Bình Hoa, Chào Anh
-
Chương 16
Giản Minh phát hiện, từ ngày quen trợ lý mập, giới hạn của mình lại càng lúc càng bị nới rộng rồi. Đầu tiên là bị cô chọc ngoáy, sau là lên làm trò cười trên Weibo, bây giờ lại thêm một mục nữa, chăm sóc cô nàng say rượu.
Rốt cuộc ai mới là chủ vậy?
Những chuyện này mà xảy ra với mấy người trợ lý trước thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nhìn thấy trợ lý mập ngủ chẳng chút phòng bị, cứ như người khác so với Châu Tiểu Đao mồm miệng sắc sảo, lòng anh lại mềm nhũn như bông, nhẹ giọng hỏi, “Mập Mập muốn có một gia đình sao?”
Chất lượng âm thanh của Thi Khải quá tốt, khoảnh khắc giọng cô vang lên rõ rang ấy, não Giản Minh dường như ngừng mất một khắc rồi mới hoạt động lại bình thường.
Bình thường cô thể hiện mình rất tự lập, lại có sự đổ vỡ của cha mẹ khi trước, anh cứ tưởng trợ lý mập sẽ sợ hôn nhân, hóa ra trong sâu thẳm nội tâm cô nàng lại vẫn mong có một gia đình ấm áp, chỉ là trước nay chưa từng nói ra miệng mà thôi.
Trợ lý mập ngủ say, còn ngáy nho nhỏ, chẳng thèm để ý đến anh. Anh dém chăn cho cô, chỉnh đèn ngủ đầu giường xuống mức thấp nhất rồi mới đi ra.
Thi Khải miệng rộng, đặc biệt Giản Minh lại còn là đầu sỏ khiến dạo gần đây anh ta cô đơn chiếc bóng, thế là Thi Khải quyết tâm không để cho Giản Minh dễ chịu, bèn thuật hết mấy câu Phương Lược nói với Châu Hiểu Ngữ cho anh nghe, “Anh Minh, anh không biết chứ Phương Lược vừa nói xong mặt Tiểu Ngữ đã trắng bệch, cứ như bị ai đâm dao vào tim ấy.”
Giản Minh thu xếp ổn thỏa cho Châu Hiểu Ngữ xong thì hẹn Phương Lược gặp mặt.
Phương Lược chắc cũng có lời muốn nói, nghe anh mời đi uống cà phê là đồng ý ngay không do dự. hai người không đi xa, xuống ngay quán cà phê dưới khách sạn chọn một vị trí yên tĩnh nói chuyện.
Trong lúc đợi đồ uống, Phương Lược đánh giá người thanh niên trước mặt. Ngoại hình đối phương xuất sắc không cần phải nói, ngay cả trong giới phim thần tượng cũng thuộc hang nhất nhì. Cái nghề diễn viên này, có khuôn mặt khiến người khác không thể làm ngơ đôi lúc còn quan trọng hơn cả diễn xuất.
“Giản Minh, thật ra cậu hoàn toàn không cần giữ chặt lấy Tiểu Ngữ không buông. Cô ấy là một cô gái rất đơn thuần, cậu chơi được nhưng cô ấy chưa chắc đã chơi nổi.” Giọng điệu hắn hoàn toàn là vì lo lắng cho Châu Hiểu Ngữ và Giảng Minh, “Đến lúc gây scandal, đối với sự nghiệp của cậu chắc cũng không tránh khỏi ảnh hưởng.”
Giản Minh mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mặt, thật lòng vô cùng thương tiếc cho mối tình đầu khiến trợ lý mập phiền lòng. Dù cô nàng có gặp phải một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trong trường học, ngốc nghếch đứng cả ngày dưới chân ký túc xá để đưa cô bữa cơm, yêu một trận oanh liệt rồi chia tay, thì vẫn hợp hơn gặp phải người đàn ông trung niên có khát vọng khống chế người khác mãnh liệt này làm tổn hại cả đầu óc tinh thần.
Trên con đường tình cảm, có những lúc đôi bên cân bằng, ngang sức ngang tài cũng rất quan trọng.
Trợ lý mập ngoài lạnh trong nóng, lúc mới quen biết chỉ thấy tính cảnh giác rất cao, nhưng quen biết lâu rồi mới phát hiện, dưới lớp vot bọc cứng cáp bên ngoài của cô là một trái tim dịu dàng ấm nóng.
“Làm sao tổng giám đốc Phương biết tôi chỉ chơi đùa với Tiểu Ngữ chứ không phải thật tâm thế?”
Trước mặt trợ lý mập Giản Minh chẳng dám nói câu tỏ tình nào, e cô sợ. Nhưng trước mặt Phương Lược anh lại thừa nhận vô cùng thản nhiên. Đều là đàn ông với nhau, ánh mắt của anh chẳng thể che giấu được, cần gì phải giấu giếm đối phương?
Phương Lược chế giễu, “Sự nghiệp của cậu đang lên, không phải chơi đùa lẽ nào định tiến đến hôn nhân? Người hâm mộ của cậu phần lớn đều là các cô gái nhỏ, cậu không sợ bị mất fan à?”
Giản Miinh cười, “Cảm ơn tổng giám đốc Phương đã lo lắng cho tôi, chẳng qua có mất fan hay không cũng không phiền anh lo nghĩ. Ngược lại tôi muốn khuyên tổng giám đốc Phương một câu, Tiểu Ngữ đã nói hai người chia tay rồi, anh cần gì phải bám riết không buông? Làm mọi người đều khó chịu.”
Thái độ của anh quá đương nhiên khiến cơn giận của Phương Lược đã cố lắm vẫn không đè nén được, “Được đạo diễn Ngô Đại Long chọn trúng là một cơ hội cực kỳ hiếm có của cậu. Giản Minh, cậu không sợ tôi lấy tư cách nhà đầu tư yêu cầu thay diễn viên à? Tôi tin là có một đàn diễn viên đang xếp hang đợi được tham gia phim mới của đạo diễn Ngô. Cậu phải biết nhân vật quần chúng xen vào chuyện của khác là việc người ra khinh thường nhất.”
Mấy năm nay trên mạng đã vạch trần rất nhiều diễn viên ngoại tình, hoặc xen vào tình cảm của người khác, bên dưới Weibo của bọn họ toàn bộ đều bị quần chúng phẫn nộ vây vào mắng chửi.
Năm ngoái có tin nam diễn viên Hứa Chấn ngoại tình trong lúc vợ mang thai, mặc dù vợ anh ta nhanh chóng đứng ra thanh minh cho chồng, đồng ý mở long tha thứ việc anh ta ra ngoài vụng trộm, quý trọng gia đình hiện có, nhưng các fan đều quay lung hết lại, những lời chỉ trích không ngừng vang lên, thậm chí trên mạng còn rộ lên hoạt động lien kết không xem những tác phẩm có anh ta tham gia, việc này khiến cho các dạo diễn và nhà sản xuất có ý muốn hợp tác với Hứa Châu đều phải thay đổi kế hoạch, tìm diễn viên mới.
Giản Minh quả thật không ngờ Phương Lược lại dung chiêu này để uy hiếp anh, “Tổng giám đốc Phương, anh có thể thay tôi, nhưng dù anh có làm thế nào tôi cũng sẽ không rời xa Tiểu Ngữ đâu. Cô ấy là một cô gái tốt, xứng đáng được đặt ở vị trí ngang hang để thương yêu chăm sóc, chứ không phải khống chế tinh thần như anh đã làm. Nếu anh muốn làm to chuyện lên báo chí thì tôi cũng không ngại đứng lên thanh minh cho bản thân mình.”
Phương Lược cười lạnh, “Tôi chờ đấy.”
“Tổng giám đốc Phương cứ tự nhiên.”
Đàm phán thất bại, lúc Giản Minh quay về còn cẩn thận sang phòng trợ lý mập kiểm tra,thấy cô ngủ say chẳng biết gì, anh lại nhìn chăm chú khuôn mặt bình yên của cô, nhịn không được hôn trộm lên trán cô một cái, lại bất giác nhìn chăm chú, sợ cô mở mắt tỉnh lại.
***
Sáng hôm sau, đạo diễn Ngô kéo Giản Minh sang một bên, nhắc nhở anh rất thân tình, “Người trẻ tuổi có người trong lòng là chuyện tốt, nhưng cũng không thể vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc được. Cậu với tổng giám đốc Phương có chuyện gì thế? Anh ta báo cáo lên công ty muốn đổi diễn viên chính, mặc dù tôi đã nói giúp cậu một phen nhưng cậu vẫn nên giải thích rõ ràng với anh ta thì hơn.”
Chỗ thông minh nhất của PHương Lược chính là hắn đã từng giới thiệu Châu Hiểu Ngữ là vị hôn thê của mình ngay trước mặt Ngô Đại Long và Trần Gia Vận, khiến Ngô Đại Long có định kiến sẵn, cảm thấy không hài lòng với việc làm của Giản Minh.
Giản Minh không ngờ Phương Lược hành động nhanh nhẹn thế, thật ra anh cũng rất quý trọng cơ hội được làm việc với đạo diễn Ngô, nhưng lại càng không thể nhịn được chính là người khác vu vạ cho mình, ngay đến Châu Hiểu Ngữ cũng không tha.
“Đạo diễn Ngô, tôi với tổng giám đốc Phương chẳng có hiểu lầm gì hết. Đúng là anh ta và trợ lý của tôi lúc trước đã từng định cưới xin, nhưng đó là chuyện của hơn nữa năm trước, hai người đã chia tay từ lâu. Bây giờ anh ta vẫn bám riết lấy trợ lý của tôi, kiên quyết không chịu chấp nhận sự thật. Tôi tưởng những người thành công trong công việc như tổng giám đốc Phương thì xử lý chuyện tình cảm hẳn cũng không sai lầm như thế.”
Có thể nhận ra, đạo diễn Ngô nửa tin nửa ngời lời anh nói.
***
Châu Hiểu Ngữ tối hôm qua uống say, đến khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đi gọi cửa phòng Giản Minh thì anh đã đến phim trường từ sớm. Tới khi cô chạy đến nơi, nhìn thấy Ngô Đại Long vỗ vai anh ta, “Anh bạn trẻ, cậu phải cân nhắc cho kỹ.”
“Đạo diễn Ngô bảo anh cân nhắc chuyện gì thế?”
Vẻ mặt nghiêm túc nặng nề trên mặt Giản Minh biến mất, còn đùa, “Đạo diễn Ngô bảo tôi cân nhắc xem có nên theo đuổi cô không!”
Châu Hiểu Ngữ, “…” Ông chủ đột nhiên nói năng ngọt xớt, không thích ứng kịp.
Giản Minh lại cao hứng, còn kéo tay cô, “Hay là tôi đưa thẻ ngân hàng bày tỏ lòng thành trước?”
“Anh thần kinh rồi à?” Cô giãy khỏi tay anh, mặt hơi đỏ lên, “Cá Tháng Tư còn chưa đến đâu, ông chủ, ông đùa cợt nhân viên, còn không thực tế bằng đưa thêm mấy cái phong bì.”
Giản Minh rất biết nghe lời, rút điện thoại gõ gõ mấy cái, “Mau nhận, mau nhận.” Châu Hiểu Ngữ mở ra, anh ta đúng là đã gửi một ngàn ba tram bốn mươi tệ vào tài khoản, nhất thời ngẩn ra.
Phương Lược đứng từ xa nhìn lại, Giản Minh búng nhẹ trán trợ lý mập, “Một đời một kiếp đó nha.”
Châu Hiểu Ngữ đỏ mặt nhận phong bì, “Nếu anh Minh vẫn cứ nổi tiếng thế này, thật ra một đời một kiếp làm công cho anh cũng được.” Ánh mắt cô cứ đảo các nơi, không dám nhìn thẳng Giản Minh.
Đến khi Giản Minh chạy đi quay cảnh quay ngày hôm nay, Châu Hiểu Ngữ quay đầu tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống thì Phương Lược mới theo đuôi, tựa hồ như con người mất kiểm soát hôm qua chỉ là ảo giác của Châu Hiểu Ngữ. Giọng điệu hôm nay của hắn rất nhẹ nhàng vui vẻ, “Tiểu Ngữ, có chuyện này anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy nên nói với em.”
“Chuyện gì?”
Phương Lược, “Giản Minh chen vào tình cảm giữa chúng ta, anh đã báo với công ty đề nghị đổi diễn viên chính rồi. Có điều Giản Minh hình như chẳng nghĩ thế. Cậu ta còn nói bất luận thế nào cũng không rời khỏi em, anh thật muốn xem xem cậu ta có làm nổi không.”
Châu Hiểu Ngữ đột nhiên nhớ lại mấy lời đạo diễn Ngô nói với Giản Minh lúc cô mới tới. Cô hỏi thì Giản Minh lại giả vờ chẳng có chuyện gì, đưa phong bì xong là chạy đi làm việc luôn.
Thời khắc này, tâm tình cô rất phức tạp, không rõ phải nói thế nào, “PHương Lược, anh cảm thấy hủy hoại sự nghiệp của anh ấy rất vui à?”
Cô đã từng làm trợ lý cho Phương Lược, cũng biết áp lực cạnh tranh của hắn rất lớn, có lúc sẽ dung những thủ đoạn không đường hoàng lắm. Nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, đặc biệt là Phương Lược đối xử với cô hoàn toàn không giống những người khác nên cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Hôm nay phát hiện người này dùng thủ đoạn đối phó với đối thủ áp dụng lên Giản Minh, chỉ thấy trong lòng nổi lên sự chán ghét không rõ nguyên cớ.
Phương Lược lại hoàn toàn không thấy mình sai ở chỗ nào, “Tiểu Ngữ, chúng ta vốn đã định kết hôn rồi, thế mà lại bị Giản Minh phá hỏng mất, thật ra anh cũng không để tâm việc em ngoại tình tinh thần, chỉ cần em ngoan ngoãn quay về bên anh là được. Anh đảm bảo sẽ không làm gì cậu ta, để cậu ta diễn nốt bộ phim này.”
Lần này thì lòng Châu Hiểu Ngữ đã lạnh buốt, nhẽ ra cô phải biết từ sớm, giới hạn của một người sẽ không thay đổi vì bất cứ ai khác cả. Trong công việc, Phương Lược có thể không từ thủ đoạn, thì nhất định sẽ có ngày cũng sẽ đối xử với cô như thế trong đời sống mà thôi. Chỉ là lúc đối phương khoác lên vẻ dịu dàng ấm áp thì cô lại bị mê hoặc đến mất cả khả năng phán đoán mới tưởng nhầm ảo giác là hiện thực.
“Phương Lược, anh muốn chúng ta trở thành một đôi vợ chồng bất hòa, sống cuộc sống đôi bên thù hận lẫn nhau sao?” Cô hít sâu một hơi, trong đầu lại nhớ đến cảnh cha mẹ đánh nhau nhiều năm trước, toàn thân phát run, “Nếu đó là cuộc sống anh muốn thì xin đừng mong có tôi bên cạnh!”
***
Châu Hiểu Ngữ gọi điện thoại cho Diệp Lan, nhờ chị sắp xếp cho Gián Minh một trợ lý tạm thời.
“Chị, dạo này tâm tình em không ổn, muốn ra ngoài làm từ thiện một đợt, bên này anh Minh cần người giúp đỡ.”
Diệp lan biết mỗi lần có tâm sự là Châu Hiểu Ngữ sẽ lại tìm đến chỗ nào đó làm từ thiện, đây là thói quen bắt đầu từ năm thứ hai đại học. Năm đó trong trường có một sinh viên nữ mất tích, về sau tìm thấy mới phát hiện cô đã chết, trước khi chết còn bị xâm hại, khi đó tâm tình Châu Hiểu Ngữ cực kỳ bất thường.
Thời gian đó Diệp Lan rất lo, về sau còn hỏi con bé có muốn tìm bác sĩ tâm lý không.
Châu Hiểu Ngữ từ chối nhưng lại mượn chị ít tiền, liên hệ với một tổ chức công ích chuyên giúp đỡ các em gái nhỏ xin làm tự thiện. Qua một kỳ nghỉ, con bé đi về có ăn bữa cơm với Diệp Lan thì đã thấy nó bình thường trở lại.
“Gần đây em… lại gặp phải chuyện gì không vui rồi? Có phải do Gián Minh không?”
Diệp Lan thuộc loại hay bao che, lần trước Gián Minh gọi điện tới chị ta lại chỉ lo chửi rủa bõ tức, đến khi dập máy rồi mới thấy quái lạ, từ lúc nào Giản Minh để ý đến việc của trợ lý thế?
Về sau chị tự thuyết phục là bởi lúc trước mình dặn dò cậu ta chăm sóc Tiểu Ngữ, nhưng vẫn cảm thấy có vẻ không đáng tin cho lắm.
Tính Châu Hiểu Ngữ lại bướng bỉnh cố chấp, đã quyết chuyện gì thì có khuyên mấy cũng chẳng chịu nghe. Lúc đầu, trừ việc Phương Lược lớn tuổi hơn khá nhiều, các mặt khác đều quan tâm rất chu đáo cho em mình, hơn nữa cũng xem là có sự nghiệp vững chắc, chị còn nghĩ Châu Hiểu Ngữ đúng là nên có một người đàn ông chín chắn giữ trong lòng, yêu thương chăm sóc, chẳng ngờ lại bị Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang đến phá hoại.
Mối hôn nhân tốt thế, nói hủy là hủy ngay được.
Diệp lan để bụng chuyện này lắm, cứ có người nhắc đến là chị lại nổi giận đùng đùng.
Châu Hiểu Ngữ sợ chị mình hiểu làm Giản Minh, “Chị đừng tưởng tượng, không liên quan gì đến anh Minh đâu. Anh ấy đối xử với em rất tốt, là một ông chủ tuyệt vời. Chẳng qua… lần này Phương Lược làm đại diện phía đầu tư của ‘Cái bóng của nhà vua’, em đã chia tay với anh ta từ lâu rồi nhưng anh ta vẫn cứ đinh ninh anh Minh là kẻ thứ ba, thậm chí còn đề xuất lên cấp trên muốn đổi vai của anh Minh. Em không muốn vì chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng đến công việc của anh Minh, vì thế mới định tránh mặt một thời gian. Chị yên tâm, ông chủ tốt như thế em cũng không muốn đổi đâu.”
Diệp Lan lập tức nhận ra điểm bất thường, “Phương Lược tính tình cẩn trọng, sao lại… cho rằng Giản Minh là người thứ ba trong chuyện của hai đứa được?”
Lần này Châu Hiểu Ngữ càng ngại hơn, “Chị, đều tại em cả. Phương Lược khăng khăng muốn tái hợp, em đành viện cớ bản thân đã có người yêu khác, yêu thầm anh Minh rồi. Anh Minh không những không phản đối còn nói với Phương Lược anh ấy nhất định không rời xa em.” Tạo ra vụ hiểu nhầm to thế này, đến lúc kể lại cho Diệp Lan nghe Châu Hiểu Ngữ cũng thấy mặt nóng bừng.
Diệp Lan ngẩn ra, sau đó tựa như nghe thấy chuyện gì bất thường lắm, ôm lấy điện thoại nhào xuống ghế xô pha, cưới đến độ nước mắt cũng chảy cả ra, “Em… em với Giản Minh? Tiểu Ngữ, em cũng giỏi ghê đó! Ha ha ha ha ha, đúng là chị có bảo Giản Minh chăm sóc em thật, nhưng cũng không phải kiểu chăm sóc đó. Cậu ấm nhà giàu như cậu ta đến bản thân còn phải nhờ người chăm sóc thì còn lo được cho ai? Chẳng qua chị sợ cậu ta sai bảo em như người hầu nên mới cảnh cáo cậu ta thế thôi.” Ai ngờ Giản Minh tưởng thật, còn chịu oan thay cho Châu Hiểu Ngữ nữa.
“Chị, tình hình bây giờ rối rắm lắm. Chị không hiểu Phương Lược, em sợ mình cứ tiếp tục ở bên cạnh anh Minh, lỡ may anh ta lợi dụng truyền thông bôi nhọ anh Minh. Đạo diễn Ngô vốn đã không thích diễn viên trong đoàn có scandal gì rồi, tới lúc đó dù tất cả kết thúc tốt đẹp có khi ông ấy cũng đổi diễn viên mất. Hôm qua chị Ngụy hỏi em có rảnh không, lần này bọn họ định đến phía tây diễn giảng, thời gian khoảng vài tháng, em đã nhận lời rồi.”
Chị Ngụy là người sáng lập ra tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy, tên đầy đủ là Ngụy Mẫn Chi. Nhụy Nhụy con gái bà, năm bảy, tám tuổi thì xảy ra chuyện, bị xâm hại đến chết, mặc dù tội phạm đã bị bắt nhưng từ đó về sau bà đều tập trung sức lực vào hoạt động công ích bảo vệ các bé gái, đi đến các vùng sâu vùng xa hoặc những nơi tập trung nhiều trẻ em để phổ biến kiến thức bảo vệ bản thân cho chúng, nhân tiện cũng tra soát các nơi, nếu gặp phải những đứa trẻ từng gặp phải chuyện tương tự còn mời bác sĩ tâm lý đến điều trị.
Tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy rất thành công, mấy năm gần đây ngoài lập quỹ hổ trợ, chạy khắp nơi xin tài trợ để cứu giúp các em bị tổn thương, thì còn chiêu mộ thêm thành viên. Mà những thành viên này đều là nữ, có người đã làm mẹ rồi, cũng có người trẻ tuổi như Châu Hiểu Ngữ.
Trong tổ chức, ngoài những thành viên lo việc tài vụ quản lý quỹ, còn có những diễn gả ở tuyến đầu chạy khắp non cao vực sâu tuyên truyền bảo vệ bản thân, những bác sĩ tâm lý điều trị cho các em gái đã từng gặp chuyện không may. Tổ chức có thành viên cố định, cũng có những tình nguyện viên thay đổi liên tục.
Châu Hiểu Ngữ là tình nguyên viên cố định.
Có lúc Diệp Lan nghĩ, nếu Châu Hiểu Ngữ có thể thông qua việc giúp đỡ các bé gái để điều trị vết thương của bản thân, thì có lẽ còn có tác dụng hơn cả bác sĩ tâm lý chị mời về.
Ba ngày sau, trợ lý mới Tôn Kỳ do Diệp Lan điều tới đã đến nơi, là người mới dưới quyền chị, muốn làm quản lý, bởi vậy công ty đưa đến chỗ chị kiến tập. Diệp lan nói một câu, “Muốn làm người quản lý tốt, thì trước tiên phải bắt đầu từ việc làm trợ lý, đợi đến lúc hiểu rõ công việc của một diễn viên rồi lên làm quản lý cũng không muộn”, xong bèn đá cậu ta tới Hoành Điếm làm trợ lý cho Giản Minh.
Tôn Kỳ đến tiếp nhận việc của Châu Hiểu Ngữ, cô bèn đến chào tự biệt anh. Giản Minh còn tưởng cô nói đùa, “Chuyện gì thế? Có phải cô mách chị Diệp tôi ăn hiếp cô nên chị ấy mới đưa trợ lý đến nhận bàn giao không?”
Thời khắc chia xa ngay trước mắt, lòng Châu Hiểu Ngữ không khỏi thấy phiền muộn. Bây giờ cô mới phát hiện, Giản Minh đúng là một ông chủ tốt. Không, tình cảm anh với cô đã vượt quá phạm vi ông chủ và nhân viên, gần giống tình bạn rồi.
“Anh Minh, tôi có chút việc cần làm nên đã xin chị cho nghỉ phép, chị ấy gởi Tôn Kỳ đến tạm thời thay thế tôi.”
Giản Minh phát hoảng, kéo tay cô ngay trước mặt Tôn Kỳ, “Cô lại đây!” Anh kéo cô vào phòng mình rồi bắt đầu bức cung, “Có phải vì chuyện của Phương Lược không?”
“Không liên quan đến chuyện của Phương Lược.” Châu Hiểu Ngữ đưa tin nhắn Ngụy Mẫn Chi gửi cho Giản Minh xem.
Ngụy Mẫn Chi: Tiểu Ngữ, dạo gần đây có rảnh không, lần này chuẩn bị khu tây bắc, nhân lực không đủ cần chi viện.
“Anh Minh, anh xem, tôi không lừa anh phải không?”
Giản Minh nhìn cô đầy nghi ngờ, “Sao tôi cảm thấy cô cố ý muốn tránh xa tôi vậy? Người này là ai, sao lại gọi cô đến tây bắc?” Thái độ anh rõ ràng là không tin, trông vào cứ tưởng Ngụy Mẫn Chi là tên buôn người, còn Châu Hiểu Ngữ là đứa ngốc dễ gạt vậy.
Châu Hiểu Ngữ vốn cũng không muốn nói với Giản Minh nhưng thấy ánh mắt quan tâm của đối phương thì mềm lòng, cuối cùng vẫn giải thích, “Chị Ngụy là người thành lập tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy, anh tìm trên mạng là thấy. Mỗi năm tôi đều dành chút thời gian đi làm tình nguyện, năm nay vẫn chưa đi. Bên đó đang thiếu nhân lực, bên này lại có người đến thay, bởi thế tôi tạm thời rời đi một khoảng thời gian. Anh Minh, anh đừng suy nghĩ nhiều.
Giản Minh sao có thể không nghĩ nhiều?
Nhưng những việc Châu Hiểu Ngữ đã từng trải qua anh cũng biết kha khá, bất luận là do cô kể hay từ nguồn khác. Cô gái trước mắt mặt tròn tròn, ánh mắt trong sáng, cười lên hệt như mắt phát sáng, so với những cô gái được lớn lên trong yêu thương chẳng khác gì nhau, nhưng chỉ có anh hiểu, lòng cô chằng chịt vết thương.
Nửa năm trước cô đối xử với anh như người xa lạ, cảnh giác đề phòng,trải qua khoảng thời gian chăm chỉ nuôi ăn không mỏi mệt nâng cao tình cảm, quan hệ giữa hai người đang trên đà thân mật dần lên. Trước ngày hôm nay anh còn tưởng trợ lý mập có tình cảm với mình, còn cách “đôi bên có lòng, về cùng một chỗ” không bao xa nữa, thì cô lại nói muốn rời đi, chẳng lưu luyến gì cả.
Giản Minh nổi tính cậu ấm, “Cô nói đi là đi, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của tôi à? Cô mà đi thì cứ đi luôn đi, đừng quay lại nữa!”
Châu Hiểu Ngữ bị câu nói này của anh chọc cười, “Anh Minh thật giống trẻ con. Được rồi được rồi đừng giận nữa, tôi biết rời đi đột ngột thế này là không đúng, nhưng tôi có việc thật mà.”
Hiếm hoi lắm mới có lần cô tốt tính dỗ dành anh, lòng Giản Minh lại càng thấy khó chịu, chỉ thiếu mỗi nước ai oán hỏi, Tôi với chị Ngụy của cô ai quan trọng hơn?
Giản Minh không dám hỏi ra, sợ đáp án của trợ lý mập không phải anh, đến lúc đó sĩ diện của anh chắc cũng đem quét rác mất.
“Tôi mặc kệ, cô không thể bỏ rơi tôi đi tây bắc được. Tôi ở chỗ này cũng cần cô, cô không ở đây thì ăn uống tắm giặc của tôi phải làm sao? Ai làm chân chạy việc cho tôi?” Đầu anh chợt nảy ra sáng kiến, “Chẳng phải tầm hai tháng nữa, cảnh quay bên này kết thúc rồi thì đoàn cũng sẽ đi đến phía tây bắc để quay còn gì, đến lúc đó cô có thể tìm chị Ngụy của cô được rồi.”
Châu Hiểu Ngữ, “…” Ông chủ giận dỗi vô cớ sao giống hệt trẻ con thế này?
***
Sáng sớm hôm sau Giản Minh ngủ dậy thì Châu Hiểu Ngữ đã đi rồi. Anh trừng mắt với Tôn Kỳ, chỉ muốn mắng cậu ta tét tát, “Lúc Tiểu Ngữ đi sao cậu không gọi tôi dậy?”
Tôn Kỳ vốn không biết Tiểu Ngữ đi lúc mấy giờ, cậu rời giường rồi mới nhận được tin nhắn của Châu Hiểu Ngữ, thế mới biết sớm tinh mơ cô nàng đã lên xe đi mất.
Cậu rất muốn biện minh một câu: Anh Minh, em đến làm trợ lý cho anh chứ đâu phải cho Châu Hiểu Ngữ!
Nhưng ông chủ đang nổi cơn tam bành, rốt cuộc cậu cũng không dám nói ra miệng.
Tới lúc đến phim trường, Phương Lược nhìn thấy sau lưng Giản Minh là trợ lý mới, lạ không thấy bóng dáng Châu Hiểu Ngữ đâu cả, nhịn không nổi nữa mới đến hỏi, “Tiểu Ngữ đâu?” Cả bụng lửa giận của Giản Minh rốt cuộc cũng tìm được chỗ trút.
Anh lạnh lùng, “Chẳng phải tổng giám đốc Phương nói anh với cô ấy là vợ chồng sắp cưới sao, theo lý mà nói thì hành tung cô ấy thế nào anh phải rõ hơn tôi mới phải, sao lại chạy đến đây hỏi ngược lại tôi làm gì?”
Phương Lược bị câu này chặn họng,mãi lâu sau mới nói, “Tôi biết rồi, cô ấy nhất định là sợ bản bóng dáng hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của cậu nên mới chọn phương án rời đi. Giản Minh, cậu cũng giỏi thật đấy!”
Giảm Minh thất sắc, “Ý anh là gì?”
Phương Lược nhìn anh như nhìn đứa ngu, “Tôi đã nói với cô ấy, nếu hai người không chia tay thì tôi sẽ ép công ty đổi diễn viên.” Hắn cười, tự chế giễu bản thân, “Không ngờ… cô ấy sẵn sàng rời đi vì sự nghiệp của cậu. Người cố chấp như cô ấy mà có thể rời đi dễ dàng như thế, xem ra tình cảm giữa hai người cũng chẳng sâu sắc lắm nhỉ.”
Đầu Giản Minh rối như tơ vò.
Rốt cuộc ai mới là chủ vậy?
Những chuyện này mà xảy ra với mấy người trợ lý trước thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nhìn thấy trợ lý mập ngủ chẳng chút phòng bị, cứ như người khác so với Châu Tiểu Đao mồm miệng sắc sảo, lòng anh lại mềm nhũn như bông, nhẹ giọng hỏi, “Mập Mập muốn có một gia đình sao?”
Chất lượng âm thanh của Thi Khải quá tốt, khoảnh khắc giọng cô vang lên rõ rang ấy, não Giản Minh dường như ngừng mất một khắc rồi mới hoạt động lại bình thường.
Bình thường cô thể hiện mình rất tự lập, lại có sự đổ vỡ của cha mẹ khi trước, anh cứ tưởng trợ lý mập sẽ sợ hôn nhân, hóa ra trong sâu thẳm nội tâm cô nàng lại vẫn mong có một gia đình ấm áp, chỉ là trước nay chưa từng nói ra miệng mà thôi.
Trợ lý mập ngủ say, còn ngáy nho nhỏ, chẳng thèm để ý đến anh. Anh dém chăn cho cô, chỉnh đèn ngủ đầu giường xuống mức thấp nhất rồi mới đi ra.
Thi Khải miệng rộng, đặc biệt Giản Minh lại còn là đầu sỏ khiến dạo gần đây anh ta cô đơn chiếc bóng, thế là Thi Khải quyết tâm không để cho Giản Minh dễ chịu, bèn thuật hết mấy câu Phương Lược nói với Châu Hiểu Ngữ cho anh nghe, “Anh Minh, anh không biết chứ Phương Lược vừa nói xong mặt Tiểu Ngữ đã trắng bệch, cứ như bị ai đâm dao vào tim ấy.”
Giản Minh thu xếp ổn thỏa cho Châu Hiểu Ngữ xong thì hẹn Phương Lược gặp mặt.
Phương Lược chắc cũng có lời muốn nói, nghe anh mời đi uống cà phê là đồng ý ngay không do dự. hai người không đi xa, xuống ngay quán cà phê dưới khách sạn chọn một vị trí yên tĩnh nói chuyện.
Trong lúc đợi đồ uống, Phương Lược đánh giá người thanh niên trước mặt. Ngoại hình đối phương xuất sắc không cần phải nói, ngay cả trong giới phim thần tượng cũng thuộc hang nhất nhì. Cái nghề diễn viên này, có khuôn mặt khiến người khác không thể làm ngơ đôi lúc còn quan trọng hơn cả diễn xuất.
“Giản Minh, thật ra cậu hoàn toàn không cần giữ chặt lấy Tiểu Ngữ không buông. Cô ấy là một cô gái rất đơn thuần, cậu chơi được nhưng cô ấy chưa chắc đã chơi nổi.” Giọng điệu hắn hoàn toàn là vì lo lắng cho Châu Hiểu Ngữ và Giảng Minh, “Đến lúc gây scandal, đối với sự nghiệp của cậu chắc cũng không tránh khỏi ảnh hưởng.”
Giản Minh mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mặt, thật lòng vô cùng thương tiếc cho mối tình đầu khiến trợ lý mập phiền lòng. Dù cô nàng có gặp phải một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trong trường học, ngốc nghếch đứng cả ngày dưới chân ký túc xá để đưa cô bữa cơm, yêu một trận oanh liệt rồi chia tay, thì vẫn hợp hơn gặp phải người đàn ông trung niên có khát vọng khống chế người khác mãnh liệt này làm tổn hại cả đầu óc tinh thần.
Trên con đường tình cảm, có những lúc đôi bên cân bằng, ngang sức ngang tài cũng rất quan trọng.
Trợ lý mập ngoài lạnh trong nóng, lúc mới quen biết chỉ thấy tính cảnh giác rất cao, nhưng quen biết lâu rồi mới phát hiện, dưới lớp vot bọc cứng cáp bên ngoài của cô là một trái tim dịu dàng ấm nóng.
“Làm sao tổng giám đốc Phương biết tôi chỉ chơi đùa với Tiểu Ngữ chứ không phải thật tâm thế?”
Trước mặt trợ lý mập Giản Minh chẳng dám nói câu tỏ tình nào, e cô sợ. Nhưng trước mặt Phương Lược anh lại thừa nhận vô cùng thản nhiên. Đều là đàn ông với nhau, ánh mắt của anh chẳng thể che giấu được, cần gì phải giấu giếm đối phương?
Phương Lược chế giễu, “Sự nghiệp của cậu đang lên, không phải chơi đùa lẽ nào định tiến đến hôn nhân? Người hâm mộ của cậu phần lớn đều là các cô gái nhỏ, cậu không sợ bị mất fan à?”
Giản Miinh cười, “Cảm ơn tổng giám đốc Phương đã lo lắng cho tôi, chẳng qua có mất fan hay không cũng không phiền anh lo nghĩ. Ngược lại tôi muốn khuyên tổng giám đốc Phương một câu, Tiểu Ngữ đã nói hai người chia tay rồi, anh cần gì phải bám riết không buông? Làm mọi người đều khó chịu.”
Thái độ của anh quá đương nhiên khiến cơn giận của Phương Lược đã cố lắm vẫn không đè nén được, “Được đạo diễn Ngô Đại Long chọn trúng là một cơ hội cực kỳ hiếm có của cậu. Giản Minh, cậu không sợ tôi lấy tư cách nhà đầu tư yêu cầu thay diễn viên à? Tôi tin là có một đàn diễn viên đang xếp hang đợi được tham gia phim mới của đạo diễn Ngô. Cậu phải biết nhân vật quần chúng xen vào chuyện của khác là việc người ra khinh thường nhất.”
Mấy năm nay trên mạng đã vạch trần rất nhiều diễn viên ngoại tình, hoặc xen vào tình cảm của người khác, bên dưới Weibo của bọn họ toàn bộ đều bị quần chúng phẫn nộ vây vào mắng chửi.
Năm ngoái có tin nam diễn viên Hứa Chấn ngoại tình trong lúc vợ mang thai, mặc dù vợ anh ta nhanh chóng đứng ra thanh minh cho chồng, đồng ý mở long tha thứ việc anh ta ra ngoài vụng trộm, quý trọng gia đình hiện có, nhưng các fan đều quay lung hết lại, những lời chỉ trích không ngừng vang lên, thậm chí trên mạng còn rộ lên hoạt động lien kết không xem những tác phẩm có anh ta tham gia, việc này khiến cho các dạo diễn và nhà sản xuất có ý muốn hợp tác với Hứa Châu đều phải thay đổi kế hoạch, tìm diễn viên mới.
Giản Minh quả thật không ngờ Phương Lược lại dung chiêu này để uy hiếp anh, “Tổng giám đốc Phương, anh có thể thay tôi, nhưng dù anh có làm thế nào tôi cũng sẽ không rời xa Tiểu Ngữ đâu. Cô ấy là một cô gái tốt, xứng đáng được đặt ở vị trí ngang hang để thương yêu chăm sóc, chứ không phải khống chế tinh thần như anh đã làm. Nếu anh muốn làm to chuyện lên báo chí thì tôi cũng không ngại đứng lên thanh minh cho bản thân mình.”
Phương Lược cười lạnh, “Tôi chờ đấy.”
“Tổng giám đốc Phương cứ tự nhiên.”
Đàm phán thất bại, lúc Giản Minh quay về còn cẩn thận sang phòng trợ lý mập kiểm tra,thấy cô ngủ say chẳng biết gì, anh lại nhìn chăm chú khuôn mặt bình yên của cô, nhịn không được hôn trộm lên trán cô một cái, lại bất giác nhìn chăm chú, sợ cô mở mắt tỉnh lại.
***
Sáng hôm sau, đạo diễn Ngô kéo Giản Minh sang một bên, nhắc nhở anh rất thân tình, “Người trẻ tuổi có người trong lòng là chuyện tốt, nhưng cũng không thể vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc được. Cậu với tổng giám đốc Phương có chuyện gì thế? Anh ta báo cáo lên công ty muốn đổi diễn viên chính, mặc dù tôi đã nói giúp cậu một phen nhưng cậu vẫn nên giải thích rõ ràng với anh ta thì hơn.”
Chỗ thông minh nhất của PHương Lược chính là hắn đã từng giới thiệu Châu Hiểu Ngữ là vị hôn thê của mình ngay trước mặt Ngô Đại Long và Trần Gia Vận, khiến Ngô Đại Long có định kiến sẵn, cảm thấy không hài lòng với việc làm của Giản Minh.
Giản Minh không ngờ Phương Lược hành động nhanh nhẹn thế, thật ra anh cũng rất quý trọng cơ hội được làm việc với đạo diễn Ngô, nhưng lại càng không thể nhịn được chính là người khác vu vạ cho mình, ngay đến Châu Hiểu Ngữ cũng không tha.
“Đạo diễn Ngô, tôi với tổng giám đốc Phương chẳng có hiểu lầm gì hết. Đúng là anh ta và trợ lý của tôi lúc trước đã từng định cưới xin, nhưng đó là chuyện của hơn nữa năm trước, hai người đã chia tay từ lâu. Bây giờ anh ta vẫn bám riết lấy trợ lý của tôi, kiên quyết không chịu chấp nhận sự thật. Tôi tưởng những người thành công trong công việc như tổng giám đốc Phương thì xử lý chuyện tình cảm hẳn cũng không sai lầm như thế.”
Có thể nhận ra, đạo diễn Ngô nửa tin nửa ngời lời anh nói.
***
Châu Hiểu Ngữ tối hôm qua uống say, đến khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đi gọi cửa phòng Giản Minh thì anh đã đến phim trường từ sớm. Tới khi cô chạy đến nơi, nhìn thấy Ngô Đại Long vỗ vai anh ta, “Anh bạn trẻ, cậu phải cân nhắc cho kỹ.”
“Đạo diễn Ngô bảo anh cân nhắc chuyện gì thế?”
Vẻ mặt nghiêm túc nặng nề trên mặt Giản Minh biến mất, còn đùa, “Đạo diễn Ngô bảo tôi cân nhắc xem có nên theo đuổi cô không!”
Châu Hiểu Ngữ, “…” Ông chủ đột nhiên nói năng ngọt xớt, không thích ứng kịp.
Giản Minh lại cao hứng, còn kéo tay cô, “Hay là tôi đưa thẻ ngân hàng bày tỏ lòng thành trước?”
“Anh thần kinh rồi à?” Cô giãy khỏi tay anh, mặt hơi đỏ lên, “Cá Tháng Tư còn chưa đến đâu, ông chủ, ông đùa cợt nhân viên, còn không thực tế bằng đưa thêm mấy cái phong bì.”
Giản Minh rất biết nghe lời, rút điện thoại gõ gõ mấy cái, “Mau nhận, mau nhận.” Châu Hiểu Ngữ mở ra, anh ta đúng là đã gửi một ngàn ba tram bốn mươi tệ vào tài khoản, nhất thời ngẩn ra.
Phương Lược đứng từ xa nhìn lại, Giản Minh búng nhẹ trán trợ lý mập, “Một đời một kiếp đó nha.”
Châu Hiểu Ngữ đỏ mặt nhận phong bì, “Nếu anh Minh vẫn cứ nổi tiếng thế này, thật ra một đời một kiếp làm công cho anh cũng được.” Ánh mắt cô cứ đảo các nơi, không dám nhìn thẳng Giản Minh.
Đến khi Giản Minh chạy đi quay cảnh quay ngày hôm nay, Châu Hiểu Ngữ quay đầu tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống thì Phương Lược mới theo đuôi, tựa hồ như con người mất kiểm soát hôm qua chỉ là ảo giác của Châu Hiểu Ngữ. Giọng điệu hôm nay của hắn rất nhẹ nhàng vui vẻ, “Tiểu Ngữ, có chuyện này anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy nên nói với em.”
“Chuyện gì?”
Phương Lược, “Giản Minh chen vào tình cảm giữa chúng ta, anh đã báo với công ty đề nghị đổi diễn viên chính rồi. Có điều Giản Minh hình như chẳng nghĩ thế. Cậu ta còn nói bất luận thế nào cũng không rời khỏi em, anh thật muốn xem xem cậu ta có làm nổi không.”
Châu Hiểu Ngữ đột nhiên nhớ lại mấy lời đạo diễn Ngô nói với Giản Minh lúc cô mới tới. Cô hỏi thì Giản Minh lại giả vờ chẳng có chuyện gì, đưa phong bì xong là chạy đi làm việc luôn.
Thời khắc này, tâm tình cô rất phức tạp, không rõ phải nói thế nào, “PHương Lược, anh cảm thấy hủy hoại sự nghiệp của anh ấy rất vui à?”
Cô đã từng làm trợ lý cho Phương Lược, cũng biết áp lực cạnh tranh của hắn rất lớn, có lúc sẽ dung những thủ đoạn không đường hoàng lắm. Nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, đặc biệt là Phương Lược đối xử với cô hoàn toàn không giống những người khác nên cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Hôm nay phát hiện người này dùng thủ đoạn đối phó với đối thủ áp dụng lên Giản Minh, chỉ thấy trong lòng nổi lên sự chán ghét không rõ nguyên cớ.
Phương Lược lại hoàn toàn không thấy mình sai ở chỗ nào, “Tiểu Ngữ, chúng ta vốn đã định kết hôn rồi, thế mà lại bị Giản Minh phá hỏng mất, thật ra anh cũng không để tâm việc em ngoại tình tinh thần, chỉ cần em ngoan ngoãn quay về bên anh là được. Anh đảm bảo sẽ không làm gì cậu ta, để cậu ta diễn nốt bộ phim này.”
Lần này thì lòng Châu Hiểu Ngữ đã lạnh buốt, nhẽ ra cô phải biết từ sớm, giới hạn của một người sẽ không thay đổi vì bất cứ ai khác cả. Trong công việc, Phương Lược có thể không từ thủ đoạn, thì nhất định sẽ có ngày cũng sẽ đối xử với cô như thế trong đời sống mà thôi. Chỉ là lúc đối phương khoác lên vẻ dịu dàng ấm áp thì cô lại bị mê hoặc đến mất cả khả năng phán đoán mới tưởng nhầm ảo giác là hiện thực.
“Phương Lược, anh muốn chúng ta trở thành một đôi vợ chồng bất hòa, sống cuộc sống đôi bên thù hận lẫn nhau sao?” Cô hít sâu một hơi, trong đầu lại nhớ đến cảnh cha mẹ đánh nhau nhiều năm trước, toàn thân phát run, “Nếu đó là cuộc sống anh muốn thì xin đừng mong có tôi bên cạnh!”
***
Châu Hiểu Ngữ gọi điện thoại cho Diệp Lan, nhờ chị sắp xếp cho Gián Minh một trợ lý tạm thời.
“Chị, dạo này tâm tình em không ổn, muốn ra ngoài làm từ thiện một đợt, bên này anh Minh cần người giúp đỡ.”
Diệp lan biết mỗi lần có tâm sự là Châu Hiểu Ngữ sẽ lại tìm đến chỗ nào đó làm từ thiện, đây là thói quen bắt đầu từ năm thứ hai đại học. Năm đó trong trường có một sinh viên nữ mất tích, về sau tìm thấy mới phát hiện cô đã chết, trước khi chết còn bị xâm hại, khi đó tâm tình Châu Hiểu Ngữ cực kỳ bất thường.
Thời gian đó Diệp Lan rất lo, về sau còn hỏi con bé có muốn tìm bác sĩ tâm lý không.
Châu Hiểu Ngữ từ chối nhưng lại mượn chị ít tiền, liên hệ với một tổ chức công ích chuyên giúp đỡ các em gái nhỏ xin làm tự thiện. Qua một kỳ nghỉ, con bé đi về có ăn bữa cơm với Diệp Lan thì đã thấy nó bình thường trở lại.
“Gần đây em… lại gặp phải chuyện gì không vui rồi? Có phải do Gián Minh không?”
Diệp Lan thuộc loại hay bao che, lần trước Gián Minh gọi điện tới chị ta lại chỉ lo chửi rủa bõ tức, đến khi dập máy rồi mới thấy quái lạ, từ lúc nào Giản Minh để ý đến việc của trợ lý thế?
Về sau chị tự thuyết phục là bởi lúc trước mình dặn dò cậu ta chăm sóc Tiểu Ngữ, nhưng vẫn cảm thấy có vẻ không đáng tin cho lắm.
Tính Châu Hiểu Ngữ lại bướng bỉnh cố chấp, đã quyết chuyện gì thì có khuyên mấy cũng chẳng chịu nghe. Lúc đầu, trừ việc Phương Lược lớn tuổi hơn khá nhiều, các mặt khác đều quan tâm rất chu đáo cho em mình, hơn nữa cũng xem là có sự nghiệp vững chắc, chị còn nghĩ Châu Hiểu Ngữ đúng là nên có một người đàn ông chín chắn giữ trong lòng, yêu thương chăm sóc, chẳng ngờ lại bị Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang đến phá hoại.
Mối hôn nhân tốt thế, nói hủy là hủy ngay được.
Diệp lan để bụng chuyện này lắm, cứ có người nhắc đến là chị lại nổi giận đùng đùng.
Châu Hiểu Ngữ sợ chị mình hiểu làm Giản Minh, “Chị đừng tưởng tượng, không liên quan gì đến anh Minh đâu. Anh ấy đối xử với em rất tốt, là một ông chủ tuyệt vời. Chẳng qua… lần này Phương Lược làm đại diện phía đầu tư của ‘Cái bóng của nhà vua’, em đã chia tay với anh ta từ lâu rồi nhưng anh ta vẫn cứ đinh ninh anh Minh là kẻ thứ ba, thậm chí còn đề xuất lên cấp trên muốn đổi vai của anh Minh. Em không muốn vì chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng đến công việc của anh Minh, vì thế mới định tránh mặt một thời gian. Chị yên tâm, ông chủ tốt như thế em cũng không muốn đổi đâu.”
Diệp Lan lập tức nhận ra điểm bất thường, “Phương Lược tính tình cẩn trọng, sao lại… cho rằng Giản Minh là người thứ ba trong chuyện của hai đứa được?”
Lần này Châu Hiểu Ngữ càng ngại hơn, “Chị, đều tại em cả. Phương Lược khăng khăng muốn tái hợp, em đành viện cớ bản thân đã có người yêu khác, yêu thầm anh Minh rồi. Anh Minh không những không phản đối còn nói với Phương Lược anh ấy nhất định không rời xa em.” Tạo ra vụ hiểu nhầm to thế này, đến lúc kể lại cho Diệp Lan nghe Châu Hiểu Ngữ cũng thấy mặt nóng bừng.
Diệp Lan ngẩn ra, sau đó tựa như nghe thấy chuyện gì bất thường lắm, ôm lấy điện thoại nhào xuống ghế xô pha, cưới đến độ nước mắt cũng chảy cả ra, “Em… em với Giản Minh? Tiểu Ngữ, em cũng giỏi ghê đó! Ha ha ha ha ha, đúng là chị có bảo Giản Minh chăm sóc em thật, nhưng cũng không phải kiểu chăm sóc đó. Cậu ấm nhà giàu như cậu ta đến bản thân còn phải nhờ người chăm sóc thì còn lo được cho ai? Chẳng qua chị sợ cậu ta sai bảo em như người hầu nên mới cảnh cáo cậu ta thế thôi.” Ai ngờ Giản Minh tưởng thật, còn chịu oan thay cho Châu Hiểu Ngữ nữa.
“Chị, tình hình bây giờ rối rắm lắm. Chị không hiểu Phương Lược, em sợ mình cứ tiếp tục ở bên cạnh anh Minh, lỡ may anh ta lợi dụng truyền thông bôi nhọ anh Minh. Đạo diễn Ngô vốn đã không thích diễn viên trong đoàn có scandal gì rồi, tới lúc đó dù tất cả kết thúc tốt đẹp có khi ông ấy cũng đổi diễn viên mất. Hôm qua chị Ngụy hỏi em có rảnh không, lần này bọn họ định đến phía tây diễn giảng, thời gian khoảng vài tháng, em đã nhận lời rồi.”
Chị Ngụy là người sáng lập ra tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy, tên đầy đủ là Ngụy Mẫn Chi. Nhụy Nhụy con gái bà, năm bảy, tám tuổi thì xảy ra chuyện, bị xâm hại đến chết, mặc dù tội phạm đã bị bắt nhưng từ đó về sau bà đều tập trung sức lực vào hoạt động công ích bảo vệ các bé gái, đi đến các vùng sâu vùng xa hoặc những nơi tập trung nhiều trẻ em để phổ biến kiến thức bảo vệ bản thân cho chúng, nhân tiện cũng tra soát các nơi, nếu gặp phải những đứa trẻ từng gặp phải chuyện tương tự còn mời bác sĩ tâm lý đến điều trị.
Tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy rất thành công, mấy năm gần đây ngoài lập quỹ hổ trợ, chạy khắp nơi xin tài trợ để cứu giúp các em bị tổn thương, thì còn chiêu mộ thêm thành viên. Mà những thành viên này đều là nữ, có người đã làm mẹ rồi, cũng có người trẻ tuổi như Châu Hiểu Ngữ.
Trong tổ chức, ngoài những thành viên lo việc tài vụ quản lý quỹ, còn có những diễn gả ở tuyến đầu chạy khắp non cao vực sâu tuyên truyền bảo vệ bản thân, những bác sĩ tâm lý điều trị cho các em gái đã từng gặp chuyện không may. Tổ chức có thành viên cố định, cũng có những tình nguyện viên thay đổi liên tục.
Châu Hiểu Ngữ là tình nguyên viên cố định.
Có lúc Diệp Lan nghĩ, nếu Châu Hiểu Ngữ có thể thông qua việc giúp đỡ các bé gái để điều trị vết thương của bản thân, thì có lẽ còn có tác dụng hơn cả bác sĩ tâm lý chị mời về.
Ba ngày sau, trợ lý mới Tôn Kỳ do Diệp Lan điều tới đã đến nơi, là người mới dưới quyền chị, muốn làm quản lý, bởi vậy công ty đưa đến chỗ chị kiến tập. Diệp lan nói một câu, “Muốn làm người quản lý tốt, thì trước tiên phải bắt đầu từ việc làm trợ lý, đợi đến lúc hiểu rõ công việc của một diễn viên rồi lên làm quản lý cũng không muộn”, xong bèn đá cậu ta tới Hoành Điếm làm trợ lý cho Giản Minh.
Tôn Kỳ đến tiếp nhận việc của Châu Hiểu Ngữ, cô bèn đến chào tự biệt anh. Giản Minh còn tưởng cô nói đùa, “Chuyện gì thế? Có phải cô mách chị Diệp tôi ăn hiếp cô nên chị ấy mới đưa trợ lý đến nhận bàn giao không?”
Thời khắc chia xa ngay trước mắt, lòng Châu Hiểu Ngữ không khỏi thấy phiền muộn. Bây giờ cô mới phát hiện, Giản Minh đúng là một ông chủ tốt. Không, tình cảm anh với cô đã vượt quá phạm vi ông chủ và nhân viên, gần giống tình bạn rồi.
“Anh Minh, tôi có chút việc cần làm nên đã xin chị cho nghỉ phép, chị ấy gởi Tôn Kỳ đến tạm thời thay thế tôi.”
Giản Minh phát hoảng, kéo tay cô ngay trước mặt Tôn Kỳ, “Cô lại đây!” Anh kéo cô vào phòng mình rồi bắt đầu bức cung, “Có phải vì chuyện của Phương Lược không?”
“Không liên quan đến chuyện của Phương Lược.” Châu Hiểu Ngữ đưa tin nhắn Ngụy Mẫn Chi gửi cho Giản Minh xem.
Ngụy Mẫn Chi: Tiểu Ngữ, dạo gần đây có rảnh không, lần này chuẩn bị khu tây bắc, nhân lực không đủ cần chi viện.
“Anh Minh, anh xem, tôi không lừa anh phải không?”
Giản Minh nhìn cô đầy nghi ngờ, “Sao tôi cảm thấy cô cố ý muốn tránh xa tôi vậy? Người này là ai, sao lại gọi cô đến tây bắc?” Thái độ anh rõ ràng là không tin, trông vào cứ tưởng Ngụy Mẫn Chi là tên buôn người, còn Châu Hiểu Ngữ là đứa ngốc dễ gạt vậy.
Châu Hiểu Ngữ vốn cũng không muốn nói với Giản Minh nhưng thấy ánh mắt quan tâm của đối phương thì mềm lòng, cuối cùng vẫn giải thích, “Chị Ngụy là người thành lập tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy, anh tìm trên mạng là thấy. Mỗi năm tôi đều dành chút thời gian đi làm tình nguyện, năm nay vẫn chưa đi. Bên đó đang thiếu nhân lực, bên này lại có người đến thay, bởi thế tôi tạm thời rời đi một khoảng thời gian. Anh Minh, anh đừng suy nghĩ nhiều.
Giản Minh sao có thể không nghĩ nhiều?
Nhưng những việc Châu Hiểu Ngữ đã từng trải qua anh cũng biết kha khá, bất luận là do cô kể hay từ nguồn khác. Cô gái trước mắt mặt tròn tròn, ánh mắt trong sáng, cười lên hệt như mắt phát sáng, so với những cô gái được lớn lên trong yêu thương chẳng khác gì nhau, nhưng chỉ có anh hiểu, lòng cô chằng chịt vết thương.
Nửa năm trước cô đối xử với anh như người xa lạ, cảnh giác đề phòng,trải qua khoảng thời gian chăm chỉ nuôi ăn không mỏi mệt nâng cao tình cảm, quan hệ giữa hai người đang trên đà thân mật dần lên. Trước ngày hôm nay anh còn tưởng trợ lý mập có tình cảm với mình, còn cách “đôi bên có lòng, về cùng một chỗ” không bao xa nữa, thì cô lại nói muốn rời đi, chẳng lưu luyến gì cả.
Giản Minh nổi tính cậu ấm, “Cô nói đi là đi, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của tôi à? Cô mà đi thì cứ đi luôn đi, đừng quay lại nữa!”
Châu Hiểu Ngữ bị câu nói này của anh chọc cười, “Anh Minh thật giống trẻ con. Được rồi được rồi đừng giận nữa, tôi biết rời đi đột ngột thế này là không đúng, nhưng tôi có việc thật mà.”
Hiếm hoi lắm mới có lần cô tốt tính dỗ dành anh, lòng Giản Minh lại càng thấy khó chịu, chỉ thiếu mỗi nước ai oán hỏi, Tôi với chị Ngụy của cô ai quan trọng hơn?
Giản Minh không dám hỏi ra, sợ đáp án của trợ lý mập không phải anh, đến lúc đó sĩ diện của anh chắc cũng đem quét rác mất.
“Tôi mặc kệ, cô không thể bỏ rơi tôi đi tây bắc được. Tôi ở chỗ này cũng cần cô, cô không ở đây thì ăn uống tắm giặc của tôi phải làm sao? Ai làm chân chạy việc cho tôi?” Đầu anh chợt nảy ra sáng kiến, “Chẳng phải tầm hai tháng nữa, cảnh quay bên này kết thúc rồi thì đoàn cũng sẽ đi đến phía tây bắc để quay còn gì, đến lúc đó cô có thể tìm chị Ngụy của cô được rồi.”
Châu Hiểu Ngữ, “…” Ông chủ giận dỗi vô cớ sao giống hệt trẻ con thế này?
***
Sáng sớm hôm sau Giản Minh ngủ dậy thì Châu Hiểu Ngữ đã đi rồi. Anh trừng mắt với Tôn Kỳ, chỉ muốn mắng cậu ta tét tát, “Lúc Tiểu Ngữ đi sao cậu không gọi tôi dậy?”
Tôn Kỳ vốn không biết Tiểu Ngữ đi lúc mấy giờ, cậu rời giường rồi mới nhận được tin nhắn của Châu Hiểu Ngữ, thế mới biết sớm tinh mơ cô nàng đã lên xe đi mất.
Cậu rất muốn biện minh một câu: Anh Minh, em đến làm trợ lý cho anh chứ đâu phải cho Châu Hiểu Ngữ!
Nhưng ông chủ đang nổi cơn tam bành, rốt cuộc cậu cũng không dám nói ra miệng.
Tới lúc đến phim trường, Phương Lược nhìn thấy sau lưng Giản Minh là trợ lý mới, lạ không thấy bóng dáng Châu Hiểu Ngữ đâu cả, nhịn không nổi nữa mới đến hỏi, “Tiểu Ngữ đâu?” Cả bụng lửa giận của Giản Minh rốt cuộc cũng tìm được chỗ trút.
Anh lạnh lùng, “Chẳng phải tổng giám đốc Phương nói anh với cô ấy là vợ chồng sắp cưới sao, theo lý mà nói thì hành tung cô ấy thế nào anh phải rõ hơn tôi mới phải, sao lại chạy đến đây hỏi ngược lại tôi làm gì?”
Phương Lược bị câu này chặn họng,mãi lâu sau mới nói, “Tôi biết rồi, cô ấy nhất định là sợ bản bóng dáng hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của cậu nên mới chọn phương án rời đi. Giản Minh, cậu cũng giỏi thật đấy!”
Giảm Minh thất sắc, “Ý anh là gì?”
Phương Lược nhìn anh như nhìn đứa ngu, “Tôi đã nói với cô ấy, nếu hai người không chia tay thì tôi sẽ ép công ty đổi diễn viên.” Hắn cười, tự chế giễu bản thân, “Không ngờ… cô ấy sẵn sàng rời đi vì sự nghiệp của cậu. Người cố chấp như cô ấy mà có thể rời đi dễ dàng như thế, xem ra tình cảm giữa hai người cũng chẳng sâu sắc lắm nhỉ.”
Đầu Giản Minh rối như tơ vò.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook