Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao
-
30: Gặp Nạn Trong Rừng
Sau một ngày nghỉ ngơi, hai người tiếp tục hành trình truy tìm quái thú cấp sáu ngoài hành tinh với một mục tiêu.
Càng vào sâu trong rừng, cấp bậc của những con thú lạ gặp phải càng cao, cấp 3 có thể nhìn thấy khắp nơi, cấp 4 rất kiêu ngạo và là vật cản đường.
Tinh thần lực của Lý Diệu đã khôi phục lại ở trạng thái tốt nhất, sức chiến đấu bùng nổ, dị thú từng con từng con đi tới, một đám đi tới đều bị tiêu diệt trong giây lát, bất khả chiến bại.
Lâm Hân cũng không lười biếng, nhân cơ hội tăng cường huấn luyện để có thể tự làm chủ tinh thần lực, linh hoạt sử dụng xúc tu tinh thần lực.
Một con quái thú khổng lồ khác ngã xuống trong vũng máu, cậu hóa tan những chiếc dao gâm đã được thực thể hóa đi rồi lau mồ hôi trên mặt.
"Tiểu Phá Quân thật là lợi hại !” Quả bóng lơ lửng xung quanh Lâm Hân với hình chữ V trên bụng.
“Cảm ơn.” Lâm Hân nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước đống quái vật ngoài hành tinh.
“Tôi còn lâu mới đạt được như vậy .”
Khi còn tập luyện trong học viện, cậu ấy là một trong những người giỏi nhất, nghĩ rằng mình đủ mạnh.
Bây giờ đứng trước kẻ mạnh thực sự, cậu mới phát hiện ra những ý nghĩ trong quá khứ của mình thật ngây thơ đến mức nào.
Nếu muốn trở thành lính của huấn luyện viên ,cậu phải đến Huyền Võ đế quốc.
Tuy rằng huấn luyện viên nhất định phải sắp xếp cho cậu vào học viện quân sự tốt nhất, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng. Không biết Huyền Võ đế quốc đối với nam O
thái độ như thế nào,cũng sẽ coi cậu như một thứ dị loại sao?
Nếu giống như Thanh Long Cộng hòa, cậu có thể chịu đựng sự kỳ thị, tẩy chay, không thích, thậm chí là nói xấu huấn luyện viên .
Vì cậu không muốn bị bỏ rơi một lần nữa.
Cậu muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, đủ mạnh mẽ để sánh vai cùng huấn luyện viên !
Thiếu niên mím môi, nắm chặt dao gâm trong tay.
Lý Diệu quay lại, nhìn vào đôi mắt kiên quyết của đứa trẻ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười dịu dàng.
“Có chuyện gì vậy?” Anh bước tới.
Quả bóng nói trước: "Tôi khen rằng Tiểu Phá Quân rất lợi hại a!"
Lý Diệu đồng ý xác thực: "Thật sự lợi hại .Chỉ sau một ngày em đã có thể sử dụng năng lực tinh thần lực của mình một cách thành thạo."
Đứa nhỏ dường như đang nghiền ngẫm về việc hoàn toàn không giết được cáo lửa sừng trắng.
Sáng nay tỉnh dậy đã không chịu nghỉ ngơi thêm nữa.
Anh đã kiểm tra cơ thể của cậu một cách cẩn thận và xác nhận rằng nó gần như đã bình phục trước khi đồng ý lên đường.
Theo suy luận của Huyền Minh, có thể có một con dị thú cấp 6 ở vùng núi cao cách bọn họ năm cây số.
Vì vậy, bọn họ đi hết một vòng về phía bắc, đám quái thú cấp cao lần lượt đụng phải bọn họ, từ một bên chứng tỏ suy luận của Huyền Minh không sai.
Lý Diệu và Lâm Hân chiến đấu cùng nhau, xác định điểm yếu, tấn công nhanh chóng, tàn nhẫn và chính xác, sử dụng ít sức mạnh tinh thần lực nhất để gây ra nhiều thiệt hại nhất cho quái vật ngoài hành tinh.
Đứa trẻ rất thông minh và biết mọi thứ chỉ sau một lút.
Lúc đầu còn va va chạm chạm, bây giờ một mình giết chết một con quái vật cấp 3.
Chỉ trong bốn giờ, sức mạnh của Lâm Hân đã nâng lên thành một bước nhảy vọt .
Được huấn luyện viên khen ngợi, lỗ tai Lâm Hân cũng nóng ran, ngượng ngùng nói: “Em còn phải cố gắng hơn nữa.”
Lý Diệu sờ sờ đầu cậu ,mỉm cười: “Em đã học tập rất chăm chỉ rồi, hãy làm mọi việc trong khả năng của mình, đừng vội vàng.
"
" Vâng.” Lâm Hân vô thức cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Nhìn cậu đáng yêu như mèo nhỏ, Lý Diệu không nhịn được liền nặn nặn má cậu mấy cái .
“Chờ trở lại nhà, tôi sẽ giới thiệu Tiểu Bố với em.”
“Tiểu Bố?” Lâm Hân mơ màng , cảm thấy mặt mình bị nắn mạnh.
“Một con mèo Ragdoll xinh đẹp.” Lý Diệu buông ra sau nắn đến nghiện.
“Trông như thế này.” Quả bóng bay tới, mở phòng trưng bày ra, trên không trung hiện ra một màn hình ảo.
Trên màn hình xuất hiện một con mèo xinh đẹp, lông mượt, với một đôi mắt xanh trong như pha lê, đang nằm lười biếng leo trèo.
Lâm Hân che má bị véo của mình và yêu thích con mèo trong nháy mắt.
“Dễ thương phải không?” Quả bóng hỏi như một.
“Đúng vậy.” Lâm Hân gật đầu.
"Giống như cậu vậy ~" Ngay sau khi màn hình ảo của quả bóng được đóng lại, nó đã bay đi rất xa.
Lâm Hân trên đầu dấy lên một dấu chấm hỏi, nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Huyền Minh.
Lý Diệu ho nhẹ một tiếng: “Trước tiên hãy xử lý xác động vật đã chết.”
Anh lấy dụng cụ thu thập ra, đi tới đống xác chết.
Lâm Hân đứng ở nơi đó, quay đầu lại nhiều lần, cuối cùng đã hiểu ra.
Huấn luyện viên vừa muốn nói gì ...!Cậu dễ thương giống như bé mèo lúc nãy phải không?
Cậu bé cúi đầu, hai má và cổ đỏ bừng.
Bảo vật có ở khắp mọi nơi trên các quái thú ngoài hành tinh, cấp càng cao thì giá trị càng cao và công dụng của nó cũng rất đa dạng.
Lý Diệu chuẩn bị chế tạo một chiếc cơ giáp cho Lâm Hân chơi, những vật liệu thu thập được đương nhiên được dùng để chế tạo cơ giáp .
Thu thập là một kỹ năng độc đáo.
Các chiến sĩ đối phó với quái vật ngoài hành tinh quanh năm,đều quen.
Lý Diệu nhìn lướt qua ngẫu nhiên biết bảo vật nào trên người ngoại thú, Huyền Minh bật chức năng quét và đề nghị hỗ trợ.
Lâm Hân loại bỏ những suy nghĩ phân tâm và học tập chăm chỉ ở bên cạnh .
Đây đều là những kiến thức không thể học trên lớp, chỉ có thể tự mình tích lũy từ từ thông qua thực hành.
Sau khi thu thập xong, đã gần trưa, bọn họ nghỉ ngơi một chút, lấy nguyên liệu địa phương cho bữa trưa, nướng một con dị thú có thịt béo mềm ăn .
Ba giờ chiều, họ đến gần dãy núi phía bắc.
Nhiệt độ giảm mạnh.
Lâm Hân quần áo đều ở trong hoa tai không gian, hoa tai không gian cũng không còn, mỗi ngày chỉ có bộ đồ luyện tập trên người là giặt khô, lúc này nhiệt độ giảm 20 độ,
còn hắt hơi một cái.
Mặc dù thể chất của cơ giáp sinh mạnh mẽ hơn người thường, nhưng sau khi cậu phân hóa thành Omega, khả năng chịu lạnh của cậu đã giảm đi rất nhiều so với trước đây.
Lý Diệu lấy ra một chiếc áo khoác chống lạnh từ vòng không gian quấn chặt đứa nhỏ.
Alpha dáng người cao, đương nhiên quần áo cũng lớn, sau khi Lâm Hân mặc vào, quần áo gần như lau sàn nhà.
“Nó sẽ bẩn mất.” Đứa nhỏ đứng ngơ ngác, người đàn ông kéo dây kéo lên cho cậu.
“Có bẩn cũng không sao.” Lý Diệu giúp cậu mặc áo liền mũ , thắt lại thắt lưng ," Áo này không thấm nước và chống lạnh bức xạ,vốn là để chịu sự mài mòn."
Lâm Hân cảm thấy cơ thể mình đã ấm lên, nhìn người đàn ông và ngập ngừng hỏi: "Áo khoác của huấn luyện đâu ?" Áo khoác cho cậu mặc vậy huấn luyện viên mặc cái gì?"
“Tôi không cần.” Lý Diệu nói, “Tinh thần lực gắn liền với làn da làm thành một lớp màng bảo vệ tự nhiên.”
“À.” Cậu gật gật đầu.
Lâm Hân đã học được một mẹo nhỏ để sử dụng tinh thần lực.
Cậu muốn thử nhưng liền bị Lý Diệu chặn lại. “Tinh thần lực của em có hạn, giữ lại chiến đấu.”
Mái tóc trên đầu thiếu niên rũ xuống ngay lập tức.
Quả bóng trầm tư an ủi: "Tinh thần lực của cậu còn đủ, nhưng là không có đủ định hướng.
Chỉ cần trau dồi thêm, sau đó săn ngoại
thú cấp cao làm quái thú lái xe."
Những từ ngữ xa lạ , Lâm Hân cảm thấy nghi hoặc.
“Đây là thứ sẽ được dạy sau khi vào quân đội.” Lý Diệu giải thích, “Dù là dã thú cấp cao hay con người có tinh thần lực cấp cao, tất cả đều có kỹ năng săn bắn và nuốt chửng linh thể.
"Những con thú ngoài hành tinh cấp cao có sức mạnh bằng cách nuốt chửng chúng.
Thể xác tinh thần của con người cũng có thể nâng cao sức mạnh. Cơ thể tinh thần bị bắt sẽ bị nuốt và tiêu hóa, hoặc được lấy lại để sử dụng cho chính nó.
Cái trước tăng cường tinh thần lực, cái sau liên tục cung cấp, khi cần thiết có thể triệu hồi để chiến đấu cùng nhau.
Cậu tròn mắt ngạc nhiên.
Khả năng của những người có sức mạnh tinh thần lực cấp cao đứng là không thể nào tin được,họ hoàn toàn ở trong cảnh giới của các vị thần.
Lý Diệu vỗ vỗ vai cậu, nhìn khu rừng trước mặt, ánh mắt thâm thúy. “ Năng lực không đủ, không nên tùy tiện thử kỹ năng này, bằng không…”
“Sẽ phản tác dụng ạ?” Lâm Hân
hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Diệu trầm mặc nhìn thiếu niên ,nghiêm nghị
nói : “Săn bắn có hai chiều.
Một khi thất bại,sẽ trở thành một con thú ký sinh.”
Quả bóng nói: “Tiểu Phá Quân, cậu không cần suy nghĩ về điều này ngay bây giờ! Chờ khi cậu đã là một chiến sĩ cơ giáp chính thức, hãy để nguyên soái đưa cậu đi săn một con quái vật cấp cao xinh đẹp, dễ thương và mạnh mẽ.
”
Lâm Hân lập tức nhìn Lý Diệu đầy mong đợi.
Lý Diệu cười đồng ý, “Được .”
Mái tóc đứa nhỏ nhếch lên một cách vui vẻ.
"Đi thôi!” Lý Diệu khẽ nhếch khóe miệng, cầm lấy tay đứa nhỏ, đi về phía rừng cây.
Hành tinh chưa phát triển có rất nhiều động vật kỳ dị, dễ giết nhưng rất khó đề phòng.
Đi bộ trong rừng rậm nguyên thủy thật sự rất khó để di chuyển.
Lý Diệu mở ra cảnh giới tinh thần lực và chạm trán với thực vật ngoại lai cấp cao.
Lâm Hân cầm dao gâm trong hai tay thỉnh thoảng đưa tay lên để chặt những cây mây che chắn mất tầm nhìn.
Quả bóng quay ăng-ten trên đầu và nói một cách kỳ dị: “Xung quanh đây có rất ít quái vật ngoài hành tinh.”
Lý Diệu không vội vàng dùng súng laze quét ra một con đường.
“Quái vật cấp cao có nhận thức về lãnh thổ mạnh mẽ và một số có tính khí kỳ lạ.
Chúng sẽ xua đuổi quái vật cấp thấp .”
Quả bóng nói: “Tôi không thể phát hiện ra quái vật cấp cao ở gần đó.”
Nó đã ăn nhiều quái vật Cấp 3 và cấp 4 trên đường đi . Năng lượng của hạt nhân pha lê đã hồi phục 10% và phạm vi quét được mở rộng lên hai km. Tuy nhiên, không có con thú lạ nào được tìm thấy trong vòng hai km, điều này rất kỳ lạ .
“Nguyên soái, chú ý an toàn!” Huyền Minh cảnh báo.
Cơ giáp là chiến hữu đáng tin cậy nhất của quân nhân,Lý Diệu kéo Lâm Hân về phía mình ,vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.
“Huấn luyện viên?” Lâm Hân hơi giật mình.
“Đừng cách xa tôi quá.” Lý Diệu nói.
Khu rừng này quả thực đầy kỳ quái như Huyền Minh đã nói.
Không giống như khu rừng rậm trước đây, chỗ nào cũng có gai, cây lá thưa thớt, thỉnh thoảng có cây ngoại lai khô héo. Các triệu chứng của héo rũ và dị vật không giống như thiếu nước hoặc chết cóng, mà giống như bị rút hết sức sống và chết hoàn toàn.
Lâm Hân thận trọng đi theo huấn luyện viên .
Cậu biết sức mình có hạn, trong trường hợp nguy hiểm phải tự bảo vệ mình ngay lập tức, không được kéo chân huấn luyện viên .
Như để kiểm chứng linh cảm nguy hiểm của họ, mặt đất bất ngờ rung chuyển .
Lúc đầu hơi rung chuyển, sau đó càng ngày càng mạnh, nửa phút sau mặt đất nứt ra.
“Động đất?” Quả bóng kêu lên.
“Không phải!” Lý Diệu nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ,nhanh như tia chớp mà nhảy lên không trung, từ chỗ anh đang đứng phun ra một khe nước lớn, rễ cây bén nhọn vọt ra.
Quả bóng né đòn tấn công của rễ cây, sau đó "vèo" một tiếng bay lên cao.
Lý Diệu ôm Lâm Hân nhảy lên không trung, mượn lực ,trong nháy mắt nhảy ra khỏi khe núi, đứng trên một cái cây tạm thời không còn nguyên vẹn.
“Đó là… cái gì?” Lâm Hân được huấn luyện viên giữ chặt trong vòng tay.
Nghe thấy tiếng “Rầm” lớn, cậu bất giác nhìn xuống - cả khu rừng núi đã trải qua những đợt thay đất và mặt đất nứt nẻ.
Kết quả là vô số mòng biển xuất hiện, rễ cây rậm rạp giống như mãng xà từ trên mặt đất lao ra, giương răng múa vuốt, kèm theo âm thanh mặt đất chói tai, một cỗ linh lực mạnh mẽ đáng sợ bao phủ hai người.
Lý Diệu lạnh lùng nói: "Là thực vật ngoài hành tinh! Ít nhất là cấp 5 đỉnh cao !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook