*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

Đạo diễn thiếu chút nữa là quỳ xuống!

Thế này là sao đây!

Mười mấy năm làm đạo diễn, đây quả thực là khảo nghiệm kiếp sống làm đạo diễn của ông!

Tần Sâm đen mặt, đi nhanh về gian phòng chỗ Cảnh Tâm.

Đạo diễn vội vàng hô: “Nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi nửa tiếng! Mọi người phải làm gì thì làm đi! Chuyện này Trần Trác cậu lại đây một chút, còn có Lục Tuyết Tâm cô cũng lại đây, tôi nói chuyện diễn suất với hai người!”

Phải đem mọi người rời đi hết, chừa không gian lại cho Tần Sâm và Cảnh Tâm.

Tần Trác vội vàng đi ra ngoài, ở ngoài cửa đụng phải Tần Sâm, cơ thể cứng nhắc, người đàn ông cao hơn anh ta nửa cái đầu lạnh lẽo liếc anh ta một cái, đi vào.

Lục Tuyết Tâm đang khó chịu cọ cọ chờ nhân viên công tác tháo dây thừng cho cô ta, thấy Tần Sâm đi vào, mím chặt môi, nhỏ giọng nói: “Tần tổng.”

Tần Sâm liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “đi ra ngoài.”

Lục Tuyết Tâm: “….”

Trừng mắt nhìn Cảnh Tâm ngồi trên giường, hất cằm bước nhanh ra ngoài.

Cảnh Tâm ngồi trên giường, hai bím tóc trở nên lộn xộn, áo sơ mi bị cởi ba cúc, cổ áo mở rộng, anh mắt bởi vì diễn khóc mà trở nên long lanh đen bóng, hàng mi dày từng sợi rất rõ ràng, cứ như vậy ngước mặt nhìn anh, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.

Tần Sâm lại muốn hút thuốc.

anh có chút không tỉnh táo nổi.

Trong các góc phòng còn để máy quay phim, đạo diễn cùng mấy nhân viên còn vẫn còn đang đứng trước máy giám thị.

Tần Sâm nhìn vào một cái máy quay trong đó lạnh lùng cười, đạo diễn sợ quá vỗ một cái vào nhân viên đang làm việc phía sau: “Tắt nhanh! Còn muốn làm việc nữa không!”

Máy quay phim đình chỉ công tác.

Lưu lại không gian cho hai người.

Cảnh Tâm nghĩ đến mình bị lộ dấu hôn trước mặt toàn bộ đoàn làm phim, cảm thấy thẹn không chịu được, cô nhìn anh, sau đó dứt khoát quay đầu đi chỗ khác.

Tần Sâm đỡ chán, cô bé này đang biểu hiện sự tức giận với anh.

đi qua, xoa đầu cô, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh vừa rồi, dùng sức vỗ cái ót của cô, Cảnh Tâm vội vàng né tay anh, trừng anh: “anh làm gì vậy!”

Tần Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay chống ra phía sau, cơ thể ngửa về sau, thản nhiên: “Em cứ nóiđi?”

Cảnh Tâm cúi đầu, xoay người đối mặt với anh, ngồi xổm bên giường, bĩu môi nói: “Em không nói cho anh có cảnh quay này là em sai, nhưng nhân vật này anh giúp em giữ lại, em đã quay đến cảnh cuối cùng rồi, em muốn quay cho xong, không thể chỉ vì một mình em mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn làm phim phải không?”

Đối với loại chuyện tự bê đá đập chân mình như thế này, Tần Sâm thật mẹ nó chưa từng làm qua.

Đây là lần đầu tiên.

anh dùng tay, đem Cảnh Tâm kéo vào trong lòng.

Cảnh Tâm không vững, trực tiếp ngã vào lòng anh, hai tay giãy dụa chống trên vai anh, cau mày: “anh làm gì vậy!”

nói còn chưa hết câu, đã lại động tay động chân rồi.

Tần Sâm ngồi thẳng dậy, ôm lấy cô, đem đầu của cô áp vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “không có có chuyện gì, để anh ôm một lát.”

Lòng Cảnh Tâm lập tức mềm nhũn, ngoan ngoãn ghé vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “anh rất tức giận?”

Tần Sâm híp mắt nhìn cô bé trong ngực, tức giận sao? Khẳng định là có, nhưng không phải chỉ có chuyện này, có chút phức tạp, không nói rõ được, chỉ là nhìn cô giãy dụa, bộ dáng khóc đến tuyệt vọng, cảm thấy rất khó chịu, ngực như bị người nào dùng dao đâm vào, rất đau.”

Cho dù biết cô chỉ đang diễn, vẫn có loại cảm giác này.

không nghe thấy anh trả lời, Cảnh Tâm dùng ngón tay chọt chọt ngực anh, nhỏ giọng nói: “anh cũng mắng lời thô tục.”

Khoé miệng Tần Sâm cong lên: “không nhịn được.”

cô bị anh lưu lại ấn ký trên vai, cứ như vậy bất ngờ không kịp phòng bị mà bại lộ trước mặt mọi người, anh thật sự là nghẹn tới cực điểm.

Cảnh Tâm cắn môi một cái, có chút muốn cười, ai, người đàn ông này….

cô ôm thắt lưng anh, thầm oán nói: “anh xem anh, doạ toàn bộ người trong đoàn làm phim, mọi người đều rụt rè sợ hãi nhìn sắc mặt anh mà làm việc, vốn cảnh này hôm nay có thể quay xong, bây giờ chắc sẽ phải kéo dài thời hạn…”

Đây là đang trách anh? Mặt Tần Sâm không chút thay đổi, không nói chuyện.

Cảnh Tâm lại nói: “Nếu không, đợi lát nữa anh tìm một cái phòng nghỉ ngồi đó chờ em, hoặc quay lại phòng em chờ em cũng được, anh ở đây Trần Trác cũng không dám diễn, vừa rồi anh còn mắng lời thô tục, tí nữa anh ta lại càng không dám diễn…..”

Tần Sâm hừ một tiếng: “Em muốn anh tránh đi?”

IMG

anh đi qua, “Đạo diễn sao lại không quay phim?”

Đạo diễn quay đầu, thở dài: “Đoán chừng sẽ bị kéo dài thời hạn.”

Quý Đông Dương nhíu mày: "Vì sao?"

Đạo diễn biết lịch trình của Quý Đông Dương đã kín hết, nếu bây giờ kéo dài thời hạn, quả thật sẽ ảnh hưởng đến lịch trình tiếp theo, đạo diễn cười cười: “không có việc gì, chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ, cậu tối qua quay phim cả đêm cũng chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu, có thể về tiếp tục nghỉ ngơi một chút.”

Quý Đông Dương kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, lãnh đạm nói: “không cần.”

“Đạo diễn!”

Chu Nghi Ninh mang theo một giỏ trái cây hào hứng đi tới, “Sao mọi người đều ngồi ở đây vậy? anh họ tôi đâu? Bình hoa đâu? không quay phim sao?”

Chu Nghi Ninh đến xem trò vui, cô không nghĩ đến tự nhiên Tần Sâm lại đến phim trường, vừa đúng lúc Cảnh Tâm phải quay cảnh diễn kia, tình cảnh đó nhất định rất phấn khích! Nhưng trưa nay cô ngủ quên, vội vàng đến, sao lại cảm giác dường như cả đoàn làm phim đều đình trệ.

Đạo diễn nhìn biểu tình hưng phấn của Chu Nghi Ninh, chỉ chỉ vào trong phòng: “Ở bên trong.”

Chu Nghi Ninh hỏi thăm dò: “Ở bên trong làm gì vậy?”

Đạo diễn: “một lời khó nói hết…”

Chu Nghi Ninh: “….”

Hỏi đạo diễn cũng không được gì, Chu Nghi Ninh tính đi hỏi người khác.

cô mang theo cái giỏ đi mời mọi người: “Tôi mua của một bác nông dân, nói nhà mình trồng, ăn rất ngon, mọi người nếm thử đi.”

Có hoa quả ăn, mọi người đều đến lấy vài quả, Chu Nghi Ninh cười tủm tỉm đi chia cho mọi người, đến chỗ Quý Đông Dương, do dự một chút, dù sao sáng hôm nay đưa bánh mì bị cự tuyệt, theo lễ phép cô vẫn hỏi một câu: “anh Đông, anh ăn không?”

Quý Đông Dương liếc mắt nhìn giỏ mận một cái, lãnh đạm nói: “không cần, cảm ơn.”

Chu Nghi Ninh: “….”

Hừ, cả ngày mang gương mặt than, không thấy mệt à, cũng chỉ có fan mới thấy hiếm lạ.

Chu Nghi Ninh ôm giỏ đi lung tung ở phim trường, gặp ai cũng hỏi có muốn ăn trái cây không, đi đến chỗ mấy thợ trang điểm tụ tập, mấy cô gái này đang khí thế ngất trời nói chuyện bát quái.

“Tần tổng quả thật làm tôi sợ muốn chết! Má ơi, bùng nổ luôn! Tôi thích anh ấy mất rồi!”

“Đừng thích! Tần tổng là của bình hoa được không? Cái vết hôn kia…Đúng là ngọt ngào chết người mà! Vốn đạo diễn còn nói sau khi đưa vào giai đoạn hậu kỳ sẽ thêm một số vết gì đó, nhưng tôi thấy trên vai bình hoa đã có sẵn rồi, nói không chừng trên người còn có nhiều hơn! Quả thật chịu không nổi! Cảm giác thật kịch liệt…Mẹ nó, bổ não không chịu được!”

“Ngẫm lại mới thấy quá phóng túng… Xong rồi, tôi muốn ngừng mà không được!”

“F*ck, các người đừng như vậy nữa! Tôi còn là trẻ con, không muốn bổ não thế này đâu!”

Chu Nghi Ninh đứng ở ngoài cửa, nhanh chóng xông vào, mấy cô gái này thấy cô liền hoảng sợ, sắc mặt đều có chút thay đổi, đang chuẩn bị giả vờ bận rộn đi chỗ khác, Chu Nghi Ninh giữ chặt một người trong số đó: “Đừng đi, tiếp tục nói đi! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người nghĩ cô là trợ lý của Cảnh Tâm, vội vàng lắc đầu nói: “không, không có gì….”

Chu Nghi Ninh nhìn bộ dáng không muốn tiếp chuyện của mấy nguời này, đem trái cây để lên bàn, cười tủm tỉm nói: “Tôi mời các cô ăn trái cây, vừa giòn vừa ngọt.”

cô nói tiếp: “Tôi không phải trợ lý của bình hoa, mọi người không cần lo lắng, mau, tiếp tục bát quái đi! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe xong toàn bộ những chuyện đã xảy ra, Chu Nghi Ninh nhịn không được cười ha ha: “Tôi biết mà, chỉ cần anh ấy ở đây kiểu gì cũng có trò hay để xem.”

Thợ trang điểm cắn một một quả mận, hỏi Chu Nghi Ninh: “cô và Tần tổng rất quen thuộc?”

Chu Nghi Ninh trừng mắt nhìn: “Vô cùng quen.”

“Quan hệ gì vậy?”

“không nói cho cô.”

“….”

IMG

Ánh mắt Tần Sâm đen bóng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn cô một cái, dùng sức mút môi của cô, Cảnh Tâm ôm anh đáp lại.

cô nhỏ giọng hỏi: “Được không….”

Tần Sâm cắn nhẹ môi cô một cái, cười xấu xa nói: “Được, đến lúc đó em đừng có mà khóc.”

Cảnh Tâm: “….”

Mọi người ở bên ngoài đợi gần một giờ, rốt cuộc Tần Sâm cũng từ trong phòng đi ra.

Đám người đạo diễn vội vàng đứng lên, ngoại trừ Quý Đông Dương.

Đạo diễn cười nhạo nói: “Tần tổng.”

Tần Sâm lãnh đạm nói: “Tiếp tục quay phim đi.”

Đạo diễn vui mừng trong bụng, cười nói: “Được, Tần tổng ngài chuẩn bị đi về sao?”

Tần Sâm thản nhiên cười cười: “không.”

Đạo diễn: “….”

Trần Trác đi đánh mấy bài Thái Cực Quyền, tĩnh tâm, lúc về thấy Tần Sâm vẫn ở đó, đột nhiên lại cảm thấy tĩnh tâm không nổi.

Đạo diễn ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ: “một lát nữa cậu đi lên thì xé luôn, tốt nhất có thể một lần rồi qua, dù sao kết quả cũng không khác nhau lắm, cậu xé nhiều thêm một lần ấn tượng Tần tổng với cậu sẽ xấu thêm một phần.”

Trần Trác: “…. Đạo diễn, ông không nói còn hơn!”

Đạo diễn vỗ vỗ vai anh ta: “đi thôi.”

Cảnh Tâm đi tìm thợ trang điểm, nhờ cô ấy che vết hôn đi, thợ trang điểm cười cười, nhỏ giọng nói: “Chuyện này, có thể không che không? Lúc trước đạo diễn nói muốn bổ sung một số dấu vết, bây giờ lại có sẵn….”

Cảnh Tâm: “…..”

Thợ trang điểm không những không che cho cô, mà còn tạo thêm mấy vết trầy.

Cảnh Tâm thấy Trần Trác đứng ở ngoài cửa hút thuốc, có chút ngượng ngùng đi đến: “Ngại quá….”

Trần Trác vội vàng khoát tay, ngắt lời cô: “không có việc gì, là vấn đề của tôi, nếu kỹ thuật diễn cùng yếu tố tâm lý của tôi mà tốt, thì sẽ không có ảnh hưởng gì, dù sao lúc trước Tần tổng cũng không nói gì, nếu không phải là tôi do dự, bây giờ có lẽ đã quay xong rồi.”

Cảnh Tâm: “…. anh thông suốt như thế, vậy là tốt rồi.”

Trần Trác mỉm cười.

Chu Nghi Ninh đã chạy đến trước mặt, đứng bên cạnh Tần Sâm, nhìn chằm chằm màn hình giám thị.

Tần Sâm liếc mắt nhìn Chu Nghi Ninh một cái, giơ tay lên nhấn đầu cô xuống một chút, nghĩ đến chuyện lúc trưa, dùng sức đập hai cái xuống.

Chu Nghi Ninh giãy dụa né tránh, nhảy sang một bên, cười nhạo nói: “anh họ, lúc trưa nay em không biết anh đã đến rồi, nếu em biết, chắc chắn em sẽ không đi gõ cửa!”

Đạo diễn: “…..”

Mọi người: “….”

Tin tức này có chút lớn, cô Chu gọi Tần tổng là anh họ? Buổi trưa gõ cửa quấy rầy chuyện tốt của tần tổng?”

Cho nên, lúc trưa nay Tần tổng tức giận lớn như vậy, không phải chỉ vì Cảnh Tâm diễn cảnh cường bạo, còn vì không thoả mãn dục vọng?

Chu Nghi Ninh nhìn mọi người, nói thầm: “Mọi người nhìn tôi làm gì…”

Tần Sâm cảnh cáo nhìn cô một cái, Chu Nghi Ninh lập tức ngoan ngoãn trốn ở một bên, không dám nói thêm nữa.

Quý Đông Dương nhìn thoáng qua Chu Nghi Ninh trốn bên cạnh anh, không nói gì.

Lúc này đã 6 giờ chiều, đạo diễn vô cùng áp lực, lại hô bắt đầu quay.

Bây giờ trực tiếp quay luôn đoạn tiếp theo sau cảnh bạt tai, Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm màn hình giám thị, khi Trần Trác kéo cổ áo Cảnh Tâm, cô nhìn thấy dấu hôn ngọt ngào kia, ánh mắt lập tức sáng lên, nhỏ giọng nói thầm: “Đúng là có dấu hôn nha…”

Quý Đông Dương nhíu mày, liếc mắt nhìn cô một cái, một cô bé nhìn thấy dấu hôn sao lại hưng phấn thành như vậy?

Tần Sâm lại một lần nữa ném tàn thuốc xuống, chửi một câu.

Đạo diễn: “….”

Trái tim mệt mỏi.

Mặt Tần Sâm vẫn trầm như trước: “Sao trên cổ Cảnh Tâm lại thành như vậy?”

Đạo diễn nhắm mắt nói: “Vốn chính là thiết kế thành như vậy…..”

Trong phòng Trần Trác lại không diễn nổi nữa.

Cảnh tâm xoa xoa mặt, sửa sang lại cổ áo, từ trong nhà chạy ra, đứng ở chỗ rẽ nhìn Tần Sâm, ánh mắt có chút u oán.

Tần Sâm giương mắt nhìn cô, sải bước đi tới.

Đạo diễn ngồi một bên đấm ngực, xem ra hôm nay không quay được rồi.

Cảnh Tâm kéo Tần Sâm đến gian đạo cụ, bên trong đang có nhân viên sửa chữa cái này cái kia, vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức đi ra, để lại không gian cho hai người.

Tần Sâm kéo cổ áo cô ra, hai vết hôn kia chẳng những không che, trên cổ còn nhiều hơn mấy cái, anh trầm giọng nói: “Sao lại thế này? không phải đã bảo em gọi thợ trang điểm che đi sao?”

Cảnh Tâm lắc cánh tay anh: “Nhân tiện…. Nội dung cảnh quay này cần… không thể che….”

Tần Sâm nhìn cô, Cảnh Tâm tiếp tục nói: “Dù sao là anh lưu lại, em cảm thấy…. Có thể tiếp nhận….”

Cảnh Tâm nhõng nhẽo làm nũng anh một lúc, môi Tần Sâm kéo căng thành một đường thẳng tắp, thoả hiệp: “Tối nay anh sẽ về.”

cô ngẩng đầu nhìn anh: “thật sao?”

Tần Sâm hừ một tiếng: “Nhắm mắt làm ngơ.”

Cảnh Tâm: “….”

Hai người đi ra ngoài, đạo diễn đi đến trước mặt, thương lượng: “Tần tổng, hôm nay tạm quay đến đây thôi, tối nay đoàn làm phim chúng tôi định đi ăn liên hoan, hoan nghênh ngài đến tham gia.”

Tần Sâm nhìn ông ta một cái, còn hoan nghênh, có mà ước gì anh đi thật nhanh thì đúng hơn.

anh lãnh đạm nói: “không cần, tôi tối nay đi trước.”

Lời này vừa nói ra, mọi người thiếu chút nữa nhảy dựng lên hoan hô.

Đạo diễn cố nhịn để khoé miệng không cong lên: “À, vậy ngài cực khổ chuyến này rồi.”

Tần Sâm nhìn ông ta một cái, không nói nữa.

Toàn bộ đoàn làm phim nhìn Tần Sâm lên xe rời đi, ba giây sau, đạo diễn cùng phó đạo diễn kích động thiếu chút nữa là ôm nhau, đạo diễn lau trán một cái: “Cuối cùng cũng đi rồi.”

Phó đạo diễn cũng cảm thán: “Đúng vậy, có thể xem như là đi rồi.”

Lúc này, có người hỏi: “Đạo diễn, có liên hoan nữa không?”

Đạo diễn vỗ tay: “Liên hoan! Đương nhiên phải liên hoan rồi!”

Toàn bộ đoàn làm phim hoan hô.

Cảnh Tâm ở trong phòng thay quần áo, Chu Nghi Ninh cũng theo vào trong, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, vạch cổ áo cô ra xem, chậc chậc nói: “anh họ tôi đúng là trời sinh đã dũng mãnh, thực xin lỗi, trưa nay quấy rầy chuyện tốt của hai người…”

Cảnh Tâm hất tay cô ấy ra: “Cảm ơn sự quấy rầy của cô!”

Đây là lời nói thật lòng của cô, không thì chiều nay dấu vết trên người cô sẽ càng nhiều.

Cảnh Tâm thay quần áo xong, cùng Chu Nghi Ninh đi ra ngoài, xe của Quý Đông Dương dừng bên ngoài, trợ lý của anh thấy cô vội nói: “Cảnh tiểu thư, đạo diễn nói tối nay liên hoan, bọn họ đã đi trước, chúng tôi bên này vẫn còn chỗ, hai người ngồi chung xe với chúng tôi đi.”

Cảnh Tâm nhìn qua, trực tiếp đi đến, cười cười: “Được.”

Xe bảo mẫu rất lớn, Cảnh Tâm cùng Chu Nghi Ninh tiến vào ghế sau ngồi, Quý Đông Dương đang tựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn hai người, Bố Duệ ngồi bên chân anh, hưng phấn vẫy vẫy cái đuôi với cô.

Cảnh Tâm sờ đầu Bố Duệ, cười với Quý Đông Dương: “anh Đông, làm phiền anh.”

Quý Đông Dương cười gượng: “không cần khách khí.”

Chu Nghi Ninh liếc Quý Đông Dương một cái, người đàn ông này sao lại không thức thời như vậy? Toàn bộ đoàn làm phim đều biết Cảnh Tâm ở cùng một chỗ với anh họ cô, sao anh ta còn không biết ngại đến nịnh nọt, loại thủ đoạn ngây thơ này sao có thể đấu lại anh họ cô.

Địa điểm liên hoan là một nhà hàng lớn ở vùng này, ăn thịt ngướng.

Lục Tuyết Tâm thấy Cảnh Tâm cùng Quý Đông Dương cùng nhau từ trên xe bước xuống, nhíu mày, sao cô ta ở đâu cũng được hoan nghênh như vậy? Tần Sâm thích cô ta, ngay cả Quý Đông Dương suốt ngày làm mặt than cũng lấy lòng cô ta.

Lục Tuyết Tâm đưa một ly rượu cho Cảnh Tâm, cười cười: “Cùng nhau uống vài ly đi.”

Cảnh Tâm có chút tật xấu, nếu uống nhiều rượu một chút mặt sẽ bị phù, nhưng cũng không rõ ràng lắm, trang điểm một chút sẽ không nhìn ra, nhưng bộ phim này cô phải dùng mặt mộc, mặt bị phù chắc chắn lên hình không thể xinh đẹp được, Lục Tuyết Tâm đã đóng chung với cô vài lần, tự nhiên cũng biết tật xấu này của cô.

Cảnh Tâm nhìn cô ta một cái, cười cười: “Mai tôi phải quay phim vẫn nên uống nước thì hơn.”

IMG

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương