Bình Hoa
-
Quyển 1 - Chương 11
Biểu tình này chợt lướt qua rất nhanh đã bị Trương Kỳ che giấu, nếu không phải Cố Ngôn tinh mắt, chắc sẽ nghĩ mình nhìn nhầm mất.
Quả nhiên là tiểu hồ ly.
Tần Phong lúc trước gọi cậu ta như vậy, xem như có mắt nhìn. Chẳng qua cậu ta diễn tốt quá, nhìn qua sẽ thấy giả, sử dụng thủ đoạn cũ rích như vậy, thật sự có thể so với học sinh trung học đi tranh giành tình nhân.
Nhưng mà, nói không chừng ai đó lại thấy hay.
Cố Ngôn ở bên cạnh nhìn mỏi chân, định tìm một chỗ ngồi xuống chăm chú hóng chuyện vui.
Tần Trí Viễn giống như cảm nhận được tầm mắt của hắn, ngẩng đầu liếc một cái, ánh mắt không rõ ý cười.
Cố Ngôn nheo mắt nhìn thẳng.
Đây là báo trước hắn sắp thất sủng sao?
Đương nhiên không có khẳ năng hoa nở không tàn, thịnh dài không suy, nhưng là thua trong tay tiểu hồ ly Trương Kỳ, có chút uất ức.
Trương Kỳ thuận lợi diễn xong tiết mục bị thương, như ước nguyện được Từ Trí Viễn lái xe đưa đến bệnh viện. Cố Ngôn lúc này mới đứng lên thay đồ, để stylist make-up lại, tiếp tục chờ đến phiên mình diễn.
Đám nhân viên lúc dọn dẹp studio khó tránh khỏi có người thì thầm mấy câu: “Nào có ngã dễ như vậy chứ? Thật sự là đứng không vững sao?”
Có người nghe được chút tin đồn liền nhịn không được quay ra nhìn Cố Ngôn.
Cố Ngôn như cũ mỉm cười.
Thật ra giả vờ cười cũng chẳng dễ dàng gì, phải cười thật thân thiết, thật tự nhiên không chút ra vẻ, rất khảo nghiệm khả năng. Hắn tất cả cũng chỉ có chiêu này, đương nhiên phải lợi dụng cho đủ.
Cuộc hẹn buổi tối không có, hắn về nhà lẩm nhẩm theo lời bài hát của Trương Kỳ.
Hôm sau đến studio, Trương Kỳ đến rất sớm. Nghe nói chân của cậu ta có chút sưng, nên nghỉ vài ngày, nhưng cậu ta sợ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim, nhất quyết đi làm. Vết thương động tới gân cốt cần nghỉ trăm ngày gì đấy, tiểu hồ ly này sớm tối có người đưa đón, không biết đắc ý đến cỡ nào, không biết khoe khoang tới cỡ nào?
Ngược lại, tâm tư Tần Trí Viễn rất khó đoán, rõ ràng đối với tình nhân mới rất yêu chiều, lại không vội vàng vứt bỏ người tình cũ là Cố ngôn.
Gã quyết định trái ấp phải ôm sao?
Cố Ngôn không phải không hiểu đuọc. Lúc hắn bất thần miên man suy nghĩ, cũng sẽ tưởng tượng tay trái ôm Trương Kỳ, tay phải ấp Tần Phong… còn Tần Trí Viễn ư?
Ừm, Tần Trí Viễn ở ngoài rìa.
Trong khoảng thời gian này ngoài trừ gửi tin nhắn và gọi điện, hai cái cuối tuần gã không gặp Cố Ngôn, mà ngược lại, người đại diện lại gọi điện tới bảo hắn tham gia buổi tiệc chúc mừng. Bộ phim của Triệu Tân – Triệu đạo diễn đoạt giải ở liên hoan phim nước ngoài, bọn họ là bên đầu tư, đương nhiên phải bày tỏ chút. Cố Ngôn dựa vào quan về với Tần Trí Viễn trước kia có diễn trong một bộ phim của đạo diễn Triệu, cho nên cũng được mời tham gia.
Cố Ngôn dù sao cũng rảnh rỗi, liền bớt thời gian chọn bộ vest trắng đến.
Tiệc chúc mừng là tiệc đứng, địa điểm tổ chức ở tầng cao nhất một khách sạn cao cấp, qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn rõ cảnh đêm mê người của thành phố, đèn treo phát ra ánh sáng năm màu, y hương tấn ảnh(1), ngợp trong vàng son.
(1): nhiều người với quần áo và đầu tóc đẹp.
Cố Ngôn giương mắt nhìn, có không ít người quen, đành phải một đường vừa đi vừa chào, xong rồi lại cùng một đám người vây quanh Triệu Tân chúc mừng.
Triệu Tân quần áo tùy ý, ngay cả diện mạo cũng tùy ý, duy nhất có thể kích thích nhiệt tình của hắn chính là đóng phim. Nhưng anh ta không quay mấy bộ phim máu chó, mà là yêu thích mấy kiểu nghệ thuật, dù khen thế nào cũng không ăn khách, nếu không phải có Tần Trí Viễn là bạn học bỏ tiền ra hỗ trợ, rất nhiều bộ phim đúng thật là chẳng nổi được.
Cố Ngôn lúc trước tí nữa thì làm hỏng một phim điện ảnh của Triệu Tân, cho nên vừa nhìn thấy hắn Triệu Tân bày ra vẻ mặt như gặp địch, giống như sợ gặp lại ác mộng, nhưng lại không tiện hành động.
Đây cũng là chuyện thú vị.
Cố Ngôn rất có hảo cảm với anh ta, nói chúc mừng cười so với bình thường chân thành tha thiết hơn nhiều, dung mạo anh tuấn hơn hẳn.
Nhưng Triệu Tân cố tình không để ý, chỉ nóng lòng muốn thoát khỏi hắn.
Cố Ngôn âm thầm buồn cười.
Tần Trí Viễn đúng lúc này cùng bạn gái bước vào cửa. Cô bạn gái xinh đẹp phát sáng kia chính là Đường Anna, cô mặc bộ lễ phục tơ lụa, tóc mây vấn cao, chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh rạng rỡ. Diện mạo cô không tính là xinh đẹp, nhưng ánh mắt toát lên vẻ tự tin, đem đám nữ diễn viên ở đây đẩy thấp xuống một bậc.
Ngay cả như vậy, ánh mắt đầu tiên của Cố Ngôn vẫn là Tần Trí Viễn tao nhã.
Thật sự chỉ là liếc mắt một cái.
Hắn lập tức dời mắt đi chỗ khác, cầm chén rượu yên lặng lui vào một góc.
Đường Anna gần đây rất nổi, album bán chạy, phim đến không ngừng, cũng khó trách Tần Trí Viễn sẽ đưa cô nàng đến đây. Nào là nuôi để vui đùa, nào là dưỡng để mang lên sân khấu, hắn dù sao vẫn còn phân biệt rõ.
Cố Ngôn vừa uống rượu vừa nghĩ tiểu hồ ly kia không thể đến giúp vui, chỉ sợ thất vọng lắm? Vừa định cười một cái, thì thấy Đường Anna hướng đến chỗ hắn.
Hai người cùng làm chung một công ty, cũng không tính là xa lạ, nói chuyện rất nhanh không còn khách sáo, Đường Anna mở miệng hỏi: “Sao không ra nhảy?”
Cố Ngôn chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Nếu mời được mỹ nữ như Đường tiểu thư làm bạn nhảy, cho dù nhảy đến gãy chân tôi cũng nguyện ý.”
Đường Anna nghe thấy cười rộ lên: “Không ngại tôi hút thuốc chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Đường Anna rút điếu thuốc trong hộp thuốc ra, tao nhã châm thuốc, hít chậm một hơi, híp mắt trông rất phong tình.
Cố Ngôn rất thưởng thức kiểu phụ nữ này, nếu hắn yêu phụ nữ, khẳng định sẽ chọn người như Đường Anna.
Đường Anna thấy hắn nhìn mình chằm chằm, liền lắc hộp thuốc trong tay, hỏi: “Hút nhé?”
“Không, tôi không hút thuốc.”
“A” Đường Anna hiểu gật đầu, cười: “Tần Trí Viễn không thích mùi thuốc.”
Cố Ngôn cười đến ý tứ.
Cho dù thừa nhận cũng chẳng sao. Hắn quả thật đem mấy sở thích của Tần Trí Viễn nhớ kĩ, hơn nữa trong cuộc sống rất chú ý, chưa từng chậm trễ chút nào. Hắn đã không còn là một chàng trai hai mươi tuổi mới ra nghề, nếu không bản lĩnh không tâm huyết, làm sao thanh xuân hơn người khác được đây?
Quả nhiên là tiểu hồ ly.
Tần Phong lúc trước gọi cậu ta như vậy, xem như có mắt nhìn. Chẳng qua cậu ta diễn tốt quá, nhìn qua sẽ thấy giả, sử dụng thủ đoạn cũ rích như vậy, thật sự có thể so với học sinh trung học đi tranh giành tình nhân.
Nhưng mà, nói không chừng ai đó lại thấy hay.
Cố Ngôn ở bên cạnh nhìn mỏi chân, định tìm một chỗ ngồi xuống chăm chú hóng chuyện vui.
Tần Trí Viễn giống như cảm nhận được tầm mắt của hắn, ngẩng đầu liếc một cái, ánh mắt không rõ ý cười.
Cố Ngôn nheo mắt nhìn thẳng.
Đây là báo trước hắn sắp thất sủng sao?
Đương nhiên không có khẳ năng hoa nở không tàn, thịnh dài không suy, nhưng là thua trong tay tiểu hồ ly Trương Kỳ, có chút uất ức.
Trương Kỳ thuận lợi diễn xong tiết mục bị thương, như ước nguyện được Từ Trí Viễn lái xe đưa đến bệnh viện. Cố Ngôn lúc này mới đứng lên thay đồ, để stylist make-up lại, tiếp tục chờ đến phiên mình diễn.
Đám nhân viên lúc dọn dẹp studio khó tránh khỏi có người thì thầm mấy câu: “Nào có ngã dễ như vậy chứ? Thật sự là đứng không vững sao?”
Có người nghe được chút tin đồn liền nhịn không được quay ra nhìn Cố Ngôn.
Cố Ngôn như cũ mỉm cười.
Thật ra giả vờ cười cũng chẳng dễ dàng gì, phải cười thật thân thiết, thật tự nhiên không chút ra vẻ, rất khảo nghiệm khả năng. Hắn tất cả cũng chỉ có chiêu này, đương nhiên phải lợi dụng cho đủ.
Cuộc hẹn buổi tối không có, hắn về nhà lẩm nhẩm theo lời bài hát của Trương Kỳ.
Hôm sau đến studio, Trương Kỳ đến rất sớm. Nghe nói chân của cậu ta có chút sưng, nên nghỉ vài ngày, nhưng cậu ta sợ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim, nhất quyết đi làm. Vết thương động tới gân cốt cần nghỉ trăm ngày gì đấy, tiểu hồ ly này sớm tối có người đưa đón, không biết đắc ý đến cỡ nào, không biết khoe khoang tới cỡ nào?
Ngược lại, tâm tư Tần Trí Viễn rất khó đoán, rõ ràng đối với tình nhân mới rất yêu chiều, lại không vội vàng vứt bỏ người tình cũ là Cố ngôn.
Gã quyết định trái ấp phải ôm sao?
Cố Ngôn không phải không hiểu đuọc. Lúc hắn bất thần miên man suy nghĩ, cũng sẽ tưởng tượng tay trái ôm Trương Kỳ, tay phải ấp Tần Phong… còn Tần Trí Viễn ư?
Ừm, Tần Trí Viễn ở ngoài rìa.
Trong khoảng thời gian này ngoài trừ gửi tin nhắn và gọi điện, hai cái cuối tuần gã không gặp Cố Ngôn, mà ngược lại, người đại diện lại gọi điện tới bảo hắn tham gia buổi tiệc chúc mừng. Bộ phim của Triệu Tân – Triệu đạo diễn đoạt giải ở liên hoan phim nước ngoài, bọn họ là bên đầu tư, đương nhiên phải bày tỏ chút. Cố Ngôn dựa vào quan về với Tần Trí Viễn trước kia có diễn trong một bộ phim của đạo diễn Triệu, cho nên cũng được mời tham gia.
Cố Ngôn dù sao cũng rảnh rỗi, liền bớt thời gian chọn bộ vest trắng đến.
Tiệc chúc mừng là tiệc đứng, địa điểm tổ chức ở tầng cao nhất một khách sạn cao cấp, qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn rõ cảnh đêm mê người của thành phố, đèn treo phát ra ánh sáng năm màu, y hương tấn ảnh(1), ngợp trong vàng son.
(1): nhiều người với quần áo và đầu tóc đẹp.
Cố Ngôn giương mắt nhìn, có không ít người quen, đành phải một đường vừa đi vừa chào, xong rồi lại cùng một đám người vây quanh Triệu Tân chúc mừng.
Triệu Tân quần áo tùy ý, ngay cả diện mạo cũng tùy ý, duy nhất có thể kích thích nhiệt tình của hắn chính là đóng phim. Nhưng anh ta không quay mấy bộ phim máu chó, mà là yêu thích mấy kiểu nghệ thuật, dù khen thế nào cũng không ăn khách, nếu không phải có Tần Trí Viễn là bạn học bỏ tiền ra hỗ trợ, rất nhiều bộ phim đúng thật là chẳng nổi được.
Cố Ngôn lúc trước tí nữa thì làm hỏng một phim điện ảnh của Triệu Tân, cho nên vừa nhìn thấy hắn Triệu Tân bày ra vẻ mặt như gặp địch, giống như sợ gặp lại ác mộng, nhưng lại không tiện hành động.
Đây cũng là chuyện thú vị.
Cố Ngôn rất có hảo cảm với anh ta, nói chúc mừng cười so với bình thường chân thành tha thiết hơn nhiều, dung mạo anh tuấn hơn hẳn.
Nhưng Triệu Tân cố tình không để ý, chỉ nóng lòng muốn thoát khỏi hắn.
Cố Ngôn âm thầm buồn cười.
Tần Trí Viễn đúng lúc này cùng bạn gái bước vào cửa. Cô bạn gái xinh đẹp phát sáng kia chính là Đường Anna, cô mặc bộ lễ phục tơ lụa, tóc mây vấn cao, chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh rạng rỡ. Diện mạo cô không tính là xinh đẹp, nhưng ánh mắt toát lên vẻ tự tin, đem đám nữ diễn viên ở đây đẩy thấp xuống một bậc.
Ngay cả như vậy, ánh mắt đầu tiên của Cố Ngôn vẫn là Tần Trí Viễn tao nhã.
Thật sự chỉ là liếc mắt một cái.
Hắn lập tức dời mắt đi chỗ khác, cầm chén rượu yên lặng lui vào một góc.
Đường Anna gần đây rất nổi, album bán chạy, phim đến không ngừng, cũng khó trách Tần Trí Viễn sẽ đưa cô nàng đến đây. Nào là nuôi để vui đùa, nào là dưỡng để mang lên sân khấu, hắn dù sao vẫn còn phân biệt rõ.
Cố Ngôn vừa uống rượu vừa nghĩ tiểu hồ ly kia không thể đến giúp vui, chỉ sợ thất vọng lắm? Vừa định cười một cái, thì thấy Đường Anna hướng đến chỗ hắn.
Hai người cùng làm chung một công ty, cũng không tính là xa lạ, nói chuyện rất nhanh không còn khách sáo, Đường Anna mở miệng hỏi: “Sao không ra nhảy?”
Cố Ngôn chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Nếu mời được mỹ nữ như Đường tiểu thư làm bạn nhảy, cho dù nhảy đến gãy chân tôi cũng nguyện ý.”
Đường Anna nghe thấy cười rộ lên: “Không ngại tôi hút thuốc chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Đường Anna rút điếu thuốc trong hộp thuốc ra, tao nhã châm thuốc, hít chậm một hơi, híp mắt trông rất phong tình.
Cố Ngôn rất thưởng thức kiểu phụ nữ này, nếu hắn yêu phụ nữ, khẳng định sẽ chọn người như Đường Anna.
Đường Anna thấy hắn nhìn mình chằm chằm, liền lắc hộp thuốc trong tay, hỏi: “Hút nhé?”
“Không, tôi không hút thuốc.”
“A” Đường Anna hiểu gật đầu, cười: “Tần Trí Viễn không thích mùi thuốc.”
Cố Ngôn cười đến ý tứ.
Cho dù thừa nhận cũng chẳng sao. Hắn quả thật đem mấy sở thích của Tần Trí Viễn nhớ kĩ, hơn nữa trong cuộc sống rất chú ý, chưa từng chậm trễ chút nào. Hắn đã không còn là một chàng trai hai mươi tuổi mới ra nghề, nếu không bản lĩnh không tâm huyết, làm sao thanh xuân hơn người khác được đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook