Bình An Trọng Sinh
Chương 286: Mạng của mày không đáng tiền

Hai cảnh sát theo dõi mẹ con Ôn Nguyệt Nga nửa ngày, hai người không đi dạo thì đi mỹ viện, hầu như không có gì hành động bất thường nào. Cảnh sát Lưu nhận được tin liền bảo cấp dưới tiếp tục theo dõi, còn mình thì dẫn đội tới khu xử lý rác tại Hồng Thành, khóa chắc vị trí cụ thể rồi quan sát xung quanh.

Vu Tố Hà ở nhà với hai ông bà cụ. Họ cũng không biết Cảnh sát Lưu có thể an toàn đưa Nghiêm Lôi Hải trở lại hay không.

Nghiêm Túc và Bình An hẹn Ôn Triệu Dung ra, muốn hỏi thăm một chút về hành động gần đây của Ôn Quốc Hoa.

Ôn Nguyệt Nga là hiềm nghi lớn nhất, nhưng bà ta không có khả năng tự tay làm chuyện này mà sau lưng nhất định phải là có người hỗ trợ. Nếu đoán không lầm, người này nhất định chính là Ôn Quốc Hoa.

Gần đây, vì anh Hai của Ôn Triệu Dung quay về, hai anh em lại tranh đấu gay gắt trong công ty, Xây dựng Kỳ Phong vốn rất vất vả mới ổn định được giờ lại bắt đầu dao động nền móng. Chính bản thân Ôn Triệu Dung cũng bận đến xoay mòng mòng, phải chen thời gian để đi ra gặp vợ chồng Nghiêm Túc.

“Bác trai tôi?” Ôn Triệu Dung nghe Nghiêm Túc hỏi về Ôn Quốc Hoa thì nhíu mày. Sở dĩ anh và Ôn Triệu Mẫn nảy sinh mâu thuẫn đều vì Ôn Quốc Hoa sau lưng khích bác, “Hai ngày nay không có gặp ông ta. Sao vậy, có chuyện gì à?”

Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau, Bình An nói, “Học trưởng, anh có biết chuyện ba chồng em gần đây đòi ly hôn chứ?”

Ôn Triệu Dung khẽ gật đầu, ngần ngừ nói, “Bác trai tôi có nhắc qua, nói Nghiêm Hân không phải... là con gái ruột của bác nhà.”

Anh vốn cũng không hơi đâu để ý đến chuyện của Ôn Nguyệt Nga, chẳng qua Ôn Quốc Hoa rêu rao khắp nơi, nói Nghiêm Lôi Hải là kẻ vô tình vô nghĩa, cho dù không phải là con ruột thì cũng không nên tuyệt tình như vậy. Bởi vì chuyện liên quan đến Nghiêm gia nên Ôn Triệu Dung có cho người đi hỏi thăm một chút mới biết được đại khái câu chuyện là thế nào.

“Định hôm nay đi ký giấy thỏa thuận ly hôn, nhưng được nửa đường thì đột nhiên bị bắt cóc.” Bình An hạ thấp giọng, “Chúng tôi hoài nghi có liên quan đến Ôn Nguyệt Nga, cho nên mới muốn tìm anh hỏi thăm.”

Ôn Triệu Dung nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.

Bình An phát giác vẻ biến hóa của anh, đầu trở nên căng thẳng, “Có gì thế?”

“Tối hôm qua Viện Viện nói với tôi, cô ấy nhìn thấy bác trai tôi đứng cùng với hai người trông như xã hội đen. Lúc ấy tôi cũng lơ đễnh nghe cho có, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện hôm nay?” Ôn Triệu Dung nói.

Mắt Nghiêm Túc sáng lên, “Cậu biết Ôn Quốc Hoa bây giờ đang ở đâu không?”

Ôn Triệu Dung nói, “Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút, không biết có trong công ty không.”

Gọi điện thoại cho trợ lý, mới biết hôm nay Ôn Quốc Hoa hoàn toàn không đến công ty, cũng không có xin nghỉ, không biết đã đi đâu.

“Tôi gọi cho ông ta.” Ôn Triệu Dung bấm số của Ôn Quốc Hoa. Một lúc lâu sau điện thoại mới được nối, anh hỏi bằng giọng rất bình thường, “Bác, giờ bác đang ở đâu? Hôm nay có cuộc họp đột xuất...”

Thanh âm tức giận của Ôn Quốc Hoa truyền tới, “Hôm nay bác có việc bận, họp hiếc gì đó có cần đến kẻ rỗi rảnh này tham dự đâu, anh cứ tự quyết định đi.”

“Bác đang ở đâu? Là thành viên công ty, chẳng lẽ không cần tham gia hội nghị của công ty?” Ôn Triệu Dung sẵng giọng.

“Bác đang ở ngoài, bác sẽ xin phép anh Hai của anh. Cứ vậy đi.” Ôn Quốc Hoa vội vàng cúp điện thoại.

Bình An nhìn Ôn Triệu Dung hỏi, “Thế nào?”

“Tôi nghe thấy đầu dây bên kia có người kêu lên ‘có cảnh sát’, ông ta liền cúp điện thoại.” Ôn Triệu Dung nói, thâm tâm càng lúc càng khẳng định việc Nghiêm Lôi Hải bị bắt cóc chắc chắn có liên quan đến Ôn Quốc Hoa.

Nét mặt Nghiêm Túc trở nên rét lạnh, “Muốn biết có phải là ông ta hay không, cứ gọi điện thoại cho Cảnh sát Lưu thì biết ngay.”

Bình An vội vàng nói phải, lấy điện thoại di động ra.

Nhưng điện thoại của Cảnh sát Lưu mãi vẫn không kết nối được, trong lòng Bình An có một dự cảm xấu.

Hơn nửa tiếng sau, Bình An gọi lại lần nữa, tiếng thở hổn hển của Cảnh sát Lưu mới truyền đến, “Cô Phương, bắt được hai tên, nhưng một tên khác đã mang theo Ông Nghiêm chạy thoát.”

“Cái gì?” Bình An sửng sốt, vội vàng hỏi, “Ba chồng tôi không sao chứ?”

“Không sao, bọn chúng không thương tổn ông ta, nhưng...” Cảnh sát Lưu do dự một chút, “Đối phương đã biết các người báo cảnh sát, không biết tiếp theo sẽ làm gì.”

Tim Bình An vọt lên cổ, lo lắng nhìn về phía Nghiêm Túc, “... Biết rồi, vậy chúng tôi tới Cục Cảnh sát trước.”

“Cảnh sát Lưu nói gì thế?” Nghiêm Túc hỏi.

Bình An chuyển lại lời của Cảnh sát Lưu cho Nghiêm Túc nghe, “Bây giờ chúng ta đến Cục Cảnh sát trước, nhìn xem hai tên kia ra sao.”

Nghiêm Túc nhíu lại hai hàng lông mày, nặng nề gật gật đầu.

Ôn Triệu Dung nhìn hai người, “Vậy chúng ta liên lạc sau nhé.”

Người mang Nghiêm Lôi Hải chạy trốn từ khu phụ cận nhà máy xử lý rác không phải là ai khác mà chính là Ôn Quốc Hoa.

Đang lúc chạy trốn cảnh sát truy đuổi, miếng vải đen che mắt Nghiêm Lôi Hải rớt xuống, còn chưa nhìn rõ người lôi cánh tay mình là ai thì đã bị nhét vào một chiếc xe việt dã. Ông ta hoảng hốt nhìn người lái xe, khiếp sợ nhìn trân trân.

“Ôn Quốc Hoa?” Nghiêm Lôi Hải không dám tin kêu lên một tiếng, cho là mình nhìn lầm người.

Ôn Quốc Hoa đang chăm chú lái xe để né tránh cảnh sát, quay đầu lại hét lên hung hăng với Nghiêm Lôi Hải, “Câm miệng!”

Xe của ông ta không chạy về phía nội thành, mà lái thẳng ra khỏi Thành phố G, rất nhanh đã bỏ rơi xe cảnh sát bám phía sau.

Nghiêm Lôi Hải chưa kịp hoàn hồn, chỉ tay vào Ôn Quốc Hoa, “Anh bắt cóc tôi? Anh muốn gì? A, tôi biết rồi, đây là ý của Ôn Nguyệt Nga đúng không? Thì ra bà ấy sảng khoái đồng ý ly hôn là có mục đích. Chính là để bắt cóc!”

Ôn Quốc Hoa cười cười mỉa mai, “Con trai mày đã mặc kệ tính mạng mày mà báo cảnh sát rồi. Thằng già kia, mày nghĩ mạng mày đáng giá hả?”

“Mạng của tôi không đáng tiền, chẳng lẽ các người sẽ có kết quả tốt?” Nghiêm Lôi Hải cười lạnh hỏi.

“Đến nước này, tao cũng không nghĩ đến kết cục gì nữa, cùng lắm thì chết chùm thôi!” Ôn Quốc Hoa la lên. Ông ta hoàn toàn không ngờ Nghiêm Túc sẽ báo cảnh sát. Ông ta chẳng qua chỉ muốn lấy năm mươi triệu tiền chuộc mà thôi, đâu phải Nghiêm gia lấy không ra con số này, thế mà họ vẫn báo cảnh sát. Trước đó đã kêu Nguyệt Nga đi thăm dò nhưng hoàn toàn không phát giác được là bọn họ đã bắt đầu hoài nghi.

Chẳng lẽ Nguyệt Nga lừa ông ta? Không, không thể nào! Nghiêm Lôi Hải đã cương quyết ly hôn với Ôn Nguyệt Nga rồi, sao nó còn có thể giúp hắn?

“Tôi chết không sao cả, dù sao cái gì cần thiết tôi cũng đã căn dặn lại rõ ràng rồi. Huống chi, chuyện này xảy ra, tôi có sống cũng không còn ý nghĩa. Nhưng anh thì ngược lại à nha. Nghe nói con trai anh vừa kết hôn không lâu, cháu trai còn chưa ôm được mà đã chết thì rất đáng tiếc đấy. Còn nữa, cái thằng con không ra gì kia của anh ấy mà, nếu anh chết liệu nó còn có thể ngồi được trong công ty Ôn gia sao?” Nghiêm Lôi Hải châm chọc. Ông ta thật sự không muốn chết, nhưng qua chuyện của Ôn Nguyệt Nga, ông ta đã thấy ra được rất nhiều, nói chuyện với Ôn Quốc Hoa cũng biết nói thế nào có mang gươm mang đao.

Mặt mày Ôn Quốc Hoa tái xanh, “Mày tình nguyện muốn chết thế à? Nếu như mày chết, tài sản của mày đều để lại cho mẹ con Nguyệt Nga. Đừng quên, tụi mày còn chưa có ly hôn.”

Nghiêm Lôi Hải cười lớn, “Thì ra các người hy vọng vào chuyện này. Thật buồn cười quá!”

Nghe nói như thế, đầu Ôn Quốc Hoa dâng lên nỗi hồ nghi. Chẳng lẽ di chúc đã được sửa lại?

“Anh nói cho Ôn Nguyệt Nga, ngay cả khi tôi chết, cô ta cũng sẽ không lấy được của tôi một xu!” Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng cười nói. May mà ông ta đã có dự kiến trước mà sửa lại di chúc.

Mặt Ôn Quốc Hoa cực kỳ khó coi, lái xe vào một thôn xóm vắng vẻ, dừng xe trước một biệt thự cũ kỹ hai tầng. Trước và sau nhà đều không có người ở, nơi này an tĩnh đến không thấy được bóng người.

“Xuống xe!” Ôn Quốc Hoa lôi Nghiêm Lôi Hải xuống xe, kéo vào biệt thự.

Biệt thự này hẳn đã không có người ở cả mấy năm, đồ đạc bên trong phủ một lớp bụi thật dày.

Ôn Quốc Hoa trói cả tay lẫn chân Nghiêm Lôi Hải lại, xong mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt Nga, điện thoại vừa được tiếp thì liền mắng to không ngừng, “Cô nói bọn họ không có báo cảnh sát đúng không? Thế tại sao lại có cảnh sát bao vây bọn tôi? F*ck con mẹ nó, bây giờ tôi đang ở căn nhà trước kia. Cô tới đây đi. Đừng để bị theo dõi đó, sẵn mang một ít đồ ăn luôn.”

Nghiêm Lôi Hải lắng tai nghe lời trao đổi của Ôn Quốc Hoa, cười lạnh, “Anh cứ thế mà tin cô em này à, cảm thấy cô ta không thể bán đứng anh sao?”

“Mày câm miệng!” Ôn Quốc Hoa nổi giận đùng đùng, ra sức đấm cho Nghiêm Lôi Hải một cái.

Nghiêm Lôi Hải chịu đánh, cắn răng không mở miệng. Bất quá nhìn vẻ mặt Ôn Quốc Hoa lúc này, có lẽ đã bắt đầu hoài nghi Ôn Nguyệt Nga rồi.

Bên kia, Bình An và Nghiêm Túc đến Cục Cảnh sát. Hai tên cướp đều không phải là người địa phương, mới đầu chẳng chịu cung khai gì, sau đó dưới thủ đoạn đặc biệt của Cảnh sát Lưu mới chịu khai ra Ôn Quốc Hoa là chủ mưu, nhưng cũng không có chỉ ra Ôn Nguyệt Nga có liên quan đến chuyện này.

Cảnh sát Lưu đã xin được Lệnh Truy Nã, chuẩn bị truy nã Ôn Quốc Hoa.

“Cảnh sát Lưu, chỗ Ôn Nguyệt Nga còn có người theo chứ?” Bình An hỏi.

“Còn hai đồng nghiệp của chúng tôi đang đi theo. Bất quá xe bà ta đã được cài thiết bị theo dõi, có thể biết bà ta đang đi đâu bất cứ lúc nào.” Cảnh sát Lưu nói.

“Vậy có thể tạm thời cho đồng nghiệp các anh đừng đi theo họ nữa được chứ? Tôi cảm thấy Ôn Quốc Hoa nhất định sẽ liên lạc với bà ta, nếu người của các anh vẫn đi theo, bà ta chắc chắn sẽ không đi gặp Ôn Quốc Hoa.” Bình An nói.

“Chúng tôi đang định làm vậy đây.”

Sau khi nhận được điện thoại của Ôn Quốc Hoa, mặt Ôn Nguyệt Nga vẫn khó coi, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi theo phía sau bà ta nửa ngày, không biết phải làm thế nào để cắt đuôi nó.

Nghiêm Hân ngồi bên cạnh lo lắng thúc giục, “Mẹ, chúng ta đừng đến gặp cậu, chứ không sẽ bị coi là đồng phạm.”

“Nếu chúng ta không đi, cậu con cũng sẽ khai ra chúng ta.” Ôn Nguyệt Nga nói, “Nghiêm Lôi Hải vẫn còn ở trong tay cậu. Đúng là đồ ngu, chưa gì đã để cho cảnh sát chộp được.”

“Hay là không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng...” Giọng Nghiêm Hân âm lãnh, đáy mắt lộ ra sát ý.

Ôn Nguyệt Nga khiếp sợ nhìn cô ta, “Cho dù ông ta có tuyệt tình... cũng đâu đến mức phải giết ổng. Dù gì ông ta đã làm ba con hai mươi năm.”

“Thế thì sao. Chẳng phải ông ta bây giờ vừa nói không cần thì lập tức vứt bỏ con đó sao.” Nghiêm Hân kêu lên, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.

“Chúng ta vẫn nên chờ đến khi gặp ông ta rồi tính tiếp.” Ôn Nguyệt Nga lắc đầu, đột ngột đánh tay lái đổi hướng xe, nhấn ga chạy khỏi con đường này, lại quẹo một khúc quanh. Quay đầu nhìn lại, chiếc xe kia đã bị bỏ rơi.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Giờ chúng ta phải đi tìm cậu con.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương