Biển Xanh Và Nắng Vàng
-
C13: 13. Triền Miên 🔞
Giảng hòa xong rồi, cũng cho người ta ăn cơm no rồi, bây giờ là đến Kim Duyên bị người ta ăn.
Nàng ngồi ở mép giường, hai tay chống ra phía sau, một bên vai áo ngủ hững hờ rơi xuống để lộ phần ngực tròn trịa. Giữa hai chân nàng lấp ló một cái đầu tóc đen, ngụp lên ngụp xuống liên tục.
Kim Duyên bắt đầu thở gấp, miệng bật ra một tiếng rên khi cảm nhận được chiếc lưỡi mềm dẻo đang tìm đường tiến vào mật đạo của mình. Bên dưới của nàng bất giác siết chặt một cái, những đầu ngón chân co quắp lại vì động chạm nóng bỏng từ cô ấy.
Hai tay Khánh Vân nắm mông nàng kéo sát lại gần, chiếc lưỡi cố gắng vươn ra hết cỡ để được đi vào sâu nhất có thể. Ở bên trong hang động nóng ấm, cô xoáy một vòng rồi điên đảo chọc ngoáy khắp nơi.
- Á... Khánh Vân~ nhẹ... nhẹ thôi~
Kim Duyên khống khổ rên rỉ, cái vật mềm mềm kia cứ chọc tới chọc lui làm nàng muốn phát điên.
Nhận được sự phản ứng kịch liệt từ bé yêu, Khánh Vân càng thích thú mà hoạt động mạnh hơn. Tay không yên phận xoa nắn bờ mông mềm mịn, thỉnh thoảng bóp chặt một cái rồi ấn lưỡi thật mạnh khiến cho cô nàng bé nhỏ phải giật nảy mình. Khánh Vân càng lúc càng như điên như dại, cật lực liếm láp lấy bông hoa đang nở rộ, chóp mũi động chạm đến hạt đậu nhỏ, cố tình chọc cho nó sưng cứng lên.
- Vân à... hưm~ đừng... làm vậy... aaa khó chịu quá...
Miệng Kim Duyên không thể khép lại nữa rồi, mười ngón tay len vào tóc cô ấn chặt mái đầu vào hạ thân của mình mà nài nỉ. Thật ngứa ngáy.
- Không cần gấp.
Khánh Vân mút mạnh một cái lên hai mép thịt trắng hồng rồi rút lưỡi ra, mặt mũi cô bây giờ đã tèm lem nước tình của nàng.
Chẳng đứng đắn chút nào cả, Kim Duyên ngại ngùng dùng tay lau đi thứ nước mà mình đã cho ra đầy trên mặt người yêu.
Còn cười, xấu hổ chết đi được, cái tên cảnh sát chết bầm này.
- Để chị xem nào.
Cô vội đẩy hai đầu gối nàng dang rộng khi thấy cục cưng có dấu hiệu muốn khép lại. Thật là xinh, không cần phải che giấu.
Kim Duyên đỏ mặt khi nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Khánh Vân, nhưng nàng không thể làm gì khác ngoài việc để cho cô ấy mặc sức trêu ghẹo. Ngón tay của Khánh Vân gảy gảy lên hạt ngọc đỏ hỏn làm cho nó run rẩy, rồi di chuyển tới chiếc lỗ nhỏ, đi vào trong móc móc mấy cái.
Ướt quá! Dòng nước trong suốt chảy ra chạy dọc xuống mép đùi nàng, cảnh tượng này hấp dẫn quá rồi. Không để nàng chờ thêm, Khánh Vân dứt khoát đâm ngón giữa vào trong, lập tức bị bức tường thịt thít chặt lại.
- Ưm~ Vân... em... em thoải mái~
Có vẻ Kim Duyên rất thỏa mãn, nàng ngửa cổ lên, môi bật ra từng thanh âm mê muội, bên dưới càng lúc càng phối hợp tiếp nhận ngón tay một cách nhịp nhàng.
Khánh Vân không vội, cô rất nhẹ nhàng chăm sóc cho "em bé" của nàng. Mắt cô nóng rực chăm chăm nhìn vào cái động nhỏ đang khép mở tiếp thu ngón tay của mình, bên trong lẫn bên ngoài đều trở thành một bãi lầy lội.
Liên tục đâm rút khiến cho cánh hoa lật tới lật lui không biết bao nhiêu lần, mật ngọt cứ được đà mà chảy ra nhỏ giọt xuống tấm nệm trắng. Khánh Vân nhổm người dậy, tìm đến môi nàng mà hôn.
Kim Duyên hai tay câu lấy cổ người yêu, vui vẻ trao đổi từng cái cắn mút đầy ướt át, nàng như hưng phấn cực độ mà bên dưới cũng co bóp thật chặt. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, cộng với sự chiều chuộng từ đối phương, Kim Duyên rơi vào cõi mê dại, chủ động vươn ra chiếc lưỡi để cuốn chặt lấy cô. Khánh Vân hoàn toàn hài lòng, hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau cho thỏa nỗi nhớ nhung bao ngày qua, đến nước bọt cũng trào ra ướt cả xuống cằm.
- Nhanh... nữa~
Bao nhiêu khoái cảm cứ dồn dập làm nàng không kìm chế nổi mình, muốn nhiều hơn như vậy nữa.
Khánh Vân sẵn lòng đáp ứng, cô chèn thêm một ngón tay vào động nhỏ, tốc độ cũng tăng dần lên. Lỗ nhỏ của nàng thật hư hỏng, nó cứ siết chặt lấy cô mãi không thôi, đã vậy còn thật mềm, thật nóng.
- Em có sướng không Kim Duyên?
Cặp mắt Khánh Vân như bị vẻ đẹp mê người của nàng đốt cháy, cô hung hăng nắm lấy một bên ngực to lớn, bóp chặt.
- S... sướng... aaa~ em sướng lắm~
Cơn sóng khoái cảm dâng trào, đổ ập lên đại não Kim Duyên, bản thân nàng không còn che giấu cảm xúc nữa, chỉ muốn được phóng túng cùng cô mãi thôi.
Nghe được câu trả lời vừa ý, môi Khánh Vân nhếch lên một cách tự mãn. Rồi cô bỗng rút tay ra trong lúc nàng sắp lên đến cực đỉnh sung sướng. Kim Duyên hụt hẫng nhìn cô, đôi mắt ươn ướt ấm ức như đứa bé bị giành đồ chơi. Bên dưới của nàng, bông hoa ướt sũng, đỏ ửng lên, khép mở như chờ đợi điều gì đó.
- Điên mất.
Khánh Vân rít lên một tiếng, rồi bỗng nhiên cô mạnh bạo đè nàng nằm sấp trên giường.
Cơ thể Kim Duyên thật hoàn hảo, da thịt láng mịn, cặp mông đầy đặn thật muốn giết chết cô mà. Khánh Vân nhìn nàng mà ánh mắt như thú dữ, cô tách hai đùi thon mịn ra một chút, hé lộ bông hoa hồng kiều diễm đang mời gọi. Thở mạnh một cái, Khánh Vân trực tiếp đưa ba ngón tay vào trong, điên cuồng cắm rút, muốn đem cái lỗ nhỏ mà khai phá đến tận cùng.
- Ưm~ hưm... nhẹ... ưm... nhẹ lại~
Đột nhiên Khánh Vân lại mãnh liệt như vậy làm nàng có chút không quen, úp mặt vào gối để tránh tiếng rên quá lớn có thể đánh động đến mẹ ở dưới nhà.
Một lúc thật lâu sau, cả cơ thể Kim Duyên run lên bần bật, nàng cảm thấy có cái gì đó đang cuộn trào bên trong mình. Động đào thít chặt lấy tay cô một cái, lập tức đạt đến giới hạn mà tuông trào.
Khánh Vân từ từ thu tay lại, kéo theo đó là dòng nước ồ ạt chảy ra, thấm xuống nệm giường để lại một vũng ướt đẫm.
Trải qua một đợt cao trào, Kim Duyên gần như cạn kiệt sức lực, nàng nằm im đó cố chấn chỉnh lại nhịp thở cho đến khi cảm nhận có một vòng tay bao bọc lấy cơ thể mình. Khánh Vân nằm kế bên, xoay người nàng lại, kìm chặt trong lòng. Đã lâu rồi cô không có được cảm giác này, thật nhớ.
- Chị xin lỗi vì đã để em phải đau lòng như vậy.
Khánh Vân vùi mặt lên mái đầu thơm tho của nàng, vì xúc động mà sóng mũi cô cay cay, bao nhiêu hối hận tràn về. Cô tự trách mình quá tệ, đã hứa sẽ chăm lo cho nàng thật tốt vậy mà lại để cho người con gái này phải chịu tổn thương.
- Cục cưng của em, ngoan đi nè, em không giận chị nữa.
Kim Duyên ngước lên, tay chạm vào dòng nước mắt lăn dài trên má cô mà đau lòng. Nàng chưa từng thấy Khánh Vân khóc, đây là lần đầu tiên cô ấy tỏ ra yếu đuối như vậy. Tất cả là vì thương và cảm thấy có lỗi với nàng, Kim Duyên không trách Khánh Vân nữa.
- Chị hứa sẽ không làm em buồn nữa đâu, em cho chị cơ hội sửa sai nha.
Đặt tay lên má nàng, cô tha thiết nói lên nỗi lòng mình, bé cưng của cô ốm đi nhiều rồi, mi mắt Khánh Vân lại càng ướt đẫm chẳng biết vì đau lòng hay hạnh phúc.
- Ừm, chỉ cần chị đừng xa em.
Kim Duyên nở một nụ cười trìu mến, nhích sát lại hôn lên má cô vang lên một tiếng chóc.
- Chị không có xa Kim Duyên của chị, lúc nào cũng ở bên cạnh em.
Cái hôn của nàng làm tâm trạng Khánh Vân tươi sáng hẳn lên, mây mù trong tim cô tự nhiên cũng tan biến hết. Thế là liền có một Khánh Vân vui sướng cười không thấy ông mặt trời, hai tay ôm chặt lấy người yêu, đầu cọ cọ vào bụng nàng mà làm nũng.
Cả đời này Khánh Vân nguyện ý chỉ yêu mỗi một mình Kim Duyên.
🌚
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook