Biên Thành Phiến Mã
-
Quyển 2 - Chương 14
Hà Diệu Tổ bị đổ oan giết chết Cao lão nhị. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì gã tình cờ nghe thấy Cao lão nhị cùng Cao Lực gây gổ. Cao Lực muốn dựa vào Lê gia giành lấy vị trí bá chủ thành tây, Cao lão nhị lại bảo không thể phản bội Thư Xuân Sơn, người đã có ân với mình, vì vậy xảy ra tranh chấp.
Diệu Tổ định lợi dụng cơ hội kiếm chác, đánh liều chạy tới quán rượu tìm Cao lão nhị, uy hiếp rằng nếu không chịu dùng tiền bịt miệng, gã sẽ cáo mật Thư gia chuyện Cao Lực muốn dẫn sói vào nhà.
Cao lão nhị đương nhiên không để một tên tép riu uy hiếp, lập tức sai người đuổi gã ra ngoài.
Nào ngờ hôm sau Cao lão nhị lại chết, còn gã trở thành hung thủ giết người.
“Ngươi ngốc lắm!” Tam Đao giễu cợt, “Cao lão nhị là hạng ngươi uy hiếp nổi ư? Hắn không giết ngươi diệt khẩu là mạng ngươi lớn.”
Diệu Tổ cúi đầu, không dám mở miệng.
“Diệu Tổ, ca hỏi đệ, người tối hôm nọ ở thành tây có phải là đệ không?” Thủ Căn nói ra nghi vấn lâu ngày trong lòng.
Diệu Tổ gật đầu, “Đại Đầu vạch ra một con đường thoát cho đệ, bảo đệ đi tìm trưởng tử Thư Xuân Sơn của Thư gia thay mình làm chủ. Hôm ấy hắn tới nói đệ biết Thư đại thiếu gia đang bàn chuyện với người khác ở thanh lâu thành tây, vì vậy đệ đến thử vận may.”
Diệu Tổ trộm liếc Đao ca, thấy sắc mặt hắn không tốt bèn cúi đầu thấp hơn.
Thư Xuân Sơn? Lần thứ hai nghe được tên này, Thủ Căn vô thức sờ nhẹ vạt áo. Chỗ gồ trước ngực đã nhắc nhở y, chẳng bao lâu sau y sẽ phải gặp mặt vị Thư đại thiếu gia nọ.
“Thế sao khi ca gọi đệ đệ lại mặc kệ?”
“Bởi vì… Bởi vì đệ phát hiện người của Cao gia và Lê gia đều đang tìm đệ, hình như chúng biết đệ muốn tìm Thư đại thiếu gia. Đệ sợ họ phát giác, càng sợ liên lụy ca nên không dám trả lời, nhưng đệ quanh quẩn trong thành tây hết hai ngày vẫn không gặp Thư đại thiếu gia. Sau đó đệ vì lo bị lũ Cao gia tìm thấy mới trốn vào lâm trường.”
“Đệ định đến thẳng Thư gia tìm hắn?”
“Dạ.”
“Vậy sao đệ…” Vẫn còn lẩn quẩn tại đây?
Thủ Căn còn chưa hỏi xong, em trai đã biết y muốn hỏi chuyện gì, gã trả lời: “Đệ vốn không dám tiếp cận Thư gia, Cao gia luôn theo dõi vùng này rất gắt gao. Không còn cách nào khác, đệ đành xin Đại Đầu để mắt hộ, chuẩn bị thừa dịp Cao gia sơ hở để đến tìm Thư đại thiếu gia.”
Đại Đầu… Tim Thủ Căn thắt lại. Thì ra Đại Đầu vì đệ y mà tử nạn. Giờ thì y đã hiểu lý do Cao gia giết chết Đại Đầu. Chúng nghi ngờ Đại Đâu biết rõ nơi ẩn nấp của Diệu Tổ nên mới nghiêm hình bức cung. Song hiện tại Diệu Tổ có thể toàn mạng ngồi đây, chứng minh…
“Đại Đầu!” Trong lòng Thủ Căn đau xót vô cùng, hận sao bản thân không thể lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn gã.
“Đại ca?”
“Đi, ca dẫn đệ tới gặp Đại Đầu.” Dứt lời, Thủ Căn liền đứng lên.
Tạm không nhắc đến việc sau khi Diệu Tổ nhìn thấy thi thể đã hối hận và tự trách thế nào.
Tam Đao dẫn hai người quay lại lâm trường. Hắn dặn dò Diệu Tổ trốn tạm trong rừng, không được lộ diện, còn hắn sẽ tìm người đến an bày thỏa đáng cho gã.
“Đợi chút, việc Diệu Tổ ngươi tính sao?” Thủ Căn biết Tam Đao nhiều mưu mẹo nhưng vẫn muốn hỏi rõ trước, y không thích cảm giác mù tịt mọi chuyện.
“Ta phái người điều tra Cao Lực, đợi tra ra chân tướng mới để Diệu Tổ về nhà.” Tam Đao ngắn gọn giải thích.
“Người của Cao gia có tìm thấy nó không?”
Tam Đao khoanh tay nhìn Thủ Căn, “Căn Tử ca, ca chẳng nghĩ xem ta là ai. Người ta muốn che chở thì kẻ nào dám đụng đến chứ?”
“Xì! Mạnh miệng nhỉ!” Thủ Căn phì cười.
Nghe Đao ca đồng ý bảo vệ mình, Diệu Tổ mừng rỡ ra mặt, vội vã nói: “Đại ca, có Đao ca che chở đệ chắc chắn không sao.”
“Hy vọng được như thế.”
Tam Đao tức gần chết, thầm nhủ, chỉ Hà Thủ Căn nhà ca mới dám xem thường ta!
An bày cho Diệu Tổ xong xuôi, hai người bắt đầu gấp gáp xuống núi. Do nóng lòng muốn báo tin của Diệu Tổ với gia đình, Thủ Căn vội vội vàng vàng suốt dọc đường, chẳng nghỉ ngơi bao nhiêu.
Lo lắng cho chân cẳng ai kia, nhưng lại chào thua trước sự quật cường của y, Đao ca bất đắc dĩ đành chiều theo lộ trình đặt ra. Gặp những đoạn khó đi, Tam Đao nhất quyết đòi cõng y qua.
Chập tối hôm nay, hai người về tới vùng lân cận lâm trường số bốn, Tam Đao tìm nhà trọ quen thuộc nghỉ chân.
“Ban nãy…”
“Ban nãy thế nào?”
Thủ Căn im lặng, ban nãy dường như y thoáng thấy tên quái nhân cáo mật tin tức về Tam Đao đêm nọ, nhưng không dám khẳng định, từ y phục, y đoán gã là công tử thế gia, song mặt mũi thật sự giống lắm.
Dõi theo bóng lưng bận bịu của Tam Đao, y tự nhủ chắc mình nhìn nhầm. Nếu đúng là quái nhân kia, bằng vào sự quen biết của hai người, tại sao gặp mặt lại không chào nhau một tiếng?
“Căn Tử, trời càng ngày càng lạnh, ca khoác chiếc áo này vào đi. Ta nhờ người may gấp, ca thử xem vừa không?” Lúc vào khách điếm, chưởng quỹ giao bao quần áo đến tay Tam Đao, hắn lập tức lấy ra một chiếc áo da ném cho Thủ Căn.
Thủ Căn chụp lấy. “Đây là?”
“Áo da dê. Đừng lóa mắt nhé. Vốn định dùng da cáo cơ, nhưng sợ ca không nỡ mặc nên đành may bằng da dê.” Tam Đao trải sẵn chăn bông, đặt hai chiếc gối đầu cạnh nhau, sắp xếp vô cùng ngay ngắn.
Khà khà, đã mấy ngày không thân mật với Căn Tử ca của hắn, tối nay… Khà khà!
“Không cần, áo bông của ta rất dày, xem ngươi kìa, rét căm căm mà cứ ăn vận hở hang, dù ngươi không lạnh, ta nhìn cũng lạnh thay. Ngươi dùng làm áo chẽn cũng được.” Thủ Căn sờ đám lông dê nham nhám, nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Xì, khách sáo làm gì, có phúc không biết hưởng. Ta ăn mặc hở hang vì ta không lạnh, còn chiếc áo bông cũ rích của ca ư, cho ta lót mông ta còn ngại cứng gần chết.”
“Phải phải phải, ta không biết hưởng phúc, ta biết tiểu tử nhà ngươi hiếu thuận, nhưng đại gia ta trời sinh bần cùng, nếu cả gan hưởng thứ phúc đức không xứng được hưởng, nhỡ Diêm vương chướng mắt bèn giảm mất tuổi thọ của ta thì sao.” Thủ Căn hớn hở cười đùa.
“…Ca dám nói tiếp thì cẩn thận ta xử ca.” Tam Đao lườm Thủ Căn, thổi thổi nắm tay.
“Dám xử ta? Gan ngươi không nhỏ.” Thủ Căn cười hì hì, dùng cây gậy bên cạnh chọt mạnh vào mông hắn.
“Ca…”
“Hửm?”
Tam Đao sà vào ngực Thủ Căn, dán chặt thành hình chữ “Đại”. Thủ Căn nhắm mắt, mệt đến nỗi không còn sức đẩy hắn ra.
“Ca, ta nói với ca hồi bé ta làm sao sống sót chưa nhỉ?”
Tam Đao tách ngón tay Thủ Căn ra, luồn tay mình vào rồi khép lại.
Hai bàn tay nắm chặt nhau, không xa không rời.
Thủ Căn dịu dàng siết lấy bàn tay thô ráp của ai kia.
Tam Đao đáp trả, thì thầm bên tai y: “Ta hút máu mẹ để sống sót, lão già kia nói với ta, lúc lão nhìn thấy ta, ta đang nằm trong lòng mẹ mình, miệng ngậm chặt nhũ đầu của bà, song bà đã qua đời. Thân thể bà khô quắt, dường như chẳng còn bao nhiêu máu.
Lão già bảo mạng ta lớn, khắc chết người khác nên không cho ta ở cạnh. Lão quẳng ta vào hố vứt xác, một lòng đợi đến ngày ta chết. Lão nói mình vẫn chưa có thi thể của trẻ con. Hai ngày sau, lão đến xem kết quả thì phát hiện ta vẫn còn sống. Lão vừa giật mình vừa thích thú, cho nên giữ ta lại.”
Ngón tay Thủ Căn khẽ nhúc nhích. Tam Đao nâng tay y đặt nhẹ lên môi.
“Lão cho ta uống sữa sói, uống máu động vật. Chẳng bao lâu, lão nhận ra ta bắt đầu có thể bò đi tìm cây cỏ để ăn. Thứ gì ta cũng từng ăn. Rễ cây, giun đất, chuột con, hễ bỏ được vào miệng ta đều thử qua.”
Tam Đao cười tự giễu.
“Khi biết đi, những thứ ta được ăn càng nhiều hơn. Mấy lần ăn đến suýt chết, may sao ta chống chọi nổi. Sau này, lão già tìm thấy bí kiếp Cửu tử thần công trên mình người chết, không biết thật giả bèn bắt ta luyện thử. Cũng vì thế mà lão dạy ta đọc chữ. Ta không hận lão, song không ưa mấy. Mãi đến khi lên mười một, ta vẫn chưa biết mùi vị được người khác ẵm bồng, có lẽ ngoài mẹ ta, nhưng ta chẳng nhớ nổi vòng tay của bà nữa.
Về sau, vào một hôm trời đổ tuyết lớn, ta đánh ca bị thương, cướp mất lương thực của ca, kết quả ca lại cứu ta. Trước đó ta từng trộm thức ăn của không ít người, bấy giờ không có công phu phòng thân, trộm không được thì ăn đòn, trộm được cũng bị đuổi theo đánh chửi. Có vài lần chỉ vì chút thức ăn mà bị đập suýt chết. Thế nhưng hôm đó, ta rõ ràng đánh ca vỡ đầu chảy máu, nhưng chẳng những không trách ta, ca còn cứu mạng ta, bồng đứa bé yếu đến kiệt sức là ta về nhà. Ta nghĩ đến chết ta cũng không quên vòng tay ca ngày ấy. Nó ấm áp biết bao… Khiến ta yên tâm biết bao…”
Tam Đao im lặng rất lâu, lâu đến mức Thủ Căn tưởng hắn đã nói xong.
“Ca, sau khi quen ca, ta mới cảm giác mình là con người. Ta cướp đồ của người khác, ca biết sẽ mắng ta, đôi khi còn dùng chổi đánh mông ta; Ta trộm quần áo của người khác, ca rượt theo ta cả nửa vòng thành, cuối cùng xé cả tấm chăn của mình, tấm chăn mà ca định dùng may y phục cho ta. Ta đói bụng, phải đi nhặt lá gói thức ăn người khác ném ra nhai đỡ đói, ca vừa bắt gặp liền nhịn hẳn nửa phần cơm cho ta. Lúc đó ta rất hy vọng ca là anh trai ta. Ta còn hết lần này đến lần khác không biết suy xét, chẳng những cho rằng thức ăn ca cho ta quá ít, mà khi thấy ca dẫn hai đệ đệ đi chơi, ta còn hận chúng gần chết. Ta hận chúng không chết ngay tức khắc, như vậy ca mới thương mỗi mình ta.”
“…Ngươi ác thật, hai em ta mà có việc gì thì ta tính hết lên đầu ngươi.”
Tam Đao cắn y một miếng. Thủ Căn bị cắn đến oai oái kêu la.
Tam Đao ôm cổ Thủ Căn, vùi mặt thật sâu vào lòng y.
Lồng ngực Thủ Căn chợt thấy ẩm ướt. Y duỗi tay ôm lấy Tam Đao, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.
Ôi, người này xưa nay chưa từng che đậy tình cảm của mình trước mặt y. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.
Thật ra, Thủ Căn biết rất rõ Tam Đao sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Chỉ có những lúc ở bên y, tên đại lưu manh nam tính ngời ngời, mạnh mẽ táo bạo kia mới khóc lóc ỏm tỏi như trẻ con, bộc lộ toàn bộ nhược điểm, thậm chí tùy y đánh mắng.
Một Tam Đao thế này, bảo y làm sao vứt bỏ, làm sao không quan tâm đây.
“Ê, ngươi có thù với Thư gia phải không?” Thủ Căn vuốt đầu hắn.
Tam Đao không hé răng nửa lời.
“Làm việc nhớ cẩn thận. Bản lĩnh tới đâu vẫn cần đề phòng tiểu nhân ám hại.”
Tam Đao rúc vào lòng Thủ Căn, mặc y lải nhải dặn dò bên tai, mặc y vô thức nhéo nghịch tai mình, cứ úp sấp thật sát, cố gắng nghe tiếng tim đập từ ngực truyền ra.
Một hồi, lại một hồi.
Bình tĩnh, lại an tường.
Căn Tử, sẽ có ngày ta kể hết với ca toàn bộ chuyện của ta.
Đêm khuya, đợi người bên cạnh say giấc nồng, Tam Đao rón rén nhổm dậy, lặng lẽ ra ngoài.
Khác với khu vực trung tâm phòng ăn vắng lặng, mé tường phía đông đang ngồi sẵn hai người. Trên bàn đặt hai ngọn nến, ánh lửa yếu ớt bập bùng, nhá nhem hắt lên gương mặt của họ, từ xa nhìn lại quả thật hơi đáng sợ. Hoặc giả sắc mặt cả hai vốn cũng chẳng mấy tươi tắn?
Thoáng thấy Tam Đao khoác áo đi tới, nam tử quần áo thùng thình nuốt nhanh một ngụm rượu lớn.
“Xoảng!” Chén rượu bị bóp nát.
Vài đạo bóng đen bay ra. Tam Đao phất tay, lạch cạch mấy tiếng, tất cả mảnh vỡ đều ghim vào cột nhà phòng ăn.
“Nửa đêm nửa hôm các ngươi không ngủ, quanh quẩn trước cửa phòng chỉ để gọi ta ra rồi đập chén vào mặt ta à? Bàn Tử, nếu tay ngươi ngứa thì ta chặt ngay giùm ngươi.” Tam Đao tiện tay vớ đại cái ghế, đặt mông ngồi cạnh hai người.
Gương mặt trắng hồng của Thạch Thừa Phong khó coi dị thường, gã lại ngẩng đầu hớp thêm một ngụm rượu lớn.
“Dư Phi, hắn sao thế? Bị đàn bà đạp xuống giường? Hay bị tên ong bướm nào đè hả?”
Dư Phi cười khổ, làu bàu nói: “Ta thấy dù hắn có bị ba tên ong bướm cũng đè cho cũng không tức giận đến vậy.”
Màn kịch từ từ vén ra, Tam Đao mỉm cười, không hỏi thêm nhiều. Không biết từ đâu lôi ra thanh đao mũi nhọn dài chừng nửa thước, hắn bắt đầu gọt móng tay.
Nhịn hoài nhịn mãi, cuối cùng Dư Phi chẳng nhịn nổi nữa, “Ta luôn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi mang bao nhiêu thanh đao trên người? Mấy loại này ngươi nhét vào đâu?”
Tam Đao cười bí hiểm, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
“Ta nhớ hồi mới hành tẩu giang hồ ngươi vác theo một thanh đao rất lớn. Nó đâu ấy nhỉ?”
“Cầm rồi.”
“Cầm rồi?”
“Ừm.”
“Ngươi đem vũ khí của mình đi cầm?”
“Hết tiền, nhưng vẫn cần ăn cơm.”
Nghe xong, Dư Phi suy ngẫm nửa ngày mới gật gù, “Cũng đúng. Đây là khác biệt giữa hắc đạo và bạch đạo.”
“Ta còn từng chiếm núi làm vua.”
Dư Phi cứng họng.
“Vô sỉ!” Thạch Thừa Phong đột nhiên vỗ bàn rống lên.
Dư Phi lại càng hoảng sợ. Tam Đao cả mí mắt cũng chẳng chớp.
“Khụ, Thừa Phong, có gì từ từ nói, thật ra ta thấy…”
“Huynh thấy cái gì? Huynh thấy đàn ông ở cùng với đàn ông rất bình thường? Huynh không thấy bọn họ buồn nôn lắm ư?” Tâm tình Thạch Thừa Phong trở nên kích động, vẻ mặt chán ghét.
“Huynh nghe rồi đấy, ban nãy huynh cũng nghe rồi đấy, bọn họ, bọn họ…”
Dư Phi thở dài, nếu chẳng phải chính tai nghe thấy những chuyện không nên nghe, biết đâu cơn giận của gã cũng không lớn đến thế.
Dù sao nghe người khác kể là một chuyện, tự mình nghe thấy lại là chuyện khác. Hơn nữa… Tiếng động kia thật sự không nhỏ.
Trong đầu tự động vẽ ra viễn cảnh gã thợ mộc nước da ngăm đen cùng Tam Đao bạn mình quấn lấy nhau, ghép vào âm thanh hai người… Dư Phi cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Hai nam nhân, ừm, quá kỳ cục, hơn nữa nghĩ sao vẫn thấy khó chịu. Mình còn như vậy, huống chi là Thạch thiếu bảo chủ luôn tuân theo đạo Khổng Mạnh, hơn nữa thường vì dung mạo xinh đẹp dị thường mà chịu sự quấy rối không chỉ từ người khác phái. Gã khó tiếp nhận là điều hiển nhiên.
“Các ngươi chạy vào rừng tìm ta vì chuyện này?” Cuối cùng, Tam Đao đành mở miệng.
“Đương nhiên không phải. Việc lần trước đã có chút đầu…”
“Thư Tam Đao! Tại hạ là bạn chí cốt của huynh, rõ ràng biết huynh trời sinh cuồng tính, nhưng tại hạ luôn cho rằng huynh là đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa. Mặc dù trước đây huynh chẳng những không giúp tổ mẫu tại hạ mà còn ra mặt thay kẻ thù của bà, tại hạ vẫn kính phục huynh chính nghĩa, giúp lý không giúp tình, cũng biết ơn huynh đã thu xếp thỏa đáng ân oán lâu nay giữa hai lão nhân gia. Tại hạ xưa nay chỉ cảm kích, nể trọng huynh, chẳng bao giờ bất mãn điểm gì. Song nào ngờ… Nào ngờ hôm nay huynh lại ra chuyện đồi phong bại tục như vậy! Huynh biết cái gọi là luân thường đạo lý không?”
Ánh đao lóe lên, thanh đao nhỏ trên tay Tam Đao biến mất.
Tam Đao nhìn Dư Phi, Dư Phi gượng cười, “À ừ… Ta không ngờ Thừa Phong sẽ tức giận đến thế, ta chỉ muốn tìm người tâm sự thôi mà.”
“Dư Phi, lẽ nào huynh có thể tiếp nhận loại chuyện này?” Ánh mắt Thạch Thừa Phong toát ra vẻ không dám tin.
“Khụ, ừ thì… Đương nhiên không thể, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì? Đó là trái ngược luân thường, nhơ nhớp bẩn thỉu đến nỗi chỉ mỗi tà ma ngoại đao mới không kiêng kị. Tam Đao, huynh sao dám làm ra chuyện ấy?” Thạch Thừa Phong vô cùng đau đớn, hung hăng nện bàn.
Tam Đao miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười, hai chân gác lên bàn. “Ta bảo nè, hai vị. Lão tử đè đàn ông hay đè đàn bà là việc riêng của lão tử. Ta đâu có ngủ với hai vị, hai vị kích động làm chi?”
“THƯ TAM ĐAO!” Thạch Thừa Phong phát hỏa. Dư Phi than nhẹ, giơ tay khuyên ngăn.
“Uổng cho muội tử tại hạ nặng tình với huynh, uổng cho con gái Lý đại hiệp Hạnh Lâm Tiên Tử không màng tính mạng vì huynh đi cầu thánh dược trị thương, huynh lại dám dính vào những việc đáng phỉ nhổ kia, huynh, huynh làm sao xứng đáng với họ, làm sao xứng đáng với anh em của huynh, huynh xem đám bằng hữu bọn tại hạ là thứ gì?”
Tam Đao cười lạnh, “Thạch Bàn Tử, đàn bà muốn gả cho ta trên đời rất nhiều, lẽ nào ngươi bảo ta phải lấy về tất? Đừng gộp chung mọi chuyện để nói. Nợ tình của Lý Tiểu Hà ta sẽ trả. Đám người Vương Thắng sẵn lòng giúp ta, đương nhiên ta không bạc đãi bọn họ. Về phần các người, lão tử lên giường với ai liên quan cái rắm gì đến hai vị!”
“Huynh, huynh!”
“Thôi thôi, hai người các ngươi bình tĩnh chút đi, từ từ nói. Thật là, Thừa Phong, nóng nảy quá mức thì ích lợi chi đâu? Tam Đao chẳng bảo sẽ sống cùng tên thợ mộc nọ cả đời. Tam Đao của chúng ta là hạng nào chứ, mặt mũi hắn chắc đã xấp xỉ ba mươi, lại còn thọt chân, da dẻ đen đủi. Biết đâu Tam Đao chỉ nhất thời cao hứng, chơi xong… Ối!” Dư Phi ôm mũi, cả người gập xuống. Phản ứng của gã khá nhanh, hốt hoảng tránh đòn nhưng vẫn lãnh đủ nắm đấm mạnh mẽ của ai kia.
Đầu tiên là cơn đau chí mạng, sau đó nước mắt còn chưa kịp chảy thì máu mũi tranh phần ra trước. “Thư Tam Đao ngươi…” Mấy chữ tiếp theo mập mờ không rõ, Dư Phi cảm thấy mình thật oan mạng. Cơ mà sao thằng lưu manh đáng chết cứ nhè mũi gã mà đánh thế này!
“Thư Tam Đao, huynh…!” Thạch Thừa Phong không ngờ Tam Đao sẽ ra tay, gã đập bàn bật dậy.
“Ta thế nào? Các ngươi nói lão tử ra sao cũng được, lão tử xem như các ngươi đang đánh rắm. Nhưng các ngươi đừng hòng nói động đến y. Một. Chữ. Cũng. Không.”
Sắc mặt Tam Đao bắt đầu khó chịu.
“Chẳng lẽ huynh không biết Dư Phi muốn đỡ lời hộ huynh, thế mà huynh còn ra tay đánh hắn?!”
“Lão tử không dùng đao chém hắn đã là quá nể tình.”
Thạch Thừa Phong thật sự sắp điên lên. “Ngươi! Ngươi! Hay! Hay lắm! Thư Tam Đao! Thì ra trong mắt ngươi, đám bạn bè luôn lo nghĩ cho ngươi chẳng bằng một tên không biết xấu hổ…”
“Thạch Bàn Tử, nếu ngươi ngại thịt nhiều, lão tử thái bớt hộ ngươi.” Dù thanh âm Tam Đao không cao nhưng sát khí đã tỏa ra.
Bị chọc tức suýt ngất, Thạch Thừa Phong vung quyền!
Dư Phi chặn gã lại, “Bàn Tử, ngươi bình tĩnh lại cho ta! Ngươi không thấy ngươi quá kích động rồi sao? Ngươi nghĩ xem, giả sử bây giờ Tam Đao lên giường với đàn bà, ngươi có giận đến vậy hay không? Hà tất vì chuyện cỏn con mà mất đi tình bạn bấy lâu.”
Thạch Thừa Phong định mở mồm thì Dư Phi đã kịp thời ngăn lại. Dư đại trang chủ đáng thương vừa dùng khăn tay lau mũi vừa khụt khịt: “Còn ngươi nữa, Thư Tam Đao. Ngươi tỉnh táo một chút giùm ta! Bên nào trọng bên nào khinh ngươi tự biết, ta không tin ngươi định sống trọn đời bên tên thọt nọ, cớ gì phải khiến cho chúng ta không thoải mái vì một người không quan trọng. Nỡ lòng vì hắn đánh vào mũi bản trang chủ, ngươi nhớ đấy.”
“Không quan trọng?” Khóe miệng Tam Đao nhếch lên thành nụ cười sâu xa khó tả, “Dư Phi, Thạch Thừa Phong, ta tối nay nói rõ cho các ngươi hay: Không sai, các ngươi là bạn ta, vì các ngươi, ta có thể không tiếc mạng mình. Nhưng vì y, lão tử dám chém các ngươi vài đao, cho nên đừng đụng chạm đến y, hiểu chưa?”
Sửng sốt, hai người Dư, Thạch không thốt nên lời.
“Rầm!” Thạch Thừa Phong đá ghế, phất áo bỏ đi.
Dư Phi xoa mũi, đưa mắt nhìn Tam Đao, trong mắt tràn ngập kinh ngạc lẫn kính phục.
Từ nhỏ, gã luôn được dạy dỗ phải tuân thủ quy tắc, chèn ép bản tính hoạt bát trời sinh của mình, hôm nay ngồi lên ngôi vị trang chủ, gã càng không thể làm theo ý mình. Bởi vậy gã mới dễ dàng bị một Thư Tam Đao liều lĩnh thu hút, hiện tại thấy hắn cả gan mặc kệ thói đời, gã cũng chẳng mấy phản cảm.
Thở dài não ruột, Dư Phi không hề nói năng, dù gì gã vẫn chẳng hy vọng người bạn chí cốt lao vào con đường đoạn tử tuyệt tôn.
“Ngươi suy nghĩ kỹ nhé, đừng để vì bốc đồng nhất thời mà không đếm xỉa mọi thứ. Ngươi tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu thời gian sắp xếp tới ngày nay, mọi chuyện trước mắt đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, chẳng lẽ vì người kia, ngươi muốn náo loạn đến mức chúng bạn xa lánh? Thậm chí thất bại trong gang tất?”
Suy đi ngẫm lại, dường như thấy vẫn chưa đủ, gã đệm thêm một câu: “Huống hồ dù ngươi không nghĩ cho mình cũng phải lo nghĩ hộ hắn, thợ mộc nọ… không giống loại ấy.”
Dư Phi rời đi, để lại một mình Tam Đao ngồi tại phòng ăn.
Tảng sáng hôm sau, theo thói quen, Thủ Căn dậy rất sớm, nhưng chẳng thấy Tam Đao đâu cả.
Đồng hành cùng hắn bấy lâu, Thủ Căn đoán rằng hắn đang luyện công bên ngoài.
Tục ngữ nói đúng, quyền không rời tay, khúc không rời miệng (chỉ những người siêng năng theo nghề võ hoặc xướng ca), một ngày không luyện, thua sút ba năm. Tuy dáng vẻ Tam Đao lười nhác, nhưng thật ra hắn rất cần mẫn, bất luận nội ngoại công mỗi ngày đều luyện ít nhất một lần.
Tất cả vẫn như trước kia.
Nhìn bộ quần áo xếp gọn gàng bên đầu giường, Thủ Căn tủm tỉm cười, ôi, gã đàn ông bề ngoài thô lỗ, nội tâm tế nhị của y…
Thân là con trưởng trong gia đình, Thủ Căn xem việc săn sóc người nhà là hiển nhiên, không ngờ hiện tại lại được người ta quan tâm.
Cảm giác này thật tốt. Rất ấm áp, khiến người khác không kìm nổi nụ cười.
Khuỷu tay chống xuống giường, Thủ Căn vén chăn ngồi dậy. Đột nhiên, y cứng đờ.
Chân y…
Nhích, lại nhích, không đau lắm.
Rõ ràng chẳng phải quá đau, nhưng Thủ Căn càng căng thẳng. Dường như trong thân thể có thứ gì đang nói với y: Đến, lại đến nữa.
Thủ Căn nhìn chằm chằm vào chân phải của mình mà lạnh cả người.
Chân phải của y hơi gầy hơn chân trái, đặc biệt từ gối trở xuống ốm yếu hẳn ra. Chỗ gãy năm xưa không để lại dấu vết gì trên da, nếu nhìn riêng từng chân, đoán rằng không ai có thể nhận thấy điều bất thường. Nói trắng ra là một cái giò rất chi phổ thông của đàn ông mà thôi.
Không hiểu sao Tam Đao có thể nảy lên dục vọng với thân thể như vậy, chân cẳng như vậy, cư nhiên sung sướng hôn hít từ đầu đến bàn chân, rồi lại từ bàn chân gặm nhắm lên đầu. Nếu là y, chắc chắn y hôn không nổi. Khóe miệng Thủ Căn khẽ nhoẻn, tự cười nhạo suy nghĩ của chính mình.
Từng sợi, từng sợi mạch máu nổi lên, phình dần, phình dần, trông cứ như chân ông lão, gân xanh cuồn cuộn cùng mạch máu dày đặc xoắn hết vào nhau.
Đau quá, đau vô cùng.
Đau đến nỗi Thủ Căn phải cắn chặt răng, tránh bật ra tiếng kêu oai oái.
Những tưởng cố nhịn cũng phải qua khỏi, những tưởng tra tấn cũng phải kết thúc.
Thủ Căn nằm sóng soài trên giường, kéo chăn quấn chặt tấm thân lõa lồ, tay siết lấy chân phải, cắn răng chịu đựng…
Đợi Tam Đao bước vào, Thủ Căn đã mặc xong quần áo, đến cả hàng lý cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Thủ Căn không ngờ có ngày tình huống chân mình lại tệ hại như vậy, tựa như không ngờ sau khi trở về, miệng lưỡi toàn thành đều đang nhắm vào hai người.
Diệu Tổ định lợi dụng cơ hội kiếm chác, đánh liều chạy tới quán rượu tìm Cao lão nhị, uy hiếp rằng nếu không chịu dùng tiền bịt miệng, gã sẽ cáo mật Thư gia chuyện Cao Lực muốn dẫn sói vào nhà.
Cao lão nhị đương nhiên không để một tên tép riu uy hiếp, lập tức sai người đuổi gã ra ngoài.
Nào ngờ hôm sau Cao lão nhị lại chết, còn gã trở thành hung thủ giết người.
“Ngươi ngốc lắm!” Tam Đao giễu cợt, “Cao lão nhị là hạng ngươi uy hiếp nổi ư? Hắn không giết ngươi diệt khẩu là mạng ngươi lớn.”
Diệu Tổ cúi đầu, không dám mở miệng.
“Diệu Tổ, ca hỏi đệ, người tối hôm nọ ở thành tây có phải là đệ không?” Thủ Căn nói ra nghi vấn lâu ngày trong lòng.
Diệu Tổ gật đầu, “Đại Đầu vạch ra một con đường thoát cho đệ, bảo đệ đi tìm trưởng tử Thư Xuân Sơn của Thư gia thay mình làm chủ. Hôm ấy hắn tới nói đệ biết Thư đại thiếu gia đang bàn chuyện với người khác ở thanh lâu thành tây, vì vậy đệ đến thử vận may.”
Diệu Tổ trộm liếc Đao ca, thấy sắc mặt hắn không tốt bèn cúi đầu thấp hơn.
Thư Xuân Sơn? Lần thứ hai nghe được tên này, Thủ Căn vô thức sờ nhẹ vạt áo. Chỗ gồ trước ngực đã nhắc nhở y, chẳng bao lâu sau y sẽ phải gặp mặt vị Thư đại thiếu gia nọ.
“Thế sao khi ca gọi đệ đệ lại mặc kệ?”
“Bởi vì… Bởi vì đệ phát hiện người của Cao gia và Lê gia đều đang tìm đệ, hình như chúng biết đệ muốn tìm Thư đại thiếu gia. Đệ sợ họ phát giác, càng sợ liên lụy ca nên không dám trả lời, nhưng đệ quanh quẩn trong thành tây hết hai ngày vẫn không gặp Thư đại thiếu gia. Sau đó đệ vì lo bị lũ Cao gia tìm thấy mới trốn vào lâm trường.”
“Đệ định đến thẳng Thư gia tìm hắn?”
“Dạ.”
“Vậy sao đệ…” Vẫn còn lẩn quẩn tại đây?
Thủ Căn còn chưa hỏi xong, em trai đã biết y muốn hỏi chuyện gì, gã trả lời: “Đệ vốn không dám tiếp cận Thư gia, Cao gia luôn theo dõi vùng này rất gắt gao. Không còn cách nào khác, đệ đành xin Đại Đầu để mắt hộ, chuẩn bị thừa dịp Cao gia sơ hở để đến tìm Thư đại thiếu gia.”
Đại Đầu… Tim Thủ Căn thắt lại. Thì ra Đại Đầu vì đệ y mà tử nạn. Giờ thì y đã hiểu lý do Cao gia giết chết Đại Đầu. Chúng nghi ngờ Đại Đâu biết rõ nơi ẩn nấp của Diệu Tổ nên mới nghiêm hình bức cung. Song hiện tại Diệu Tổ có thể toàn mạng ngồi đây, chứng minh…
“Đại Đầu!” Trong lòng Thủ Căn đau xót vô cùng, hận sao bản thân không thể lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn gã.
“Đại ca?”
“Đi, ca dẫn đệ tới gặp Đại Đầu.” Dứt lời, Thủ Căn liền đứng lên.
Tạm không nhắc đến việc sau khi Diệu Tổ nhìn thấy thi thể đã hối hận và tự trách thế nào.
Tam Đao dẫn hai người quay lại lâm trường. Hắn dặn dò Diệu Tổ trốn tạm trong rừng, không được lộ diện, còn hắn sẽ tìm người đến an bày thỏa đáng cho gã.
“Đợi chút, việc Diệu Tổ ngươi tính sao?” Thủ Căn biết Tam Đao nhiều mưu mẹo nhưng vẫn muốn hỏi rõ trước, y không thích cảm giác mù tịt mọi chuyện.
“Ta phái người điều tra Cao Lực, đợi tra ra chân tướng mới để Diệu Tổ về nhà.” Tam Đao ngắn gọn giải thích.
“Người của Cao gia có tìm thấy nó không?”
Tam Đao khoanh tay nhìn Thủ Căn, “Căn Tử ca, ca chẳng nghĩ xem ta là ai. Người ta muốn che chở thì kẻ nào dám đụng đến chứ?”
“Xì! Mạnh miệng nhỉ!” Thủ Căn phì cười.
Nghe Đao ca đồng ý bảo vệ mình, Diệu Tổ mừng rỡ ra mặt, vội vã nói: “Đại ca, có Đao ca che chở đệ chắc chắn không sao.”
“Hy vọng được như thế.”
Tam Đao tức gần chết, thầm nhủ, chỉ Hà Thủ Căn nhà ca mới dám xem thường ta!
An bày cho Diệu Tổ xong xuôi, hai người bắt đầu gấp gáp xuống núi. Do nóng lòng muốn báo tin của Diệu Tổ với gia đình, Thủ Căn vội vội vàng vàng suốt dọc đường, chẳng nghỉ ngơi bao nhiêu.
Lo lắng cho chân cẳng ai kia, nhưng lại chào thua trước sự quật cường của y, Đao ca bất đắc dĩ đành chiều theo lộ trình đặt ra. Gặp những đoạn khó đi, Tam Đao nhất quyết đòi cõng y qua.
Chập tối hôm nay, hai người về tới vùng lân cận lâm trường số bốn, Tam Đao tìm nhà trọ quen thuộc nghỉ chân.
“Ban nãy…”
“Ban nãy thế nào?”
Thủ Căn im lặng, ban nãy dường như y thoáng thấy tên quái nhân cáo mật tin tức về Tam Đao đêm nọ, nhưng không dám khẳng định, từ y phục, y đoán gã là công tử thế gia, song mặt mũi thật sự giống lắm.
Dõi theo bóng lưng bận bịu của Tam Đao, y tự nhủ chắc mình nhìn nhầm. Nếu đúng là quái nhân kia, bằng vào sự quen biết của hai người, tại sao gặp mặt lại không chào nhau một tiếng?
“Căn Tử, trời càng ngày càng lạnh, ca khoác chiếc áo này vào đi. Ta nhờ người may gấp, ca thử xem vừa không?” Lúc vào khách điếm, chưởng quỹ giao bao quần áo đến tay Tam Đao, hắn lập tức lấy ra một chiếc áo da ném cho Thủ Căn.
Thủ Căn chụp lấy. “Đây là?”
“Áo da dê. Đừng lóa mắt nhé. Vốn định dùng da cáo cơ, nhưng sợ ca không nỡ mặc nên đành may bằng da dê.” Tam Đao trải sẵn chăn bông, đặt hai chiếc gối đầu cạnh nhau, sắp xếp vô cùng ngay ngắn.
Khà khà, đã mấy ngày không thân mật với Căn Tử ca của hắn, tối nay… Khà khà!
“Không cần, áo bông của ta rất dày, xem ngươi kìa, rét căm căm mà cứ ăn vận hở hang, dù ngươi không lạnh, ta nhìn cũng lạnh thay. Ngươi dùng làm áo chẽn cũng được.” Thủ Căn sờ đám lông dê nham nhám, nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Xì, khách sáo làm gì, có phúc không biết hưởng. Ta ăn mặc hở hang vì ta không lạnh, còn chiếc áo bông cũ rích của ca ư, cho ta lót mông ta còn ngại cứng gần chết.”
“Phải phải phải, ta không biết hưởng phúc, ta biết tiểu tử nhà ngươi hiếu thuận, nhưng đại gia ta trời sinh bần cùng, nếu cả gan hưởng thứ phúc đức không xứng được hưởng, nhỡ Diêm vương chướng mắt bèn giảm mất tuổi thọ của ta thì sao.” Thủ Căn hớn hở cười đùa.
“…Ca dám nói tiếp thì cẩn thận ta xử ca.” Tam Đao lườm Thủ Căn, thổi thổi nắm tay.
“Dám xử ta? Gan ngươi không nhỏ.” Thủ Căn cười hì hì, dùng cây gậy bên cạnh chọt mạnh vào mông hắn.
“Ca…”
“Hửm?”
Tam Đao sà vào ngực Thủ Căn, dán chặt thành hình chữ “Đại”. Thủ Căn nhắm mắt, mệt đến nỗi không còn sức đẩy hắn ra.
“Ca, ta nói với ca hồi bé ta làm sao sống sót chưa nhỉ?”
Tam Đao tách ngón tay Thủ Căn ra, luồn tay mình vào rồi khép lại.
Hai bàn tay nắm chặt nhau, không xa không rời.
Thủ Căn dịu dàng siết lấy bàn tay thô ráp của ai kia.
Tam Đao đáp trả, thì thầm bên tai y: “Ta hút máu mẹ để sống sót, lão già kia nói với ta, lúc lão nhìn thấy ta, ta đang nằm trong lòng mẹ mình, miệng ngậm chặt nhũ đầu của bà, song bà đã qua đời. Thân thể bà khô quắt, dường như chẳng còn bao nhiêu máu.
Lão già bảo mạng ta lớn, khắc chết người khác nên không cho ta ở cạnh. Lão quẳng ta vào hố vứt xác, một lòng đợi đến ngày ta chết. Lão nói mình vẫn chưa có thi thể của trẻ con. Hai ngày sau, lão đến xem kết quả thì phát hiện ta vẫn còn sống. Lão vừa giật mình vừa thích thú, cho nên giữ ta lại.”
Ngón tay Thủ Căn khẽ nhúc nhích. Tam Đao nâng tay y đặt nhẹ lên môi.
“Lão cho ta uống sữa sói, uống máu động vật. Chẳng bao lâu, lão nhận ra ta bắt đầu có thể bò đi tìm cây cỏ để ăn. Thứ gì ta cũng từng ăn. Rễ cây, giun đất, chuột con, hễ bỏ được vào miệng ta đều thử qua.”
Tam Đao cười tự giễu.
“Khi biết đi, những thứ ta được ăn càng nhiều hơn. Mấy lần ăn đến suýt chết, may sao ta chống chọi nổi. Sau này, lão già tìm thấy bí kiếp Cửu tử thần công trên mình người chết, không biết thật giả bèn bắt ta luyện thử. Cũng vì thế mà lão dạy ta đọc chữ. Ta không hận lão, song không ưa mấy. Mãi đến khi lên mười một, ta vẫn chưa biết mùi vị được người khác ẵm bồng, có lẽ ngoài mẹ ta, nhưng ta chẳng nhớ nổi vòng tay của bà nữa.
Về sau, vào một hôm trời đổ tuyết lớn, ta đánh ca bị thương, cướp mất lương thực của ca, kết quả ca lại cứu ta. Trước đó ta từng trộm thức ăn của không ít người, bấy giờ không có công phu phòng thân, trộm không được thì ăn đòn, trộm được cũng bị đuổi theo đánh chửi. Có vài lần chỉ vì chút thức ăn mà bị đập suýt chết. Thế nhưng hôm đó, ta rõ ràng đánh ca vỡ đầu chảy máu, nhưng chẳng những không trách ta, ca còn cứu mạng ta, bồng đứa bé yếu đến kiệt sức là ta về nhà. Ta nghĩ đến chết ta cũng không quên vòng tay ca ngày ấy. Nó ấm áp biết bao… Khiến ta yên tâm biết bao…”
Tam Đao im lặng rất lâu, lâu đến mức Thủ Căn tưởng hắn đã nói xong.
“Ca, sau khi quen ca, ta mới cảm giác mình là con người. Ta cướp đồ của người khác, ca biết sẽ mắng ta, đôi khi còn dùng chổi đánh mông ta; Ta trộm quần áo của người khác, ca rượt theo ta cả nửa vòng thành, cuối cùng xé cả tấm chăn của mình, tấm chăn mà ca định dùng may y phục cho ta. Ta đói bụng, phải đi nhặt lá gói thức ăn người khác ném ra nhai đỡ đói, ca vừa bắt gặp liền nhịn hẳn nửa phần cơm cho ta. Lúc đó ta rất hy vọng ca là anh trai ta. Ta còn hết lần này đến lần khác không biết suy xét, chẳng những cho rằng thức ăn ca cho ta quá ít, mà khi thấy ca dẫn hai đệ đệ đi chơi, ta còn hận chúng gần chết. Ta hận chúng không chết ngay tức khắc, như vậy ca mới thương mỗi mình ta.”
“…Ngươi ác thật, hai em ta mà có việc gì thì ta tính hết lên đầu ngươi.”
Tam Đao cắn y một miếng. Thủ Căn bị cắn đến oai oái kêu la.
Tam Đao ôm cổ Thủ Căn, vùi mặt thật sâu vào lòng y.
Lồng ngực Thủ Căn chợt thấy ẩm ướt. Y duỗi tay ôm lấy Tam Đao, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.
Ôi, người này xưa nay chưa từng che đậy tình cảm của mình trước mặt y. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.
Thật ra, Thủ Căn biết rất rõ Tam Đao sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Chỉ có những lúc ở bên y, tên đại lưu manh nam tính ngời ngời, mạnh mẽ táo bạo kia mới khóc lóc ỏm tỏi như trẻ con, bộc lộ toàn bộ nhược điểm, thậm chí tùy y đánh mắng.
Một Tam Đao thế này, bảo y làm sao vứt bỏ, làm sao không quan tâm đây.
“Ê, ngươi có thù với Thư gia phải không?” Thủ Căn vuốt đầu hắn.
Tam Đao không hé răng nửa lời.
“Làm việc nhớ cẩn thận. Bản lĩnh tới đâu vẫn cần đề phòng tiểu nhân ám hại.”
Tam Đao rúc vào lòng Thủ Căn, mặc y lải nhải dặn dò bên tai, mặc y vô thức nhéo nghịch tai mình, cứ úp sấp thật sát, cố gắng nghe tiếng tim đập từ ngực truyền ra.
Một hồi, lại một hồi.
Bình tĩnh, lại an tường.
Căn Tử, sẽ có ngày ta kể hết với ca toàn bộ chuyện của ta.
Đêm khuya, đợi người bên cạnh say giấc nồng, Tam Đao rón rén nhổm dậy, lặng lẽ ra ngoài.
Khác với khu vực trung tâm phòng ăn vắng lặng, mé tường phía đông đang ngồi sẵn hai người. Trên bàn đặt hai ngọn nến, ánh lửa yếu ớt bập bùng, nhá nhem hắt lên gương mặt của họ, từ xa nhìn lại quả thật hơi đáng sợ. Hoặc giả sắc mặt cả hai vốn cũng chẳng mấy tươi tắn?
Thoáng thấy Tam Đao khoác áo đi tới, nam tử quần áo thùng thình nuốt nhanh một ngụm rượu lớn.
“Xoảng!” Chén rượu bị bóp nát.
Vài đạo bóng đen bay ra. Tam Đao phất tay, lạch cạch mấy tiếng, tất cả mảnh vỡ đều ghim vào cột nhà phòng ăn.
“Nửa đêm nửa hôm các ngươi không ngủ, quanh quẩn trước cửa phòng chỉ để gọi ta ra rồi đập chén vào mặt ta à? Bàn Tử, nếu tay ngươi ngứa thì ta chặt ngay giùm ngươi.” Tam Đao tiện tay vớ đại cái ghế, đặt mông ngồi cạnh hai người.
Gương mặt trắng hồng của Thạch Thừa Phong khó coi dị thường, gã lại ngẩng đầu hớp thêm một ngụm rượu lớn.
“Dư Phi, hắn sao thế? Bị đàn bà đạp xuống giường? Hay bị tên ong bướm nào đè hả?”
Dư Phi cười khổ, làu bàu nói: “Ta thấy dù hắn có bị ba tên ong bướm cũng đè cho cũng không tức giận đến vậy.”
Màn kịch từ từ vén ra, Tam Đao mỉm cười, không hỏi thêm nhiều. Không biết từ đâu lôi ra thanh đao mũi nhọn dài chừng nửa thước, hắn bắt đầu gọt móng tay.
Nhịn hoài nhịn mãi, cuối cùng Dư Phi chẳng nhịn nổi nữa, “Ta luôn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi mang bao nhiêu thanh đao trên người? Mấy loại này ngươi nhét vào đâu?”
Tam Đao cười bí hiểm, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
“Ta nhớ hồi mới hành tẩu giang hồ ngươi vác theo một thanh đao rất lớn. Nó đâu ấy nhỉ?”
“Cầm rồi.”
“Cầm rồi?”
“Ừm.”
“Ngươi đem vũ khí của mình đi cầm?”
“Hết tiền, nhưng vẫn cần ăn cơm.”
Nghe xong, Dư Phi suy ngẫm nửa ngày mới gật gù, “Cũng đúng. Đây là khác biệt giữa hắc đạo và bạch đạo.”
“Ta còn từng chiếm núi làm vua.”
Dư Phi cứng họng.
“Vô sỉ!” Thạch Thừa Phong đột nhiên vỗ bàn rống lên.
Dư Phi lại càng hoảng sợ. Tam Đao cả mí mắt cũng chẳng chớp.
“Khụ, Thừa Phong, có gì từ từ nói, thật ra ta thấy…”
“Huynh thấy cái gì? Huynh thấy đàn ông ở cùng với đàn ông rất bình thường? Huynh không thấy bọn họ buồn nôn lắm ư?” Tâm tình Thạch Thừa Phong trở nên kích động, vẻ mặt chán ghét.
“Huynh nghe rồi đấy, ban nãy huynh cũng nghe rồi đấy, bọn họ, bọn họ…”
Dư Phi thở dài, nếu chẳng phải chính tai nghe thấy những chuyện không nên nghe, biết đâu cơn giận của gã cũng không lớn đến thế.
Dù sao nghe người khác kể là một chuyện, tự mình nghe thấy lại là chuyện khác. Hơn nữa… Tiếng động kia thật sự không nhỏ.
Trong đầu tự động vẽ ra viễn cảnh gã thợ mộc nước da ngăm đen cùng Tam Đao bạn mình quấn lấy nhau, ghép vào âm thanh hai người… Dư Phi cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Hai nam nhân, ừm, quá kỳ cục, hơn nữa nghĩ sao vẫn thấy khó chịu. Mình còn như vậy, huống chi là Thạch thiếu bảo chủ luôn tuân theo đạo Khổng Mạnh, hơn nữa thường vì dung mạo xinh đẹp dị thường mà chịu sự quấy rối không chỉ từ người khác phái. Gã khó tiếp nhận là điều hiển nhiên.
“Các ngươi chạy vào rừng tìm ta vì chuyện này?” Cuối cùng, Tam Đao đành mở miệng.
“Đương nhiên không phải. Việc lần trước đã có chút đầu…”
“Thư Tam Đao! Tại hạ là bạn chí cốt của huynh, rõ ràng biết huynh trời sinh cuồng tính, nhưng tại hạ luôn cho rằng huynh là đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa. Mặc dù trước đây huynh chẳng những không giúp tổ mẫu tại hạ mà còn ra mặt thay kẻ thù của bà, tại hạ vẫn kính phục huynh chính nghĩa, giúp lý không giúp tình, cũng biết ơn huynh đã thu xếp thỏa đáng ân oán lâu nay giữa hai lão nhân gia. Tại hạ xưa nay chỉ cảm kích, nể trọng huynh, chẳng bao giờ bất mãn điểm gì. Song nào ngờ… Nào ngờ hôm nay huynh lại ra chuyện đồi phong bại tục như vậy! Huynh biết cái gọi là luân thường đạo lý không?”
Ánh đao lóe lên, thanh đao nhỏ trên tay Tam Đao biến mất.
Tam Đao nhìn Dư Phi, Dư Phi gượng cười, “À ừ… Ta không ngờ Thừa Phong sẽ tức giận đến thế, ta chỉ muốn tìm người tâm sự thôi mà.”
“Dư Phi, lẽ nào huynh có thể tiếp nhận loại chuyện này?” Ánh mắt Thạch Thừa Phong toát ra vẻ không dám tin.
“Khụ, ừ thì… Đương nhiên không thể, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì? Đó là trái ngược luân thường, nhơ nhớp bẩn thỉu đến nỗi chỉ mỗi tà ma ngoại đao mới không kiêng kị. Tam Đao, huynh sao dám làm ra chuyện ấy?” Thạch Thừa Phong vô cùng đau đớn, hung hăng nện bàn.
Tam Đao miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười, hai chân gác lên bàn. “Ta bảo nè, hai vị. Lão tử đè đàn ông hay đè đàn bà là việc riêng của lão tử. Ta đâu có ngủ với hai vị, hai vị kích động làm chi?”
“THƯ TAM ĐAO!” Thạch Thừa Phong phát hỏa. Dư Phi than nhẹ, giơ tay khuyên ngăn.
“Uổng cho muội tử tại hạ nặng tình với huynh, uổng cho con gái Lý đại hiệp Hạnh Lâm Tiên Tử không màng tính mạng vì huynh đi cầu thánh dược trị thương, huynh lại dám dính vào những việc đáng phỉ nhổ kia, huynh, huynh làm sao xứng đáng với họ, làm sao xứng đáng với anh em của huynh, huynh xem đám bằng hữu bọn tại hạ là thứ gì?”
Tam Đao cười lạnh, “Thạch Bàn Tử, đàn bà muốn gả cho ta trên đời rất nhiều, lẽ nào ngươi bảo ta phải lấy về tất? Đừng gộp chung mọi chuyện để nói. Nợ tình của Lý Tiểu Hà ta sẽ trả. Đám người Vương Thắng sẵn lòng giúp ta, đương nhiên ta không bạc đãi bọn họ. Về phần các người, lão tử lên giường với ai liên quan cái rắm gì đến hai vị!”
“Huynh, huynh!”
“Thôi thôi, hai người các ngươi bình tĩnh chút đi, từ từ nói. Thật là, Thừa Phong, nóng nảy quá mức thì ích lợi chi đâu? Tam Đao chẳng bảo sẽ sống cùng tên thợ mộc nọ cả đời. Tam Đao của chúng ta là hạng nào chứ, mặt mũi hắn chắc đã xấp xỉ ba mươi, lại còn thọt chân, da dẻ đen đủi. Biết đâu Tam Đao chỉ nhất thời cao hứng, chơi xong… Ối!” Dư Phi ôm mũi, cả người gập xuống. Phản ứng của gã khá nhanh, hốt hoảng tránh đòn nhưng vẫn lãnh đủ nắm đấm mạnh mẽ của ai kia.
Đầu tiên là cơn đau chí mạng, sau đó nước mắt còn chưa kịp chảy thì máu mũi tranh phần ra trước. “Thư Tam Đao ngươi…” Mấy chữ tiếp theo mập mờ không rõ, Dư Phi cảm thấy mình thật oan mạng. Cơ mà sao thằng lưu manh đáng chết cứ nhè mũi gã mà đánh thế này!
“Thư Tam Đao, huynh…!” Thạch Thừa Phong không ngờ Tam Đao sẽ ra tay, gã đập bàn bật dậy.
“Ta thế nào? Các ngươi nói lão tử ra sao cũng được, lão tử xem như các ngươi đang đánh rắm. Nhưng các ngươi đừng hòng nói động đến y. Một. Chữ. Cũng. Không.”
Sắc mặt Tam Đao bắt đầu khó chịu.
“Chẳng lẽ huynh không biết Dư Phi muốn đỡ lời hộ huynh, thế mà huynh còn ra tay đánh hắn?!”
“Lão tử không dùng đao chém hắn đã là quá nể tình.”
Thạch Thừa Phong thật sự sắp điên lên. “Ngươi! Ngươi! Hay! Hay lắm! Thư Tam Đao! Thì ra trong mắt ngươi, đám bạn bè luôn lo nghĩ cho ngươi chẳng bằng một tên không biết xấu hổ…”
“Thạch Bàn Tử, nếu ngươi ngại thịt nhiều, lão tử thái bớt hộ ngươi.” Dù thanh âm Tam Đao không cao nhưng sát khí đã tỏa ra.
Bị chọc tức suýt ngất, Thạch Thừa Phong vung quyền!
Dư Phi chặn gã lại, “Bàn Tử, ngươi bình tĩnh lại cho ta! Ngươi không thấy ngươi quá kích động rồi sao? Ngươi nghĩ xem, giả sử bây giờ Tam Đao lên giường với đàn bà, ngươi có giận đến vậy hay không? Hà tất vì chuyện cỏn con mà mất đi tình bạn bấy lâu.”
Thạch Thừa Phong định mở mồm thì Dư Phi đã kịp thời ngăn lại. Dư đại trang chủ đáng thương vừa dùng khăn tay lau mũi vừa khụt khịt: “Còn ngươi nữa, Thư Tam Đao. Ngươi tỉnh táo một chút giùm ta! Bên nào trọng bên nào khinh ngươi tự biết, ta không tin ngươi định sống trọn đời bên tên thọt nọ, cớ gì phải khiến cho chúng ta không thoải mái vì một người không quan trọng. Nỡ lòng vì hắn đánh vào mũi bản trang chủ, ngươi nhớ đấy.”
“Không quan trọng?” Khóe miệng Tam Đao nhếch lên thành nụ cười sâu xa khó tả, “Dư Phi, Thạch Thừa Phong, ta tối nay nói rõ cho các ngươi hay: Không sai, các ngươi là bạn ta, vì các ngươi, ta có thể không tiếc mạng mình. Nhưng vì y, lão tử dám chém các ngươi vài đao, cho nên đừng đụng chạm đến y, hiểu chưa?”
Sửng sốt, hai người Dư, Thạch không thốt nên lời.
“Rầm!” Thạch Thừa Phong đá ghế, phất áo bỏ đi.
Dư Phi xoa mũi, đưa mắt nhìn Tam Đao, trong mắt tràn ngập kinh ngạc lẫn kính phục.
Từ nhỏ, gã luôn được dạy dỗ phải tuân thủ quy tắc, chèn ép bản tính hoạt bát trời sinh của mình, hôm nay ngồi lên ngôi vị trang chủ, gã càng không thể làm theo ý mình. Bởi vậy gã mới dễ dàng bị một Thư Tam Đao liều lĩnh thu hút, hiện tại thấy hắn cả gan mặc kệ thói đời, gã cũng chẳng mấy phản cảm.
Thở dài não ruột, Dư Phi không hề nói năng, dù gì gã vẫn chẳng hy vọng người bạn chí cốt lao vào con đường đoạn tử tuyệt tôn.
“Ngươi suy nghĩ kỹ nhé, đừng để vì bốc đồng nhất thời mà không đếm xỉa mọi thứ. Ngươi tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu thời gian sắp xếp tới ngày nay, mọi chuyện trước mắt đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, chẳng lẽ vì người kia, ngươi muốn náo loạn đến mức chúng bạn xa lánh? Thậm chí thất bại trong gang tất?”
Suy đi ngẫm lại, dường như thấy vẫn chưa đủ, gã đệm thêm một câu: “Huống hồ dù ngươi không nghĩ cho mình cũng phải lo nghĩ hộ hắn, thợ mộc nọ… không giống loại ấy.”
Dư Phi rời đi, để lại một mình Tam Đao ngồi tại phòng ăn.
Tảng sáng hôm sau, theo thói quen, Thủ Căn dậy rất sớm, nhưng chẳng thấy Tam Đao đâu cả.
Đồng hành cùng hắn bấy lâu, Thủ Căn đoán rằng hắn đang luyện công bên ngoài.
Tục ngữ nói đúng, quyền không rời tay, khúc không rời miệng (chỉ những người siêng năng theo nghề võ hoặc xướng ca), một ngày không luyện, thua sút ba năm. Tuy dáng vẻ Tam Đao lười nhác, nhưng thật ra hắn rất cần mẫn, bất luận nội ngoại công mỗi ngày đều luyện ít nhất một lần.
Tất cả vẫn như trước kia.
Nhìn bộ quần áo xếp gọn gàng bên đầu giường, Thủ Căn tủm tỉm cười, ôi, gã đàn ông bề ngoài thô lỗ, nội tâm tế nhị của y…
Thân là con trưởng trong gia đình, Thủ Căn xem việc săn sóc người nhà là hiển nhiên, không ngờ hiện tại lại được người ta quan tâm.
Cảm giác này thật tốt. Rất ấm áp, khiến người khác không kìm nổi nụ cười.
Khuỷu tay chống xuống giường, Thủ Căn vén chăn ngồi dậy. Đột nhiên, y cứng đờ.
Chân y…
Nhích, lại nhích, không đau lắm.
Rõ ràng chẳng phải quá đau, nhưng Thủ Căn càng căng thẳng. Dường như trong thân thể có thứ gì đang nói với y: Đến, lại đến nữa.
Thủ Căn nhìn chằm chằm vào chân phải của mình mà lạnh cả người.
Chân phải của y hơi gầy hơn chân trái, đặc biệt từ gối trở xuống ốm yếu hẳn ra. Chỗ gãy năm xưa không để lại dấu vết gì trên da, nếu nhìn riêng từng chân, đoán rằng không ai có thể nhận thấy điều bất thường. Nói trắng ra là một cái giò rất chi phổ thông của đàn ông mà thôi.
Không hiểu sao Tam Đao có thể nảy lên dục vọng với thân thể như vậy, chân cẳng như vậy, cư nhiên sung sướng hôn hít từ đầu đến bàn chân, rồi lại từ bàn chân gặm nhắm lên đầu. Nếu là y, chắc chắn y hôn không nổi. Khóe miệng Thủ Căn khẽ nhoẻn, tự cười nhạo suy nghĩ của chính mình.
Từng sợi, từng sợi mạch máu nổi lên, phình dần, phình dần, trông cứ như chân ông lão, gân xanh cuồn cuộn cùng mạch máu dày đặc xoắn hết vào nhau.
Đau quá, đau vô cùng.
Đau đến nỗi Thủ Căn phải cắn chặt răng, tránh bật ra tiếng kêu oai oái.
Những tưởng cố nhịn cũng phải qua khỏi, những tưởng tra tấn cũng phải kết thúc.
Thủ Căn nằm sóng soài trên giường, kéo chăn quấn chặt tấm thân lõa lồ, tay siết lấy chân phải, cắn răng chịu đựng…
Đợi Tam Đao bước vào, Thủ Căn đã mặc xong quần áo, đến cả hàng lý cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Thủ Căn không ngờ có ngày tình huống chân mình lại tệ hại như vậy, tựa như không ngờ sau khi trở về, miệng lưỡi toàn thành đều đang nhắm vào hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook