Biệt Chi Đầu
Chương 21

“Loan Loan, kỳ thật ban đầu ta tiếp cận tỷ chỉ để lợi dụng tỷ mà thôi, nhưng tỷ lại ngốc nghếch cho rằng ta là thật tâm đối với tỷ, ngây ngốc cùng ta kết bạn.”

“Loan Loan, ta có rất nhiều điều muốn nói với tỷ, nhưng không còn kịp nữa rồi.”

Biết rõ tỷ ấy sẽ không đáp lại ta, nhưng ta vẫn cứ nói liên miên không ngớt.

“Kỳ thật ta rất chán ghét cuộc sống trong cung này, ta chán ghét tiếp xúc cùng một đám người đối với ta giả mù sa mưa, nhưng ta nghĩ, có tỷ ở đây là tốt rồi, hiện giờ tỷ đi rồi, ta nên làm gì bây giờ đây?”

“Vương Diên! Tỷ là kẻ lừa đảo! Tỷ nói sẽ chờ ta trở lại, tỷ gạt ta!”

Nói xong ta cảm giác đầu càng ngày càng nặng, ngẩng đầu nhìn không trung, tuyết đang chậm rì rì rơi xuống, thật giống như ông trời thương tâm cho ta.

Ta nghĩ nếu ta như cứ vậy mà đi cùng Loan Loan thì tốt rồi, sau đó ta mất đi tri giác.



Ta ôm Vương Diên từ cửa Uyển Vân cung ra ngoài, dọc theo đường đi đều là máu, sau đó Hoàng đế đi theo vết máu tìm được bọn ta.

“Khi đó các nàng đều nằm trên tuyết, nơi nơi đều trắng xoá, y phục trên người nhiễm đỏ cả tuyết chung quanh.” – Đây là Hoàng đế nói.

Con gái Vương Diên được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta, bởi vì Hoàng đế đã có sáu người con, cho nên con bé đứng hàng thứ bảy, lão Thất.

Hoàng đế cho nó một cái tên, Bạch Duẫn Sơ, ta đặt cho nó một tên tự, Hỉ Nhạc. Nghĩa là thừa hưởng sự mong đợi của Vương Diên, cả đời bình an vui vẻ.

Bởi vì sinh non một tháng, cho nên Hỉ Nhạc đặc biệt nhỏ gầy, thường xuyên trong mộng quấy khóc, Thái y nói đó là bệnh từ trong bụng mẹ, Ngọc Khê cùng Ngọc Thanh thật cẩn thận chăm sóc nó. 

Hoàng đế lấy nghi thức đưa tang Hoàng hậu để tổ chức lễ tang cho Vương Diên, nhưng sử quan ở thượng thư cũng không  lưu lại tên Vương Diên. Xét mặt nào đó, mẫu thân của Thất công chúa là ta.

Có lẽ thấy ta không có động tĩnh gì, những kẻ trong tối ngoài sáng liền càn rỡ, ngày đưa tang của Vương Diên, trong cung Hoàng hậu đánh chết một cung nữ, muốn từ đội ngũ mai táng lặng lẽ vận chuyển người ra ngoài, lại ở cửa cung bị cha ta cùng thủ hạ bắt được.

Hoàng hậu bị vạch trần thảm hại, nào có phải cung nhân trong cung Hoàng hậu, rõ ràng chính là Thuỵ Văn trong cung của ta, nhìn thấy nàng ta, Ngọc Khê rất là tức giận.

Bởi vì đêm đó người đi truyền tin tức cho Uyển Vân cung chính là nàng ta, chính là nàng ta truyền tin tức sai lệch mới hại đến Vương Diên.

Buổi tối hôm đó qua đi, ta cùng Hoàng đế đem hết toàn lực tìm nàng ta, còn tưởng rằng nàng ta đã bốc hơi khỏi thế gian rồi, lại không nghĩ tới bị Hoàng hậu đem đi.

Buổi sáng hôm sau nhận được thánh chỉ, ta dẫn theo một đội Ngự lâm quân vọt vào trong cung Hoàng hậu, ở sảnh phụ không có gì khác thường tìm được kẻ trước đây Uyển Vân cung phái người đi.

Hoàng hậu còn đem uy nghi của mình ra mắng to rằng ta làm càn, ta trực tiếp đi lên một cước giữ nàng ta, nắm cổ áo cho nàng ta hai cái tát.

Hiển nhiên, hành vi của ta đã chọc giận nàng ta, vì thế nàng ta phun nước bọt vào mặt ta.

“Giang Ánh Thi! Bổn cung là Hoàng hậu! Ngươi há có thể động vào bổn cung?!”

Ta nắm tóc để nàng nhìn cho rõ một đoàn Ngự lâm quân đang bao vây trong cung của nàng ta, sau đó nói: “Thấy rõ ràng là chủ ý của ai chưa? Cho nên bổn cung vì cái gì không dám động vào ngươi?”

Ta dùng lực trên tay một chút, hung hăng đem nàng ta đẩy ngã trên mặt đất, lại đá một cước.

Ở trong mắt những người khác, ta quả thực có chút điên cuồng, nhưng kỳ thật ta biết, cho dù có c.h.ế.t, ta cũng phải vi Vương Diên báo thù rửa hận.

Hoàng hậu không ngừng giam giữ người trong Uyển Vân cung, lúc trước chuyện của Hiền phi cũng là do nàng ta động tay động chân, Hoàng đế vốn định khoan dung cho nên chỉ phạt nàng cấm chừng.

Nhưng nàng ta lại không biết điều, dám cùng Sùng An cấu kết với nhau làm việc xấu, đưa Loan Loan của ta vào chỗ chết, nếu bọn họ không tin làm chuyện xấu ắt sẽ có báo ứng, vậy ta chính là báo ứng của bọn họ.

Hành vi phạm tội của Hoàng hậu được chiêu cáo thiên hạ, dân chúng nhất thời kinh ngạc không thôi, khi bọn họ hưng trí bừng bừng thảo luận, Hoàng hậu đã bị ta tiễn một ly rượu độc đưa lên Tây Thiên rồi.

Đáng thương thay nàng ta vốn cũng là một danh môn khuê tú, cuối cùng lại lưu lạc đến kết cục này, rõ ràng biết quan hệ chính mình cùng Hoàng đế chỉ là thỏa thuận, làm Hoàng hậu trong cung lại còn muốn có được tình yêu của Hoàng đế.

Có vô số quyền lợi lại còn muốn được nhiều thêm, tham lam luôn làm cho người ta mê muội đầu óc.

Hoàng hậu đã giải quyết xong, Sùng An thì khó giải quyết hơn, bởi vì nàng ta là công chúa hòa thân, phải chú ý ảnh hưởng hai quốc gia, hơn nữa hiện tại nàng ta làm nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng cũng không có tạo ra thương tổn gì cho bọn ta.

Ta tiếp nhận lời đề nghị của Hoàng đế, cho Sùng An ở lãnh cung một thời gian, sau đó tùy ý ban cho nàng ta cái chết bất cứ lúc nào, tùy thời cơ mà xuất hiện.

Ngày đó ta chiết hai nhánh hoa mai, đặt vào bình hoa sứ men kia ở Uyển Vân cung, giống như lúc ấy ta cùng Loan Loan bàn luận.

Ta nhìn hoa mai vững vàng được cắm ở bên trong, vừa mới chuẩn bị cảm khái, bên kia Đại hoàng tử liền lao tới đụng phải bàn, vừa hay đúng lúc, bình hoa liền rơi trên mặt đất.

Ta trơ mắt nhìn thấy nó vỡ ra nhiều mảnh, cuối cùng mấy chi hoa mai giống như những đứa trẻ đáng thương không có gia đích nằm trên mặt đất.

Ta từng bước một tới gần Đại hoàng tử, nó có lẽ cảm nhận được khí tức trên người ta nên ngoan ngoãn nhận sai.

Sau đó nó cúi đầu, vừa hay phát hiện cái gì đó.

“Mẫu phi! Trên mặt nó bám một tầng gì đó thật dày, là muối ăn sao? Sao lại trong suốt như vậy?”

Ta cúi đầu vừa thấy, một cái bình hoa nho nhỏ lại vỡ ra hai mảnh vỡ không đồng dạng, đồ sứ bên trong đều đã bị vỡ nát ra rồi, sứ men xanh phía trong mặt còn bám vào một tầng thuỷ tinh thể.

Đưa tới Thái y viện để xem, ông ta lúc đó đã quan sát một lúc lâu, nhìn sau nửa buổi, sau đó nói cho ta biết đây là thuốc.

“Vô nghĩa, bổn cung đương nhiên biết đây là thuốc, bằng không bổn cung gọi ngươi tới làm gì? Bổn cung hỏi nó có công hiệu gì?”

“Này” – Hăn lấy khăn tay tuỳ thân ra xoa mồ hôi trên mặt, sau đó hành một lễ: “Quý phi Nương nương, vi thần vô dụng, cần thời gian để xem xét kiểm tra.”

“Cầu Nương nương cho vi thần thời gian ba ngày! Chỉ ba ngày, ba ngày sau, vi thần sẽ cho người một kết quả.”

“Vậy cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau ngươi không có kết quả, thì đem đầu tới gặp bổn cung đi.”

“Được” – Được ta đáp ứng, hắn vội nhặt mảnh nhỏ bình hoa trên mặt đất lên, sau đó bỏ chạy.

Đúng vậy, là bỏ chạy, bởi vì chuyện ta lúc trước bắt sống Hoàng hậu, cho nên người trong cung hiện giờ đều xem ta như ôn thần, nhìn thấy ta liền trốn, sợ không cẩn thận một chút sẽ bị ta bắt sống đi.

Ta cũng cảm thấy hắn có điểm không đáng tin cậy, vì thế liền đem một vài phiến ra ngoài, cho cha tìm thầy thuốc dân gian xem thử một chút.

Vì thế vào đêm hôm đó, Thái y viện còn có tiểu viện hẻo lánh ngoài cung đều được mời dự họp hội nghị khẩn cấp.

Một đám ngự y vây quanh cùng nhau thể hiện sức mạnh của mình.



Ba ngày sau, Thái y viện nói cho ta biết, thuốc này có thể khiến cho phụ nữ có thai ra nhiều khí huyết, khi sinh con rong huyết mà c.h.ế.t, bên trong có vài nguyên liệu tìm khắp Đại Cảnh cũng không có, mà nó là đặc sản của Hi Quốc.

Nghe xong lời này ta đã đoán được đại khái, sau giờ ngọ ta nhận được thư của cha gửi tới, một vị thần y dân gian nói, đó là cấm dược của Hi quốc, tên là thiên tầm đan.

Không màu không vị, nhưng uống nó vào là cực độc, ở trong cơ thể càng lâu, dược hiệu càng lớn, không chỉ đối với cơ thể người mẹ có ảnh hưởng mà còn ảnh hưởng đến trí lực của trẻ nhỏ, nhìn thì không việc gì, nhưng khi được năm tuổi, đại não của đứa nhỏ sẽ không còn phát triển được nữa, sau này vô luận có làm gì cũng chỉ có chỉ số thông minh của đứa bé năm tuổi.

Biết được những điều này, lòng ta chợt bi thương, thủ đoạn của những người này như thế nào có thể hiểm độc như vậy, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha.

Vào đêm ta canh giữ trước giường Hỉ Nhạc, nhìn thấy dáng vẻ nó ngủ say, nước mắt nháy mắt liền mơ hồ cả mặt.

Đứa nhỏ còn đang được quấn tã, chưa từng hại người, nhưng thế giới này lại tràn ngập ác ý với nó. 

Hoàng đế từ phía sau ôm lấy ta, Vương Diên đi rồi, hắn cả người suy sút, nhưng luôn tại thời điểm ta bất lực xuất hiện ở bên người ta.

“Nha đầu, không cần tự trách, Loan Loan ở trên trời nhìn thấy dáng vẻ này của nàng cũng sẽ không vui.”

Ta không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tựa vào trên người hắn, mấy ngày qua ta mệt chết đi được, nhưng sự tình còn chưa được kết thúc, ta không thể nghỉ ngơi.

Hiện giờ đã có chứng cớ, trước tiên ta phải giải quyết Sùng An, như vậy Loan Loan của ta mới có thể nhắm mắt được.

Dựa vào Hoàng đế nghỉ ngơi trong chốc lát, mở mắt ra đã tràn đầy sức lực, ta quay đầu lại nhìn hắn, hắn mặt mày tràn đầy đau lòng.

“Hoàng thượng, Sùng An…”

“Nàng muốn làm gì thì làm, nàng phải nhớ kỹ, Trẫm vĩnh viễn ở phía sau nàng.”

“Được.” – Ta gật gật đầu: “Thần thiếp hiện tại cần một lọ hạc đỉnh hồng, và còn một đạo thánh chỉ của người.”

Hoàng đế là tâm ma của Sùng An, muốn nàng ta hoàn toàn nản lòng thoái chí, vậy chỉ có thể để Hoàng đế tự tay phá hủy đi ý niệm trong đầu nàng.

“Không cần thánh chỉ, Trẫm tự mình đi với nàng, thù của Loan Loan Trẫm cũng muốn báo.”

Bọn ta đi vào lãnh cung, sân nhỏ xám xịt, cánh cửa gỗ đã cũ kĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết, góc tường thỉnh thoảng nhảy ra mấy con chuột.

Sùng An vẫn như trước vận một thân hồng y, cả người cẩn thận tỉ mỉ, chẳng mảy may quan tâm nơi này là lãnh cung mà thiếu đi thể diện của chính mình.

Nàng ta ngồi ở trước bàn, bàn gỗ kia đã bị chuột gặm hỏng một mảng, phần bị khuyết kia lúc này đã được dùng đá che lại.

“Đến rồi?” – Sùng An vừa hỏi vừa bạt lộng bấc đèn le lói trên bàn, Hoàng đế đưa ta đến đó, bọn ta ngồi xuống trước mặt nàng ta.

“Đúng vậy, đến rồi.” – Ta quay về phía nàng ta, không giống như dáng vẻ lúc trước cùng Hoàng hậu khàn cả giọng, ngược lại thập phần bình tĩnh.

Nàng ta liếc mắt đánh giá ta một cái, nhìn ta với vẻ mặt ngoài ý muốn: “Giang Ánh Thi, ngươi làm ta kinh ngạc dấy.”

“Ngươi cũng vậy.”

“Phải không?” – Nàng ta hỏi lại một câu, sau đó nở nụ cười, không còn làm bộ giống như trước đây, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đặc biệt chân thật.

Không muốn cùng nàng ta lãng phí thời gian, ta trực tiếp đem chứng cớ đưa tới trước mặt nàng ta.

Nàng ta nhìn đồ vật kia cũng không có tý gì bất ngờ, nói chuyện còn không quên châm chọc Hoàng hậu hai câu: “Hoàng hậu ngu xuẩn kia, không có bổn cung quả nhiên cái gì cũng không làm được.”

“Đây là do ngươi làm?”

“Đương nhiên.” – Trên mặt nàng ta cực kỳ kiêu ngạo: “Đây là do bổn cung từ Hi Quốc mang đến, không chỉ có Vương Diên, Hiền phi cũng là bổn cung làm hại.”

Hoàng đế nắm chặt tay của ta, nhiệt độ cơ thể hắn có chút khó chịu, làm cho ta muốn trốn đi.

“Mục đích của ngươi là gì?” – Nghe được câu này, Sùng An cũng vì thế mới nhìn Hoàng đế.

“Mục đích?” – Nàng ta cười lạnh hỏi lại Hoàng đế: “Mục đích của ta là gì? Thiên tử của Đại Cảnh, tôn quý nhất là Hoàng đế bệ hạ, người chẳng lẽ không biết thật sao?”

Nói xong nàng ta không hề nhìn Hoàng đế, dương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cả người đều cao ngạo như nguyệt quang tiên tử.

“Bổn cung là trưởng công chúa tôn quý nhất Hi Quốc, Chu Ngôn hiện giờ của Hi quốc, năm đó cũng chỉ là con của một tiện tì xách hài cho bổn cung mà thôi.”

“Nếu không phải ngươi…” – Sùng An đột nhiên đứng lên, vỗ bàn một cái thật mạnh, nếu không phải có tảng đá ở đó, ta thật sự hoài nghi một cái vỗ này thực sự có thể đem bàn làm hỏng.

“Nếu không phải ngươi Bạch Trường Ức! Bổn cung làm sao có thể ra nông nỗi này? Tiện nhân này…” – Nàng chỉ hướng ta: “Tiện nhân này có gì tốt cơ chứ?”

“Ta vì ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây, xa xứ, ta hết thảy cái gì cũng đều không có, ta chỉ có ngươi, nhưng ngươi thì sao? Trong lòng ngươi đã từng có ta chưa, dù chỉ là nửa phần?”

“Cho nên đây là lý do ngươi hại người khác?”

Nàng ta đỏ mắt nhìn về phía ta: “Ngươi nhờ vào Vương Diên, tiến cung chính là sủng phi, ngươi cái gì cũng đều chiếm được, ngươi có tư cách gì nói lời chỉ trích ta!”

“Chu Thiển Mạt!” – Hoàng đế nổi giận, là bởi vì đã nhắc tới Vương Diên hay là ta? Nhìn đến phản ứng của hắn, Sùng An ngược lại càng thêm cao hứng, lui ra phía sau hai bước, chỉ vào Hoàng đế si ngốc cười.

“Ngươi sợ, ha ha ha ha, ngươi sợ rồi, ngươi sợ ta nói ra hành vi của ngươi.”

“Đừng nói nhảm nữa! Người đâu!”

“Dạ” – Nhận được những lời này của Hoàng đế, Trần công công ban đầu canh giữ ở bên ngoài đột nhiên mang theo một đoàn người xông vào.

Bọn họ rất nhanh đã chế trụ Sùng An, Sùng An chỉ nhìn chằm chằm bọn ta, điên dại cười, trong tay Trần công công bưng một chén rượu ép Sùng An nuốt xuống.

Ta biết đó là cái gì, mắt thấy Hoàng đế muốn động thủ, ta vội vàng kéo tay áo Hoàng đế trong lúc nhất thời luống cuống.

“Hoàng thượng, không cần như vậy, nàng ta…”

Nhưng lời nói của ta không có tác dụng, Hoàng đế quyết tâm muốn giết nàng ta, phút chốc Trần công công đã đem rượu ép nàng ta nuốt xuống, tiếng cười của nàng ta vẫn không có dừng lại, làm cho người nghe hoảng sợ.

Ta lại ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, trong lúc nhất thời hắn thập phần xa lạ, Hoàng thượng của ta không phải mềm lòng nhất hay sao? Như thế nào lại biến thành như vậy rồi.

“Nha đầu, nàng ta điên rồi, là nàng ta nói mê sảng, nơi này xui xẻo, chúng ta trở về thôi.”

Ta đờ đẫn tùy ý để Hoàng đế ôm ra ngoài, đi tới cửa, Sùng An bỗng nhiên hét lớn với ta.

“Giang Ánh Thi! Hoài….” – Lời của nàng ta còn chưa nói xong đã bị ngăn chặn, mà Hoàng đế đang ôm ta cũng nhanh chóng bước đi.

Ta không rõ Hoàng đế vì cái gì phải như vậy, nhưng đối với ta mà nói, chỉ cần báo được thù lớn này, những thứ khác có được tính là gì.

Hoàng đế chậm rãi ôm ta đi trên đường, tư thế kia làm cho người khác hoài nghi bọn ta không phải vừa đi đòi nợ về, mà chỉ là cùng nhau tản bộ trong cung như trước kia.

Ta tựa đầu vào ngực Hoàng đế mà nhìn hắn, không rõ bao lâu chưa cùng hắn đi dạo trong đêm nữa, bao lâu rồi không có cảm thụ được dịu dàng như vậy.

“Hoàng thượng” – Ta mở miệng gọi hắn, sau đó hỏi: “Thần thiếp trước đây đã cùng người bái đường, có thể gọi người một tiếng phu quân không?”

Hắn nghe thấy lời của ta có chút ngoài ý muốn, nhưng chờ phản ứng lại, trên mặt lại là một trận vui sướng, vội đáp ứng ta: “Được.”

“Phu quân” – Ta cúi đầu gọi hắn một tiếng, sau đó hắn đáp: “Ta ở đây.”

Được hắn đáp lại, ta trong nháy mắt thập phần ủy khuất, tựa đầu chôn trong ngực hắn nhỏ giọng nức nở: “Vì cái gì? Vì cái gì không để ta lúc nào cũng cảm nhận được dịu dàng của người.”

“Nha đầu, là Trẫm sai rồi, Trẫm cam đoan với nàng về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Nhưng hết thảy đều muộn rồi”

Đúng vậy, ta cùng hắn hết thảy đều đã muộn, hắn là người đã tạo vận mệnh trớ trêu cho Vương Diên, mà ta là kẻ trợ giúp trong đó.

Sau này vô luận như thế nào, Vương Diên đều sẽ trở thành trung gian ở giữa bọn ta, thủy chung không thể vượt qua được.

Hoàng đế nhẹ giọng dỗ ta, miệng vẫn nói thực xin lỗi, nghĩ đến hắn là thiếu niên thiên tử, làm sao có thể nói qua một câu rất xin lỗi với người khác được chứ?

Ta nương theo ánh trăng nhìn hắn, hắn một thân áo xanh, đơn giản buộc ngọc quan, là bắt dầu từ khi nào, hắn có dáng vẻ này?

Thời gian bao lâu ta đã không nhớ rõ, đó là lí do vì sao những năm qua ta hoảng hốt cho rằng ta vẫn yêu Hoài Vương.

Ta cho rằng bản thân được sủng ái là bởi vì Vương Diên, nhưng hết thảy đều chỉ là ta nghĩ đến mà thôi, sự thật là ta cho tới bây giờ ta đều là chính mình, ta chưa bao giờ là thế thân của tỷ ấy, dù chi là một ngày.

Hắn vẫn bảo hộ ta, để cho ta sống với dáng vẻ mình muốn, mà hắn lại sống thành bóng dáng của người khác.

Đêm hôm đó ta phát sốt rất cao, vẫn luôn mơ hồ tìm hắn đòi kẹo, hôm sau hắn liền biến thành bộ dáng này, trong ngực lúc nào cũng sẽ có một nắm kẹo, nhưng ta không bao giờ nhận lấy nữa.

Cũng từ đó về sau, hắn thích vò tóc ta, từ đầu tới cuối, người chẳng hay biết gì chỉ có chính ta mà thôi.



Sùng An không còn nữa, Hoàng đế đối với người ngoài tuyên bố rằng nàng chết bất đắc kỳ tử, sau đó đã đem toàn bộ hành vi phạm tội của nàng đưa đến Hi quốc.

Ba tháng sau, Chu Ngôn đi đến Đại Cảnh, trong miệng hắn là đưa Sùng An về nhà, thực tế là tới để mượn binh.

Hoàng đế thống khổ đáp ứng hắn, hắn trước khi đi lại muốn gặp ta một lần.

Khi Trần công công dẫn hắn tiến vào, ta đang cùng Đại hoàng tử cầm đồ chơi dỗ Hỉ Nhạc chơi đùa, thấy hắn tiến vào, ta để Ngọc Thanh mang theo Đại hoàng tử, Ngọc Khê ôm Thất công chúa đi xuống.

Cũng không cần thỉnh an ta, hắn an vị ngồi xuống, sau đó không chút khách khí rót cho mình một ly trà, ta đối với hắn như vậy đã tập mãi thành quen.

“A Ánh, lâu rồi không gặp, cô có khỏe không?”

“Ta còn có thể như thế nào nữa, Chu huynh trong lòng ắt hẳn đã đoán được” – Ta đem ly trà để xuống, sau đó cười nhìn về phía hắn: “Chu huynh, vừa rồi kính ngài một ly, cuộc sống của ta hiện giờ tất cả đều là do ngài ban tặng.”

Hắn xấu hổ cười cười, nhưng cũng may da mặt dày, lại khôi phục như thường một cách nhanh chóng.

“Ta vừa mới nhìn dáng vẻ Bạch Trường Ức đã sợ hãi muốn chết, sợ hắn tuổi còn trẻ đã b.ă.n.g h.à rồi.”

“Nếu thật sự như vậy, ngươi không phải nên vui mừng sao?”

Nghe xong lời nói của ta, hắn giống như đã nghiệm ra được chân lý gì, vỗ vỗ cây quạt, phụ họa ta nói: “Cũng đúng, ta là người nước khác, vì cái gì phải giúp hắn chứ?”

Nửa ngày sau hắn mới phản ứng lại ta đang nói móc hắn: “Ai ai ai, như thế nào lại nói đến chuyện này rồi, lần này ta đến đây không phải muốn cùng cô nói chuyện này đâu.”

Ta liếc hắn một cái, vẻ lạnh lùng cự tuyệt cùng hắn nói chuyện đều viết hết lên mặt, nhưng hắn giống như không có nhìn thấy, tự hỏi tự đáp.

“Hôm nay chúng ta có một câu chuyện xưa, nói về một người đọc sách nọ…”

Ta tỏ vẻ không hứng thú, nhưng nhìn chung những người kể chuyện xuất sắc thường không quan tâm đến khán giả.

“Cái người đọc sách kia, lần đầu tiên thi cử không đậu, vì muốn duy trì chi phí trong gia đình, hắn đến trường tư thục làm tiên sinh dạy học cho người ta, vừa dạy học vừa ra sức thi cử”

“Sau đó thì sao?” Ta vốn không muốn trả lời, nhưng hắn vẫn nhìn ta, thần tình đều viết rằng hãy mau hỏi ta câu tiếp theo đi chứ, ta nghĩ hắn tốt xấu gì cũng là quân chủ của một nước, bất đắc dĩ cho hắn một ít mặt mũi.

“Sau đó hắn lại thi tiếp, nhưng không đậu, lần thứ hai không đậu, lần thứ ba không đậu, sau đó lần thứ tư thì đậu rồi, ngươi đoán tại sao lại như vậy”

“Tại sao?”

Hiển nhiên phản ứng của ta làm cho hắn vừa lòng, hắn vỗ bàn hưng trí bừng bừng nói: “Lần thứ tư hắn thi lên tiến sĩ, Hoàng đế truyền hắn vào triều ban chức vị, sau đó hắn phát hiện, bản thân kỳ thực đã thích việc đi làm tiên sinh dạy học, thi cử công danh chỉ là chấp niệm mấy năm nay trong lòng hắn mà thôi.”

“Về sau khi hắn ý thức được chuyện này, muốn quay đầu lại phát hiện như thế nào cũng không được, gánh nặng trên người hắn có thể áp c.h.ế.t người luôn.”

“Không phải cứ từ quan rồi tìm một nhà tư thục là được sao, sao lại nhiều chuyện như vậy.”

“Cô cô cô…” – Hắn có lẽ không nghĩ tới ta sẽ phản ứng như vậy, lấy quạt chĩa vào người ta, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Cuối cùng khó thở rống ra một câu: “Trẻ con không thể dạy được mà”, sau đó nhấc chân định đi, đi đến cửa làm như nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi ta: “A Ánh, năm đó ở Bắc Phong khẩu, chuyện cô hỏi ta, hiện giờ còn muốn biết kết cục không?”

Ta nhìn hắn bỗng nhiên bình thường trở lại, kết cục như thế nào thì đã làm sao, cuộc sống của ta đã như vậy, nếu biết cũng có khả năng thay đổi được gì đâu?

Vì thế ta nhìn hắn, mỉm cười nói: “Không muốn nữa.”



Ta nhờ cha mua một trang viên ở ngoài thành, trong vườn chỉ trồng mỗi đào, cũng ở đó mà cha ta xây cho Vương Diên và Hoài Vương một ngôi mộ chôn quần áo và di vật.

Nếu như bọn họ không thể cùng sinh, thế thì ta sẽ cho họ tử cùng huyệt, đây cũng là chuyện duy nhất mà ta có thể làm cho họ.

Sau khi Vương Diên mất một tháng, Thái hậu về tới trong cung, Vương mỹ nhân không đi cùng, hẳn là là hạ quyết tâm quy y cửa Phật.

Thái hậu đã già đi không ít, nếp nhăn trên mặt, tóc trên đầu đã bạc làm ta run sợ, bà yêu thương Vương Diên nhất, cho nên cũng thống khổ như mẫu thân của tỷ ấy.

Bà ở Uyển Vân cung tụng kinh cho Vương Diên ba tháng, ba tháng sau vốn định khởi hành trở về chùa miếu, nhưng bị ta và Hoàng đế ôm Hỉ Nhạc cản lại.

Bà hiện giờ đã là người lớn tuổi, theo lời cha ta chính là, nên hưởng thụ không khí của gia đình rồi.

Huống chi bà đối Hoàng đế cũng không tệ, cho nên Hoàng đế đối xử với nàng, kỳ thật rất có lỗi.

Năm nay đào trong Nguyên Phương viên sai quả, là ta đích thân chăm sóc nó, thời điểm thích hợp ta dẫn người đến hái được rất nhiều.

So sánh với bức tranh tiên đào cũng không có cái gì không giống nhau, sau đó ta ăn một quả.

Ngọc Thanh nói, ngày đó ta ăn một quả đào, sau đó rơi lệ đầy mặt, miệng vẫn nỉ non: “Bên ngoài giống nhau, bên trong hẳn là cũng giống nhau, không có gì khác biệt cả.”

Lúc ấy bọn họ bị dọa, còn cho là ta bị hạ độc.

Hỉ Nhạc vừa được một tuổi rưỡi đã có thể đi đứng được, nhưng khác với Vương Diên, nó thật sự rất hiếu động, một khắc cũng không chịu ngồi yên, lông vẹt của Hoàng đế nuôi bị nó rút sạch, vẹt vốn đã quên rất nhiều câu nhưng nó lại nhớ đúng một câu: “Thất công chúa, hỗn đản!”

Sau đó nó biết mở miệng nói chuyện, chỉ biết gọi người, nhưng nói không được rõ ràng lắm.

Mỗi ngày nó đều lộ ra mấy cái răng nhỏ còn chưa mọc hết, chu chu miệng: “Hoa tổ mẫu”, “Mẫu hôi”, “Hộ hoa”, “Hoa huynh” mà kêu. (nói ngọng)

Thái hậu vừa nghe nó nói sẽ tủm tỉm cười đem nó ôm vào trong ngực rồi hôn lên trán nó, nó không biết “Hoa” tổ mẫu sao lại muốn muốn hôn mình, nhưng nó lại học được kỹ năng này.

Thế cho nên sau đó, nó thấy người khác liền không nói lời nào, hôn “bẹp” lên mặt mọi người.

Ích Lâm cực kỳ sủng ái muội muội này, mỗi khi nó phạm sai cũng sẽ thiên vị nó, cho nên nó có chỗ dựa liền không sợ gì nữa.

Ba tuổi, tiểu thư quan gia dự tiệc trong cung bị nó đánh cho nước mắt lưng tròng, trông dáng vẻ cứ như một kẻ bắt nạt nhỏ.

Ta tức giận lôi nó ra phạt, sau đó Ngọc Thanh, Ngọc Khê, Ích Lâm đều bảo vệ cho nó, nó nhìn ta thật sự tức giận rồi, tập tễnh bước tới, búi tóc trên đầu vẫn cứ lắc lư lắc lư, đi đến thấy ta không để ý tới nó, nó liền lôi kéo ống tay áo của ta, giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hốc mắt đỏ bừng, nói chuyện lại không rõ ràng lắm mà nói lắp: “Mẫu…mẫu hậu, nhi… nhi thần… không dám, không dám nữa, nàng ta dám cười hoàng huynh, nhi… nhi thần…mới đánh nàng ta.”

“Thật không dám?” – Ta cố nén cười hỏi nó.

Nó nghẹn lại, hốc mắt rưng rưng nước, sau đó dùng sức gật đầu, lúc này ta mới ôm nó vào trong ngực.

Ngày đó Hỉ Nhạc đón sinh thần năm tuổi, trong cung đóng cửa, mọi người cẩn thận quan sát nó, một năm đó bọn ta run sợ, sợ chỉ số thông minh của đứa nhỏ này dừng lại tại đây.

Vì thế nó ỷ vào sự lo sợ của bọn ta, mỗi ngày làm xằng làm bậy, nhàm chán thì lôi vòng hoa trên đầu Ngọc Thanh và Ngọc Khê xuống.

Nhưng bà dì nhỏ này lấy được lại không thích nữa, vì thế đem vứt xuống bể cá, cái bể cá này của Hoàng đế không biết c.h.ế.t bao nhiêu con rồi.

Đó là đồ quý được tiến cống, Hoàng đế tức giận, nhưng khi biết do Hỉ Nhạc làm thì không giận nữa.

Một năm kia khi Hỉ Nhạc bảy tuổi, nó tự mình thỉnh chỉ Hoàng đế cho đi học. Ngày đó, tất cả mọi người đều thật cẩn thận, Thái hậu may cho nó một cái bao nhỏ, để cho nó đeo lên lưng mỗi ngày.

Ngày đầu tiên tan học, người chật khắp Vân Thất cung của ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nhân vật chính ở giữa, khẩn cấp muốn biết chỉ số thông minh của nó bị ảnh hưởng không.

Nha đầu kia hưng trí bừng bừng kể cho bọn ta một đống chuyện phát sinh hôm nay, sau đó nó nói cho mọi người biết, nó học rất tốt, còn được tiên sinh khen ngợi nữa.

Nó lấy ra tờ giấy viết chữ cho bọn ta xem, tuy rằng chữ viết quanh co, nhưng có thể miễn cưỡng nhìn ra một cái tên.

Ta nhìn tên của mình được viết như gà bới trên đó, ta khi đó tức không có chỗ xả, cầm bình hoa lên đuổi theo muốn đánh nó.

Những năm gần đây nó đã bị ta đánh mà rút được kinh nghiệm rồi, cho nên vừa nhìn thấy ta cầm bình hoa nó đã chạy đi.

Thái hậu sợ nó ngã, bảo những người khác đuổi theo, ta lại khóc ngã vào ngực Hoàng đế, không phải vì nó, chỉ là trọng trách trên lưng mấy năm nay đột nhiên đã được buông xuống, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Thái hậu ra đi khi Hỉ Nhạc mười tuổi, vô tai vô bệnh, sống thọ và q.u.a đ.ờ.i trong cung, lúc ra đi khóe miệng vẫn còn lộ ra nụ cười, buổi tối ngày hôm trước còn đi theo Hỉ Nhạc ầm ĩ.

Buổi sáng hôm sau cung nhân gọi bà rời giường, mới phát hiện bà đã ngủ say, hơn nữa sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Một năm kia khi Hỉ Nhạc mười lăm tuổi, hoàn thành lễ cập kê, Hoàng đế b.ă.n.g h.à, lần này là do bệnh không báo trước, Hoàng đế không bao lâu thì rời xa nhân gian.

Trước khi b.ă.n.g h.à, hắn đã lôi kéo tay của ta nói rất nhiều, nói hắn thực xin lỗi Hoài Vương, thực xin lỗi Vương Diên, càng muốn xin lỗi ta.

Hoài Vương là do hắn cùng Chu Ngôn gài bẫy mưu hại, hắn nghĩ mình vẫn yêu Vương Diên, nhưng chỉ đơn thuần là luôn nghĩ đến.

Từ sau khi hắn được Thái hậu thu dưỡng, Vương Diên mới trở thành chấp niệm của hắn. Sau đó hắn gặp được ta, hắn bắt đầu luống cuống, hắn muốn đem ta trở thành Vương Diên, nhưng ta là một kẻ bướng bỉnh.

Dần dần hắn không còn trói buộc ta, bởi vì hắn biết, dù cho làm cái gì ta cũng sẽ không thuận theo hắn, còn không bằng hắn thuận theo ý của ta.

Chính hắn cũng không biết từ lúc nào đã động tâm với ta, có lẽ là một tiếng nha đầu năm đó, cũng có lẽ là khi ta vô số lần làm nũng với hắn.

Sau đó hắn lại không hiểu rõ tâm ý chính mình, nghĩ đến bản thân vẫn yêu Vương Diên, Thái sư phủ gặp chuyện không may, Vương Diên chủ động xuống nước.

Khi đó hắn cũng đang xem xét nên dùng cớ gì có thể để phủ Thái sư giảm bớt tội, vì thế hắn biến mình thành một hôn quân, để cho người khác nghĩ hắn là vì hồng nhan.

Cùng Vương Diên ở chung khiến hắn cũng dần dần hiểu được tâm tư chính mình, nhưng hắn cũng không dám đối mặt với bản thân, càng không dám đối mặt với ta.

Bởi vì ngay từ đầu hắn đã biết một kẻ thế thân như ta cũng chỉ coi hắn như thế thân của Hoài Vương, cho nên về sau khi hắn hiểu được tâm ý chính mình, liền càng không dám trả giá.

Chuyện của Hiền phi làm cho hắn rất bối rối, hắn một lần nữa nhớ tới mẹ ruột của mình – Lưu Chiêu Nghi – một xác hai mạng.

Khi Vương Diên vừa mang thai, hắn muốn chờ đứa nhỏ trong bụng Vương Diên an ổn, sau đó sẽ giải thích cặn kẽ cho ta.

Nhưng hắn không ngờ, đời này làm gì có nhiều thời gian đợi chờ người khác như vậy, sau đó hết thảy đều không còn kịp nữa.

Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là mềm lòng, nếu muốn nói chuyện hắn nhẫn tâm nhất, thì phải kể đến chuyện năm đó hắn hại Hoài Vương.

Hắn hiện tại cầu ta tha thứ, nhưng nhiều năm như vậy ta cũng đã buông bỏ rồi, năm đó Chu Ngôn cũng không phải bởi vì ta nói câu không muốn nghe mà câm miệng, hắn vẫn nói cho ta sự thật, nhưng trước đây ta đại khái cũng đã đoán ra, cho nên thời điểm biết chân tướng ngược lại không kích động như vậy.

Hiện giờ nhìn thấy thời đại của Hoàng đế cùng Tiên đế khi đó đối lập, kết cục này liệu có quan trọng như vậy? Hậu nhân ngày sau nhìn vào chỉ biết tán thưởng công trạng của Hoàng đế, làm sao biết hắn đã làm sai gì chứ?

Bởi vì khi còn bé đã trải qua đau thương, cho nên hắn đối với nữ nhân hậu cung đều vô cùng thương tiếc, muốn tất cả đều có thể ở trong cung an an ổn ổn mà sống.

Nhưng Sùng An đã phá hủy hết thảy, Hoàng hậu bị nàng ta xúi giục, không còn hiền lương thục đức, chỉ biết trợn tròn mắt mưu hại người khác.

Hiện giờ ngẫm lại, nếu như Sùng An năm đó chưa từng xuất hiện, như vậy hiện tại có khi lại sống rất tốt.

Sau khi Hoàng đế b.ă.n.g h.à, Ích Lâm đăng cơ. 

Tứ hoàng tử của Hoàng hậu và Lục hoàng tử của Quân Chiêu Nghi đều được phong chức tước.

Phi tử của Hoàng đế cũng không có bao nhiêu người, trên thực tế, trừ bỏ năm vừa mới đăng cơ kia ra, sau này cũng không có tuyển nữa.

Cho nên đến cuối cùng cũng chỉ có ta, Quân Chiêu Nghi, Lý Bảo lâm, cùng một Vương mỹ nhân ở chùa miễu kia.

Quân Chiêu Nghi cùng con trai nhận đất phong, Lý Bảo lâm tuẫn táng theo Hoàng đế, ta được tôn lên làm Thái hậu sau đó chuyển vào Thọ cung.

Ích Lâm tiền nhiệm, đại xá thiên hạ, khôi phục con đường khoa cử của Vương gia, vì thế tộc đệ của Vương Diên xuất hiện ra một đứa nhỏ vừa mới đỗ Trạng Nguyên.

Hỉ Nhạc cũng không biết cùng thằng bé thông đồng như thế nào, nói nếu không phải là hắn thì sẽ không gả, hai người nắm tay đến cầu ta cùng Hoàng đế ban hôn.

Ta nhìn thằng bé một cái, lại cảm thấy ta đang nhìn thấy Hoài Vương. Hỉ Nhạc rất giống Vương Diên, hai người đứng cùng một chỗ, làm cho ta có cảm giác đã qua một đời người.

Ngọc Khê không chịu thua kém, nhìn thấy hai người bọn họ khóc cũng khóc theo.

Lúc Hoàng đế sảng khoái ban hôn, ta mới hiểu được, hai tiểu tử này sớm đã mến nhau, chỉ là vẫn chưa nói cho ta biết thôi. 

Hai đứa trẻ rất nhanh đã thành hôn, lễ thành thân là vào đầu một buổi tối, ta dẫn theo Hỉ Nhạc đi xem linh vị của Vương Diên, nói cho nó biết chân tướng, nó mím miệng, ta đoán nó muốn khóc.

Không nghĩ rằng nha đầu chết tiệt này chỉ bật ra một câu: “Không phải thân mẫu, vì cái gì từ nhỏ con đã bị ăn đánh.” – Tức giận đến nỗi khoanh tay lại nhìn ta.

Đứa nhỏ kia rất tốt với Hỉ Nhạc, phu thê ân ái có thừa, không đến hai năm đã có một hài tử.

Đứa nhỏ kia có lẽ là di truyền tính tình của mẫu thân mình, vừa mới đi được đã đến tìm đứa nhỏ của Ích Lâm đánh nhau.

Chỉ tiếc là đánh không thắng, mỗi lần thua chỉ biết tìm ta cáo trạng khóc lóc, sau đó phu phụ Ích Lâm lại dẫn đứa nhỏ đến cho bọn chúng tỷ thí.

Đứa nhỏ nhà Ích Lâm lớn hơn đứa nhỏ nhà Hỉ Nhạc hai tuổi, đứa nhỏ nhà Hỉ Nhạc bị đánh chỉ biết khóc.

Ích Lâm thành thân khi mười tám tuổi, hắn lấy muội muội của đứa nhỏ năm đó cha đã nhờ vả chiếu cố hắn.

Phu thê bọn nhỏ yêu thương nhau, bọn ta không có can thiệp, sau khi thành thân ân ái dị thường, sau đó sinh ra hai nam một nữ, Ích Lâm đăng cơ về sau không có nạp phi, phu thê hai người tôn trọng nhau mà sống.



Lễ tang của mẫu hậu rất lớn, cả nước đều đau buồn, trong triều quan viên phúng viếng bà ba tháng.

Ai ai cũng đều khen tấm lòng hiếu thuận của Hoàng đế, nói mẫu hậu có phúc khí.

Nhưng kỳ thật chỉ có huynh muội hai người chúng ta biết, bà cả đời đều sống áy náy tự trách, có lẽ từ sau khi mẫu thân của ta mất, bà chưa bao giờ chân chính vui vẻ.

Bà có hai hài tử, nhưng cũng không phải do bà thân sinh, ta từ khi sinh ra đã được ôm tới bên người bà.

Bà đặt tên ta là Hỉ Nhạc, khi còn bé bà  thường ôm ta, muốn ta sống tốt, cả đời bình an vui vẻ, vì thế ta đã biết ý nghĩa của tên mình.

Ta và Hoàng huynh tuy rằng không do bà thân sinh, nhưng bà từ trước đến nay chưa từng bạc đãi bọn ta, bọn ta là lớn lên trong tình mẫu tử của bà.

Khi ta xuất giá bà mới nói cho ta biết, ta không phải do bà thân sinh, ta rất kinh ngạc, bởi vì trước đây ta cũng không biết chuyện này.

Ta nhìn bà khổ sở, muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, bà liền đưa cho ta một lá thư, sau đó đưa ta tới phật đường, buộc ta quỳ gối trước linh vị của thân mẫu nghe bà nói chuyện.

“Mẹ của con là người dịu dàng nhất thế gian, là nữ tử đẹp nhất.”

Đây là theo lời kể của bà, ấn tượng của ta về mẫu thân mình cũng chỉ dựa vào việc nghe bà thuật lại.

Sau khi xuất giá, mỗi khi ta hồi cung, bà đều lôi kéo ta đến nghe bà kể điểm tốt của mẫu thân, mỗi khi nhắc tới mẫu thân, bà sẽ vui mừng như đứa trẻ được cho kẹo.

Khi đó, ta mới phát hiện bà ấy đã già, bắt đầu dông dài nói lý, bắt đầu cần người bầu bạn.

Vì thế ta và phu quân cố gắng sinh một tiểu tử, chờ nó đi được thì mỗi ngày bảo nó vào cung chơi đùa, hơn nữa sau khi xác định vị trí chính xác của mẫu hậu, mỗi lần quậy xong sẽ cho nó đi tìm ngoại tổ mẫu cáo trạng.

Đợi lần sau tiến cung, mẫu hậu sẽ tức giận cầm thanh trúc đã làm bạn với ta nhiều năm trước đuổi theo đánh ta. 

Đại thọ sáu mươi của bà, bởi vì cao hứng, ở trong cung, mẫu thân không cẩn thận bị ngã, sau đó cả người liền trở nên mê man không tỉnh táo, cả ngày nằm ở trên giường, không có khí lực đuổi theo đánh ta.

Ta chiết một nhánh hồng mai đặt trên bàn của bà, mẫu hậu vốn đang buồn ngủ thấy hoa mai kia bỗng nhiên tỉnh táo, ngồi xuống một tay giữ chặt lấy tay ta.

Ta kinh ngạc nâng mắt nhìn, mẫu hậu rưng rưng nhìn chằm chằm ta.

“Loan Loan, hoa mai nở rồi, ta dẫn tỷ đi xem nhé?”

Ta nhìn qua Hoàng huynh, trong mắt huynh ấy đầy vẻ bất lực, dáng vẻ này của mẫu hậu ta chỉ thấy qua một lần, đó là khi Phụ hoàng qua đời.

Mẫu hậu không lên làm Thái hậu mà vẫn là Quý phi của Phụ hoàng, Phụ hoàng muốn phong bà làm Hoàng hậu nhưng bà không muốn.

Ta nhớ rõ khi đó có hỏi qua, Hoàng hậu là bậc tôn quý, vì sao bà lại không muốn làm Hoàng hậu. Bà liếc mắt nhìn ta một cái, buông bút lông đang đề thơ trong tay, sau đó cười nói cho ta biết: “Hoàng hậu bị trói buộc nhiều lắm, mẫu phi không làm nổi.”

Tuy bà không làm Hoàng hậu, nhưng những gì Hoàng hậu làm, bà cũng đã cố gắng.

Bà giúp Phụ hoàng đem hậu cung quản lý ổn thỏa, nhưng kỳ thật cũng không có gì để quản, quản đến quản đi không phải cũng chỉ là vài phi tần thôi sao.

Mỗi lần ăn tết là thời điểm vui vẻ nhất của Phụ hoàng, Hoàng thân quốc thích thích tiến cung tham gia cung yến, mẫu hậu thường vì chiếu cố mặt mũi của Phụ hoàng mà ở trước mặt mọi người luôn cùng người ân ái.

“Được.” – Ta đồng ý với bà, Loan Loan là tên tự của mẹ ta, từ khi xuất giá ta đã nghe bà nhắc qua không biết bao nhiêu lần.

Nghe xong câu trả lời của ta, con ngươi của bà sáng lên, nhìn ta muốn nói lại thôi cả nửa ngày, cuối cùng nói cho ta biết bà phải trang điểm, kêu ta chờ bà.

Bà ngồi trước bàn trang điểm còn Ngọc Thanh thì ở cạnh trang điểm cho bà, ngón tay nhịn không được run rẩy, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống.

Nhưng mẫu hậu lại giống như không phát hiện ra dáng vẻ thất thố của Ngọc Thanh, chỉ gắt gao lôi kéo ta, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào ta như sợ rằng ta sẽ chạy mất.

Trang điểm xong, bà từ trong rương lấy ra một bộ kỵ trang màu đỏ, ta nhìn thấy thì kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Hoàng huynh, thấy huynh ấy tựa trên người Hoàng tẩu, nước mắt chảy dài.

Mẫu hậu mặc bộ hồng y kia làm cho ta kinh diễm, ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của bà, từ khi có trí nhớ, bà chỉ mặc y phục nguyệt bạch sắc, trên mặt luôn mang theo nụ cười dịu dàng, cho nên thời điểm bà nói về mẫu thân với ta, ta có vài phần hoảng hốt.

“Loan Loan” – Bà gọi ta, trên mặt lộ ra nụ cười, đây là dáng vẻ ta chưa bao giờ thấy qua: “Chúng ta đi thôi.”

Bà lôi kéo tay của ta chậm rãi đi ra ngoài, Hoàng huynh cùng những người khác chỉ có thể theo sau.

Từ Thọ cung đến Mai viên vốn không xa nhưng bọn ta đã đi được hơn nửa canh giờ, bà đã không còn nhiều khí lực, đi vài bước sẽ hụt hơi, luôn gắt gao cầm lấy tay ta, sợ rằng ta sẽ chạy mất.

Tới Mai viên, nhìn thấy khắp vườn đều là hoa mai, bà bỗng nhiên khóc lên, quay đầu về phía ta nói: “Loan Loan, hoa mai nở rồi, có phải tỷ muốn ngắm lâu rồi không?”

Ta nước mắt đầy mặt gật đầu, bà lôi kéo ta tới một gốc cây ngồi xuống, tựa đầu lên trên người ta, im lặng nhìn xa xa.

Trong nháy mắt, gió tuyết phiêu phiêu thổi đến, thật giống như trời đất hiện tại chỉ có ta và bà.

“Loan Loan, tỷ có nguyện ý đàn cho ta một khúc không? Ta muốn múa một chút.”

Ta chưa kịp phản ứng thì bà đã đứng lên nhảy múa trong màn tuyết, hồng y phá lệ tươi đẹp, dáng vẻ của bà cũng đẹp động lòng người.

Trút hết đi sự dịu dàng của quá khứ, hôm nay bà thực sự rất xinh đẹp, thần sắc cũng giống như biến thành một người khác.

“Tao nhân đề bút lẫm đông chí, tửu trản kinh noãn chiếu nguyệt hành.”

Hoàng huynh thấp giọng ngâm xướng đoạn thơ này, trong thanh âm mang theo chút nức nở.

Đây là câu thơ từ nhỏ ta đã biết, vì thế ta liền cùng Hoàng huynh ngâm xướng, nước mắt mơ hồ ướt đẫm hai mắt ta, tuyết trời đêm đem hồng y càng thêm tươi đẹp.

“Phát tòng sương sắc hưng vị tẫn, khẩu đề kinh quan minh tịch yêu.”

Đây là câu yêu thích nhất của mẫu hậu, hàng năm khi thưởng mai, bà sẽ nhẹ nhàng mà ngâm nga.

“… Chi tàn hoa lạc hà nhân liên, kham tốt tịnh bình khốn chiết liễu” – Một khúc ngâm hoàn.

Mẫu hậu ngã trên đất, bọn ta bước lên phía trước, nước mắt của bà lưu trên mặt đất, hoá thành một mảnh tuyết.

“Lâm Nhi.” – Bà gọi Hoàng huynh, Hoàng huynh bước lên phía trước, quỳ gối trước mặt bà, sau đó chỉ một lúc đã thấy một đám người quỳ theo.

Hoàng huynh cúi đầu xuống, bà nâng tay khẽ vuốt mặt huynh ấy, miệng thấp giọng nỉ non: “Con quả thực rất giống Phụ hoàng.”

Nói xong câu đó, tay bà liền buông xuống, an tường nhắm mắt, bọn ta đều biết bà sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Khóc đến tận trời xanh cũng không thể giữ lại bà nửa khắc.

Đêm trước ngày đưa tang, ta cùng Hoàng huynh quỳ gối trước linh vị bà nói rất nhiều.

Hoàng huynh nói cho ta biết, khi ta vẫn còn chưa sinh ra, mẫu hậu là người tiêu sái nhất trong cả hoàng cung này, xảy ra chuyện gì đều có Phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu che chở.

Bà cho tới bây giờ cái gì cũng đều dám làm, dẫn người đi bắt Hoàng hậu, ban rượu độc cho Chu quý phi.

Hoàng huynh nói mẫu hậu thích nhất là hồng y, nhưng ta không tin, trừ bỏ một đêm khi qua đời kia, trong trí nhớ của ta bà chỉ mặc y phục nguyệt sắc, lúc không đánh ta, trên mặt luôn lộ vẻ thản nhiên, đối ai cũng đều rất dịu dàng.

Ta nghĩ một đêm kia có lẽ là hiểu lầm lớn nhất của ta về bà, nhưng Hoàng huynh nói, cho đến lúc bà qua đời mới sống đúng với mình.

Hoàng huynh đem mẫu hậu và Phụ hoàng hợp táng cùng nhau.

Mẫu hậu cả đời này cứ ngỡ hạnh phúc mỹ mãn nhưng lại tràn đầy tiếc nuối.

Khi ta xuất giá, bà nói cho ta biết, tân hôn nhất định phải cùng trượng phu kết tóc, ta còn thật sự gật đầu.

Buổi tối đêm thành hôn, phu quân xốc khăn của ta lên, hỉ bà đem tóc của bọn ta cột lại cùng nhau.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến khi còn bé Phụ hoàng thường ôm ta nỉ non một câu: “Kết tóc vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi.”

Còn có bộ dạng thất thần của người nhìn mẫu hậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương