Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao
-
29: Đuổi Theo Hạnh Phúc
Bên trong căn lều con nhộng-
Lâm Hân đang nằm trên chiếc giường lớn, mái tóc đen mềm mại xõa tung trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào chăn bông, cuộn tròn thành một quả bóng, trông vô cùng mỏng manh.
Lý Diệu cầm một cuốn sách dày trong tay, yên lặng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường đọc sách.
Một trang đọc trong hai phút, anh từ từ lật sang trang kế bên.
Quả bóng ngồi xổm trên bàn lóe lên hình chữ V.
Trên bụng có hạn chế, nhiều lời chỉ có thể cầm trong lòng khó chịu.
Sau khi đọc được ba trang, Lý Diệu đã đóng sách lại và từ bỏ.
Nghiêng đầu nhìn thiếu niên khuôn mặt xanh xao trên giường, lông mày anh cũng cau lại .
Từ lần hai người gặp nhau trong thế giới cơ giáp , anh đã biết rằng đứa trẻ có tính kiên trì đáng kinh ngạc và không hề sợ hãi khi đối mặt với kẻ mạnh. Rõ ràng tuổi tác còn nhỏ, nhưng đứa nhỏ đã có bản lĩnh của một quân nhân chính thức, không chịu thừa nhận thất bại.
Lý Diệu cũng không phải là một người nhiệt tình.
Thông thường những người khác mô tả anh là người lạnh nhạt, xa cách và thờ ơ.
Khi còn trẻ, anh đã ngồi ở vị trí trên cao, và anh đã có thể kiểm soát quân sự của toàn bộ Huyền Võ đế quốc.
Nhưng mà , ngoài ý muốn, anh có một mối quan hệ đặc biệt với đứa nhỏ và đã làm rất nhiều trường hợp ngoại lệ.
Anh đã thu nạp vô số binh lính, yêu cầu huấn luyện luôn khắt khe, cho dù gãy xương, tổn thương phổi nhưng chỉ cần có một cái miệng, họ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng , đối mặt với đứa nhỏ , tất cả những thủ đoạn máu lạnh đều tan biến.
Nhìn thấy đứa nhỏ bị dị thú đánh bại hết lần này đến lần khác, quăng ngã, bị thương , đau đớn rồi nôn ra máu, tâm anh như bị nhéo mạnh từng cái , hận không thể tiến lên ôm đứa nhỏ về, che chở trong lòng, không để cho đứa nhỏ này bị hành hạ tổn thương thêm chút nào nữa .
Đây là một loại cảm xúc xa lạ .
Xa lạ đến mức Lý Diệu gần như mất khống chế .
Khi con cáo lửa sừng trắng đang hấp hối suýt giết chết đứa trẻ, tất cả sự thù địch mà anh đang kìm nén cũng tuôn ra, xé xác con quái vật thành trăm mảnh một cách thô bạo.
Lý Diệu khẽ mím môi mỏng, đầu ngón tay xoa nhẹ lên trán thiếu niên.
Ở đây vốn dĩ có một vết thương sâu đến mức nhìn thấy da thịt và chảy rất nhiều máu, sau khi bôi thuốc mỡ đặc biệt thì cuối cùng cũng lành lại, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ, sau khi bôi thuốc thêm vài lần nữa vết thương sẽ lành lại trơn bóng.
Có rất nhiều vết thương như thế này, Lý Diệu đã giúp cậu cẩn thận lau rửa, sát trùng, bôi thuốc, không sót vết nào.
Nhìn cơ thể đầy sẹo của đứa trẻ lúc đó, anh không nghĩ ngợi gì ngoài việc lo lắng.
Lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngủ say, ánh mắt Lý Diệu trở nên thâm trầm.
Đôi lúc, động lòng chỉ cần phút chốc .
*
Cậu bé Lâm Hân ngồi trong một căn phòng thiếu ánh sáng, trên tay ôm một con búp bê gấu nhỏ, đứng lặng lẽ bên cánh cửa được che hờ.
Trong phòng khách, khách đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm cốc duyên dáng, dáng người cao ráo, người mẹ trẻ ngồi khiêm tốn trong góc, thân là chủ nhân nhưng lại đầy vẻ câu nệ.
“Tôi nghe nói Tiểu Hân nhà cô đã thi đậu vào trường Tiểu học trực thuộc Đại học Hoa Đông?” Vị khách là một phụ nữ trung niên phong thái cao quý sang trọng.
“Vâng, tôi đã nhận được thông báo ngày hôm qua.” Khi nói về con trai mình, mẹ Lâm mỉm cười tự hào.
“Không tệ.” Người phụ nữ trung niên đặt chén trà xuống, sốt sắng nói: “Đừng nghĩ tới chuyện sinh hai ba đứa con.
Chỉ cần cô chăm sóc đứa trẻ kia phát triển thành xuất sắc Alpha, tương lai vào nhà tôi cũng không khó khăn gì.
"
" Vâng, vâng! Tôi nhất định sẽ bồi dưỡng Tiểu Hâ thật tốt ! "Mẹ Lâm nói," Dựa vào điều kiện của gia đình chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể nuôi một đứa trẻ.
"
"Cô biết điều đó là tốt rồi.
Chờ sau khi Tiểu Hân phân hóa thì mang nó tới nhà tôi , tới nhà của tôi để bố chồng tôi nhìn thử , nếu như ông ấy thích, tương lai giàu có sẽ không thiếu cô đâu.
”Người phụ nữ trung niên nói xong điều gì đó, cũng đứng dậy rời đi.
Mẹ Lâm đưa cô ta đến tận cửa thang máy, sau khi trở về, bà đẩy cửa phòng con trai mình ra, dùng tay ấn mạnh vào vai Tiểu Hân , vui vẻ nói: " Tiểu Hân, hạnh phúc của bố và mẹ phụ thuộc vào con! Khi con phân hóa thành Alpha chất lượng cao và trở thành chiến sĩ cơ giáp , chúng ta sẽ được che chở bởi gia tộc của mình.
Khi đó, chúng ta sẽ được sống trong một ngôi nhà to đẹp, tiền bạc rủng rỉnh và quần áo đắt tiền.
"
Mặc kệ đứa con trai bảy tám tuổi của cô có thể hiểu hay không, càng nói chuyện, cô càng cảm thấy hứng thú, trong mắt hiện lên tia sáng mơ hồ, cô tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng.
Tiểu Hân ôm con gấu chặt trong tay và gật đầu không hiểu mẹ đang nói gì.
Cậu sẽ phấn đấu để đạt được chất lượng cao A , trở thành một chiến sĩ cơ giáp , trở thành niềm tự hào của mẹ cậu ấy và để gia đình có một cuộc sống hạnh phúc.
Vì niềm tin này, cậu ấy đã kiên trì, và nghiến răng chịu đựng cho dù quá trình luyện tập có vất vả đến đâu.
Khi các học sinh xung quanh cậu phân biệt thành công từng người thành Alpha, Lâm Hân đã rất hoang mang .
“Tại sao lại phân hóa thành Omega?” Trong bệnh viện, mẹ cậu ở trước mặt bác sĩ như bị điên loạn .
"Không còn , cái gì cũng không còn ......"
"Tôi tỉ mỉ nuôi nó mười năm , hóa ra lại là Omega ,sớm biết như vậy, lúc trước đã sinh thêm mấy đứa , bây giờ sẽ không đến nổi bị tất cả mọi người kỳ thị !
" Gia tộc sẽ nhìn chúng tôi với ánh mắt như thế nào ? "
" Tiểu Hân ...con làm mẹ thất vọng quá rồi.
"
Trong bóng tối, khuôn mặt của người phụ nữ tiều tụy, đôi mắt hốc hác, miệng lẩm bẩm lời nói, trái tim bất lực của Lâm Hân không ngừng bị bị phá hủy bởi những lời nói ác độc nhất.
Thiếu niên ngây người ra, vươn tay muốn bắt lấy cô.
“Mẹ…”
“Đừng gọi tôi là mẹ cậu!” Người
phụ nữ kích động mở tay ra, chạm vào đôi mắt bị thương của con trai, vẻ mặt méo xệch, cuối cùng trốn đi lánh mặt.
Lâm Hân đứng một mình trong hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, chậm rãi cúi đầu xuống, nước mắt chảy dài.
Làm Omega không được sao?
Làm Omega không xứng có được tình yêu thương của ba mẹ sao?
Là Omega liền đáng đời rồi bị bài bố , bị sử dụng như một con bài của các bậc cha mẹ để đổi lấy tiền bạc lợi thế sao?
Lâm Hân nắm lấy lồng ngực đau nhói của cậu, gần như nghẹt thở.
“Tiềm năng của cậu rất lớn.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng.
“Tốt hơn cả những tân binh mà tôi dạy dỗ.”
Lâm Hân lau nước mắt và quay lại nhìn người đàn ông tóc bạch kim đang đứng trong phòng huấn luyện.
“Huấn luyện viên, Omega cũng có thể điều khiển cơ giáp sao?” Thiếu niên đeo mặt nạ ngập ngừng hỏi.
Người đàn ông tóc bạch kim xoa đầu cậu cười nói: "Đương nhiên là có thể , chỉ cần đủ sức khỏe, giới tính không thành vấn đề.
Tuy nhiên, điều kiện để trở thành một chiến sĩ cơ giáp Omega sẽ càng khắt khe hơn.
Nhiều Omega đã không thể kiên trì nổi và chuyển đổi nghề giữa chừng.
”
“ Ồ.
”Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao.
Người đàn ông tóc bạch kim tò mò hỏi: “Nhóc có một người bạn nhỏ O muốn trở thành chiến sĩ cơ giáp à?”
“À… ờ… vâng…” Lâm Hân ngoảnh mặt đi với lương tâm cắn rứt.
“Đừng lười biếng, tiếp tục luyện tập.” Người đàn ông tóc bạc dùng ngón tay búng nhẹ lên trán cậu bé.
Lâm Hân che chỗ bị búng và chăm chú nhìn người đàn ông. Rõ ràng là phòng huấn luyện đã sáng rực rỡ, nhưng cậu lại nhìn thấy ánh sáng chói mắt hơn trên người huấn luyện viên.
Cậu ấy muốn đuổi theo ánh sáng này và hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
*
Lâm Hân chật vật từ trong bóng tối tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đỉnh lều quen thuộc, hoàn toàn tỉnh táo lại, chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
“Nằm xuống đi, đừng nhúc nhích.”
Một bàn tay duỗi qua nhẹ nhàng đè ở trên ngực của cậu, tóc bạc rơi xuống như nước, quét đến gò má Lâm Hân , có chút ngứa.
Khi đối diện với đôi mắt quan tâm của người đàn ông , Lâm Hân nắm lấy lòng bàn tay lớn của anh và mở miệng, có một chút lo lắng và ngại ngùng.
“Huấn luyện viên, tôi…”
Lý Diệu cũng nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Khát hay đói?”
Dưới ánh mắt ôn nhu của người đàn ông, Lâm Hân từ từ bình tĩnh trở lại, đờ đẫn nói: “Cả hai.”
Lý Diệu rót cho đứa nhỏ một cốc nước và đỡ cậu ngồi dậy.
Lâm Hân cầm lấy chiếc cốc, nhấp một ngụm, làm dịu cơn khát rồi trả lại cốc cho Lý Diệu .
Lý Diệu tùy tiện đặt cốc nước lên bàn, lấy ra một bịch dinh dưỡng cao cấp, mở nắp đưa cho cậu.
Lâm Hân giống như một con thú nhỏ đói khát, há miệng cắn, mút mạnh, dịch dinh dưỡng đi xuống cuối cùng cũng giải tỏa được cơn đói, cậu thở ra một hơi dài.
Quả bóng bay qua và treo lơ lửng trước mặt Lâm Hân . “Tiểu Phá Quân , cậu đã hôn mê một ngày một đêm.”
Thật là ngộp thở, lúc tỉnh lại Lâm Hân cuối cùng cũng có thể nói được.
Trên đầu Huyền Minh xuất hiện vài chiếc ăng-ten, sẵn sàng mở đầu cuộc trò chuyện một cách vui vẻ. Là một quả bóng cơ giáp thích buôn chuyện, nó thích chia sẻ các video và hình ảnh đã chụp.
Ví dụ như quá trình Nguyên soái đích thân đút thuốc cho Tiểu Phá Quân .
Lý Diệu liếc mắt một cái,quả bóng cảm thấy ớn lạnh, rùng mình một cái, ung dung ngồi xổm xuống bàn, trầm mặc .
Lâm Hân sửng sốt, hai tay nắm chặt ga trải giường, gục đầu xuống, bơ phờ.
Cậu đã dành rất nhiều nỗ lực và cuối cùng đã học được cách sử dụng các xúc tu tinh thần lực để giết con quái vật ngoài hành tinh bậc ba, nhưng khi chiến thắng đã ở trong tầm mắt, cậu đã thất bại.
Nếu lúc đó huấn luyện viên không kịp thời cứu giúp , cậu sẽ không nằm trên giường bây giờ mà là nằm dưới đất.
Đứa nhỏ đang cắn môi bộ dáng đáng thương sắp khóc, Lý Diệu rũ mắt xuống, lấy lòng bàn tay dày rộng đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Là tôi không lo chu toàn.
Con cáo lửa sừng trắng sắp biến dị.
Nó có thể so sánh với quái thú bậc 4.
Tôi lại để em chiến đấu với nó.
Thực sự rất mạo hiểm."
"Nhưng mà..." Lâm Hân do dự.
Tuy rằng trước khi hôn mê, huấn luyện viên an ủi nói cậu không có thất bại, trong lòng cậu biết rốt cuộc vẫn không hoàn thành nhiệm vụ.
“Em đã giết thành công xác của quái vật ngoài hành tinh, nhưng em thiếu kinh nghiệm .” Lý Diệu nghiêm túc, “Hãy nhớ kỹ rằng, nếu xác của quái thú ngoài hành tinh trên Cấp 3 không còn nữa, linh hồn cơ thể vẫn có thể tồn tại một cách độc lập trong một thời gian dài, một khi nó tìm thấy một cơ hội, nó sẽ xâm nhập vào cơ thể con người, chiếm tổ của người khác và trở thành một con quái vật ký sinh gây nguy hiểm xã hội loài người."
Lâm Hân đã bị sốc khi nghe những lời này, không còn phàn nàn về bản thân, đứng thẳng dậy và nghiêm túc chào kiểu quân nhân với người đàn ông.
“Vâng, huấn luyện viên!”
Lý Diệu cảm thấy thích thú trước sự nghiêm túc của đứa nhỏ, chỉnh lại tóc mái rối bù cho cậu , mỉm cười: “Hiện tại em chưa phải là lính của tôi, không cần phải chào quân lễ .”
Đôi mắt to của đứa nhỏ buồn bã , hai vai rũ xuống.
Biết đứa nhỏ đã hiểu lầm, Lý Diệu kiên nhẫn nói: "Sau khi trở về Huyền Võ đế quốc, tôi sẽ thu xếp cho em vào học viện quân sự tốt nhất đế quốc.
Khi em tốt nghiệp, tôi sẽ báo cáo cục quân sự.
Sau đó đồng thời tôi sẽ mang em theo đến tinh tế biển sao.
”
Lâm Hân vươn tay kéo nhẹ tay áo người đàn ông. “Tôi có thể không đi học viện quân sự , trực tiếp huấn luyện với huấn luyện viên không được sao?”
Lý Diệu liếc mắt nhìn đứa nhỏ đang kéo ống tay áo mình, khóe miệng cong lên: “Em còn nhỏ, nên hưởng thụ mọi thứ nên có ở tuổi này.
”
Lâm Hân hơi phồng má lên.
Cậu ấy mười tám tuổi và đã thành niên !
Thế nhưng , người đàn ông đã quyết tâm thì cậu chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng ...thiếu niên đã lén nhìn qua khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo của người đàn ông.
Khi đến Đế quốc Huyền Võ, cậu sẽ được ai làm huấn luyện viên để được nhận vào học viện quân sự tốt nhất đây?
*****
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quả bóng thần bí nói với Lâm Hân: Tiểu Phá Quân, tôi có chuyện tốt muốn nói , cậu có muốn nghe không?
Lâm Hân : Cái gì?
Quả bóng phát video bí ẩn ra -
Lâm Hân đỏ bừng mặt.
Huấn luyện viên ...!sao lại cởi quần áo của cậu ...
Còn dại người ra nữa chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook