Biệt Thự Ma Ám
-
Chương 33
Vy đã nằm viện và trở thành người thực vật. Hôm nay tất cả bọn họ đều đến đây để thăm cô. Tất cả sự tình nhanh chóng vào tai cả lớp. Họ cảm thấy vui mừng thay cho cô. Tất cả những người trong tổ chức ngầm ở Việt Nam đã bị tóm gọn, bây giờ chỉ còn mình Vy nằm đây. Và tất cả bọn họ đến đây đều có mục đích. Chính là muốn tìm tung tích của chiếc chìa khóa. Nhưng đến khi nhìn Vy đang nằm yên với vô số dây truyền dịch trên người thì không khỏi thở dài. Bác sĩ nói nếu may mắn lắm thì chỉ có thể mấp máy môi để nói chuyện mà thôi
Trước khi đến phòng bệnh của Vy, Tuyết Như có đi qua kia ghé thăm cu Tin. Chiếc chìa khóa đã được lấy ra khỏi cơ thể thằng bé. Nhìn nó chu mỏ chu môi mà ngủ, cô cười sau đó đi vào bên trong
Loan đi đến cái ghế bên cạnh giường bệnh mà ngồi xuống. Cô cũng thông cảm cho số phận của Vy, chỉ vì một chiếc chìa khóa mà phải ra nông nỗi này thì lỗ lờ quá. Vì cả tổ chức mà đánh đổi cả tính mạng, chắc cậu ấy sẽ được những thành viên ở tổ chức tôn vinh lắm nhỉ
Loan ngồi yêm nhìn Vy rồi nhìn những dây chuyền dịch. Cô biết tình hình cậu ấy bây giờ rất quan trọng nhưng bây giờ mọi việc càng nghiêm trọng hƠn. Tin tức Vy bị bắt đã lan ra toàn quốc, nếu không mau xử lí mọi chuyện tổ chức đó sẽ tiếp tục phái người đến để tìm tung tích của chiếc chìa khóa và cái két sắt. Đến bây giờ, cô vẫn không biết trong cái thứ đó chứa những gì
- Hôm nay... là sinh nhật ba mà nhỉ. Đến đây thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm chuẩn bị cho tối nay nào
Nụ cười Loan sáng chói làm bay bao nhiêu ưu phiền của mọi người trong phòng. Theo lời cô họ đều ra khỏi phòng tiến xuống cănteen mà không ai để ý môi Vy đã nhấp nhẹ lộ ra một nụ cười nhếch môi mờ ảo
- Em có muốn biết bên trong đó chứa gì không?!
Tuyết Như đi đằng sau, hai người đi cuối cùng. Đột nhiên chị lên tiếng khiến Loan chùn bước. Đúng là chỉ cần có thứ gì đó kì bí là có thể dụ được Loan ngay. Hai mắt cô đã sớm sáng rực
- Coi kìa!! Cái tính của em như vậy không bao giờ sửa được. Nếu chị mà muốn bắt cóc em dễ như trở bàn tay đấy
Loan cười tít mắt
- Được chị bắt cóc thì em không sợ (><)
Thoáng chốc khi tất cả biến mất, hai người quay trở về khuôn mặt lạnh băng. Loan định hỏi nhưng thôi vì chị ấy đã tự nói
- Sau bao nhiêu năm ở tổ chức, chị Tuyết Nhi đã thu thập vô số bằng chứng để buộc tội chúng. Đó cũng là lí do mà chị ấy cũng trở thành trung tâm của sự truy bắt. Nếu bây giờ chúng ta mở được két sắt và lấy được những bằng chứng đó giao cho cảnh sát thì tất cả mọi chuyện... sẽ kết thúc
Loan run rẩy người nhìn thẳng vào Tuyết Như sau đó nở nụ cười. Mọi chuyện sẽ kết thúc? Đúng thế. Bao nhiêu lâu nay cô hao công khổ lực, mọi chuyện sẽ được kết thúc. Ba tháng, đã ba tháng rồi cô chưa thắp một nén hương nào cho chị Tuyết Nhi
- Em còn có một câu muốn hỏi. Hài cốt chị Tuyết Nhi hiện đang ở đâu
- Chị đã cất nó dưới két sắc luôn rồi
- Chị đã biết ngay từ đầu là em sẽ luôn luôn đến thăm chị ấy mà. Mỗi năm đến một nén hương cũng không có, chị ấy sẽ chịu ấm ức
Tuyết Như thở dài
- Chị là một nhà tâm linh, Tuyết Nhi là một nhà hóa học. Chị đã triệu được hồn củA chị, chị không oán trách gì cả. Điều chị ấy muốn truyền lại và hoàn thành là tìm lại và cứu đứa bé. Và người thực hiện đó phải là em. Chị chỉ là một nhân tố hỗ trợ mà thôi. Ba năm, chị âm thầm bên cạnh thằng bé dạy nó đọc dạy nó viết và cũng để thời gian nó làm quen với bầy khỉ và đợi em. Chị Tuyết Nhi muốn em sẽ là người chăm sóc cho con chị ấy. Chị ấy trao hết tất cả niềm tin vào em
Tuyết Như sụt sùi hơi mũi cay cay. Loan cũng thế, khi nghe đến câu cuối cùng cô đã bật khíc thành tiếng. Ban đầu cô cứ nghĩ rằng chị Tuyết Nhi đang cố gắng hại Bảo vì trả thù sau đó lôi kéo cô vào mà hành hạ để nguôi giận. Nhưng lại không phải thế, cô bị kéo trực tiếp vào mọi chuyện, những thứ đó là đều đã được sắp đặt sẵn
- Chị Tuyết Nhi... đã siêu thoát chưa
- Tôi hôm nay
- Em muốn đến đó
Tuyết Như muốn ngay lập tức đồng ý nhưng bỗng nhiên cảm thấy rùng mình run rẩy tay chân, cứ như một điềm xấu đang đến vậy. Trực giác của một nhà tâm linh hiếm khi sai lắm. Cô chậm rãi gật đầu. Loan lại tiếp cười, cười lại khóc. Không hiểu sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra điều gì thiết yếu khiến cô vừa cười vừa khóc như thế này. Cô bước lên nắm lấy tay người chị còn lại của mình
- Ta đi ăn nào
Bữa cơm vẫn đang diễn ra rất bình thường. Cả một cái bàn lớn đều là người của gia đình Loan. Họ cắm cúi ăn không bận tâm đến những người xung quanh. Nhàn nhã mà cao quí. Ở đây có mặt của hai gia tộc hiện tại là lớn nhất ở Việt Nam này. Gia tộc họ Hoàng đang ở Nhật Bản và gia tộc họ Mai đang sinh sống ở Mĩ tại Los Angles. Nhưng chẳng mấy ai biết gì về hai gia đình này, họ luôn sống ẩn và hoạt động trong thế giới ngầm vẫn nằm trong sự kiểm soát của pháp luật. Ấy vậy mà bên đấy vẫn phải nể phục họ vài phần vì sự lớn mạnh không nguồn gốc này
Nhưng bâu giờ, mọi người xung quanh không biết họ là ai nên cư xử rất bình thường. Cũng tốt, như thế sẽ tự nhiên hơn khi giao tiếp với nhau. Họ không muốn thấy mọi người cư xử với mình như hai địa phận giống thời phong kiến ngày xưa. Thế kỉ hai mốt rồi, đây là thời đại của sự bình đẳng
Chiếc điện thoại vẫn nằm bên cạnh khay cơm mà Loan đang ăn. Nó bỗng nhiên phát sáng liền thu hút sự chú ý của hết thảy mọi người trên bàn. Ánh mắt cô hơi phức tạp nhìn hai chữ "thông báo" trong dòng tin nhắn. Hiện tại ba mẹ Vy không có ở đây nên cô đã mạn phép tự nhận mình là họ hàng xa của cậu ấy
- Vy xảy ra chút chuyện. Em đi xem thử sao. Mọi người tiếp tục bữa ăn đi nhé
Khi Loan đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi ghế, Lân đã đanh mựt mà liếc xéo
- Cô ta quan trọng đến vậy? Em không thể dùng hết cơm rồi hãy đi sao? Ở đó cũng có các bác sĩ y tá giành cho bệnh nhân VIP. Em đến đến đó bây giờ có ích gì
- Em chỉ muốm xem chút tình hình rồi quay lại. Cơm em cũng đã dùng gần hết rồi mà. Em xin lỗi
Nói rồi cô rời đi tức thời lại nhận thêm một cuộc điện thoại. Là ông ba yêu quí của cô đây mà. Nhấn biểu tuọng màu xanh trên màn hình, tay kia nhấn nút thang máy. Cô bước vào bên trong đặt điện thoại lên tai của mình. Ba cô sáng sớm đã ra ngoài cùng mẹ Vân mà đi mua quần áo. Lâu nay, để che giấu thân phận một cách kín đáo nhất mẹ Vân đã phải thay đổi toàn diện về mọi thứ từ trong ra ngoài phải trái ngược hoàn toàn với người mẹ trước. Bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ, nên quay về làm chính mình đi nhỉ
- Mọi người đã xong chưa? Bao giờ thì về. Con phải giúp mẹ làm bánh gato chứ- Đó là mẹ Vân, không phải là ba cô gọi đến
Loan cười tươi nói
- Con biết rồi. Sau khi dùng hết bữa trưa con cùng mọi người sẽ về. Mẹ cùng ba đã đi đến đâu rồi
- Khoảng 30p nữa là đến nhà rồi. Có gì con cùng moin người đợi mẹ nhé
- Vâng, mẹ đi cẩn thận. Yêu mẹ
Gác máy, cô chấp hai tay vào nhau đợi khi con số đến tầng 27
Khi đến phòng bệnh dành cho Vy, cô thấy những bác sĩ y tá vẫn còn ở đó. Khi thấy cô bước vào họ liền quay sang nhìn rồi ái ngại nhìn Vy
- Sao thế bác sĩ
Ông ya hơi ấp úng, bàn tay cầm bản báo cáo hơi run run
- Kết quả của cuộc phẫu thuật đã có. Chúg tôi... chỉ thành công được một nửa mà thôi. Bây giờ đến khi bào giờ hồi phục phải nhờ vào ý chí của người bệnh đã. À!! Lúc nãy một số thanh dây vô tình bị đứt nên mới gọi cô đến đây. Xin lỗi nhưng có vẻ như bệnh nhân muốn gặp cô. Chúng tôi đã ổn định lại tình hình, xin đi trước
Loan gật gật đầu nhìn mấy cái bóng đi xa dần. Nhìn về một phía bên tay mặt của Vy, những nết nhăn của các sợi dây cũng đủ nhận ra được mọi chuyện. Hai tay của Vy không còn ngay ngắn như lúc nãy. Đúng thật là tìm cô có chuyện rồi. Loan bước sang bên kia ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường
- Cậu... có chuyện gì muốn nói với tôi?
Vừa lúc nãy còn không thể động đậy, ấy vậy mà bây giờ có thể cười nhoẻn miệng phóng khoáng như thế. Khả năng phục hồi của Vy rất tốt. Loan kinh ngạc chấp nhận điều đó
- Mày vẫn thua... Loan à. Chưa đầy chưa đầy 40p nữa tất cả sẽ tan theo khói bụi. Tao sẽ khiến mày trả giá... vì dám giành Bảo từ tay tao... vĩnh biệt
Vy nhoẻn miệng cười to hét mức có thể thậm chí có thể kéo đến tận mang tai. Loan kinh hãi lùi ra sau đầu óc bắt đầu phân tích những gì Vy vừa nói. Hôm qua đến giờ sau khi bị đưa đến bệnh viện Vy không hề có khả năng cử động. Không lẽ mọi chuyện đã được đoán từ trước? Loan lùi ra sau rồi chạy đến hướng cánh cửa. Bỗng nhiên câu nói hôm ấy bất chượt vang trong đầu cô
"Tao sẽ cho mày nổ banh sát"
Hết
Chap
:))
Một hoặc hai chương nữa là hết truyện nhé
Chap sau: Vĩnh biệt mày!! Loan
Trước khi đến phòng bệnh của Vy, Tuyết Như có đi qua kia ghé thăm cu Tin. Chiếc chìa khóa đã được lấy ra khỏi cơ thể thằng bé. Nhìn nó chu mỏ chu môi mà ngủ, cô cười sau đó đi vào bên trong
Loan đi đến cái ghế bên cạnh giường bệnh mà ngồi xuống. Cô cũng thông cảm cho số phận của Vy, chỉ vì một chiếc chìa khóa mà phải ra nông nỗi này thì lỗ lờ quá. Vì cả tổ chức mà đánh đổi cả tính mạng, chắc cậu ấy sẽ được những thành viên ở tổ chức tôn vinh lắm nhỉ
Loan ngồi yêm nhìn Vy rồi nhìn những dây chuyền dịch. Cô biết tình hình cậu ấy bây giờ rất quan trọng nhưng bây giờ mọi việc càng nghiêm trọng hƠn. Tin tức Vy bị bắt đã lan ra toàn quốc, nếu không mau xử lí mọi chuyện tổ chức đó sẽ tiếp tục phái người đến để tìm tung tích của chiếc chìa khóa và cái két sắt. Đến bây giờ, cô vẫn không biết trong cái thứ đó chứa những gì
- Hôm nay... là sinh nhật ba mà nhỉ. Đến đây thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm chuẩn bị cho tối nay nào
Nụ cười Loan sáng chói làm bay bao nhiêu ưu phiền của mọi người trong phòng. Theo lời cô họ đều ra khỏi phòng tiến xuống cănteen mà không ai để ý môi Vy đã nhấp nhẹ lộ ra một nụ cười nhếch môi mờ ảo
- Em có muốn biết bên trong đó chứa gì không?!
Tuyết Như đi đằng sau, hai người đi cuối cùng. Đột nhiên chị lên tiếng khiến Loan chùn bước. Đúng là chỉ cần có thứ gì đó kì bí là có thể dụ được Loan ngay. Hai mắt cô đã sớm sáng rực
- Coi kìa!! Cái tính của em như vậy không bao giờ sửa được. Nếu chị mà muốn bắt cóc em dễ như trở bàn tay đấy
Loan cười tít mắt
- Được chị bắt cóc thì em không sợ (><)
Thoáng chốc khi tất cả biến mất, hai người quay trở về khuôn mặt lạnh băng. Loan định hỏi nhưng thôi vì chị ấy đã tự nói
- Sau bao nhiêu năm ở tổ chức, chị Tuyết Nhi đã thu thập vô số bằng chứng để buộc tội chúng. Đó cũng là lí do mà chị ấy cũng trở thành trung tâm của sự truy bắt. Nếu bây giờ chúng ta mở được két sắt và lấy được những bằng chứng đó giao cho cảnh sát thì tất cả mọi chuyện... sẽ kết thúc
Loan run rẩy người nhìn thẳng vào Tuyết Như sau đó nở nụ cười. Mọi chuyện sẽ kết thúc? Đúng thế. Bao nhiêu lâu nay cô hao công khổ lực, mọi chuyện sẽ được kết thúc. Ba tháng, đã ba tháng rồi cô chưa thắp một nén hương nào cho chị Tuyết Nhi
- Em còn có một câu muốn hỏi. Hài cốt chị Tuyết Nhi hiện đang ở đâu
- Chị đã cất nó dưới két sắc luôn rồi
- Chị đã biết ngay từ đầu là em sẽ luôn luôn đến thăm chị ấy mà. Mỗi năm đến một nén hương cũng không có, chị ấy sẽ chịu ấm ức
Tuyết Như thở dài
- Chị là một nhà tâm linh, Tuyết Nhi là một nhà hóa học. Chị đã triệu được hồn củA chị, chị không oán trách gì cả. Điều chị ấy muốn truyền lại và hoàn thành là tìm lại và cứu đứa bé. Và người thực hiện đó phải là em. Chị chỉ là một nhân tố hỗ trợ mà thôi. Ba năm, chị âm thầm bên cạnh thằng bé dạy nó đọc dạy nó viết và cũng để thời gian nó làm quen với bầy khỉ và đợi em. Chị Tuyết Nhi muốn em sẽ là người chăm sóc cho con chị ấy. Chị ấy trao hết tất cả niềm tin vào em
Tuyết Như sụt sùi hơi mũi cay cay. Loan cũng thế, khi nghe đến câu cuối cùng cô đã bật khíc thành tiếng. Ban đầu cô cứ nghĩ rằng chị Tuyết Nhi đang cố gắng hại Bảo vì trả thù sau đó lôi kéo cô vào mà hành hạ để nguôi giận. Nhưng lại không phải thế, cô bị kéo trực tiếp vào mọi chuyện, những thứ đó là đều đã được sắp đặt sẵn
- Chị Tuyết Nhi... đã siêu thoát chưa
- Tôi hôm nay
- Em muốn đến đó
Tuyết Như muốn ngay lập tức đồng ý nhưng bỗng nhiên cảm thấy rùng mình run rẩy tay chân, cứ như một điềm xấu đang đến vậy. Trực giác của một nhà tâm linh hiếm khi sai lắm. Cô chậm rãi gật đầu. Loan lại tiếp cười, cười lại khóc. Không hiểu sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra điều gì thiết yếu khiến cô vừa cười vừa khóc như thế này. Cô bước lên nắm lấy tay người chị còn lại của mình
- Ta đi ăn nào
Bữa cơm vẫn đang diễn ra rất bình thường. Cả một cái bàn lớn đều là người của gia đình Loan. Họ cắm cúi ăn không bận tâm đến những người xung quanh. Nhàn nhã mà cao quí. Ở đây có mặt của hai gia tộc hiện tại là lớn nhất ở Việt Nam này. Gia tộc họ Hoàng đang ở Nhật Bản và gia tộc họ Mai đang sinh sống ở Mĩ tại Los Angles. Nhưng chẳng mấy ai biết gì về hai gia đình này, họ luôn sống ẩn và hoạt động trong thế giới ngầm vẫn nằm trong sự kiểm soát của pháp luật. Ấy vậy mà bên đấy vẫn phải nể phục họ vài phần vì sự lớn mạnh không nguồn gốc này
Nhưng bâu giờ, mọi người xung quanh không biết họ là ai nên cư xử rất bình thường. Cũng tốt, như thế sẽ tự nhiên hơn khi giao tiếp với nhau. Họ không muốn thấy mọi người cư xử với mình như hai địa phận giống thời phong kiến ngày xưa. Thế kỉ hai mốt rồi, đây là thời đại của sự bình đẳng
Chiếc điện thoại vẫn nằm bên cạnh khay cơm mà Loan đang ăn. Nó bỗng nhiên phát sáng liền thu hút sự chú ý của hết thảy mọi người trên bàn. Ánh mắt cô hơi phức tạp nhìn hai chữ "thông báo" trong dòng tin nhắn. Hiện tại ba mẹ Vy không có ở đây nên cô đã mạn phép tự nhận mình là họ hàng xa của cậu ấy
- Vy xảy ra chút chuyện. Em đi xem thử sao. Mọi người tiếp tục bữa ăn đi nhé
Khi Loan đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi ghế, Lân đã đanh mựt mà liếc xéo
- Cô ta quan trọng đến vậy? Em không thể dùng hết cơm rồi hãy đi sao? Ở đó cũng có các bác sĩ y tá giành cho bệnh nhân VIP. Em đến đến đó bây giờ có ích gì
- Em chỉ muốm xem chút tình hình rồi quay lại. Cơm em cũng đã dùng gần hết rồi mà. Em xin lỗi
Nói rồi cô rời đi tức thời lại nhận thêm một cuộc điện thoại. Là ông ba yêu quí của cô đây mà. Nhấn biểu tuọng màu xanh trên màn hình, tay kia nhấn nút thang máy. Cô bước vào bên trong đặt điện thoại lên tai của mình. Ba cô sáng sớm đã ra ngoài cùng mẹ Vân mà đi mua quần áo. Lâu nay, để che giấu thân phận một cách kín đáo nhất mẹ Vân đã phải thay đổi toàn diện về mọi thứ từ trong ra ngoài phải trái ngược hoàn toàn với người mẹ trước. Bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ, nên quay về làm chính mình đi nhỉ
- Mọi người đã xong chưa? Bao giờ thì về. Con phải giúp mẹ làm bánh gato chứ- Đó là mẹ Vân, không phải là ba cô gọi đến
Loan cười tươi nói
- Con biết rồi. Sau khi dùng hết bữa trưa con cùng mọi người sẽ về. Mẹ cùng ba đã đi đến đâu rồi
- Khoảng 30p nữa là đến nhà rồi. Có gì con cùng moin người đợi mẹ nhé
- Vâng, mẹ đi cẩn thận. Yêu mẹ
Gác máy, cô chấp hai tay vào nhau đợi khi con số đến tầng 27
Khi đến phòng bệnh dành cho Vy, cô thấy những bác sĩ y tá vẫn còn ở đó. Khi thấy cô bước vào họ liền quay sang nhìn rồi ái ngại nhìn Vy
- Sao thế bác sĩ
Ông ya hơi ấp úng, bàn tay cầm bản báo cáo hơi run run
- Kết quả của cuộc phẫu thuật đã có. Chúg tôi... chỉ thành công được một nửa mà thôi. Bây giờ đến khi bào giờ hồi phục phải nhờ vào ý chí của người bệnh đã. À!! Lúc nãy một số thanh dây vô tình bị đứt nên mới gọi cô đến đây. Xin lỗi nhưng có vẻ như bệnh nhân muốn gặp cô. Chúng tôi đã ổn định lại tình hình, xin đi trước
Loan gật gật đầu nhìn mấy cái bóng đi xa dần. Nhìn về một phía bên tay mặt của Vy, những nết nhăn của các sợi dây cũng đủ nhận ra được mọi chuyện. Hai tay của Vy không còn ngay ngắn như lúc nãy. Đúng thật là tìm cô có chuyện rồi. Loan bước sang bên kia ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường
- Cậu... có chuyện gì muốn nói với tôi?
Vừa lúc nãy còn không thể động đậy, ấy vậy mà bây giờ có thể cười nhoẻn miệng phóng khoáng như thế. Khả năng phục hồi của Vy rất tốt. Loan kinh ngạc chấp nhận điều đó
- Mày vẫn thua... Loan à. Chưa đầy chưa đầy 40p nữa tất cả sẽ tan theo khói bụi. Tao sẽ khiến mày trả giá... vì dám giành Bảo từ tay tao... vĩnh biệt
Vy nhoẻn miệng cười to hét mức có thể thậm chí có thể kéo đến tận mang tai. Loan kinh hãi lùi ra sau đầu óc bắt đầu phân tích những gì Vy vừa nói. Hôm qua đến giờ sau khi bị đưa đến bệnh viện Vy không hề có khả năng cử động. Không lẽ mọi chuyện đã được đoán từ trước? Loan lùi ra sau rồi chạy đến hướng cánh cửa. Bỗng nhiên câu nói hôm ấy bất chượt vang trong đầu cô
"Tao sẽ cho mày nổ banh sát"
Hết
Chap
:))
Một hoặc hai chương nữa là hết truyện nhé
Chap sau: Vĩnh biệt mày!! Loan
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook