Biếu Tặng Cơ Duyên, Bạo Kích Bồi Thường! ( Dịch)
-
Chương 96: Tư Tưởng Của Con Rất Là Nguy Hiểm! (1)
Editor: Kingofbattle
Lục Huyền chỉ có thể lắc đầu cười .
"Còn có đệ tử nào bị pháp thuật tổn thương? "
Lục Huyền ngắm nhìn bốn phía, nói ra.
"Dạ Có, bất quá đã được an bài cứu chữa, Đại sư huynh đừng lo lắng. "
Có đệ tử cao giọng trả lời.
" Được rồi. "
Lục Huyền nói.
"Tất cả mọi người đều giải tán đi, đừng tụ lại ở chỗ này nữa, ai bị thương thì chữa thương, những người còn lại thì đi sửa chữa kiến trúc tông môn bị phá hư. "
"Vâng Đại Sư Huynh! "
Mọi người đồng thanh hô to.
Giờ này khắc này, trong lòng bọn họ, tuy Lục Huyền còn chưa phải tông chủ, nhưng đã không khác gì tông chủ. Cho nên đối với mỗi lần Lục Huyền ra lệnh, đều gật đầu như gà mổ thóc, kiên quyết đi chấp hành!
Đệ tử tông môn đã dần tản đi, nhưng trên mặt vẫn như trước tràn đầy hưng phấn cùng kích động, vừa đi vừa nói chuyện xôn xao, tựa hồ đã tưởng tượng ra tương lai đầy tươi sáng của chính mình.
"Đại sư huynh. "
Khương Dao Ca đã đi tới.
So với những đệ tử khác, biểu tình trong mắt của nàng là áy náy cùng lo lắng..
Đối với việc Đại sư huynh có thể đánh bại Khương Thanh Tuyết, trong nội tâm nàng tự nhiên là rung động cùng mừng rỡ
Nhưng nghĩ đến Khương Thanh Tuyết vốn có bối cảnh, cùng với tính tình kia, trong nội tâm nàng lại không tự giác mà trở nên lo lắng. Dù sao nữ nhân kia lòng dạ rất hẹp hòi.
"huynh biết rõ muội muốn nói cái gì. "
Lục Huyền nhìn nàng một cái, khẽ cười nói,
"Nhưng so với những việc này, muội đã chuẩn bị tốt đem chuyện xưa của chính mình nói cho huynh nghe chưa? "
Khương Dao Ca khẽ giật mình, cũng không nghĩ tới Lục Huyền sẽ nói như vậy. Lập tức có chút chần chờ.
Chuyện của nàng rất phức tạp, cũng không muốn Lục Huyền bị mình liên lụy.
"Suy nghĩ kỹ, rồi tới tìm huynh. "
Thấy vậy, Lục Huyền vỗ bả vai của nàng, lập tức ở tại chỗ liền biến mất. Nếu như Khương Dao Ca còn không có nghĩ kỹ, như vậy liền cho nàng một ít thời gian a. `
Mấy ngày sau.
sự tình chân truyền đỉnh cấp Thương Hải Học Tông Khương Thanh Tuyết bại vào tay đệ tử mạt tông, đã lan truyền trong một phạm vi nhất đinh. Bất quá bởi vì lúc chiến đấu không có mấy ai, cho nên mọi người không có tận mắt nhìn thấy liền không có tin .
Điều này làm sao có thể xảy ra?
Khương Thanh Tuyết xuất thân là cổ tộc Khương gia, lại là hạch tâm chân truyền Thương Hải Học Tông, một thân thuật pháp mạnh mẽ đã vượt xa cùng thế hệ , làm sao có thể bị đệ tử mạt tông đánh bại?
Đây quả thực là làm trò cười cho thiên hạ , không ai tin tưởng.
Không ít người lúc nghe được, xì mũi coi thường, tưởng rằng Khương Thanh Tuyết bị người cạnh tranh cố ý bôi xấu thanh danh. Nhưng dù cho như thế nào, danh tiếng Lục Huyền Đông Lâm Tông, dần dần cũng bị các đệ tử bên trong Tứ Đại Tông biết được.
Thương Hải Học Tông.
Bên trong Tứ Đại Tông.
Nơi đây nằm ở trung ương của Đạo Vực.
Vân hải cuồn cuộn, ầm ầm sóng vỗ, thỉnh thoảng sẽ có không ít Linh Vũ rơi xuống, tẩm bổ vạn vật chúng sinh. Từng tòa Cổ Sơn treo ngược, tựa như hòn đảo, trôi nổi phía trên biển mây, một toà nối một toà, liên kết với nhau. Lít nha lít nhít, khoảng chừng một trăm lẻ tám tòa.
Xa xa nhìn lại, giống như một tòa thượng cổ đại trận thần bí mà mênh mông! Chỗ Cổ Sơn nằm ở Trung ương, là lớn nhất, khí thế tràn đầy mà cổ xưa. Giống như quần tinh xung quanh bảo vệ lấy Viên Nguyệt, mười phần rõ ràng.
Trên ngọn Cổ Sơn, cung điện trải dài.
Rất nhiều linh mộc, đứng đó che trời, rơi xuống ngàn vạn ánh sáng. Trong một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.
Khương Thanh Tuyết đang quỳ một gối xuống ở đây.
Tại cách đó không xa trước mặt nàng, có một tấm gương bạch ngân cực lớn . Trong kính đủ mọi màu sắc, ngàn vạn ảo ảnh.
"Con thực sự đã thất bại? "
Thanh âm từ trong kính truyền ra, mang theo một tia cực kỳ kinh ngạc.
"Vâng, Sư phụ. "
Trên mặt Khương Thanh Tuyết hiện lên vẻ nhục nhã, nhưng vẫn là cắn răng gật đầu. Nghe vậy, thanh âm trong kính vốn là một hồi im lặng, lập tức liền mở miệng.
"Lúc mới nghe qua, ta còn tưởng rằng là những hệ phái khác cố ý bôi đen con, không nghĩ tới lại là thực sự. "
"Đem toàn bộ quá trình việc này, nói cho ta nghe. "
Trong thanh âm mang theo vẻ ra lệnh. !
Khương Thanh Tuyết lập tức kể lại.
Nàng cũng không có nói sai sự thật, bởi vì bên trên Vân Chu còn có đệ tử khác, nếu như bị sư tôn phát giác được dị thường, đến lúc đó vừa hỏi liền biết.
Cho nên còn không bằng thành thành thật thật kể lại.
"Nếu quả thật như con nói, thì thiên phú của tên Lục Huyền này có chút đáng sợ. "
"Thi triển ra võ công cơ bản đều là địa cấp cao giai, hơn nữa toàn bộ đạt đến cảnh giới viên mãn! "
"Đây cũng không phải là sự tình mà ai cũng có thể làm được. "
"Nhất là môn võ cuối cùng kia có thể dẫn động lôi kiếp, tuy là không phải Thiên cấp, nhưng là địa cấp cực hạn. "
"Loại thuật pháp này rất cần ngộ tính, bởi vì cần cảm ngộ thiên địa lôi đình chi đạo, ngộ tính không đủ, khó có thể luyện thành. "
"Mặc dù là con, cũng không có ngộ tính như vậy. "
Lục Huyền chỉ có thể lắc đầu cười .
"Còn có đệ tử nào bị pháp thuật tổn thương? "
Lục Huyền ngắm nhìn bốn phía, nói ra.
"Dạ Có, bất quá đã được an bài cứu chữa, Đại sư huynh đừng lo lắng. "
Có đệ tử cao giọng trả lời.
" Được rồi. "
Lục Huyền nói.
"Tất cả mọi người đều giải tán đi, đừng tụ lại ở chỗ này nữa, ai bị thương thì chữa thương, những người còn lại thì đi sửa chữa kiến trúc tông môn bị phá hư. "
"Vâng Đại Sư Huynh! "
Mọi người đồng thanh hô to.
Giờ này khắc này, trong lòng bọn họ, tuy Lục Huyền còn chưa phải tông chủ, nhưng đã không khác gì tông chủ. Cho nên đối với mỗi lần Lục Huyền ra lệnh, đều gật đầu như gà mổ thóc, kiên quyết đi chấp hành!
Đệ tử tông môn đã dần tản đi, nhưng trên mặt vẫn như trước tràn đầy hưng phấn cùng kích động, vừa đi vừa nói chuyện xôn xao, tựa hồ đã tưởng tượng ra tương lai đầy tươi sáng của chính mình.
"Đại sư huynh. "
Khương Dao Ca đã đi tới.
So với những đệ tử khác, biểu tình trong mắt của nàng là áy náy cùng lo lắng..
Đối với việc Đại sư huynh có thể đánh bại Khương Thanh Tuyết, trong nội tâm nàng tự nhiên là rung động cùng mừng rỡ
Nhưng nghĩ đến Khương Thanh Tuyết vốn có bối cảnh, cùng với tính tình kia, trong nội tâm nàng lại không tự giác mà trở nên lo lắng. Dù sao nữ nhân kia lòng dạ rất hẹp hòi.
"huynh biết rõ muội muốn nói cái gì. "
Lục Huyền nhìn nàng một cái, khẽ cười nói,
"Nhưng so với những việc này, muội đã chuẩn bị tốt đem chuyện xưa của chính mình nói cho huynh nghe chưa? "
Khương Dao Ca khẽ giật mình, cũng không nghĩ tới Lục Huyền sẽ nói như vậy. Lập tức có chút chần chờ.
Chuyện của nàng rất phức tạp, cũng không muốn Lục Huyền bị mình liên lụy.
"Suy nghĩ kỹ, rồi tới tìm huynh. "
Thấy vậy, Lục Huyền vỗ bả vai của nàng, lập tức ở tại chỗ liền biến mất. Nếu như Khương Dao Ca còn không có nghĩ kỹ, như vậy liền cho nàng một ít thời gian a. `
Mấy ngày sau.
sự tình chân truyền đỉnh cấp Thương Hải Học Tông Khương Thanh Tuyết bại vào tay đệ tử mạt tông, đã lan truyền trong một phạm vi nhất đinh. Bất quá bởi vì lúc chiến đấu không có mấy ai, cho nên mọi người không có tận mắt nhìn thấy liền không có tin .
Điều này làm sao có thể xảy ra?
Khương Thanh Tuyết xuất thân là cổ tộc Khương gia, lại là hạch tâm chân truyền Thương Hải Học Tông, một thân thuật pháp mạnh mẽ đã vượt xa cùng thế hệ , làm sao có thể bị đệ tử mạt tông đánh bại?
Đây quả thực là làm trò cười cho thiên hạ , không ai tin tưởng.
Không ít người lúc nghe được, xì mũi coi thường, tưởng rằng Khương Thanh Tuyết bị người cạnh tranh cố ý bôi xấu thanh danh. Nhưng dù cho như thế nào, danh tiếng Lục Huyền Đông Lâm Tông, dần dần cũng bị các đệ tử bên trong Tứ Đại Tông biết được.
Thương Hải Học Tông.
Bên trong Tứ Đại Tông.
Nơi đây nằm ở trung ương của Đạo Vực.
Vân hải cuồn cuộn, ầm ầm sóng vỗ, thỉnh thoảng sẽ có không ít Linh Vũ rơi xuống, tẩm bổ vạn vật chúng sinh. Từng tòa Cổ Sơn treo ngược, tựa như hòn đảo, trôi nổi phía trên biển mây, một toà nối một toà, liên kết với nhau. Lít nha lít nhít, khoảng chừng một trăm lẻ tám tòa.
Xa xa nhìn lại, giống như một tòa thượng cổ đại trận thần bí mà mênh mông! Chỗ Cổ Sơn nằm ở Trung ương, là lớn nhất, khí thế tràn đầy mà cổ xưa. Giống như quần tinh xung quanh bảo vệ lấy Viên Nguyệt, mười phần rõ ràng.
Trên ngọn Cổ Sơn, cung điện trải dài.
Rất nhiều linh mộc, đứng đó che trời, rơi xuống ngàn vạn ánh sáng. Trong một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.
Khương Thanh Tuyết đang quỳ một gối xuống ở đây.
Tại cách đó không xa trước mặt nàng, có một tấm gương bạch ngân cực lớn . Trong kính đủ mọi màu sắc, ngàn vạn ảo ảnh.
"Con thực sự đã thất bại? "
Thanh âm từ trong kính truyền ra, mang theo một tia cực kỳ kinh ngạc.
"Vâng, Sư phụ. "
Trên mặt Khương Thanh Tuyết hiện lên vẻ nhục nhã, nhưng vẫn là cắn răng gật đầu. Nghe vậy, thanh âm trong kính vốn là một hồi im lặng, lập tức liền mở miệng.
"Lúc mới nghe qua, ta còn tưởng rằng là những hệ phái khác cố ý bôi đen con, không nghĩ tới lại là thực sự. "
"Đem toàn bộ quá trình việc này, nói cho ta nghe. "
Trong thanh âm mang theo vẻ ra lệnh. !
Khương Thanh Tuyết lập tức kể lại.
Nàng cũng không có nói sai sự thật, bởi vì bên trên Vân Chu còn có đệ tử khác, nếu như bị sư tôn phát giác được dị thường, đến lúc đó vừa hỏi liền biết.
Cho nên còn không bằng thành thành thật thật kể lại.
"Nếu quả thật như con nói, thì thiên phú của tên Lục Huyền này có chút đáng sợ. "
"Thi triển ra võ công cơ bản đều là địa cấp cao giai, hơn nữa toàn bộ đạt đến cảnh giới viên mãn! "
"Đây cũng không phải là sự tình mà ai cũng có thể làm được. "
"Nhất là môn võ cuối cùng kia có thể dẫn động lôi kiếp, tuy là không phải Thiên cấp, nhưng là địa cấp cực hạn. "
"Loại thuật pháp này rất cần ngộ tính, bởi vì cần cảm ngộ thiên địa lôi đình chi đạo, ngộ tính không đủ, khó có thể luyện thành. "
"Mặc dù là con, cũng không có ngộ tính như vậy. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook