Biên Thành Phiến Mã
-
Quyển 1 - Chương 10
Thứ lồi ra là một hòn đá hình quả trứng. Bề mặt đá sần sùi, có rất nhiều lổ nhỏ, màu đen.
Hòn đá có thể xem như xấu xí, nhìn không chút hấp dẫn, không lớn, nhưng khá nặng.
Thủ Căn dùng tay ước chừng, đoán rằng bên trong có giấu sắt. Ước chừng mãi lại ước chừng ra một vấn đề.
Đó là thứ cảm giác rất mơ hồ truyền đến từ lòng bàn tay. Dường như, dường như vật bên trong hòn đá đang động đậy nhè nhẹ.
Để xác định rõ cảm giác của mình, Thủ Căn cầm hòn đá lắc lắc bên tai. Quả nhiên bên trong truyền ra tiếng rung động thật nhỏ.
Là gì nhỉ? Lòng tò mò của Thủ Căn trỗi dậy. Không ngừng lật qua lật lại hòn đá, y cố gắng tìm cách nhìn vào bên trong.
Đáng tiếc ánh sáng không đủ, trên cơ bản không thể nhìn thấy ruột đá.
Vì vậy Thủ Căn mang hòn đá đến gần ngọn đèn trên bàn, quan sát kỹ lưỡng. Một tia khói mỏng manh thoát ra.
Thủ Căn lại càng hoảng sợ, vội vã rụt tay. Khói trắng lập tức biến mất.
Chuyện gì chứ? Thủ Căn gãi đầu, thử chậm rãi đưa hòn đá đến gần ngọn đèn thêm lần nữa.
Không hề xảy ra biến hóa. Không có khói trắng, cũng chẳng có gì khác thường.
Mãi đến khi Thủ Căn những tưởng làn khói ban nãy chỉ là trùng hợp, trên hòn đá lại xuất hiện một làn khói trắng.
Thử thêm vài lần, Thủ Căn cuối cùng cũng phát hiện quy luật của nó. Hình như chỉ cần mang hòn đá tới gần đèn dầu hoặc ánh lửa chừng năm phút sẽ phát ra khói trắng từng sợi một, mang ra xa sẽ tức khắc biến mất.
“Ha.”
Thủ Căn bật cười. Chơi vui quá. Thủ Căn nhịn không được lại mang đá đặt gần đèn.
Lần này thời gian dài hơn chút xíu, y muốn nhìn rõ xem khói từ đâu bốc ra.
Có lẽ do khoảng cách quá gần đèn hoặc thời gian quá lâu, hòn đá đột nhiên trở nên nóng hổi.
Thủ Căn bị bỏng, giật mình khẽ la hoảng, ngón tay buông lỏng, “Cộp!” một tiếng, hòn đá rơi ngay xuống bàn.
“Ối! Chết!”
Không ngờ hòn đá rắn chắc kia vừa chạm vào mặt bàn đã nứt ra.
“Ủa?” Ánh mắt Thủ Căn dán vào hòn đá.
Bên trong ẩn chứa một thứ xinh đẹp sáng chói, như ngọc mà không phải ngọc.
Cố cạy khe nứt ra to hơn, Thủ Căn bấy giờ mới phát hiện hòn đá chính là chiếc hộp cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn có thể mở ra.
Chiếc “hộp” đá cất giữ một đồ vật như ngọc thạch, đường viền trong suốt, bề ngoài trơn bóng, trên mặt còn có đường vân xanh sậm uyển chuyển vòng quanh. Dưới ánh đèn, hoa văn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt như sóng gợn dập dìu.
Thủ Căn thận trọng chạm vào đồ vật. Không nóng, không lạnh. Độ ấm bình thường.
Thủ Căn trước giờ chưa từng nhìn thấy miếng ngọc đẹp đến thế, nhất thời bị bề ngoài của nó thu hút.
Nhẹ nhàng gỡ miếng ngọc ra khỏi hòn đá, y cẩn thận như chạm vào nước.
Không có bất kỳ tiếng động, cũng chẳng hề nhúc nhích. Đồ vật đặt trong lòng bàn tay rất thoải mái, khá nặng.
Trong lòng khẽ động, Thủ Căn quyết định hơ miếng ngọc trên lửa, thế nhưng lần này lại chẳng thấy khói trắng bốc lên.
Y cầm hòn đá đến gần đèn dầu song đợi thật lâu vẫn không thấy khói trắng lúc trước.
Biết đâu chỉ khi nhét ngọc vào đá mới xuất hiện hiện tượng nọ?
Thủ Căn rất muốn thử nhưng lại sợ một khi nhét vào sẽ không lấy ra được nữa.
Nhìn miếng ngọc thạch đẹp đẽ trong tay, rốt cuộc y nghĩ tới một vấn đề.
Vật này từ đâu đến? Nắm chặt miếng ngọc ấm áp trong tay, Thủ Căn từ từ hồi tưởng.
Hòn đá bị giấu dưới miếng vá trên vạt áo.
Vạt áo, ai đã đụng vào vạt áo của mình?
Lưu manh Tam Đao?
Hắn từng cởi quần của mình nhưng hình như vẫn chưa động vào phần trên.
Vậy… A!
Là hắn!
Thủ Căn nhớ lại, gần đây đụng chạm áo mình chỉ có gã khuân vác chết không rõ ràng kia.
Không sai! Chính là hắn! Ngoài hắn ra không còn ai khác!
Là hắn đã cố tình giấu đồ vào miếng vá trên vạt áo mình sao?
Tại sao không đưa thẳng cho mình? Lẽ nào hắn sợ bị người khác cướp mất?
Vậy cớ chi lại không nói với mình?
Phải chăng… Hắn không kịp nói?
Mình có cần đem đồ vật giao cho Thư Xuân Sơn hắn nhắc đến hay không?
Ngắm nghĩa hòn đá trong tay, trong đầu Thủ Căn chợt nảy ra một ý nghĩ.
Bán nó đi.
Thứ này chắc trị giá không ít tiền.
Hơn nữa gã khuân vác cũng không nói phải giao cho ai.
Dù gặp ai hỏi y vẫn có thể trả lời rằng mình nhặt được.
Đương nhiên, Thủ Căn chỉ nghĩ thế mà thôi.
Nhắc mới thấy lạ, sau khi Thủ Căn đem miếng ngọc đặt lại vào chiếc “hộp”, hòn đá lập tức trở về hình dạng ban đầu, y tìm mãi vẫn không tìm thấy bất cứ cơ quan nào. Thủ Căn nhét hòn đá vào chỗ rách trên áo, dùng kim vá thật cẩn thận vài vòng quanh đá rồi đắp thêm vài miếng vá lên.
Chớp mắt đã ba, bốn ngày trôi qua, Thủ Căn phải đến nhà khách hàng làm việc. Y vừa ra khỏi nhà thì đụng phải ai đó.
Là một lang trung giang hồ rất trẻ tuổi lại phi thường tuấn tú.
Lang trung dường như đang nhìn quanh quất về phía nhà y, Thủ Căn thấy vậy bèn ôn tồn hỏi: “Tiểu huynh đệ, đệ tìm ai?”
Lang trung nhìn cánh cửa nhà Thủ Căn, thuận miệng hỏi: “Đây là Hà gia ư?”
“Phải. Xin hỏi có việc gì?”
Lang trung chuyển ánh nhìn sang người Thủ Căn, cười đáp: “Tại hạ muốn tìm Hà Thủ Căn, không biết huynh đài quen biết người này hay chăng?”
“Đệ tìm tôi? Có phải Diệu Tổ bảo đệ đến không?” Dưới tình thế cấp bách, Thủ Căn vươn tay nắm lấy tay áo của người lang trung. Y vừa nghe lang trung đến tìm mình lập tức nghĩ đến chuyện Diệu Tổ bị thương, không tiền chữa bệnh mới dặn lang trung đến nhà lấy tiền.
Lang trung nhẹ nhàng lách qua, Thủ Căn nắm vào khoảng trống.
“Huynh đài là Hà Thủ Căn?”
“Là tôi.” Thủ Căn ngẩn người, trong lòng đưa ra phán đoán. Ở cùng lưu manh nọ lâu như vậy, ít nhiều gì người có võ công hay không y cũng mơ hồ nhận ra.
Lang trung quan sát y từ trên xuống dưới vài lần, Thủ Căn cũng nhìn gã, thầm nghĩ, ôi chao, một thiếu niên tuấn tú biết bao! Mặt mũi thế này đi trên đường còn chẳng khiến đại cô nương tiểu tức phụ của Phiến Mã điêu đứng?
Lang trung cười khẽ. Thủ Căn lấy lại ba hồn chín vía, có chút ngại ngùng.
“Thì ra huynh đài chính là Hà Thủ Căn.” Lang trung gật đầu, thốt lên một câu khó đoán ý tứ.
“Xin hỏi đệ tìm tôi có chuyện gì sao?” Thủ Căn ướm lời hỏi thử.
“Không có gì. Tại hạ từng nghe một người bạn nhắc đến huynh đài, lần này tại hạ đến tìm y, thuận đường ghé thăm huynh đài mà thôi.
Lang trung tuấn tú càng nói càng khiến Thủ Căn hồ đồ, người bạn của gã là ai? Tại sao lại đặc biệt tới thăm y?
“Bạn của đệ là vị nào?”
Lang trung tuấn tú không trả lời mà chỉ cười cười. Đột nhiên, gã nói với Thủ Căn một câu khiến y ù ù cạc cạc.
“Huynh đài có thể để tại hạ bắt mạch không?”
Hả? “Đa tạ, sức khỏe tôi rất ổn, không bệnh không đau, bắt mạch thì xin miễn đi. Tiểu huynh đệ, nếu đệ không có việc gấp vậy thứ tôi đi trước, cáo từ.” Thủ Căn thấy không phải người của Diệu Tổ cũng không muốn trì hoãn công việc, ôm quyền hành lễ rồi lập tức bỏ đi.
“Chờ đã!” Lang trung chợt gọi giật, “Bình thường trên mình huynh đài thật không đau nhức gì sao? Hành y coi trọng nhìn, nghe, sờ, hỏi, tuy tại hạ không chắc chắn nhưng xem tướng mạo, màu da của huynh đài, tại hạ dám khẳng định huynh đài bị ma bệnh quấn thân đã lâu, hơn nữa không thể nào không có cảm giác gì. Huynh đài nói xem tại hạ đoán đúng hay sai?”
Thủ Căn dừng chân, do dự xoay mặt nhìn lang trung, “Đệ nói đúng, quả thật tôi có tật ở chân, nhưng đã là bệnh cũ, tôi xem nhiều đại phu đều nói không đáng ngại, chỉ cần bình thường chú ý giữ ấm thì sẽ không sao. Tiểu huynh đệ, cảm ơn ý tốt của đệ. Không ngại nói thẳng với đệ, dù tôi muốn nhờ đệ xem giúp nhưng hiện tại tôi hai túi trống không…”
“Hiện tại huynh đài hai túi trống không?” Lang trung tuấn tú dường như kinh ngạc vô cùng, đưa mắt nhìn thoáng qua căn nhà phía sau, thấp giọng nói: “…Sao thế được?”
Buông tiếng thở dài, Thủ Căn cười khổ, ôm quyền bỏ đi.
“Ta vốn định đến xem thử ngươi là người thế nào, có đáng cho ta ra tay hay không. Hôm nay xem ra bất quá ngươi chỉ có thế, huynh ấy đối xử với ngươi cũng chỉ đến vậy. Càng thú vị hơn chính là cả ông trời cũng đứng về phía ta. Hà Thủ Căn, huynh ấy đã định sẵn sẽ thuộc về ta, bây giờ ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”
Thủ Căn nghe rõ lang trung tuấn tú nói gì, song y tuyệt đối không để trong lòng. Y không phải thằng ngốc, ý tứ trong lời của lang trung y hiểu được tám chín phần, cũng lờ mờ đoán ra thân phận thật sự của lang trung.
Đúng, lão thiên gia quả thật đứng về phía nàng, chỉ cần nàng là nữ nhân, nàng sẽ có tư cách chờ đợi. Thế nhưng như vậy thì sao? Tình cảm y dành cho tên nọ trong lòng y rất rõ ràng. Về phần hắn đối xử với y ra sao là quyền của hắn.
Tục ngữ nói không sai, ngươi càng sợ chuyện gì, chuyện đó càng dễ xảy ra.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Thủ Căn, hai ngày sau khi lang trung rời khỏi, đúng lúc trên dưới Hà gia đang gấp rút tìm cách kiếm tiền cho Trung Nguyên đi thi, Cao Lực, đệ đệ của Cao Bác Bì, hung hăng dẫn theo một đám người tìm đến cửa.
Cha con Hà gia đứng ngoài cửa, Hà Diêu Thị cùng phụ nữ trong nhà đứng sau lưng, đối lập cùng người nhà Cao Bác Bì. Không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm.
“Các người muốn thế nào?” Trung Nguyên ngực đầy lửa giận, không kìm được quát hỏi.
Thủ Căn bước đến trước một bước, che trước mặt gia đình, lạnh lùng nhìn đám côn đồ cho vay nặng lãi.
“Muốn thế nào? Hừ!” Cao Lực gãi mũi, âm dương quái khí tiếp lời: “Bớt nói nhảm, Hà Diệu Tổ đâu? Gọi hắn ra đây!”
“Tôi đã nói với các người rất nhiều lần, Diệu Tổ không có trong nhà, nó không về cả tháng nay rồi. Các người có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi là con trưởng của Hà gia.” Thủ Căn bình tĩnh đáp.
Cao Lực hừ một tiếng, đánh giá Thủ Căn từ trên xuống dưới mấy lần rồi mới phì cười: “Nói chuyện với ngươi? Cao gia bọn ta đương nhiên phải nói chuyện với ngươi! Cho các ngươi hay, cả nhà các ngươi đừng hòng chạy thoát! Hà Diệu Tổ thiếu nợ giết người, tiền nợ các ngươi phải trả! Hà Diệu Tổ giết người thì phải đem mạng đến đền! Nói! Hắn ở đâu! Hà Diệu Tổ, con mẹ nó, thằng rùa rụt đầu, đụng chuyện là trốn trong váy đàn bà phải không! Hà Diệu Tổ, ngươi bò ra đây cho Cao gia bọn ta!”
Cao Lực vừa hét xong, cả đám côn đồ lập tức thi nhau quang quác phụ họa, trong nháy mắt, phố nam chướng khí mù mịt, người qua đường thì dừng chân chờ xem náo nhiệt. Hàng xóm láng giềng thấy Cao gia tiếng xấu đồn xa đến tìm Hà gia, tuy cũng muốn hóng chuyện nhưng lại ngại không dám, cả đám lén lút thò đầu ra nhìn hoặc đứng trong vườn nhà mình xa xa theo dõi.
“Câm miệng! Lũ súc sinh các ngươi ngậm máu phun người! Diệu Tổ không có ở nhà, tin hay không tùy ngươi. Ngươi nói Diệu Tổ giết người, vậy chứng cứ đâu? Chỉ dựa vào lời nói phiến diện của các ngươi, ai tin cho nổi!” Hà phụ cảm thấy vô cùng mất mặt, tức giận suýt ngất, cầm chổi đứng chặn ngay cửa, ra vẻ muốn đánh người.
“Chứng cứ? Nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Chuyện hắn nợ tiền thì có giấy nợ hắn tự viết, chuyện hắn giết người cũng có kẻ nhìn thấy hắn từng tranh chấp với ca ta vì tiền, sau đó đại ca đáng thương của ta chết thảm trong hẻm Du Giáp. Các ngươi nói xem trên đời có chuyện trùng hợp đến thế sao?”
“Đúng! Đúng! Mau giao Hà Diệu Tổ ra đây! Bằng không đừng trách bọn ta không khách sáo!”
Năm, sáu tên côn đồ chó cậy oai chủ, cùng nhau đứng sau lưng Cao Lực mà hét lên.
“Các ngươi nói đủ chưa? Lời một phía nói thế nào chẳng được! Diệu Tổ không ở nhà, các ngươi đến phá là có ý gì? Nếu các ngươi còn ồn ào, chúng ta sẽ đến nha môn nói chuyện!”
“Nha môn? Ngươi nhắc tới nha môn thì bọn ta sợ ngươi à? Khổ chủ sợ hung thủ? Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ! Ha ha ha!” Vẻ mặt Cao Lực trở nên cực kỳ khó coi.
“Bây giờ lão tử nói rõ với các ngươi, hôm nay lão tử không chỉ đến đòi mạng Hà Diệu Tổ mà còn muốn các ngươi trả tiền!”
“Trả tiền? Trả tiền gì?” Thủ Căn biến sắc.
“Này! Chứng từ đây này! Thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên. Mọi người nhìn xem, đây chính là giấy nợ của tên sát nhân Hà Diệu Tổ bài bạc thua Cao gia ta! Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, mượn năm trăm lượng bạc, tính lãi mỗi mười ngày, đến ngày hôm nay tổng cộng là tám trăm lượng!”
“Tám trăm lượng?!”
Không chỉ người Hà gia hốt hoảng thốt lên mà cả người đi đường cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Tám trăm lượng, món nợ này lớn cỡ nào chứ?! Hà Diệu Tổ điên rồi sao?
Thậm chí có người còn nghĩ: Thảo nào lại bảo lão tam Hà gia giết người, món nợ khổng lồ nhường ấy nếu đổi là mình, nói không chừng mình cũng giết quách chủ nợ.
“Đưa ta xem thử!” Trung Nguyên là người đầu tiên thoát khỏi cơn kinh hãi, lập tức yêu cầu Cao Lực cho mình xem giấy nợ.
“Đây, các ngươi có thể xem nhưng không được chạm vào!” Cao Lực đắc ý duỗi tay ra.
Trung Nguyên đến gần đọc thật kỹ lưỡng, quả là thật, không giả vào đâu được.
Một chung trà sau.
“Ngươi xem xong chưa?” Cao Lực sốt ruột, tay bắt đầu mỏi.
Trung Nguyên lùi về sau một bước. Thủ Căn cùng Hà phụ tiến lại gần gã.
Trung Nguyên mặc mày tái nhợt, lắc đầu xong lại gật đầu.
“Trung Nguyên?”
Cuối cùng Trung Nguyên cũng mở miệng, “Con… Con không biết, nội dung không sai, nhưng mà… Có phải…”
Chưa đợi Trung Nguyên nói xong Thủ Căn đã cắt lời gã, ngẩng đầu nghiêm mặt nói với Cao gia:
“Cao nhị gia, Diệu Tổ đi vắng, chúng tôi căn bản không thể xác định có phải nó viết giấy nợ hay không. Hay là như thế này, đợi Diệu Tổ trở về chúng ta cùng lên công đường đối chất, đến lúc đó thiếu nợ thì trả tiền, nhị gia thấy sao?”
“Hừ! Nói ngươi hay, hôm nay gia đến nếu không thấy người thì phải thấy người, không thấy người thì phải thấy tiền! Muốn kéo dài? Không có cửa đâu! Các huynh đệ, các người nói xem nếu Hà gia không giao người cũng không trả tiền thì chúng ta sẽ làm sao?”
“Bắt người làm tin!”
“Thế chấp nhà cửa! Thế chấp nhà cửa!”
“Đúng! Lấy nhà, đá bọn chúng ra khỏi cửa!”
Nhà? Chúng muốn nhà? Lẽ nào mục đích của chúng chính là căn nhà này? Thủ Căn siết chặt hai tay.
“Nói đi! Các ngươi muốn dùng người hay dùng nhà gán nợ?” Vẻ mặt Cao Lực đắc ý dị thường.
“Không giao! Không giao! Không giao gì cả!” Hà phụ đột nhiên hét toáng lên.
“Đây là nhà của Hà gia chúng ta, là mạng sống của Hà gia chúng ta, dù phải đổi mạng cũng không giao vào tay kẻ khác!”
Hà phụ hùng dũng lạ thường. Trước đây nhà tổ bị thiêu rụi đến gạch ngói không còn, Duẫn Phát Tài lợi dụng họ gặp nguy nan, hợp tác cùng phường vô lại dồn ép đến mức ông thể không dùng một cái giá thấp kinh người bán đi miếng đất. Hà Mộng Đào cũng vì vậy mà tức tới đổ bệnh. Nực cười chính là số tiền thu về còn chẳng đủ cho ông chạy chữa, rốt cuộc gia đình phải sống trong cảnh cơm không đủ no, áo không đủ ấm, cả mảnh ngói che đầu cũng không dám mơ tưởng, bởi lẽ Hà Mộng Đào vẫn ôm hận đến tận hôm nay.
Hiện tại đột nhiên lại nghe có người muốn giành lấy căn nhà họ tốn bao công sức mới lấy về được, Hà phụ không kìm nổi cơn tức, đứng tại chỗ hét lên: Chết cũng không giao!
“Không giao? Hừ hừ, không muốn mất nhà thì lấy tiền ra đây. Nhà các ngươi chẳng phải rất lắm tiền sao, đất thu hồi về, nhà cũng xây xong, cuộc sống sung túc náo nhiệt, cớ gì lại không có tiền? Hay là tiền của các ngươi đều vô lại giật được như thế này?”
“Láo xược!” Hà phụ nhất thời không nuốt nổi lửa giận bèn bộc phát.
“Không phải giật thì thế nào? Các hương thân nói thử xem, Hà gia vốn lâm vào cảnh bần cùng, phải ngủ trong miếu thành hoàng qua ngày, sao lại đột nhiên có tiền chuộc đất xây nhà? Lẽ nào các ngươi không cảm thấy kỳ lạ?”
Biết rõ Cao Lực vu khống cho Hà gia nhưng người xem cũng khó tránh nghĩ thầm: Đúng, bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Sao bỗng dưng đủ tiền vừa chuộc đất vừa xây nhà?
“Gia, theo tiểu nhân thấy chuyện ấy không khó giải thích đâu ạ.” Một tên côn đồ dâm đãng nhìn Hà Thanh Vận đang đứng tại cửa ra vào, nói: “Đấy, kia chẳng phải là ba con gà vàng sao.”
“Ha ha! Không sai không sai, thảo nào Hà gia kiếm được lắm tiền, hai người đẹp hết thời nhưng vẫn còn chút phong vận cộng thêm một cô bé ngây thơ non nớt, dư sức cho họ mở kỹ viện! Hố hố hố!” Cao Lực đưa mắt nhìn đàn bà Hà gia rồi cười lớn.
“Lũ cặn bã chúng bây! Chúng bây…” Hà phụ tức không nói nổi.
Ba nữ nhân Hà gia xấu hổ đứng tránh sau cửa.
“Gia, nếu bọn chúng không chịu dùng nhà gán nợ, cũng không chịu trả tiền, tiểu nhân thấy hay chúng ta cứ bắt ba ả đàn bà kia về trước, đoán rằng chưa đến một năm rưỡi đã thu về đủ vốn?”
“Ừ… Con bé kia đúng là không tệ. Được, được.” Cao Lực và đám du côn dán mắt vào Thanh Vận, trên mặt toàn vẻ dâm đãng.
Thủ Căn bỗng dưng quay đầu vào nhà. Chính vào lúc mọi người vẫn còn sửng sốt, Thủ Căn trong tay cầm dao chặt củi xông ra.
“Căn Tử!”
Hà Diêu Thị hốt hoảng, cả ba nữ nhân bất chấp quy tắc, vội vàng chạy theo.
Lúc Tam Đao nhận được tin tức, hắn đang ở trong phòng Uyển Nương của Uyển lâu cùng Thạch thiếu bảo chủ Thạch Thừa Phong ngắm nhìn một chiếc bình hoa.
Dư trang chủ lại đang buồn chán nghịch ngợm ngón tay.
“Ngươi nói họ Hà phố nam thế nào?” Tam Đao vốn chẳng mấy để tâm lời báo cáo nhưng vừa nghe đến họ Hà đã lập tức gọi người vào phòng.
“Gia, chẳng phải gia dặn tiểu nhân theo sát tên đen đủi họ Hà sao? Quả nhiên không ngoài dự đoán của gia, họ Hà đã gặp chuyện!” Gã báo tin đương nhiên không hiểu chuyện bên trong, lời nói lộ vẻ hớn hở khi người gặp họa.
“Xảy ra chuyện gì? Nói rõ xem nào!”
“Chính là chuyện của Cao lão nhị, Cao lão nhị chẳng phải bị lão tam Hà gia giết chết sao, bây giờ đệ đệ của hắn Cao Lực dẫn theo một đám côn đồ đến nhà họ Hà bắt người! Ha ha! Khi tiểu nhân bỏ đi cảnh tượng quả thật náo nhiệt, Cao Lực tham lam chấm trúng nhà tổ của Hà gia, muốn họ dùng nhà gán nợ, hai bên sắp sửa động đao động kiếm đến nơi. Bất quá căn nhà kia quả không tồi… Gia, gia bảo Hà gia có đáng đời không, ai không chọc lại chọc vào Cao lão nhị… Ủa? Gia đâu?” Thiếu niên đầu to mình nhỏ hùng hồn phát biểu cao kiến của mình, đến khi gã nhìn lên, cả bóng lưng của thính giả cũng đã mất tăm từ thuở nào.
Chỉ vào cánh cửa mở tung sau lưng thiếu niên, Dư Phi vốn buồn chán lại cười hì hì đáp: “Đi rồi. Lúc ngươi nói sắp động dao động kiếm đã biến mất. Nè, tiểu tử, ngươi biết làm sao đến phố nam không?”
Tam Đao phi nước đại đến Hà gia.
Xa xa, hắn thấp thoáng nhìn thấy cửa lớn Hà gia đóng chặt, Căn Tử ca của hắn bị chọc đến phát khùng, cầm dao bổ củi chém loạn xạ trước mặt, quyết không để kẻ nào tiếp cận cửa nhà.
Cao Lực chỉ huy đám du con, giữ lại hai tên làm tường, ba tên nhận lệnh tấn công Thủ Căn, còn thêm một tên máu me đầy người lăn lộn bên cạnh, miệng không ngừng hô hoán Hà gia giết người.
Người đứng xem tránh tại vòng ngoài, không dám mở miệng cũng không dám can thiệp. Những nhà sợ chuyện đã khóa chặt cửa từ sớm.
Tam Đao vừa định quát bảo ngừng tay đã thấy một kẻ du đãng thừa cơ Thủ Căn đi đứng bất tiện mà bổ thẳng đao vào mặt y!
“CĂN TỬ…!”
Tam Đao suýt ngừng thở, hành động nhanh hơn suy nghĩ, một bóng đao chẳng biết từ khi nào xuất hiện trong không trung!
Nếu như Lý Tam Cái ở đây, gã nhất định không dám tin đao pháp tuyệt thế đã đánh bại gã lại bị Tam Đao sử dụng để đối phó thứ côn đồ võ công mèo quào.
“Soạt!”
Tên côn đồ không kịp tránh cũng không thể trốn, sợ rằng cả gã cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Gã chỉ cảm thấy cánh tay mát lạnh, mũi đao dùng sức đâm tới bỗng sượt qua mày Thủ Căn.
“Keng!”
Một cánh tay phải rơi xuống đất, trong tay vẫn còn giữ chặt thanh kim hoàn đao.
Trông thấy vết máu trên mặt Thủ Căn, tim Tam Đao chợt đau buốt, hắn tung cước đá mạnh.
“Bịch!” Tên côn đồ đáng thương bị chặt tay còn chưa kịp kêu la thì cả người đã trúng cước, lưng đập vào tường nhà họ Hà, sau đó rũ rượi rơi xuống.
“Căn Tử ca!” Tam Đao đau lòng gọi tên người yêu, sau đó vươn tay sờ mặt Thủ Căn.
Thủ Căn xách đao chém mạnh!
“Tiểu tử khốn nạn ở đâu chui ra! Dám, dám, dám…”
Tốc độ đối phương quá nhanh, Cao Lực chưa kịp nhìn kỹ người đến là ai thì đám du côn vây đánh Thủ Căn đều đã sóng soài đo đất. Đến lúc gã nhận ra mặt mũi ai kia, tuôn xong một tràng chữ “dám” rồi ngoan ngoãn ngậm miệng.
…
“Đao, Đao ca.” Sắc mặt Cao Lực chuyển xấu.
Đám người xem ban đầu chỉ nghe một tiếng quát lớn, tiếp theo bóng đao nháng lên, đợi tất cả hồi phục tinh thần thì sắc mặt đã chuyển thành trắng bệch. Những kẻ nhát gan hét toáng lên rồi bỏ chạy mất dạng.
Cao Lực rất có nhãn lực, từ đao pháp như sấm chớp liền nhận ra người đến không phải hạng tầm tươờng, nhưng gã tuyệt đối không ngờ lại là…
“Đao ca…” Cao Lực tối tăm mặt mũi, cố gắng rặn ra nụ cười trưng trên mặt, ba bước thành hai lạch bạch chạy tới túm lấy tiểu tử đen đủi trước mặt Đao ca.
“Đao ca sao lại tới đây? Mấy chuyện này thế nào lại để đích thân Đao ca ra tay, nếu để vong linh đại ca trên trời biết được Đao ca xem trọng huynh ấy đến thế…”
Lời a dua càng lúc càng nhỏ, Cao Lực trộm nhìn sắc mặt tồi tệ của nhân vật được lưu manh toàn Phiến Mã phong làm lão đại, thầm than không hay.
Cớ chi Đao ca lại chém thủ hạ của gã? Tại sao còn đánh ngã toàn bộ tay chân gã phân phó vây công tên đen đủi kia?
Có thể khẳng định Đao ca lần này nhất định không phải mang ý giúp gã.
Lẽ nào Hà gia cùng Đao ca có quan hệ gì? Cao Lực bắt đầu hối hận, trước khi đến đây gã hẳn nên điều tra bối cảnh Hà gia trước mới phải.
Không biết Thủ Căn đánh nhiều đỏ mắt hay tính tình con lừa tái phát, mặc kệ máu chảy vào mắt không thèm lau. Nam nhân muốn xem vết thương nơi chân mày của y, không cho xem; muốn xem y còn bị thương ở đâu nữa không, không cho xem; muốn xem chân cẳng có vẫn đề gì không, không cho xem; nói tóm lại dám đụng vào y thì chuẩn bị ăn dao là vừa.
Hết lần này đến lần nọ Tam Đao không hề tức giận, không đánh trả, không chửi lại, miệng lại không ngừng nói lời an ủi, tỷ như: Được rồi, không sao đâu, để ta xem vết thương nhé? Nghe lời, đừng nóng, ta đã đến, sẽ hết chuyện nhanh thôi. Nào, ca, để ta xem thương thế ra sao, chốc nữa bắt lũ rùa kia đền tiền thuốc cho ca.
Trong lòng Cao Lực thầm mắng: Đền tiền còn phải làm rùa, hừ, sao lúc lão tử dẫn chúng đến không thằng nào báo cho lão tử tên đen đủi kia quen biết Đao ca?!… Nhìn sao cũng thấy quen biết không hề bình thường! Ôi!
Tạm gác Cao Lực thấp thỏm bất an qua một bên, hiện tại Tam Đao đang dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bảo bối. Đột nhiên, hắn thừa dịp Căn Tử ca của hắn nới lỏng cảnh giác, đoạt lấy dao bổ củi trong tay y rồi tùy tiện ném đến trước mặt Cao Lực. Cao Lực sợ đến toàn thân run rẩy.
Quan sát một phen, Tam Đao đã có cái nhìn sơ bộ về thương thế của Thủ Căn. Thấy mặt Thủ Căn chảy máu rất nhiều, hắn trong lòng cảm thấy xót xa bèn nhẹ nhàng xoay mặt y qua, dùng góc áo dịu dàng lau máu giúp y, sau đó dùng một ngón tay giữ chặt vải trên vết thương, đợi khi chắc chắn không còn rỉ máu mới quay sang vẫy tay với Cao Lực.
Cao Lực rặn ra nụ cười gượng gạo, khom người lẩy bẩy bước qua, nói: “Đao ca, ngài có gì phân phó?”
“Nghe nói ngươi cần căn nhà kia?”
“Chuyện này… Chuyện này… Đao ca, không phải huynh đệ đệ cần căn nhà kia, thật ra do lão tam nhà hắn thiếu chúng đệ một khoản tiền lớn, muốn họ trả tiền lại không trả nổi, cho nên đệ mới bảo chúng đem nhà ra gán nợ. Hơn nữa không biết Đao ca biết chưa… Anh của đệ bị lão tam Hà Diệu Tổ giết hại! Đao ca, ngài cần phải…”
Cao Lực còn chưa dứt lời thì Đao ca đã gật đầu, ôm lấy Thủ Căn, giữ thật chặt, không cho y động đậy chút nào, dùng ngón cái chỉ vào nhà tổ Hà gia sau lưng:
“Căn nhà kia do ta tặng cho Hà gia, ngươi chấm trúng nó cũng xem như ngươi biết nhìn hàng. Như vậy đi, ta thương lượng với Căn Tử ca một chút, xem y có đồng ý dùng nó đổi lấy đại trạch của Cao gia hay không, ngươi đợi ta nhé.”
“Đao ca!”
Phịch! Đầu gối Cao Lực đập mạnh xuống đất.
“Đao ca, đệ sai rồi! Đệ là heo! Đệ con mẹ nó có mắt không tròng! Đệ không biết căn nhà kia của ngài, không biết ngài quen biết Hà gia. Tục ngữ nói kẻ không biết không có tội, cầu xin Đao ca người lớn rộng lượng, tha cho đệ con đường sống! Đao ca, đệ sai rồi, đệ nhận lỗi với ngài!”
Bốp bốp bốp, Cao Lực liên tục dập đầu van xin Đao ca.
Cả đám côn đồ cũng quỳ rạp trên đất. Chúng vốn chuẩn bị trèo vào nhà Hà gia nhưng vừa nghe thấy người tới là Đao ca đã kinh sợ đến run rẩy, hôm nay lại thấy lão đại nhà mình không ngừng khấu đầu bèn chẳng dám ngại bẩn mà làm theo.
“Đao ca, ngài người lớn rộng lượng, tha cho chúng tiểu nhân với! Chúng tiểu nhân thật sự không biết!”
Có tên thậm chí đã khóc thành tiếng, “Đao ca, đừng giết tiểu nhân, đừng giết tiểu nhân…”
Thủ Căn né tránh ánh mắt của Tam Đao. Chuyện gì thế này? Cớ chi lũ cường hào ác bá lại sợ Tam Đao? Cho dù Tam Đao võ công cao cường, nhưng làm sao có thể dễ dàng khiến cả đám côn đồ xưng vương trong thành sợ sệt đến mức này?
“Làm gì vậy? Tất cả đứng dậy cho ta.”
Cao Lực ăn gan hùm cũng không dám, gã sợ chỉ cần vị trước mặt tùy ý buông một câu, giờ này ngày mai gã đang đung đưa ngoài tường thành đông, đương nhiên, lúc ấy không có khả năng còn sống.
“Đứng dậy!”
Tiếng quát đanh thép dọa cho đám người Cao Lực mềm nhũn tay chân, lập cập đứng co cụm thành một tụ.
“Đao ca, lần sau chúng đệ không dám nữa…”
“Không dám cái gì? Thiếu tiền trả tiền, nợ mạng đền mạng, nếu thật sự Hà gia đã thiếu nợ Cao gia các người, gia có thể giúp họ trả lại toàn bộ. Các người chẳng phải muốn tìm Hà Diệu Tổ sao? Gia sẽ phụ trách lôi hắn đến thẳng Cao gia đối chất. Chuyện nhà họ Ha gia đều gánh hết, về sau các người có việc cứ đến tìm gia.”
Tam Đao chà râu, ra vẻ thờ ơ tặng thêm một câu: “Truyền ra ngoài, mai sau ai còn dám đến gây phiền phức cho Hà gia, ta sẽ lột da hắn để hắn mặc về nhà.”
Không cần Cao Lực giúp hắn loan truyền, lấy âm điệu vừa rồi của hắn mà nói, sợ rằng chưa đến tối nay toàn thành đã biết Hà gia cùng Đao ca quan hệ rất tốt.
Thủ Căn cũng không giãy dụa nữa, y chỉ dán chặt ánh mắt tức tối lên mình kẻ đang ôm chặt lấy mình.
“Sao?” Ánh mắt “nồng cháy” như vậy muốn làm ngơ cũng khó, đại lưu manh đành uất ức nghiêng đầu hỏi thử.
Thủ Căn nhắm chặt đôi môi không thèm nói chuyện, tiếp tục phẫn nộ trừng mắt.
Đại lưu manh quay đầu, mỉm cười với lũ người Cao gia: “Còn đứng đấy làm gì? Phải chăng định đợi gia mời các người ăn cơm?”
Lời còn chưa dứt, đám tay chân cùng Cao Lực đã chạy xa ba trượng, ngay cả gã huynh đệ nằm sóng soài ở chân tường Hà gia cũng không thèm để ý. Lưu manh toàn Phiến Mã đều biết, không sợ Đao ca giận, chỉ sợ Đao ca cười, một khi Đao ca đã cười thì nhất định sẽ có đầu rơi xuống đất!
Trông thấy nụ cười của Đao ca, Cao Lực hận bản thân đã đến đây, gã thề rằng chốc nữa về nhà gã sẽ băm vằm lũ phụ trách tin tức – Là con rùa nào dám mạnh miệng bảo với gã Hà gia không quyền, không thế, không chỗ dựa?
“Mang tên cặn bã kia theo luôn.”
Mệnh lệnh không to không nhỏ vang lên khiến Cao Lực vừa chạy được ba trượng lại phải quay ngược trở về.
Tốt rồi, việc bên ngoài đã giải quyết xong, bây giờ đến phiên việc nhà.
Nhìn vết thương giữa chân mày Thủ Căn, hắn cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Tam Đao thở dài một hơi, dứt khoát bế phắt Thủ Căn lửa giận đầy mặt bước qua cửa lớn Hà gia.
“Buông tay!”
“Ờ.” Ngoan ngoãn buông tay.
“Ngươi thật sự chỉ là tên đánh thuê?”
Tam Đao không ngờ Thủ Căn lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này, hắn gãi đầu, thầm nghĩ, cũng xem là vậy.
“Làm sao ngươi biết…”
“Ca, ca vào nhà trước đi, cha mẹ ca nhất định rất sốt ruột. Muốn gì chốc nữa hãy nói, ta ở ngoài đợi ca.” Tam Đao phủi bụi trên lưng áo y. Hắn rất tự giác, biết rõ Hà phụ không thích mình nên hắn không vào.
“Ngươi đợi ta ở đây, ta ra ngay.” Thủ Căn hiểu được suy nghĩ trong lòng Tam Đao, một mình đẩy cửa vào nhà.
Không bàn đến việc trên dưới Hà gia lo lắng ra sao, nhìn thấy Thủ Căn quay lại mừng rỡ thế nào, vừa nghe Tam Đao ra tay tương cứu, ngay cả Hà phụ không mấy ưa hắn cũng ra ngoài cảm tạ Tam Đao vài lời.
Sau một phen khách sáo mấy câu ơn huệ, lớn bé Hà gia ôm mối bất an quay vào đóng chặt cửa nhà.
Trước khi khép cửa, Hà Thanh Vận muốn ngoảnh đầu nói gì với Tam Đao nhưng bị mẹ cô bé kiên quyết lôi đi.
Thủ Căn nhìn Tam Đao. Lời muốn nói với Tam Đao chất đầy một bụng song lại chẳng biết nói sao cho phải.
Lần này lại nhờ hắn giúp y vượt qua tử kiếp, y có nên… Cảm kích hắn chăng?
Thượng bộ hoàn.
Hòn đá có thể xem như xấu xí, nhìn không chút hấp dẫn, không lớn, nhưng khá nặng.
Thủ Căn dùng tay ước chừng, đoán rằng bên trong có giấu sắt. Ước chừng mãi lại ước chừng ra một vấn đề.
Đó là thứ cảm giác rất mơ hồ truyền đến từ lòng bàn tay. Dường như, dường như vật bên trong hòn đá đang động đậy nhè nhẹ.
Để xác định rõ cảm giác của mình, Thủ Căn cầm hòn đá lắc lắc bên tai. Quả nhiên bên trong truyền ra tiếng rung động thật nhỏ.
Là gì nhỉ? Lòng tò mò của Thủ Căn trỗi dậy. Không ngừng lật qua lật lại hòn đá, y cố gắng tìm cách nhìn vào bên trong.
Đáng tiếc ánh sáng không đủ, trên cơ bản không thể nhìn thấy ruột đá.
Vì vậy Thủ Căn mang hòn đá đến gần ngọn đèn trên bàn, quan sát kỹ lưỡng. Một tia khói mỏng manh thoát ra.
Thủ Căn lại càng hoảng sợ, vội vã rụt tay. Khói trắng lập tức biến mất.
Chuyện gì chứ? Thủ Căn gãi đầu, thử chậm rãi đưa hòn đá đến gần ngọn đèn thêm lần nữa.
Không hề xảy ra biến hóa. Không có khói trắng, cũng chẳng có gì khác thường.
Mãi đến khi Thủ Căn những tưởng làn khói ban nãy chỉ là trùng hợp, trên hòn đá lại xuất hiện một làn khói trắng.
Thử thêm vài lần, Thủ Căn cuối cùng cũng phát hiện quy luật của nó. Hình như chỉ cần mang hòn đá tới gần đèn dầu hoặc ánh lửa chừng năm phút sẽ phát ra khói trắng từng sợi một, mang ra xa sẽ tức khắc biến mất.
“Ha.”
Thủ Căn bật cười. Chơi vui quá. Thủ Căn nhịn không được lại mang đá đặt gần đèn.
Lần này thời gian dài hơn chút xíu, y muốn nhìn rõ xem khói từ đâu bốc ra.
Có lẽ do khoảng cách quá gần đèn hoặc thời gian quá lâu, hòn đá đột nhiên trở nên nóng hổi.
Thủ Căn bị bỏng, giật mình khẽ la hoảng, ngón tay buông lỏng, “Cộp!” một tiếng, hòn đá rơi ngay xuống bàn.
“Ối! Chết!”
Không ngờ hòn đá rắn chắc kia vừa chạm vào mặt bàn đã nứt ra.
“Ủa?” Ánh mắt Thủ Căn dán vào hòn đá.
Bên trong ẩn chứa một thứ xinh đẹp sáng chói, như ngọc mà không phải ngọc.
Cố cạy khe nứt ra to hơn, Thủ Căn bấy giờ mới phát hiện hòn đá chính là chiếc hộp cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn có thể mở ra.
Chiếc “hộp” đá cất giữ một đồ vật như ngọc thạch, đường viền trong suốt, bề ngoài trơn bóng, trên mặt còn có đường vân xanh sậm uyển chuyển vòng quanh. Dưới ánh đèn, hoa văn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt như sóng gợn dập dìu.
Thủ Căn thận trọng chạm vào đồ vật. Không nóng, không lạnh. Độ ấm bình thường.
Thủ Căn trước giờ chưa từng nhìn thấy miếng ngọc đẹp đến thế, nhất thời bị bề ngoài của nó thu hút.
Nhẹ nhàng gỡ miếng ngọc ra khỏi hòn đá, y cẩn thận như chạm vào nước.
Không có bất kỳ tiếng động, cũng chẳng hề nhúc nhích. Đồ vật đặt trong lòng bàn tay rất thoải mái, khá nặng.
Trong lòng khẽ động, Thủ Căn quyết định hơ miếng ngọc trên lửa, thế nhưng lần này lại chẳng thấy khói trắng bốc lên.
Y cầm hòn đá đến gần đèn dầu song đợi thật lâu vẫn không thấy khói trắng lúc trước.
Biết đâu chỉ khi nhét ngọc vào đá mới xuất hiện hiện tượng nọ?
Thủ Căn rất muốn thử nhưng lại sợ một khi nhét vào sẽ không lấy ra được nữa.
Nhìn miếng ngọc thạch đẹp đẽ trong tay, rốt cuộc y nghĩ tới một vấn đề.
Vật này từ đâu đến? Nắm chặt miếng ngọc ấm áp trong tay, Thủ Căn từ từ hồi tưởng.
Hòn đá bị giấu dưới miếng vá trên vạt áo.
Vạt áo, ai đã đụng vào vạt áo của mình?
Lưu manh Tam Đao?
Hắn từng cởi quần của mình nhưng hình như vẫn chưa động vào phần trên.
Vậy… A!
Là hắn!
Thủ Căn nhớ lại, gần đây đụng chạm áo mình chỉ có gã khuân vác chết không rõ ràng kia.
Không sai! Chính là hắn! Ngoài hắn ra không còn ai khác!
Là hắn đã cố tình giấu đồ vào miếng vá trên vạt áo mình sao?
Tại sao không đưa thẳng cho mình? Lẽ nào hắn sợ bị người khác cướp mất?
Vậy cớ chi lại không nói với mình?
Phải chăng… Hắn không kịp nói?
Mình có cần đem đồ vật giao cho Thư Xuân Sơn hắn nhắc đến hay không?
Ngắm nghĩa hòn đá trong tay, trong đầu Thủ Căn chợt nảy ra một ý nghĩ.
Bán nó đi.
Thứ này chắc trị giá không ít tiền.
Hơn nữa gã khuân vác cũng không nói phải giao cho ai.
Dù gặp ai hỏi y vẫn có thể trả lời rằng mình nhặt được.
Đương nhiên, Thủ Căn chỉ nghĩ thế mà thôi.
Nhắc mới thấy lạ, sau khi Thủ Căn đem miếng ngọc đặt lại vào chiếc “hộp”, hòn đá lập tức trở về hình dạng ban đầu, y tìm mãi vẫn không tìm thấy bất cứ cơ quan nào. Thủ Căn nhét hòn đá vào chỗ rách trên áo, dùng kim vá thật cẩn thận vài vòng quanh đá rồi đắp thêm vài miếng vá lên.
Chớp mắt đã ba, bốn ngày trôi qua, Thủ Căn phải đến nhà khách hàng làm việc. Y vừa ra khỏi nhà thì đụng phải ai đó.
Là một lang trung giang hồ rất trẻ tuổi lại phi thường tuấn tú.
Lang trung dường như đang nhìn quanh quất về phía nhà y, Thủ Căn thấy vậy bèn ôn tồn hỏi: “Tiểu huynh đệ, đệ tìm ai?”
Lang trung nhìn cánh cửa nhà Thủ Căn, thuận miệng hỏi: “Đây là Hà gia ư?”
“Phải. Xin hỏi có việc gì?”
Lang trung chuyển ánh nhìn sang người Thủ Căn, cười đáp: “Tại hạ muốn tìm Hà Thủ Căn, không biết huynh đài quen biết người này hay chăng?”
“Đệ tìm tôi? Có phải Diệu Tổ bảo đệ đến không?” Dưới tình thế cấp bách, Thủ Căn vươn tay nắm lấy tay áo của người lang trung. Y vừa nghe lang trung đến tìm mình lập tức nghĩ đến chuyện Diệu Tổ bị thương, không tiền chữa bệnh mới dặn lang trung đến nhà lấy tiền.
Lang trung nhẹ nhàng lách qua, Thủ Căn nắm vào khoảng trống.
“Huynh đài là Hà Thủ Căn?”
“Là tôi.” Thủ Căn ngẩn người, trong lòng đưa ra phán đoán. Ở cùng lưu manh nọ lâu như vậy, ít nhiều gì người có võ công hay không y cũng mơ hồ nhận ra.
Lang trung quan sát y từ trên xuống dưới vài lần, Thủ Căn cũng nhìn gã, thầm nghĩ, ôi chao, một thiếu niên tuấn tú biết bao! Mặt mũi thế này đi trên đường còn chẳng khiến đại cô nương tiểu tức phụ của Phiến Mã điêu đứng?
Lang trung cười khẽ. Thủ Căn lấy lại ba hồn chín vía, có chút ngại ngùng.
“Thì ra huynh đài chính là Hà Thủ Căn.” Lang trung gật đầu, thốt lên một câu khó đoán ý tứ.
“Xin hỏi đệ tìm tôi có chuyện gì sao?” Thủ Căn ướm lời hỏi thử.
“Không có gì. Tại hạ từng nghe một người bạn nhắc đến huynh đài, lần này tại hạ đến tìm y, thuận đường ghé thăm huynh đài mà thôi.
Lang trung tuấn tú càng nói càng khiến Thủ Căn hồ đồ, người bạn của gã là ai? Tại sao lại đặc biệt tới thăm y?
“Bạn của đệ là vị nào?”
Lang trung tuấn tú không trả lời mà chỉ cười cười. Đột nhiên, gã nói với Thủ Căn một câu khiến y ù ù cạc cạc.
“Huynh đài có thể để tại hạ bắt mạch không?”
Hả? “Đa tạ, sức khỏe tôi rất ổn, không bệnh không đau, bắt mạch thì xin miễn đi. Tiểu huynh đệ, nếu đệ không có việc gấp vậy thứ tôi đi trước, cáo từ.” Thủ Căn thấy không phải người của Diệu Tổ cũng không muốn trì hoãn công việc, ôm quyền hành lễ rồi lập tức bỏ đi.
“Chờ đã!” Lang trung chợt gọi giật, “Bình thường trên mình huynh đài thật không đau nhức gì sao? Hành y coi trọng nhìn, nghe, sờ, hỏi, tuy tại hạ không chắc chắn nhưng xem tướng mạo, màu da của huynh đài, tại hạ dám khẳng định huynh đài bị ma bệnh quấn thân đã lâu, hơn nữa không thể nào không có cảm giác gì. Huynh đài nói xem tại hạ đoán đúng hay sai?”
Thủ Căn dừng chân, do dự xoay mặt nhìn lang trung, “Đệ nói đúng, quả thật tôi có tật ở chân, nhưng đã là bệnh cũ, tôi xem nhiều đại phu đều nói không đáng ngại, chỉ cần bình thường chú ý giữ ấm thì sẽ không sao. Tiểu huynh đệ, cảm ơn ý tốt của đệ. Không ngại nói thẳng với đệ, dù tôi muốn nhờ đệ xem giúp nhưng hiện tại tôi hai túi trống không…”
“Hiện tại huynh đài hai túi trống không?” Lang trung tuấn tú dường như kinh ngạc vô cùng, đưa mắt nhìn thoáng qua căn nhà phía sau, thấp giọng nói: “…Sao thế được?”
Buông tiếng thở dài, Thủ Căn cười khổ, ôm quyền bỏ đi.
“Ta vốn định đến xem thử ngươi là người thế nào, có đáng cho ta ra tay hay không. Hôm nay xem ra bất quá ngươi chỉ có thế, huynh ấy đối xử với ngươi cũng chỉ đến vậy. Càng thú vị hơn chính là cả ông trời cũng đứng về phía ta. Hà Thủ Căn, huynh ấy đã định sẵn sẽ thuộc về ta, bây giờ ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”
Thủ Căn nghe rõ lang trung tuấn tú nói gì, song y tuyệt đối không để trong lòng. Y không phải thằng ngốc, ý tứ trong lời của lang trung y hiểu được tám chín phần, cũng lờ mờ đoán ra thân phận thật sự của lang trung.
Đúng, lão thiên gia quả thật đứng về phía nàng, chỉ cần nàng là nữ nhân, nàng sẽ có tư cách chờ đợi. Thế nhưng như vậy thì sao? Tình cảm y dành cho tên nọ trong lòng y rất rõ ràng. Về phần hắn đối xử với y ra sao là quyền của hắn.
Tục ngữ nói không sai, ngươi càng sợ chuyện gì, chuyện đó càng dễ xảy ra.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Thủ Căn, hai ngày sau khi lang trung rời khỏi, đúng lúc trên dưới Hà gia đang gấp rút tìm cách kiếm tiền cho Trung Nguyên đi thi, Cao Lực, đệ đệ của Cao Bác Bì, hung hăng dẫn theo một đám người tìm đến cửa.
Cha con Hà gia đứng ngoài cửa, Hà Diêu Thị cùng phụ nữ trong nhà đứng sau lưng, đối lập cùng người nhà Cao Bác Bì. Không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm.
“Các người muốn thế nào?” Trung Nguyên ngực đầy lửa giận, không kìm được quát hỏi.
Thủ Căn bước đến trước một bước, che trước mặt gia đình, lạnh lùng nhìn đám côn đồ cho vay nặng lãi.
“Muốn thế nào? Hừ!” Cao Lực gãi mũi, âm dương quái khí tiếp lời: “Bớt nói nhảm, Hà Diệu Tổ đâu? Gọi hắn ra đây!”
“Tôi đã nói với các người rất nhiều lần, Diệu Tổ không có trong nhà, nó không về cả tháng nay rồi. Các người có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi là con trưởng của Hà gia.” Thủ Căn bình tĩnh đáp.
Cao Lực hừ một tiếng, đánh giá Thủ Căn từ trên xuống dưới mấy lần rồi mới phì cười: “Nói chuyện với ngươi? Cao gia bọn ta đương nhiên phải nói chuyện với ngươi! Cho các ngươi hay, cả nhà các ngươi đừng hòng chạy thoát! Hà Diệu Tổ thiếu nợ giết người, tiền nợ các ngươi phải trả! Hà Diệu Tổ giết người thì phải đem mạng đến đền! Nói! Hắn ở đâu! Hà Diệu Tổ, con mẹ nó, thằng rùa rụt đầu, đụng chuyện là trốn trong váy đàn bà phải không! Hà Diệu Tổ, ngươi bò ra đây cho Cao gia bọn ta!”
Cao Lực vừa hét xong, cả đám côn đồ lập tức thi nhau quang quác phụ họa, trong nháy mắt, phố nam chướng khí mù mịt, người qua đường thì dừng chân chờ xem náo nhiệt. Hàng xóm láng giềng thấy Cao gia tiếng xấu đồn xa đến tìm Hà gia, tuy cũng muốn hóng chuyện nhưng lại ngại không dám, cả đám lén lút thò đầu ra nhìn hoặc đứng trong vườn nhà mình xa xa theo dõi.
“Câm miệng! Lũ súc sinh các ngươi ngậm máu phun người! Diệu Tổ không có ở nhà, tin hay không tùy ngươi. Ngươi nói Diệu Tổ giết người, vậy chứng cứ đâu? Chỉ dựa vào lời nói phiến diện của các ngươi, ai tin cho nổi!” Hà phụ cảm thấy vô cùng mất mặt, tức giận suýt ngất, cầm chổi đứng chặn ngay cửa, ra vẻ muốn đánh người.
“Chứng cứ? Nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Chuyện hắn nợ tiền thì có giấy nợ hắn tự viết, chuyện hắn giết người cũng có kẻ nhìn thấy hắn từng tranh chấp với ca ta vì tiền, sau đó đại ca đáng thương của ta chết thảm trong hẻm Du Giáp. Các ngươi nói xem trên đời có chuyện trùng hợp đến thế sao?”
“Đúng! Đúng! Mau giao Hà Diệu Tổ ra đây! Bằng không đừng trách bọn ta không khách sáo!”
Năm, sáu tên côn đồ chó cậy oai chủ, cùng nhau đứng sau lưng Cao Lực mà hét lên.
“Các ngươi nói đủ chưa? Lời một phía nói thế nào chẳng được! Diệu Tổ không ở nhà, các ngươi đến phá là có ý gì? Nếu các ngươi còn ồn ào, chúng ta sẽ đến nha môn nói chuyện!”
“Nha môn? Ngươi nhắc tới nha môn thì bọn ta sợ ngươi à? Khổ chủ sợ hung thủ? Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ! Ha ha ha!” Vẻ mặt Cao Lực trở nên cực kỳ khó coi.
“Bây giờ lão tử nói rõ với các ngươi, hôm nay lão tử không chỉ đến đòi mạng Hà Diệu Tổ mà còn muốn các ngươi trả tiền!”
“Trả tiền? Trả tiền gì?” Thủ Căn biến sắc.
“Này! Chứng từ đây này! Thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên. Mọi người nhìn xem, đây chính là giấy nợ của tên sát nhân Hà Diệu Tổ bài bạc thua Cao gia ta! Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, mượn năm trăm lượng bạc, tính lãi mỗi mười ngày, đến ngày hôm nay tổng cộng là tám trăm lượng!”
“Tám trăm lượng?!”
Không chỉ người Hà gia hốt hoảng thốt lên mà cả người đi đường cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Tám trăm lượng, món nợ này lớn cỡ nào chứ?! Hà Diệu Tổ điên rồi sao?
Thậm chí có người còn nghĩ: Thảo nào lại bảo lão tam Hà gia giết người, món nợ khổng lồ nhường ấy nếu đổi là mình, nói không chừng mình cũng giết quách chủ nợ.
“Đưa ta xem thử!” Trung Nguyên là người đầu tiên thoát khỏi cơn kinh hãi, lập tức yêu cầu Cao Lực cho mình xem giấy nợ.
“Đây, các ngươi có thể xem nhưng không được chạm vào!” Cao Lực đắc ý duỗi tay ra.
Trung Nguyên đến gần đọc thật kỹ lưỡng, quả là thật, không giả vào đâu được.
Một chung trà sau.
“Ngươi xem xong chưa?” Cao Lực sốt ruột, tay bắt đầu mỏi.
Trung Nguyên lùi về sau một bước. Thủ Căn cùng Hà phụ tiến lại gần gã.
Trung Nguyên mặc mày tái nhợt, lắc đầu xong lại gật đầu.
“Trung Nguyên?”
Cuối cùng Trung Nguyên cũng mở miệng, “Con… Con không biết, nội dung không sai, nhưng mà… Có phải…”
Chưa đợi Trung Nguyên nói xong Thủ Căn đã cắt lời gã, ngẩng đầu nghiêm mặt nói với Cao gia:
“Cao nhị gia, Diệu Tổ đi vắng, chúng tôi căn bản không thể xác định có phải nó viết giấy nợ hay không. Hay là như thế này, đợi Diệu Tổ trở về chúng ta cùng lên công đường đối chất, đến lúc đó thiếu nợ thì trả tiền, nhị gia thấy sao?”
“Hừ! Nói ngươi hay, hôm nay gia đến nếu không thấy người thì phải thấy người, không thấy người thì phải thấy tiền! Muốn kéo dài? Không có cửa đâu! Các huynh đệ, các người nói xem nếu Hà gia không giao người cũng không trả tiền thì chúng ta sẽ làm sao?”
“Bắt người làm tin!”
“Thế chấp nhà cửa! Thế chấp nhà cửa!”
“Đúng! Lấy nhà, đá bọn chúng ra khỏi cửa!”
Nhà? Chúng muốn nhà? Lẽ nào mục đích của chúng chính là căn nhà này? Thủ Căn siết chặt hai tay.
“Nói đi! Các ngươi muốn dùng người hay dùng nhà gán nợ?” Vẻ mặt Cao Lực đắc ý dị thường.
“Không giao! Không giao! Không giao gì cả!” Hà phụ đột nhiên hét toáng lên.
“Đây là nhà của Hà gia chúng ta, là mạng sống của Hà gia chúng ta, dù phải đổi mạng cũng không giao vào tay kẻ khác!”
Hà phụ hùng dũng lạ thường. Trước đây nhà tổ bị thiêu rụi đến gạch ngói không còn, Duẫn Phát Tài lợi dụng họ gặp nguy nan, hợp tác cùng phường vô lại dồn ép đến mức ông thể không dùng một cái giá thấp kinh người bán đi miếng đất. Hà Mộng Đào cũng vì vậy mà tức tới đổ bệnh. Nực cười chính là số tiền thu về còn chẳng đủ cho ông chạy chữa, rốt cuộc gia đình phải sống trong cảnh cơm không đủ no, áo không đủ ấm, cả mảnh ngói che đầu cũng không dám mơ tưởng, bởi lẽ Hà Mộng Đào vẫn ôm hận đến tận hôm nay.
Hiện tại đột nhiên lại nghe có người muốn giành lấy căn nhà họ tốn bao công sức mới lấy về được, Hà phụ không kìm nổi cơn tức, đứng tại chỗ hét lên: Chết cũng không giao!
“Không giao? Hừ hừ, không muốn mất nhà thì lấy tiền ra đây. Nhà các ngươi chẳng phải rất lắm tiền sao, đất thu hồi về, nhà cũng xây xong, cuộc sống sung túc náo nhiệt, cớ gì lại không có tiền? Hay là tiền của các ngươi đều vô lại giật được như thế này?”
“Láo xược!” Hà phụ nhất thời không nuốt nổi lửa giận bèn bộc phát.
“Không phải giật thì thế nào? Các hương thân nói thử xem, Hà gia vốn lâm vào cảnh bần cùng, phải ngủ trong miếu thành hoàng qua ngày, sao lại đột nhiên có tiền chuộc đất xây nhà? Lẽ nào các ngươi không cảm thấy kỳ lạ?”
Biết rõ Cao Lực vu khống cho Hà gia nhưng người xem cũng khó tránh nghĩ thầm: Đúng, bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Sao bỗng dưng đủ tiền vừa chuộc đất vừa xây nhà?
“Gia, theo tiểu nhân thấy chuyện ấy không khó giải thích đâu ạ.” Một tên côn đồ dâm đãng nhìn Hà Thanh Vận đang đứng tại cửa ra vào, nói: “Đấy, kia chẳng phải là ba con gà vàng sao.”
“Ha ha! Không sai không sai, thảo nào Hà gia kiếm được lắm tiền, hai người đẹp hết thời nhưng vẫn còn chút phong vận cộng thêm một cô bé ngây thơ non nớt, dư sức cho họ mở kỹ viện! Hố hố hố!” Cao Lực đưa mắt nhìn đàn bà Hà gia rồi cười lớn.
“Lũ cặn bã chúng bây! Chúng bây…” Hà phụ tức không nói nổi.
Ba nữ nhân Hà gia xấu hổ đứng tránh sau cửa.
“Gia, nếu bọn chúng không chịu dùng nhà gán nợ, cũng không chịu trả tiền, tiểu nhân thấy hay chúng ta cứ bắt ba ả đàn bà kia về trước, đoán rằng chưa đến một năm rưỡi đã thu về đủ vốn?”
“Ừ… Con bé kia đúng là không tệ. Được, được.” Cao Lực và đám du côn dán mắt vào Thanh Vận, trên mặt toàn vẻ dâm đãng.
Thủ Căn bỗng dưng quay đầu vào nhà. Chính vào lúc mọi người vẫn còn sửng sốt, Thủ Căn trong tay cầm dao chặt củi xông ra.
“Căn Tử!”
Hà Diêu Thị hốt hoảng, cả ba nữ nhân bất chấp quy tắc, vội vàng chạy theo.
Lúc Tam Đao nhận được tin tức, hắn đang ở trong phòng Uyển Nương của Uyển lâu cùng Thạch thiếu bảo chủ Thạch Thừa Phong ngắm nhìn một chiếc bình hoa.
Dư trang chủ lại đang buồn chán nghịch ngợm ngón tay.
“Ngươi nói họ Hà phố nam thế nào?” Tam Đao vốn chẳng mấy để tâm lời báo cáo nhưng vừa nghe đến họ Hà đã lập tức gọi người vào phòng.
“Gia, chẳng phải gia dặn tiểu nhân theo sát tên đen đủi họ Hà sao? Quả nhiên không ngoài dự đoán của gia, họ Hà đã gặp chuyện!” Gã báo tin đương nhiên không hiểu chuyện bên trong, lời nói lộ vẻ hớn hở khi người gặp họa.
“Xảy ra chuyện gì? Nói rõ xem nào!”
“Chính là chuyện của Cao lão nhị, Cao lão nhị chẳng phải bị lão tam Hà gia giết chết sao, bây giờ đệ đệ của hắn Cao Lực dẫn theo một đám côn đồ đến nhà họ Hà bắt người! Ha ha! Khi tiểu nhân bỏ đi cảnh tượng quả thật náo nhiệt, Cao Lực tham lam chấm trúng nhà tổ của Hà gia, muốn họ dùng nhà gán nợ, hai bên sắp sửa động đao động kiếm đến nơi. Bất quá căn nhà kia quả không tồi… Gia, gia bảo Hà gia có đáng đời không, ai không chọc lại chọc vào Cao lão nhị… Ủa? Gia đâu?” Thiếu niên đầu to mình nhỏ hùng hồn phát biểu cao kiến của mình, đến khi gã nhìn lên, cả bóng lưng của thính giả cũng đã mất tăm từ thuở nào.
Chỉ vào cánh cửa mở tung sau lưng thiếu niên, Dư Phi vốn buồn chán lại cười hì hì đáp: “Đi rồi. Lúc ngươi nói sắp động dao động kiếm đã biến mất. Nè, tiểu tử, ngươi biết làm sao đến phố nam không?”
Tam Đao phi nước đại đến Hà gia.
Xa xa, hắn thấp thoáng nhìn thấy cửa lớn Hà gia đóng chặt, Căn Tử ca của hắn bị chọc đến phát khùng, cầm dao bổ củi chém loạn xạ trước mặt, quyết không để kẻ nào tiếp cận cửa nhà.
Cao Lực chỉ huy đám du con, giữ lại hai tên làm tường, ba tên nhận lệnh tấn công Thủ Căn, còn thêm một tên máu me đầy người lăn lộn bên cạnh, miệng không ngừng hô hoán Hà gia giết người.
Người đứng xem tránh tại vòng ngoài, không dám mở miệng cũng không dám can thiệp. Những nhà sợ chuyện đã khóa chặt cửa từ sớm.
Tam Đao vừa định quát bảo ngừng tay đã thấy một kẻ du đãng thừa cơ Thủ Căn đi đứng bất tiện mà bổ thẳng đao vào mặt y!
“CĂN TỬ…!”
Tam Đao suýt ngừng thở, hành động nhanh hơn suy nghĩ, một bóng đao chẳng biết từ khi nào xuất hiện trong không trung!
Nếu như Lý Tam Cái ở đây, gã nhất định không dám tin đao pháp tuyệt thế đã đánh bại gã lại bị Tam Đao sử dụng để đối phó thứ côn đồ võ công mèo quào.
“Soạt!”
Tên côn đồ không kịp tránh cũng không thể trốn, sợ rằng cả gã cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Gã chỉ cảm thấy cánh tay mát lạnh, mũi đao dùng sức đâm tới bỗng sượt qua mày Thủ Căn.
“Keng!”
Một cánh tay phải rơi xuống đất, trong tay vẫn còn giữ chặt thanh kim hoàn đao.
Trông thấy vết máu trên mặt Thủ Căn, tim Tam Đao chợt đau buốt, hắn tung cước đá mạnh.
“Bịch!” Tên côn đồ đáng thương bị chặt tay còn chưa kịp kêu la thì cả người đã trúng cước, lưng đập vào tường nhà họ Hà, sau đó rũ rượi rơi xuống.
“Căn Tử ca!” Tam Đao đau lòng gọi tên người yêu, sau đó vươn tay sờ mặt Thủ Căn.
Thủ Căn xách đao chém mạnh!
“Tiểu tử khốn nạn ở đâu chui ra! Dám, dám, dám…”
Tốc độ đối phương quá nhanh, Cao Lực chưa kịp nhìn kỹ người đến là ai thì đám du côn vây đánh Thủ Căn đều đã sóng soài đo đất. Đến lúc gã nhận ra mặt mũi ai kia, tuôn xong một tràng chữ “dám” rồi ngoan ngoãn ngậm miệng.
…
“Đao, Đao ca.” Sắc mặt Cao Lực chuyển xấu.
Đám người xem ban đầu chỉ nghe một tiếng quát lớn, tiếp theo bóng đao nháng lên, đợi tất cả hồi phục tinh thần thì sắc mặt đã chuyển thành trắng bệch. Những kẻ nhát gan hét toáng lên rồi bỏ chạy mất dạng.
Cao Lực rất có nhãn lực, từ đao pháp như sấm chớp liền nhận ra người đến không phải hạng tầm tươờng, nhưng gã tuyệt đối không ngờ lại là…
“Đao ca…” Cao Lực tối tăm mặt mũi, cố gắng rặn ra nụ cười trưng trên mặt, ba bước thành hai lạch bạch chạy tới túm lấy tiểu tử đen đủi trước mặt Đao ca.
“Đao ca sao lại tới đây? Mấy chuyện này thế nào lại để đích thân Đao ca ra tay, nếu để vong linh đại ca trên trời biết được Đao ca xem trọng huynh ấy đến thế…”
Lời a dua càng lúc càng nhỏ, Cao Lực trộm nhìn sắc mặt tồi tệ của nhân vật được lưu manh toàn Phiến Mã phong làm lão đại, thầm than không hay.
Cớ chi Đao ca lại chém thủ hạ của gã? Tại sao còn đánh ngã toàn bộ tay chân gã phân phó vây công tên đen đủi kia?
Có thể khẳng định Đao ca lần này nhất định không phải mang ý giúp gã.
Lẽ nào Hà gia cùng Đao ca có quan hệ gì? Cao Lực bắt đầu hối hận, trước khi đến đây gã hẳn nên điều tra bối cảnh Hà gia trước mới phải.
Không biết Thủ Căn đánh nhiều đỏ mắt hay tính tình con lừa tái phát, mặc kệ máu chảy vào mắt không thèm lau. Nam nhân muốn xem vết thương nơi chân mày của y, không cho xem; muốn xem y còn bị thương ở đâu nữa không, không cho xem; muốn xem chân cẳng có vẫn đề gì không, không cho xem; nói tóm lại dám đụng vào y thì chuẩn bị ăn dao là vừa.
Hết lần này đến lần nọ Tam Đao không hề tức giận, không đánh trả, không chửi lại, miệng lại không ngừng nói lời an ủi, tỷ như: Được rồi, không sao đâu, để ta xem vết thương nhé? Nghe lời, đừng nóng, ta đã đến, sẽ hết chuyện nhanh thôi. Nào, ca, để ta xem thương thế ra sao, chốc nữa bắt lũ rùa kia đền tiền thuốc cho ca.
Trong lòng Cao Lực thầm mắng: Đền tiền còn phải làm rùa, hừ, sao lúc lão tử dẫn chúng đến không thằng nào báo cho lão tử tên đen đủi kia quen biết Đao ca?!… Nhìn sao cũng thấy quen biết không hề bình thường! Ôi!
Tạm gác Cao Lực thấp thỏm bất an qua một bên, hiện tại Tam Đao đang dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bảo bối. Đột nhiên, hắn thừa dịp Căn Tử ca của hắn nới lỏng cảnh giác, đoạt lấy dao bổ củi trong tay y rồi tùy tiện ném đến trước mặt Cao Lực. Cao Lực sợ đến toàn thân run rẩy.
Quan sát một phen, Tam Đao đã có cái nhìn sơ bộ về thương thế của Thủ Căn. Thấy mặt Thủ Căn chảy máu rất nhiều, hắn trong lòng cảm thấy xót xa bèn nhẹ nhàng xoay mặt y qua, dùng góc áo dịu dàng lau máu giúp y, sau đó dùng một ngón tay giữ chặt vải trên vết thương, đợi khi chắc chắn không còn rỉ máu mới quay sang vẫy tay với Cao Lực.
Cao Lực rặn ra nụ cười gượng gạo, khom người lẩy bẩy bước qua, nói: “Đao ca, ngài có gì phân phó?”
“Nghe nói ngươi cần căn nhà kia?”
“Chuyện này… Chuyện này… Đao ca, không phải huynh đệ đệ cần căn nhà kia, thật ra do lão tam nhà hắn thiếu chúng đệ một khoản tiền lớn, muốn họ trả tiền lại không trả nổi, cho nên đệ mới bảo chúng đem nhà ra gán nợ. Hơn nữa không biết Đao ca biết chưa… Anh của đệ bị lão tam Hà Diệu Tổ giết hại! Đao ca, ngài cần phải…”
Cao Lực còn chưa dứt lời thì Đao ca đã gật đầu, ôm lấy Thủ Căn, giữ thật chặt, không cho y động đậy chút nào, dùng ngón cái chỉ vào nhà tổ Hà gia sau lưng:
“Căn nhà kia do ta tặng cho Hà gia, ngươi chấm trúng nó cũng xem như ngươi biết nhìn hàng. Như vậy đi, ta thương lượng với Căn Tử ca một chút, xem y có đồng ý dùng nó đổi lấy đại trạch của Cao gia hay không, ngươi đợi ta nhé.”
“Đao ca!”
Phịch! Đầu gối Cao Lực đập mạnh xuống đất.
“Đao ca, đệ sai rồi! Đệ là heo! Đệ con mẹ nó có mắt không tròng! Đệ không biết căn nhà kia của ngài, không biết ngài quen biết Hà gia. Tục ngữ nói kẻ không biết không có tội, cầu xin Đao ca người lớn rộng lượng, tha cho đệ con đường sống! Đao ca, đệ sai rồi, đệ nhận lỗi với ngài!”
Bốp bốp bốp, Cao Lực liên tục dập đầu van xin Đao ca.
Cả đám côn đồ cũng quỳ rạp trên đất. Chúng vốn chuẩn bị trèo vào nhà Hà gia nhưng vừa nghe thấy người tới là Đao ca đã kinh sợ đến run rẩy, hôm nay lại thấy lão đại nhà mình không ngừng khấu đầu bèn chẳng dám ngại bẩn mà làm theo.
“Đao ca, ngài người lớn rộng lượng, tha cho chúng tiểu nhân với! Chúng tiểu nhân thật sự không biết!”
Có tên thậm chí đã khóc thành tiếng, “Đao ca, đừng giết tiểu nhân, đừng giết tiểu nhân…”
Thủ Căn né tránh ánh mắt của Tam Đao. Chuyện gì thế này? Cớ chi lũ cường hào ác bá lại sợ Tam Đao? Cho dù Tam Đao võ công cao cường, nhưng làm sao có thể dễ dàng khiến cả đám côn đồ xưng vương trong thành sợ sệt đến mức này?
“Làm gì vậy? Tất cả đứng dậy cho ta.”
Cao Lực ăn gan hùm cũng không dám, gã sợ chỉ cần vị trước mặt tùy ý buông một câu, giờ này ngày mai gã đang đung đưa ngoài tường thành đông, đương nhiên, lúc ấy không có khả năng còn sống.
“Đứng dậy!”
Tiếng quát đanh thép dọa cho đám người Cao Lực mềm nhũn tay chân, lập cập đứng co cụm thành một tụ.
“Đao ca, lần sau chúng đệ không dám nữa…”
“Không dám cái gì? Thiếu tiền trả tiền, nợ mạng đền mạng, nếu thật sự Hà gia đã thiếu nợ Cao gia các người, gia có thể giúp họ trả lại toàn bộ. Các người chẳng phải muốn tìm Hà Diệu Tổ sao? Gia sẽ phụ trách lôi hắn đến thẳng Cao gia đối chất. Chuyện nhà họ Ha gia đều gánh hết, về sau các người có việc cứ đến tìm gia.”
Tam Đao chà râu, ra vẻ thờ ơ tặng thêm một câu: “Truyền ra ngoài, mai sau ai còn dám đến gây phiền phức cho Hà gia, ta sẽ lột da hắn để hắn mặc về nhà.”
Không cần Cao Lực giúp hắn loan truyền, lấy âm điệu vừa rồi của hắn mà nói, sợ rằng chưa đến tối nay toàn thành đã biết Hà gia cùng Đao ca quan hệ rất tốt.
Thủ Căn cũng không giãy dụa nữa, y chỉ dán chặt ánh mắt tức tối lên mình kẻ đang ôm chặt lấy mình.
“Sao?” Ánh mắt “nồng cháy” như vậy muốn làm ngơ cũng khó, đại lưu manh đành uất ức nghiêng đầu hỏi thử.
Thủ Căn nhắm chặt đôi môi không thèm nói chuyện, tiếp tục phẫn nộ trừng mắt.
Đại lưu manh quay đầu, mỉm cười với lũ người Cao gia: “Còn đứng đấy làm gì? Phải chăng định đợi gia mời các người ăn cơm?”
Lời còn chưa dứt, đám tay chân cùng Cao Lực đã chạy xa ba trượng, ngay cả gã huynh đệ nằm sóng soài ở chân tường Hà gia cũng không thèm để ý. Lưu manh toàn Phiến Mã đều biết, không sợ Đao ca giận, chỉ sợ Đao ca cười, một khi Đao ca đã cười thì nhất định sẽ có đầu rơi xuống đất!
Trông thấy nụ cười của Đao ca, Cao Lực hận bản thân đã đến đây, gã thề rằng chốc nữa về nhà gã sẽ băm vằm lũ phụ trách tin tức – Là con rùa nào dám mạnh miệng bảo với gã Hà gia không quyền, không thế, không chỗ dựa?
“Mang tên cặn bã kia theo luôn.”
Mệnh lệnh không to không nhỏ vang lên khiến Cao Lực vừa chạy được ba trượng lại phải quay ngược trở về.
Tốt rồi, việc bên ngoài đã giải quyết xong, bây giờ đến phiên việc nhà.
Nhìn vết thương giữa chân mày Thủ Căn, hắn cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Tam Đao thở dài một hơi, dứt khoát bế phắt Thủ Căn lửa giận đầy mặt bước qua cửa lớn Hà gia.
“Buông tay!”
“Ờ.” Ngoan ngoãn buông tay.
“Ngươi thật sự chỉ là tên đánh thuê?”
Tam Đao không ngờ Thủ Căn lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này, hắn gãi đầu, thầm nghĩ, cũng xem là vậy.
“Làm sao ngươi biết…”
“Ca, ca vào nhà trước đi, cha mẹ ca nhất định rất sốt ruột. Muốn gì chốc nữa hãy nói, ta ở ngoài đợi ca.” Tam Đao phủi bụi trên lưng áo y. Hắn rất tự giác, biết rõ Hà phụ không thích mình nên hắn không vào.
“Ngươi đợi ta ở đây, ta ra ngay.” Thủ Căn hiểu được suy nghĩ trong lòng Tam Đao, một mình đẩy cửa vào nhà.
Không bàn đến việc trên dưới Hà gia lo lắng ra sao, nhìn thấy Thủ Căn quay lại mừng rỡ thế nào, vừa nghe Tam Đao ra tay tương cứu, ngay cả Hà phụ không mấy ưa hắn cũng ra ngoài cảm tạ Tam Đao vài lời.
Sau một phen khách sáo mấy câu ơn huệ, lớn bé Hà gia ôm mối bất an quay vào đóng chặt cửa nhà.
Trước khi khép cửa, Hà Thanh Vận muốn ngoảnh đầu nói gì với Tam Đao nhưng bị mẹ cô bé kiên quyết lôi đi.
Thủ Căn nhìn Tam Đao. Lời muốn nói với Tam Đao chất đầy một bụng song lại chẳng biết nói sao cho phải.
Lần này lại nhờ hắn giúp y vượt qua tử kiếp, y có nên… Cảm kích hắn chăng?
Thượng bộ hoàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook