Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)
-
Chương 5: Tương tác
“Biểu muội gọi ta sao?” Thấy tiểu biểu muội nhận ra mình, Huyền Diệp thật sự cao hứng, dù sao thì đây cũng mới là lần gặp thứ hai của bọn họ.
“Biểu… biểu ca!” Chỉ Lan ngẩng đầu lên hôn vào má Huyền Diệp. Tha thứ cho nàng đi, nàng không thể kiềm lòng trước shota được, huống chi Huyền Diệp lại là một shota đặc biệt đáng yêu.
Huyền Diệp kinh hãi, cô biểu muội này dám trắng trợn táo tợn ăn đậu phụ hắn, hắn đã hơn bảy tuổi, là người lớn, thế mà lại bị một đứa bé hôn. Sau cơn kinh ngạc là buồn bực, liệu hắn có phải chịu trách nhiệm với cô biểu muội chưa biết gì này hay không.
Chỉ Lan vẫn không biết Huyền Diệp đã nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm với nàng, nàng chớp chớp mắt, cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, nàng muốn thử thêm một lần nữa, thế nên nàng quyết đoán hành động.
“Biểu ca! Biểu ca!” Nàng thành công khiến Huyền Diệp chú ý trở lại.
Khi Huyền Diệp còn chưa biết nàng muốn làm gì, nàng đã lảo đảo đứng lên đùi hắn, giơ hai cánh tay trắng tròn như ngó sen ôm lấy cổ Huyền Diệp, hôn chụt một cái thật to. Sau đó còn vung tay, nhìn trái rồi lại nhìn phải, lớn tiếng nói “Hôn!”.
Huyền Diệp kinh ngạc đến mức đờ người, Đông thị sửng sốt một chút rồi bắt đầu cười, cháu gái nhà mình thật sự rất đáng yêu, không chỉ có đáng yêu, còn khiến người khác phát rầu.
Hách Xá Lí thị sững sờ, bà vẫn biết con gái mình nghịch ngợm, hành động lúc nãy không giống vô ý. Nhưng bà vẫn lập tức thỉnh tội với Đông thị.
“Trẻ con biết gì đâu, hai đứa vốn là biểu huynh muội, có gì mà trách với tội.” Đông thị nói xong giơ tay bế Chỉ Lan ôm vào trong lòng. “Bé con hư này, nhỏ thế này đã gần gũi với biểu ca.”
“Ngạch nương!” Huyền Diệp nghe thế càng thấy mặt nóng như phát sốt, từ khi hắn còn nhỏ đã có tư tưởng ông cụ non, hơn nữa trai gái bẩy tuổi là không được ngồi cùng bàn rồi, tuy rằng tiểu biểu muội còn nhỏ, nhưng hắn vẫn cảm thấy bị hôn là chuyện to tát.
Hoàng tử aka vốn tôn quý, ngoài ngạch nương không có ai thân mật với hắn như thế, thế nên cảm giác vừa rồi thật mới mẻ, nhìn dáng vẻ ngây thơ của tiểu biểu muội, hắn lại cảm thấy đấy không phải lỗi của tiểu biểu muội, nhất định là do hắn quá đáng yêu, ngoài ra còn do bọn họ rất có duyên. Nghĩ một hồi hắn càng có cảm giác biểu muội nhà mình quả nhiên là đáng yêu nhất.
Chỉ Lan vẫn chưa phát hiện nàng đã bị ngây thơ hóa, trước khi xuyên không nàng vẫn còn trẻ, tuổi tâm lý thì càng trẻ hơn, làm trẻ con hai năm dần bị đồng hóa, thế nên không thấy ngượng ngùng chút nào, vậy mới nói, đôi khi da mặt mỏng cũng là tội.
Chỉ Lan cảm thấy nàng cũng chỉ có thể lưu manh đùa nghịch trong năm năm đầu đời, qua khoảng thời gian đó sẽ phải sửa đổi, đến khi trưởng thành phải có sự điềm tĩnh.
Làm một đứa trẻ con mà vẫn giữ được ý thức khiến nàng vô cùng hưng phấn, trẻ con không có chuyện gì phải phiền não, muốn làm gì thì làm, làm sai cũng không bị trách phạt.
Nàng thật sự vô cùng cảm ơn Cục quản lý thời không đã cho nàng cơ hội này, nàng quyết định phản hồi hàng tháng nhất định sẽ không viết kiểu qua loa cho có nữa. Những tháng trước, phản hồi của nàng chỉ có một chữ: tốt. Giờ sẽ có hai chữ: rất tốt.
“Được rồi, đưa tiểu biểu muội sang phòng có lò sưởi chơi đi, Lý mama bà đi theo trông chúng.” Đông thị còn có mấy lời nữa muốn nói riêng với Hách Xá Lí thị, vì thế bảo Huyền Diệp đưa Chỉ Lan đi.
Huyền Diệp xung phong muốn được bế tiểu biểu muội, nhưng bé trai bẩy tuổi bế bé gái ba tuổi chả khác gì con mèo tha con chuột, thế nên người lớn không đồng ý.
“Biểu muội, ta là ai?” Huyền Diệp ngồi trên bục sưởi, vừa ôm Chỉ Lan vừa hỏi.
“Biểu ca!” Chỉ Lan cảm thấy Khang Hi Đế hồi bé cũng không khác người bình thường chút nào, Ngạc Luân Đại cũng thích hỏi nàng câu này. Nàng muốn kéo bím tóc của Huyền Diệp, nhưng tay nàng ngắn quá, không làm được.
Huyền Diệp lại tưởng là tiểu biểu muội muốn chơi cùng hắn, càng thêm thích cô bé không khóc không quấy này, tâm lý cũng thấy thân thiết hơn. Nhưng hắn không được rảnh rỗi lâu, không thể cùng chơi với tiểu biểu muội.
“Các ngươi phải trông biểu muội thật cẩn thận, có gì sơ sót cứ cẩn thận đầu của các ngươi.”
Chỉ Lan nghe Huyền Diệp nói thế biết là hắn phải đi, nàng không biết rằng các hoàng tử triều Thanh đều là những người bị tàn phá tuổi thơ, sao có thể ăn không ngồi rồi như nàng.
“Biểu ca, không đi!” Chỉ Lan cảm thấy nếu Huyền Diệp đi thì nàng sẽ rất chán, xung quanh chỉ có tiểu cung nữ và mama, không thể chơi với nàng. Vất vả lắm mới được ra khỏi nhà, lại có người chơi cùng, nàng sẽ không dễ dàng buông tha đâu.
Huyền Diệp nhìn tiểu biểu muội, dù sao vẫn là trẻ con, do dự một hồi thì quyết định ở lại chơi thêm một lúc.
“Lấy đồ chơi của Gia ngày bé lại đây.” Huyền Diệp rất hào phóng chia sẻ đồ chơi của bản thân với tiểu biểu muội.
“Chơi, chơi!” Chỉ Lan cũng hết sức ủng hộ quyết định đấy, ở nhà nàng cũng có đồ chơi, nhưng rõ ràng là không thể tinh xảo bằng đồ trong cung.
Một lúc sau các cung nữ bê mấy hộp gỗ đến, trong hộp toàn là đồ chơi của Huyền Diệp.
Hắn lấy ra một cái cửu liên hoàn (*) bằng vàng rất tinh xảo, là món đồ chơi hắn thích nhất.
“Tặng biểu muội.” Huyền Diệp không ý thức rằng tiểu biểu muội mới ba tuổi ( từ nay về sau sẽ dùng tuổi mụ), căn bản không biết chơi thứ này, rất may tiểu biểu muội của hắn lại là trẻ con trá hình.
Đây là lần đầu tiên Chỉ Lan nhìn thấy một cái cửu liên hoàn tinh tế đến thế, nàng nhận lấy, gỡ thử, nhưng vì kiếp trước nàng chỉ chơi rubik chứ chưa chơi thứ này bao giờ, nên vì vậy loay hoay nửa ngày không gỡ được.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan trong bộ dạng em rất cố gắng, nhưng em không làm được. Nhất thời cảm thấy hắn có một trọng trách nặng nề là phải dạy tiểu biểu muội cách chơi thứ này, hắn ôm Chỉ Lan đang loay hoay với cửu liên hoàn đặt lên lòng mình.
“Biểu muội, phải làm như thế này, em cố gắng học.” Huyền Diệp nói xong liền cầm cửu liên hoàn bắt đầu gỡ.
Chỉ Lan nhìn không chớp mắt, oa, Huyền Diệp thật sự rất lợi hại, bảo sao sau này có thể làm Hoàng đế. Từ việc chơi cửu liên hoàn giỏi mà đưa ra kết luận có thể làm Hoàng đế, cô em bảo lịch đại hoàng đế chịu làm sao nổi.
Huyền Diệp làm mẫu vài lần, thấy Chỉ Lan không hề ngu ngơ mà ngược lại còn có vẻ nóng lòng muốn được thử, liền đặt cửu liên hoàn vào bàn tay mũm mĩm của nàng.
Chỉ Lan học theo cách mà Huyền Diệp đã làm, một lúc sau rốt cuộc gỡ ra, thế nên nàng không hề keo kiệt tặng Huyền Diệp một nụ cười thật tươi.
“Biểu ca, tuyệt vời!” Nói xong đặt cửu liên hoàn xuống, giơ ngón tay cái tán thưởng Huyền Diệp.
Tuy Huyền Diệp không hiểu hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng cũng biết là tiểu biểu muội khích lệ hắn, thế nên lại lấy thêm mấy món đồ chơi để tiểu biểu muội biết là hắn rất tuyệt.
Một canh giờ sau, Huyền Diệp tỏ vẻ vô cùng tự đắc, có cảm giác kiêu ngạo của người làm thầy. Chỉ Lan tỏ vẻ nàng mệt muốn gục, nhưng khi nhìn đến hệ thống thấy “Tình huống đào tạo” của Huyền Diệp +50 EXP, nàng lại cảm thấy vô cùng thành tựu.
Thấy đã được một nửa số điểm kinh nghiệm để lên level 1, Chỉ Lan nhận ra, muốn lên level thì phải chơi với Khang Hi, chơi càng vui thì điểm lên càng nhanh. Không biết lên level 1 được thưởng gì, không thể ngờ Khang Hi lên level còn nhanh hơn cả nàng, thật đáng buồn.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan bắt đầu ngẩn người, còn cắn ngón tay, nghĩ chắc tiểu biểu muội đã mệt. Hách Xá Lí thị cũng muốn xuất cung, cũng chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn bước tiểu biểu muội.
Về đến nhà rồi, Chỉ Lan bắt đầu suy nghĩ về vấn đề đào tạo Khang Hi, trong suy nghĩ của nàng, “chịu sự khống chế của biểu muội” có một ý nghĩa rất trong sáng, đại biểu cho mối quan hệ ca ca – muội muội thông thường, vì thế nàng căn bản không hề suy nghĩ đến hướng tình cảm nam nữ.
Muốn làm một biểu muội hoàn mỹ cần những điều kiện gì, ngoài tài nghệ bản thân, nhất định phải hiểu nghệ thuật làm nũng, ngoài ra còn phải là tri kỷ, vui cái vui của biểu ca, lo cái lo của biểu ca.
Ví dụ như biểu ca tìm được chị dâu vừa ý, nàng sẽ hài lòng cùng biểu ca, biểu ca không tìm được chị dâu vừa ý, nàng sẽ tìm kiếm trong số những người bạn thân với mình, thế nên nàng suy nghĩ thật lâu về vấn đề biểu muội tốt là như thế nào, đến khuya mới ngủ.
“Biểu… biểu ca!” Chỉ Lan ngẩng đầu lên hôn vào má Huyền Diệp. Tha thứ cho nàng đi, nàng không thể kiềm lòng trước shota được, huống chi Huyền Diệp lại là một shota đặc biệt đáng yêu.
Huyền Diệp kinh hãi, cô biểu muội này dám trắng trợn táo tợn ăn đậu phụ hắn, hắn đã hơn bảy tuổi, là người lớn, thế mà lại bị một đứa bé hôn. Sau cơn kinh ngạc là buồn bực, liệu hắn có phải chịu trách nhiệm với cô biểu muội chưa biết gì này hay không.
Chỉ Lan vẫn không biết Huyền Diệp đã nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm với nàng, nàng chớp chớp mắt, cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, nàng muốn thử thêm một lần nữa, thế nên nàng quyết đoán hành động.
“Biểu ca! Biểu ca!” Nàng thành công khiến Huyền Diệp chú ý trở lại.
Khi Huyền Diệp còn chưa biết nàng muốn làm gì, nàng đã lảo đảo đứng lên đùi hắn, giơ hai cánh tay trắng tròn như ngó sen ôm lấy cổ Huyền Diệp, hôn chụt một cái thật to. Sau đó còn vung tay, nhìn trái rồi lại nhìn phải, lớn tiếng nói “Hôn!”.
Huyền Diệp kinh ngạc đến mức đờ người, Đông thị sửng sốt một chút rồi bắt đầu cười, cháu gái nhà mình thật sự rất đáng yêu, không chỉ có đáng yêu, còn khiến người khác phát rầu.
Hách Xá Lí thị sững sờ, bà vẫn biết con gái mình nghịch ngợm, hành động lúc nãy không giống vô ý. Nhưng bà vẫn lập tức thỉnh tội với Đông thị.
“Trẻ con biết gì đâu, hai đứa vốn là biểu huynh muội, có gì mà trách với tội.” Đông thị nói xong giơ tay bế Chỉ Lan ôm vào trong lòng. “Bé con hư này, nhỏ thế này đã gần gũi với biểu ca.”
“Ngạch nương!” Huyền Diệp nghe thế càng thấy mặt nóng như phát sốt, từ khi hắn còn nhỏ đã có tư tưởng ông cụ non, hơn nữa trai gái bẩy tuổi là không được ngồi cùng bàn rồi, tuy rằng tiểu biểu muội còn nhỏ, nhưng hắn vẫn cảm thấy bị hôn là chuyện to tát.
Hoàng tử aka vốn tôn quý, ngoài ngạch nương không có ai thân mật với hắn như thế, thế nên cảm giác vừa rồi thật mới mẻ, nhìn dáng vẻ ngây thơ của tiểu biểu muội, hắn lại cảm thấy đấy không phải lỗi của tiểu biểu muội, nhất định là do hắn quá đáng yêu, ngoài ra còn do bọn họ rất có duyên. Nghĩ một hồi hắn càng có cảm giác biểu muội nhà mình quả nhiên là đáng yêu nhất.
Chỉ Lan vẫn chưa phát hiện nàng đã bị ngây thơ hóa, trước khi xuyên không nàng vẫn còn trẻ, tuổi tâm lý thì càng trẻ hơn, làm trẻ con hai năm dần bị đồng hóa, thế nên không thấy ngượng ngùng chút nào, vậy mới nói, đôi khi da mặt mỏng cũng là tội.
Chỉ Lan cảm thấy nàng cũng chỉ có thể lưu manh đùa nghịch trong năm năm đầu đời, qua khoảng thời gian đó sẽ phải sửa đổi, đến khi trưởng thành phải có sự điềm tĩnh.
Làm một đứa trẻ con mà vẫn giữ được ý thức khiến nàng vô cùng hưng phấn, trẻ con không có chuyện gì phải phiền não, muốn làm gì thì làm, làm sai cũng không bị trách phạt.
Nàng thật sự vô cùng cảm ơn Cục quản lý thời không đã cho nàng cơ hội này, nàng quyết định phản hồi hàng tháng nhất định sẽ không viết kiểu qua loa cho có nữa. Những tháng trước, phản hồi của nàng chỉ có một chữ: tốt. Giờ sẽ có hai chữ: rất tốt.
“Được rồi, đưa tiểu biểu muội sang phòng có lò sưởi chơi đi, Lý mama bà đi theo trông chúng.” Đông thị còn có mấy lời nữa muốn nói riêng với Hách Xá Lí thị, vì thế bảo Huyền Diệp đưa Chỉ Lan đi.
Huyền Diệp xung phong muốn được bế tiểu biểu muội, nhưng bé trai bẩy tuổi bế bé gái ba tuổi chả khác gì con mèo tha con chuột, thế nên người lớn không đồng ý.
“Biểu muội, ta là ai?” Huyền Diệp ngồi trên bục sưởi, vừa ôm Chỉ Lan vừa hỏi.
“Biểu ca!” Chỉ Lan cảm thấy Khang Hi Đế hồi bé cũng không khác người bình thường chút nào, Ngạc Luân Đại cũng thích hỏi nàng câu này. Nàng muốn kéo bím tóc của Huyền Diệp, nhưng tay nàng ngắn quá, không làm được.
Huyền Diệp lại tưởng là tiểu biểu muội muốn chơi cùng hắn, càng thêm thích cô bé không khóc không quấy này, tâm lý cũng thấy thân thiết hơn. Nhưng hắn không được rảnh rỗi lâu, không thể cùng chơi với tiểu biểu muội.
“Các ngươi phải trông biểu muội thật cẩn thận, có gì sơ sót cứ cẩn thận đầu của các ngươi.”
Chỉ Lan nghe Huyền Diệp nói thế biết là hắn phải đi, nàng không biết rằng các hoàng tử triều Thanh đều là những người bị tàn phá tuổi thơ, sao có thể ăn không ngồi rồi như nàng.
“Biểu ca, không đi!” Chỉ Lan cảm thấy nếu Huyền Diệp đi thì nàng sẽ rất chán, xung quanh chỉ có tiểu cung nữ và mama, không thể chơi với nàng. Vất vả lắm mới được ra khỏi nhà, lại có người chơi cùng, nàng sẽ không dễ dàng buông tha đâu.
Huyền Diệp nhìn tiểu biểu muội, dù sao vẫn là trẻ con, do dự một hồi thì quyết định ở lại chơi thêm một lúc.
“Lấy đồ chơi của Gia ngày bé lại đây.” Huyền Diệp rất hào phóng chia sẻ đồ chơi của bản thân với tiểu biểu muội.
“Chơi, chơi!” Chỉ Lan cũng hết sức ủng hộ quyết định đấy, ở nhà nàng cũng có đồ chơi, nhưng rõ ràng là không thể tinh xảo bằng đồ trong cung.
Một lúc sau các cung nữ bê mấy hộp gỗ đến, trong hộp toàn là đồ chơi của Huyền Diệp.
Hắn lấy ra một cái cửu liên hoàn (*) bằng vàng rất tinh xảo, là món đồ chơi hắn thích nhất.
“Tặng biểu muội.” Huyền Diệp không ý thức rằng tiểu biểu muội mới ba tuổi ( từ nay về sau sẽ dùng tuổi mụ), căn bản không biết chơi thứ này, rất may tiểu biểu muội của hắn lại là trẻ con trá hình.
Đây là lần đầu tiên Chỉ Lan nhìn thấy một cái cửu liên hoàn tinh tế đến thế, nàng nhận lấy, gỡ thử, nhưng vì kiếp trước nàng chỉ chơi rubik chứ chưa chơi thứ này bao giờ, nên vì vậy loay hoay nửa ngày không gỡ được.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan trong bộ dạng em rất cố gắng, nhưng em không làm được. Nhất thời cảm thấy hắn có một trọng trách nặng nề là phải dạy tiểu biểu muội cách chơi thứ này, hắn ôm Chỉ Lan đang loay hoay với cửu liên hoàn đặt lên lòng mình.
“Biểu muội, phải làm như thế này, em cố gắng học.” Huyền Diệp nói xong liền cầm cửu liên hoàn bắt đầu gỡ.
Chỉ Lan nhìn không chớp mắt, oa, Huyền Diệp thật sự rất lợi hại, bảo sao sau này có thể làm Hoàng đế. Từ việc chơi cửu liên hoàn giỏi mà đưa ra kết luận có thể làm Hoàng đế, cô em bảo lịch đại hoàng đế chịu làm sao nổi.
Huyền Diệp làm mẫu vài lần, thấy Chỉ Lan không hề ngu ngơ mà ngược lại còn có vẻ nóng lòng muốn được thử, liền đặt cửu liên hoàn vào bàn tay mũm mĩm của nàng.
Chỉ Lan học theo cách mà Huyền Diệp đã làm, một lúc sau rốt cuộc gỡ ra, thế nên nàng không hề keo kiệt tặng Huyền Diệp một nụ cười thật tươi.
“Biểu ca, tuyệt vời!” Nói xong đặt cửu liên hoàn xuống, giơ ngón tay cái tán thưởng Huyền Diệp.
Tuy Huyền Diệp không hiểu hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng cũng biết là tiểu biểu muội khích lệ hắn, thế nên lại lấy thêm mấy món đồ chơi để tiểu biểu muội biết là hắn rất tuyệt.
Một canh giờ sau, Huyền Diệp tỏ vẻ vô cùng tự đắc, có cảm giác kiêu ngạo của người làm thầy. Chỉ Lan tỏ vẻ nàng mệt muốn gục, nhưng khi nhìn đến hệ thống thấy “Tình huống đào tạo” của Huyền Diệp +50 EXP, nàng lại cảm thấy vô cùng thành tựu.
Thấy đã được một nửa số điểm kinh nghiệm để lên level 1, Chỉ Lan nhận ra, muốn lên level thì phải chơi với Khang Hi, chơi càng vui thì điểm lên càng nhanh. Không biết lên level 1 được thưởng gì, không thể ngờ Khang Hi lên level còn nhanh hơn cả nàng, thật đáng buồn.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan bắt đầu ngẩn người, còn cắn ngón tay, nghĩ chắc tiểu biểu muội đã mệt. Hách Xá Lí thị cũng muốn xuất cung, cũng chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn bước tiểu biểu muội.
Về đến nhà rồi, Chỉ Lan bắt đầu suy nghĩ về vấn đề đào tạo Khang Hi, trong suy nghĩ của nàng, “chịu sự khống chế của biểu muội” có một ý nghĩa rất trong sáng, đại biểu cho mối quan hệ ca ca – muội muội thông thường, vì thế nàng căn bản không hề suy nghĩ đến hướng tình cảm nam nữ.
Muốn làm một biểu muội hoàn mỹ cần những điều kiện gì, ngoài tài nghệ bản thân, nhất định phải hiểu nghệ thuật làm nũng, ngoài ra còn phải là tri kỷ, vui cái vui của biểu ca, lo cái lo của biểu ca.
Ví dụ như biểu ca tìm được chị dâu vừa ý, nàng sẽ hài lòng cùng biểu ca, biểu ca không tìm được chị dâu vừa ý, nàng sẽ tìm kiếm trong số những người bạn thân với mình, thế nên nàng suy nghĩ thật lâu về vấn đề biểu muội tốt là như thế nào, đến khuya mới ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook