Binh Lâm Thiên Hạ
-
Chương 20: Thái thị kiếm quán
Làn gió thượng võ triều Hán bắt nguồn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, nam tử triều Hán hầu như người nào cũng có bội kiếm đới đao, nhất là kiếm, binh khí được vinh dự có tên 'trang bị của người quân tử'.
Làn gió thích kiếm càng ngày càng thịnh kéo theo những nơi chuyên luyện kiếm mọc lên như nấm. Sau thời Đông Hán, kiếm quán lại nổi lên và rất hưng thịnh.
Gọi là kiếm quán đương nhiên là lấy học kiếm làm chủ, lấy học kiếm tu thân, học kiếm kiện thể, tuy nhiên đây chẳng qua chỉ là quảng cáo. Từ xưa đến nay, muốn con người tốt hơn phải có quá trình, cũng cần sự rèn luyện, không phải muốn là trở nên tốt, thậm chí có khi thành hư hỏng.
Thời gian đầu, triều đình quy định rất nghiêm, không phải ai cũng có thể tới kiếm quán học kiếm, chỉ có con em công khanh hoặc kẻ sĩ có danh vọng mới có tư cách này, triều đình cũng lo lắng chuyện dân chúng luyện võ tạo phản.
Nhưng thời Hán mạt thiên hạ đại loạn, quân phiệt cát cứ, vì muốn thu nhận dũng sĩ nên các nơi dần hủy bỏ quy định học kiếm, dân thường cũng có thể vào kiếm quán học tập võ nghệ, thậm chí ngoài kiếm, muốn học đánh giết cận chiến, mười tám món binh khí đều được.
Trong thời loạn thế, học võ có thể tự vệ cho nên ngay cả sĩ tử cũng thường là văn võ song toàn, người dân hơi có tài sản là có thể đưa con em tới kiếm quán học võ nghệ phòng thân, điều này khiến kiếm quán rất hưng thịnh. Kiếm quán ở Tương Dương và Phàn thành không ít, chừng 30 nhà.
Chẳng qua kiếm quán tuy nhiều nhưng tốt xấu lẫn lộn, nơi nào nhiều người thì tầm mấy trăm, ít thì tầm 4 -5 người, cũng không hiếm nơi mở luyện võ chỉ là lừa gạt để thu tiền.
Ở ngõ Bach Hòe thành đông có một kiếm quán nổi danh và lớn nhất Tương Dương, diện tích ước chừng hơn hai mươi mẫu, tên là Thí Kiếm đường, trên thực tế đây là kiếm quán tư nhân do Thái gia mở, nhiệm vụ là bồi dưỡng nhân sĩ kiêu dũng.
Môn sinh của Thí Kiếm đường chừng 200 người, ngoài hơn bốn chục đệ tử Thái gia, số còn lại toàn là thiếu niên vũ dũng được lựa chọn từ các nơi. Trải qua mười năm khổ luyện, những thiếu niên này sẽ trở thành gia tướng nòng cốt của Thái gia.
Chiều hôm nay, Lưu Tông đi nhanh vào Thí Kiếm đường, Lưu Tông dù sao cũng là con của người đứng đầu Kinh châu, địa vị cao quý, môn sinh canh cửa rất cung kính với hắn.
Lưu Tông cũng đang học kiếm tại Thí Kiếm đường, thời gian học kiếm cũng gần tám năm, kiếm thuật cũng gọi là có thành tựu.
Lần này mẹ hắn buộc hắn phải tìm cách lấy lại Huyền Lân kiếm, hắn không dám ra mặt cướp đoạt, sợ bị cha trách phạt, cho nên đành phải mời người giúp một tay.
"Nhị lang, sao huynh lại tới đây?"
Bên cạnh truyền tới một giọng nói khá thô, tiếng to như sấm, Lưu Tông nhướng mày, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Hắn quay đầu cười khan hai tiếng:
"Lão Hổ, sao hôm nay đệ cũng ở kiếm quán?"
Ở bên cạnh có một thiếu niên nam tử cao lớn xông tới, người này cao chừng tám thước bốn, thân hình khổng lồ giống như một cái tháp đen.
Người này cũng là cháu của Lưu Biểu, nhưng lại là từ chất (cháu họ), cháu của một người em trong họ của Lưu Biểu, so quan hệ máu mủ với Lưu Biểu thì kém một bậc nhưng thứ hạng lại hơn.
Hắn tên là Lưu Hổ, năm nay mười tám tuổi, từ nhỏ đã cùng huynh trưởng Lưu Khánh tới Kinh châu làm việc cho Lưu Biểu, Lưu Khánh học văn, hắn luyện võ, mặc dù hai tay có nghìn cân lực nhưng đầu óc lại không thông minh, cũng không hiểu đối nhân xử thế, lúc nào cũng cười hề hề.
Lưu Hổ giống như một con ếch lớn nhảy tới ôm Lưu Tông, giống như trẻ nít quay đối phương lên không trung, cười to nói:
"Nhị lang, chúng ta luyện kiếm đi."
Lưu Tông hận nhất chính là chuyện lần nào gặp Lưu Hổ cũng quay hắn trên khoogn trung, nhưng do sức lực không bằng nên không thể tránh được, vừa bị mọi người cười chê, vừa mất hết mặt mũi. Hắn cũng đã cảnh cáo đối phương không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng ăn thua.
Hôm nay Lưu Tông có chuyện khẩn yếu, hắn quýnh lên, hô:
"Lão Hổ, ta có chuyện tốt muốn nói cho đệ biết."
"Chuyện tốt gì?"
Lưu Hổ giật mình buông tay, Lưu Tông rơi bịch từ trên không trung xuống, suýt nữa té vỡ đầu, Lưu Hổ kéo cánh tay của hắn, nói:
"Nói mau, có chuyện tốt gì?"
Cánh tay Lưu Tông suýt bị đối phương bóp gãy, hắn nhịn đau đau nói:
"Đệ có nhớ mình có một người em họ sắp tới không?"
Lưu Hổ gãi đầu suy nghĩ, hình như huynh trưởng có nhắc tới một người em họ nào đấy, hình như kêu là Tỉnh.
"Huynh nói là Lưu Tỉnh tới?"
"Đúng, chính là hắn, hắn đang tìm người tỷ võ, đệ mau đi đi!"
Lưu Hổ thích nhất chính là có người tỷ võ với hắn, cũng vì lúc tỷ võ hắn hạ thủ rất nặng cho nên không ai muốn tỷ võ cùng, điều này khiến hắn cảm thấy sự cô đơn của cao thủ.
Nghe nói người em họ mới tới kia đang tìm người tỷ võ, hắn nhất thời mở cờ trong bụng, quát to một tiếng, xoay người chạy ra cửa.
Lưu Tông thấy hắn đi xa, khinh thường bĩu môi, xoay người đi vào chủ đường.
... . . .
Trên chủ đường của Thí Kiếm đường, mười mấy môn đồ đang đấu kiếm, tiếng kêu đinh tai, ở một góc khác có hơn chục người đang ngồi vòng quanh, ở giữa có hai người đang đấu kiếm.
Ánh mắt Lưu Tông rơi vào một thiếu niên khá cao, người này tên là Thái Tiến, là cháu họ của Thái Mạo, năm nay mười sáu tuổi, là một trong những thế hệ trẻ xuất sắc của Thái gia.
Thái Tiến cao bảy thước sáu, dáng người vạm vỡ, có thể dùng một thanh trường đao nặng 30 cân. Mặc dù hắn học nghệ ở kiếm quán, nhưng trên thực tế lại là đồ đệ của Văn Sính, năm ngoái từng tham dự cuộc chiến Nam Dương với quân Tào, miễn cưỡng có thể coi là một thiếu niên chiến tướng.
Quan trọng hơn là, Thái Tiến không chỉ có võ nghệ cao cường, đầu óc cũng không tệ, ngoài võ hắn còn học văn, cũng coi là văn võ song toàn, rất gia chủ Thái Mạo coi trọng.
Vai trò của Thái Tiến ở Thí Kiếm đường thật ra cũng là nửa sư nửa đồ, một mặt hắn luyện võ cùng với mọi người, mặc khác còn phụ trách dậy võ cho những đệ tử Thái gia còn bé.
Hai thanh kiếm đụng nhau trên không trung, tia lửa văng khắp nơi, Thái Tiến hét lớn một tiếng, trường kiếm đâm xéo khiến thanh kiếm của đối phương bị đánh tay, người xem kinh hô, rối rít đứng dậy tránh thanh kiếm đang rơi xuống.
"Ta chẳng phải đã nói cho mọi người biết, phải mạnh như Mạnh Bí, nhanh như Khánh Kỵ, nhìn mọi người xem, ai cũng yếu ớt, đâu có chút bóng dáng nào của Khánh Kỵ đâu?"
Thái Tiến căm tức nhìn mọi người xung quanh, trường kiếm vung lên, nghiêm nghị quát lên:
"Người kế tiếp!"
Thấy một lúc lâu mà không có ai dám tiến lên, hắn đảo mắt thì thấy Lưu Tông đang đứng ngoài bèn nặng nề hừ một tiếng: "Tự mình luyện tập, một lúc nữa ta trở lại kiểm tra, ai dám lười biếng ta sẽ nghiêm trị không tha!"
Hắn bỏ kiếm lại rồi nhanh chóng đi về phía Lưu Tông, trên mặt nở nụ cười:
"Nhị lang, chuyện tốt có thành không?"
Chuyện tốt chính là Huyền Lân kiếm, quan hệ giữa hắn và Lưu Tông cực tốt, rất biết tâm tư của Lưu Tông.
Lưu Tông thở dài, hung ác nói:
"Dùng đao đổi hắn không chịu, bảo hắn tới kiếm quán học võ cũng không chịu, xem ra chỉ còn cách bạo lực..."
Không đợi Lưu Tông nói xong, Thái Tiến liền khoát tay ngắt lời:
"Nơi này không phải là nơi nói chuyện, Nhị lang đi theo tôi."
Thái Tiến dẫn Lưu Tông tới một gian phòng ở hậu viện, đây là phòng mà hắn luyện kiếm, hắn được chân truyền của Văn Sính, cũng biết sự thâm ảo của võ học phải thể nghiệm, cho nên Thái Tiến ở căn phòng này lãnh hội sự tinh thâm của kiếm thuật
Hai người ngồi xuống, Thái Tiến liền hỏi:
"Tại sao hắn không chịu tới kiếm quán?"
Thật ra Thái Tiến cũng không đồng ý với chuyện Lưu Tông dùng đao đổi kiếm, dù sao đó cũng là kiếm do châu mục ban tặng, làm sao Lưu Cảnh có thể tùy tiện đổi cho Lưu Tông.
Chuyện bảo Lưu Cảnh tới kiếm quán là chủ ý của Thái Tiến, nguyên nhân là hơn trăm năm trước đã xuất hiện một quy luật bất thành văn, hai bên so kiếm, người thua sẽ phải tặng bội kiếm của mình cho người thắng.
Chỉ cần Lưu Cảnh tới kiếm quán, kiếm của hắn nhất định sẽ mất, nhưng nếu hắn không chịu tới, Thái Tiến cũng không có cách nào, chẳng nhẽ lại tới cửa đưa kiếm thư!
Nếu muốn cùng người khác so kiếm thì đưa kiếm thư tới nhà, đây là cách làm truyền thống từ đầu thời Hán tới nay, cũng không phải là Thái Tiến chưa từng làm, mà là hắn cảm thấy đưa kiếm thư cho người chưa từng luyện võ là không thích hợp.
Hắn không lo chuyện bắt nạt kẻ yếu, cũng không lo Lưu Cảnh là cháu của Lưu Biểu, mà là do ảnh hưởng tới danh tiếng của mình, từ năm 12 tuổi đến nay, Tào Tháo luôn được coi là đệ nhất cao thủ của giới thiếu niên Kinh - Tương.
Chuyện này cũng giống như làm lãnh đạo đòi sau, chuyện quan trọng nhất của việc làm lãnh đạo không phải là nghiệp vụ, mà phải có phong thái lãnh đạo.
Thái Tiến rất coi trọng danh tiếng của mình, việc bảo hắn đi tỷ võ với Lưu Cảnh là chuyện làm ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn.
Chẳng qua Lưu Tông cũng là người không thể đắc tội, hắn suy nghĩ một chút liền nói:
"Như vậy đi, tôi sẽ cho Thái Hoành so kiếm với hắn, Thái Hoành cũng là cao thủ của Thí Kiếm đường, có thể thay huynh đoạt lấy Huyền Lân kiếm, huynh thấy thế nào?"
Lưu Tông lắc đầu một cái:
"Võ nghệ của Lưu Cảnh cũng không thấp, tôi từng tận mắt thấy hắn chém một nhát gãy một cây toa bằng miệng chén, hơn nữa chỉ dùng một thanh đao bình thường!"
Thái Tiến nhướng mày, Lưu Cảnh sao có lực lượng lớn như vậy? Sự khinh thị trong lòng nhất thời giảm đi mấy phần, trầm ngâm rồi nói:
"Được rồi! Chuyện này để cho tôi suy nghĩ thêm một chút nữa."
Sở dĩ Thái Tiến thận trọng là vì chuyện này có liên quan tới việc sở hữu Huyền Lân kiếm, cũng dính líu tới cháu của Lưu Biểu, hắn không dám tùy tiện làm bậy, nhất định phải xin phép gia chủ.
... . . . .
Trong thư phòng, Thái Mạo nghe Thái Tiến bẩm báo, không nhịn được cười lạnh, cái tên Lưu Tông này lại vì một thanh Huyền Lân kiếm mà không tiếc để cho người ngoài đối phó em họ mình, thứ người này nếu như đứng đầu Kinh – Tương thì Kinh - Tương nguy to.
"Gia chủ, cháu không biết nên làm thế nào, xin gia chủ chỉ bảo."
Thái Mạo trầm tư một chút, đứng lên nói:
"Cháu đi theo ta!"
Hắn mang Thái Tiến đi về hậu viện, tới nơi lão gia chủ Thái Huấn tu hành.
Thái Mạo bảo Thái Tiến đứng bên ngoài chờ, hắn vào nhà quỳ lạy hành lễ nói:
"Nhị thúc, cháu có chuyện làm phiền tổ phụ."
Thái Huấn nhìn hắn một cái, chậm rãi hỏi:
"Có chuyện gì?"
Thái Mạo liền đem chuyện em gái đề cập nói lại một lần:
"Cháu cũng đã cân nhắc qua, Thái gia ủng hộ Lưu Tông thì sẽ hợp với lợi ích của gia tộc hơn, cháu cũng muốn đem Thiếu Dư gả cho Lưu Tông."
Hồi lâu, Thái Huấn mới chậm rãi nói:
"Lần trước ta đã nói, chỉ cần là con của Lưu Biểu, già trẻ đều được hết. Cháu đã là gia chủ, là Lưu Tông hay Lưu Kỳ cháu phải tự quyết định. Chẳng qua cháu phải tôn trọng ý kiến của châu mục phu nhân, nàng ấy là nhân vật quan trọng trong Thái gia chúng ta."
"Dạ! Cháu biết rồi ạ."
Thái Mạo hiểu ý của thúc phụ, ý của thúc phụ chính là có thể ủng họ Lưu Tông, suy nghĩ thêm một chút hắn lại nói:
"Còn một việc cũng phải xin phép thúc phụ."
Làn gió thích kiếm càng ngày càng thịnh kéo theo những nơi chuyên luyện kiếm mọc lên như nấm. Sau thời Đông Hán, kiếm quán lại nổi lên và rất hưng thịnh.
Gọi là kiếm quán đương nhiên là lấy học kiếm làm chủ, lấy học kiếm tu thân, học kiếm kiện thể, tuy nhiên đây chẳng qua chỉ là quảng cáo. Từ xưa đến nay, muốn con người tốt hơn phải có quá trình, cũng cần sự rèn luyện, không phải muốn là trở nên tốt, thậm chí có khi thành hư hỏng.
Thời gian đầu, triều đình quy định rất nghiêm, không phải ai cũng có thể tới kiếm quán học kiếm, chỉ có con em công khanh hoặc kẻ sĩ có danh vọng mới có tư cách này, triều đình cũng lo lắng chuyện dân chúng luyện võ tạo phản.
Nhưng thời Hán mạt thiên hạ đại loạn, quân phiệt cát cứ, vì muốn thu nhận dũng sĩ nên các nơi dần hủy bỏ quy định học kiếm, dân thường cũng có thể vào kiếm quán học tập võ nghệ, thậm chí ngoài kiếm, muốn học đánh giết cận chiến, mười tám món binh khí đều được.
Trong thời loạn thế, học võ có thể tự vệ cho nên ngay cả sĩ tử cũng thường là văn võ song toàn, người dân hơi có tài sản là có thể đưa con em tới kiếm quán học võ nghệ phòng thân, điều này khiến kiếm quán rất hưng thịnh. Kiếm quán ở Tương Dương và Phàn thành không ít, chừng 30 nhà.
Chẳng qua kiếm quán tuy nhiều nhưng tốt xấu lẫn lộn, nơi nào nhiều người thì tầm mấy trăm, ít thì tầm 4 -5 người, cũng không hiếm nơi mở luyện võ chỉ là lừa gạt để thu tiền.
Ở ngõ Bach Hòe thành đông có một kiếm quán nổi danh và lớn nhất Tương Dương, diện tích ước chừng hơn hai mươi mẫu, tên là Thí Kiếm đường, trên thực tế đây là kiếm quán tư nhân do Thái gia mở, nhiệm vụ là bồi dưỡng nhân sĩ kiêu dũng.
Môn sinh của Thí Kiếm đường chừng 200 người, ngoài hơn bốn chục đệ tử Thái gia, số còn lại toàn là thiếu niên vũ dũng được lựa chọn từ các nơi. Trải qua mười năm khổ luyện, những thiếu niên này sẽ trở thành gia tướng nòng cốt của Thái gia.
Chiều hôm nay, Lưu Tông đi nhanh vào Thí Kiếm đường, Lưu Tông dù sao cũng là con của người đứng đầu Kinh châu, địa vị cao quý, môn sinh canh cửa rất cung kính với hắn.
Lưu Tông cũng đang học kiếm tại Thí Kiếm đường, thời gian học kiếm cũng gần tám năm, kiếm thuật cũng gọi là có thành tựu.
Lần này mẹ hắn buộc hắn phải tìm cách lấy lại Huyền Lân kiếm, hắn không dám ra mặt cướp đoạt, sợ bị cha trách phạt, cho nên đành phải mời người giúp một tay.
"Nhị lang, sao huynh lại tới đây?"
Bên cạnh truyền tới một giọng nói khá thô, tiếng to như sấm, Lưu Tông nhướng mày, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Hắn quay đầu cười khan hai tiếng:
"Lão Hổ, sao hôm nay đệ cũng ở kiếm quán?"
Ở bên cạnh có một thiếu niên nam tử cao lớn xông tới, người này cao chừng tám thước bốn, thân hình khổng lồ giống như một cái tháp đen.
Người này cũng là cháu của Lưu Biểu, nhưng lại là từ chất (cháu họ), cháu của một người em trong họ của Lưu Biểu, so quan hệ máu mủ với Lưu Biểu thì kém một bậc nhưng thứ hạng lại hơn.
Hắn tên là Lưu Hổ, năm nay mười tám tuổi, từ nhỏ đã cùng huynh trưởng Lưu Khánh tới Kinh châu làm việc cho Lưu Biểu, Lưu Khánh học văn, hắn luyện võ, mặc dù hai tay có nghìn cân lực nhưng đầu óc lại không thông minh, cũng không hiểu đối nhân xử thế, lúc nào cũng cười hề hề.
Lưu Hổ giống như một con ếch lớn nhảy tới ôm Lưu Tông, giống như trẻ nít quay đối phương lên không trung, cười to nói:
"Nhị lang, chúng ta luyện kiếm đi."
Lưu Tông hận nhất chính là chuyện lần nào gặp Lưu Hổ cũng quay hắn trên khoogn trung, nhưng do sức lực không bằng nên không thể tránh được, vừa bị mọi người cười chê, vừa mất hết mặt mũi. Hắn cũng đã cảnh cáo đối phương không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng ăn thua.
Hôm nay Lưu Tông có chuyện khẩn yếu, hắn quýnh lên, hô:
"Lão Hổ, ta có chuyện tốt muốn nói cho đệ biết."
"Chuyện tốt gì?"
Lưu Hổ giật mình buông tay, Lưu Tông rơi bịch từ trên không trung xuống, suýt nữa té vỡ đầu, Lưu Hổ kéo cánh tay của hắn, nói:
"Nói mau, có chuyện tốt gì?"
Cánh tay Lưu Tông suýt bị đối phương bóp gãy, hắn nhịn đau đau nói:
"Đệ có nhớ mình có một người em họ sắp tới không?"
Lưu Hổ gãi đầu suy nghĩ, hình như huynh trưởng có nhắc tới một người em họ nào đấy, hình như kêu là Tỉnh.
"Huynh nói là Lưu Tỉnh tới?"
"Đúng, chính là hắn, hắn đang tìm người tỷ võ, đệ mau đi đi!"
Lưu Hổ thích nhất chính là có người tỷ võ với hắn, cũng vì lúc tỷ võ hắn hạ thủ rất nặng cho nên không ai muốn tỷ võ cùng, điều này khiến hắn cảm thấy sự cô đơn của cao thủ.
Nghe nói người em họ mới tới kia đang tìm người tỷ võ, hắn nhất thời mở cờ trong bụng, quát to một tiếng, xoay người chạy ra cửa.
Lưu Tông thấy hắn đi xa, khinh thường bĩu môi, xoay người đi vào chủ đường.
... . . .
Trên chủ đường của Thí Kiếm đường, mười mấy môn đồ đang đấu kiếm, tiếng kêu đinh tai, ở một góc khác có hơn chục người đang ngồi vòng quanh, ở giữa có hai người đang đấu kiếm.
Ánh mắt Lưu Tông rơi vào một thiếu niên khá cao, người này tên là Thái Tiến, là cháu họ của Thái Mạo, năm nay mười sáu tuổi, là một trong những thế hệ trẻ xuất sắc của Thái gia.
Thái Tiến cao bảy thước sáu, dáng người vạm vỡ, có thể dùng một thanh trường đao nặng 30 cân. Mặc dù hắn học nghệ ở kiếm quán, nhưng trên thực tế lại là đồ đệ của Văn Sính, năm ngoái từng tham dự cuộc chiến Nam Dương với quân Tào, miễn cưỡng có thể coi là một thiếu niên chiến tướng.
Quan trọng hơn là, Thái Tiến không chỉ có võ nghệ cao cường, đầu óc cũng không tệ, ngoài võ hắn còn học văn, cũng coi là văn võ song toàn, rất gia chủ Thái Mạo coi trọng.
Vai trò của Thái Tiến ở Thí Kiếm đường thật ra cũng là nửa sư nửa đồ, một mặt hắn luyện võ cùng với mọi người, mặc khác còn phụ trách dậy võ cho những đệ tử Thái gia còn bé.
Hai thanh kiếm đụng nhau trên không trung, tia lửa văng khắp nơi, Thái Tiến hét lớn một tiếng, trường kiếm đâm xéo khiến thanh kiếm của đối phương bị đánh tay, người xem kinh hô, rối rít đứng dậy tránh thanh kiếm đang rơi xuống.
"Ta chẳng phải đã nói cho mọi người biết, phải mạnh như Mạnh Bí, nhanh như Khánh Kỵ, nhìn mọi người xem, ai cũng yếu ớt, đâu có chút bóng dáng nào của Khánh Kỵ đâu?"
Thái Tiến căm tức nhìn mọi người xung quanh, trường kiếm vung lên, nghiêm nghị quát lên:
"Người kế tiếp!"
Thấy một lúc lâu mà không có ai dám tiến lên, hắn đảo mắt thì thấy Lưu Tông đang đứng ngoài bèn nặng nề hừ một tiếng: "Tự mình luyện tập, một lúc nữa ta trở lại kiểm tra, ai dám lười biếng ta sẽ nghiêm trị không tha!"
Hắn bỏ kiếm lại rồi nhanh chóng đi về phía Lưu Tông, trên mặt nở nụ cười:
"Nhị lang, chuyện tốt có thành không?"
Chuyện tốt chính là Huyền Lân kiếm, quan hệ giữa hắn và Lưu Tông cực tốt, rất biết tâm tư của Lưu Tông.
Lưu Tông thở dài, hung ác nói:
"Dùng đao đổi hắn không chịu, bảo hắn tới kiếm quán học võ cũng không chịu, xem ra chỉ còn cách bạo lực..."
Không đợi Lưu Tông nói xong, Thái Tiến liền khoát tay ngắt lời:
"Nơi này không phải là nơi nói chuyện, Nhị lang đi theo tôi."
Thái Tiến dẫn Lưu Tông tới một gian phòng ở hậu viện, đây là phòng mà hắn luyện kiếm, hắn được chân truyền của Văn Sính, cũng biết sự thâm ảo của võ học phải thể nghiệm, cho nên Thái Tiến ở căn phòng này lãnh hội sự tinh thâm của kiếm thuật
Hai người ngồi xuống, Thái Tiến liền hỏi:
"Tại sao hắn không chịu tới kiếm quán?"
Thật ra Thái Tiến cũng không đồng ý với chuyện Lưu Tông dùng đao đổi kiếm, dù sao đó cũng là kiếm do châu mục ban tặng, làm sao Lưu Cảnh có thể tùy tiện đổi cho Lưu Tông.
Chuyện bảo Lưu Cảnh tới kiếm quán là chủ ý của Thái Tiến, nguyên nhân là hơn trăm năm trước đã xuất hiện một quy luật bất thành văn, hai bên so kiếm, người thua sẽ phải tặng bội kiếm của mình cho người thắng.
Chỉ cần Lưu Cảnh tới kiếm quán, kiếm của hắn nhất định sẽ mất, nhưng nếu hắn không chịu tới, Thái Tiến cũng không có cách nào, chẳng nhẽ lại tới cửa đưa kiếm thư!
Nếu muốn cùng người khác so kiếm thì đưa kiếm thư tới nhà, đây là cách làm truyền thống từ đầu thời Hán tới nay, cũng không phải là Thái Tiến chưa từng làm, mà là hắn cảm thấy đưa kiếm thư cho người chưa từng luyện võ là không thích hợp.
Hắn không lo chuyện bắt nạt kẻ yếu, cũng không lo Lưu Cảnh là cháu của Lưu Biểu, mà là do ảnh hưởng tới danh tiếng của mình, từ năm 12 tuổi đến nay, Tào Tháo luôn được coi là đệ nhất cao thủ của giới thiếu niên Kinh - Tương.
Chuyện này cũng giống như làm lãnh đạo đòi sau, chuyện quan trọng nhất của việc làm lãnh đạo không phải là nghiệp vụ, mà phải có phong thái lãnh đạo.
Thái Tiến rất coi trọng danh tiếng của mình, việc bảo hắn đi tỷ võ với Lưu Cảnh là chuyện làm ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn.
Chẳng qua Lưu Tông cũng là người không thể đắc tội, hắn suy nghĩ một chút liền nói:
"Như vậy đi, tôi sẽ cho Thái Hoành so kiếm với hắn, Thái Hoành cũng là cao thủ của Thí Kiếm đường, có thể thay huynh đoạt lấy Huyền Lân kiếm, huynh thấy thế nào?"
Lưu Tông lắc đầu một cái:
"Võ nghệ của Lưu Cảnh cũng không thấp, tôi từng tận mắt thấy hắn chém một nhát gãy một cây toa bằng miệng chén, hơn nữa chỉ dùng một thanh đao bình thường!"
Thái Tiến nhướng mày, Lưu Cảnh sao có lực lượng lớn như vậy? Sự khinh thị trong lòng nhất thời giảm đi mấy phần, trầm ngâm rồi nói:
"Được rồi! Chuyện này để cho tôi suy nghĩ thêm một chút nữa."
Sở dĩ Thái Tiến thận trọng là vì chuyện này có liên quan tới việc sở hữu Huyền Lân kiếm, cũng dính líu tới cháu của Lưu Biểu, hắn không dám tùy tiện làm bậy, nhất định phải xin phép gia chủ.
... . . . .
Trong thư phòng, Thái Mạo nghe Thái Tiến bẩm báo, không nhịn được cười lạnh, cái tên Lưu Tông này lại vì một thanh Huyền Lân kiếm mà không tiếc để cho người ngoài đối phó em họ mình, thứ người này nếu như đứng đầu Kinh – Tương thì Kinh - Tương nguy to.
"Gia chủ, cháu không biết nên làm thế nào, xin gia chủ chỉ bảo."
Thái Mạo trầm tư một chút, đứng lên nói:
"Cháu đi theo ta!"
Hắn mang Thái Tiến đi về hậu viện, tới nơi lão gia chủ Thái Huấn tu hành.
Thái Mạo bảo Thái Tiến đứng bên ngoài chờ, hắn vào nhà quỳ lạy hành lễ nói:
"Nhị thúc, cháu có chuyện làm phiền tổ phụ."
Thái Huấn nhìn hắn một cái, chậm rãi hỏi:
"Có chuyện gì?"
Thái Mạo liền đem chuyện em gái đề cập nói lại một lần:
"Cháu cũng đã cân nhắc qua, Thái gia ủng hộ Lưu Tông thì sẽ hợp với lợi ích của gia tộc hơn, cháu cũng muốn đem Thiếu Dư gả cho Lưu Tông."
Hồi lâu, Thái Huấn mới chậm rãi nói:
"Lần trước ta đã nói, chỉ cần là con của Lưu Biểu, già trẻ đều được hết. Cháu đã là gia chủ, là Lưu Tông hay Lưu Kỳ cháu phải tự quyết định. Chẳng qua cháu phải tôn trọng ý kiến của châu mục phu nhân, nàng ấy là nhân vật quan trọng trong Thái gia chúng ta."
"Dạ! Cháu biết rồi ạ."
Thái Mạo hiểu ý của thúc phụ, ý của thúc phụ chính là có thể ủng họ Lưu Tông, suy nghĩ thêm một chút hắn lại nói:
"Còn một việc cũng phải xin phép thúc phụ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook