Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 10: Lo lắng của Lưu Cảnh Thăng

Lưu Cảnh gật đầu một cái, đi theo Tôn Càn tới bên cạnh xe ngựa, Lưu Bị bị cảm nhẹ, không chịu được gió sông nên quay về xe ngựa ngồi.

Xe ngựa khá rộng, đây là một chiếc Lượng Y xa, hay còn gọi là Uân Lương xa, dùng để chở quần áo trong cung, bởi có thể nằm nên hai bên thiết kế thêm hai cái cửa sổ, từ đó rất nhiều người thích dùng loại xe này.

Đây vốn là xe của hai bà vợ Lưu Bị, nhưng do trên đường đi Lưu Bị mệt mỏi, lại cảm nhẹ, thêm gió sông thổi tới nên cơ thể càng thêm khó chịu, sắc mặt tái nhợt, hắn nằm trên đệm dày, đứng ở cửa se có thể nhìn thấy.

"Hiền chất, sức khỏe của ta quả thực quá kém, có chút thất lễ."
Trong xe truyền ra thanh âm khàn khàn của Lưu Bị.

Đây là lần đầu tiên Lưu Cảnh nhìn thấy Lưu Bị, ấn tượng đầu tiên của hắn là tai người này quá lớn, có thể đây là một đặc trưng riêng. Trong khi đó, tướng mạo của Lưu Bị bình thường, nếu ngồi bán quán thì mười phần là một ông chủ. Chẳng qua nụ cười của Lưu Bị rất thân thiết, vô cùng hòa ái, làm người ta dễ sinh lòng hảo cảm.

Trong xe ngựa còn có hai cô cái khá trẻ đang ngồi, chính là hai vị phu nhân Mi - Cam, tuổi tác hai người tương đương nhau, ước chừng 20, tướng mạo thanh tú, tất cả mặc quần áo dài liền thân, một người màu xanh, một người màu đỏ, một người mặt tròn trắng ngọc, nét đẹp bình thường, một người lại rất xinh xắn.

Mặc dù Lưu Cảnh không biết ai là Cam phu nhân, ai là Mi phu nhân, nhưng hắn có thể đoán, Lưu Bị vì tiền tài của Mi gia nên mới cưới Mi phu nhân, Cam phu nhân chẳng qua chỉ là thiếp mà thôi.

Vậy thì cô gái áo xanh, tướng mạo xinh xắn sẽ là Cam phu nhân, nam nhân nạp thiếp đầu tiên là vì sắc đẹp.

Có lẽ là do hai vị phu nhân theo Lưu Bị lưu lạc giang hồ lâu ngày, cũng đã quen cuộc sống quân sự nên không tránh mặt.

Lưu Bị vốn là đồng tộc tới Lưu Biểu, cũng là trưởng bối của hắn, trên đường tây hành, Lưu Cảnh đã được Ngũ Tu chỉ những phép tắc cơ bản, nào là vãn bối gặp trưởng bối nhất định phải quỳ lạy, nhưng làm chuyện này đúng là khiến hắn nhức đầu.

Vấn đề bây giờ là, Lưu Bị ngồi ở trong xe ngựa, hắn đứng ở ngoài xe, nếu hắn quỳ lạy thì còn nhìn thấy ai, mà Lưu Bị cũng chẳng nhìn thấy hắn. Suy nghĩ một lúc, Lưu Cảnh quyết định thi lễ.

"Vãn bối Lưu Cảnh tham kiến Hoàng thúc!"

Lưu Bị ngồi ở trong xe ngựa, híp mắt quan sát Lưu Cảnh ở bên ngoài, chỉ thấy đối phương thân cao tám thước, hai vai rộng rãi, mặt hơi dài, hai hàng lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, nghi dung bất phàm, trong lòng Lưu Bị thầm khen đúng là một thiếu niên uy vũ.

Lưu Bị cũng nghe tới việc Lưu Cảnh Thăng có mấy đứa cháu, chẳng qua người thiếu niên trước mắt mặc dù uy vũ, nhưng cử chỉ lại chẳng có chút văn nhã, ngược lại còn mang theo vài phần… sơn dã.

Nghĩ thì như vậy nhưng trên mặt Lưu Bị vẫn tràn đầy cảm kích nói:
"Hiền chất không cần đa lễ, vừa nghe được tin tức của Tử Long làm ta thoải mái biết bao phần, đa tạ công tử mang tin cho ta, ta sẽ lập tức phái người đi thăm hắn, không biết thương thế của Tử Long bây giờ thế nào?"

"Huynh ấy trúng tên độc, may mà không bị thương tới gân cốt, sau khi uống thuốc giải độc, nghỉ ngơi chừng một tháng là có thể khỏe mạnh."

"A! Hiền chất có nói, trên đường bị quân Tào đuổi giết liên tục, nhất định là rất kinh tâm động phách đúng không!"

"Chỉ có thể nói chúng cháu may mắn, Tào Tháo đích thân phái người soát núi, vậy mà chúng cháu vẫn thoát được, nghe nói là quân Tào đã bắc thượng rồi."

Lưu Cảnh nói khá hời hợt đối với việc chạy trốn, hắn không muốn nói nhiều nhưng Lưu Bị lại ân cần hỏi han:
"Vậy sao cháu lại một mình ở Nhữ Nam, lệnh tôn lệnh đường đâu rồi?"

Lưu Cảnh tỏ vẻ đau buồn:
"Cha vãn bối chất sớm, năm ngoái mẹ bất hạnh qua đời, đại bá phái người đón cháu tới Kinh châu, bốn người chúng cháu ngồi xe trâu theo đường tắt Nhã Nam xuất phát, không ngờ gặp phải kị binh quân Tào, hai người bị hại, cháu và Thư tá tránh được một kiếp, sau đó lại được Lưu Ích tướng quân và Triệu Vân tướng quân cứu giúp."

Lúc này Tôn Càn thở dài một tiếng:
"Hóa ra công tử là con của Lưu Văn Thăng."

Trong lòng Lưu Cảnh chợt nghĩ, chẳng lẽ Tôn Càn biết chuyện? Hắn liền vội vàng hỏi:
"Chẳng lẽ Tôn tiên sinh biết gia phụ?"

Tôn Càn gật đầu một cái:
"Mười năm trước gặp một lần, cũng không quá thân, chẳng qua. . . . ."

Tôn Càn vừa định lại nói thì lại thấy Lưu Bị nhướng mày, hắn lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Lưu Bị thở dài một tiếng:
"Binh hoang mã loạn, nhân mạng hèn mọn như cỏ, công tử có thể giữ được tánh mạng cũng là trời cao chiếu cố, vận đã vậy, mà mệnh cũng vậy!"

Ý chuyển một cái, Lưu Bị lại cười hỏi:
"Hiền chất bây giờ chắc là đang trên đường tới Tương Dương?"

"Đúng vậy, nếu như Hoàng thúc cũng đi, chúng ta kết bạn là được, Lưu Ích tướng quân và Triệu tướng quân có ân cứu mạng đối với cháu, cháu nhất định khuyên bá phụ cám ơn hoàng thúc."

Lưu Bị biết ý của Lưu Cảnh, gật đầu cười, thật ra thì Lưu Bị thấy Tôn Càn nhắc tới Lưu Cảnh là cháu của Lưu Biểu đã có ý tưởng lợi dụng thiếu niên này tăng cường quan hệ với Lưu Biểu.

Nhưng hai người vốn là lần đầu gặp mặt, hắn không mở được miệng nhờ, nếu người ta chủ động giúp một tay thì Lưu Bị cũng nhân cơ hội nói thẳng.

"Ta cũng định tới Tương Dương tạm lánh quân Tào, nhưng lại lo lắng bá phụ cháu không đồng ý, cho nên có chút khó xử... ."

Câu tiếp theo Lưu Bị không nói ra miệng, nhưng hắn tin Lưu Cảnh sẽ hiểu. Lưu Cảnh đương nhiên hiểu Lưu Bị nói bóng gió để hắn thay đối phương đề cập với Lưu Biểu. Đây là chiêu thuận nước đẩy thuyền, dù sao trong lịch sử Lưu Biểu cũng đồng ý.

Quan trọng hơn là việc hắn dẫn Lưu Bị tới Kinh châu cũng là một ân nghĩa lớn, sau này nhất định sẽ có lợi với hắn.

Hắn thi lễ thật dài:
"Trưởng bối nếu đã có ý, Lưu Cảnh nguyện xin hết sức."

Sau khi Lưu Cảnh đi nghỉ ngơi, Tôn Càn mới thấp giọng nói:
"Chủ công, nếu như hắn là con của Lưu Văn Thăng thì năm năm trước tôi đã gặp hắn một lần, chẳng qua thấy hai người không qua giống nhau, Lưu Thất công tử hiểu lễ nghĩa, cử chỉ văn nhã, mà Lưu Thất công tử này dường như có chút. . . . ."

Không đợi hắn nói xong, Lưu Bị liền khoát tay một cái:
"Chuyện này rất bình thường, dù sao cũng đã là năm năm, ai mà chẳng phải trưởng thành! Ông không nên suy nghĩ nhiều nước, chúng ta nên cân nhắc tới chuyện hợp tác thì hơn. Công Hữu, lần này cùng hắn tới Tương Dương, phải làm sao để hắn tận lức giúp mình, thuyết phục Lưu Cảnh Thăng cho ta nương tựa."

Nói xong, Lưu Bị liếc Tôn Càn một cái đầy thâm ý, Tôn Càn bỗng nhiên hiểu ra, bây giờ quả thật có một số chuyện không nên làm rõ.

... . . .

“Keng… Keng… Keng!'

Tiếng chuông du dương trên thành Tương Dương vang lên, đánh thức ngôi thành cổ nhiều bóng dáng lịch sử này. Bình minh chiếu xuống, mặt trời trỗi dậy, ngàn vạn tia sáng đẹp mắt phủ xuống ngôi thành lớn nhất Kinh châu, cuốn phăng sự già nua, ảm đạm của bóng đêm.

Bên trong một ngôi nhà lớn phía tây thành Tương Dương, có một trung niên nam tử đầu đội khăn Thanh Bình, mặc cẩm bào trắng, đeo thắt lưng ngọc, chậm rãi di chuyển trong hành lang, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua hành lang, nhuộm vàng người trung niên này.

Người này thân cao tám thước, thể hình khôi ngô, mặt trắng tuấn tú, ánh mắt thâm thúy, thỉnh thoảng ánh lên sự nghiêm khắc, khiến cho người khác cảm thấy không giận mà uy. Ống tay áo người này rất rộng, bay phần phật như tiên, giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra sự văn nhã.

Hắn chính là Trấn Nam tướng quân, Thành Võ hầu, Kinh châu mục Lưu Biểu, thân là người đứng đầu Kinh châu đã mười một năm, trải qua mười một năm trấn an chinh phạt, hắn đã từ Lưu Thứ sử Kinh châu năm đó biến thành chư hầu một phương có hơn 10 vạn giáp sĩ, cương vực mấy ngàn dặm như ngày hôm nay.

Mấy hôm nay do bị bà vợ làm phiền nên tâm tình Lưu Biểu không được tốt lắm, vợ của hắn là con gái của dòng họ Thái ở Tương Dương, đã lập gia đình với hắn mấy năm nay mà không có con, mấy tháng trước cuối cùng cũng có bầu.

Nhưng mà năm ngày trước, bà vỡ bỗng nhiên đau bụng, đã mời toàn bộ danh y thành Tương Dương tới giữ thai nhưng không được, việc đứa nhỏ bị mất khiến Lưu Biểu hết sức đau buồn.

Con cháu từ trước đến giờ đều là chuyện đại sự của thế gia, nhất là Thái phu nhân, con trai của nàng rất có thể sẽ trở thành người đứng đầu Kinh châu trong tương lai. Cũng vì vậy mà chuyện Thái phu nhân đẻ non trở thành chuyện lớn trong Lưu phủ.

Liên tiếp hai ngày, trên dưới Lưu phủ đều ở trong sự hỗn loạn, ngay cả Lưu Biểu cũng không đoái hoài tới công vụ, hai ngày ở hẳn trong nhà an ủi bà vợ đang đau khổ.

Sáng sớm hắn đã tới thăm vợ, không biết tâm tình của cô ta đã tốt hay chưa.

Lưu Biểu chắp tay đi xuống bậc thang, xuyên qua một con đường đá tới một tiểu viện, trong tiểu viện có một căn nhà nhỏ màu đỏ. Đây là chỗ ở của vợ hắn, trúc ở trong tiểu viện này xanh um tươi tốt, cao ngất xanh biếc.

Lưu Biểu mới tới trước cửa thì cửa đã mở ra, một lão phụ lưng còng mang hộp thức ăn ra ngoài. Bà lão thấy Lưu Biểu thì hoảng sợ, vội vàng cúi đầu đứng sang một bên cung kính nói:
"Lão gia!"

Bà lão này là một trong những người theo của hồi môn của Thái phu nhân tới, mà thực tế chính là nhũ mẫu của Thái phu nhân, tuy vậy bà ta vẫn ở Thái phủ, cùng vì nguyên nhân sinh non nên Thái phu nhân mới đón nhũ mẫu tới chiếu cố mình.

"Tình hình phu nhân thế nào, có khá hơn chút nào không?"
Lưu Biểu ân cần hỏi.

Bà lão thở dài, lắc đầu một cái:
"Lão gia, phu nhân tinh thần không tốt, cô ấy. . . . ."

"Cô ấy thế nào?"

"Phu nhân nói, người muốn về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng."

"Ta biết rồi, bà đi làm việc đi!"

Lưu Biểu nhìn bà lão lưng còng đi xa, mặt của hắn nhất thời trầm xuống, hai hôm nay vợ lão không chỉ nói muốn về nhà mẹ đẻ một lần.

Thật ra chuyện con gái về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng cũng rất bình thường, nhưng Lưu Biểu lại rất biết tâm tư của người bên gối, cô ta muốn biến sự áy náy của Lưu Biểu với cô ta trở thành sự áy náy với Thái gia.

Hắn cưới nữ nhân của Thái gia làm vợ cũng vì lợi ích chính trị, nói thì vậy nhưng Lưu Biểu cũng rất thích cô vợ trẻ này, mọi chuyện đều nhân nhượng nàng, duy chỉ có thái độ của nàng ta với nhà mẹ đẻ là khiến Lưu Biểu bất mãn.

Thông thường mà nói, vợ nghiêng về nhà đẻ cũng là bình thường nhưng phải có mức độ, không thể quá mức, vợ hắn lại quá đáng về mặt này, quá nghiêng về Thái gia, thậm chí nhân cơ hội cả việc sảy thai.

Lưu Biểu chuẩn bị bước vào trong phòng thì dừng lại, hắn trầm ngâm một chút rồi chắp tay xoay người đi.

... . .

Quan nha của Kinh châu mục ở phía tây tq, gần với phủ đệ của Lưu Biểu, nơi này cũng chính trị khu chính trị trung tâm của toàn bộ Kinh châu, diện tích chừng ba trăm mẫu, có hơn trăm quan viên ở xung quanh Lưu Biểu.

Lưu Biểu dưới sự hộ vệ của mấy chục người hầu cưỡi ngựa tới quan nha, vừa tới cửa, một gã Thư tá đã tiến lên bẩm báo:
"Khởi bẩm châu mục, sứ giả của Hoàng thúc Lưu Huyền Đức tới, đang ở trong khách đường chờ."

Lưu Biểu nở nụ cười giống như đã biết sứ giả Lưu Bị tới vì việc gì, hắn gật đầu một cái, tung người xuống ngựa, Thư tá do dự một chút lại nói:
"Cùng tới có cả cháu của châu mục, là công tử Cảnh!"

Lưu Biểu nhất thời mừng rỡ, hai hôm trước hắn nghe nói Nhữ Nam phát sinh chiến sự, suy tính thời gian cũng chính là lúc thằng cháu đi tới Nhữ Nam, điều này khiến hắn lo âu vô cùng, vừa sợ hắn gặp bất hạnh, lại lo lắng hắn bị quân Tào bắt làm con tin.

Tin này làm cho Lưu Biểu mừng rỡ, nói:
"Nó ở đâu, dẫn ta đi thăm nó một chút."

"Công tử Cảnh giống như đi cùng với sứ giá của Lưu Bị, nghe nói là gặp nhau ở Nhữ Nam."

Lưu Biểu đi nhanh vào chính đường, vừa tới hành lang đã gặp một quan viên đi ra thi lễ nói:
"Chủ công, thuộc hạ có lời muốn nói."

Người này tuổi chừng bốn mươi tuổi, thân cao bảy thước năm, bả vai rộng, hai cánh tay rắn chắc có lực, da hơi vàng, cặp mắt nhỏ dài, mũi ưng cao mà thẳng tắp khiến người khác cảm nhận được sự gian trá. Người này chính là Thái Mạo, anh vợ của Lưu Biểu, đang đảm nhiệm chức quân sư Kinh châu.

Kinh châu có tứ đại danh môn vọng tộc là Thái, Khoái, Bàng, Hoàng. Trong đó, Thái thị đứng đầu, mà Thái Mạo lại là gia chủ của Thái gia, có quyền hành cực lớn ở Kinh châu, không chỉ là phụ tá số một của Lưu Biểu, tham dự quân cơ quyết sách, mà còn giữ quân quyền của mấy chục ngàn quân, có địa vị hết sức quan trọng ở Kinh châu.

Hắn đã chờ ở đây một lúc mới thấy Lưu Biểu đến, nói:
"Thuộc hạ đề nghị chủ công không nên gặp sứ giá của Lưu Bị."

Mặc dù Lưu Biểu có chút bất mãn với Thái gia vì chuyện vợ đòi về nhà mẹ, nhưng dù có bất mãn thế nào hắn cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà trở mặt với Thái Mạo.

Hắn chắp tay sau lưng cười hỏi:
"Chẳng lẽ sứ giả của Lưu Bị mang theo đao kiếm, muốn gây rối hay sao?"

Hắn nói câu này là có ý cho Thái Mạo, mày đang chuyện bé xé ra to, làm mất phong độ, Thái Mạo mặt đỏ lên, vội vàng giải thích:
"Người đến là Tôn Càn, chủ công gặp hắn cũng không sao, chẳng qua là Lưu Bị đang cùng đồ mạt lộ, nhất định là muốn tới nương tựa vào chủ công. Người này sẽ mang tới đại họa cho Kinh châu, nếu chủ công thu dụng Lưu Bị, quân Tào sẽ tìm được cớ tấn công Kinh châu."

Lưu Biểu liếc Thái Mạo một cái, cười một tiếng hỏi:
"Gặp sứ giả rồi nói chuyện này sau, hình như cháu ta cũng tới, quân sư gặp nó chưa?"

"Chủ công nói công tử Cảnh phải không ạ! Lúc nãy thuộc hạ đã gặp rồi, trông có vẻ tuấn tú lịch sự, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?"
Lưu Biểu có chút kỳ quái nhìn hắn.

Thái Mạo vốn muốn nói, trên người của Lưu Cảnh có khí tức thảo mãng, rất ít sự văn nhã, không giống con cháu họ Lưu, nhưng lời đến miệng rồi hắn lại nuốt trở về, khom người cười nói:
"Công tử Cảnh hình như là người luyện võ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương