Bình An Trọng Sinh
Chương 294: Phiên ngoại — Kiếp trước (Một)

“Anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng thế. Anh phản bội tôi mà giờ còn muốn tôi tiếp tục sống với anh? Lê Thiên Thần, anh làm cho tôi ghê tởm. Tôi sẽ nói rõ với ba chuyện này...”

Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Phương Bình An, nghe cô đòi ly hôn bằng một giọng kiên quyết xưa nay chưa từng có thì không hiểu sao trong thâm tâm lại thấy kích động. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là kết quả mà hắn vẫn hằng chờ mong đấy sao? Chẳng phải hắn đã mong sớm được giải thoát khỏi cô công chúa suốt ngày cứ bám dính lấy mình này mà sống một cuộc sống thật sự của riêng mình đó sao?

Hắn còn đang do dự nên không kịp ngăn cản, Phương Bình An đã tông cửa ra khỏi nhà.

Ly hôn... Lê Thiên Thần từ từ ngồi xuống sofa. Lúc này còn chưa phải là thời điểm để ly hôn! Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ không để cho con gái mình chịu uất ức, đến lúc sự việc lòi ra thì chắc chắn hắn sẽ không còn được trọng dụng, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Phương Thị!

Không thể ly hôn!

Lê Thiên Thần lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Hiểu Mị, “Hiểu Mị, Bình An biết chuyện anh có tình nhân, nhưng còn chưa biết là ai. Em điện cho cô ấy, khuyên cô ấy đừng kích động. Hiện tại anh chưa thể ly hôn. Chưa phải lúc!”

Lúc đó, Đỗ Hiểu Mị đang ngay gần biệt thự của họ, đã tận mắt thấy Phương Bình An lái xe phóng đi.

Ả cười nói với Lê Thiên Thần, “Yên tâm, cứ giao cho em!”

Giờ chưa phải lúc ly hôn, thế thì khi nào? Ả đợi bao lâu nay chẳng phải chỉ chờ một ngày như thế này đó sao? Không phải lúc thì làm cho nó đúng lúc!

Lê Thiên Thần nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Phương Bình An.

Nhưng cô không chịu tiếp điện thoại của hắn.

Cho tới nay, Bình An vẫn sống ỷ lại vào hắn, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này chắc chắn là chịu không nổi rồi. Liệu cô có về nhà không? Lê Thiên Thần tự mình chạy tới Phương gia, lại biết được Bình An hoàn toàn không về đây.

“Các con có chuyện gì thế?” Phương Hữu Lợi vừa nghe nói con gái trễ thế này mà còn một mình chạy ra ngoài thì mặt lập tức sầm xuống, cực kỳ lo lắng cho cô.

Lê Thiên Thần áy náy cúi đầu, hắn đương nhiên là không dám nói ra sự thật rồi, “Tụi con... cãi nhau một trận, cô ấy giận nên chạy ra ngoài.”

“Con cãi nhau với nó!” Phương Hữu Lợi quát, “Giờ là mấy giờ rồi, bộ con không nhịn nó chút được à?”

“Con xin lỗi, ba.” Lê Thiên Thần càng thêm áy náy, mặt lộ vẻ lo lắng.

“Sao còn không đi tìm!” Phương Hữu Lợi tức giận muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại giờ có nói gì cũng vô dụng, nên nhanh chóng tìm ra Bình An cái đã.

Cha vợ con rể tìm khắp các nơi mà Bình An có khả năng sẽ đến nhưng vẫn không thể tìm được cô. Ngay lại lúc bọn họ đang vô cùng lo lắng, Đỗ Hiểu Mị gọi cho Lê Thiên Thần, nói Phương Bình An bị tai nạn xe phải vào bệnh viện.

Lê Thiên Thần vừa nghe vậy thì người lạnh hết phân nửa, hắn đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi và đau lòng khó hiểu.

“Sao?” Thấy Lê Thiên Thần khác thường, Phương Hữu Lợi nghiêm khắc hỏi.

“Bình An vào bệnh viện!” Lê Thiên Thần lí nhí trả lời.

Phương Hữu Lợi đanh mặt lại, nhìn Lê Thiên Thần một lúc, “Đi bệnh viện!”

Đến bệnh viện, ngoài Đỗ Hiểu Mị ra còn có phóng viên các tòa soạn báo và tạp chí bu đầy ngoài cửa, bị Đỗ Hiểu Mị mời bảo vệ bệnh viện cản lại.

Đám phóng viên vừa nhìn thấy Lê Thiên Thần và Phương Hữu Lợi thì lập tức ào lên vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi, “Ông Lê, về chuyện vợ ông tìm trai bao bên ngoài ông có ý kiến gì không?”

“Ông Phương, con gái ông nửa đêm đến quán bar uống say, lại bị người ta nhìn thấy cặp kè với đàn ông lạ, xin hỏi ông phát biểu thế nào?”

“Ông Lê, ông sẽ ly hôn với vợ chứ?”

“Ông Phương, con gái ông xưa nay luôn sống phóng đãng à? Cái đó có liên quan nhiều với việc do trong nhà chỉ có một phụ huynh nên không sâu sát tính tình của cô không?”

...

Cả Phương Hữu Lợi và Lê Thiên Thần khi đột nhiên nghe phóng viên hỏi những câu hỏi này thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, đồng thời có cùng suy nghĩ, Bình An đã xảy ra chuyện!

Lê Thiên Thần cũng đồng thời nghĩ, có phải trò này là do Đỗ Hiểu Mị cố ý sắp xếp hay không? Ả muốn làm gì? Dù hắn có muốn ly hôn với Bình An thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ là sẽ dùng biện pháp hủy hoại cô thế này. Tối hay Đỗ Hiểu Mị đã làm gì Bình An?

Hai người hoảng thần cố gắng tránh thoát đám phóng viên, nhanh chân đi đến phòng cấp cứu của Bình An.

Đỗ Hiểu Mị đang đứng chờ trước cửa phòng bệnh, nhác thấy họ thì lập tức tiến lên đón, ôm chặt lấy cánh tay Phương Hữu Lợi nghẹn ngào nói, “Bình An bị đám phóng viên phóng xe đuổi theo nên lạc tay lái xảy ra tai nạn, bác sỹ đang phẫu thuật cấp cứu.”

Phương Hữu Lợi hít một hơi thật sâu, “Tóm lại chuyện gì đã xảy ra khiến phóng viên đuổi theo xe Bình An?”

“Bình An trong quán bar uống rượu, uống rượu xong thì cùng... cùng một người đàn ông ở trong xe... bị phóng viên thấy được.” Đỗ Hiểu Mị cúi đầu, hạ giọng nói ra, mắt làm như lơ đãng liếc mắt nhìn Lê Thiên Thần một cái.

Lê Thiên Thần kinh ngạc trợn mắt nhìn ả.

“Làm gì có chuyện Bình An lại hành động như thế!” Phương Hữu Lợi quát to lên, bỏ tay Đỗ Hiểu Mị ra, phẫn nộ nhìn Lê Thiên Thần, “Anh với Bình An cãi nhau vì chuyện gì? Nếu chỉ là chuyện nhỏ, nó sẽ không tức đến bỏ nhà đi. Nói!”

“Ba!” Lê Thiên Thần áy náy kêu một tiếng, “Bình An giận con dạo này không có thời gian ở bên cô ấy, nên cho là con có tình nhân...”

“Vô liêm sỉ, anh không biết giải thích rõ với nó sao? Tốt nhất anh nên cầu nguyện Bình An đừng xảy ra chuyện gì!” Phương Hữu Lợi giận đến tức cả ngực, trong lòng vừa sợ vừa đau. Con gái cưng mà ông nâng niu từ nhỏ đến lớn giờ lại phải chịu nỗi phỉ báng oan ức như vậy, bảo sao ông nhẫn nhịn cho được.

Lê Thiên Thần lẩm bẩm, “Bình An nhất định sẽ không có việc gì.”

Đợi hơn hai tiếng, cuối cùng Bình An mới được đẩy từ phòng cấp cứu ra. Bác sỹ nói mạng sống đã không còn nguy hiểm, chỉ có chấn động nhỏ nơi não, nứt xương tay, cần nằm viện an dưỡng.

Nhìn thấy trên người con gái đầy các vết thương ngoài da lớn lớn nhỏ nhỏ, trái tim Phương Hữu Lợi co thắt đau đớn.

“Bình An sẽ không tỉnh lại ngay đâu, anh muốn về nhà nghỉ chút không?” Đỗ Hiểu Mị hỏi Phương Hữu Lợi.

“Anh ở trong này với nó.” Phương Hữu Lợi cứng ngắc từ chối.

Lê Thiên Thần nói, “Ba, con đi gọi cho các tòa soạn báo, chuyện Bình An đêm nay không thể đăng báo.”

Lời này vừa ra khỏi miệng hắn, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén của Đỗ Hiểu Mị quét về phía hắn. Nếu Phương Hữu Lợi mà không có mặt ở đây hẳn ả đã xông tới lắc cho hắn tỉnh. Lúc này mới giả vờ tỏ ra tình thâm ý trọng có phải là quá muộn rồi hay không.

Lúc này Phương Hữu Lợi lại giống như sực nhớ tới điều gì, sâu sắc nhìn Bình An một cái, “Chuyện này giao cho anh, ba có việc khác cần làm trước.”

Nói xong, ông lập tức gọi điện thoại cho trợ lý bảo lái xe đến bệnh viện đón mình.

Đỗ Hiểu Mị đi ra theo, “Em đi với anh.”

“Không cần, em ở trong này chăm sóc Bình An đi.” Phương Hữu Lợi nói.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Bình An còn chưa tỉnh, và Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị đang đưa mắt nhìn nhau.

“Chuyện này có liên quan với em không?” Lê Thiên Thần chỉ vào Bình An, lạnh giọng hỏi Đỗ Hiểu Mị.

“Nếu không làm vậy, chúng ta còn phải chờ tới bao giờ mới có thể đạt được mục đích?” Đỗ Hiểu Mị không hề có chút ý hối hận nào. Ả còn đang nghĩ mình xuống tay quá nhẹ, sao không trực tiếp làm cho Phương Bình An bị tai nạn xe mà chết luôn cho rồi.

Một ngọn lửa giận hừng hực xông lên đầu Lê Thiên Thần, nếu không vì lý trí vẫn nhớ nơi này là bệnh viện, hắn đã lớn tiếng mắng ả, “Em làm vậy sẽ hủy đời Bình An, biết không?”

Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, “Đến giờ mà anh còn đau lòng cho nó à?”

Lê Thiên Thần ngẩn ra. Đau lòng cho Bình An sao? Hình như có một chút! Nhìn Bình An mặt không còn giọt máu nằm như chết trên giường như vậy, hắn thật sự cảm thấy đau lòng và áy náy.

“Chúng ta đã không có đường lui, nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ toi đó.” Đỗ Hiểu Mị nói, “Sớm hay muộn gì Phương Hữu Lợi cũng sẽ biết chuyện giữa hai chúng ta, bên phía anh đã làm được gì rồi?”

Bọn họ còn phải nghĩ biện pháp để khống chế toàn bộ Tập đoàn Phương Thị trong tay.

“Bình An bị vậy, Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến công ty, đây là cơ hội cực tốt cho chúng ta.” Mặt Đỗ Hiểu Mị hiện lên vẻ âm độc, “Anh nhất định phải nắm chắc thời cơ đó.”

Lê Thiên Thần nhìn nhìn Bình An, lại nghĩ đến chí lớn của hắn, thâm tâm lại bắt đầu dao động.

Cưới Phương Bình An, hắn có thể một bước lên mây, nhưng khi hắn bị người ta mỉa mai là bám váy phụ nữ mới có tiền đồ như vậy, hắn lại bắt đầu hận Bình An vì cô đã làm cho hắn chịu nỗi nhục nhã này.

Vừa nghĩ đến cảm giác của hắn khi bị người khác cười nhạo, trái tim của Lê Thiên Thần lập tức cứng rắn lại.

Ngày hôm sau, xì căng đan Phương Bình An ban đêm uống say rồi yêu đương vụng trộm với đàn ông lạ trên xe bị báo chí ầm ầm tung ra gây rúng động toàn thành. Phương Hữu Lợi đọc đến những tin này lúc trong văn phòng. Ông vừa họp xong đang định đến bệnh viện thăm con, giờ đọc thấy những tờ báo này thì tức giận đến tái mét mặt mày, lập tức kêu Lê Thiên Thần tới.

“Đây là cách anh làm đây hả? Anh bảo giao việc này cho anh, giờ thế này là sao?” Phương Hữu Lợi tức giận hỏi, quăng mớ tạp chí lên mặt Lê Thiên Thần.

Trên mặt Lê Thiên Thần lúc này đều là nét thống khổ, “Hôm qua con tự mình đến gặp Tổng Biên tập của từng tờ báo, họ đều đồng ý hết rồi. Ai ngờ giờ lại lật lọng...”

“Anh! Chẳng được tích sự gì!” Phương Hữu Lợi mắng.

Lê Thiên Thần cắn chặt răng, đi rót một ly nước cho Phương Hữu Lợi, nhân lúc Phương Hữu Lợi nổi nóng không chú ý đến liền đổ bao thuốc bột cầm trong tay vào ly nước, “Ba, ba đừng nóng, con nhất định sẽ nghĩ cách.”

Phương Hữu Lợi tiếp nhận ly nước từ tay hắn, uống ực một hơi đến hết, “Tôi đến bệnh viện đây.”

Ông đứng lên, mới vừa đi đến cạnh cửa thì đột ngột cảm thấy mắt hoa lên, lảo đảo vài bước, ngực đột nhiên co thắt đau đớn. Ông quay đầu nhìn về phía Lê Thiên Thần, “Anh cho tôi uống gì đó?”

Lê Thiên Thần thấp giọng, “Ba, đây chỉ là thuốc ngủ bình thường. Ba cứ ngủ chút đi, chuyện này cứ giao cho con. Ba đã không ngủ một ngày đêm rồi.”

Đồng tử mắt Phương Hữu Lợi nở lớn, lập tức như không hít thở được. Cảm giác này giống y như mỗi lần uống thuốc huyết áp do Đỗ Hiểu Mị đưa cho, có điều không mạnh như vậy.

Cảm tưởng như giác quan bị phóng đại vài lần.

“Ba!” Lê Thiên Thần giống như cuối cùng cũng phát hiện có điều bất thường, vội vàng đỡ lấy Phương Hữu Lợi.

“Mày...” Phương Hữu Lợi gian nan thốt ra, “Đây là...”

Một câu nói còn chưa dứt, rốt cuộc không còn cơ hội nói ra nữa.

Lê Thiên Thần trợn to mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phương Hữu Lợi dù đã tắt thở nhưng vẫn không nhắm lại.

Thuốc có vấn đề...

Không phải thuốc ngủ ư?

Hắn giết người?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương