Biếu Tặng Cơ Duyên, Bạo Kích Bồi Thường! ( Dịch)
-
Chương 3: Nhiều Năm Không Gặp Vẫn Là Thói Quen Chó Cắn
Editor: Kingofbattle
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác đã hai tháng trôi qua.
Trong hai tháng này, Lục Huyền vẫn tu luyện bên trong viện tử của mình, mất ăn mất ngủ, quên luôn ngày tháng.
Cũng may là trong lúc tu luyện cũng không có ai tới quấy rầy, ngược lại là tự do tự tại.
Trong phòng, Lục Huyền vẫn khoanh chân ngồi trên giường như trước.
So với lúc trước, tóc hắn dài thêm không ít, rũ xuống đến tận hông.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lục Huyền mở hai mắt ra, dường như trong mắt có ánh sáng chớp lên.
Cùng lúc đó, một cỗ khí tức cường đại từ trên người hắn tản ra xung quanh, tường đá cứng rắn gần đó đều chịu không nổi, xuất hiện không ít vết nứt.
Linh Hải Cảnh tầng bảy!
Bỗng nhiên Lục Huyền đứng dậy, trên người không tự chủ được mà toả ra một luồng uy áp nhè nhẹ .
Đây là do cảnh giới tu vi khi tăng cao, tự nhiên xuất hiện.
Nhất là cảnh giới Vương Đạo trong truyền thuyết, dù chỉ là một ánh mắt, cũng đủ để cho núi trời tan nát.
”Vẫn là do tư chất của mình quá nát, dược lực hấp thu không nhiều, nếu không ít nhất có thể tu luyện tới Linh Hải Cảnh tầng chín!”
Lục Huyền có chút tiếc nuối, lần này bế quan, hắn dùng hết tất cả Thiên Nguyên Đan, nhưng thực tế , dùng 10 viên mà dược lực hấp thu chỉ bằng năm viên, dù sao chỉ hấp thu được một nửa, những thứ khác đều lãng phí.
Nếu như có tư chất như Khương Dao Ca, vậy thì hiện tại hắn đã có thể đột phá đến Tạo Hóa Cảnh!
Bất quá Lục Huyền cũng đủ thỏa mãn.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hắn lại tu luyện đến Linh Hải Cảnh tầng bảy!
Đây là tốc độ mà rất nhiều người phải trợn mắt há mồm!
Đổi lại lúc trước, đừng nói Linh Hải Cảnh tầng bảy, dù cho đột phá đến Linh Hải Cảnh cũng phải cố sức hao tốn thời gian hơn mười năm!
Như vậy đã có thể thấy được, đối với người tu luyện, tầm quan trọng của tài nguyên vẫn rất lớn.
Hít sâu một hơi, Lục Huyền liền nhìn vào trong đan hải.
Lúc này đan hải đã lớn hơn hai mươi lần, giống như là mặt biển mênh mông vô tận.
Mỗi lần Linh Hải Cảnh tăng lên một tầng, thì đan hải sẽ mở rộng thêm, có khả năng tăng thêm lĩnh ngộ cách dùng chân khí.
Trong lòng vừa động, Lục Huyền lần thứ hai sử dụng kiếm chỉ.
Một đạo kiếm khí màu vàng nhạt xuất hiện, bất quá lúc này kiếm mang nếu so với trước kia thì dài hơn rất nhiều.
Ước chừng mười trượng!
Khí tức nó tản ra càng thêm sắc bén khiếp người!
"Nhất Bộ Nhất Trọng Thiên, lời nói đó cũng không phải là giả.”
Lục Huyền khá hài lòng.
Trên đường tu hành, mỗi khi tiến thêm một bước thực lực cơ bản đều tăng lên, cho dù đột phá một cảnh giới nhỏ thì thực lực cũng có thể tăng lên không ít.
Tản đi kiếm khí, Lục Huyền nhìn về phía gương đồng, sửa soạn lại khuôn mặt.
Hai tháng liền không có chải vuốt , ngược lại là có chút lôi thôi.
Trong gương đồng, Lục Huyền tóc dài như mực, áo trắng như tuyết, cộng với khuôn mặt tuấn tú, ngược lại là có một chút phong trần.
Đối với gương mặt này, hắn vẫn tương đối hài lòng.
Cộc cộc cộc!
Bỗng nhiên ngoài viện vang lên tiếng đập cửa.
"Đại sư huynh, không xong rồi!"
" Người của Long Tượng Tông đánh tới cửa rồi!"
Long Tượng Tông ?
Lục Huyền khẽ nhíu mày.
Lại là chuyện gì đây?
Hơi thắc mắc, hắn bước tới cửa viện, đẩy cửa ra.
Chỉ thấy một đệ tử mồ hôi đầy mình đang đứng trước cửa.
Lúc thấy Lục Huyền, nhất thời hai mắt tên đệ tử lộ ra thần sắc vui sướng.
"Đại sư huynh, huynh mà không chịu xuất quan, tông môn của chúng ta sẽ xảy ra đại sự."
Dường như gã đệ tử này có ủy khuất rất lớn, vừa nói vừa khóc rất là thương tâm.
"Bình tĩnh lại, tình huống cụ thể như thế nào ? đệ mau nói ra."
Lục Huyền vỗ bả vai tên đệ tử.
"Là như vầy, đại sư huynh "
Có lẽ là được đại sư huynh trấn an, rất nhanh tên đệ tử liền bình tĩnh lại, "Ngày hôm qua, có mấy sư đệ, sư muội ở một chỗ bên dưới khe núi tìm được một đóa tiên hoa Vân Ngũ sắc ( mây năm màu), kết quả là đúng lúc người của Long Tượng Tông đi ngang qua, bọn chúng liền nói là của bọn chúng, do bọn họ thấy trước."
"Sau đó bọn đệ liền đánh nhau, bởi vì người của bên ta tương đối nhiều, cho nên tạm thời đánh thắng bọn họ."
"Vốn tưởng rằng việc này coi như kết thúc, kết quả sáng sớm hôm nay, bọn họ liền dẫn người tới, cầm đầu là đại đệ tử Vương Sơn Nham của Long Tượng Tông !"
"Vương Sơn Nham ?"
Hai mắt Lục Huyền khẽ động.
Thực lực Long Tượng Tông còn mạnh hơn Đông Lâm Tông, nhưng không mạnh hơn bao nhiêu, ngược lại đều là tông môn tầng chót của Đạo Vực.
Mà Vương Sơn Nham chính là đại sư huynh chân truyền của Long Tượng Tông, địa vị gần giống như hắn.
Nhiều năm trước đây xảy ra một ít mâu thuẫn, bất quá khi đó thực lực của hắn mạnh hơn một chút, thắng hiểm một chiêu.
"Được rồi, bất quá đại sư huynh phải cẩn thận."
Bỗng nhiên sắc mặt tên đệ tử có chút trầm trọng.
"Làm sao vậy ?" Lục Huyền vội hỏi.
"Dường như Vương Sơn Nham đã đột phá đến Linh Hải Cảnh.”
Tên đệ tử cẩn thận quan sát từng li từng tí sắc mặt của Lục Huyền .
Vốn hắn tưởng rằng Lục Huyền phải biến sắc.
Nhưng. . . Không có.
Thậm chí ngay cả một chút dị thường đều không có.
Điều này làm cho tên đệ tử có chút kỳ quái.
Hắn nhớ rõ ràng đại sư huynh nhà mình dường chỉ mới là Nhục Thân Cảnh tầng chín.
”Tiên hoa vân ngũ sắc, chính là chủ dược tài để luyện chế ngũ phẩm thần đan, giá trị cực cao, Vương Sơn Nham lại đích thân dẫn người qua đây, ngược lại cũng không khó hiểu, ”
Lục Huyền mỉm cười, "Bất quá mấu chốt nhất chính là, Vương Sơn Nham đã đột phá đến Linh Hải Cảnh, chắc là dùng việc này để trả thù khi xưa!”
" Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ ?”
Đệ tử hỏi.
"Còn có thể làm sao, tự nhiên là đá đít tất cả bọn chúng xuống núi rồi, "
Lục Huyền khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói ra. "Đúng rồi, hiện tại là ai đang ngăn cản bọn họ ?"
"Là Khương sư tỷ."
Đệ tử Tông môn chia ra làm hai loại phổ thông cùng chân truyền.
Khương Dao Ca có bối phận ngang với hắn.
"Đại sư huynh, chúng ta phải nhanh lên, đệ cảm giác Khương sư tỷ chống đỡ không xong."
Tên đệ tử nói ra.
"Đi thôi ."
Vừa dứt lời, thân ảnh của Lục Huyền liền biến mất ngay tại chỗ, đã bay về phía xa.
Tu vi tăng tới Linh Hải Cảnh, dù là lực lượng, hay là tốc độ đều đã bay vọt về chất, mắt của người thường đã rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn.
"Thật nhanh!"
Tên đệ tử tỏ ra khiếp sợ.
Hắn chỉ cảm thấy bên tai hình như có luồng gió mát thổi qua, đại sư huynh trước mặt liền không còn bóng dáng.
Quảng trường Tông môn
Đệ tử hai tông đang giằng co.
Đông Lâm Tông bên này tự nhiên là Khương Dao Ca.
Lúc này nàng so với hai tháng trước đã có chút thay đổi, hiển nhiên đã là Nhục Thân Cảnh tầng tám!
Một viên Thiên Nguyên Đan đã bị nàng hấp thu hoàn toàn.
"Không ngờ bên trong Đông Lâm Tông còn có mỹ nhân bực này."
Nói chuyện là đại sư huynh Long Tượng Tông, Vương Sơn Nham.
Hắn có vóc người khôi ngô, dáng người cao hơn hai mét, bắp thịt cả người từng khối lộ ra, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khương Dao Ca, lộ ra vẻ đầy kinh ngạc.
Tuy là Khương Dao Ca còn rất trẻ, nhưng vóc người đã thướt tha, nhất là hai chân thon dài, khiến người ta nhìn không dời mắt.
"Chim khôn chọn cành cao mà đậu, hiện tại Đông Lâm Tông đã sắp tàn, có lẽ cô nương nên suy nghĩ chuyện gia nhập Long Tượng Tông của chúng ta.”
Vương Sơn Nham vừa cười vừa nói.
"Ha ha ha.”
Nhất thời người của Long Tượng Tông ở Phía sau cười phụ hoạ một cách khả ố.
Trái lại sắc mặt của mọi người Đông Lâm Tông bên này cũng không dễ nhìn.
Thần sắc Khương Dao Ca rất lạnh lùng, mặc dù là thực lực của mình chưa tới Linh Hải Cảnh, nhưng nàng lại không sợ hãi một chút nào.
Tay phải nàng cầm kiếm, tùy thời đều có thể rút kiếm xuất thủ.
"Vương Sơn Nham, đã nhiều năm như vậy rồi, cái thói quen chó cắn của ngươi vẫn không chịu thay đổi."
Bỗng nhiên có một giọng nói trầm ổn từ xa truyền đến.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác đã hai tháng trôi qua.
Trong hai tháng này, Lục Huyền vẫn tu luyện bên trong viện tử của mình, mất ăn mất ngủ, quên luôn ngày tháng.
Cũng may là trong lúc tu luyện cũng không có ai tới quấy rầy, ngược lại là tự do tự tại.
Trong phòng, Lục Huyền vẫn khoanh chân ngồi trên giường như trước.
So với lúc trước, tóc hắn dài thêm không ít, rũ xuống đến tận hông.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lục Huyền mở hai mắt ra, dường như trong mắt có ánh sáng chớp lên.
Cùng lúc đó, một cỗ khí tức cường đại từ trên người hắn tản ra xung quanh, tường đá cứng rắn gần đó đều chịu không nổi, xuất hiện không ít vết nứt.
Linh Hải Cảnh tầng bảy!
Bỗng nhiên Lục Huyền đứng dậy, trên người không tự chủ được mà toả ra một luồng uy áp nhè nhẹ .
Đây là do cảnh giới tu vi khi tăng cao, tự nhiên xuất hiện.
Nhất là cảnh giới Vương Đạo trong truyền thuyết, dù chỉ là một ánh mắt, cũng đủ để cho núi trời tan nát.
”Vẫn là do tư chất của mình quá nát, dược lực hấp thu không nhiều, nếu không ít nhất có thể tu luyện tới Linh Hải Cảnh tầng chín!”
Lục Huyền có chút tiếc nuối, lần này bế quan, hắn dùng hết tất cả Thiên Nguyên Đan, nhưng thực tế , dùng 10 viên mà dược lực hấp thu chỉ bằng năm viên, dù sao chỉ hấp thu được một nửa, những thứ khác đều lãng phí.
Nếu như có tư chất như Khương Dao Ca, vậy thì hiện tại hắn đã có thể đột phá đến Tạo Hóa Cảnh!
Bất quá Lục Huyền cũng đủ thỏa mãn.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hắn lại tu luyện đến Linh Hải Cảnh tầng bảy!
Đây là tốc độ mà rất nhiều người phải trợn mắt há mồm!
Đổi lại lúc trước, đừng nói Linh Hải Cảnh tầng bảy, dù cho đột phá đến Linh Hải Cảnh cũng phải cố sức hao tốn thời gian hơn mười năm!
Như vậy đã có thể thấy được, đối với người tu luyện, tầm quan trọng của tài nguyên vẫn rất lớn.
Hít sâu một hơi, Lục Huyền liền nhìn vào trong đan hải.
Lúc này đan hải đã lớn hơn hai mươi lần, giống như là mặt biển mênh mông vô tận.
Mỗi lần Linh Hải Cảnh tăng lên một tầng, thì đan hải sẽ mở rộng thêm, có khả năng tăng thêm lĩnh ngộ cách dùng chân khí.
Trong lòng vừa động, Lục Huyền lần thứ hai sử dụng kiếm chỉ.
Một đạo kiếm khí màu vàng nhạt xuất hiện, bất quá lúc này kiếm mang nếu so với trước kia thì dài hơn rất nhiều.
Ước chừng mười trượng!
Khí tức nó tản ra càng thêm sắc bén khiếp người!
"Nhất Bộ Nhất Trọng Thiên, lời nói đó cũng không phải là giả.”
Lục Huyền khá hài lòng.
Trên đường tu hành, mỗi khi tiến thêm một bước thực lực cơ bản đều tăng lên, cho dù đột phá một cảnh giới nhỏ thì thực lực cũng có thể tăng lên không ít.
Tản đi kiếm khí, Lục Huyền nhìn về phía gương đồng, sửa soạn lại khuôn mặt.
Hai tháng liền không có chải vuốt , ngược lại là có chút lôi thôi.
Trong gương đồng, Lục Huyền tóc dài như mực, áo trắng như tuyết, cộng với khuôn mặt tuấn tú, ngược lại là có một chút phong trần.
Đối với gương mặt này, hắn vẫn tương đối hài lòng.
Cộc cộc cộc!
Bỗng nhiên ngoài viện vang lên tiếng đập cửa.
"Đại sư huynh, không xong rồi!"
" Người của Long Tượng Tông đánh tới cửa rồi!"
Long Tượng Tông ?
Lục Huyền khẽ nhíu mày.
Lại là chuyện gì đây?
Hơi thắc mắc, hắn bước tới cửa viện, đẩy cửa ra.
Chỉ thấy một đệ tử mồ hôi đầy mình đang đứng trước cửa.
Lúc thấy Lục Huyền, nhất thời hai mắt tên đệ tử lộ ra thần sắc vui sướng.
"Đại sư huynh, huynh mà không chịu xuất quan, tông môn của chúng ta sẽ xảy ra đại sự."
Dường như gã đệ tử này có ủy khuất rất lớn, vừa nói vừa khóc rất là thương tâm.
"Bình tĩnh lại, tình huống cụ thể như thế nào ? đệ mau nói ra."
Lục Huyền vỗ bả vai tên đệ tử.
"Là như vầy, đại sư huynh "
Có lẽ là được đại sư huynh trấn an, rất nhanh tên đệ tử liền bình tĩnh lại, "Ngày hôm qua, có mấy sư đệ, sư muội ở một chỗ bên dưới khe núi tìm được một đóa tiên hoa Vân Ngũ sắc ( mây năm màu), kết quả là đúng lúc người của Long Tượng Tông đi ngang qua, bọn chúng liền nói là của bọn chúng, do bọn họ thấy trước."
"Sau đó bọn đệ liền đánh nhau, bởi vì người của bên ta tương đối nhiều, cho nên tạm thời đánh thắng bọn họ."
"Vốn tưởng rằng việc này coi như kết thúc, kết quả sáng sớm hôm nay, bọn họ liền dẫn người tới, cầm đầu là đại đệ tử Vương Sơn Nham của Long Tượng Tông !"
"Vương Sơn Nham ?"
Hai mắt Lục Huyền khẽ động.
Thực lực Long Tượng Tông còn mạnh hơn Đông Lâm Tông, nhưng không mạnh hơn bao nhiêu, ngược lại đều là tông môn tầng chót của Đạo Vực.
Mà Vương Sơn Nham chính là đại sư huynh chân truyền của Long Tượng Tông, địa vị gần giống như hắn.
Nhiều năm trước đây xảy ra một ít mâu thuẫn, bất quá khi đó thực lực của hắn mạnh hơn một chút, thắng hiểm một chiêu.
"Được rồi, bất quá đại sư huynh phải cẩn thận."
Bỗng nhiên sắc mặt tên đệ tử có chút trầm trọng.
"Làm sao vậy ?" Lục Huyền vội hỏi.
"Dường như Vương Sơn Nham đã đột phá đến Linh Hải Cảnh.”
Tên đệ tử cẩn thận quan sát từng li từng tí sắc mặt của Lục Huyền .
Vốn hắn tưởng rằng Lục Huyền phải biến sắc.
Nhưng. . . Không có.
Thậm chí ngay cả một chút dị thường đều không có.
Điều này làm cho tên đệ tử có chút kỳ quái.
Hắn nhớ rõ ràng đại sư huynh nhà mình dường chỉ mới là Nhục Thân Cảnh tầng chín.
”Tiên hoa vân ngũ sắc, chính là chủ dược tài để luyện chế ngũ phẩm thần đan, giá trị cực cao, Vương Sơn Nham lại đích thân dẫn người qua đây, ngược lại cũng không khó hiểu, ”
Lục Huyền mỉm cười, "Bất quá mấu chốt nhất chính là, Vương Sơn Nham đã đột phá đến Linh Hải Cảnh, chắc là dùng việc này để trả thù khi xưa!”
" Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ ?”
Đệ tử hỏi.
"Còn có thể làm sao, tự nhiên là đá đít tất cả bọn chúng xuống núi rồi, "
Lục Huyền khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói ra. "Đúng rồi, hiện tại là ai đang ngăn cản bọn họ ?"
"Là Khương sư tỷ."
Đệ tử Tông môn chia ra làm hai loại phổ thông cùng chân truyền.
Khương Dao Ca có bối phận ngang với hắn.
"Đại sư huynh, chúng ta phải nhanh lên, đệ cảm giác Khương sư tỷ chống đỡ không xong."
Tên đệ tử nói ra.
"Đi thôi ."
Vừa dứt lời, thân ảnh của Lục Huyền liền biến mất ngay tại chỗ, đã bay về phía xa.
Tu vi tăng tới Linh Hải Cảnh, dù là lực lượng, hay là tốc độ đều đã bay vọt về chất, mắt của người thường đã rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn.
"Thật nhanh!"
Tên đệ tử tỏ ra khiếp sợ.
Hắn chỉ cảm thấy bên tai hình như có luồng gió mát thổi qua, đại sư huynh trước mặt liền không còn bóng dáng.
Quảng trường Tông môn
Đệ tử hai tông đang giằng co.
Đông Lâm Tông bên này tự nhiên là Khương Dao Ca.
Lúc này nàng so với hai tháng trước đã có chút thay đổi, hiển nhiên đã là Nhục Thân Cảnh tầng tám!
Một viên Thiên Nguyên Đan đã bị nàng hấp thu hoàn toàn.
"Không ngờ bên trong Đông Lâm Tông còn có mỹ nhân bực này."
Nói chuyện là đại sư huynh Long Tượng Tông, Vương Sơn Nham.
Hắn có vóc người khôi ngô, dáng người cao hơn hai mét, bắp thịt cả người từng khối lộ ra, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khương Dao Ca, lộ ra vẻ đầy kinh ngạc.
Tuy là Khương Dao Ca còn rất trẻ, nhưng vóc người đã thướt tha, nhất là hai chân thon dài, khiến người ta nhìn không dời mắt.
"Chim khôn chọn cành cao mà đậu, hiện tại Đông Lâm Tông đã sắp tàn, có lẽ cô nương nên suy nghĩ chuyện gia nhập Long Tượng Tông của chúng ta.”
Vương Sơn Nham vừa cười vừa nói.
"Ha ha ha.”
Nhất thời người của Long Tượng Tông ở Phía sau cười phụ hoạ một cách khả ố.
Trái lại sắc mặt của mọi người Đông Lâm Tông bên này cũng không dễ nhìn.
Thần sắc Khương Dao Ca rất lạnh lùng, mặc dù là thực lực của mình chưa tới Linh Hải Cảnh, nhưng nàng lại không sợ hãi một chút nào.
Tay phải nàng cầm kiếm, tùy thời đều có thể rút kiếm xuất thủ.
"Vương Sơn Nham, đã nhiều năm như vậy rồi, cái thói quen chó cắn của ngươi vẫn không chịu thay đổi."
Bỗng nhiên có một giọng nói trầm ổn từ xa truyền đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook