Bình An Trọng Sinh
-
Chương 284: Bắt cóc
Thấy Ôn Nguyệt Nga rồi cũng đồng ý ly hôn, Nghiêm Lôi Hải như trút được gánh nặng, dĩ nhiên sẽ chẳng hơi đâu mà thắc mắc vì sao bà ta lại đột nhiên đồng ý dễ dàng như vậy. Nhưng Nghiêm Túc và lão phu nhân thì lại không thể không suy nghĩ, họ quan sát Ôn Nguyệt Nga thật kỹ, trên mặt dù không biểu hiện gì nhưng cũng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Chúng ta đi thôi!” Ôn Nguyệt Nga không nhìn Nghiêm Lôi Hải, kéo Ôn Quốc Hoa quay người đi ngay.
“Cô thật sự đồng ý ly hôn với nó? Vậy thì dễ cho nó quá rồi!” Ôn Quốc Hoa thật không ngờ Ôn Nguyệt Nga lại đồng ý với yêu cầu của Nghiêm Lôi Hải, cau mày buồn bực hạ giọng hỏi Ôn Nguyệt Nga.
“Trái tim anh ấy đã không còn dành cho em nữa, em giữ lại thân thể thì có ích gì?” Ôn Nguyệt Nga cười thê lương thảm thiết, ra vẻ như mình bị vứt bỏ một cách vô lý, đối mặt với việc chồng thay lòng đổi dạ mà không thể làm gì được.
Nghiêm Lôi Hải nghe được lời này của bà ta thì dời mắt sang chỗ khác, không muốn tiếp tục cãi cọ với Ôn Nguyệt Nga.
Ôn Nguyệt Nga thấy thái độ này của ông ta thì trong lòng hạ quyết định, nói với Ôn Quốc Hoa, “Chúng ta về đi!”
Hai anh em rời Nghiêm gia, trở lại biệt thự. Nghiêm Hân đã chờ mỏi mắt, vừa trông thấy Ôn Nguyệt Nga về thì lập tức hỏi, “Mẹ, thảo luận sao rồi? Ba chịu đổi ý chứ?”
“Đổi ý cái gì, mẹ cháu đã đồng ý ly hôn rồi.” Ôn Quốc Hoa tức giận trả lời.
Nghiêm Hân kinh ngạc nhìn Nguyệt Nga, mặt đầy vẻ không tin và bất mãn, “Mẹ, mẹ đồng ý ly hôn? Tại sao, tại sao lại đồng ý?”
Ôn Nguyệt Nga kéo Nghiêm Hân ngồi xuống, thở dài, “Cho dù mẹ không đồng ý thì cũng phải ly hôn. Thay vì lôi nhau ra Tòa, không bằng đồng ý với ổng cho rồi. Tiểu Hân, nếu như lên Tòa án, thân thế của con sẽ bị thông cáo toàn thiên hạ, đến lúc đó thanh danh của con...”
“Chẳng lẽ như thế này là tốt cho con sao?” Nghiêm Hân hất tay Ôn Nguyệt Nga ra, nhìn bà ta trách cứ, “Chẳng lẽ mẹ với ba đột nhiên ly hôn thì đám phóng viên kia sẽ không vạch lá tìm sâu à, đến lúc đó chuyện con là con riêng lẽ nào lại không bị phơi bày ra ánh sáng?”
“Thế con cho rằng ổng còn có thể đuổi theo nhận con là con gái à?” Ôn Nguyệt Nga lắc lắc đầu, “Tiểu Hân, mẹ còn có tiền để dành, chi bằng chúng ta rời khỏi Trung Quốc, ra nước ngoài sống đi.”
Nghiêm Hân la lên phản đối, “Tại sao con phải chạy trốn ra nước ngoài? Tại sao con lại để cho mấy kẻ đó được như ý. Con không muốn!”
“Vậy con muốn thế nào? Giờ con có quỳ gối trước mặt Nghiêm Lôi Hải, ông ta chưa chắc đã liếc mắt nhìn con một cái. Mẹ hiểu người đàn ông này hơn con. Đúng là trước kia ông ta rất thương con, nhưng vì phát hiện con không phải là con ruột của ổng, bây giờ ổng chỉ có ghét bỏ con mà thôi. Sự tồn tại của con nhắc nhở đến nỗi sỉ nhục của ông ta. Con hiểu không?” Ôn Nguyệt Nga cũng đâu muốn nói nặng như vậy, nhưng tính con gái quá bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu hiểu, bà ta đành phải dùng biện pháp này.
Mặt Nghiêm Hân trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.
“Di chúc thì sao? Nghiêm Lôi Hải còn chưa thay đổi di chúc chứ?” Ôn Quốc Hoa đột nhiên hỏi.
Ôn Nguyệt Nga lắc đầu, “Chắc chưa kịp, không thấy luật sư gọi điện thoại cho em. Nếu ông ta sửa di chúc, luật sư sẽ phải điện cho em.”
“Nghiêm Lôi Hải tuyệt tình với cô như vậy, chẳng lẽ cô không hề tức giận?” Ôn Quốc Hoa hỏi.
Mặt Ôn Nguyệt Nga hiện lên vẻ oán hận, “Sao lại không! Em theo ông ta hơn nửa đời người, bây giờ ông ta nói ly hôn thì liền ly hôn. Em làm sao không hận ông ta cho được.”
“Nếu vậy, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Cứ lột của hắn một mớ coi như là trả thù Nghiêm gia, đồng thời cũng có thêm một đảm bảo cho tương lai của cô và Tiểu Hân.” Ôn Quốc Hoa to nhỏ.
“Anh nói xem phải làm sao?” Ôn Nguyệt Nga nghi ngờ hỏi.
“Tìm vài đứa tin được, trói hắn lại.” Ôn Quốc Quang hạ thấp giọng, “Chuyện này cứ giao cho anh.”
Ôn Nguyệt Nga trợn mắt há hốc mồm, “Ý anh là... muốn bắt cóc ổng?”
Bà ta chỉ định trước tiên cứ đồng ý ly hôn với Nghiêm Lôi Hải, tối nay lập tức mang Tiểu Hân đi du lịch khỏi tỉnh, rồi kéo dài một khoảng thời gian nữa cho mọi việc yên ắng lại mới quay về, chứ không hề nghĩ tới việc dùng một biện pháp cực đoan thế này.
Bây giờ bà ta hận Nghiêm Lôi Hải, cũng đang nghĩ biện pháp để trả thù ông ta, nhưng thật sự muốn bắt cóc sao?
“Cứ làm vậy đi!” Nghiêm Hân giành trước Ôn Nguyệt Nga mà lên tiếng đồng ý, nghiến răng ken két nói, “Nếu có thể bắt cóc được luôn Phương Bình An thì càng tốt.”
Ôn Quốc Hoa phủ quyết ngay lập tức, “Không được, không thể động đến Phương Bình An, sau lưng nó có Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc, chúng ta không có khả năng muốn động là động được.”
Nghiêm Hân bĩu môi, “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
“Để bác đi liên hệ, hai người ở lại chỗ này đừng đi đâu hết, hoặc là đến ở nhà bạn đi. Đến lúc đó sẽ không hoài nghi đến hai mẹ con.” Ôn Quốc Hoa nói.
Ôn Nguyệt Nga do dự một lát, nhưng rồi bị Nghiêm Hân cùng Ôn Quốc Hoa kiên trì thuyết phục nên đành phải gật đầu, “Bắt cóc ông ta thì được, nhưng đừng động tới mạng người.”
“Giết hắn cũng chẳng có ích gì cho chúng ta.” Ôn Quốc Hoa nói.
Buổi tối, Nghiêm Túc và Vu Tố Hà cùng trở lại biệt thự tại Phượng Hoàng Thành, Bình An đã ở trong nhà chờ họ.
Nghe họ kể về tình huống Ôn Nguyệt Nga đến Nghiêm gia sáng nay.
“Đồng ý ly hôn? Thoải mái vậy á?” Bình An kinh ngạc hỏi. Không phải cô nhỏ nhen, chứ thật sự nhìn thế nào Ôn Nguyệt Nga cũng không giống loại người dễ thuyết phục như vậy.
“Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng phải đợi ngày mai ký tên xong mới tính. Ai biết ngày mai còn giở quẻ gì không.” Nghiêm Túc nói.
“Con nghi Ôn Nguyệt Nga còn có mục đích khác?” Vu Tố Hà hỏi.
Sắc mặt Nghiêm Túc trở nên nghiêm trọng, “Mẹ, Ôn Nguyệt Nga là người thế nào, trong thâm tâm chúng ta ai cũng đều rõ. Con không tin bà ta đồng ý ly hôn một cách dễ dàng như vậy.”
Vu Tố Hà than một tiếng, “Haiz, chắc không đến mức làm chuyện gì hại tới ba con đâu. Dù gì cũng chung sống nhiều năm vậy mà.”
Trong lòng Bình An cũng cảm thán. Bỏ qua một bên chuyện mẹ con Ôn Nguyệt Nga có đáng bị vậy hay không, thì cách Nghiêm Lôi Hải xử lý hai người đó quả thật là quá tuyệt tình. Cho dù không phải ruột rà, nhưng dẫu sao cũng đã coi như con gái mà nuôi nấng hai mươi năm, bây giờ lập tức phủi tay coi như chẳng dính dáng gì hết, còn làm quyết liệt mạnh tay như vậy, có thể thấy được người đàn ông này cũng không thật sự đáng để cho phụ nữ nào hy sinh cho ông ta.
Cô lại một lần nữa âm thầm thấy may mắn cho Vu Tố Hà vì đã rời khỏi người đàn ông này mà sống cuộc sống thoải mái tự tại hơn chục năm qua.
“Ngày mai để con đi đón ông ta.” Nghiêm Túc nói. Mặc dù không có tình cảm cha con sâu sắc đối với Nghiêm Lôi Hải, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy ông ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi thảo luận vài câu, mọi người đều về phòng của mình nghỉ ngơi, không nói đến chuyện này nữa.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc gọi điện hỏi Nghiêm Lôi Hải hẹn với Ôn Nguyệt Nga mấy giờ sẽ đến Phòng Luật sư. Nghiêm Lôi Hải nói hẹn lúc mười giờ.
Chín giờ, Nghiêm Túc từ nhà xuất phát, nói với Nghiêm Lôi Hải sẽ đến đón ông ta.
Nghiêm Lôi Hải lại cảm thấy Nghiêm Túc chuyện bé xé ra to, từ chối thẳng thừng là không cần, ông ta đã tự lái xe trên đường đến phòng luật sư rồi.
Cứ cảm giác không đúng thế nào... Nghiêm Túc chau đôi mày kiếm. Với hiểu biết của anh về Ôn Nguyệt Nga, người đàn bà này không phải là loại người ‘lùi một bước trời cao biển rộng’. Nghĩ đến điểm này, anh không chút do dự xoay tay lái, đổi hướng chạy về phía phòng luật sư.
Nghiêm Lôi Hải vừa lái xe vừa nghe nhạc jazz, trong tâm trạng thoải mái nhất dạo gần đây. Cuối cùng thì có thể ly hôn với Ôn Nguyệt Nga, về sau không còn phải nhìn thấy kẻ đã khiến ông ta cảm thấy sỉ nhục nữa, tâm trạng sao không thoải mái cho được?
Không phải ông ta không có tình cảm với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, nhưng tình cảm này nếu so với việc bị sỉ nhục vì bị bọn họ lừa gạt và bị cắm sừng thì hiển nhiên ông ta có thể dễ dàng lựa chọn phương pháp hữu ích nhất đối với mình.
Xe lên đường vành đai hai, chưa tới nửa tiếng nữa là có thể tới nơi rồi.
Chẳng là lúc này là giờ cao điểm, vì để tránh kẹt xe, ông ta chọn đi đường vành đai vòng khá xa nhưng không bị kẹt để đi vào nội thành. Nghiêm Lôi Hải lo hát theo nhạc nên không phát hiện phía sau có một chiếc xe tải nhỏ luôn đi theo tự nãy giờ.
Đường vành đai khá yên tĩnh, dòng xe cộ rất ít, Nghiêm Lôi Hải tăng nhanh hơn chân ga.
Lúc sắp vượt qua ngã tư đường, bên trái đột nhiên vọt ra một chiếc xe hơi đen. Ông ta vội vàng đạp thắng, đuôi xe trượt sang một bên, suýt chút nữa thì đụng vào rào chắn ven đường.
Nhưng rồi vẫn không tránh khỏi sự va chạm. Đầu ông ta đập vào tay lái, choáng váng mất một lúc.
Lúc này điện thoại vang lên, do Nghiêm Túc gọi tới. Ông ta nén đau nơi trán mà nghe điện thoại, nói cho Nghiêm Túc biết vị trí của mình, nhưng không có nói cho anh biết tình huống của mình.
Ui da, chết tiệt!
Nghiêm Lôi Hải cúp điện thoại, bụm trán mở cửa xe, tính đi đến lý luận với chủ chiếc xe đen cũng đã dừng ở ven đường kia. Lái xe kiểu gì vậy không biết, không thấy đèn đỏ à?
Ông ta thở phì phì tức tối đi tới cạnh chiếc xe hơi đen, gõ cửa muốn tài xế xuống xe.
Cửa sau xe mở ra, Nghiêm Lôi Hải lui về phía sau một bước, muốn nhìn rõ người trong xe. Mới vừa cúi đầu xuống, áo đã bị người bên trong túm chặt, mạnh tay kéo tuột vào bên trong.
“Các anh là ai? Cứu tôi với...” Nghiêm Lôi Hải hoảng sợ. Sinh tồn bao lâu nay trong giới nhà giàu, ông ta đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lúc bối rối vẫn nhớ lấy khăn tay trong túi mình vứt xuống đất.
Người trong xe đều bịt mặt, sau khi túm được Nghiêm Lôi Hải lên xe thì lập tức lấy một mảnh vải nhét chặt miệng ông ta, rồi lại dùng vải đen bịt mắt ông ta lại.
“Xong, lái xe!” Người ngồi sau nói.
Nghiêm Lôi Hải toát mồ hôi lạnh. Ông ta bị bắt cóc? Sao lại cố tình chọn thời điểm này? Ai cũng biết ông ta đã không còn là Tổng tài Tập đoàn Nghiêm Thị, bắt cóc ông ta thì có lợi gì?
“Ưm ưm!” Nghiêm Lôi Hải vặn vẹo thân mình, ú ớ nói gì đó. Ông ta nhìn thấy xe của Nghiêm Túc vừa lướt qua xe bọn họ.
“Đánh hắn ngất, tránh gặp rắc rối.” Người phía trước ra lệnh.
Nghiêm Lôi Hải còn chưa kịp phản đối, sau gáy liền cảm nhận được một cơn đau sâu sắc, lập tức rơi vào hôn mê.
Đã xảy ra chuyện! Nghiêm Túc thấy xe của Nghiêm Lôi Hải dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, nhưng người lại không thấy tung tích. Lập tức, chuông cảnh báo vang lên trong đầu anh. Anh vội vàng dừng xe bên cạnh, đi đến gần xe Nghiêm Lôi Hải nhìn xung quanh, liền thấy trên mặt đất cách đó không xa có một thứ gì đó màu thẫm. Anh đi tới, nhận ra đó là khăn tay mà Nghiêm Lôi Hải luôn mang theo người.
Bị bắt cóc? Nghiêm Túc cầm khăn tay, đáy mắt hiện lên tia sáng sắc nhọn.
Anh suy nghĩ trong chốc lát, quyết định trước tiên gọi điện về nói với Vu Tố Hà một tiếng, tạm thời không nên báo cảnh sát, kêu người cho xe cẩu lại đây kéo xe của Nghiêm Lôi Hải đi.
Vu Tố Hà nhận được tin bèn lập tức cùng Bình An tới đây gặp Nghiêm Túc. Ba người còn chưa tìm ra được đối sách nào thì Nghiêm lão phu nhân đã gọi tới cho họ, bảo họ nhanh chóng chạy đến nhà bà.
Mới vừa có người gọi điện thoại cho bà cụ, nói là Nghiêm Lôi Hải đang trong tay bọn chúng, muốn Nghiêm gia chuẩn bị ba chục triệu tiền chuộc.
Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau, “Đi về trước đi.”
Ôn Nguyệt Nga làm? Nếu không phải bà ta, vậy thì còn có thể là ai? Như thế thì thật là trùng hợp quá ngẫu nhiên rồi...
“Chúng ta đi thôi!” Ôn Nguyệt Nga không nhìn Nghiêm Lôi Hải, kéo Ôn Quốc Hoa quay người đi ngay.
“Cô thật sự đồng ý ly hôn với nó? Vậy thì dễ cho nó quá rồi!” Ôn Quốc Hoa thật không ngờ Ôn Nguyệt Nga lại đồng ý với yêu cầu của Nghiêm Lôi Hải, cau mày buồn bực hạ giọng hỏi Ôn Nguyệt Nga.
“Trái tim anh ấy đã không còn dành cho em nữa, em giữ lại thân thể thì có ích gì?” Ôn Nguyệt Nga cười thê lương thảm thiết, ra vẻ như mình bị vứt bỏ một cách vô lý, đối mặt với việc chồng thay lòng đổi dạ mà không thể làm gì được.
Nghiêm Lôi Hải nghe được lời này của bà ta thì dời mắt sang chỗ khác, không muốn tiếp tục cãi cọ với Ôn Nguyệt Nga.
Ôn Nguyệt Nga thấy thái độ này của ông ta thì trong lòng hạ quyết định, nói với Ôn Quốc Hoa, “Chúng ta về đi!”
Hai anh em rời Nghiêm gia, trở lại biệt thự. Nghiêm Hân đã chờ mỏi mắt, vừa trông thấy Ôn Nguyệt Nga về thì lập tức hỏi, “Mẹ, thảo luận sao rồi? Ba chịu đổi ý chứ?”
“Đổi ý cái gì, mẹ cháu đã đồng ý ly hôn rồi.” Ôn Quốc Hoa tức giận trả lời.
Nghiêm Hân kinh ngạc nhìn Nguyệt Nga, mặt đầy vẻ không tin và bất mãn, “Mẹ, mẹ đồng ý ly hôn? Tại sao, tại sao lại đồng ý?”
Ôn Nguyệt Nga kéo Nghiêm Hân ngồi xuống, thở dài, “Cho dù mẹ không đồng ý thì cũng phải ly hôn. Thay vì lôi nhau ra Tòa, không bằng đồng ý với ổng cho rồi. Tiểu Hân, nếu như lên Tòa án, thân thế của con sẽ bị thông cáo toàn thiên hạ, đến lúc đó thanh danh của con...”
“Chẳng lẽ như thế này là tốt cho con sao?” Nghiêm Hân hất tay Ôn Nguyệt Nga ra, nhìn bà ta trách cứ, “Chẳng lẽ mẹ với ba đột nhiên ly hôn thì đám phóng viên kia sẽ không vạch lá tìm sâu à, đến lúc đó chuyện con là con riêng lẽ nào lại không bị phơi bày ra ánh sáng?”
“Thế con cho rằng ổng còn có thể đuổi theo nhận con là con gái à?” Ôn Nguyệt Nga lắc lắc đầu, “Tiểu Hân, mẹ còn có tiền để dành, chi bằng chúng ta rời khỏi Trung Quốc, ra nước ngoài sống đi.”
Nghiêm Hân la lên phản đối, “Tại sao con phải chạy trốn ra nước ngoài? Tại sao con lại để cho mấy kẻ đó được như ý. Con không muốn!”
“Vậy con muốn thế nào? Giờ con có quỳ gối trước mặt Nghiêm Lôi Hải, ông ta chưa chắc đã liếc mắt nhìn con một cái. Mẹ hiểu người đàn ông này hơn con. Đúng là trước kia ông ta rất thương con, nhưng vì phát hiện con không phải là con ruột của ổng, bây giờ ổng chỉ có ghét bỏ con mà thôi. Sự tồn tại của con nhắc nhở đến nỗi sỉ nhục của ông ta. Con hiểu không?” Ôn Nguyệt Nga cũng đâu muốn nói nặng như vậy, nhưng tính con gái quá bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu hiểu, bà ta đành phải dùng biện pháp này.
Mặt Nghiêm Hân trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.
“Di chúc thì sao? Nghiêm Lôi Hải còn chưa thay đổi di chúc chứ?” Ôn Quốc Hoa đột nhiên hỏi.
Ôn Nguyệt Nga lắc đầu, “Chắc chưa kịp, không thấy luật sư gọi điện thoại cho em. Nếu ông ta sửa di chúc, luật sư sẽ phải điện cho em.”
“Nghiêm Lôi Hải tuyệt tình với cô như vậy, chẳng lẽ cô không hề tức giận?” Ôn Quốc Hoa hỏi.
Mặt Ôn Nguyệt Nga hiện lên vẻ oán hận, “Sao lại không! Em theo ông ta hơn nửa đời người, bây giờ ông ta nói ly hôn thì liền ly hôn. Em làm sao không hận ông ta cho được.”
“Nếu vậy, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Cứ lột của hắn một mớ coi như là trả thù Nghiêm gia, đồng thời cũng có thêm một đảm bảo cho tương lai của cô và Tiểu Hân.” Ôn Quốc Hoa to nhỏ.
“Anh nói xem phải làm sao?” Ôn Nguyệt Nga nghi ngờ hỏi.
“Tìm vài đứa tin được, trói hắn lại.” Ôn Quốc Quang hạ thấp giọng, “Chuyện này cứ giao cho anh.”
Ôn Nguyệt Nga trợn mắt há hốc mồm, “Ý anh là... muốn bắt cóc ổng?”
Bà ta chỉ định trước tiên cứ đồng ý ly hôn với Nghiêm Lôi Hải, tối nay lập tức mang Tiểu Hân đi du lịch khỏi tỉnh, rồi kéo dài một khoảng thời gian nữa cho mọi việc yên ắng lại mới quay về, chứ không hề nghĩ tới việc dùng một biện pháp cực đoan thế này.
Bây giờ bà ta hận Nghiêm Lôi Hải, cũng đang nghĩ biện pháp để trả thù ông ta, nhưng thật sự muốn bắt cóc sao?
“Cứ làm vậy đi!” Nghiêm Hân giành trước Ôn Nguyệt Nga mà lên tiếng đồng ý, nghiến răng ken két nói, “Nếu có thể bắt cóc được luôn Phương Bình An thì càng tốt.”
Ôn Quốc Hoa phủ quyết ngay lập tức, “Không được, không thể động đến Phương Bình An, sau lưng nó có Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc, chúng ta không có khả năng muốn động là động được.”
Nghiêm Hân bĩu môi, “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
“Để bác đi liên hệ, hai người ở lại chỗ này đừng đi đâu hết, hoặc là đến ở nhà bạn đi. Đến lúc đó sẽ không hoài nghi đến hai mẹ con.” Ôn Quốc Hoa nói.
Ôn Nguyệt Nga do dự một lát, nhưng rồi bị Nghiêm Hân cùng Ôn Quốc Hoa kiên trì thuyết phục nên đành phải gật đầu, “Bắt cóc ông ta thì được, nhưng đừng động tới mạng người.”
“Giết hắn cũng chẳng có ích gì cho chúng ta.” Ôn Quốc Hoa nói.
Buổi tối, Nghiêm Túc và Vu Tố Hà cùng trở lại biệt thự tại Phượng Hoàng Thành, Bình An đã ở trong nhà chờ họ.
Nghe họ kể về tình huống Ôn Nguyệt Nga đến Nghiêm gia sáng nay.
“Đồng ý ly hôn? Thoải mái vậy á?” Bình An kinh ngạc hỏi. Không phải cô nhỏ nhen, chứ thật sự nhìn thế nào Ôn Nguyệt Nga cũng không giống loại người dễ thuyết phục như vậy.
“Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng phải đợi ngày mai ký tên xong mới tính. Ai biết ngày mai còn giở quẻ gì không.” Nghiêm Túc nói.
“Con nghi Ôn Nguyệt Nga còn có mục đích khác?” Vu Tố Hà hỏi.
Sắc mặt Nghiêm Túc trở nên nghiêm trọng, “Mẹ, Ôn Nguyệt Nga là người thế nào, trong thâm tâm chúng ta ai cũng đều rõ. Con không tin bà ta đồng ý ly hôn một cách dễ dàng như vậy.”
Vu Tố Hà than một tiếng, “Haiz, chắc không đến mức làm chuyện gì hại tới ba con đâu. Dù gì cũng chung sống nhiều năm vậy mà.”
Trong lòng Bình An cũng cảm thán. Bỏ qua một bên chuyện mẹ con Ôn Nguyệt Nga có đáng bị vậy hay không, thì cách Nghiêm Lôi Hải xử lý hai người đó quả thật là quá tuyệt tình. Cho dù không phải ruột rà, nhưng dẫu sao cũng đã coi như con gái mà nuôi nấng hai mươi năm, bây giờ lập tức phủi tay coi như chẳng dính dáng gì hết, còn làm quyết liệt mạnh tay như vậy, có thể thấy được người đàn ông này cũng không thật sự đáng để cho phụ nữ nào hy sinh cho ông ta.
Cô lại một lần nữa âm thầm thấy may mắn cho Vu Tố Hà vì đã rời khỏi người đàn ông này mà sống cuộc sống thoải mái tự tại hơn chục năm qua.
“Ngày mai để con đi đón ông ta.” Nghiêm Túc nói. Mặc dù không có tình cảm cha con sâu sắc đối với Nghiêm Lôi Hải, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy ông ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi thảo luận vài câu, mọi người đều về phòng của mình nghỉ ngơi, không nói đến chuyện này nữa.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc gọi điện hỏi Nghiêm Lôi Hải hẹn với Ôn Nguyệt Nga mấy giờ sẽ đến Phòng Luật sư. Nghiêm Lôi Hải nói hẹn lúc mười giờ.
Chín giờ, Nghiêm Túc từ nhà xuất phát, nói với Nghiêm Lôi Hải sẽ đến đón ông ta.
Nghiêm Lôi Hải lại cảm thấy Nghiêm Túc chuyện bé xé ra to, từ chối thẳng thừng là không cần, ông ta đã tự lái xe trên đường đến phòng luật sư rồi.
Cứ cảm giác không đúng thế nào... Nghiêm Túc chau đôi mày kiếm. Với hiểu biết của anh về Ôn Nguyệt Nga, người đàn bà này không phải là loại người ‘lùi một bước trời cao biển rộng’. Nghĩ đến điểm này, anh không chút do dự xoay tay lái, đổi hướng chạy về phía phòng luật sư.
Nghiêm Lôi Hải vừa lái xe vừa nghe nhạc jazz, trong tâm trạng thoải mái nhất dạo gần đây. Cuối cùng thì có thể ly hôn với Ôn Nguyệt Nga, về sau không còn phải nhìn thấy kẻ đã khiến ông ta cảm thấy sỉ nhục nữa, tâm trạng sao không thoải mái cho được?
Không phải ông ta không có tình cảm với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, nhưng tình cảm này nếu so với việc bị sỉ nhục vì bị bọn họ lừa gạt và bị cắm sừng thì hiển nhiên ông ta có thể dễ dàng lựa chọn phương pháp hữu ích nhất đối với mình.
Xe lên đường vành đai hai, chưa tới nửa tiếng nữa là có thể tới nơi rồi.
Chẳng là lúc này là giờ cao điểm, vì để tránh kẹt xe, ông ta chọn đi đường vành đai vòng khá xa nhưng không bị kẹt để đi vào nội thành. Nghiêm Lôi Hải lo hát theo nhạc nên không phát hiện phía sau có một chiếc xe tải nhỏ luôn đi theo tự nãy giờ.
Đường vành đai khá yên tĩnh, dòng xe cộ rất ít, Nghiêm Lôi Hải tăng nhanh hơn chân ga.
Lúc sắp vượt qua ngã tư đường, bên trái đột nhiên vọt ra một chiếc xe hơi đen. Ông ta vội vàng đạp thắng, đuôi xe trượt sang một bên, suýt chút nữa thì đụng vào rào chắn ven đường.
Nhưng rồi vẫn không tránh khỏi sự va chạm. Đầu ông ta đập vào tay lái, choáng váng mất một lúc.
Lúc này điện thoại vang lên, do Nghiêm Túc gọi tới. Ông ta nén đau nơi trán mà nghe điện thoại, nói cho Nghiêm Túc biết vị trí của mình, nhưng không có nói cho anh biết tình huống của mình.
Ui da, chết tiệt!
Nghiêm Lôi Hải cúp điện thoại, bụm trán mở cửa xe, tính đi đến lý luận với chủ chiếc xe đen cũng đã dừng ở ven đường kia. Lái xe kiểu gì vậy không biết, không thấy đèn đỏ à?
Ông ta thở phì phì tức tối đi tới cạnh chiếc xe hơi đen, gõ cửa muốn tài xế xuống xe.
Cửa sau xe mở ra, Nghiêm Lôi Hải lui về phía sau một bước, muốn nhìn rõ người trong xe. Mới vừa cúi đầu xuống, áo đã bị người bên trong túm chặt, mạnh tay kéo tuột vào bên trong.
“Các anh là ai? Cứu tôi với...” Nghiêm Lôi Hải hoảng sợ. Sinh tồn bao lâu nay trong giới nhà giàu, ông ta đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lúc bối rối vẫn nhớ lấy khăn tay trong túi mình vứt xuống đất.
Người trong xe đều bịt mặt, sau khi túm được Nghiêm Lôi Hải lên xe thì lập tức lấy một mảnh vải nhét chặt miệng ông ta, rồi lại dùng vải đen bịt mắt ông ta lại.
“Xong, lái xe!” Người ngồi sau nói.
Nghiêm Lôi Hải toát mồ hôi lạnh. Ông ta bị bắt cóc? Sao lại cố tình chọn thời điểm này? Ai cũng biết ông ta đã không còn là Tổng tài Tập đoàn Nghiêm Thị, bắt cóc ông ta thì có lợi gì?
“Ưm ưm!” Nghiêm Lôi Hải vặn vẹo thân mình, ú ớ nói gì đó. Ông ta nhìn thấy xe của Nghiêm Túc vừa lướt qua xe bọn họ.
“Đánh hắn ngất, tránh gặp rắc rối.” Người phía trước ra lệnh.
Nghiêm Lôi Hải còn chưa kịp phản đối, sau gáy liền cảm nhận được một cơn đau sâu sắc, lập tức rơi vào hôn mê.
Đã xảy ra chuyện! Nghiêm Túc thấy xe của Nghiêm Lôi Hải dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, nhưng người lại không thấy tung tích. Lập tức, chuông cảnh báo vang lên trong đầu anh. Anh vội vàng dừng xe bên cạnh, đi đến gần xe Nghiêm Lôi Hải nhìn xung quanh, liền thấy trên mặt đất cách đó không xa có một thứ gì đó màu thẫm. Anh đi tới, nhận ra đó là khăn tay mà Nghiêm Lôi Hải luôn mang theo người.
Bị bắt cóc? Nghiêm Túc cầm khăn tay, đáy mắt hiện lên tia sáng sắc nhọn.
Anh suy nghĩ trong chốc lát, quyết định trước tiên gọi điện về nói với Vu Tố Hà một tiếng, tạm thời không nên báo cảnh sát, kêu người cho xe cẩu lại đây kéo xe của Nghiêm Lôi Hải đi.
Vu Tố Hà nhận được tin bèn lập tức cùng Bình An tới đây gặp Nghiêm Túc. Ba người còn chưa tìm ra được đối sách nào thì Nghiêm lão phu nhân đã gọi tới cho họ, bảo họ nhanh chóng chạy đến nhà bà.
Mới vừa có người gọi điện thoại cho bà cụ, nói là Nghiêm Lôi Hải đang trong tay bọn chúng, muốn Nghiêm gia chuẩn bị ba chục triệu tiền chuộc.
Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau, “Đi về trước đi.”
Ôn Nguyệt Nga làm? Nếu không phải bà ta, vậy thì còn có thể là ai? Như thế thì thật là trùng hợp quá ngẫu nhiên rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook