Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao
-
6: Cò Kè Mặc Cả
“Cậu tên là Lâm Hân phải không?” Hoàng tiên sinh nở nụ cười tao nhã hỏi.
Lâm Hân đứng ở bên cạnh mẹ Lâm cũng không có trả lời .
Nhìn thấy vậy, ba Lâm không vui kéo con trai lại trách móc: "Còn không mau cùng Hoàng tiên sinh chào hỏi?"
Lâm Hân nắm chặt tay và cúi đầu nói một cách miễn cưỡng: “Con chào chú Hoàng ."
Khuôn mặt hoàn mỹ của Hoàng tiên sinh lộ ra một vết nứt xuất hiện trong nụ cười.
Ba Lâm trừng mắt nhìn, mẹ Lâm kịp thời lên tiếng: "Con đứa nhỏ này...!Hoàng tiên sinh còn rất trẻ, nhanh gọi anh."
Lâm Hân làm như không nghe thấy mẹ mình đang nói gì, tránh thoát không để ba Lâm áp chế , đi tới trước bàn ăn cầm lấy dinh dưỡng cao rồi cấp tốc trở về phòng.
"Ầm —— "
Cánh cửa bị đóng sầm lại, những người trong phòng khách đều bị chấn động.
Khuôn mặt của Ba Lâm tối sầm đi, giận dữ, muốn đi kéo con mình ra để dạy dỗ cho một trận ,mẹ Lâm vội kéo ông lại ,áy náy nói với Hoàng tiên sinh : "Tiểu Hân có lẽ là thấy xấu hổ...!xin Hoàng tiên sinh thứ lỗi ."
Hoàng tiên sinh không hề tức giận, khoan hồng độ lượng nói: "Con trai ở tuổi này đều sẽ phản nghịch mà ."
"Đúng vậy ." Mẹ Lâm nói tiếp, " khi còn bé nó có nụ cười rất đáng yêu, miệng còn ngọt, càng lớn tính tình càng lạ, bất quá vẫn còn biết điều, rất hiếu thuận."
Mẹ Lâm nói những điều tốt về con trai mình, cố gắng tạo ấn tượng tốt với Hoàng tiên sinh , bà bí mật nhéo vào tay cha Lâm, nháy mắt.
Ba Lâm hiểu được, tức giận nghẹn lại , khóe miệng không tự nhiên giật giật: "Mẹ nó nói đúng."
Hoàng tiên sinh mắt lóe sáng , nói: "Tính tình lạ cũng không sao, lớn lên đẹp là được ".
Đối với tướng mạo con trai mình, hai vợ chồng luôn luôn tự tin, nhìn thái độ của Hoàng tiên sinh , liền biết rằng hắn rất hài lòng.
Hài lòng là tốt, hài lòng là tốt cho thương lượng.
" Hoàng tiên sinh , mời ngồi, tôi pha trà.”Mẹ Lâm tiếp đãi nồng nhiệt.
Ba Lâm dẫn Hoàng tiên sinh ngồi xuống ghế sô pha , xoa xoa tay: "Hoàng tiên sinh, tôi là người thô tục , nói chuyện khá thẳng thắn , hi vọng ngài bỏ qua cho."
"Không sao, không sao, tôi cũng không thích quanh co lòng vòng." Hoàng tiên sinh sau khi ngồi xuống, hắn cười nói, " Tình hình nhà ông , chứ hai đã nói với tôi, xác thực là làm người sốt ruột."
"Có phải không ?" Ba Lâm thở dài,
"Có một xác suất một phần vạn, tại sao lại trúng vào gia đình chúng ta? Nếu sớm biết là Omega, căn bản sẽ không nháo nhào như vậy đâu.
Bây giờ thì hay rồi, thiếu nợ bệnh viện tận hai triệu.
"
Mẹ Lâm đặt một ly trà xuống bàn cho Hoàng tiên sinh , sau đó ngồi vào bên cạnh.
Nhớ tới việc này, mũi không nhịn được liền cảm thấy chua xót, lấy khăn tay ra lau lau khóe mắt."Chúng tôi đều là người lao động bình thường.
Vì nuôi dạy con cái, chúng tôi căn bản không có nhiều tiền tiết kiệm.
Đột nhiên hai triệu tiền nợ giáng xuống, làm cho gia đình kinh tế trở nên tồi tệ hơn.
Hoàng tiên sinh đồng tình nói: "Đây chỉ là sự cố khi chữa bệnh , không nên để ông bà gánh chịu tổn thất."
Ba Lâm lắc đầu: "Tôi đã tham khảo ý kiến của một luật sư , mặc dù đây chỉ là sự cố khi chữa bệnh , nhưng chúng tôi cũng có lỗi, bồi thường thiệt hại là không thể tránh khỏi ."
Bệnh viện đã mở ra cho bọn họ một con đường , nếu như lên tòa án thì khoản bồi thường sẽ tăng lên gấp đôi.
"Như vậy sao..." Hoàng tiên sinh cầm tách trà lên, thổi thổi, ung dung thong thả uống hai hớp.
Mẹ Lâm ám chỉ ba Lâm bằng cách lau nước mắt.
Ba Lâm ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Ừm...!Nếu Hoàng tiên sinh đã lựa chọn Tiểu Hân nhà chúng tôi, vậy...!hôm nay sẽ đính hôn sao ?"
Hoàng tiên sinh đặt tách trà xuống và liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt của Lâm Hân, nâng khóe miệng hỏi: “Hai ông bà muốn bao nhiêu tiền làm của hồi môn ?”
Ba Lâm cùng mẹ Lâm liếc mắt nhìn nhau, buộc miệng: "Năm triệu, chắc giá."
Mẹ Lâm lo lắng vặn khăn tay, tim đập loạn.
Hoàng tiên sinh nhướng mày: “Không phải thiếu nợ hai triệu sao?”
Ba Lâm nói: “Nợ là nợ, của hồi môn là của hồi môn, không thể nói thành một.
Như chúng ta đều biết, tất cả Omega nam trong tinh tế đều chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay ,thứ càng ít thì càng quý mà."
Mẹ Lâm gật đầu phụ họa : " Tiểu Hân nhà chúng tôi đã ngoan còn xinh đẹp, cưới về cũng không thiệt thòi."
Hoàng tiên sinh nói: "Cảm giác của ông bà tôi đều hiểu được, bất quá..."
Hắn nói chỉ có một nửa, ba Lâm và mẹ Lâm đều rất lo lắng, nhìn chằm chằm vào hắn.
Hoàng tiên sinh cười và nói: “Dù sao thì chuyện cưới xin cũng không phải là chuyện tầm thường.
Tôi sẽ về bàn bạc với gia đình và liên lạc với ông bà nếu có câu trả lời chắc chắn.”
Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ba Lâm ngẩn người, cố hết sức giữ hắn lại: Khi chúng ta đến, ngài không nói là được sao?”
Hoàng tiên sinh nói: "Tôi nghĩ rằng hai người chỉ muốn hai triệu."
Ba Lâm ấp úng: "Đó là tiền nợ..."
Mẹ Lâm sốt ruột, không nhịn được mặc cả: "Bốn...!Bốn triệu, bốn triệu thì sao ?"
Hoàng tiên sinh lắc đầu bước ra cửa.
Thấy Hoàng tiên sinh không đồng ý, ba Lâm bực bội, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba triệu, không thể ít hơn!"
Hoàng tiên sinh đứng ở cửa, tao nhã lễ phép nói: "Lâm tiên sinh, hôn nhân không phải buôn bán, tôi muốn tiếp xúc với Tiểu Hân một thời gian , nếu tính tình hợp nhau, bàn chuyện quà cưới cũng không muộn."
Ba Lâm cùng mẹ Lâm lộ ra vẻ mặt khó khăn, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Cho đến khi người đã vào thang máy rời đi, hai vợ chồng tuyệt vọng quay lại phòng khách, ba Lâm thoáng nhìn tách trà trên bàn, cầm lên tàn nhẫn đập mạnh xuống đất.
"Quỷ nghèo!"
Đây mà là người có tiền sao? Năm triệu quà cưới cũng không có!
Trong phòng, Lâm Hân co chân lên ghế, bỏ túi dinh dưỡng cao đã uống xong xuống bàn , đội mũ bảo hiểm cảm ứng quang não không chút biểu cảm, bước vào thế giới cơ giáp .
Trận đấu trên võ đài hôm qua chỉ thắng được một ván.
Hôm nay, nhất định phải cố gắng để thắng thêm một vài ván nữa.
Đứng trước máy đánh số tự động, cậu đặt sẵn hai mươi ván.
"Tích tích, bạn có một người bạn yêu cầu trò chuyện riêng tư."
Âm thanh hệ thống vang lên bên tai cậu, Lâm Hân rút thẻ cơ giáp từ máy phân loại số, đi đến bên cạnh, nhắm vào khoảng trống, và một hộp thoại chỉ cậu có thể nhìn thấy hiện ra và lơ lửng trước mặt cậu.
Là bạn học cùng lớp của Lâm Hân, tên là Lý Liền.
【 liên tục xem: Lâm Hân, cậu đang ở đâu? 】
【 liên tục xem: Tớ nghe người khác nói cậu nghỉ học? Có thật không? 】
【 liên tục xem: Tiếc thật a! Cậu rõ ràng mạnh như vậy...!】
Lâm Hân nhìn chằm chằm vào dòng chữ cuối cùng, miệng cậu mím lại thành một đường.
Cậu mạnh sao?
Không!
Cậu không có mạnh chút nào !
Ở khu A5 còn bị người ngược lên ngược xuống .
Ngón tay dừng lại trên khung trả lời, kéo vài chữ rồi chậm rãi cắt bỏ.
Cậu tắt giao diện nhắn tin riêng, đứng thẳng lưng và đi về phía khu A5.
Cậu không cần sự cảm thông , và chỉ bằng cách trở nên mạnh mẽ hơn, cậu mới có thể tự nắm giữ số phận của mình.
Đứng trên võ đài, cậu chờ đợi kẻ thách thức với tinh thần phấn chấn.
"Hả? Thật là trùng hợp."
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên, người đàn ông cao lớn nhảy lên võ đài, mái tóc bạch kim tung bay.
Khi Lâm Hân nhìn thấy kẻ thách thức là ai, tóc trên đầu liền ủ rũ buông xuống.
Lý Diệu nhìn tinh thần chiến đấu của đứa nhỏ héo mòn, liền bước tới sờ sờ đầu của nó.
"Có muốn học kỹ thuật đánh lộn không?"
Lâm Hân chớp mắt ,mái tóc đang ủ rủ liền sáng lên .
"Học!"
Giọng điệu chắc nịch.
Lý Diệu nhìn thời gian, nói: " Hôm nay dạy hai tiếng."Hôm qua anh tùy ý bước vào cơ giáp thế giới, không ngờ lại gặp được một đứa trẻ có thiên phú rất cao trên võ đài khu A5 , không đành lòng đả kích lòng tự tin của đứa nhỏ, đành dạy cậu một vài chiêu.
Đứa trẻ học rất nghiêm túc, chỉ học trong hai giờ ngắn ngủi liền có thành tựu, so với binh lính dưới tay anh còn thông minh hơn.
Ngày hôm nay login, tiện tay khiêu chiến, không nghĩ tới còn gặp lại đứa trẻ này.
Đây có phải là duyên phận không?
“Trước tiên chúng ta thêm bạn tốt đi?" Lý Diệu hỏi.
Lâm Hân ngẩn ra.
"Không muốn?" Lý Diệu kiên nhẫn giải thích, "Mấy ngày nay tôi rảnh, nếu cậu đồng ý, mỗi ngày chúng ta sẽ ở trong sân huấn luyện luyện hai giờ.
Thêm bạn tốt để thuận tiện liên hệ."
Lâm Hân ngay lập tức ném lời mời kết bạn cho anh.
"Cảm ơn." Cậu cảm kích nói.
Kỹ thuật chiến đấu của Đại thần lợi hại hơn nhiều so với các huấn luyện viên của trường quân sự Hoa Đông .Không chỉ dốc sức dạy dỗ mà còn được dạy miễn phí.
Đôi mắt của đứa trẻ quá sáng, long lanh nước, như hai viên diệu thạch được nước tẩy qua , trong suốt như pha lê.
Khóe miệng dưới lớp mặt nạ của Lý Diệu hơi nhếch lên, anh bấm [Chấp nhận ].
Sau khi thêm bạn tốt, mối quan hệ của cả hai dường như tiến thêm một bước.
"Bắt đầu?" Lâm Hân hưng phấn hỏi.
Lý Diệu lại muốn xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ .
Thiếu niên thật giống như con mèo Ragdoll nắm giữ viễn cổ huyết thống nhà anh, lúc thường yên tĩnh cao lãnh, yêu thích ngồi một chỗ, muốn sờ còn phải cẩn thận móng vuốt sắc bén của nó, chỉ khi lấy ra cá khô nhỏ, mới có thể hạ thấp cái đầu nhỏ kiêu ngạo xuống , làm nũng "Mew " một tiếng, chủ động cọ tay anh.
"Được." Anh động động ngón tay, ra chiêu.
*
Trên xe huyền phù xa hoa phía xa , Hoàng tiên sinh lười biếng dựa vào trên ghế sô pha, để xe máy tự động lái đến mục đích mình cần đến.
"Bức ảnh tôi gửi cho anh , thấy thế nào? "
Hắn nói với người ở bên kia điện thoại .
" Rất đẹp!" Đối phương tràn đầy phấn khởi mà tán thưởng, "Hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật , chẳng trách đế quốc Huyền Võ bảo vệ Omega nam rất chặt chẽ , nếu cậu ta xuất hiện trong buổi đấu giá của Ám Tinh, hãy tin tôi đi, những quan chức cấp cao và những người giàu có thích theo đuổi sự kích thích nhất định sẽ phát điên lên vì cậu ta! ”
Hoàng tiên sinh cười híp mắt nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
"Ra giá đi." Bên kia thẳng thắn nói .
Hoàng tiên sinh sờ sờ cái cằm bóng loáng , bình chân như vại nói: "Một trăm triệu."
Đối phương thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, kinh ngạc thốt lên: "Cậu tại sao không đi cướp ngân hàng luôn đi ?"
Hoàng tiên sinh nói: "Đồ càng ít thì càng quý ".
Đối phương trầm mặc.
Hoàng tiên sinh tự rót cho mình một ly rượu, chậm rãi uống, kiên trì mười phần.
Một hồi lâu, đối phương trả lời:
"50 triệu."
"90 triệu." Hoàng tiên sinh nhấp một ngụm rượu, nheo mắt thích thú.
"60 triệu."
"80 triệu."
"70 triệu! Không thể nhiều thêm nữa!"
"Thành giao."
Hoàng tiên sinh lắc lắc ly rượu, lộ ra một nụ cười cổ quái.
Bỏ ra vài triệu để “cưới” một tiểu Omega nam, sau đó qua tay bán lại với giá 70 triệu , rất có lời.
*
Lâm Hân khó khăn đánh hết hai mươi ván võ đài, mệt bở hơi tai .
Cởi mũ bảo hiểm cảm ứng ra, cậu gục xuống ghế, sắc mặt tái mét, thở hổn hển.
Đây là biểu hiện của sự cạn kiệt năng lượng tinh thần lực .
Muốn thao túng cơ giáp cần phải tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực,chiến đấu càng kịch liệt,tinh thần lực tiêu hao lại càng nhiều .
Hai mươi trận võ đài, đánh tới người cuối cùng cậu gần như bị người khiêu chiến miểu sát, đã thế còn bị đối phương châm chọc khiêu khích.
Lâm Hân mặt ngoài không phản bác, nhưng tâm lý lại hồi hộp.
Ngày hôm nay cậu thắng ba ván, kiếm lời 60 ngàn tinh tế.
Đại thần thật là lợi hại, dạy cậu kỹ thuật đánh lộn tinh diệu tuyệt luân, như anh ấy nói, giúp nâng cao tỷ lệ thắng của cậu.
Bây giờ cơ giáp cùng máy móc cơ giáp bất đồng, khớp tinh xảo nhạy bén, có thể làm ra bất kỳ cái gì động tác gì mà người muốn làm, suy nghĩ của người cùng cơ giáp hợp dung thành một , người là cơ giáp, cơ giáp là ngươi, cho nên, phi công đánh lộn trình độ, quyết định cơ giáp sức chiến đấu.
Người muốn thao túng thắng đấu lôi đài, đầu tiên nâng lên kỹ năng vật lộn .
Lâm Hân thông qua thực tiễn, hoàn mỹ kiểm chứng lời của đại thần.
"Ùng ục ùng ục —— "
Buổi trưa không ăn cơm, bụng còn phát ra tiếng kháng nghị.
Lâm Hân dùng hết sức , chống tay lên bàn đứng dậy.
“Tiểu Hân, mở cửa.” Mẹ Lâm gõ cửa, “Trời đã tối rồi, con đừng nhịn đói.”
"Nó không ăn cứ mặc kệ nó ! Tự giam mình trong phòng cả ngày là thế nào ? Omega nào không gả chồng ? Omega nam cũng không ngoại lệ!" Ba Lâm mắng nhiết .
Mẹ Lâm không đồng ý nói: "Ông bớt tranh cãi một tí, con mình cũng không biết, tâm lý không tiếp thụ được cũng là chuyện bình thường."
Lâm phụ tức giận nói: "Nó không biết , tôi thì biết sao ?"
"Cạch —— "
Cửa phút chốc mở ra, Lâm Hân không nói một tiếng mà đi ra.
Bữa tối hôm nay không phải dinh dưỡng cao, hiếm thấy mẹ Lâm lại làm một bàn đồ ăn, tuy rằng đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường, nhưng so với dinh dưỡng cao khó ăn vẫn tốt hơn nhiều.
Cả nhà ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa.
Ba Lâm tức giận trợn mắt nhìn Lâm Hân: "Bày vẻ mặt đó cho ai xem?"
Lâm Hân cũng không cầm bát cơm lên, để đũa xuống.
Mẹ Lâm đang bận gắp đồ ăn cho ba Lâm , nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Hân rất hiểu chuyện, sáng sớm đã chuyển qua cho tôi hơn 60 vạn tinh tế tiền."
Ba Lâm cau mày: "Nó lấy tiền ở đâu ra vậy?"
Mẹ Lâm nói: "Nó đem mô hình cơ giáp bán, còn kiếm được 20 vạn trong thế giới cơ giáp ."
Ba Lâm nhìn con trai mình còn đang cúi đầu , nghiêm mặt nói: "Coi như nó có chút lương tâm, còn biết chia sẻ khó khăn với chúng ta ."
"Tích —— đã nhập 60 vạn tinh tế tiền." Trình nhận dạng của mẹ Lâm phát ra tiếng thông báo làm bà cũng giật mình .
Ba Lâm giật mình: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Hân ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng đầy bình tĩnh nhìn chằm chằm cha mẹ . “Đây là số tiền con kiếm được ở thế giới cơ giáp hôm nay, và con sẽ kiếm được nhiều hơn vào ngày mai.”
Mẹ Lâm cùng ba Lâm hai mắt nhìn nhau.
Lâm Hân nắm chặt hai tay dưới bàn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu:
"Cho nên...!Ba, con không muốn gả cho người kia có được không ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook