Biếu Tặng Cơ Duyên, Bạo Kích Bồi Thường! ( Dịch)
-
Chương 7: Ngươi Mà Cự Tuyệt Nữa, Ta Sẽ Nổi Giận
Editor: Kingofbattle
Đi dạo một vòng toàn bộ tông môn ,ánh mắt Lục Huyền lộ ra vẻ thất vọng.
Không ngờ rằng toàn bộ tông môn ngoại trừ Tàng Vũ Lâu, những nơi khác đều không có cơ duyên!
"Dù sao cũng là tông môn từng sinh ra Đạo Quân, làm sao lại có ít cơ duyên như vậy chứ ?"
Trong lòng Lục Huyền có chút buồn bực.
Bất quá hắn cũng thích ứng được rất nhanh.
Hắn nhớ kỹ đã từng thấy qua bản đồ trước đây của Tông môn, lãnh địa của Đông Lâm Tông bây giờ cũng không phải là nguyên bản, trước kia cũng không có lưu lạc như đến nỗi phải di chuyển đến tận đây.
Cách đây rất lâu, lãnh địa của Đông lâm tông chính là nằm ở trung tâm của Đạo Vực, cũng chính là sơn môn hiện tại của Thiên Địa Kiếm Tông , một trong tứ đại tông môn!
"Xem ra sau này nếu có cơ hội phải đi một chuyến tới Thiên Địa Kiếm Tông."
Lục Huyền đưa mắt về phía trung tâm Đạo Vực .
Nơi đó Linh Khí tràn ngập , ánh sáng toả đầy trời.
Hoàn toàn là dáng vẻ nên có của Động Thiên Phúc Địa .
Tuy rằng trong Đạo vực có rất nhiều tông môn, nhưng lại có vài tông môn cũng không mạnh so với tông môn ngoại giới, thậm chí còn yếu hơn.
Thật sự cường đại chỉ có bốn cái, chính là Tứ Đại Tông Môn.
Thiên Địa Kiếm Tông, Tử Vi Tinh Tông, Dược Thần Tông, cùng với Thương Hải Học Tông.
Đối với Thiên Địa Kiếm Tông, Lục Huyền cũng không có ác cảm gì.
Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc thôi, từ xưa đến nay đều là thế.
Mà muốn lấy lại lãnh địa tông môn trước kia, ngoại trừ mạnh mẽ lên, thì không có lựa chọn nào khác.
Thu hồi lại ánh mắt, Lục Huyền không đi lung tung nữa.
Nếu không tìm thấy cơ duyên, vậy thì tặng cơ duyên đi thôi.
Nếu như tìm đối tượng biếu tặng, đương nhiên phải là tiểu sư muội Khương Dao Ca.
Trong tông môn nói riêng về tư chất, thì người tốt nhất chính là tiểu sư muội.
Mặc dù tư chất của Lục Huyền bình thường, nhưng ngộ tính cũng không kém.
Hắn đã sớm tu luyện kiếm pháp trong tông [Huyền Kim Kiếm Quyết] đến cảnh giới viên mãn!
Lai lịch của Tiểu sư muội Khương Dao Ca , Lục Huyền cũng không biết nhiều, sư tôn cũng không có đề cập với hắn quá nhiều .
Chỉ biết là tiểu sư muội đến từ một thế gia cường đại, bối cảnh rất khủng bố, mặc dù không mạnh như tứ đại tông môn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng Lục Huyền lại có thắc mắc , nếu đã có bối cảnh cường đại như vậy, vì sao lại chọn Đông Lâm Tông, thuộc loại áp chót Đạo Vực chứ ?
Trong lúc suy nghĩ, bất tri bất giác, hắn đã đi tới nơi ở của tiểu sư muội.
Nơi này nhìn qua cũng giống như chỗ của hắn, chính là một tòa tiểu viện yên tĩnh.
cộc cộc cộc!
Lục Huyền nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai đó ?"
Một giọng nói buồn bực phát ra từ bên trong.
"Là huynh đây."
Lục Huyền nói thẳng.
"Đại sư huynh ?"
Giọng nói có chút thay đổi , ẩn chứa một ít ngạc nhiên.
Rất nhanh, nàng đã cửa mở.
khuôn mặt xinh đẹp của Khương Dao Ca liền xuất hiện ở trong mắt Lục Huyền .
Có lẽ là vì vội vã chạy tới mở cửa , nên hai bên tóc mai có chút lộn xộn.
Nhưng phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ cùng vài sợi tóc rối lại tăng thêm vẻ quyến rũ khó nói nên lời.
"Không biết đại sư huynh ghé thăm, nên muội không có sửa soạn, mong rằng đại sư huynh bỏ qua cho."
Nhận thấy được điểm này, trên mặt Khương Dao Ca lộ ra một mảng đỏ ửng, vội vã giơ tay lên vuốt tóc ra sau.
"Chúng ta đều là người tu hành, làm sao lại chú ý mấy việc nhỏ này."
Lục Huyền khẽ lắc đầu.
Tu hành không biết năm tháng, hầu hết thời gian cũng không chú trọng vẻ ngoài.
"Đại sư huynh tìm muội có chuyện gì không ?"
Khương Dao Ca chớp đôi mắt đẹp như nước khẽ hỏi.
"Là thế này, hôm nay huynh ở Tàng Vũ Lâu xem thư tịch, không ngờ lại tìm được một bộ võ công của tiền nhân lưu lại, huynh xem xét võ công này, tương đối thích hợp với muội, cho nên liền mang tới đây."
Vừa nói, Lục Huyền lấy ra năm tờ truyền thừa kim trang từ trong ngực.
"Võ công ?"
Khương Dao Ca có chút hoang mang.
Nàng đã vào Tàng Vũ Lâu rất nhiều lần, phần lớn võ công ở bên trong đều đã xem qua, võ công thích hợp nhất với nàng, đã sớm học được.
Không thể nào bỏ sót.
Bất quá nếu đại sư huynh đã nói như vậy, thì nàng cũng chỉ có thể ép nghi hoặc này xuống.
"Kim trang?"
Lúc đưa tay tiếp nhận, Khương Dao Ca có chút kinh ngạc.
Loại chất liệu này rất hiếm thấy .
Chỉ là khi nàng nhìn thấy tên võ công cùng với phẩm cấp phía trên, thì cả người chợt cứng lại.
[Tử Lôi Kiếm Quyết]
. . . Địa cấp sơ giai!
Hô!
Trong mắt Khương Dao Ca lộ ra vẻ khó tin.
Lại là võ công Địa cấp!
Điều này sao có thể ?
Làm sao mà Tàng Vũ Lâu lại có võ công cấp bậc này!
Nhất thời Khương Dao Ca nhìn về phía Lục Huyền.
"Đừng nhìn huynh như vậy, lúc huynh tìm thấy, thật sự cũng rất kinh ngạc, "
Lục Huyền vừa cười vừa nói, "Bất quá về sau lại suy nghĩ một chút, chắc là do tiền nhân để lại, dù sao thì trước đây Đông Lâm Tông của chúng ta cũng không phải là một tông môn yếu kém."
"Thì ra là thế."
Khương Dao Ca bừng tỉnh, sau đó nàng lui về sau, lật ra xem, phát hiện mặt trên đều không có chữ.
"Đây là truyền thừa kim trang, để tại trên trán, nội dung sẽ tự động tiến nhập thức hải của muội."
Lục Huyền giải thích.
"Truyền thừa kim trang sao."
Khương Dao Ca cũng biết, nàng cũng không phải là không biết vật này, chỉ là thời gian rất lâu chưa thấy qua, có chút không nhận ra.
Truyền thừa kim trang là vật chỉ dùng được một lần.
Nói cách khác chỉ có một người có thể học!
Chí ít nếu người truyền thừa không có triệt để học được võ công, thì không tài nào truyền thụ lại cho người khác.
Nhận thấy được điểm này, bỗng nhiên Khương Dao Ca cảm giác năm tờ kim trang trong tay lại trở nên cực kỳ nặng nề.
Đây chính là Địa cấp võ công !
Hơn nữa còn là truyền thừa kim trang!
Ai gặp phải vật này, đều muốn chiếm làm của riêng, làm sao có thể đơn giản cho người khác ?
Nhưng đại sư huynh lại muốn tặng cho nàng.
"Không được, thứ này quá quý trọng, muội không thể nhận!"
Khương Dao Ca lắc đầu, đem kim trang nhét trở lại trong tay Lục Huyền, "đây là vật thuộc về đại sư huynh, cơ duyên này là của huynh!"
"Lần trước nhường Thiên Nguyên Đan, muội còn chưa có cảm tạ sư huynh."
"Nếu muội còn nhận lấy bản truyền thừa võ công này, thì chả khác gì phường tham lam."
Nghe thấy vậy, nhất thời khiến Lục Huyền đau đầu.
Hắn không nghĩ tới tiểu sư muội lại cự tuyệt.
Bất quá chuyện này cũng làm cho nhận thức của hắn đối với tính cách tiểu sư muội càng thêm sâu sắc.
Nói thật, lúc trước hắn cũng không có nói chuyện nhiều cùng tiểu sư muội, cơ bản đều là tự mình tu luyện.
Cho nên ấn tượng lớn nhất của hắn đối với tiểu sư muội là dáng người rất đẹp, nhưng lại trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện cùng người khác.
Nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện ra tâm tính của tiểu sư muội cũng rất tốt.
Chí ít là võ công địa cấp ngay trước mặt, vẫn còn có thể giữ vững bản tâm.
Nhưng bản tính tốt thì tốt, muội cũng phải nhận lấy !
Không làm vậy thì làm sao huynh có thể lấy được bồi thường từ hệ thống chứ.
Nghĩ như vậy, Lục Huyền hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu khuyên bảo nàng nên suy nghĩ vì tông môn phát triển .
Vì vậy Lục Huyền đẩy tay nàng trở về, ôn nhu nói: "Ngàn vạn lần không nên có suy nghĩ này, thép tốt cần dùng trên lưỡi đao, thiên phú của muội so với huynh còn tốt hơn, tương lai muội sẽ càng đi xa hơn so với ta."
"Cho nên môn võ công này thích hợp với muội hơn."
"Chỉ có sư muội mới có thể khiến nó phát huy ra uy lực lớn nhất !"
"tương lai của Tông môn đều dựa vào là muội, cũng không phải huynh."
Nhưng những lời này, dường như cũng không thể làm cho Khương Dao Ca hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Miệng nàng khẽ mấp máy, muốn nói gì.
Nhưng Lục Huyền lại trực tiếp giơ tay lên chặn miệng của nàng lại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cùng nam nhân khác thân mật tiếp xúc, đôi mắt đẹp của Khương Dao Ca liền trợn tròn, cả khuôn mặt đỏ tới cả mang tai.
Đổi lại người khác, có khả năng nàng đã rút kiếm chém tới.
Nhưng chẳng biết tại sao, đối với đại sư huynh nàng cũng không có loại nghĩ gì này, chỉ là có cảm giác rất. .. Hoảng sợ.
"Muội mà cự tuyệt nữa, huynh sẽ nổi giận."
"Đồ vật này cho muội, tốt nhất là muội nên tu luyện, không cần có cảm giác tội lỗi đối với huynh, đây cũng là vì tông môn."
Lời nói của Lục Huyền vô cùng chính nghĩa.
Hắn cũng không có dư thừa tâm tư.
Chỉ là không muốn nói nhiều.
Hắn nhìn ra, thật ra tiểu sư muội là người có nguyên tắc, rất khó thay đổi suy nghĩ, tiếp tục khuyên bảo, cũng không biết tới khi nào.
Còn không bằng trực tiếp một chút, cho đồ xong rồi bỏ chạy!
Sau khi nói xong, Lục Huyền xoay người rời đi.
Tốc độ cực nhanh!
Chỉ lưu lại một bóng lưng đầy khí phách !
Đi dạo một vòng toàn bộ tông môn ,ánh mắt Lục Huyền lộ ra vẻ thất vọng.
Không ngờ rằng toàn bộ tông môn ngoại trừ Tàng Vũ Lâu, những nơi khác đều không có cơ duyên!
"Dù sao cũng là tông môn từng sinh ra Đạo Quân, làm sao lại có ít cơ duyên như vậy chứ ?"
Trong lòng Lục Huyền có chút buồn bực.
Bất quá hắn cũng thích ứng được rất nhanh.
Hắn nhớ kỹ đã từng thấy qua bản đồ trước đây của Tông môn, lãnh địa của Đông Lâm Tông bây giờ cũng không phải là nguyên bản, trước kia cũng không có lưu lạc như đến nỗi phải di chuyển đến tận đây.
Cách đây rất lâu, lãnh địa của Đông lâm tông chính là nằm ở trung tâm của Đạo Vực, cũng chính là sơn môn hiện tại của Thiên Địa Kiếm Tông , một trong tứ đại tông môn!
"Xem ra sau này nếu có cơ hội phải đi một chuyến tới Thiên Địa Kiếm Tông."
Lục Huyền đưa mắt về phía trung tâm Đạo Vực .
Nơi đó Linh Khí tràn ngập , ánh sáng toả đầy trời.
Hoàn toàn là dáng vẻ nên có của Động Thiên Phúc Địa .
Tuy rằng trong Đạo vực có rất nhiều tông môn, nhưng lại có vài tông môn cũng không mạnh so với tông môn ngoại giới, thậm chí còn yếu hơn.
Thật sự cường đại chỉ có bốn cái, chính là Tứ Đại Tông Môn.
Thiên Địa Kiếm Tông, Tử Vi Tinh Tông, Dược Thần Tông, cùng với Thương Hải Học Tông.
Đối với Thiên Địa Kiếm Tông, Lục Huyền cũng không có ác cảm gì.
Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc thôi, từ xưa đến nay đều là thế.
Mà muốn lấy lại lãnh địa tông môn trước kia, ngoại trừ mạnh mẽ lên, thì không có lựa chọn nào khác.
Thu hồi lại ánh mắt, Lục Huyền không đi lung tung nữa.
Nếu không tìm thấy cơ duyên, vậy thì tặng cơ duyên đi thôi.
Nếu như tìm đối tượng biếu tặng, đương nhiên phải là tiểu sư muội Khương Dao Ca.
Trong tông môn nói riêng về tư chất, thì người tốt nhất chính là tiểu sư muội.
Mặc dù tư chất của Lục Huyền bình thường, nhưng ngộ tính cũng không kém.
Hắn đã sớm tu luyện kiếm pháp trong tông [Huyền Kim Kiếm Quyết] đến cảnh giới viên mãn!
Lai lịch của Tiểu sư muội Khương Dao Ca , Lục Huyền cũng không biết nhiều, sư tôn cũng không có đề cập với hắn quá nhiều .
Chỉ biết là tiểu sư muội đến từ một thế gia cường đại, bối cảnh rất khủng bố, mặc dù không mạnh như tứ đại tông môn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng Lục Huyền lại có thắc mắc , nếu đã có bối cảnh cường đại như vậy, vì sao lại chọn Đông Lâm Tông, thuộc loại áp chót Đạo Vực chứ ?
Trong lúc suy nghĩ, bất tri bất giác, hắn đã đi tới nơi ở của tiểu sư muội.
Nơi này nhìn qua cũng giống như chỗ của hắn, chính là một tòa tiểu viện yên tĩnh.
cộc cộc cộc!
Lục Huyền nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai đó ?"
Một giọng nói buồn bực phát ra từ bên trong.
"Là huynh đây."
Lục Huyền nói thẳng.
"Đại sư huynh ?"
Giọng nói có chút thay đổi , ẩn chứa một ít ngạc nhiên.
Rất nhanh, nàng đã cửa mở.
khuôn mặt xinh đẹp của Khương Dao Ca liền xuất hiện ở trong mắt Lục Huyền .
Có lẽ là vì vội vã chạy tới mở cửa , nên hai bên tóc mai có chút lộn xộn.
Nhưng phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ cùng vài sợi tóc rối lại tăng thêm vẻ quyến rũ khó nói nên lời.
"Không biết đại sư huynh ghé thăm, nên muội không có sửa soạn, mong rằng đại sư huynh bỏ qua cho."
Nhận thấy được điểm này, trên mặt Khương Dao Ca lộ ra một mảng đỏ ửng, vội vã giơ tay lên vuốt tóc ra sau.
"Chúng ta đều là người tu hành, làm sao lại chú ý mấy việc nhỏ này."
Lục Huyền khẽ lắc đầu.
Tu hành không biết năm tháng, hầu hết thời gian cũng không chú trọng vẻ ngoài.
"Đại sư huynh tìm muội có chuyện gì không ?"
Khương Dao Ca chớp đôi mắt đẹp như nước khẽ hỏi.
"Là thế này, hôm nay huynh ở Tàng Vũ Lâu xem thư tịch, không ngờ lại tìm được một bộ võ công của tiền nhân lưu lại, huynh xem xét võ công này, tương đối thích hợp với muội, cho nên liền mang tới đây."
Vừa nói, Lục Huyền lấy ra năm tờ truyền thừa kim trang từ trong ngực.
"Võ công ?"
Khương Dao Ca có chút hoang mang.
Nàng đã vào Tàng Vũ Lâu rất nhiều lần, phần lớn võ công ở bên trong đều đã xem qua, võ công thích hợp nhất với nàng, đã sớm học được.
Không thể nào bỏ sót.
Bất quá nếu đại sư huynh đã nói như vậy, thì nàng cũng chỉ có thể ép nghi hoặc này xuống.
"Kim trang?"
Lúc đưa tay tiếp nhận, Khương Dao Ca có chút kinh ngạc.
Loại chất liệu này rất hiếm thấy .
Chỉ là khi nàng nhìn thấy tên võ công cùng với phẩm cấp phía trên, thì cả người chợt cứng lại.
[Tử Lôi Kiếm Quyết]
. . . Địa cấp sơ giai!
Hô!
Trong mắt Khương Dao Ca lộ ra vẻ khó tin.
Lại là võ công Địa cấp!
Điều này sao có thể ?
Làm sao mà Tàng Vũ Lâu lại có võ công cấp bậc này!
Nhất thời Khương Dao Ca nhìn về phía Lục Huyền.
"Đừng nhìn huynh như vậy, lúc huynh tìm thấy, thật sự cũng rất kinh ngạc, "
Lục Huyền vừa cười vừa nói, "Bất quá về sau lại suy nghĩ một chút, chắc là do tiền nhân để lại, dù sao thì trước đây Đông Lâm Tông của chúng ta cũng không phải là một tông môn yếu kém."
"Thì ra là thế."
Khương Dao Ca bừng tỉnh, sau đó nàng lui về sau, lật ra xem, phát hiện mặt trên đều không có chữ.
"Đây là truyền thừa kim trang, để tại trên trán, nội dung sẽ tự động tiến nhập thức hải của muội."
Lục Huyền giải thích.
"Truyền thừa kim trang sao."
Khương Dao Ca cũng biết, nàng cũng không phải là không biết vật này, chỉ là thời gian rất lâu chưa thấy qua, có chút không nhận ra.
Truyền thừa kim trang là vật chỉ dùng được một lần.
Nói cách khác chỉ có một người có thể học!
Chí ít nếu người truyền thừa không có triệt để học được võ công, thì không tài nào truyền thụ lại cho người khác.
Nhận thấy được điểm này, bỗng nhiên Khương Dao Ca cảm giác năm tờ kim trang trong tay lại trở nên cực kỳ nặng nề.
Đây chính là Địa cấp võ công !
Hơn nữa còn là truyền thừa kim trang!
Ai gặp phải vật này, đều muốn chiếm làm của riêng, làm sao có thể đơn giản cho người khác ?
Nhưng đại sư huynh lại muốn tặng cho nàng.
"Không được, thứ này quá quý trọng, muội không thể nhận!"
Khương Dao Ca lắc đầu, đem kim trang nhét trở lại trong tay Lục Huyền, "đây là vật thuộc về đại sư huynh, cơ duyên này là của huynh!"
"Lần trước nhường Thiên Nguyên Đan, muội còn chưa có cảm tạ sư huynh."
"Nếu muội còn nhận lấy bản truyền thừa võ công này, thì chả khác gì phường tham lam."
Nghe thấy vậy, nhất thời khiến Lục Huyền đau đầu.
Hắn không nghĩ tới tiểu sư muội lại cự tuyệt.
Bất quá chuyện này cũng làm cho nhận thức của hắn đối với tính cách tiểu sư muội càng thêm sâu sắc.
Nói thật, lúc trước hắn cũng không có nói chuyện nhiều cùng tiểu sư muội, cơ bản đều là tự mình tu luyện.
Cho nên ấn tượng lớn nhất của hắn đối với tiểu sư muội là dáng người rất đẹp, nhưng lại trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện cùng người khác.
Nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện ra tâm tính của tiểu sư muội cũng rất tốt.
Chí ít là võ công địa cấp ngay trước mặt, vẫn còn có thể giữ vững bản tâm.
Nhưng bản tính tốt thì tốt, muội cũng phải nhận lấy !
Không làm vậy thì làm sao huynh có thể lấy được bồi thường từ hệ thống chứ.
Nghĩ như vậy, Lục Huyền hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu khuyên bảo nàng nên suy nghĩ vì tông môn phát triển .
Vì vậy Lục Huyền đẩy tay nàng trở về, ôn nhu nói: "Ngàn vạn lần không nên có suy nghĩ này, thép tốt cần dùng trên lưỡi đao, thiên phú của muội so với huynh còn tốt hơn, tương lai muội sẽ càng đi xa hơn so với ta."
"Cho nên môn võ công này thích hợp với muội hơn."
"Chỉ có sư muội mới có thể khiến nó phát huy ra uy lực lớn nhất !"
"tương lai của Tông môn đều dựa vào là muội, cũng không phải huynh."
Nhưng những lời này, dường như cũng không thể làm cho Khương Dao Ca hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Miệng nàng khẽ mấp máy, muốn nói gì.
Nhưng Lục Huyền lại trực tiếp giơ tay lên chặn miệng của nàng lại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cùng nam nhân khác thân mật tiếp xúc, đôi mắt đẹp của Khương Dao Ca liền trợn tròn, cả khuôn mặt đỏ tới cả mang tai.
Đổi lại người khác, có khả năng nàng đã rút kiếm chém tới.
Nhưng chẳng biết tại sao, đối với đại sư huynh nàng cũng không có loại nghĩ gì này, chỉ là có cảm giác rất. .. Hoảng sợ.
"Muội mà cự tuyệt nữa, huynh sẽ nổi giận."
"Đồ vật này cho muội, tốt nhất là muội nên tu luyện, không cần có cảm giác tội lỗi đối với huynh, đây cũng là vì tông môn."
Lời nói của Lục Huyền vô cùng chính nghĩa.
Hắn cũng không có dư thừa tâm tư.
Chỉ là không muốn nói nhiều.
Hắn nhìn ra, thật ra tiểu sư muội là người có nguyên tắc, rất khó thay đổi suy nghĩ, tiếp tục khuyên bảo, cũng không biết tới khi nào.
Còn không bằng trực tiếp một chút, cho đồ xong rồi bỏ chạy!
Sau khi nói xong, Lục Huyền xoay người rời đi.
Tốc độ cực nhanh!
Chỉ lưu lại một bóng lưng đầy khí phách !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook