Biên Thành Phiến Mã
-
Quyển 2 - Chương 18
Lý Hiểu Hà nhìn người đàn ông thất hồn lạc phách trước mặt, lòng dạ ngổn ngang như tơ vò trăm mối.
“Muội đã tới.” Tam Đao ngước lên, cười nhạt.
Lý Hiểu Hà cả kinh, cố gắng nghênh đón sự lạnh lùng của người kia.
“Muội đã tới trễ.” Lần này Tam Đao nói thêm một chữ.
Dư Phi, Vương Thắng, Lão Triệu lặng lẽ nhìn Tam Đao, phát hiện người trong lòng hắn chẳng còn hơi thở.
“Hắn lúc nào thì…” Lý Hiểu Hà không biết hiện tại trong tim có cảm giác gì. Vui mừng? Hay bi thương?
“Vừa nãy. Các người đến đúng lúc lắm, ta có việc cần giao cho các người.”
“Khoan đã!” Lý Hiểu Hà hét lên, nàng hít sâu một hơi, mềm mỏng nói: “Trước tiên để muội xem thử, được không?”
Lý Hiểu Hà rất hối hận, nhưng đồng thời cũng thấy rất may mắn.
Nàng hối hận vì không chờ sau khi người nọ chết hẳn mới xuất hiện. Nàng đã tính sai. Theo chẩn đoán của nàng, Hà Thủ Căn nên đứt hơi từ nửa tháng trước, nào ngờ hắn lại cầm cự được đến ngày hôm nay. Công lao này thuộc về ai, không nói cũng biết.
Song nàng lại mừng rỡ, mừng rỡ vì có thể kéo dài chút hơi tàn cho người nọ. Nàng không có bản lĩnh trị khỏi cho hắn ta, cũng không đủ sức giúp hắn ta tỉnh lại, nhưng kéo dài mạng sống cho hắn mười ngày nửa tháng hoàn toàn nằm trong khả năng của nàng. Như vậy nàng ít ra vẫn còn cơ hội giữ lại trái tim người đàn ông nàng yêu, không để nó đi theo tên thợ mộc kia. Chỉ cần Tam Đao không chết, nàng vẫn còn cơ hội.
Thời khắc Tam Đao nhìn thấy Thủ Căn sống lại, hắn dường như không dám hô hấp, tập trung tinh thần quan sát lồng ngực của y, nhìn nó bắt đầu phập phồng, một nhịp lại một nhịp.
Tất cả người có mặt đều chờ hắn.
Một chén trà nhỏ trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua.
Sau khi xác định lồng ngực y đã khôi phục, sẽ không đột nhiên dừng lại nữa, hắn giật xuống vài cọng tóc, cẩn thận đưa đến trước mũi Thủ Căn, dõi theo sợi tóc bị hơi thở thổi bay nhè nhẹ.
“Động kìa.” Tam Đao nhếch môi cười, cũng không biết là cười với ai.
“Căn Tử…” Hắn đến trước mặt Thủ Căn, nhẹ giọng gọi y.
“Gia, ngài nghỉ ngơi chút đi.” Lão Triệu bước tới gần.
“Được, các người cứ ra ngoài. Ta cùng Căn Tử ca của ta có chuyện cần nói.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Lý Hiểu Hà. Lý Hiểu Hà khẽ gật đầu, tất cả cùng nhau rời khỏi.
“Lý cô nương, Hà Thủ Căn hắn…?” Dư Phi ngoái nhìn cửa phòng đóng chặt.
Lý Hiểu Hà lắc đầu.
“Khụ, Lý đại cô nương à, xin cô nhất định phải khuyên nhủ Tam Đao. Giọng điệu ban nãy của tên kia cứ như đang căn dặn hậu sự. Nhỡ họ Hà chống đỡ không nổi… Ôi!” Vương Thắng không kìm được phải lắc đầu thở dài.
Không phải “cứ như”, mà thật sự. Người có mặt trong lòng đều vô cùng rõ ràng.
“Rõ là, gã thợ mộc nọ tốt ở chỗ nào chứ, các người thấy dáng vẻ vừa rồi của hai người trong vườn đó, rành rành…” Vương Thắng vẫn thấy khó lòng chấp nhận.
“Không có Hà Thủ Căn, cũng không có Thư Tam Đao của ngày hôm nay.” Lão Triệu đột nhiên chen lời, khiến Vương Thắng cùng Lý Hiểu Hà cùng quay sang ông.
Dư Phi trầm lặng dị thường, đôi mày cau chặt.
Bấy giờ, trong phòng.
Tam Đao ôm Thủ Căn, đầu tựa vào ngực y, nước mắt, lặng lẽ chảy xuống.
Khóc đã đời, hắn chùi mặt, đứng dậy, chỉ thẳng vào người hơi thở yếu ớt trên giường, cao giọng mắng mỏ:
“Hà Thủ Căn, con mẹ nó, ca chính là tên khốn kiếp nhất trên đời!”
“Thư Tam Đao ta số con rận con rệp mới chấm trúng tên tả tơi như ca!”
“Lão tử còn chưa chết, ca lại dám chết cho ta xem, sao? Lão tử dễ lừa lắm hả? Ngọt ngào chưa cho lão tử nếm được bao lâu đã dám bỏ chạy! Xem ta chơi chết ca! Con mẹ nó, tưởng trước khi chết để lão tử cắm vào mông ca vài lần thì ta buông tha ca hử? Ta khinh! Nghĩ hay nhỉ! Nói ca hay, lão tử không đè ca đến ngày ca răng cỏ rụng hết, đầu tóc trụi lủi, lão tử chết không nhắm mắt!”
“Hà Thủ Căn, lão tử hôm nay văng tục gì cũng nói ra tất, con mẹ nó, ca nếu dám tắt thở như vậy, lão tử sẽ tìm đạo sĩ bắt hồn của ca, mỗi ngày cưỡng gian ca đủ mười tám phen! Cưỡng cho ca đến nỗi lên trời cũng không dám vác mặt gặp người khác! Đầu thai kiếp sau vẫn chỉ có thể làm vợ của ta! Nghe thấy chưa?”
Chẳng biết Hà Thủ Căn nghe thấy hay không, nhưng người bên ngoài đều nghe rõ từng chữ.
Vương Thắng đặt mông ngồi phịch xuống ghế đá, ai bảo lão đại của gã là đại hiệp đứng ra cho gã xem xem, xem gã có tặng cho vài bạt tai không thì biết.
Lý Hiểu Hà cúi đầu, lát sau mới ngước lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, nói với Lão Triệu: “Đại bá, nơi này phải chăng sắp có người thành thân? Sao…”
Lão Triệu chưa kịp mở miệng, Vương Thắng đã làu bàu, “Lão đại nói muốn xung hỷ.”
“Xung hỷ?” Trong lòng Lý Hiểu Hà vui mừng khôn xiết, “Tam Đao muốn xung hỷ cho Hà Thủ Căn? Muốn lấy vợ cho hắn?”
Dư Phi sớm đã biết chuyện, chẳng hề đặc biệt hiếu kỳ.
Lão Triệu đột nhiên chêm vào, “Đúng, con dâu chính là gia nhà chúng ta.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Lý Hiểu Hà, ngay cả Vương Thắng, Dư Phi cũng khó tránh cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lý Hiểu Hà nhất thời như bị cả thau nước lạnh dội thẳng xuống đầu, cả người ngây ngẩn, “…Sao thế được?”
Dư Phi im lặng rất lâu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Bất thình lình, gã phóng qua tường vọt đi.
Vương Thắng thở dài não nùng, cảm thấy mặt mũi mất sạch, ai bảo lão đại nhà gã phải làm dâu? Rõ ràng mình chuẩn bị hai bộ trang phục tân lang! Hung hãn trừng Lão Triệu, gã tiếp tục hóng chuyện trước cửa. Có những việc cần Tam Đao ra mặt mới có thể xử lý ổn thỏa. Ngươi nhìn đi, lão nhị như gã thật sự khổ sở quá chừng!
“Thư Tam Đao muốn thành thân!”
“Vị Đao ca nọ sắp lấy vợ!”
“Hả?!”
Phiến Mã lại sục sôi nhốn nháo.
“Đao ca sẽ lấy khuê nữ nhà ai?”
“Không phải khuê nữ, là…”
“Là Hà Thủ Căn.”
“Hà Thủ Căn? Cái tên này sao nghe quen tai thế nhỉ?”
“Không sai, chính là Hà Thủ Căn kia.”
“Đao ca muốn cùng đàn ông thành thân?”
“Đúng, bảo rằng muốn xung hỉ cho hắn ta.”
Những người nghe thấy cùng nhau ngất toàn tập.
“Nghe đâu Đao ca muốn cử hành hôn lễ đồng khánh (nhiều người cùng chúc mừng), phàm là dưới sáu mươi tuổi đều được mời đến uống rượu mừng, không thể đi đường, không sao, người của Đao ca sẽ khiêng tới.”
“Loại chuyện đồi phong bại tục ấy, loại ấy, loại ấy…”
“Ngươi dám không đi chăng?”
“Ta…”
“Tôi đây không đi, hắn ép tôi được à? Lẽ nào thành Phiến Mã chẳng còn vương pháp?”
“Có tin đồn Huyện lão gia không những đi, hơn nữa còn chuẩn bị quà tặng đúng lễ.”
“Thư gia thì sao? Bọn họ sao thể chấp nhận chuyện ấy phát sinh tại Phiến Mã…”
“Huynh nghe nói chưa? Nghe nói đại đương gia tiếp theo của Phiến Mã chính là…”
Phiến Mã đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, không, là từ trước đến giờ chưa từng náo nhiệt như vậy.
Căn nhà của Tam Đao ở thành đông đột nhiên kẻ đến người đi nườm nượp, chung quy vẫn cần chuẩn bị hôn lễ đồng khánh, rất nhiều thứ phải sắp xếp. Bầu không khí rộn ràng huyên náo hiện tại cuối cùng cũng xua tan phần nào tử khí nặng nề lởn vởn xó nhà bấy lâu.
Đến hôm nay, những người gọi Tam Đao một tiếng “lão đại” đều được biết mặt “đại tẩu”.
Không lúc nào Tam Đao rời khỏi phạm vi ba bước quanh Thủ Căn, luôn tay thăm mạch y, chẳng còn tâm trí lo chuyện gì khác.
Người ngoài xin gặp hắn đều bị từ chối thẳng thừng.
Bởi lẽ, Tam Đao bị chúng huynh đệ của hắn khinh bỉ phỉ nhổ một thời gian dài.
Nhưng cứ kéo dài như thế thì được bao lâu? Mắt thấy Thủ Căn tiều tụy như bộ xương khô, sức sống của Tam Đao cũng theo đó mà xói mòn.
Mười ngày sau, đừng nói Thủ Căn, cả Tam Đao cũng gầy gò đến người không ra người, xương ngày càng lộ rõ. Nhưng người tuy xơ xác, khí thế vẫn còn, chẳng phải người quen căn bản khó lòng nhìn ra hắn đã héo hon cùng cực.
Dưới sự chỉ dẫn của lang trung, Tam Đao chăm sóc Thủ Căn vừa điêu luyện vừa chu đáo, Lão Triệu muốn giúp đỡ, hắn tiếp nhận thành ý của lão, song vẫn không nỡ giao Căn Tử ca cho kẻ khác.
Trong mắt người đời, họ chỉ thấy sự cực khổ, đau đớn của hắn. Nhưng đối với Tam Đao, được từng giây từng phút bảo hộ Căn Tử của mình khiến hắn an tâm, hạnh phúc vô vàn.
Hắn sẵn sàng chăm sóc y như bây giờ, cho y cảm giác được quan tâm.
“Huynh muốn vì hắn đi đến nước nào nữa đây?” Lý Hiểu Hà ngồi cạnh Tam Đao, giọng điệu mềm mỏng khó giấu thương tâm.
“Huynh ngày này sang ngày khác truyền nội lực cho hắn, nhưng tất cả chỉ như đá chìm đáy biển, không giúp ích cho hắn là bao song lại vô cùng tổn hại thân thể của huynh.”
“Suy cho cùng vẫn có lợi chút ít, đúng không? Giúp y xoa bóp tốt lắm chứ, y cứ nằm trên giường, khi tỉnh dậy cơ thịt chẳng cứng hết mới lạ.” Lúc này, thế mà Tam Đao vẫn có thể nở nụ cười, còn cười rất thoải mái.
“Công lực luyện mãi sẽ lấy về tất. Đừng lo, à phải, muội nghĩ ra phương pháp trị liệu mới nào chưa? Hay linh đan diệu dược gì đó?”
Lý Hiểu Hà im lặng. Tam Đao cũng không lưu tâm, bận bịu giúp Căn Tử nhà hắn thay quần áo, xoa bóp toàn thân. Lý Hiểu Hà là đại phu nên không mấy tị hiềm.
“Nếu muội nói,” Lý Hiểu Hà thoáng dừng lại, “muội có cách kéo dài thêm ba năm mạng sống cho hắn,”
Tay Tam Đao ngừng ngay.
“với điều kiện huynh vĩnh viễn không gặp lại hắn ta, huynh… đồng ý không?” Lý Hiểu Hà bình tĩnh đối diện Tam Đao.
“Ha ha ha!” Tam Đao lớn tiếng cười dài, “Nha đầu ngốc, hiện tại cả một canh giờ ta cũng không nỡ rời khỏi ca ấy, nói gì tới ba năm? Không sao, nếu y không cầm cự nổi, ta sẽ đi theo y.”
Biểu tình hoàn mỹ của Lý Hiểu Hà dao động rất khẽ, “Hắn quan trọng với huynh thế sao? Quan trọng đến khiến huynh không tiếc vứt bỏ tất cả?”
“Trước đây ta cũng tưởng y không quan trọng nhường ấy, ít ra vào thời điểm ta chưa hoàn toàn có được y. Nhưng sau khi bọn ta sống cùng nhau, sự dung hòa kia, cảm giác linh hồn quyện lại với nhau, còn có tín nhiệm đôi bên dành cho nhau… Ta không thể kể hết cùng muội, đợi ngày nào đó muội tìm thấy chúng, muội sẽ hiểu rõ tất cả.” Tam Đao gãi gãi đám râu xanh rì dưới cằm, cười thật dịu dàng. “Chớ khiến bản thân thiệt thòi.”
Cơ thể Lý Hiểu Hà chấn động.
“Ê, ta nói nè nha đầu, muội thật sự có biện pháp kéo dài mạng y thêm ba năm?”
Lý Hiểu Hà từ tốn gật đầu.
“Chỉ kéo dài tính mạng, không thể giúp y tỉnh lại?”
“Không thể. Ba năm mạng sống, không thể cử động, không thể nói chuyện, giống như người chết vậy thôi.”
“Nói cách khác, trong ba năm này, nếu có một ngày ta không chăm sóc tốt cho y, không cho y ăn, giúp y bài tiết, lau người, xoa bóp, da dẻ y sẽ lở loét, thối rữa, trong phòng toàn mùi khó ngửi, sau đó y nhanh chóng chết đi.
Trong ba năm này, ta không thể trò chuyện với y, không thể cùng y sinh hoạt vợ chồng, chỉ nỗ lực trả giá, dưới tình huống nọ, ta duy trì được ba năm ròng hay chăng? Không chừng ta sẽ sinh lòng ghét bỏ giữa chừng? Sau đó ra ngoài tìm người chăm sóc y. Hết ba năm, y qua đời, ta sẽ cảm thấy giải thoát. Giết người không thấy máu, muội quả thật vẫn thông minh như xưa.” Tam Đao cười cười, tuyệt không tỏ vẻ giận dữ chút nào.
Lý Hiểu Hà cũng không hề xấu hổ, ngược lại, ánh mắt của nàng càng kín đáo hơn: “Để kéo dài mạng hắn ba năm, muội phải dùng máu của mình nuôi hắn ba năm. Muội không hề thẹn với hắn, ba năm sau, ai biết sẽ ra sao, muội chỉ đang đánh cuộc một lần.”
Tam Đao thở dài trong lòng, “Có lỗi quá.”
“Muội cam tâm tình nguyện.”
“Ta nói có lỗi, là muốn cảm ơn ý tốt của muội.”
“Tại sao? Lẽ nào huynh không muốn…” Cuối cùng Lý Hiểu Hà cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Tam Đao ngồi xuống cạnh Thủ Căn, nắm lấy tay y, ánh mắt dịu dàng vô hạn, từ tốn nói: “Dù người ta thật tâm yêu thương không phải muội, song muội dùng máu nuôi y ba năm, e rằng chỉ có thỏa mãn tất cả nguyện vọng của muội mới là đền đáp xứng đáng. Một khi ta đã cảm thấy mang ơn muội, có lỗi với muội, sớm muộn cũng có ngày tim ta sẽ hướng về muội. Ta không muốn cho mình cơ hội đó, cám dỗ đời người nhiều quá, không khống chế không được đâu. Ha ha!”
Đôi mắt vừa sáng lên của Lý Hiểu Hà lại trở về với sắc ảm đạm.
“Sau lần ta cùng muội làm chuyện phòng the, Thủ Căn từng nói thế này: Tình cảm là thứ rất kỳ diệu, nó giống như một cái cây, ngươi nuôi nấng nó, nó sẽ lớn lên. Ngươi nếu không cần nó thì tốt nhất nhân lúc nó còn là hạt giống mà đào nó ra, đốt cháy nó, đừng để hạt giống phát triển. Bằng không đến khi cây to cao, cái lỗ ngươi phải đào sẽ càng lớn, càng sâu. Mặt khác, hạt giống không chỉ cần đất đai phì nhiêu, nó còn đòi hỏi ánh nắng cùng lượng mưa thích hợp, nếu thiếu điều nào hay không được vun trồng chu đáo, nó sẽ chết, hoặc giả trở thành hình thù quái dị, dở sống dở chết.”
Lẩm bà lẩm bẩm, chẳng biết nam nhân đang nói chuyện với ai: “Bấy giờ ta chẳng hiểu lời của y mang ý nghĩa gì, ta ngốc quá… Người như ca ấy nói ra những lời kia đã không dễ dàng, vậy mà ta ngu ngốc, không nhận ra y đang nói lời ân ái với ta, lãng phí biết bao thời gian bọn ta bên nhau. Bởi lẽ…”
Nam nhân ngước nhìn Lý Hiểu Hà, “Ta sẽ không cho y, cũng không cho bản thân ta cơ hội gieo thêm bất kỳ hạt giống nào nữa. Hà huống tim ta đã bị một cây đại thụ chiếm hết, giả sử muốn đào lên, trừ phi móc cả tim ra. Nếu y mất đi, tim của ta cũng chết theo. Hiểu Hà, nợ ta thiếu muội, ta sẽ dùng cách khác để trả. Ta thật lòng hy vọng muội có thể tìm được người chân tâm yêu muội, quan tâm muội. Muội hiểu không?”
Sao lại không hiểu? Song cảm tình nếu dễ dàng khống chế đến thế thì đã không gây ra nhiều phiền phức đến nhường này. Lý Hiểu Hà lặng lẽ nhìn thoáng qua Tam Đao, xoay lưng bỏ ra ngoài.
Ngày thứ mười hai, khi Vương Thắng vào nhà báo cáo, gã đột nhiên la hoảng: “Lão đại, tóc của ngươi?!”
Tam Đao ù ù cạc cạc, đến trước gương đồng xem thử, sau đó phất tay, ra chiều không cần để ý: “À, không gì, hồi trước cũng có rồi. Lạ nhỉ, hôm nay nhìn lại sao nhiều quá thể.” Nói xong còn cười ha hả với tấm gương.
Ngày thứ mười ba.
Dùng cơm xong chừng một canh giờ, Tam Đao vỗ lưng Thủ Căn, giúp y ho đàm ra, lau sạch sẽ vết nước bọt nơi khóe miệng rồi dùng khăn ướt chà sát đầu lưỡi cùng hàm răng cho y. Đoán chừng sắp tới giờ, Tam Đao cởi quần Thủ Căn, quả nhiên dương v*t ở hạ thân của y hơi vểnh lên. Tam Đao cẩn thận ẵm Thủ Căn đến trước bô, đặt y ngồi trên đầu gối, rẽ hai chân y ra, cầm lấy dương v*t của y.
Căn Tử ca của hắn ngoan lắm, Tam Đao mới dùng tay trêu ghẹo vài lần, y đã nhịn không được, nước tiểu tự nhiên chảy ra.
Lý Hiểu Hà bảo Thủ Căn sẽ tự bài tiết, bởi vì cơ thể của y hoàn toàn mất hết tri giác, không thể khống chế bản thân. Mấy hôm nay, Thủ Căn cơ bản không còn thải ra phân rắn, ngay cả ăn uống cũng trở nên vô cùng khó khăn. Rất nhanh, y sẽ mất luôn công năng nuốt thức ăn, đến lúc đó…
“Chúng ta ra ngoài phơi nắng nhé?” Thủ Căn được Tam Đao quấn kỹ trong đệm da dê ấm áp bồng ra khỏi phòng.
Tam Đao ngồi trên ghế, đặt Thủ Căn lên đùi hắn, để đầu y dựa vào vai mình, tay phải vòng qua eo y, cẩn thận giữ chặt.
“Không được trò chuyện với ca khó chịu lắm, ôm ấp ca, cởi luôn quần áo của ca vẫn không thể cảm nhận ca nhiều hơn chút nào. Suy nghĩ của Lý Hiểu Hà rất chính xác, nếu nàng kéo dài mạng ca thêm ba năm, mỗi ngày ta đối diện với ca thế này, có lẽ ta sẽ thật sự kìm lòng không đặng mà giết chết ca. Dù ca chỉ chớp mắt với ta cũng được, như vậy đừng nói ba năm, một trăm năm ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng ca hiện tại không thể nói chuyện với ta, không thể nổi giận với ta, không thể cười với ta, ta ngay cả việc ca có nghe thấy lời mình hay không cũng chẳng biết. Bắt ta mỗi ngày đối mặt với cái xác không hồn của ca, sợ rằng sớm muộn cũng đến ngày ta nấu ca lên rồi ăn vào bụng.”
Tam Đao vừa thầm thì vừa vuốt ve các đốt tay của Thủ Căn.
“Ca chỉ cần kiên trì thêm vài ngày. Việc trong thành ta sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa, bây giờ thiếu chút nữa thôi. Ta từng đồng ý giúp đám kia tìm được chỗ tốt để yên phận, ta nhất định phải làm được, đây là ca dạy ta. Cho nên đợi thêm mấy hôm, đợi mọi chuyện kết thúc, đợi chúng ta bái đường thành thân xong xuôi, ta dẫn ca lên núi tìm một nơi phong thủy thật tốt, chúng ta sẽ an cư ở đó. Ta vốn định chuyển nghề làm đạo sĩ, nhưng ta sợ ca chạy nhanh quá, không chờ ta luyện pháp thuật tới nơi tới chốn, ca đã chạy đi đầu thai mất tiêu, ta chẳng tức lộn ruột chết ngắc hay sao?”
Nói đến đây, dường như để hả giận, Tam Đao vừa hôn vừa cắn bừa bãi trên mặt Thủ Căn. Thấy mặt y lưu lại mấy dấu răng của mình, còn bị mút cho đỏ hết cả lên, hắn không khỏi sung sướng mà ha hả cười.
Lão Triệu bên ngoài nghe thấy, ông ngửa mặt lên trời, thở dài ảo não.
Ngày thứ mười bốn.
Tân phòng bày bố đâu vào đấy, toàn bộ sân vườn treo đèn kết hoa, không khí hân hoan lan tỏa, phòng ốc đều sống động hẳn lên.
Hôm nay, Tam Đao nhận được tin tức hắn mong chờ nhất. Vương Thắng cùng tất cả huynh đệ liên quan chạy tới chúc mừng.
Tam Đao ôm Thủ Căn, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai y:
“Xem kìa, đây chính là lễ vật ta muốn tặng ca. Tương lai dù ca đi ngang đi dọc Phiến Mã cũng không ai dám nói động đến ca. Ha ha! Ngày mai lão già họ Thư sẽ chính thức tuyên bố thoái vị, giao quyền làm chủ Thư gia cho ta, sau này sông núi nơi đây đều thuộc về chúng ta.
Sao nào, ta lợi hại không? Ca, ta còn nhiều chuyện vui muốn chưa nói ca nghe lắm, vốn định kiếm ngày khoe khoang với ca. Nè, ca dậy đi, ta kể hết bí mật của ta cho ca nhé?”
Thủ Căn bình yên nằm trong lòng hắn, không có phản ứng.
“Ca còn nghe ta nói không? Ca nhìn đi, bọn họ mừng rỡ xiết bao. Ca không mừng thay ta à? Hôm nay chính là ngày đại hỷ của chúng ta, ta mong ngóng ngày này đã mong rất lâu, lúc đầu định dùng kiệu mười sáu người khiêng đón ca vào nhà, xem ra đành phải đợi ca khỏe lên.
Căn Tử, nếu ca không còn, hãy đợi ta trên đường xuống suối vàng, đừng vội vã uống canh Mạnh bà. Đợi ta cùng đi, nha?”
Một giọt lệ trào ra từ khóe mắt Thủ Căn. Tam Đao cúi đầu liếm đi giọt nước mắt ấy, khe khẽ cười.
“Ta biết ca vẫn còn, ta biết…”
Vương Thắng cùng đám huynh đệ nhìn người lão đại tuổi mới hai ba, hai tư lại bạc đầu như ông lão, tiều tụy không nhìn ra hình người, trong lòng tất cả đều ủ rũ, khó chịu vô cùng.
Giả sử trước đây bọn họ không tìm cách ngăn cản đường truyền của tin tức, giả sử bọn họ theo đúng phân phó của lão đại, chiếu cố tên thợ kia cho tốt, thì hôm nay lão đại của bọn họ sẽ ôm ấp “đại tẩu”, sênh ca cuồng hoan, nâng ly chúc mừng cùng bọn họ. Vậy mà giờ đây…
Vương Thắng đột nhiên lo lắng ngày mai sắp đến.
Tính sao bây giờ? Có cần tìm người theo dõi họ chăng? Suy cho cùng cũng đâu thể trơ mắt nhìn lão đại bỏ đi cùng tên thợ mộc?
Còn Dư Phi? Vị công tử gian xảo nọ mấy ngày nay biến đâu mất dạng?
Tối hôm ấy, đêm khuya tĩnh lặng.
Tam Đao đang tắm rửa, chải chuốt lại cho Thủ Căn lần cuối.
Lau mặt, cắt móng chân móng tay, tắm rửa, chải tóc, những gì làm được đều hoàn thành chu đáo.
“Chu choa, trông thật không tệ.” Nam nhân vuốt ve thân thể đối phương, dáng vẻ như sắp nổi lên dâm tính.
Nhẫn nhịn mãi, cuối cùng hắn đành thở dài rầu rĩ, “Thôi, đợi mai thành hôn, lúc ca và ta động phòng hoa chúc, ta sẽ từ từ hưởng thụ ca.”
Ôm Căn Tử ca của hắn, Tam Đao nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, miệng khẽ hát sơn ca.
“Ta không ngờ tâm trạng ngươi lại tốt đến thế.” Bên ngoài vọng vào tiếng cười nhạo nho nhỏ.
“Dư Phi?”
“Là ta.”
“Giờ này ngươi chạy tới làm chi?”
“Ngươi cầu xin ta, ta sẽ vào.” Dư Phi hốt nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi.
Trong phòng, ngoài phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nửa buổi sau, “Ta cầu xin ngươi. Ngươi vào đi.”
“Ta muốn ngươi nhận lỗi với ta.”
“Chắc ngươi quên ta từng nói, nhỡ Thủ Căn xảy ra chuyện gì bất trắc, ta sẽ…”
“Rầm!” Cửa lớn bị thẳng chân đá ra.
Tam Đao bọc chăn rất kín, không sợ Thủ Căn bị rét cóng.
“Nhất định kiếp trước ta thiếu nợ ngươi.” Dư Phi than oán.
“Ừm, rất nhiều người quen của ta cũng nói vậy.”
Dư Phi tiếp tục thở dài, tự kéo ghế đến ngồi bên giường.
“Nếu như, ta nói nếu như. Nếu như ta có cách cứu sống Căn Tử nhà ngươi, ngươi định báo đáp ta thế nào?”
Tam Đao trong chăn vuốt ve bờ vai Thủ Căn, miễn cưỡng nhổ ra ba chữ: “Không giết ngươi.”
Dư Phi thiếu chút tắt thở, “Ta đi.”
“Đứng lại.”
Dư Phi dừng chân.
“Ngươi muốn gì?”
Dư Phi lập tức quay đầu, nhanh nhảu đáp: “Ta muốn bốn phần hoa hồng từ lâm trường của Thư gia.”
“Xéo!”
“Lẽ nào bảo bối Căn Tử ca của ngươi không quan trọng bằng chút tiền ấy hả?”
“Hai chuyện khác nhau.”
“Như nhau.”
“Được, cho ngươi bốn phần.”
Dư Phi chưa kịp hớn hở…
“Sau đó ta làm thịt ngươi.”
Dư Phi ỉu xìu. Đánh không lại người ta thì tính sao bây giờ?
“Nói đi, cách gì. Chớ trêu ta, nếu thật sự hiệu quả, lợi lộc không thiếu phần ngươi.” Tam Đao nghe giọng chẳng hưng phấn là bao, không phải hắn không tin vào năng lực của Dư Phi, chỉ có điều… Khả thi ư?
Dư Phi thầm nghĩ, lúc này ai dám trêu ngươi chứ, chẳng phải tự đâm đầu tìm chết à?
“Ngươi còn nhớ chuyện ngươi nhờ ta tra xét tên mật thám Thư Xuân Sơn phái đến Lê gia không?” Gã cười tự mãn, “Ta tìm thấy hắn rồi.”
Tam Đao không tiếp lời, chờ gã nói xong.
“Nhưng ngươi biết nguyên nhân Thư Xuân Sơn phái ả đến dò thám Lê gia là gì không?”
Tam Đao nhìn gã.
“Không phải vì tiền tài, không phải vì tình báo, chỉ bởi bảo vật gia truyền của Thư gia.” Dư Phi không dám nhử Tam Đao nữa.
“Thứ bảo vật gia truyền kia công dụng ra sao?” Phản ứng của Tam Đao nhanh vô cùng, lập tức bật dậy.
Dư Phi không hé răng, dường như đang cân nhắc.
“Ta không tin dưới tay Dư đại trang chủ nhà ngươi lại có kẻ không chịu mở miệng.”
“Ta chưa tra khảo ả.”
Tam Đao liếc gã.
“Ả rất xinh đẹp, hơn nữa… còn đang mang thai.”
“Phụ thân đứa bé là ai?”
“Ngươi nói xem?”
“Lê đại thiếu gia.”
Dư Phi gật đầu.
“Ả cần điều kiện gì?”
“Đừng vội, ta vẫn chưa kể hết quá trình.”
Căn phòng chợt tối sầm. Dư Phi bĩu môi, “Ả muốn con mình nhận tổ quy tông, song không hy vọng quay về Lê gia, đồng thời cũng không thích trở lại Thư gia.”
“Vậy bảo vật gia truyền kia có tác dụng thế nào?”
Dư Phi nhắm mắt, thong thả phun ra tám chữ: “Báu vật trên đời, cải tử hồi sinh.”
“Thật à?” Tuy giọng Tam Đao vẫn rất bình thản, nhưng tay hắn đã siết lại thành quyền.
“Ta và ngươi đều biết lão già họ Thư lâm trọng bệnh, hà cớ chi một tên bệnh hoạn như lão lại muốn bảo vật của Lê gia về tay mình, thậm chí dùng nó như điều kiện chọn người kế thừa Thư gia? Để có nó, lão thậm chí không tiếc nhận lại đứa cháu mang dòng máu thổ dân mà lão hận nhất là ngươi?”
“…Thế nếu muốn biết thứ bảo vật ấy có hữu dụng như trong truyền thuyết hay không, ta chỉ việc đến xem lão già họ Thư, đúng không?”
Hả?
“Ngươi giúp ta trông nom Căn Tử ca của ta chốc lát, ta ra ngoài đi dạo.” Tam Đao cẩn thận buông Thủ Căn ra, đắp lại chăn ngay ngắn cho y.
“Ê, ngươi đừng làm ẩu! Ngươi muốn thất bại trong gang tấc? Dù xác thực thứ ấy đúng là bảo vật hiếm có, ngươi tính sao? Cứ thế trộm về? Chưa nhắc tới đôi cao thủ bảo vệ cho lão già họ Thư, ngươi tưởng động đến nó dễ dàng lắm à? Tỷ như nó thật sự đến được tay ngươi, ngươi không cần Thư gia nữa ư? Nè! THƯ TAM ĐAO…!”
Ngơ ngác nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng lại, môi Dư Phi giật giật, đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
“Ê, Hà Thủ Căn, ngươi bảo tên nhãi kia có phải rất khốn nạn không hử?”
Thủ Căn đương nhiên không thể trả lời gã.
“Ngươi có biết làm bằng hữu với hắn khó cỡ nào không? Ngươi phân xử công bằng giùm ta đi, chúng ta nói từ chuyện lần trước nhé.” Dư Phi càng nói càng kích động, dứt khoát kéo hẳn ghế đến trước giường Thủ Căn, khoa tay múa chân, nước miếng tung bay mà lên án thằng chết tiệt họ Thư, tên Tam Đao kia không phải là đàn ông.
Ánh đèn khẽ khàng nhảy nhót, bóng lửa chập chờn tạo thành những hoa văn kỳ quái trên mặt Thủ Căn, nhìn thoáng qua, tựa như khóe miệng hơi nhếch, vẽ nên một nụ cười nhẹ vô cùng.
“Muội đã tới.” Tam Đao ngước lên, cười nhạt.
Lý Hiểu Hà cả kinh, cố gắng nghênh đón sự lạnh lùng của người kia.
“Muội đã tới trễ.” Lần này Tam Đao nói thêm một chữ.
Dư Phi, Vương Thắng, Lão Triệu lặng lẽ nhìn Tam Đao, phát hiện người trong lòng hắn chẳng còn hơi thở.
“Hắn lúc nào thì…” Lý Hiểu Hà không biết hiện tại trong tim có cảm giác gì. Vui mừng? Hay bi thương?
“Vừa nãy. Các người đến đúng lúc lắm, ta có việc cần giao cho các người.”
“Khoan đã!” Lý Hiểu Hà hét lên, nàng hít sâu một hơi, mềm mỏng nói: “Trước tiên để muội xem thử, được không?”
Lý Hiểu Hà rất hối hận, nhưng đồng thời cũng thấy rất may mắn.
Nàng hối hận vì không chờ sau khi người nọ chết hẳn mới xuất hiện. Nàng đã tính sai. Theo chẩn đoán của nàng, Hà Thủ Căn nên đứt hơi từ nửa tháng trước, nào ngờ hắn lại cầm cự được đến ngày hôm nay. Công lao này thuộc về ai, không nói cũng biết.
Song nàng lại mừng rỡ, mừng rỡ vì có thể kéo dài chút hơi tàn cho người nọ. Nàng không có bản lĩnh trị khỏi cho hắn ta, cũng không đủ sức giúp hắn ta tỉnh lại, nhưng kéo dài mạng sống cho hắn mười ngày nửa tháng hoàn toàn nằm trong khả năng của nàng. Như vậy nàng ít ra vẫn còn cơ hội giữ lại trái tim người đàn ông nàng yêu, không để nó đi theo tên thợ mộc kia. Chỉ cần Tam Đao không chết, nàng vẫn còn cơ hội.
Thời khắc Tam Đao nhìn thấy Thủ Căn sống lại, hắn dường như không dám hô hấp, tập trung tinh thần quan sát lồng ngực của y, nhìn nó bắt đầu phập phồng, một nhịp lại một nhịp.
Tất cả người có mặt đều chờ hắn.
Một chén trà nhỏ trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua.
Sau khi xác định lồng ngực y đã khôi phục, sẽ không đột nhiên dừng lại nữa, hắn giật xuống vài cọng tóc, cẩn thận đưa đến trước mũi Thủ Căn, dõi theo sợi tóc bị hơi thở thổi bay nhè nhẹ.
“Động kìa.” Tam Đao nhếch môi cười, cũng không biết là cười với ai.
“Căn Tử…” Hắn đến trước mặt Thủ Căn, nhẹ giọng gọi y.
“Gia, ngài nghỉ ngơi chút đi.” Lão Triệu bước tới gần.
“Được, các người cứ ra ngoài. Ta cùng Căn Tử ca của ta có chuyện cần nói.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Lý Hiểu Hà. Lý Hiểu Hà khẽ gật đầu, tất cả cùng nhau rời khỏi.
“Lý cô nương, Hà Thủ Căn hắn…?” Dư Phi ngoái nhìn cửa phòng đóng chặt.
Lý Hiểu Hà lắc đầu.
“Khụ, Lý đại cô nương à, xin cô nhất định phải khuyên nhủ Tam Đao. Giọng điệu ban nãy của tên kia cứ như đang căn dặn hậu sự. Nhỡ họ Hà chống đỡ không nổi… Ôi!” Vương Thắng không kìm được phải lắc đầu thở dài.
Không phải “cứ như”, mà thật sự. Người có mặt trong lòng đều vô cùng rõ ràng.
“Rõ là, gã thợ mộc nọ tốt ở chỗ nào chứ, các người thấy dáng vẻ vừa rồi của hai người trong vườn đó, rành rành…” Vương Thắng vẫn thấy khó lòng chấp nhận.
“Không có Hà Thủ Căn, cũng không có Thư Tam Đao của ngày hôm nay.” Lão Triệu đột nhiên chen lời, khiến Vương Thắng cùng Lý Hiểu Hà cùng quay sang ông.
Dư Phi trầm lặng dị thường, đôi mày cau chặt.
Bấy giờ, trong phòng.
Tam Đao ôm Thủ Căn, đầu tựa vào ngực y, nước mắt, lặng lẽ chảy xuống.
Khóc đã đời, hắn chùi mặt, đứng dậy, chỉ thẳng vào người hơi thở yếu ớt trên giường, cao giọng mắng mỏ:
“Hà Thủ Căn, con mẹ nó, ca chính là tên khốn kiếp nhất trên đời!”
“Thư Tam Đao ta số con rận con rệp mới chấm trúng tên tả tơi như ca!”
“Lão tử còn chưa chết, ca lại dám chết cho ta xem, sao? Lão tử dễ lừa lắm hả? Ngọt ngào chưa cho lão tử nếm được bao lâu đã dám bỏ chạy! Xem ta chơi chết ca! Con mẹ nó, tưởng trước khi chết để lão tử cắm vào mông ca vài lần thì ta buông tha ca hử? Ta khinh! Nghĩ hay nhỉ! Nói ca hay, lão tử không đè ca đến ngày ca răng cỏ rụng hết, đầu tóc trụi lủi, lão tử chết không nhắm mắt!”
“Hà Thủ Căn, lão tử hôm nay văng tục gì cũng nói ra tất, con mẹ nó, ca nếu dám tắt thở như vậy, lão tử sẽ tìm đạo sĩ bắt hồn của ca, mỗi ngày cưỡng gian ca đủ mười tám phen! Cưỡng cho ca đến nỗi lên trời cũng không dám vác mặt gặp người khác! Đầu thai kiếp sau vẫn chỉ có thể làm vợ của ta! Nghe thấy chưa?”
Chẳng biết Hà Thủ Căn nghe thấy hay không, nhưng người bên ngoài đều nghe rõ từng chữ.
Vương Thắng đặt mông ngồi phịch xuống ghế đá, ai bảo lão đại của gã là đại hiệp đứng ra cho gã xem xem, xem gã có tặng cho vài bạt tai không thì biết.
Lý Hiểu Hà cúi đầu, lát sau mới ngước lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, nói với Lão Triệu: “Đại bá, nơi này phải chăng sắp có người thành thân? Sao…”
Lão Triệu chưa kịp mở miệng, Vương Thắng đã làu bàu, “Lão đại nói muốn xung hỷ.”
“Xung hỷ?” Trong lòng Lý Hiểu Hà vui mừng khôn xiết, “Tam Đao muốn xung hỷ cho Hà Thủ Căn? Muốn lấy vợ cho hắn?”
Dư Phi sớm đã biết chuyện, chẳng hề đặc biệt hiếu kỳ.
Lão Triệu đột nhiên chêm vào, “Đúng, con dâu chính là gia nhà chúng ta.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Lý Hiểu Hà, ngay cả Vương Thắng, Dư Phi cũng khó tránh cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lý Hiểu Hà nhất thời như bị cả thau nước lạnh dội thẳng xuống đầu, cả người ngây ngẩn, “…Sao thế được?”
Dư Phi im lặng rất lâu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Bất thình lình, gã phóng qua tường vọt đi.
Vương Thắng thở dài não nùng, cảm thấy mặt mũi mất sạch, ai bảo lão đại nhà gã phải làm dâu? Rõ ràng mình chuẩn bị hai bộ trang phục tân lang! Hung hãn trừng Lão Triệu, gã tiếp tục hóng chuyện trước cửa. Có những việc cần Tam Đao ra mặt mới có thể xử lý ổn thỏa. Ngươi nhìn đi, lão nhị như gã thật sự khổ sở quá chừng!
“Thư Tam Đao muốn thành thân!”
“Vị Đao ca nọ sắp lấy vợ!”
“Hả?!”
Phiến Mã lại sục sôi nhốn nháo.
“Đao ca sẽ lấy khuê nữ nhà ai?”
“Không phải khuê nữ, là…”
“Là Hà Thủ Căn.”
“Hà Thủ Căn? Cái tên này sao nghe quen tai thế nhỉ?”
“Không sai, chính là Hà Thủ Căn kia.”
“Đao ca muốn cùng đàn ông thành thân?”
“Đúng, bảo rằng muốn xung hỉ cho hắn ta.”
Những người nghe thấy cùng nhau ngất toàn tập.
“Nghe đâu Đao ca muốn cử hành hôn lễ đồng khánh (nhiều người cùng chúc mừng), phàm là dưới sáu mươi tuổi đều được mời đến uống rượu mừng, không thể đi đường, không sao, người của Đao ca sẽ khiêng tới.”
“Loại chuyện đồi phong bại tục ấy, loại ấy, loại ấy…”
“Ngươi dám không đi chăng?”
“Ta…”
“Tôi đây không đi, hắn ép tôi được à? Lẽ nào thành Phiến Mã chẳng còn vương pháp?”
“Có tin đồn Huyện lão gia không những đi, hơn nữa còn chuẩn bị quà tặng đúng lễ.”
“Thư gia thì sao? Bọn họ sao thể chấp nhận chuyện ấy phát sinh tại Phiến Mã…”
“Huynh nghe nói chưa? Nghe nói đại đương gia tiếp theo của Phiến Mã chính là…”
Phiến Mã đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, không, là từ trước đến giờ chưa từng náo nhiệt như vậy.
Căn nhà của Tam Đao ở thành đông đột nhiên kẻ đến người đi nườm nượp, chung quy vẫn cần chuẩn bị hôn lễ đồng khánh, rất nhiều thứ phải sắp xếp. Bầu không khí rộn ràng huyên náo hiện tại cuối cùng cũng xua tan phần nào tử khí nặng nề lởn vởn xó nhà bấy lâu.
Đến hôm nay, những người gọi Tam Đao một tiếng “lão đại” đều được biết mặt “đại tẩu”.
Không lúc nào Tam Đao rời khỏi phạm vi ba bước quanh Thủ Căn, luôn tay thăm mạch y, chẳng còn tâm trí lo chuyện gì khác.
Người ngoài xin gặp hắn đều bị từ chối thẳng thừng.
Bởi lẽ, Tam Đao bị chúng huynh đệ của hắn khinh bỉ phỉ nhổ một thời gian dài.
Nhưng cứ kéo dài như thế thì được bao lâu? Mắt thấy Thủ Căn tiều tụy như bộ xương khô, sức sống của Tam Đao cũng theo đó mà xói mòn.
Mười ngày sau, đừng nói Thủ Căn, cả Tam Đao cũng gầy gò đến người không ra người, xương ngày càng lộ rõ. Nhưng người tuy xơ xác, khí thế vẫn còn, chẳng phải người quen căn bản khó lòng nhìn ra hắn đã héo hon cùng cực.
Dưới sự chỉ dẫn của lang trung, Tam Đao chăm sóc Thủ Căn vừa điêu luyện vừa chu đáo, Lão Triệu muốn giúp đỡ, hắn tiếp nhận thành ý của lão, song vẫn không nỡ giao Căn Tử ca cho kẻ khác.
Trong mắt người đời, họ chỉ thấy sự cực khổ, đau đớn của hắn. Nhưng đối với Tam Đao, được từng giây từng phút bảo hộ Căn Tử của mình khiến hắn an tâm, hạnh phúc vô vàn.
Hắn sẵn sàng chăm sóc y như bây giờ, cho y cảm giác được quan tâm.
“Huynh muốn vì hắn đi đến nước nào nữa đây?” Lý Hiểu Hà ngồi cạnh Tam Đao, giọng điệu mềm mỏng khó giấu thương tâm.
“Huynh ngày này sang ngày khác truyền nội lực cho hắn, nhưng tất cả chỉ như đá chìm đáy biển, không giúp ích cho hắn là bao song lại vô cùng tổn hại thân thể của huynh.”
“Suy cho cùng vẫn có lợi chút ít, đúng không? Giúp y xoa bóp tốt lắm chứ, y cứ nằm trên giường, khi tỉnh dậy cơ thịt chẳng cứng hết mới lạ.” Lúc này, thế mà Tam Đao vẫn có thể nở nụ cười, còn cười rất thoải mái.
“Công lực luyện mãi sẽ lấy về tất. Đừng lo, à phải, muội nghĩ ra phương pháp trị liệu mới nào chưa? Hay linh đan diệu dược gì đó?”
Lý Hiểu Hà im lặng. Tam Đao cũng không lưu tâm, bận bịu giúp Căn Tử nhà hắn thay quần áo, xoa bóp toàn thân. Lý Hiểu Hà là đại phu nên không mấy tị hiềm.
“Nếu muội nói,” Lý Hiểu Hà thoáng dừng lại, “muội có cách kéo dài thêm ba năm mạng sống cho hắn,”
Tay Tam Đao ngừng ngay.
“với điều kiện huynh vĩnh viễn không gặp lại hắn ta, huynh… đồng ý không?” Lý Hiểu Hà bình tĩnh đối diện Tam Đao.
“Ha ha ha!” Tam Đao lớn tiếng cười dài, “Nha đầu ngốc, hiện tại cả một canh giờ ta cũng không nỡ rời khỏi ca ấy, nói gì tới ba năm? Không sao, nếu y không cầm cự nổi, ta sẽ đi theo y.”
Biểu tình hoàn mỹ của Lý Hiểu Hà dao động rất khẽ, “Hắn quan trọng với huynh thế sao? Quan trọng đến khiến huynh không tiếc vứt bỏ tất cả?”
“Trước đây ta cũng tưởng y không quan trọng nhường ấy, ít ra vào thời điểm ta chưa hoàn toàn có được y. Nhưng sau khi bọn ta sống cùng nhau, sự dung hòa kia, cảm giác linh hồn quyện lại với nhau, còn có tín nhiệm đôi bên dành cho nhau… Ta không thể kể hết cùng muội, đợi ngày nào đó muội tìm thấy chúng, muội sẽ hiểu rõ tất cả.” Tam Đao gãi gãi đám râu xanh rì dưới cằm, cười thật dịu dàng. “Chớ khiến bản thân thiệt thòi.”
Cơ thể Lý Hiểu Hà chấn động.
“Ê, ta nói nè nha đầu, muội thật sự có biện pháp kéo dài mạng y thêm ba năm?”
Lý Hiểu Hà từ tốn gật đầu.
“Chỉ kéo dài tính mạng, không thể giúp y tỉnh lại?”
“Không thể. Ba năm mạng sống, không thể cử động, không thể nói chuyện, giống như người chết vậy thôi.”
“Nói cách khác, trong ba năm này, nếu có một ngày ta không chăm sóc tốt cho y, không cho y ăn, giúp y bài tiết, lau người, xoa bóp, da dẻ y sẽ lở loét, thối rữa, trong phòng toàn mùi khó ngửi, sau đó y nhanh chóng chết đi.
Trong ba năm này, ta không thể trò chuyện với y, không thể cùng y sinh hoạt vợ chồng, chỉ nỗ lực trả giá, dưới tình huống nọ, ta duy trì được ba năm ròng hay chăng? Không chừng ta sẽ sinh lòng ghét bỏ giữa chừng? Sau đó ra ngoài tìm người chăm sóc y. Hết ba năm, y qua đời, ta sẽ cảm thấy giải thoát. Giết người không thấy máu, muội quả thật vẫn thông minh như xưa.” Tam Đao cười cười, tuyệt không tỏ vẻ giận dữ chút nào.
Lý Hiểu Hà cũng không hề xấu hổ, ngược lại, ánh mắt của nàng càng kín đáo hơn: “Để kéo dài mạng hắn ba năm, muội phải dùng máu của mình nuôi hắn ba năm. Muội không hề thẹn với hắn, ba năm sau, ai biết sẽ ra sao, muội chỉ đang đánh cuộc một lần.”
Tam Đao thở dài trong lòng, “Có lỗi quá.”
“Muội cam tâm tình nguyện.”
“Ta nói có lỗi, là muốn cảm ơn ý tốt của muội.”
“Tại sao? Lẽ nào huynh không muốn…” Cuối cùng Lý Hiểu Hà cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Tam Đao ngồi xuống cạnh Thủ Căn, nắm lấy tay y, ánh mắt dịu dàng vô hạn, từ tốn nói: “Dù người ta thật tâm yêu thương không phải muội, song muội dùng máu nuôi y ba năm, e rằng chỉ có thỏa mãn tất cả nguyện vọng của muội mới là đền đáp xứng đáng. Một khi ta đã cảm thấy mang ơn muội, có lỗi với muội, sớm muộn cũng có ngày tim ta sẽ hướng về muội. Ta không muốn cho mình cơ hội đó, cám dỗ đời người nhiều quá, không khống chế không được đâu. Ha ha!”
Đôi mắt vừa sáng lên của Lý Hiểu Hà lại trở về với sắc ảm đạm.
“Sau lần ta cùng muội làm chuyện phòng the, Thủ Căn từng nói thế này: Tình cảm là thứ rất kỳ diệu, nó giống như một cái cây, ngươi nuôi nấng nó, nó sẽ lớn lên. Ngươi nếu không cần nó thì tốt nhất nhân lúc nó còn là hạt giống mà đào nó ra, đốt cháy nó, đừng để hạt giống phát triển. Bằng không đến khi cây to cao, cái lỗ ngươi phải đào sẽ càng lớn, càng sâu. Mặt khác, hạt giống không chỉ cần đất đai phì nhiêu, nó còn đòi hỏi ánh nắng cùng lượng mưa thích hợp, nếu thiếu điều nào hay không được vun trồng chu đáo, nó sẽ chết, hoặc giả trở thành hình thù quái dị, dở sống dở chết.”
Lẩm bà lẩm bẩm, chẳng biết nam nhân đang nói chuyện với ai: “Bấy giờ ta chẳng hiểu lời của y mang ý nghĩa gì, ta ngốc quá… Người như ca ấy nói ra những lời kia đã không dễ dàng, vậy mà ta ngu ngốc, không nhận ra y đang nói lời ân ái với ta, lãng phí biết bao thời gian bọn ta bên nhau. Bởi lẽ…”
Nam nhân ngước nhìn Lý Hiểu Hà, “Ta sẽ không cho y, cũng không cho bản thân ta cơ hội gieo thêm bất kỳ hạt giống nào nữa. Hà huống tim ta đã bị một cây đại thụ chiếm hết, giả sử muốn đào lên, trừ phi móc cả tim ra. Nếu y mất đi, tim của ta cũng chết theo. Hiểu Hà, nợ ta thiếu muội, ta sẽ dùng cách khác để trả. Ta thật lòng hy vọng muội có thể tìm được người chân tâm yêu muội, quan tâm muội. Muội hiểu không?”
Sao lại không hiểu? Song cảm tình nếu dễ dàng khống chế đến thế thì đã không gây ra nhiều phiền phức đến nhường này. Lý Hiểu Hà lặng lẽ nhìn thoáng qua Tam Đao, xoay lưng bỏ ra ngoài.
Ngày thứ mười hai, khi Vương Thắng vào nhà báo cáo, gã đột nhiên la hoảng: “Lão đại, tóc của ngươi?!”
Tam Đao ù ù cạc cạc, đến trước gương đồng xem thử, sau đó phất tay, ra chiều không cần để ý: “À, không gì, hồi trước cũng có rồi. Lạ nhỉ, hôm nay nhìn lại sao nhiều quá thể.” Nói xong còn cười ha hả với tấm gương.
Ngày thứ mười ba.
Dùng cơm xong chừng một canh giờ, Tam Đao vỗ lưng Thủ Căn, giúp y ho đàm ra, lau sạch sẽ vết nước bọt nơi khóe miệng rồi dùng khăn ướt chà sát đầu lưỡi cùng hàm răng cho y. Đoán chừng sắp tới giờ, Tam Đao cởi quần Thủ Căn, quả nhiên dương v*t ở hạ thân của y hơi vểnh lên. Tam Đao cẩn thận ẵm Thủ Căn đến trước bô, đặt y ngồi trên đầu gối, rẽ hai chân y ra, cầm lấy dương v*t của y.
Căn Tử ca của hắn ngoan lắm, Tam Đao mới dùng tay trêu ghẹo vài lần, y đã nhịn không được, nước tiểu tự nhiên chảy ra.
Lý Hiểu Hà bảo Thủ Căn sẽ tự bài tiết, bởi vì cơ thể của y hoàn toàn mất hết tri giác, không thể khống chế bản thân. Mấy hôm nay, Thủ Căn cơ bản không còn thải ra phân rắn, ngay cả ăn uống cũng trở nên vô cùng khó khăn. Rất nhanh, y sẽ mất luôn công năng nuốt thức ăn, đến lúc đó…
“Chúng ta ra ngoài phơi nắng nhé?” Thủ Căn được Tam Đao quấn kỹ trong đệm da dê ấm áp bồng ra khỏi phòng.
Tam Đao ngồi trên ghế, đặt Thủ Căn lên đùi hắn, để đầu y dựa vào vai mình, tay phải vòng qua eo y, cẩn thận giữ chặt.
“Không được trò chuyện với ca khó chịu lắm, ôm ấp ca, cởi luôn quần áo của ca vẫn không thể cảm nhận ca nhiều hơn chút nào. Suy nghĩ của Lý Hiểu Hà rất chính xác, nếu nàng kéo dài mạng ca thêm ba năm, mỗi ngày ta đối diện với ca thế này, có lẽ ta sẽ thật sự kìm lòng không đặng mà giết chết ca. Dù ca chỉ chớp mắt với ta cũng được, như vậy đừng nói ba năm, một trăm năm ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng ca hiện tại không thể nói chuyện với ta, không thể nổi giận với ta, không thể cười với ta, ta ngay cả việc ca có nghe thấy lời mình hay không cũng chẳng biết. Bắt ta mỗi ngày đối mặt với cái xác không hồn của ca, sợ rằng sớm muộn cũng đến ngày ta nấu ca lên rồi ăn vào bụng.”
Tam Đao vừa thầm thì vừa vuốt ve các đốt tay của Thủ Căn.
“Ca chỉ cần kiên trì thêm vài ngày. Việc trong thành ta sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa, bây giờ thiếu chút nữa thôi. Ta từng đồng ý giúp đám kia tìm được chỗ tốt để yên phận, ta nhất định phải làm được, đây là ca dạy ta. Cho nên đợi thêm mấy hôm, đợi mọi chuyện kết thúc, đợi chúng ta bái đường thành thân xong xuôi, ta dẫn ca lên núi tìm một nơi phong thủy thật tốt, chúng ta sẽ an cư ở đó. Ta vốn định chuyển nghề làm đạo sĩ, nhưng ta sợ ca chạy nhanh quá, không chờ ta luyện pháp thuật tới nơi tới chốn, ca đã chạy đi đầu thai mất tiêu, ta chẳng tức lộn ruột chết ngắc hay sao?”
Nói đến đây, dường như để hả giận, Tam Đao vừa hôn vừa cắn bừa bãi trên mặt Thủ Căn. Thấy mặt y lưu lại mấy dấu răng của mình, còn bị mút cho đỏ hết cả lên, hắn không khỏi sung sướng mà ha hả cười.
Lão Triệu bên ngoài nghe thấy, ông ngửa mặt lên trời, thở dài ảo não.
Ngày thứ mười bốn.
Tân phòng bày bố đâu vào đấy, toàn bộ sân vườn treo đèn kết hoa, không khí hân hoan lan tỏa, phòng ốc đều sống động hẳn lên.
Hôm nay, Tam Đao nhận được tin tức hắn mong chờ nhất. Vương Thắng cùng tất cả huynh đệ liên quan chạy tới chúc mừng.
Tam Đao ôm Thủ Căn, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai y:
“Xem kìa, đây chính là lễ vật ta muốn tặng ca. Tương lai dù ca đi ngang đi dọc Phiến Mã cũng không ai dám nói động đến ca. Ha ha! Ngày mai lão già họ Thư sẽ chính thức tuyên bố thoái vị, giao quyền làm chủ Thư gia cho ta, sau này sông núi nơi đây đều thuộc về chúng ta.
Sao nào, ta lợi hại không? Ca, ta còn nhiều chuyện vui muốn chưa nói ca nghe lắm, vốn định kiếm ngày khoe khoang với ca. Nè, ca dậy đi, ta kể hết bí mật của ta cho ca nhé?”
Thủ Căn bình yên nằm trong lòng hắn, không có phản ứng.
“Ca còn nghe ta nói không? Ca nhìn đi, bọn họ mừng rỡ xiết bao. Ca không mừng thay ta à? Hôm nay chính là ngày đại hỷ của chúng ta, ta mong ngóng ngày này đã mong rất lâu, lúc đầu định dùng kiệu mười sáu người khiêng đón ca vào nhà, xem ra đành phải đợi ca khỏe lên.
Căn Tử, nếu ca không còn, hãy đợi ta trên đường xuống suối vàng, đừng vội vã uống canh Mạnh bà. Đợi ta cùng đi, nha?”
Một giọt lệ trào ra từ khóe mắt Thủ Căn. Tam Đao cúi đầu liếm đi giọt nước mắt ấy, khe khẽ cười.
“Ta biết ca vẫn còn, ta biết…”
Vương Thắng cùng đám huynh đệ nhìn người lão đại tuổi mới hai ba, hai tư lại bạc đầu như ông lão, tiều tụy không nhìn ra hình người, trong lòng tất cả đều ủ rũ, khó chịu vô cùng.
Giả sử trước đây bọn họ không tìm cách ngăn cản đường truyền của tin tức, giả sử bọn họ theo đúng phân phó của lão đại, chiếu cố tên thợ kia cho tốt, thì hôm nay lão đại của bọn họ sẽ ôm ấp “đại tẩu”, sênh ca cuồng hoan, nâng ly chúc mừng cùng bọn họ. Vậy mà giờ đây…
Vương Thắng đột nhiên lo lắng ngày mai sắp đến.
Tính sao bây giờ? Có cần tìm người theo dõi họ chăng? Suy cho cùng cũng đâu thể trơ mắt nhìn lão đại bỏ đi cùng tên thợ mộc?
Còn Dư Phi? Vị công tử gian xảo nọ mấy ngày nay biến đâu mất dạng?
Tối hôm ấy, đêm khuya tĩnh lặng.
Tam Đao đang tắm rửa, chải chuốt lại cho Thủ Căn lần cuối.
Lau mặt, cắt móng chân móng tay, tắm rửa, chải tóc, những gì làm được đều hoàn thành chu đáo.
“Chu choa, trông thật không tệ.” Nam nhân vuốt ve thân thể đối phương, dáng vẻ như sắp nổi lên dâm tính.
Nhẫn nhịn mãi, cuối cùng hắn đành thở dài rầu rĩ, “Thôi, đợi mai thành hôn, lúc ca và ta động phòng hoa chúc, ta sẽ từ từ hưởng thụ ca.”
Ôm Căn Tử ca của hắn, Tam Đao nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, miệng khẽ hát sơn ca.
“Ta không ngờ tâm trạng ngươi lại tốt đến thế.” Bên ngoài vọng vào tiếng cười nhạo nho nhỏ.
“Dư Phi?”
“Là ta.”
“Giờ này ngươi chạy tới làm chi?”
“Ngươi cầu xin ta, ta sẽ vào.” Dư Phi hốt nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi.
Trong phòng, ngoài phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nửa buổi sau, “Ta cầu xin ngươi. Ngươi vào đi.”
“Ta muốn ngươi nhận lỗi với ta.”
“Chắc ngươi quên ta từng nói, nhỡ Thủ Căn xảy ra chuyện gì bất trắc, ta sẽ…”
“Rầm!” Cửa lớn bị thẳng chân đá ra.
Tam Đao bọc chăn rất kín, không sợ Thủ Căn bị rét cóng.
“Nhất định kiếp trước ta thiếu nợ ngươi.” Dư Phi than oán.
“Ừm, rất nhiều người quen của ta cũng nói vậy.”
Dư Phi tiếp tục thở dài, tự kéo ghế đến ngồi bên giường.
“Nếu như, ta nói nếu như. Nếu như ta có cách cứu sống Căn Tử nhà ngươi, ngươi định báo đáp ta thế nào?”
Tam Đao trong chăn vuốt ve bờ vai Thủ Căn, miễn cưỡng nhổ ra ba chữ: “Không giết ngươi.”
Dư Phi thiếu chút tắt thở, “Ta đi.”
“Đứng lại.”
Dư Phi dừng chân.
“Ngươi muốn gì?”
Dư Phi lập tức quay đầu, nhanh nhảu đáp: “Ta muốn bốn phần hoa hồng từ lâm trường của Thư gia.”
“Xéo!”
“Lẽ nào bảo bối Căn Tử ca của ngươi không quan trọng bằng chút tiền ấy hả?”
“Hai chuyện khác nhau.”
“Như nhau.”
“Được, cho ngươi bốn phần.”
Dư Phi chưa kịp hớn hở…
“Sau đó ta làm thịt ngươi.”
Dư Phi ỉu xìu. Đánh không lại người ta thì tính sao bây giờ?
“Nói đi, cách gì. Chớ trêu ta, nếu thật sự hiệu quả, lợi lộc không thiếu phần ngươi.” Tam Đao nghe giọng chẳng hưng phấn là bao, không phải hắn không tin vào năng lực của Dư Phi, chỉ có điều… Khả thi ư?
Dư Phi thầm nghĩ, lúc này ai dám trêu ngươi chứ, chẳng phải tự đâm đầu tìm chết à?
“Ngươi còn nhớ chuyện ngươi nhờ ta tra xét tên mật thám Thư Xuân Sơn phái đến Lê gia không?” Gã cười tự mãn, “Ta tìm thấy hắn rồi.”
Tam Đao không tiếp lời, chờ gã nói xong.
“Nhưng ngươi biết nguyên nhân Thư Xuân Sơn phái ả đến dò thám Lê gia là gì không?”
Tam Đao nhìn gã.
“Không phải vì tiền tài, không phải vì tình báo, chỉ bởi bảo vật gia truyền của Thư gia.” Dư Phi không dám nhử Tam Đao nữa.
“Thứ bảo vật gia truyền kia công dụng ra sao?” Phản ứng của Tam Đao nhanh vô cùng, lập tức bật dậy.
Dư Phi không hé răng, dường như đang cân nhắc.
“Ta không tin dưới tay Dư đại trang chủ nhà ngươi lại có kẻ không chịu mở miệng.”
“Ta chưa tra khảo ả.”
Tam Đao liếc gã.
“Ả rất xinh đẹp, hơn nữa… còn đang mang thai.”
“Phụ thân đứa bé là ai?”
“Ngươi nói xem?”
“Lê đại thiếu gia.”
Dư Phi gật đầu.
“Ả cần điều kiện gì?”
“Đừng vội, ta vẫn chưa kể hết quá trình.”
Căn phòng chợt tối sầm. Dư Phi bĩu môi, “Ả muốn con mình nhận tổ quy tông, song không hy vọng quay về Lê gia, đồng thời cũng không thích trở lại Thư gia.”
“Vậy bảo vật gia truyền kia có tác dụng thế nào?”
Dư Phi nhắm mắt, thong thả phun ra tám chữ: “Báu vật trên đời, cải tử hồi sinh.”
“Thật à?” Tuy giọng Tam Đao vẫn rất bình thản, nhưng tay hắn đã siết lại thành quyền.
“Ta và ngươi đều biết lão già họ Thư lâm trọng bệnh, hà cớ chi một tên bệnh hoạn như lão lại muốn bảo vật của Lê gia về tay mình, thậm chí dùng nó như điều kiện chọn người kế thừa Thư gia? Để có nó, lão thậm chí không tiếc nhận lại đứa cháu mang dòng máu thổ dân mà lão hận nhất là ngươi?”
“…Thế nếu muốn biết thứ bảo vật ấy có hữu dụng như trong truyền thuyết hay không, ta chỉ việc đến xem lão già họ Thư, đúng không?”
Hả?
“Ngươi giúp ta trông nom Căn Tử ca của ta chốc lát, ta ra ngoài đi dạo.” Tam Đao cẩn thận buông Thủ Căn ra, đắp lại chăn ngay ngắn cho y.
“Ê, ngươi đừng làm ẩu! Ngươi muốn thất bại trong gang tấc? Dù xác thực thứ ấy đúng là bảo vật hiếm có, ngươi tính sao? Cứ thế trộm về? Chưa nhắc tới đôi cao thủ bảo vệ cho lão già họ Thư, ngươi tưởng động đến nó dễ dàng lắm à? Tỷ như nó thật sự đến được tay ngươi, ngươi không cần Thư gia nữa ư? Nè! THƯ TAM ĐAO…!”
Ngơ ngác nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng lại, môi Dư Phi giật giật, đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
“Ê, Hà Thủ Căn, ngươi bảo tên nhãi kia có phải rất khốn nạn không hử?”
Thủ Căn đương nhiên không thể trả lời gã.
“Ngươi có biết làm bằng hữu với hắn khó cỡ nào không? Ngươi phân xử công bằng giùm ta đi, chúng ta nói từ chuyện lần trước nhé.” Dư Phi càng nói càng kích động, dứt khoát kéo hẳn ghế đến trước giường Thủ Căn, khoa tay múa chân, nước miếng tung bay mà lên án thằng chết tiệt họ Thư, tên Tam Đao kia không phải là đàn ông.
Ánh đèn khẽ khàng nhảy nhót, bóng lửa chập chờn tạo thành những hoa văn kỳ quái trên mặt Thủ Căn, nhìn thoáng qua, tựa như khóe miệng hơi nhếch, vẽ nên một nụ cười nhẹ vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook