Bình An Trọng Sinh
-
Chương 249: Ảnh chụp
Tô Cầm lấy thẻ ra, nhét vào máy ATM, nhập mật mã, nhấn phím Kiểm số dư. Số tiền hiển hiện trên màn hình đã gần bảy con số, dù có trích ra một trăm ngàn tệ để đưa cho Đỗ Hiểu Mị thì đối với cô ta cũng không có bất kỳ áp lực nào.
Nhưng cô ta không muốn lấy ra, không muốn Đỗ Hiểu Mị hưởng lợi!
Như Phương Bình An đã nói, lần này cho Đỗ Hiểu Mị 100 ngàn, lần sau nếu ả lại tiếp tục uy hiếp cô ta thì chẳng lẽ lại đưa nữa sao? Cô ta cũng không phải là máy rút tiền, không thể nào để mặc Đỗ Hiểu Mị ta cần ta cứ lấy như vậy. Cô ta phải nghĩ ra một biện pháp mới được. Vốn dĩ cô ta muốn lợi dụng đẩy Phương Bình An ra đối phó trực tiếp với Đỗ Hiểu Mị, nhưng Phương Bình An dường như đã nhìn thấu dụng tâm của cô ta, thế nên không hề ra mặt thay cô ta...
Hiện tại trừ Phương Bình An ra, cô ta không nghĩ còn có ai có thể giúp cô ta cả.
Tô Cầm còn đang do dự không biết có nên vào ngân hàng rút tiền hay không thì Đỗ Hiểu Mị lại gọi điện thoại cho cô ta.
“Nghe...” Đáy mắt Tô Cầm thoáng qua nét âm u, thật muốn ném điện thoại ra xa. Nhưng cô ta không thể làm vậy, nên vẫn gắng gượng nhận điện thoại.
“Tô Cầm, hôm nay đã là ngày cuối cùng, tiền của cô chuẩn bị xong chưa?” Giọng Đỗ Hiểu Mị truyền tới, nghe vào tai cảm giác có mấy phần lạnh lẽo.
“Tôi còn đang chuẩn bị, cô đợi thêm hai ngày được không?” Tô Cầm ra vẻ đáng thương xin xỏ.
Đỗ Hiểu Mị quát lên, “Tôi không có thời gian để đùa với cô đâu. Tô Cầm, tối nay nếu tôi không lấy được tiền, cô chờ sáng sớm mai trở thành danh nhân đi!”
Tô Cầm vội vàng kêu lên, “Đừng, cô trăm ngàn lần đừng làm vậy. Tôi sẽ lấy tiền đưa cho cô. Đến lúc đó, cô phải trả lại phim âm bản cho tôi.”
Đỗ Hiểu Mị cười lên ha ha, “Thật ra cô cũng có thể không cần đưa cho tôi 100 ngàn...”
“Cô muốn làm gì thế?” Tô Cầm không ngu, lập tức hiểu được lời nói của Đỗ Hiểu Mị chứa đầy hàm ý.
“Phương Bình An bây giờ chắc còn chưa biết cô là ai đâu nhỉ. Chỉ cần cô dụ cô ta tới đây... để cô ta chụp hình lõa thể thay cho những tấm hình của cô, tôi sẽ chẳng cần lấy của cô một xu nào hết, còn có thể trả lại toàn bộ phim ảnh cho cô. Thấy sao hả?” Ả chưa từng quên ả có ngày hôm nay đều là do Bình An ban tặng. Tại sao con oắt kia lại được hưởng thụ cuộc sống chí cao vô thượng, tại sao nó có thể mãi luôn hạnh phúc như vậy? Tại sao khi chính ả chỉ còn lại hai bàn tay trắng thì nó vẫn còn có thể vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.
Chỉ cần nghĩ đến việc Phương Bình An sẽ được gả cho Nghiêm Túc, sau đó có được một cuộc sống thượng lưu mà ả nằm mơ cũng muốn được hưởng, thì lòng dạ ả liền đố kị đến phát điên.
Ả muốn phá hủy Phương Bình An, ả muốn phá hủy Phương Bình An...
Tô Cầm không lập tức đáp ứng, cũng không có cự tuyệt. Lấy ảnh lõa thể của Phương Bình An để đổi lấy ảnh lõa thể của cô ta... Không thể phủ nhận, cô ta động lòng, nhưng cô ta cũng không biết mình có thể hẹn được Phương Bình An hay không.
Không phải cô ta muốn hại Phương Bình An. Nhưng dù gì Phương Bình An cũng là thiên kim của Tập đoàn Phương Thị, tiền bạc đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ, dù Đỗ Hiểu Mị có uy hiếp cô ấy để đòi tiền thì bao nhiêu mà cô ấy chẳng xuất ra được? Còn cô ta thì không giống vậy, số tiền để dành này của cô ta phải khổ cực lắm mới có được.
“Thế nào, chẳng lẽ cô muốn hình lõa thể của mình được trưng ra cho người ta thưởng thức?” Đỗ Hiểu Mị đợi không được Tô Cầm trả lời, giọng nói có hơi sốt ruột.
“Tôi chỉ có thể thử xem, không nhất định có thể làm cho Phương Bình An đến nơi hẹn đâu.” Tô Cầm vội vàng nói.
Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng cười một tiếng, “Tối nay cô chỉ cần lừa Phương Bình An đến nhà cô là được, những chuyện khác để tôi sắp xếp!”
“Nhà tôi?” Tô Cầm kinh ngạc kêu lên, “Với quan hệ giữa tôi và cô ấy thì làm sao cô ấy có thể đến nhà tôi được?”
“Tự cô nghĩ biện pháp đi!” Đỗ Hiểu Mị nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Cầm trợn mắt nhìn điện thoại di động, cau mày nghĩ xem phải mở miệng hẹn Phương Bình An đến nhà thế nào. Nếu Phương Bình An nhận ra cô ta bắt tay với Đỗ Hiểu Mị để hãm hại mình thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Cô ta không sợ sau này Phương Bình An sẽ trả thù cô ta, mà cô ta sợ Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi. Hai người đàn ông này vì Phương Bình An nhất định sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết...
Bất cứ lựa chọn nào đối với cô ta cũng không có chỗ nào tốt cả. Vậy cô ta nên đứng về bên nào?
Đứng ở bên Đỗ Hiểu Mị, cô ta sẽ cùng lúc đắc tội với Nghiêm Túc cùng Phương Hữu Lợi; còn nếu như giúp Bình An, cô ta còn có thể có cơ hội cầm lại ảnh lõa thể của mình!
Đúng vậy. Có cơ hội còn tốt hơn là không có cơ hội chứ! Lòng Tô Cầm mới vừa dao động muốn lợi dụng Phương Bình An để lấy lại ảnh chụp của mình thì đột nhiên cảm thấy làm như vậy mới đúng là cách ngu xuẩn nhất.
Cô ta vội vàng cầm di động lên, chọn số của Bình An.
Bình An nghe xong điện thoại từ Tô Cầm thì xoay người nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài. Lúc này đã vào thu, khí trời bắt đầu hơi se lạnh, cô nhớ kiếp trước cũng chính vào mùa này cô biết được Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị phản bội cô.
Đỗ Hiểu Mị đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cô thân bại danh liệt. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị thu tay lại, không muốn đẩy ả đàn bà này đến đường cùng, nhưng hiển nhiên ả không hề ngẫm lại và thấy được lòng tốt của cô.
Nếu đã thế, cô cứ đơn giản cộng sổ thù mới hận cũ để tính một lần cho rõ ràng!
Chẳng qua, giờ cô còn phải đợi Lê Thiên Thần. Đã sắp ba ngày rồi mà chẳng nhận được chút tin tức nào, chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm kẻ mang tội giết người bị truy nã khắp nơi hay sao?
Với sự hiểu biết của cô về Lê Thiên Thần, hắn chưa bao giờ là người để cho mình phải chịu uất ức. Ngày đó hắn quay về chỗ cư ngụ của mình chắc chắn không chỉ là đi dạo ngang qua mà thôi. Nếu cô đoán không lầm, hắn phải về đó để lấy một thứ gì đó rất quan trọng, nếu không hắn sẽ không mạo hiểm khả năng bị cảnh sát bắt cũng phải trở về căn nhà thuê đó.
Thứ gì có thể khiến hắn phải mạo hiểm?
Mắt Bình An đột nhiên sáng lên. Chứng cứ rửa tiền của Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần chứ gì?
Nếu như Lê Thiên Thần đồng ý ra tòa làm chứng tố cáo Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần lợi dụng hắn ở công ty để rửa tiền thì chẳng những có thể khiến cho cha con Đoàn Quan Quần bị trừng phạt, mà người lúc ấy đã vô tình không biết mà hạ bút ký các văn bản cũng sẽ không bị nghi vấn...
Nhưng liệu Lê Thiên Thần sẽ đồng ý chứ? Cho đến giờ hắn vẫn còn chưa xuất hiện.
Bình An nhẹ thở dài một hơi, cầm túi xách ra khỏi văn phòng. Trưa nay cô có hẹn ăn cơm với Hồng Dịch Vũ, đúng lúc cô cũng muốn nói với anh một chút về chuyện của Tô Cầm.
Cô vốn định tìm Nghiêm Túc, nhưng mà anh đi công tác rồi.
Lúc ăn cơm, Bình An đem chuyện Đỗ Hiểu Mị muốn hại cô nói sơ với Hồng Dịch Vũ. Tối nay cô muốn đến nơi hẹn, nhưng một người thì nhất định sẽ ứng phó không được, có Hồng Dịch Vũ tiếp ứng phía sau thì cô sẽ an toàn hơn.
Hồng Dịch Vũ nghe cô kể việc Đỗ Hiểu Mị muốn hãm hại cô thì trên mặt lộ vẻ lo âu, “Tối nay cô không thể đi, ai biết ả đàn bà kia sẽ làm tới chuyện gì.”
“Không đi mới càng không biết ả muốn làm gì.” Bình An thản nhiên, “Anh Hồng, anh yên tâm, em sẽ không có việc gì đâu. Chẳng phải còn có anh đó sao?”
Hồng Dịch Vũ nhìn cô liền biết mình không thể thay đổi được quyết định của cô, “Tô Cầm này tóm lại là ai thế?”
Bình An lúc này mới sực nhớ Hồng Dịch Vũ còn không biết thư ký Tần Tố của Lục Vân Đình chính là Tô Cầm, “Thật ra Tô Cầm chính là Tần Tố, chắc anh còn nhớ chuyện ba năm trước đây em suýt nữa thì bị tạt axit chứ...”
Nghe Bình An nói xong lai lịch của Tô Cầm, mặt mày Hồng Dịch Vũ càng nhăn ghê hơn, “Bình An, Tô Cầm cũng không phải là người tốt đâu, tôi lo là cô ta đang cố ý dẫn dụ cô đến nhà cô ta đấy.”
“Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, tối nay em nhất định phải đến xem xem thế nào.” Bình An quật cường nói.
Hồng Dịch Vũ thở dài, “Vậy anh sẽ đi theo phía sau em. Em phải luôn kết nối điện thoại với anh, có chuyện gì thì anh sẽ lập tức xông vào.”
Bình An gật đầu, “Emm biết rồi.”
Buổi chiều sau khi tan sở, Bình An và Tô Cầm cùng ăn cơm ở nhà ăn công ty. Tô Cầm cực kỳ lo lắng nhìn Bình An, không biết rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì. Biết rõ Đỗ Hiểu Mị có lòng muốn hại mình thế mà cô ấy còn muốn đi cùng cô ta về nhà, thậm chí còn không làm bất cứ chuẩn bị gì... ngay cả người cùng đi cũng không có.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Bình An dẫn người cùng đến nhà cô ta thì chẳng phải Đỗ Hiểu Mị sẽ biết mình bán đứng cô ả đó sao?
“Đi thôi!” Sau khi cơm nước xong, Bình An đứng lên nói với Tô Cầm.
Tô Cầm nuốt nuốt nước bọt, “Cô thật sự cứ vậy mà đi lên đấy à?” Chỗ ở của cô ta cách công ty không xa, lái xe mười phút là đã đến.
“Chẳng lẽ tôi nên sợ cô ta sẽ ăn thịt tôi?” Bình An buồn cười hỏi, chân đã đi ra khỏi phòng ăn, bước đến bãi đậu xe lấy xe.
“Lát nữa tôi sẽ lấy nước cho cô uống. Cô đừng sợ, tôi sẽ đưa nước sạch cho cô.” Đỗ Hiểu Mị đưa mấy thứ thuốc kia cô ta sẽ cẩn thận đổi đi. Bây giờ cô ta và Phương Bình An ngồi chung xuồng, cả hai đều không thể xảy ra chuyện.
Bình An từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.
Đến nhà Tô Cầm, Bình An bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. Cô biết, Đỗ Hiểu Mị đã hẹn trước với Tô Cầm, rằng đợi lúc cô té xỉu rồi ả sẽ xuất hiện.
Tô Cầm rót cho Bình An một ly nước.
Bình An nhìn cô ta cười cười, đổ một nửa ly lên mặt sàn, sau đó nói với Tô Cầm, “Bây giờ cô lập tức gọi điện cho Đỗ Hiểu Mị, bảo cô ta lên đây đi.”
Đỗ Hiểu Mị hiện giờ nhất định đang chờ sẵn ở dưới lầu rồi.
“A, được!” Tô Cầm kích động gật đầu, “Vậy... Vậy cô...”
“Tí nữa cô cứ làm y như tôi nói là được.” Bình An thản nhiên dặn.
Tô Cầm ừ, gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Mị, “Được rồi đó, cô đang ở đâu? A, vậy cô lên đây đi.”
Không tới mấy phút, chuông cửa liền vang lên. Tô Cầm liếc mắt nhìn Bình An nằm oặt trên ghế sa lon một cái rồi mang sắc mặt trắng bệch ra mở cửa, lập tức nói với Đỗ Hiểu Mị, “Phim đâu? Cô đã nói chỉ cần đưa cô ta tới thì cô lập tức trả lại phim cho tôi.”
Đỗ Hiểu Mị ném cho Tô Cầm cuộn phim âm bản chỉ lớn bằng cái móng tay, “Cô lấy thứ tôi giao cho cô đưa cho cô ta uống rồi hả?”
Tô Cầm cầm cuộn phim, nhìn nhìn Bình An, gật đầu một cái thật mạnh.
“Lại đó cởi quần áo cô ta ra đi.” Đỗ Hiểu Mị sai Tô Cầm.
“Cô muốn chụp ảnh ngay chỗ này á?” Tô Cầm trợn tròn mắt nhìn Đỗ Hiểu Mị, “Cô sẽ hại tôi trở thành đồng phạm của cô đấy.”
Đỗ Hiểu Mị cười hì hì vài tiếng đầy âm hiểm, “Chẳng lẽ bây giờ cô không phải là đồng lõa với tôi sao? Cô ta là do cô dẫn tới, hạ thuốc mê cũng là cô, cô cho rằng sau khi cô ta tỉnh lại thì không biết là chính cô giở trò quỷ đó hả?”
Trong lòng Tô Cầm phát lạnh đến rùng mình. Thật may ban đầu cô ta không thật sự nghe theo lời của Đỗ Hiểu Mị, nếu không bây giờ cũng chỉ là con tốt thí bị cô ả lợi dụng mà thôi.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì Phương Bình An? Đây là phạm pháp.” Tô Cầm lớn tiếng hỏi.
“Phạm pháp thì sao chứ?” Đỗ Hiểu Mị hừ lạnh, “Chỉ cần đưa được hình lõa thể của con oắt này lên internet thì cho dù là phạm pháp tôi cũng sẽ làm.”
“Cô... bỏ thuốc lén chụp hình lõa thể của Phương Bình An, không sợ ngồi tù sao?” Tô Cầm hét hỏi.
“Để coi đến lúc đó cô ta dám báo cảnh sát không.” Đỗ Hiểu Mị tự mình đi tới, ngừng lại cạnh ghế sofa, đưa tay muốn cởi quần áo Bình An xuống.
Nhưng cô ta không muốn lấy ra, không muốn Đỗ Hiểu Mị hưởng lợi!
Như Phương Bình An đã nói, lần này cho Đỗ Hiểu Mị 100 ngàn, lần sau nếu ả lại tiếp tục uy hiếp cô ta thì chẳng lẽ lại đưa nữa sao? Cô ta cũng không phải là máy rút tiền, không thể nào để mặc Đỗ Hiểu Mị ta cần ta cứ lấy như vậy. Cô ta phải nghĩ ra một biện pháp mới được. Vốn dĩ cô ta muốn lợi dụng đẩy Phương Bình An ra đối phó trực tiếp với Đỗ Hiểu Mị, nhưng Phương Bình An dường như đã nhìn thấu dụng tâm của cô ta, thế nên không hề ra mặt thay cô ta...
Hiện tại trừ Phương Bình An ra, cô ta không nghĩ còn có ai có thể giúp cô ta cả.
Tô Cầm còn đang do dự không biết có nên vào ngân hàng rút tiền hay không thì Đỗ Hiểu Mị lại gọi điện thoại cho cô ta.
“Nghe...” Đáy mắt Tô Cầm thoáng qua nét âm u, thật muốn ném điện thoại ra xa. Nhưng cô ta không thể làm vậy, nên vẫn gắng gượng nhận điện thoại.
“Tô Cầm, hôm nay đã là ngày cuối cùng, tiền của cô chuẩn bị xong chưa?” Giọng Đỗ Hiểu Mị truyền tới, nghe vào tai cảm giác có mấy phần lạnh lẽo.
“Tôi còn đang chuẩn bị, cô đợi thêm hai ngày được không?” Tô Cầm ra vẻ đáng thương xin xỏ.
Đỗ Hiểu Mị quát lên, “Tôi không có thời gian để đùa với cô đâu. Tô Cầm, tối nay nếu tôi không lấy được tiền, cô chờ sáng sớm mai trở thành danh nhân đi!”
Tô Cầm vội vàng kêu lên, “Đừng, cô trăm ngàn lần đừng làm vậy. Tôi sẽ lấy tiền đưa cho cô. Đến lúc đó, cô phải trả lại phim âm bản cho tôi.”
Đỗ Hiểu Mị cười lên ha ha, “Thật ra cô cũng có thể không cần đưa cho tôi 100 ngàn...”
“Cô muốn làm gì thế?” Tô Cầm không ngu, lập tức hiểu được lời nói của Đỗ Hiểu Mị chứa đầy hàm ý.
“Phương Bình An bây giờ chắc còn chưa biết cô là ai đâu nhỉ. Chỉ cần cô dụ cô ta tới đây... để cô ta chụp hình lõa thể thay cho những tấm hình của cô, tôi sẽ chẳng cần lấy của cô một xu nào hết, còn có thể trả lại toàn bộ phim ảnh cho cô. Thấy sao hả?” Ả chưa từng quên ả có ngày hôm nay đều là do Bình An ban tặng. Tại sao con oắt kia lại được hưởng thụ cuộc sống chí cao vô thượng, tại sao nó có thể mãi luôn hạnh phúc như vậy? Tại sao khi chính ả chỉ còn lại hai bàn tay trắng thì nó vẫn còn có thể vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.
Chỉ cần nghĩ đến việc Phương Bình An sẽ được gả cho Nghiêm Túc, sau đó có được một cuộc sống thượng lưu mà ả nằm mơ cũng muốn được hưởng, thì lòng dạ ả liền đố kị đến phát điên.
Ả muốn phá hủy Phương Bình An, ả muốn phá hủy Phương Bình An...
Tô Cầm không lập tức đáp ứng, cũng không có cự tuyệt. Lấy ảnh lõa thể của Phương Bình An để đổi lấy ảnh lõa thể của cô ta... Không thể phủ nhận, cô ta động lòng, nhưng cô ta cũng không biết mình có thể hẹn được Phương Bình An hay không.
Không phải cô ta muốn hại Phương Bình An. Nhưng dù gì Phương Bình An cũng là thiên kim của Tập đoàn Phương Thị, tiền bạc đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ, dù Đỗ Hiểu Mị có uy hiếp cô ấy để đòi tiền thì bao nhiêu mà cô ấy chẳng xuất ra được? Còn cô ta thì không giống vậy, số tiền để dành này của cô ta phải khổ cực lắm mới có được.
“Thế nào, chẳng lẽ cô muốn hình lõa thể của mình được trưng ra cho người ta thưởng thức?” Đỗ Hiểu Mị đợi không được Tô Cầm trả lời, giọng nói có hơi sốt ruột.
“Tôi chỉ có thể thử xem, không nhất định có thể làm cho Phương Bình An đến nơi hẹn đâu.” Tô Cầm vội vàng nói.
Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng cười một tiếng, “Tối nay cô chỉ cần lừa Phương Bình An đến nhà cô là được, những chuyện khác để tôi sắp xếp!”
“Nhà tôi?” Tô Cầm kinh ngạc kêu lên, “Với quan hệ giữa tôi và cô ấy thì làm sao cô ấy có thể đến nhà tôi được?”
“Tự cô nghĩ biện pháp đi!” Đỗ Hiểu Mị nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Cầm trợn mắt nhìn điện thoại di động, cau mày nghĩ xem phải mở miệng hẹn Phương Bình An đến nhà thế nào. Nếu Phương Bình An nhận ra cô ta bắt tay với Đỗ Hiểu Mị để hãm hại mình thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Cô ta không sợ sau này Phương Bình An sẽ trả thù cô ta, mà cô ta sợ Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi. Hai người đàn ông này vì Phương Bình An nhất định sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết...
Bất cứ lựa chọn nào đối với cô ta cũng không có chỗ nào tốt cả. Vậy cô ta nên đứng về bên nào?
Đứng ở bên Đỗ Hiểu Mị, cô ta sẽ cùng lúc đắc tội với Nghiêm Túc cùng Phương Hữu Lợi; còn nếu như giúp Bình An, cô ta còn có thể có cơ hội cầm lại ảnh lõa thể của mình!
Đúng vậy. Có cơ hội còn tốt hơn là không có cơ hội chứ! Lòng Tô Cầm mới vừa dao động muốn lợi dụng Phương Bình An để lấy lại ảnh chụp của mình thì đột nhiên cảm thấy làm như vậy mới đúng là cách ngu xuẩn nhất.
Cô ta vội vàng cầm di động lên, chọn số của Bình An.
Bình An nghe xong điện thoại từ Tô Cầm thì xoay người nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài. Lúc này đã vào thu, khí trời bắt đầu hơi se lạnh, cô nhớ kiếp trước cũng chính vào mùa này cô biết được Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị phản bội cô.
Đỗ Hiểu Mị đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cô thân bại danh liệt. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị thu tay lại, không muốn đẩy ả đàn bà này đến đường cùng, nhưng hiển nhiên ả không hề ngẫm lại và thấy được lòng tốt của cô.
Nếu đã thế, cô cứ đơn giản cộng sổ thù mới hận cũ để tính một lần cho rõ ràng!
Chẳng qua, giờ cô còn phải đợi Lê Thiên Thần. Đã sắp ba ngày rồi mà chẳng nhận được chút tin tức nào, chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm kẻ mang tội giết người bị truy nã khắp nơi hay sao?
Với sự hiểu biết của cô về Lê Thiên Thần, hắn chưa bao giờ là người để cho mình phải chịu uất ức. Ngày đó hắn quay về chỗ cư ngụ của mình chắc chắn không chỉ là đi dạo ngang qua mà thôi. Nếu cô đoán không lầm, hắn phải về đó để lấy một thứ gì đó rất quan trọng, nếu không hắn sẽ không mạo hiểm khả năng bị cảnh sát bắt cũng phải trở về căn nhà thuê đó.
Thứ gì có thể khiến hắn phải mạo hiểm?
Mắt Bình An đột nhiên sáng lên. Chứng cứ rửa tiền của Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần chứ gì?
Nếu như Lê Thiên Thần đồng ý ra tòa làm chứng tố cáo Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần lợi dụng hắn ở công ty để rửa tiền thì chẳng những có thể khiến cho cha con Đoàn Quan Quần bị trừng phạt, mà người lúc ấy đã vô tình không biết mà hạ bút ký các văn bản cũng sẽ không bị nghi vấn...
Nhưng liệu Lê Thiên Thần sẽ đồng ý chứ? Cho đến giờ hắn vẫn còn chưa xuất hiện.
Bình An nhẹ thở dài một hơi, cầm túi xách ra khỏi văn phòng. Trưa nay cô có hẹn ăn cơm với Hồng Dịch Vũ, đúng lúc cô cũng muốn nói với anh một chút về chuyện của Tô Cầm.
Cô vốn định tìm Nghiêm Túc, nhưng mà anh đi công tác rồi.
Lúc ăn cơm, Bình An đem chuyện Đỗ Hiểu Mị muốn hại cô nói sơ với Hồng Dịch Vũ. Tối nay cô muốn đến nơi hẹn, nhưng một người thì nhất định sẽ ứng phó không được, có Hồng Dịch Vũ tiếp ứng phía sau thì cô sẽ an toàn hơn.
Hồng Dịch Vũ nghe cô kể việc Đỗ Hiểu Mị muốn hãm hại cô thì trên mặt lộ vẻ lo âu, “Tối nay cô không thể đi, ai biết ả đàn bà kia sẽ làm tới chuyện gì.”
“Không đi mới càng không biết ả muốn làm gì.” Bình An thản nhiên, “Anh Hồng, anh yên tâm, em sẽ không có việc gì đâu. Chẳng phải còn có anh đó sao?”
Hồng Dịch Vũ nhìn cô liền biết mình không thể thay đổi được quyết định của cô, “Tô Cầm này tóm lại là ai thế?”
Bình An lúc này mới sực nhớ Hồng Dịch Vũ còn không biết thư ký Tần Tố của Lục Vân Đình chính là Tô Cầm, “Thật ra Tô Cầm chính là Tần Tố, chắc anh còn nhớ chuyện ba năm trước đây em suýt nữa thì bị tạt axit chứ...”
Nghe Bình An nói xong lai lịch của Tô Cầm, mặt mày Hồng Dịch Vũ càng nhăn ghê hơn, “Bình An, Tô Cầm cũng không phải là người tốt đâu, tôi lo là cô ta đang cố ý dẫn dụ cô đến nhà cô ta đấy.”
“Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, tối nay em nhất định phải đến xem xem thế nào.” Bình An quật cường nói.
Hồng Dịch Vũ thở dài, “Vậy anh sẽ đi theo phía sau em. Em phải luôn kết nối điện thoại với anh, có chuyện gì thì anh sẽ lập tức xông vào.”
Bình An gật đầu, “Emm biết rồi.”
Buổi chiều sau khi tan sở, Bình An và Tô Cầm cùng ăn cơm ở nhà ăn công ty. Tô Cầm cực kỳ lo lắng nhìn Bình An, không biết rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì. Biết rõ Đỗ Hiểu Mị có lòng muốn hại mình thế mà cô ấy còn muốn đi cùng cô ta về nhà, thậm chí còn không làm bất cứ chuẩn bị gì... ngay cả người cùng đi cũng không có.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Bình An dẫn người cùng đến nhà cô ta thì chẳng phải Đỗ Hiểu Mị sẽ biết mình bán đứng cô ả đó sao?
“Đi thôi!” Sau khi cơm nước xong, Bình An đứng lên nói với Tô Cầm.
Tô Cầm nuốt nuốt nước bọt, “Cô thật sự cứ vậy mà đi lên đấy à?” Chỗ ở của cô ta cách công ty không xa, lái xe mười phút là đã đến.
“Chẳng lẽ tôi nên sợ cô ta sẽ ăn thịt tôi?” Bình An buồn cười hỏi, chân đã đi ra khỏi phòng ăn, bước đến bãi đậu xe lấy xe.
“Lát nữa tôi sẽ lấy nước cho cô uống. Cô đừng sợ, tôi sẽ đưa nước sạch cho cô.” Đỗ Hiểu Mị đưa mấy thứ thuốc kia cô ta sẽ cẩn thận đổi đi. Bây giờ cô ta và Phương Bình An ngồi chung xuồng, cả hai đều không thể xảy ra chuyện.
Bình An từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.
Đến nhà Tô Cầm, Bình An bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. Cô biết, Đỗ Hiểu Mị đã hẹn trước với Tô Cầm, rằng đợi lúc cô té xỉu rồi ả sẽ xuất hiện.
Tô Cầm rót cho Bình An một ly nước.
Bình An nhìn cô ta cười cười, đổ một nửa ly lên mặt sàn, sau đó nói với Tô Cầm, “Bây giờ cô lập tức gọi điện cho Đỗ Hiểu Mị, bảo cô ta lên đây đi.”
Đỗ Hiểu Mị hiện giờ nhất định đang chờ sẵn ở dưới lầu rồi.
“A, được!” Tô Cầm kích động gật đầu, “Vậy... Vậy cô...”
“Tí nữa cô cứ làm y như tôi nói là được.” Bình An thản nhiên dặn.
Tô Cầm ừ, gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Mị, “Được rồi đó, cô đang ở đâu? A, vậy cô lên đây đi.”
Không tới mấy phút, chuông cửa liền vang lên. Tô Cầm liếc mắt nhìn Bình An nằm oặt trên ghế sa lon một cái rồi mang sắc mặt trắng bệch ra mở cửa, lập tức nói với Đỗ Hiểu Mị, “Phim đâu? Cô đã nói chỉ cần đưa cô ta tới thì cô lập tức trả lại phim cho tôi.”
Đỗ Hiểu Mị ném cho Tô Cầm cuộn phim âm bản chỉ lớn bằng cái móng tay, “Cô lấy thứ tôi giao cho cô đưa cho cô ta uống rồi hả?”
Tô Cầm cầm cuộn phim, nhìn nhìn Bình An, gật đầu một cái thật mạnh.
“Lại đó cởi quần áo cô ta ra đi.” Đỗ Hiểu Mị sai Tô Cầm.
“Cô muốn chụp ảnh ngay chỗ này á?” Tô Cầm trợn tròn mắt nhìn Đỗ Hiểu Mị, “Cô sẽ hại tôi trở thành đồng phạm của cô đấy.”
Đỗ Hiểu Mị cười hì hì vài tiếng đầy âm hiểm, “Chẳng lẽ bây giờ cô không phải là đồng lõa với tôi sao? Cô ta là do cô dẫn tới, hạ thuốc mê cũng là cô, cô cho rằng sau khi cô ta tỉnh lại thì không biết là chính cô giở trò quỷ đó hả?”
Trong lòng Tô Cầm phát lạnh đến rùng mình. Thật may ban đầu cô ta không thật sự nghe theo lời của Đỗ Hiểu Mị, nếu không bây giờ cũng chỉ là con tốt thí bị cô ả lợi dụng mà thôi.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì Phương Bình An? Đây là phạm pháp.” Tô Cầm lớn tiếng hỏi.
“Phạm pháp thì sao chứ?” Đỗ Hiểu Mị hừ lạnh, “Chỉ cần đưa được hình lõa thể của con oắt này lên internet thì cho dù là phạm pháp tôi cũng sẽ làm.”
“Cô... bỏ thuốc lén chụp hình lõa thể của Phương Bình An, không sợ ngồi tù sao?” Tô Cầm hét hỏi.
“Để coi đến lúc đó cô ta dám báo cảnh sát không.” Đỗ Hiểu Mị tự mình đi tới, ngừng lại cạnh ghế sofa, đưa tay muốn cởi quần áo Bình An xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook