Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất
-
Chương 29: Bộ phim không ai muốn xem
Buổi tối.
Lãnh đạo nhà trường tổ chức một hoạt động dở hơi, bỏ qua tiếng ai oán của toàn thể học sinh, cương quyết bắt tất cả giáo viên và học sinh có mặt đầy đủ tại sân thể dục tiếp nhận nguồn sáng mới của nền văn hóa tiên tiến – được xem bộ phim mang tính giáo dục về lòng yêu nước “Chàng lính nhỏ Trương Ca”, sẵn tiện tiếp nhận luôn sự bao vây của bè lũ muỗi vằn độc ác. Theo tôi, đây chính là biểu hiện của cường quyền chính trị, đáng tiếc chúng tôi chỉ là giai cấp vô sản, khi đối mặt với giai cấp tư sản cầm quyền chỉ có thể bị bóc lột mà thôi.
Là một học sinh lớp 11, lẽ dĩ nhiên chúng tôi bị sắp xếp ngồi ở khoảng giữa sân thể dục; hơn nữa vì chúng tôi là lớp Thực nghiệm, cho nên bị xếp ngồi vào vị trí trung tâm của khu vực ở giữa.
Lần này muốn lẻn về sớm là việc khó hơn lên trời. Tôi khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
Có điều nếu sắp xếp thế này, tỉ lệ bị muỗi bao vây sẽ thấp hơn khu vực ngoài rìa vài phần trăm chứ nhỉ? Dù tôi cũng biết phạm vi bay lượn của muỗi là trong vòng bán kính 100 mét từ nơi nó sinh ra, cho dù ngồi ở đâu nó cũng sẽ tấn công tới, tôi vẫn không thể không tự an ủi mình như vậy.
Lớp tôi đến khá sớm, thế là đám con gái liền tụ tập trên bãi cỏ tám chuyện. Mãi đến khi bộ phim bắt đầu mấy khu vực bên cạnh mới có người.
Bên cạnh lớp tôi đương nhiên không ai khác ngoài lớp Thực nghiệm 2, đám con trai bên đó chưa kịp ngồi xuống đã chiếm mất phần ồn ào của con gái lớp tôi. Mấy câu chuyện cười 18+ lại càng được dịp thoải mái, thong dong thi triển ra khỏi miệng.
“Cá ơi!” Đàm Kiện nhìn thấy tôi liền đưa tay vẫy.
“Đàm Kiện, chào buổi tối nhé!” Tôi cũng cười vẫy tay lại, sau đó ánh mắt vô tình lướt qua sau lưng cậu ấy.
Phía sau cậu ấy là La Trạc Kiệt, nhưng hình như cậu ấy không định nhìn về phía này, cứ cười nói với Hắc muội bên cạnh suốt.
“Hắc muội, mình ngồi với cậu nhé!” Đới Sinh cũng chen qua bên đó, nịnh nọt nói với bạn học Hắc muội.
“Cậu biến nhanh! Mình ngồi với La Trạc Kiệt!” Hắc muội hét vào mặt Đới Sinh. Thế là gần như cả sân thể dục đều ném ánh mắt “chào hỏi” về phía các cậu ấy.
Người nào đó vẫn không có ý định quay đầu về phía này. Ngược lại bạn học Hắc muội mới là người không ngại gian khổ nhìn sang chỗ tôi cười một cái, trong mắt người khác, đó là làm màu; trong mắt tôi, đó là khiêu khích.
Tôi không nhìn về phía đó nữa, chuyển sang nhìn Tử Hoa và Trinh Nhan lớp các cậu ấy đang ngồi đằng trước, mặc kệ âm thanh ồn ào xung quanh chào các cậu ấy một cái, sau đó lại nhập vào hội trà đá vỉa hè đang vô cùng sôi nổi của lớp mình.
Không thèm chào hỏi thì thôi, tiểu thư đây mới không thèm ấy! Thị uy cái khỉ gì chứ, hoàn toàn không cần thiết!
Mà tôi thật sự không quan tâm à? Aizz, ai biết đâu.
….
“Cá, chân cậu đỡ chưa?” Quay đầu lại liền nhìn thấy lớp trường vừa xinh đẹp vừa chu đáo đang nhìn mình cười, lớp trưởng đại nhân ấy mà, chưa bao giờ bỏ quên bất cứ tình tiết dù nhỏ đến mức nào.
“Ừ, vốn cũng chẳng có gì to tát, bây giờ bình thường cả rồi!” Có những sự chu đáo cả đời này tôi cũng học không được. Lớp trưởng có thể lãnh đạo cả một lớp, âu cũng có lý do của nó.
“À đúng rồi, hôm nay mình chụp nhiều hình lắm, ai cần cứ đưa USB đây, tối mai về nhà mình copy lại cho.” Hôm nay Vương Doanh Chi “mượn” máy ảnh của bạn trai chạy vòng quanh khắp sân thể dục tác nghiệp, xem ra có vẻ thu hoạch lớn rồi đây.
“Đăng toàn bộ lên hộp thư điện tử của lớp đi, ai muốn tải xuống cũng tiện.” Tôi chỉ có thể cảm thán, quả không hổ danh là lớp trưởng.
“Cũng được.” Sau đó Vương Doanh Chi quay đầu nhìn tôi, “Cá, mình nhớ hình như cậu có USB phải không? Cho mình mượn dùng nhé? Để mình bảo Thu tối nay về nhà copy toàn bộ hình của lớp mình vào đó.”
“Ừ, lát nữa về phòng mình đưa cho.” Tại sao tôi luôn cảm thấy cậu ấy đang ấp ủ ý xấu thế nhỉ?
…..
“Ê, La Trạc Kiệt mấy câu này mà cậu cũng nói ra được hả?!” Hắc muội bên cạnh cố ý mở lớn âm lượng giọng nói, thành công thu hút sự chú ý của bốn phương tám hướng.
Khi chúng tôi nhìn sang, La Trạc Kiệt mặt đỏ như gấc không lên tiếng, bạn học Hắc muội đang đánh cậu ấy bùm bụp.
“Cậu giỏi rồi, đang khinh bỉ mình chứ gì? Mình không so được với người ta, nhưng mà cũng phải xem người ta có qua giành với mình không đã.” Bạn học Hắc muội nhìn chúng tôi, biểu diễn vẻ mặt của cường hào ác bá lúc chiếm đoạt con gái nhà lành, ánh mắt thắng lợi không hề che dấu.
Việc này, các cậu ấy muốn ồn ào thế nào tùy các cậu ấy, tôi không quản nổi.
“Liếc mắt đưa tình cũng phải nhìn xem bây giờ là lúc nào chứ, các cậu ấy không thấy mất mặt hả?” Thang Tuyết Phân không hay biết gì lên tiếng.
“Tuyết Phân cậu ghen tỵ với người ta chứ gì? Nhanh nhanh tìm một người sell chính mình đi là được thôi?” Châu Mẫn ghé vào chọc ghẹo.
“Các cậu sai rồi, bạn nữ đó có bạn trai rồi.” Vương Doanh Chi đưa tay chỉ bạn học Lâm đang ở khu vực giữa của lớp Thực nghiệm 2.
“Người đó chính là bạn Lâm đấy, lần trước ở ký túc xá bọn mình bàn về các cậu ấy rồi, nghe nói yêu đương thắm thiết. Nhưng mà có người yêu như thế bạn Lâm cũng không quản à?” Bạn học Lâm trước đây học lớp Thực nghiệm 1, Châu Mẫn đương nhiên có thể nhận ra cậu ấy.
“Con người Hắc muội như vậy rồi, hợp với đám con trai lớp cậu ấy lắm, lúc máu lên cậu ấy còn không xem mình là con gái nữa kìa. Chỉ có một mình bạn Tiểu Lâm ghen thôi. Nghe đồn lúc ghen bạn Tiểu Lâm tự hành hạ mình ghê lắm, lần trước bị thương ở tay hình như là vì cậu ấy nắm tay đấm mạnh vào tường đấy. Bây giờ á, cậu ấy thi hành chính sách mắt không thấy tâm không phiền nên mới ngồi xa như thế.” Dáng vẻ hiện tại của Vương Doanh Chi cực kỳ giống một bà thầy bói, trên mặt viết hoa in đậm hàng chữ “Tin lời ta trường sinh bất tử.”
“Quào! Đúng là đàn ông thế kỷ 21! Mặc dù tâm lý có chút vấn đề.” Thang Tuyết Phân cảm thán, “nhưng mà bạn nam ngồi cạnh Hắc muội cũng không biết né scandal hả? Đùa giỡn với phụ nữ đã có chồng không hay lắm đâu? Với lại hình như mình thấy cậu ấy hơi quen.” Thang Tuyết Phân khổ não suy nghĩ tại sao lại cảm thấy người ta trông quen quen.
“Đồ ngốc! Cậu ấy là La Trạc Kiệt bạn học cũ của bọn mình, chính là người lần trước cậu kể đưa MP3 cho Cá ấy!” Châu Mẫn rõ ràng hơi bị kích động, giọng nói cũng hơi quá trớn, cho nên chúng tôi bên này cũng thu hút được ánh mắt của không ít quần chúng đang ngồi trên sân, chỉ duy nhất ánh mắt của người nào đó là chưa từng ghé qua đây.
“Ồ, thì ra là cậu ấy!” Thang Tuyết Phân vỡ lẽ.
“Hôm nay anh Châu nhắn tin nhờ mình nhắn lại với cậu, ngày mai trời chuyển lạnh nhớ mặc thêm áo.” Tôi báo cáo với Hồng Huy nội dung tin nhắn oanh tạc anh Châu nhắn cho tôi ngày hôm nay.
“Đừng để ý cậu ấy, cậu ấy đang lên cơn đấy.” Hồng Huy nghiêng đầu nói.
Ha ha, nếu Hồng Huy cậu có thể khống chế được khóe môi mình không cho nó cong lên, vậy thì lời nói của cậu sẽ càng có sức thuyết phục hơn. Xem ra hẳn là bình an sống sót qua nguy cơ lần này rồi.
“Này! Rốt cuộc cậu với La Trạc Kiệt là thế nào? Cậu đừng mong dùng mấy câu qua quýt đối phó với các cậu ấy hôm trước ra lừa mình!” Thấy tôi đang cười trộm, cô gái hung dữ nào đó thẹn quá hóa giận, bắt đầu phản công vào điểm yếu của tôi.
“Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy mà, cậu cho rằng bây giờ bọn mình có thể như thế nào?” Cậu ấy ngó lơ tôi là hoàn toàn, triệt để ngó lơ luôn đấy.
“Mình thấy cậu ấy đang xấu hổ thôi. Không phải bình thường vừa nhìn thấy người của lớp Thực nghiệm 2 cậu cũng không thèm chào cậu ấy một tiếng còn gì? Ngay cả mình cũng nhận ra, cậu nghĩ cậu ấy không nhận ra chắc?” Hồng Huy liếc tôi.
“Àizz, việc này…., không hẳn vậy đâu?” Tôi thật sự không hề nghĩ đến vấn đề này.
“Có khả năng hay không trong lòng cậu khắc biết, mình chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu một chút thôi.” Muốn làm người quần chúng đứng xem chứ gì?
Tôi cúi đầu không nói gì.
“Cá này, các cậu đang thì thầm gì thế? Mình muốn nghe, mình muốn nghe!” Thang Tuyết Phân đột nhiên nhào đến.
“Nghe cái gì mà nghe? Người lớn nói chuyện con nít con nôi biến ra chỗ khác!” Bạn học Hồng Huy phiên bản đàn chị lên sàn.
Có điều không phải là “người lớn nói chuyện con nít con nôi không được chen vào” à? Sao lại thăng cấp thành “biến ra chỗ khác” rồi?
“Huhu, Hồng Huy bắt nạt mình, rõ ràng mình lớn hơn các cậu!” Thế là người nào đó bắt đầu giả khóc.
“Ừm, cậu nói lại lần nữa xem?” Đàn chị nào đó cao giọng, những người có mang theo não đến đây đều có thể nghe ra đây chính là uy hiếp trắng trợn.
Cho nên sinh vật đơn thuần nào đó vội vàng im miệng, lại còn rất hình tượng hóa làm động tác kéo phéc-mơ-tuya, sau đó ngoan ngoãn dạt sang chỗ khác.
“Ha ha, ăn hiếp cậu ấy vui lắm hả?” Thực ra tôi cũng cảm thấy thế.
“Đừng hòng đánh trống lảng, việc giữa cậu và cậu ấy, nhất định tuyệt đối, chắc chắn không được giấu mình!” Ánh mắt đầy vẻ uy hiếp của cậu ấy dường như đang cảnh cáo với tôi: “Nếu cậu đã biết bí mật của mình, vậy thì phải đem bí mật của cậu ra đây để trao đối!”
Thật là một con nhỏ tùy tiện! Tôi bất lực nghĩ thầm.
“Được được được, nếu có việc gì xảy ra mình sẽ nói với cậu đầu tiên.” Tôi dỗ ngọt.
“Thế thì tốt!” Cho nên người nào đó vừa lòng hả dạ rồi.
Nhưng cậu ấy không phát hiện ra, tôi nói là “nói với cậu đầu tiên”, chứ không phải “đầu tiên là nói ngay với cậu”. Câu thứ nhất khác câu thứ hai ở chỗ, tôi có chọn nói ra hay không. Thừa nhận, đây là do tôi cố tình dùng tiểu xảo mà thành.
Bởi vì tôi đã bắt đầu có bí mật chỉ của riêng mình, ừ, chỉ của riêng một mình tôi thôi.
Tầm nhìn của tôi lại lần nữa thoát khỏi kiểm soát của não bộ len lén nhìn sang bên kia, chỉ thấy cậu ấy vẫn đang nói cười rôm rả với bạn học Hắc muội.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, chương chướng, ngột ngạt. Tôi cười khổ, lần đầu tiên biết ghen của tôi là thế này đây nhỉ.
….
Lúc hết phim ai nấy đều vội vàng tản đi, người qua người lại, tôi thả bộ thong dong không nhanh không chậm, thành công bị các cậu ấy bỏ rơi lại.
Tôi vốn nghĩ đứng tại chỗ đợi người khác đi hết sẽ an toàn hơn một chút, ai ngờ vẫn bị người ta bị đẩy mạnh một cái.
“Xin lỗi nhé!” Tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt, người vừa vấp phải tôi đã nhanh chóng biến mất giữa biển người.
Tôi đưa tay xoa bả vai bị đụng đau, trong lòng khẽ bi ai: quả nhiên Trung Quốc chẳng có gì nhiều, chỉ có người là nhiều nhất.
“Cẩn thận!” Có người dùng sức nắm chặt cánh tay phải tôi lại, kéo tôi sang một bên.
“Đứng ngơ ngẩn chỗ người ta qua lại dễ bị tông trúng lắm! Lần sau đừng có thế nữa!” Tôi ngẩn người một lúc, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cánh tay, ra là cậu ấy cơ đấy.
“Cảm ơn cậu!” Cậu ấy còn giận à? Sao tôi cứ thấy quái quái thế nào ấy?
“Đợi lát nữa hãy đi.” Giọng điệu cậu ấy hòa hoãn đôi chút.
“Ừ, cũng được.” Tôi cũng đang có ý này, mà không cần hỏi nguyên nhân tôi cũng đại khái đoán được vì sao cậu ấy tức giận rồi. Cho nên tôi cười thầm trong lòng, cảm giác bức bối lúc nãy đột ngột bốc hơi sạch sẽ.
Yên lặng đứng cạnh cậu ấy, nhìn đám đông chen chúc ồn ã, chúng tôi không ai nói điều gì.
Khung cảnh náo nhiệt xung quanh và chúng tôi yên tĩnh đứng đây tạo thành một sự tương phản quá lớn. Bỗng nhiên tôi có cảm giác dường như thời gian đang dừng lại ở giây phút này, giống như đi xem pháo hoa, đột nhiên trong chớp mắt có thể tìm thấy được sự vĩnh hằng.
Lãnh đạo nhà trường tổ chức một hoạt động dở hơi, bỏ qua tiếng ai oán của toàn thể học sinh, cương quyết bắt tất cả giáo viên và học sinh có mặt đầy đủ tại sân thể dục tiếp nhận nguồn sáng mới của nền văn hóa tiên tiến – được xem bộ phim mang tính giáo dục về lòng yêu nước “Chàng lính nhỏ Trương Ca”, sẵn tiện tiếp nhận luôn sự bao vây của bè lũ muỗi vằn độc ác. Theo tôi, đây chính là biểu hiện của cường quyền chính trị, đáng tiếc chúng tôi chỉ là giai cấp vô sản, khi đối mặt với giai cấp tư sản cầm quyền chỉ có thể bị bóc lột mà thôi.
Là một học sinh lớp 11, lẽ dĩ nhiên chúng tôi bị sắp xếp ngồi ở khoảng giữa sân thể dục; hơn nữa vì chúng tôi là lớp Thực nghiệm, cho nên bị xếp ngồi vào vị trí trung tâm của khu vực ở giữa.
Lần này muốn lẻn về sớm là việc khó hơn lên trời. Tôi khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
Có điều nếu sắp xếp thế này, tỉ lệ bị muỗi bao vây sẽ thấp hơn khu vực ngoài rìa vài phần trăm chứ nhỉ? Dù tôi cũng biết phạm vi bay lượn của muỗi là trong vòng bán kính 100 mét từ nơi nó sinh ra, cho dù ngồi ở đâu nó cũng sẽ tấn công tới, tôi vẫn không thể không tự an ủi mình như vậy.
Lớp tôi đến khá sớm, thế là đám con gái liền tụ tập trên bãi cỏ tám chuyện. Mãi đến khi bộ phim bắt đầu mấy khu vực bên cạnh mới có người.
Bên cạnh lớp tôi đương nhiên không ai khác ngoài lớp Thực nghiệm 2, đám con trai bên đó chưa kịp ngồi xuống đã chiếm mất phần ồn ào của con gái lớp tôi. Mấy câu chuyện cười 18+ lại càng được dịp thoải mái, thong dong thi triển ra khỏi miệng.
“Cá ơi!” Đàm Kiện nhìn thấy tôi liền đưa tay vẫy.
“Đàm Kiện, chào buổi tối nhé!” Tôi cũng cười vẫy tay lại, sau đó ánh mắt vô tình lướt qua sau lưng cậu ấy.
Phía sau cậu ấy là La Trạc Kiệt, nhưng hình như cậu ấy không định nhìn về phía này, cứ cười nói với Hắc muội bên cạnh suốt.
“Hắc muội, mình ngồi với cậu nhé!” Đới Sinh cũng chen qua bên đó, nịnh nọt nói với bạn học Hắc muội.
“Cậu biến nhanh! Mình ngồi với La Trạc Kiệt!” Hắc muội hét vào mặt Đới Sinh. Thế là gần như cả sân thể dục đều ném ánh mắt “chào hỏi” về phía các cậu ấy.
Người nào đó vẫn không có ý định quay đầu về phía này. Ngược lại bạn học Hắc muội mới là người không ngại gian khổ nhìn sang chỗ tôi cười một cái, trong mắt người khác, đó là làm màu; trong mắt tôi, đó là khiêu khích.
Tôi không nhìn về phía đó nữa, chuyển sang nhìn Tử Hoa và Trinh Nhan lớp các cậu ấy đang ngồi đằng trước, mặc kệ âm thanh ồn ào xung quanh chào các cậu ấy một cái, sau đó lại nhập vào hội trà đá vỉa hè đang vô cùng sôi nổi của lớp mình.
Không thèm chào hỏi thì thôi, tiểu thư đây mới không thèm ấy! Thị uy cái khỉ gì chứ, hoàn toàn không cần thiết!
Mà tôi thật sự không quan tâm à? Aizz, ai biết đâu.
….
“Cá, chân cậu đỡ chưa?” Quay đầu lại liền nhìn thấy lớp trường vừa xinh đẹp vừa chu đáo đang nhìn mình cười, lớp trưởng đại nhân ấy mà, chưa bao giờ bỏ quên bất cứ tình tiết dù nhỏ đến mức nào.
“Ừ, vốn cũng chẳng có gì to tát, bây giờ bình thường cả rồi!” Có những sự chu đáo cả đời này tôi cũng học không được. Lớp trưởng có thể lãnh đạo cả một lớp, âu cũng có lý do của nó.
“À đúng rồi, hôm nay mình chụp nhiều hình lắm, ai cần cứ đưa USB đây, tối mai về nhà mình copy lại cho.” Hôm nay Vương Doanh Chi “mượn” máy ảnh của bạn trai chạy vòng quanh khắp sân thể dục tác nghiệp, xem ra có vẻ thu hoạch lớn rồi đây.
“Đăng toàn bộ lên hộp thư điện tử của lớp đi, ai muốn tải xuống cũng tiện.” Tôi chỉ có thể cảm thán, quả không hổ danh là lớp trưởng.
“Cũng được.” Sau đó Vương Doanh Chi quay đầu nhìn tôi, “Cá, mình nhớ hình như cậu có USB phải không? Cho mình mượn dùng nhé? Để mình bảo Thu tối nay về nhà copy toàn bộ hình của lớp mình vào đó.”
“Ừ, lát nữa về phòng mình đưa cho.” Tại sao tôi luôn cảm thấy cậu ấy đang ấp ủ ý xấu thế nhỉ?
…..
“Ê, La Trạc Kiệt mấy câu này mà cậu cũng nói ra được hả?!” Hắc muội bên cạnh cố ý mở lớn âm lượng giọng nói, thành công thu hút sự chú ý của bốn phương tám hướng.
Khi chúng tôi nhìn sang, La Trạc Kiệt mặt đỏ như gấc không lên tiếng, bạn học Hắc muội đang đánh cậu ấy bùm bụp.
“Cậu giỏi rồi, đang khinh bỉ mình chứ gì? Mình không so được với người ta, nhưng mà cũng phải xem người ta có qua giành với mình không đã.” Bạn học Hắc muội nhìn chúng tôi, biểu diễn vẻ mặt của cường hào ác bá lúc chiếm đoạt con gái nhà lành, ánh mắt thắng lợi không hề che dấu.
Việc này, các cậu ấy muốn ồn ào thế nào tùy các cậu ấy, tôi không quản nổi.
“Liếc mắt đưa tình cũng phải nhìn xem bây giờ là lúc nào chứ, các cậu ấy không thấy mất mặt hả?” Thang Tuyết Phân không hay biết gì lên tiếng.
“Tuyết Phân cậu ghen tỵ với người ta chứ gì? Nhanh nhanh tìm một người sell chính mình đi là được thôi?” Châu Mẫn ghé vào chọc ghẹo.
“Các cậu sai rồi, bạn nữ đó có bạn trai rồi.” Vương Doanh Chi đưa tay chỉ bạn học Lâm đang ở khu vực giữa của lớp Thực nghiệm 2.
“Người đó chính là bạn Lâm đấy, lần trước ở ký túc xá bọn mình bàn về các cậu ấy rồi, nghe nói yêu đương thắm thiết. Nhưng mà có người yêu như thế bạn Lâm cũng không quản à?” Bạn học Lâm trước đây học lớp Thực nghiệm 1, Châu Mẫn đương nhiên có thể nhận ra cậu ấy.
“Con người Hắc muội như vậy rồi, hợp với đám con trai lớp cậu ấy lắm, lúc máu lên cậu ấy còn không xem mình là con gái nữa kìa. Chỉ có một mình bạn Tiểu Lâm ghen thôi. Nghe đồn lúc ghen bạn Tiểu Lâm tự hành hạ mình ghê lắm, lần trước bị thương ở tay hình như là vì cậu ấy nắm tay đấm mạnh vào tường đấy. Bây giờ á, cậu ấy thi hành chính sách mắt không thấy tâm không phiền nên mới ngồi xa như thế.” Dáng vẻ hiện tại của Vương Doanh Chi cực kỳ giống một bà thầy bói, trên mặt viết hoa in đậm hàng chữ “Tin lời ta trường sinh bất tử.”
“Quào! Đúng là đàn ông thế kỷ 21! Mặc dù tâm lý có chút vấn đề.” Thang Tuyết Phân cảm thán, “nhưng mà bạn nam ngồi cạnh Hắc muội cũng không biết né scandal hả? Đùa giỡn với phụ nữ đã có chồng không hay lắm đâu? Với lại hình như mình thấy cậu ấy hơi quen.” Thang Tuyết Phân khổ não suy nghĩ tại sao lại cảm thấy người ta trông quen quen.
“Đồ ngốc! Cậu ấy là La Trạc Kiệt bạn học cũ của bọn mình, chính là người lần trước cậu kể đưa MP3 cho Cá ấy!” Châu Mẫn rõ ràng hơi bị kích động, giọng nói cũng hơi quá trớn, cho nên chúng tôi bên này cũng thu hút được ánh mắt của không ít quần chúng đang ngồi trên sân, chỉ duy nhất ánh mắt của người nào đó là chưa từng ghé qua đây.
“Ồ, thì ra là cậu ấy!” Thang Tuyết Phân vỡ lẽ.
“Hôm nay anh Châu nhắn tin nhờ mình nhắn lại với cậu, ngày mai trời chuyển lạnh nhớ mặc thêm áo.” Tôi báo cáo với Hồng Huy nội dung tin nhắn oanh tạc anh Châu nhắn cho tôi ngày hôm nay.
“Đừng để ý cậu ấy, cậu ấy đang lên cơn đấy.” Hồng Huy nghiêng đầu nói.
Ha ha, nếu Hồng Huy cậu có thể khống chế được khóe môi mình không cho nó cong lên, vậy thì lời nói của cậu sẽ càng có sức thuyết phục hơn. Xem ra hẳn là bình an sống sót qua nguy cơ lần này rồi.
“Này! Rốt cuộc cậu với La Trạc Kiệt là thế nào? Cậu đừng mong dùng mấy câu qua quýt đối phó với các cậu ấy hôm trước ra lừa mình!” Thấy tôi đang cười trộm, cô gái hung dữ nào đó thẹn quá hóa giận, bắt đầu phản công vào điểm yếu của tôi.
“Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy mà, cậu cho rằng bây giờ bọn mình có thể như thế nào?” Cậu ấy ngó lơ tôi là hoàn toàn, triệt để ngó lơ luôn đấy.
“Mình thấy cậu ấy đang xấu hổ thôi. Không phải bình thường vừa nhìn thấy người của lớp Thực nghiệm 2 cậu cũng không thèm chào cậu ấy một tiếng còn gì? Ngay cả mình cũng nhận ra, cậu nghĩ cậu ấy không nhận ra chắc?” Hồng Huy liếc tôi.
“Àizz, việc này…., không hẳn vậy đâu?” Tôi thật sự không hề nghĩ đến vấn đề này.
“Có khả năng hay không trong lòng cậu khắc biết, mình chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu một chút thôi.” Muốn làm người quần chúng đứng xem chứ gì?
Tôi cúi đầu không nói gì.
“Cá này, các cậu đang thì thầm gì thế? Mình muốn nghe, mình muốn nghe!” Thang Tuyết Phân đột nhiên nhào đến.
“Nghe cái gì mà nghe? Người lớn nói chuyện con nít con nôi biến ra chỗ khác!” Bạn học Hồng Huy phiên bản đàn chị lên sàn.
Có điều không phải là “người lớn nói chuyện con nít con nôi không được chen vào” à? Sao lại thăng cấp thành “biến ra chỗ khác” rồi?
“Huhu, Hồng Huy bắt nạt mình, rõ ràng mình lớn hơn các cậu!” Thế là người nào đó bắt đầu giả khóc.
“Ừm, cậu nói lại lần nữa xem?” Đàn chị nào đó cao giọng, những người có mang theo não đến đây đều có thể nghe ra đây chính là uy hiếp trắng trợn.
Cho nên sinh vật đơn thuần nào đó vội vàng im miệng, lại còn rất hình tượng hóa làm động tác kéo phéc-mơ-tuya, sau đó ngoan ngoãn dạt sang chỗ khác.
“Ha ha, ăn hiếp cậu ấy vui lắm hả?” Thực ra tôi cũng cảm thấy thế.
“Đừng hòng đánh trống lảng, việc giữa cậu và cậu ấy, nhất định tuyệt đối, chắc chắn không được giấu mình!” Ánh mắt đầy vẻ uy hiếp của cậu ấy dường như đang cảnh cáo với tôi: “Nếu cậu đã biết bí mật của mình, vậy thì phải đem bí mật của cậu ra đây để trao đối!”
Thật là một con nhỏ tùy tiện! Tôi bất lực nghĩ thầm.
“Được được được, nếu có việc gì xảy ra mình sẽ nói với cậu đầu tiên.” Tôi dỗ ngọt.
“Thế thì tốt!” Cho nên người nào đó vừa lòng hả dạ rồi.
Nhưng cậu ấy không phát hiện ra, tôi nói là “nói với cậu đầu tiên”, chứ không phải “đầu tiên là nói ngay với cậu”. Câu thứ nhất khác câu thứ hai ở chỗ, tôi có chọn nói ra hay không. Thừa nhận, đây là do tôi cố tình dùng tiểu xảo mà thành.
Bởi vì tôi đã bắt đầu có bí mật chỉ của riêng mình, ừ, chỉ của riêng một mình tôi thôi.
Tầm nhìn của tôi lại lần nữa thoát khỏi kiểm soát của não bộ len lén nhìn sang bên kia, chỉ thấy cậu ấy vẫn đang nói cười rôm rả với bạn học Hắc muội.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, chương chướng, ngột ngạt. Tôi cười khổ, lần đầu tiên biết ghen của tôi là thế này đây nhỉ.
….
Lúc hết phim ai nấy đều vội vàng tản đi, người qua người lại, tôi thả bộ thong dong không nhanh không chậm, thành công bị các cậu ấy bỏ rơi lại.
Tôi vốn nghĩ đứng tại chỗ đợi người khác đi hết sẽ an toàn hơn một chút, ai ngờ vẫn bị người ta bị đẩy mạnh một cái.
“Xin lỗi nhé!” Tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt, người vừa vấp phải tôi đã nhanh chóng biến mất giữa biển người.
Tôi đưa tay xoa bả vai bị đụng đau, trong lòng khẽ bi ai: quả nhiên Trung Quốc chẳng có gì nhiều, chỉ có người là nhiều nhất.
“Cẩn thận!” Có người dùng sức nắm chặt cánh tay phải tôi lại, kéo tôi sang một bên.
“Đứng ngơ ngẩn chỗ người ta qua lại dễ bị tông trúng lắm! Lần sau đừng có thế nữa!” Tôi ngẩn người một lúc, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cánh tay, ra là cậu ấy cơ đấy.
“Cảm ơn cậu!” Cậu ấy còn giận à? Sao tôi cứ thấy quái quái thế nào ấy?
“Đợi lát nữa hãy đi.” Giọng điệu cậu ấy hòa hoãn đôi chút.
“Ừ, cũng được.” Tôi cũng đang có ý này, mà không cần hỏi nguyên nhân tôi cũng đại khái đoán được vì sao cậu ấy tức giận rồi. Cho nên tôi cười thầm trong lòng, cảm giác bức bối lúc nãy đột ngột bốc hơi sạch sẽ.
Yên lặng đứng cạnh cậu ấy, nhìn đám đông chen chúc ồn ã, chúng tôi không ai nói điều gì.
Khung cảnh náo nhiệt xung quanh và chúng tôi yên tĩnh đứng đây tạo thành một sự tương phản quá lớn. Bỗng nhiên tôi có cảm giác dường như thời gian đang dừng lại ở giây phút này, giống như đi xem pháo hoa, đột nhiên trong chớp mắt có thể tìm thấy được sự vĩnh hằng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook