Biến Thành Bé Thỏ Lego
-
Chương 39
Sau nửa tháng phải chạy qua lại chạy lại hai thành phố, cuối cùng Tùy Ngưỡng cũng đã hoàn thành bức chân dung Tạ Mân vào một sáng chủ nhật nào đó.
Tuy là chân dung, nhưng thật ra nó giống bức tranh thu nhỏ cuộc sống thường ngày của Tạ Mân hơn. Tùy Ngưỡng không vẽ mặt, nhưng Tạ Mân lại thấy vừa nhìn đã biết là mình. Tạ Mân rất hài lòng với tranh của Tùy Ngưỡng, hắn đứng nhìn cạnh Tùy Ngưỡng một lúc, quyết định liên lạc nhờ Thi Thiện tìm một chuyên gia lồng kính giúp hắn.
Tùy Ngưỡng bảo hắn chuyện bé xé ra to, không có gì đáng lồng kính, Tạ Mân mới nhắc anh phải chú ý giới hạn: “Tặng tôi rồi thì là của tôi, cậu ý kiến ít thôi”.
Dư Hải đã bắt đầu vào hạ rồi, nhiệt độ tăng lên đột ngột, Tạ Mân đứng cạnh cửa sổ, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, gọi cho Thi Thiện. Tùy Ngưỡng thì đi rót nước theo yêu cầu của hắn, sau đó cầm về.
“Tùy Ngưỡng,” Tạ Mân nhìn lại bức tranh vài lần, nhìn cả tên của Tùy Ngưỡng góc dưới bức tranh, hắn vẫn thấy thích lắm lắm, nhận cốc nước xong, hắn bảo: “Đây là quà sinh nhật cho tôi luôn nhé”.
Sinh nhật của hắn vào tháng sáu, Tùy Ngưỡng chưa đón sinh nhật với hắn bao giờ.
“Thế tùy tiện quá,” Tùy Ngưỡng không đồng ý: “Đến sinh nhật tặng cậu cái khác”.
“Tùy tiện chỗ nào?” Tạ Mân vừa uống nước, vừa nói: “Ông đây thích tức là không tùy tiện”.
Tùy Ngưỡng thường xuyên cười hắn lúc hắn tự xưng là “ông đây”, nhưng hiếm hoi lần này anh không cười, chỉ hỏi Tạ Mân: “Thích thật à?”.
Tạ Mân nói “Ừ”, Tùy Ngưỡng bèn cúi đầu, khẽ hôn lên mặt hắn.
Anh ôm Tạ Mân, không làm thêm chuyện gì khác. Tạ Mân cảm giác vùi trong lòng Tùy Ngưỡng an toàn lắm, hắn đặt cốc lên kệ, ôm lại Tùy Ngưỡng, gọi tên anh, kích động nói thật cho anh biết: “Tôi đang nghĩ chuyện sau này”.
“Tôi không muốn làm thuê cho bố nữa, nhưng vẫn chưa chắc chắn”.
Suy nghĩ trong đầu Tạ Mân vẫn chưa thành hình, hắn nói với Tùy Ngưỡng, gần đây có một người khá thân hồi đại học liên lạc với hắn, bảo công ty đầu tư của người bạn kia định mở chi nhánh trong nước, hỏi hắn có hứng tham gia không.
“Tôi cũng có ít tiền để dành,” hắn nói với Tùy Ngưỡng: “Nhưng từ lúc tốt nghiệp đến giờ vẫn làm ở bất động sản Vạn Trang, tôi cũng không biết mình có thể làm tốt không”.
“Tôi sợ cuối cùng lại phát hiện rời khỏi công ty của bố và gia đình, mình cũng chỉ là kẻ vô dụng,” Tạ Mân kêu ca: “Hôm qua tôi còn mơ ác mộng cơ. Tôi mơ tôi nộp đơn từ chức cho bố, xong đó ổng nhốt tôi trong phòng nghỉ ở công ty luôn”.
Sáng nay Tùy Ngưỡng mới đến Dư Hải, tối qua Tạ Mân ngủ một mình, không hiểu sao hắn ngủ chẳng ngon chút nào, lúc thức dậy cũng thấy mơ màng.
“Có lẽ vì ngày nào lúc nói chuyện bố cũng mắng tôi chẳng có chút tác dụng nào,” hắn ngước mắt nhìn Tùy Ngưỡng: “Nên tôi không biết nữa”.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn vài giây, như thể đang cam đoan thay hắn, nói: “Tạ Mân, cậu sẽ làm tốt mà”.
“Cậu lại biết rồi đấy.” Tạ Mân bật cười.
“Cậu vẫn luôn làm tốt mà,” Tùy Ngưỡng không cười, bảo: “Đi học hay đi làm đều vậy”.
Không mấy khi Tạ Mân thấy Tùy Ngưỡng nói chuyện nghiêm túc như vậy, hắn bỗng thấy ngại ngùng, bèn rời mắt, nói: “Cũng không tốt tới vậy”.
Sáng Tùy Ngưỡng mới đến Dư Hải, chiều tối đã phải đi rồi. Rõ ràng họ chẳng làm gì nhưng Tạ Mân lại cảm giác khi ở bên Tùy Ngưỡng, thời gian trôi nhanh đến đáng sợ, thoắt cái đã sắp đến lúc Tùy Ngưỡng phải đi.
Hắn ngồi co chân trên sô pha, ăn quả anh đào Tùy Ngưỡng đưa mình, nghe Tùy Ngưỡng nói chuyện với thư ký về lịch trình sau khi anh hạ cánh.
Lần này Tùy Ngưỡng phải đi công tác bảy ngày, lại ở đúng thành phố nơi Tạ Mân học đại học. Đợi anh cúp điện thoại, Tạ Mân mới nói: “Cậu không biết chuyện này đúng không, tôi học đại học với cao học đều ở chỗ đó luôn, ở tận gần năm năm”.
Tùy Ngưỡng lại gần hắn, Tạ Mân bèn đưa anh hai quả anh đào, anh không nhận, nói: “Tôi biết”.
“Sao cậu biết thế?” Tạ Mân tự ăn hai quả anh đào đó, ấm ớ nói.
“Tôi quên rồi,” Tùy Ngưỡng đáp: “Chắc là đọc được trong bài viết nào đó về sếp Tạ nhỉ?”.
Tạ Mân bảo anh cút, sau đó hỏi: “Cậu đến đó bao giờ chưa? Chỗ đó cũng được lắm”.
“Tiếc là tuần sau tôi không rảnh, không là tôi cũng về thăm với cậu rồi,” Tạ Mân nhớ lại thời sinh viên của mình, nói: “Trường tôi đẹp lắm”.
“Tôi đến rồi,” Tùy Ngưỡng nói: “Công ty từng có một nhà cung cấp ở đó”.
Tạ Mân chưa nghe Tùy Ngưỡng kể chuyện này bao giờ, tiện đà hỏi lại: “Cậu đến lúc nào thế?”.
“Năm, sáu năm trước.” Tùy Ngưỡng nói.
Tạ Mân sửng sốt, nói: “Lúc đó tôi vẫn đang đi học”.
“Nếu lúc đó cậu…” Tạ Mân giả thiết xong cũng không biết mình muốn nói gì nữa.
Nếu chưa chia tay, Tùy Ngưỡng đến đó tìm hắn, hắn có thể đưa Tùy Ngưỡng đi đây đi đó.
Nếu Tùy Ngưỡng biết Tạ Mân học ở đó, đến tìm Tạ Mân, có lẽ Tạ Mân cũng có thể giả vờ phóng khoáng đưa anh đi thăm trường.
Nhưng hiện thực không có nhiều cái “nếu” như vậy, thời sinh viên của Tạ Mân đã kết thúc lâu rồi, thời gian đã bỏ lỡ cũng không thể quay lại.
“Tùy Ngưỡng.” Tạ Mân ôm khay anh đào, ngẩng mặt lên. Vẻ mặt của Tùy Ngưỡng không thay đổi gì mấy, Tạ Mân muốn nói “Sao cậu chẳng bao giờ tới tìm tôi thế?”, hắn nghĩ Tùy Ngưỡng cũng biết, nhưng khi nói ra lại là “Cạnh trường tôi có một nhà hàng ngon lắm, nếu cậu có thời gian đi ăn thì tôi đặt giúp cho”. Sau đó hắn cố ý chuyển chủ đề, nói với Tùy Ngưỡng: “Khó đặt lắm đấy, nhưng mà thiếu gia đây quen bếp trưởng”.
Tùy Ngưỡng nói “Cảm ơn”, khen Tạ Mân quen biết rộng, sau đó anh nắm tay Tạ Mân, hôn môi hắn, đến cuối cùng vẫn không nói mình có rảnh đi ăn không.
Mấy ngày Tùy Ngưỡng không ở Dư Hải, Tạ Mân rất bận rộn.
Chuyện công ty, yêu cầu xã giao của bố hắn chồng chất lên nhau, lại thêm phải liên lạc lệch múi giờ với bạn đại học, mấy ngày liên tiếp Tạ Mân không được ngủ quá năm tiếng.
Chiều thứ năm, Tạ Mân buồn ngủ không chịu nổi, hắn bảo Trì Nguyên hủy cuộc họp giúp hắn, nằm nghỉ nửa tiếng trong phòng.
Chuông báo thức reo, Tạ Mân mơ màng ngồi dậy, nhận ra mình có tin nhắn chưa đọc của Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng chụp ảnh trường hắn, bảo đúng là rất đẹp, Tạ Mân lập tức gọi điện qua, Tùy Ngưỡng bắt máy rất nhanh.
“Cậu đến trường tôi làm gì?” Tạ Mân hỏi.
Tùy Ngưỡng bảo: “Hưởng sự hun đúc tri thức của trường cậu”.
Tạ Mân lại hỏi anh có muốn đi ăn không, Tùy Ngưỡng mới bảo “Thôi”, “Đi một mình không có gì vui”.
“Được rồi.” Tạ Mân nói. Có lẽ vì hắn mệt mỏi quá, cũng có thể vì chưa tỉnh ngủ mà Tạ Mân đã nói một câu chẳng khôn ngoan chút nào: “Nếu trước đây cậu đến tìm tôi, chúng ta có thể đi cùng nhau rồi”.
Nói xong hắn mới nhận ra không ổn lắm, nhưng hắn lại nghe Tùy Ngưỡng nói với mình: “Xin lỗi”.
Giọng Tùy Ngưỡng rất thấp, Tạ Mân không nghe ra cảm xúc của anh, không biết tại sao anh xin lỗi, nhưng trong lòng, hắn lại cảm thấy vừa nặng nề vừa không cần thiết. Tạ Mân cố gắng khuấy động bầu không khí, nói: “Thôi, đằng nào nhà hàng cũng không chạy đâu được, đợi kỳ nghỉ sau vậy”.
Cúp điện thoại, Tạ Mân lại ngồi trên giường một lát.
Phòng nghỉ của hắn không phải lớn mà cũng chẳng nhỏ, có một chiếc giường mét tám, đối diện giường là cánh cửa thông sang phòng chứa đồ.
Trước giờ Tạ Mân không hay ngủ trong phòng nghỉ, cũng chưa vào phòng chứa đồ bao giờ, toàn là Trì Nguyên và trợ lý Đàm sắp xếp giúp hắn. Có lẽ vì hôm đó hắn thật lòng muốn trốn công việc, ngây người nhìn cửa phòng chứa đồ một lúc, Tạ Mân xuống giường mở cửa phòng.
Phòng chứa đồ rộng chừng ba mươi mét vuông, chia ra hai bên, một bên là gian treo quần áo dự phòng của Tạ Mân, một bên là tủ đựng đồ bằng gỗ cửa kính. Chiếc tủ có mấy kệ trưng bày, xếp những món quà đối tác tặng cho hắn.
Đây là những món quà hắn được tặng trong năm năm qua, dù Trì Nguyên đã xếp gọn gàng theo từng năm rồi, song nhìn vào vẫn thấy hơi nhiều.
Tạ Mân đứng trước cửa kính, ngắm nghía từ trên xuống dưới như đang tham quan.
Năm hắn mới vào công ty vẫn chưa có nhiều quà sinh nhật như vậy, chúng được bày trên kệ đồ trong cùng. Từ trên xuống dưới bày hộp quà, túi quà của đủ các nhãn hiệu, từng món quà được dán nhãn là tên người tặng.
Hắn ngắm nghía rất kỹ, dưới cùng của ngăn tủ có một chiếc hộp dẹt khá lớn, được bọc bằng giấy gói quà màu xám, không ghi tên nhãn hiệu. Tạ Mân vô thức mở cửa tủ, lấy chiếc hộp ra.
Trì Nguyên phải bóc từng gói quà để ghi chép lại, nhưng anh ta chỉ rạch bằng dao rọc giấy, giấy gói bên ngoài vẫn còn khá nguyên vẹn, không hư rách nhiều.
Người tặng quà là một công ty liên doanh quốc tế về thang máy ở Dư Hải, từng hợp tác với một, hai tòa nhà của bất động sản Vạn Trang.
Không rõ vì sao tim Tạ Mân bỗng đập nhanh hơn, hắn cảm giác mình nghĩ nhiều quá rồi, hệt như đứa trẻ mười mấy tuổi mới nếm trải tình yêu, nói không chừng trong hộp chỉ là mô hình thang máy bên họ đặt làm thôi.
Nhưng hắn vẫn không giở danh sách quà tặng ra xem mà mở lại theo dấu vết Trì Nguyên từng rạch, bên trong giấy gói là một chiếc hộp màu trắng, Tạ Mân mở hộp ra, thấy một bức tranh được đặt bên trong.
Bức tranh không lớn, rộng chừng sáu mươi, dài chừng tám mươi phân, được lồng trong một khung gỗ rất bình thường. Bức tranh chỉ có hai màu đen trắng, không phải phong cách tả thực, nội dung tranh là một cậu bé gọn gàng đang nằm bò trên bàn học, trông như đang ngủ. Chiếc bàn và khung cảnh phía sau đều không có gì đặc biệt, không thể nhìn ra là chỗ nào, nhưng người trong tranh là Tạ Mân.
Người vẽ tranh không ký tên, chỉ ghi thời gian vẽ, thời gian Tạ Mân nhận được bức tranh là năm hắn mới đi làm, còn thời gian được ghi trên tranh là chín năm trước.
Tạ Mân mở danh sách quà tặng ra, Trì Nguyên ghi món quà này là tranh vẽ.
Sau đó hắn đặt bức tranh xuống thảm, xem thử những năm trước công ty thang máy này đã tặng gì cho hắn.
Đối tác này còn từng tặng hắn một chiếc điện thoại mới, lúc đó Tạ Mân đọc danh sách quà xong đã tặng nó cho Đàm Tư Thần – người đang sử dụng chiếc điện thoại cũ cùng thương hiệu, danh sách quà tặng viết vậy.
Người ta còn tặng Tạ Mân một bộ vest khá đắt đỏ, nhưng Tạ Mân không thích mặc đồ người khác tặng nên Trì Nguyên treo nó sang gian quần áo bên cạnh để phòng hờ, Tạ Mân thì chưa mở ra xem lần nào.
Công ty thang máy còn tặng hắn phiếu quà tặng nghỉ lễ tại một khách sạn bảy sao ngoài đảo, Tạ Mân tặng nó như một trong những món quà mừng cưới cho phó tổng giám đốc Giản Lập Quần.
Tạ Mân đã quen tặng quà sinh nhật của mình cho mọi người, nên trong phòng chứa đồ chỉ còn giữ lại bộ vest và bức tranh kia. Tạ Mân suy nghĩ hồi lâu rồi sang gian quần áo, tìm tòi cả buổi mới thấy bộ vest Tùy Ngưỡng tặng hắn kia. Hắn mở ra xem thử, là một bộ vest màu xám, màu sắc không trịnh trọng lắm.
Tạ Mân đứng trước tủ quần áo, thầm nghĩ có phải đầu óc Tùy Ngưỡng có vấn đề không, sao còn không chịu nói chuyện tử tế hơn cả hắn vậy?
Điện thoại của hắn đổ chuông, Tạ Mân nghe máy, Trì Nguyên nói chủ tịch đến công ty rồi, sẽ lên chỗ hắn ngay.
Tạ Mân cúp điện thoại, đứng thêm một lúc nữa rồi mở lịch trình cuối tuần ra xem, sau đó tự mua một tấm vé bay đêm đến thành phố hắn học đại học.
Tuy là chân dung, nhưng thật ra nó giống bức tranh thu nhỏ cuộc sống thường ngày của Tạ Mân hơn. Tùy Ngưỡng không vẽ mặt, nhưng Tạ Mân lại thấy vừa nhìn đã biết là mình. Tạ Mân rất hài lòng với tranh của Tùy Ngưỡng, hắn đứng nhìn cạnh Tùy Ngưỡng một lúc, quyết định liên lạc nhờ Thi Thiện tìm một chuyên gia lồng kính giúp hắn.
Tùy Ngưỡng bảo hắn chuyện bé xé ra to, không có gì đáng lồng kính, Tạ Mân mới nhắc anh phải chú ý giới hạn: “Tặng tôi rồi thì là của tôi, cậu ý kiến ít thôi”.
Dư Hải đã bắt đầu vào hạ rồi, nhiệt độ tăng lên đột ngột, Tạ Mân đứng cạnh cửa sổ, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, gọi cho Thi Thiện. Tùy Ngưỡng thì đi rót nước theo yêu cầu của hắn, sau đó cầm về.
“Tùy Ngưỡng,” Tạ Mân nhìn lại bức tranh vài lần, nhìn cả tên của Tùy Ngưỡng góc dưới bức tranh, hắn vẫn thấy thích lắm lắm, nhận cốc nước xong, hắn bảo: “Đây là quà sinh nhật cho tôi luôn nhé”.
Sinh nhật của hắn vào tháng sáu, Tùy Ngưỡng chưa đón sinh nhật với hắn bao giờ.
“Thế tùy tiện quá,” Tùy Ngưỡng không đồng ý: “Đến sinh nhật tặng cậu cái khác”.
“Tùy tiện chỗ nào?” Tạ Mân vừa uống nước, vừa nói: “Ông đây thích tức là không tùy tiện”.
Tùy Ngưỡng thường xuyên cười hắn lúc hắn tự xưng là “ông đây”, nhưng hiếm hoi lần này anh không cười, chỉ hỏi Tạ Mân: “Thích thật à?”.
Tạ Mân nói “Ừ”, Tùy Ngưỡng bèn cúi đầu, khẽ hôn lên mặt hắn.
Anh ôm Tạ Mân, không làm thêm chuyện gì khác. Tạ Mân cảm giác vùi trong lòng Tùy Ngưỡng an toàn lắm, hắn đặt cốc lên kệ, ôm lại Tùy Ngưỡng, gọi tên anh, kích động nói thật cho anh biết: “Tôi đang nghĩ chuyện sau này”.
“Tôi không muốn làm thuê cho bố nữa, nhưng vẫn chưa chắc chắn”.
Suy nghĩ trong đầu Tạ Mân vẫn chưa thành hình, hắn nói với Tùy Ngưỡng, gần đây có một người khá thân hồi đại học liên lạc với hắn, bảo công ty đầu tư của người bạn kia định mở chi nhánh trong nước, hỏi hắn có hứng tham gia không.
“Tôi cũng có ít tiền để dành,” hắn nói với Tùy Ngưỡng: “Nhưng từ lúc tốt nghiệp đến giờ vẫn làm ở bất động sản Vạn Trang, tôi cũng không biết mình có thể làm tốt không”.
“Tôi sợ cuối cùng lại phát hiện rời khỏi công ty của bố và gia đình, mình cũng chỉ là kẻ vô dụng,” Tạ Mân kêu ca: “Hôm qua tôi còn mơ ác mộng cơ. Tôi mơ tôi nộp đơn từ chức cho bố, xong đó ổng nhốt tôi trong phòng nghỉ ở công ty luôn”.
Sáng nay Tùy Ngưỡng mới đến Dư Hải, tối qua Tạ Mân ngủ một mình, không hiểu sao hắn ngủ chẳng ngon chút nào, lúc thức dậy cũng thấy mơ màng.
“Có lẽ vì ngày nào lúc nói chuyện bố cũng mắng tôi chẳng có chút tác dụng nào,” hắn ngước mắt nhìn Tùy Ngưỡng: “Nên tôi không biết nữa”.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn vài giây, như thể đang cam đoan thay hắn, nói: “Tạ Mân, cậu sẽ làm tốt mà”.
“Cậu lại biết rồi đấy.” Tạ Mân bật cười.
“Cậu vẫn luôn làm tốt mà,” Tùy Ngưỡng không cười, bảo: “Đi học hay đi làm đều vậy”.
Không mấy khi Tạ Mân thấy Tùy Ngưỡng nói chuyện nghiêm túc như vậy, hắn bỗng thấy ngại ngùng, bèn rời mắt, nói: “Cũng không tốt tới vậy”.
Sáng Tùy Ngưỡng mới đến Dư Hải, chiều tối đã phải đi rồi. Rõ ràng họ chẳng làm gì nhưng Tạ Mân lại cảm giác khi ở bên Tùy Ngưỡng, thời gian trôi nhanh đến đáng sợ, thoắt cái đã sắp đến lúc Tùy Ngưỡng phải đi.
Hắn ngồi co chân trên sô pha, ăn quả anh đào Tùy Ngưỡng đưa mình, nghe Tùy Ngưỡng nói chuyện với thư ký về lịch trình sau khi anh hạ cánh.
Lần này Tùy Ngưỡng phải đi công tác bảy ngày, lại ở đúng thành phố nơi Tạ Mân học đại học. Đợi anh cúp điện thoại, Tạ Mân mới nói: “Cậu không biết chuyện này đúng không, tôi học đại học với cao học đều ở chỗ đó luôn, ở tận gần năm năm”.
Tùy Ngưỡng lại gần hắn, Tạ Mân bèn đưa anh hai quả anh đào, anh không nhận, nói: “Tôi biết”.
“Sao cậu biết thế?” Tạ Mân tự ăn hai quả anh đào đó, ấm ớ nói.
“Tôi quên rồi,” Tùy Ngưỡng đáp: “Chắc là đọc được trong bài viết nào đó về sếp Tạ nhỉ?”.
Tạ Mân bảo anh cút, sau đó hỏi: “Cậu đến đó bao giờ chưa? Chỗ đó cũng được lắm”.
“Tiếc là tuần sau tôi không rảnh, không là tôi cũng về thăm với cậu rồi,” Tạ Mân nhớ lại thời sinh viên của mình, nói: “Trường tôi đẹp lắm”.
“Tôi đến rồi,” Tùy Ngưỡng nói: “Công ty từng có một nhà cung cấp ở đó”.
Tạ Mân chưa nghe Tùy Ngưỡng kể chuyện này bao giờ, tiện đà hỏi lại: “Cậu đến lúc nào thế?”.
“Năm, sáu năm trước.” Tùy Ngưỡng nói.
Tạ Mân sửng sốt, nói: “Lúc đó tôi vẫn đang đi học”.
“Nếu lúc đó cậu…” Tạ Mân giả thiết xong cũng không biết mình muốn nói gì nữa.
Nếu chưa chia tay, Tùy Ngưỡng đến đó tìm hắn, hắn có thể đưa Tùy Ngưỡng đi đây đi đó.
Nếu Tùy Ngưỡng biết Tạ Mân học ở đó, đến tìm Tạ Mân, có lẽ Tạ Mân cũng có thể giả vờ phóng khoáng đưa anh đi thăm trường.
Nhưng hiện thực không có nhiều cái “nếu” như vậy, thời sinh viên của Tạ Mân đã kết thúc lâu rồi, thời gian đã bỏ lỡ cũng không thể quay lại.
“Tùy Ngưỡng.” Tạ Mân ôm khay anh đào, ngẩng mặt lên. Vẻ mặt của Tùy Ngưỡng không thay đổi gì mấy, Tạ Mân muốn nói “Sao cậu chẳng bao giờ tới tìm tôi thế?”, hắn nghĩ Tùy Ngưỡng cũng biết, nhưng khi nói ra lại là “Cạnh trường tôi có một nhà hàng ngon lắm, nếu cậu có thời gian đi ăn thì tôi đặt giúp cho”. Sau đó hắn cố ý chuyển chủ đề, nói với Tùy Ngưỡng: “Khó đặt lắm đấy, nhưng mà thiếu gia đây quen bếp trưởng”.
Tùy Ngưỡng nói “Cảm ơn”, khen Tạ Mân quen biết rộng, sau đó anh nắm tay Tạ Mân, hôn môi hắn, đến cuối cùng vẫn không nói mình có rảnh đi ăn không.
Mấy ngày Tùy Ngưỡng không ở Dư Hải, Tạ Mân rất bận rộn.
Chuyện công ty, yêu cầu xã giao của bố hắn chồng chất lên nhau, lại thêm phải liên lạc lệch múi giờ với bạn đại học, mấy ngày liên tiếp Tạ Mân không được ngủ quá năm tiếng.
Chiều thứ năm, Tạ Mân buồn ngủ không chịu nổi, hắn bảo Trì Nguyên hủy cuộc họp giúp hắn, nằm nghỉ nửa tiếng trong phòng.
Chuông báo thức reo, Tạ Mân mơ màng ngồi dậy, nhận ra mình có tin nhắn chưa đọc của Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng chụp ảnh trường hắn, bảo đúng là rất đẹp, Tạ Mân lập tức gọi điện qua, Tùy Ngưỡng bắt máy rất nhanh.
“Cậu đến trường tôi làm gì?” Tạ Mân hỏi.
Tùy Ngưỡng bảo: “Hưởng sự hun đúc tri thức của trường cậu”.
Tạ Mân lại hỏi anh có muốn đi ăn không, Tùy Ngưỡng mới bảo “Thôi”, “Đi một mình không có gì vui”.
“Được rồi.” Tạ Mân nói. Có lẽ vì hắn mệt mỏi quá, cũng có thể vì chưa tỉnh ngủ mà Tạ Mân đã nói một câu chẳng khôn ngoan chút nào: “Nếu trước đây cậu đến tìm tôi, chúng ta có thể đi cùng nhau rồi”.
Nói xong hắn mới nhận ra không ổn lắm, nhưng hắn lại nghe Tùy Ngưỡng nói với mình: “Xin lỗi”.
Giọng Tùy Ngưỡng rất thấp, Tạ Mân không nghe ra cảm xúc của anh, không biết tại sao anh xin lỗi, nhưng trong lòng, hắn lại cảm thấy vừa nặng nề vừa không cần thiết. Tạ Mân cố gắng khuấy động bầu không khí, nói: “Thôi, đằng nào nhà hàng cũng không chạy đâu được, đợi kỳ nghỉ sau vậy”.
Cúp điện thoại, Tạ Mân lại ngồi trên giường một lát.
Phòng nghỉ của hắn không phải lớn mà cũng chẳng nhỏ, có một chiếc giường mét tám, đối diện giường là cánh cửa thông sang phòng chứa đồ.
Trước giờ Tạ Mân không hay ngủ trong phòng nghỉ, cũng chưa vào phòng chứa đồ bao giờ, toàn là Trì Nguyên và trợ lý Đàm sắp xếp giúp hắn. Có lẽ vì hôm đó hắn thật lòng muốn trốn công việc, ngây người nhìn cửa phòng chứa đồ một lúc, Tạ Mân xuống giường mở cửa phòng.
Phòng chứa đồ rộng chừng ba mươi mét vuông, chia ra hai bên, một bên là gian treo quần áo dự phòng của Tạ Mân, một bên là tủ đựng đồ bằng gỗ cửa kính. Chiếc tủ có mấy kệ trưng bày, xếp những món quà đối tác tặng cho hắn.
Đây là những món quà hắn được tặng trong năm năm qua, dù Trì Nguyên đã xếp gọn gàng theo từng năm rồi, song nhìn vào vẫn thấy hơi nhiều.
Tạ Mân đứng trước cửa kính, ngắm nghía từ trên xuống dưới như đang tham quan.
Năm hắn mới vào công ty vẫn chưa có nhiều quà sinh nhật như vậy, chúng được bày trên kệ đồ trong cùng. Từ trên xuống dưới bày hộp quà, túi quà của đủ các nhãn hiệu, từng món quà được dán nhãn là tên người tặng.
Hắn ngắm nghía rất kỹ, dưới cùng của ngăn tủ có một chiếc hộp dẹt khá lớn, được bọc bằng giấy gói quà màu xám, không ghi tên nhãn hiệu. Tạ Mân vô thức mở cửa tủ, lấy chiếc hộp ra.
Trì Nguyên phải bóc từng gói quà để ghi chép lại, nhưng anh ta chỉ rạch bằng dao rọc giấy, giấy gói bên ngoài vẫn còn khá nguyên vẹn, không hư rách nhiều.
Người tặng quà là một công ty liên doanh quốc tế về thang máy ở Dư Hải, từng hợp tác với một, hai tòa nhà của bất động sản Vạn Trang.
Không rõ vì sao tim Tạ Mân bỗng đập nhanh hơn, hắn cảm giác mình nghĩ nhiều quá rồi, hệt như đứa trẻ mười mấy tuổi mới nếm trải tình yêu, nói không chừng trong hộp chỉ là mô hình thang máy bên họ đặt làm thôi.
Nhưng hắn vẫn không giở danh sách quà tặng ra xem mà mở lại theo dấu vết Trì Nguyên từng rạch, bên trong giấy gói là một chiếc hộp màu trắng, Tạ Mân mở hộp ra, thấy một bức tranh được đặt bên trong.
Bức tranh không lớn, rộng chừng sáu mươi, dài chừng tám mươi phân, được lồng trong một khung gỗ rất bình thường. Bức tranh chỉ có hai màu đen trắng, không phải phong cách tả thực, nội dung tranh là một cậu bé gọn gàng đang nằm bò trên bàn học, trông như đang ngủ. Chiếc bàn và khung cảnh phía sau đều không có gì đặc biệt, không thể nhìn ra là chỗ nào, nhưng người trong tranh là Tạ Mân.
Người vẽ tranh không ký tên, chỉ ghi thời gian vẽ, thời gian Tạ Mân nhận được bức tranh là năm hắn mới đi làm, còn thời gian được ghi trên tranh là chín năm trước.
Tạ Mân mở danh sách quà tặng ra, Trì Nguyên ghi món quà này là tranh vẽ.
Sau đó hắn đặt bức tranh xuống thảm, xem thử những năm trước công ty thang máy này đã tặng gì cho hắn.
Đối tác này còn từng tặng hắn một chiếc điện thoại mới, lúc đó Tạ Mân đọc danh sách quà xong đã tặng nó cho Đàm Tư Thần – người đang sử dụng chiếc điện thoại cũ cùng thương hiệu, danh sách quà tặng viết vậy.
Người ta còn tặng Tạ Mân một bộ vest khá đắt đỏ, nhưng Tạ Mân không thích mặc đồ người khác tặng nên Trì Nguyên treo nó sang gian quần áo bên cạnh để phòng hờ, Tạ Mân thì chưa mở ra xem lần nào.
Công ty thang máy còn tặng hắn phiếu quà tặng nghỉ lễ tại một khách sạn bảy sao ngoài đảo, Tạ Mân tặng nó như một trong những món quà mừng cưới cho phó tổng giám đốc Giản Lập Quần.
Tạ Mân đã quen tặng quà sinh nhật của mình cho mọi người, nên trong phòng chứa đồ chỉ còn giữ lại bộ vest và bức tranh kia. Tạ Mân suy nghĩ hồi lâu rồi sang gian quần áo, tìm tòi cả buổi mới thấy bộ vest Tùy Ngưỡng tặng hắn kia. Hắn mở ra xem thử, là một bộ vest màu xám, màu sắc không trịnh trọng lắm.
Tạ Mân đứng trước tủ quần áo, thầm nghĩ có phải đầu óc Tùy Ngưỡng có vấn đề không, sao còn không chịu nói chuyện tử tế hơn cả hắn vậy?
Điện thoại của hắn đổ chuông, Tạ Mân nghe máy, Trì Nguyên nói chủ tịch đến công ty rồi, sẽ lên chỗ hắn ngay.
Tạ Mân cúp điện thoại, đứng thêm một lúc nữa rồi mở lịch trình cuối tuần ra xem, sau đó tự mua một tấm vé bay đêm đến thành phố hắn học đại học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook