. Đột nhiên từ trong bóng tối nghe được một thanh âm, kéo cô ra khỏi quá khứ. Tinh thần có chút u mê nhìn cậu bé trước mắt? Cậu là ai? Một sự ấm áp từ trong lòng bàn tay chuyền đến.
Cúi đầu xem xét, sau đó nắm chặt tay cậu, khẽ thì thầm:
" Thật ấm áp."
Mỉm cười nhắm mắt lại, sau khi mở ra thì trong mắt đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Vươn tay cầm một bàn tay còn lại của cậu, ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau, cô chân thành nói:
" Cảm ơn Dĩ Bác."
Cám ơn cậu đã kéo tôi thoát ra hồi ức đau khổ, cám ơn cậu đã cho tôi sự ấm áp, cám ơn cậu đã không để mặc tôi sống chết. Thật ra sau vẻ ngoài bình đạm vui vẻ là một linh hồn luôn trống vắng, cô đơn. Đi tới thế giới bao la nhưng xa lạ này càng khiến sự hắc ám trong lòng trỗi dậy. Nếu không có sự ấm áp bất chợt này. Tôi sợ mình sẽ trở thành một....
Mặt cậu chợt đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói:
" Cô cười lên trông thật xấu."
Rồi đi nhanh ra khỏi biệt viện, nghĩ nghĩ rồi quay đầu nói:
" Cô còn đứng đó làm gì, bộ thích ở đây lắm hả?"
Cô lại phì cười, chợt nhớ ra cái gì đó, ác ý trêu đùa nhưng làm mặt rất thật nói:
" Tôi thật luyến tiếc rời khỏi a, thật nhớ soái ca lúc nảy."
Nói xong liền chạy vô lại biệt viện, để cậu nắm chặt tay, phẫn nộ trong gió. Cô thật vô lương tâm, xảo trá, lừa gạt. Nói cái gì cảm ơn Dĩ Bác chứ? Phì phì. Đường đường thông minh trác tuyệt Giang đại công tử vậy mà bị cô trêu đùa cho tức khí, đầu óc mụ mẫm. Chậc Chậc.
Lúc cô chạy tới đại sảnh thì thấy không một bóng người áo đen, chỉ còn lại mấy người của Giang Dĩ Bác, chần chừ trong chốc lát rồi cũng đi đến, khách khí nói:
" Vị đại ca này, không biết người mang mặt nạ hiện giờ đang ở đâu?"
Phó Phi Vũ nhìn cô rồi trầm tĩnh đáp:
" Người đã được đưa đi rồi."
Cô nhíu mày lại, nhanh như vậy, khó xử nói:
" Không biết đại ca có thấy miếng ngọc tùy thân của Giang công tử?"
Hắn im lặng một hồi, phân tích trong đầu xong thì từ trong ngực lấy ra miếng ngọc, đưa cho cô.
Cô kinh hỷ nhận lấy rồi nói:
" Cám ơn vị đại ca này."
Thật ra cô không nhất thiết làm những việc này nhưng từ lúc nảy cô đã thật lòng xem Giang Dĩ Bác là người quan trọng. Cho nên mới tích cực đi kiếm miếng ngọc, coi như thể hiện sự thiệt tâm của mình.
Khấn khởi giấu miếng ngọc trong ngực, cô hạnh phúc chạy ra, nhìn biểu tình đen thui của cậu thì hiểu một chút. Ngó lơ một hồi, giả vờ vô tình đi tới.
Cậu thấy cô đi ra thì trong lòng liền thả lỏng một chút nhưng cơn tức giận lại dâng thêm một tầng. Kiêu ngạo không để ý tới cô gái xảo trá này nữa.
Cô lần đầu tiên thấy biểu tình con nít đúng tuổi của cậu thì muốn bật cười, bình thường lúc nào cũng như người lớn, khí độ ung dung, giờ làm lẫy trông thật đáng yêu. Vươn tay lai nhẹ bả vai cậu thì bị cậu hất ra.
Ánh mắt đảo một vòng thì ngồi xuống ôm cậu từ đằng sau, âm điệu bị tổn thương sâu sắc nói:
" Dĩ Bác, chàng không cần thiếp nữa sao? Thiếp chỉ muốn lấy lại tín vật chàng đã tặng thiếp thôi mà. Hức hức." Miệng nói nhưng lòng muốn cười run cả người. Tay đưa miếng ngọc lung lay đến trước mặt cậu.
Cậu sửng sốt thì cô đã nhanh nhẹn đeo miếng ngọc lại bên hông cậu rồi. Lòng rối loạn trong chốc lát thì đã nghĩ ra là cô đang diễn trò. Trong mắt ánh lên sự giảo hoạt, quay đầu lại.
Giang Dĩ Bác nhìn cô, chậm rãi lấy ra miếng ngọc bội tùy thân, ánh mắt kiên nghị nói:
" Sau này có việc gì chỉ cần lấy ra ngọc bội ta đều đáp ứng nàng một điều kiện."
Cô mỉm cười nhận lấy, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa nói:
" Ta muốn ngươi lấy ta, khả được?"
" Được." Không hề suy nghĩ lập tức đáp ứng.
Chẹp chẹp. Diễn như thật, cô cảm thán sóng sau đè sóng trước.
Còn cậu có ý gì thì không ai biết được. Thật hay giả, chỉ trong một suy nghĩ.
Lần ra được biệt viện Ẩn. Không tốn một chút công phu đi vô. Cúi đầu nhận mệnh với Giang Dĩ Bác. Thấy một cô nương đang ngồi nói chuyện với Giang Thiết thì trong mắt lóe lên một tia nghi vấn.
Cậu thấy cô lòng đầy tâm sự đi ra thì có một tia không vui xẹt qua. Quay đầu nhìn Giang Thiết, hắn ta vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời lưu lại. Nghĩ nghĩ rồi cất tiếng:
" Hắn lưu lại. Còn lại diệt."
Tiếng vừa dứt thì người cũng chậm rãi đi ra. Nhìn cô tựa lên thành cửa, tuy mắt nhắm nghiền nhưng cậu biết cô không ngủ. Khí tức cô đơn, lạnh nhạt bao lấy thân thể yếu đuối ấy. Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một khía cạnh khác của cô. Một tia không thích xẹt qua trong mắt. Vẫn là bình thường tốt hơn.
Cậu hơi trào phúng nói:
" Cô giả trang lạnh lùng thật khó coi."
Cô mí mắt run run rồi chậm rãi mở ra, có chút mê mang nhìn cậu.
Ánh mắt đó của cô thật khiến cậu khó chịu, cứ như đang nhìn một người xa lạ, khoảng cách xa vời không thể với tới. Nhíu mày, cậu đi đến nắm chặt tay cô. Bàn tay lạnh ngắt không một chút ấm áp.
Cô đang bị hồi ức đau khổ vây lấy không thể thoát ra. Đột nhiên từ trong bóng tối nghe được một thanh âm, kéo cô ra khỏi quá khứ. Tinh thần có chút u mê nhìn cậu bé trước mắt? Cậu là ai? Một sự ấm áp từ trong lòng bàn tay chuyền đến.
Cúi đầu xem xét, sau đó nắm chặt tay cậu, khẽ thì thầm:
" Thật ấm áp."
Mỉm cười nhắm mắt lại, sau khi mở ra thì trong mắt đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Vươn tay cầm một bàn tay còn lại của cậu, ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau, cô chân thành nói:
" Cảm ơn Dĩ Bác."
Cám ơn cậu đã kéo tôi thoát ra hồi ức đau khổ, cám ơn cậu đã cho tôi sự ấm áp, cám ơn cậu đã không để mặc tôi sống chết. Thật ra sau vẻ ngoài bình đạm vui vẻ là một linh hồn luôn trống vắng, cô đơn. Đi tới thế giới bao la nhưng xa lạ này càng khiến sự hắc ám trong lòng trỗi dậy. Nếu không có sự ấm áp bất chợt này. Tôi sợ mình sẽ trở thành một....
Mặt cậu chợt đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói:
" Cô cười lên trông thật xấu."
Rồi đi nhanh ra khỏi biệt viện, nghĩ nghĩ rồi quay đầu nói:
" Cô còn đứng đó làm gì, bộ thích ở đây lắm hả?"
Cô lại phì cười, chợt nhớ ra cái gì đó, ác ý trêu đùa nhưng làm mặt rất thật nói:
" Tôi thật luyến tiếc rời khỏi a, thật nhớ soái ca lúc nảy."
Nói xong liền chạy vô lại biệt viện, để cậu nắm chặt tay, phẫn nộ trong gió. Cô thật vô lương tâm, xảo trá, lừa gạt. Nói cái gì cảm ơn Dĩ Bác chứ? Phì phì. Đường đường thông minh trác tuyệt Giang đại công tử vậy mà bị cô trêu đùa cho tức khí, đầu óc mụ mẫm. Chậc Chậc.
Lúc cô chạy tới đại sảnh thì thấy không một bóng người áo đen, chỉ còn lại mấy người của Giang Dĩ Bác, chần chừ trong chốc lát rồi cũng đi đến, khách khí nói:
" Vị đại ca này, không biết người mang mặt nạ hiện giờ đang ở đâu?"
Phó Phi Vũ nhìn cô rồi trầm tĩnh đáp:
" Người đã được đưa đi rồi."
Cô nhíu mày lại, nhanh như vậy, khó xử nói:
" Không biết đại ca có thấy miếng ngọc tùy thân của Giang công tử?"
Hắn im lặng một hồi, phân tích trong đầu xong thì từ trong ngực lấy ra miếng ngọc, đưa cho cô.
Cô kinh hỷ nhận lấy rồi nói:
" Cám ơn vị đại ca này."
Thật ra cô không nhất thiết làm những việc này nhưng từ lúc nảy cô đã thật lòng xem Giang Dĩ Bác là người quan trọng. Cho nên mới tích cực đi kiếm miếng ngọc, coi như thể hiện sự thiệt tâm của mình.
Khấn khởi giấu miếng ngọc trong ngực, cô hạnh phúc chạy ra, nhìn biểu tình đen thui của cậu thì hiểu một chút. Ngó lơ một hồi, giả vờ vô tình đi tới.
Cậu thấy cô đi ra thì trong lòng liền thả lỏng một chút nhưng cơn tức giận lại dâng thêm một tầng. Kiêu ngạo không để ý tới cô gái xảo trá này nữa.
Cô lần đầu tiên thấy biểu tình con nít đúng tuổi của cậu thì muốn bật cười, bình thường lúc nào cũng như người lớn, khí độ ung dung, giờ làm lẫy trông thật đáng yêu. Vươn tay lai nhẹ bả vai cậu thì bị cậu hất ra.
Ánh mắt đảo một vòng thì ngồi xuống ôm cậu từ đằng sau, âm điệu bị tổn thương sâu sắc nói:
" Dĩ Bác, chàng không cần thiếp nữa sao? Thiếp chỉ muốn lấy lại tín vật chàng đã tặng thiếp thôi mà. Hức hức." Miệng nói nhưng lòng muốn cười run cả người. Tay đưa miếng ngọc lung lay đến trước mặt cậu.
Cậu sửng sốt thì cô đã nhanh nhẹn đeo miếng ngọc lại bên hông cậu rồi. Lòng rối loạn trong chốc lát thì đã nghĩ ra là cô đang diễn trò. Trong mắt ánh lên sự giảo hoạt, quay đầu lại.
Giang Dĩ Bác nhìn cô, chậm rãi lấy ra miếng ngọc bội tùy thân, ánh mắt kiên nghị nói:
" Sau này có việc gì chỉ cần lấy ra ngọc bội ta đều đáp ứng nàng một điều kiện."
Cô mỉm cười nhận lấy, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa nói:
" Ta muốn ngươi lấy ta, khả được?"
" Được." Không hề suy nghĩ lập tức đáp ứng.
Chẹp chẹp. Diễn như thật, cô cảm thán sóng sau đè sóng trước.
Còn cậu có ý gì thì không ai biết được. Thật hay giả, chỉ trong một suy nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook