Biệt Chi Đầu
-
Chương 10
Ta vô cùng vui vẻ nhận lấy y phục rồi hồi cung, mỗi ngày đều mặc trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu cho dù muốn phạt ta cũng không dám.
Suy cho cùng ta đã ôm được hai cái đùi lớn của Hậu cung mà.
Hoàng đế là một người có nghĩa khí, nói mang ta đi săn bắn liền thật sự dẫn ta đi săn bắn.
Chẳng qua hắn còn có tâm tư khác, tỷ như lúc nói chuyện phiếm cùng ta vô tình nhắc tới Vương Diên.
Ta biết hắn muốn để Vương Diên đi cùng, mà ở trong cung, người hiện giờ có thể cùng Vương Diên nói chuyện trừ Thái hậu ra cũng chỉ có ta.
Dù sao năm đó ta cùng tỷ ấy cũng có vài phần tình nghĩa.
Khi Vương Diên vào cung, tuy tỷ ấy không thích Hoàng đế nhưng vẫn tính là thân cận với hắn, thế nhưng hiện tại chính là mối quan hệ như nước với lửa.
Cho nên vì sự thanh tĩnh của Vương Diên, lúc nhập cung ta đã cố hết sức giữ Hoàng lại trong cung của ta.
Có đôi khi ta muốn hỏi Hoàng đế, hắn cùng Vương Diên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta không thể, ta chỉ có thể an phận thủ thường làm tốt chức vị sủng phi của ta.
Đối với mong muốn này của Hoàng đế, ta chỉ có thể lấp liếm cho qua. Đối với Vương Diên mà nói, không quấy rầy tỷ ấy chính là chuyện tốt rồi.
Nữ tử thế gia vốn dĩ từ trước đến nay luôn hèn mọn đem quyền lợi dẫm nát dưới chân.
…
Đầu tháng mười, Hoàng đế cuối cùng cũng đã thực hiện lời hứa dẫn ta săn bắn mùa thu.
Khi một đoàn ngựa hoành tráng từ cung đi ra, ta kéo rèm xe quay đầu lại nhìn.
Hoàng hậu cùng các phi tử phía sau đứng trên tường cao đều đen mặt, nếu không phải do cách xa, phỏng chừng ta đã có thể nhìn thấy đôi mắt trợn trắng của Hoàng hậu.
Hoàng đế xuất hành chỉ dẫn theo một mình ta, ta hiện giờ có thể xem như sủng quan hàng thật giá thật của lục cung.
Xe ngựa một đường chạy về hướng bắc, Hoàng đế nói với ta, qua Bắc Uyển quan chính là biên giới với Hi Quốc – Bắc Phong khẩu.
Ta không rõ hắn đem ta tới đây làm gì, chỉ biết hắn nói đưa ta đi gặp một bằng hữu cũ.
Đùa à, Hoàng đế ở nước khác ấy vậy mà vẫn có bằng hữu cũ.
Hi Quốc năm đó tiến công vào nước ta chính là kẻ đầu sỏ khiến cho Hoài Vương t.ử trận sa trường.
Năm đó khi Hoài Vương m.ấ.t, Hoàng đế đề xuất cùng Hi Quốc nghị hòa, nghe nói là vì binh mã cùng lương thảo không đủ.
Cuối cùng dùng hai tòa thành đổi lấy tường an vô sự cùng Hi Quốc, vào lúc Tiên hoàng vẫn còn, cũng từng gây nên xích mích.
Nhưng từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay thì đã trở nên hòa thuận.
Tới Bắc Phong khẩu, Hoàng đế đem ta dàn xếp ở trong cung sau đó một mình đi ra ngoài.
Cung nhân hầu hạ nói cho ta biết, Hoàng đế mỗi năm đến đây đều đi ra ngoài gặp gỡ bằng hữu của hắn.
Ta ra hiệu cho Ngọc Thanh ban tiền thưởng chuẩn bị sai bảo, lại khiến cho đám cung nhân đó xem ta như một chủ nhân tiêu tiền lãng phí.
Sau đó hắn vẫn lải nhải nói về tin tức của Hoàng đế, tỷ như Hoàng đế mỗi năm đều một mình đến, cho dù những người đó nghĩ biện pháp dâng nữ nhân hắn cũng không cần.
Mỗi khi nói ra một tin tức hắn sẽ tha thiết trông đợi nhìn về phía túi tiền trong tay Ngọc Thanh, đợi Ngọc Thanh trả tiền cho những tin tức hắn đưa ra.
Lúc đầu còn có thể nói ra chút tin tức hữu dụng, nhưng sau đó, là việc Hoàng đế thích con ngựa cái khác. (ý chỉ nữ nhân khác)
Ta lộ ra vẻ giận dữ nói nếu hắn dám nói lung tung, ta sẽ đem hắn đánh đến văng ra ngoài.
Hắn đại khái cũng sợ ta, hoặc có lẽ đã gom đủ tiền, nhìn trái phải sau đó thần thần bí bí nói.
“Nương nương có lẽ không biết, bằng hữu cũ của Bệ hạ chính là quốc vương của Hi Quốc.”
“Hả, hết rồi?”
“Cái gì mà hết rồi? Chẳng lẽ loại tin tức này còn không được tính là tình báo sao?” – Hắn khó tin nhìn về phía ta.
“Bổn cung còn tưởng tin tức gì không được để cho kẻ khác biết.”
Hắn bị ta làm cho tức chết rồi, tay run sợ nhìn ta không nói lời nào, sau một lúc lâu mới nhìn ta với ánh mắt xem thường rồi xoay người bước đi.
Thái độ ngạo mạn này của hắn dĩ nhiên đã chọc giận Ngọc Thanh, bởi vì từ khi ta làm Quý phi, chưa có người nào dám đối xử với ta như vậy.
Vì thế Ngọc Thanh đuổi theo dạy bảo hắn, lại bị ta ngăn cản.
“Nương nương!”
Tiểu nha đầu giận đến nghiến răng dậm chân, dáng vẻ thở gấp đứng bên cạnh ta.
“Ngươi cùng hắn đôi co làm cái gì.”
Ta mở miệng dỗ tiểu nha đầu vài câu, khuyên mãi mới làm cho nàng cười, xoay người đi làm điểm tâm cho ta.
Nhìn thấy tiểu nha đầu kia rời đi, ta liền thu lại nụ cười trên mặt, ngón tay vô thức sờ vào chiếc vòng ngọc trên tay.
Hoàng đế sao lại là bằng hữu cùng quốc quân của Hi Quốc? Hắn đăng cơ mấy năm qua, hàng năm đi săn bắn đều là vì tới gặp người kia sao?
…
Mặt trời lặn, màn đêm dần buông xuống, nửa vầng trăng đơn độc chiếu sao trời sáng rực.
Ta một thân hồng y đứng dưới ánh trăng.
Tường của Hành cung không có đỏ như Tự cung điện, cũng không có cao như vậy.
Thật lâu sau, Hoàng đế chậm rãi theo cửa cung đi ra, hắn nhìn ta, cười cười ngoắc ta lại.
Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó xoay người bước đi.
Hồng y bào trong màn đêm thong dong bước đi, tựa như tinh linh nhảy múa, gió ngày thu đã có chút rét lạnh.
Suy cho cùng ta đã ôm được hai cái đùi lớn của Hậu cung mà.
Hoàng đế là một người có nghĩa khí, nói mang ta đi săn bắn liền thật sự dẫn ta đi săn bắn.
Chẳng qua hắn còn có tâm tư khác, tỷ như lúc nói chuyện phiếm cùng ta vô tình nhắc tới Vương Diên.
Ta biết hắn muốn để Vương Diên đi cùng, mà ở trong cung, người hiện giờ có thể cùng Vương Diên nói chuyện trừ Thái hậu ra cũng chỉ có ta.
Dù sao năm đó ta cùng tỷ ấy cũng có vài phần tình nghĩa.
Khi Vương Diên vào cung, tuy tỷ ấy không thích Hoàng đế nhưng vẫn tính là thân cận với hắn, thế nhưng hiện tại chính là mối quan hệ như nước với lửa.
Cho nên vì sự thanh tĩnh của Vương Diên, lúc nhập cung ta đã cố hết sức giữ Hoàng lại trong cung của ta.
Có đôi khi ta muốn hỏi Hoàng đế, hắn cùng Vương Diên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta không thể, ta chỉ có thể an phận thủ thường làm tốt chức vị sủng phi của ta.
Đối với mong muốn này của Hoàng đế, ta chỉ có thể lấp liếm cho qua. Đối với Vương Diên mà nói, không quấy rầy tỷ ấy chính là chuyện tốt rồi.
Nữ tử thế gia vốn dĩ từ trước đến nay luôn hèn mọn đem quyền lợi dẫm nát dưới chân.
…
Đầu tháng mười, Hoàng đế cuối cùng cũng đã thực hiện lời hứa dẫn ta săn bắn mùa thu.
Khi một đoàn ngựa hoành tráng từ cung đi ra, ta kéo rèm xe quay đầu lại nhìn.
Hoàng hậu cùng các phi tử phía sau đứng trên tường cao đều đen mặt, nếu không phải do cách xa, phỏng chừng ta đã có thể nhìn thấy đôi mắt trợn trắng của Hoàng hậu.
Hoàng đế xuất hành chỉ dẫn theo một mình ta, ta hiện giờ có thể xem như sủng quan hàng thật giá thật của lục cung.
Xe ngựa một đường chạy về hướng bắc, Hoàng đế nói với ta, qua Bắc Uyển quan chính là biên giới với Hi Quốc – Bắc Phong khẩu.
Ta không rõ hắn đem ta tới đây làm gì, chỉ biết hắn nói đưa ta đi gặp một bằng hữu cũ.
Đùa à, Hoàng đế ở nước khác ấy vậy mà vẫn có bằng hữu cũ.
Hi Quốc năm đó tiến công vào nước ta chính là kẻ đầu sỏ khiến cho Hoài Vương t.ử trận sa trường.
Năm đó khi Hoài Vương m.ấ.t, Hoàng đế đề xuất cùng Hi Quốc nghị hòa, nghe nói là vì binh mã cùng lương thảo không đủ.
Cuối cùng dùng hai tòa thành đổi lấy tường an vô sự cùng Hi Quốc, vào lúc Tiên hoàng vẫn còn, cũng từng gây nên xích mích.
Nhưng từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay thì đã trở nên hòa thuận.
Tới Bắc Phong khẩu, Hoàng đế đem ta dàn xếp ở trong cung sau đó một mình đi ra ngoài.
Cung nhân hầu hạ nói cho ta biết, Hoàng đế mỗi năm đến đây đều đi ra ngoài gặp gỡ bằng hữu của hắn.
Ta ra hiệu cho Ngọc Thanh ban tiền thưởng chuẩn bị sai bảo, lại khiến cho đám cung nhân đó xem ta như một chủ nhân tiêu tiền lãng phí.
Sau đó hắn vẫn lải nhải nói về tin tức của Hoàng đế, tỷ như Hoàng đế mỗi năm đều một mình đến, cho dù những người đó nghĩ biện pháp dâng nữ nhân hắn cũng không cần.
Mỗi khi nói ra một tin tức hắn sẽ tha thiết trông đợi nhìn về phía túi tiền trong tay Ngọc Thanh, đợi Ngọc Thanh trả tiền cho những tin tức hắn đưa ra.
Lúc đầu còn có thể nói ra chút tin tức hữu dụng, nhưng sau đó, là việc Hoàng đế thích con ngựa cái khác. (ý chỉ nữ nhân khác)
Ta lộ ra vẻ giận dữ nói nếu hắn dám nói lung tung, ta sẽ đem hắn đánh đến văng ra ngoài.
Hắn đại khái cũng sợ ta, hoặc có lẽ đã gom đủ tiền, nhìn trái phải sau đó thần thần bí bí nói.
“Nương nương có lẽ không biết, bằng hữu cũ của Bệ hạ chính là quốc vương của Hi Quốc.”
“Hả, hết rồi?”
“Cái gì mà hết rồi? Chẳng lẽ loại tin tức này còn không được tính là tình báo sao?” – Hắn khó tin nhìn về phía ta.
“Bổn cung còn tưởng tin tức gì không được để cho kẻ khác biết.”
Hắn bị ta làm cho tức chết rồi, tay run sợ nhìn ta không nói lời nào, sau một lúc lâu mới nhìn ta với ánh mắt xem thường rồi xoay người bước đi.
Thái độ ngạo mạn này của hắn dĩ nhiên đã chọc giận Ngọc Thanh, bởi vì từ khi ta làm Quý phi, chưa có người nào dám đối xử với ta như vậy.
Vì thế Ngọc Thanh đuổi theo dạy bảo hắn, lại bị ta ngăn cản.
“Nương nương!”
Tiểu nha đầu giận đến nghiến răng dậm chân, dáng vẻ thở gấp đứng bên cạnh ta.
“Ngươi cùng hắn đôi co làm cái gì.”
Ta mở miệng dỗ tiểu nha đầu vài câu, khuyên mãi mới làm cho nàng cười, xoay người đi làm điểm tâm cho ta.
Nhìn thấy tiểu nha đầu kia rời đi, ta liền thu lại nụ cười trên mặt, ngón tay vô thức sờ vào chiếc vòng ngọc trên tay.
Hoàng đế sao lại là bằng hữu cùng quốc quân của Hi Quốc? Hắn đăng cơ mấy năm qua, hàng năm đi săn bắn đều là vì tới gặp người kia sao?
…
Mặt trời lặn, màn đêm dần buông xuống, nửa vầng trăng đơn độc chiếu sao trời sáng rực.
Ta một thân hồng y đứng dưới ánh trăng.
Tường của Hành cung không có đỏ như Tự cung điện, cũng không có cao như vậy.
Thật lâu sau, Hoàng đế chậm rãi theo cửa cung đi ra, hắn nhìn ta, cười cười ngoắc ta lại.
Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó xoay người bước đi.
Hồng y bào trong màn đêm thong dong bước đi, tựa như tinh linh nhảy múa, gió ngày thu đã có chút rét lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook