Biến Thái
-
Chương 65: Sát khí 2
Lưỡi dao thật sắc bén.
Biến thái cứng rắn nhét chuôi dao vào trong tay Tô Bắc, sau đó nắm tay cậu, đẩy từng ngón từng ngón vào, buộc cậu nắm chặt cây dao trong tay.
Tô Bắc giống như người máy rỉ sắt, cứng ngắc quay đầu.
Biến thái dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu. Thâm trầm, giống như vực sâu.
Anh không nói giỡn, anh đang rất chân thật.
Tô Bắc nhìn rõ sự thật này.
Bởi vậy, cậu thấy cây dao nắm trong tay không hề nhẹ tí nào, mà là một khối chì.
Nặng nề đến mức khiến đầu vai cậu suy sụp.
Tô Bắc ngơ ngác nhìn cây dao trong tay.
Tinh thần cậu hoảng hốt, có vẻ không biết, nên dùng cây dao đâm chết Thẩm lão gia, hay nên đâm tên biến thái bên cạnh.
Mồ hôi, từng giọt tích tích rơi xuống mặt cậu.
Lòng bàn tay đột nhiên trở nên không linh hoạt, cậu đành phải ra sức nắm chặt lấy dao.
Ngữ khí biến thái thực nhạt, lại khiến người khác không thể phản nghịch: “Tô Bắc, tôi cho em ba phút.”
Anh vương tay đánh “bốp” một cái.
Cửa phòng bỗng mở ra, hai người đàn ông kéo Thẩm Cẩm Trạch đang hôn mê tiến vào.
Đã tới cửa, bọn họ quăng Thẩm Cẩm Trạch xuống đất, bàn tay nắm lấy cằm y bắt y nhìn về phía đại sảnh.
Sắc mặt Thẩm Cẩm Trạch trắng bệch, dáng vẻ tiều tụy, trông như đã bước một chân vào quan tài.
Tô Bắc nhìn, sắc mặt lập biến sắc, trở nên tái nhợt.
Đây là uy hiếp, là uy hiếp tuyệt đối, không lòng vòng dài dòng cũng không che giấu gì cả.
Thẩm lão gia thấy Thẩm Cẩm Trạch, lập tức hô to một tiếng, “Cẩm Trạch!”
Thẩm Cẩm Trạch vẫn cúi thấp đầu, tiếp tục hôn mê.
Biến thái lười biếng dựa vào ghế sô pha, “Đã qua mười giây, mỗi khi vượt qua ba mươi giây*, tôi lại sai bọn họ chém một dao trên người Thẩm Cẩm Trạch, mấy ngày nay Thẩm Cẩm Trạch ăn không ít khổ, không biết sau khi chịu bao nhiêu vết chém đó, y có mất máu mà chết hay không nữa.”
(*) Ý biến thái ca bảo: đủ ba phút + ba mươi giây = một nhát.
Tô Bắc rùng mình.
“Anh…” Tô Bắc hàm hồ lên tiếng, lại không biết nên nói gì.
Lúc này, Thẩm lão gia đột nhiên hô to, “Tô Bắc, mau lại gần Thẩm thúc.”
Tô Bắc vẫn do dự.
Biến thái nâng mí mắt nhìn Tô Bắc, “Ông ta bảo em qua, thì em qua đi, ngoan, động tác nhanh gọn một chút, em không muốn chứng kiến cảnh cả hai người đều chết trước mặt mình mà đúng không?”
Tô Bắc cố gắng hoạt động hai chân mình di chuyển tới gần Thẩm lão gia.
Đã đến trước mặt Thẩm lão gia.
Thẩm lão gia ngẩng đầu nhìn Tô Bắc, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như gió xuân thổi vào.
Chỉ là nụ cười này, quá mức tái nhợt và ảm đạm.
“Tô Bắc.” Thẩm lão gia nhẹ giọng nói.
“Ừm?” Tô Bắc thấp giọng trả lời.
“Cậu cứ làm theo lời Tiêu Tịnh đi, hiểu chưa? Tôi không trách cậu, chuyện này đều do tôi thiếu A Thành, cậu không cần áy náy gì cả, cậu vì cứu Thẩm Cẩm Trạch, còn tôi là kẻ đáng chết, coi như Thẩm thúc cầu xin cậu, cậu nhắm mắt đâm vài nhát trên ngực tôi là xong.” Giọng nói Thẩm lão gia thuần hậu.
“Không…” Tô Bắc hộc ra một chữ.
“Tôi chỉ còn một đứa con trai Thẩm Cẩm Trạch, cậu hãy giúp tôi, cứu lấy nó. Thẩm thúc cầu xin cậu đấy.” Thẩm lão gia lại thấp giọng nói.
Tô Bắc vô lực nhắm mắt lại.
Tay phải nắm chui dao phát run nhẹ.
Mà Thẩm lão gia trước mặt lại ân cần dụ dỗ cậu giết ông.
Cư nhiên còn có người cầu xin người khác giết mình.
Tô Bắc ngay cả phát âm cũng khó khăn, cậu bịt chặt miệng, ngoan cố lắc đầu.
Không thể, cậu không xuống tay được.
Tô Bắc lần nữa sâu sắc hiểu được rằng, cậu chỉ là một người bình thường, không thể làm những chuyện điên rồ đến mức này.
Mất lý trí, mất nhân tính, chỉ còn lại tàn khốc và chết chóc.
Hai người giằng co không dứt, Thẩm lão gia vẫn khuyên bảo, mà Tô Bắc vẫn kiên trì.
Biến thái vỗ vỗ tay: “Đã hết ba phút.”
Tay Tô Bắc run lên.
Lúc này, lão đại bang Tam Hợp đột nhiên cất tiếng cười to, “Thẩm Băng Quyền, đừng uất ức làm gì, rất không giống ông, chết thì chết, mang theo đứa con xuống hoàng tuyền, một nhà đoàn viên không phải tốt hơn sao, đứa con này của ông trừ bỏ ăn chơi phá nghiệp thì biết làm gì? Không có ông trấn bên cạnh, sớm muộn gì cũng bị người trên đường chém chết, như vậy không bằng chết sớm, chết sau không bằng chết ngay bây giờ.”
Thẩm lão gia nghe hắn nói chuyện điên khùng, không thèm để ý, chỉ nhắm hai mắt lại, rồi mở ra.
Trong mắt một mảnh thanh minh cùng bình tĩnh.
“Tô Bắc, động thủ!” Ông lớn tiếng nói.
Tô Bắc bị giọng nói ông áp bách, lùi ba bước về sau.
“Đã qua ba mươi giây.” Biến thái bên cạnh miễn cưỡng nói.
Anh vừa dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Cẩm Trạch lập tức lấy ra một cây dao y như đúc cây dao Tô Bắc đang cầm, đâm một nhát vào đùi y, Thẩm Cẩm Trạch trong hôn mê vì đau nhức mà run rẩy cả người.
Thẩm lão gia lớn tiếng hét: “Tiêu Tịnh, mày dám!”
Biến thái kỳ quái nhìn Thẩm lão gia, “Tại sao tôi không dám?” Tiếp, anh còn nói, “Tô Bắc, em vẫn định tiếp tục do dự? Đợi lát nữa cả hai đều chết, tôi còn bắt em chém thi thể mấy nhát nữa đấy.”
Câu nói lạnh lùng tàn khốc như vậy, cứ thốt ra trong miệng biến thái, giống như hoàn toàn không ngoại lệ.
Tô Bắc sững sờ nhìn tay mình.
Thử hay không thử, hai lựa chọn không ngừng xoay tròn trong đầu cậu.
Xoay tròn a xoay tròn, Tô Bắc cảm thấy đầu choáng váng hoa cả mắt, tim đập như sấm.
“Vì sao?” Tô Bắc thấp giọng hỏi.
Biến thái đột nhiên đứng lên, anh vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi.
Anh đi tới gần Tô Bắc, cầm tay cậu, giơ lên.
“Tô Bắc, tiểu Bắc, em nghĩ xem, chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ này, về sau sẽ có cuộc sống sinh hoạt bình thường, không phải em luôn muốn thoát khỏi những chuyện phiền toái sau này sao?” Biến thái cúi người, nói nhỏ bên tai cậu.
Giọng nói anh giống như nhung lụa lướt qua màng tai Tô Bắc.
Tô Bắc mờ mịt nhìn đằng trước, đúng vậy, cậu luôn muốn thoát khỏi những chuyện này.
Chỉ cần giết Thẩm lão gia là được.
Cậu là bị ép buộc, không phải do lỗi của cậu.
Ngay cả Thẩm lão gia cũng nói không trách cậu, thậm chí cầu xin cậu giết mình.
Như vậy, cậu còn đắn đo gì nữa? Rốt cuộc còn chuyện gì chưa rõ?
Tô Bắc không biết, lòng cậu trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
Cậu bị biến thái dẫn đến trước mặt Thẩm lão gia.
Biến thái vây quanh Tô Bắc từ sau, dùng tay phải kiềm chặt tay cậu.
Sau đó, giơ lên thật cao…
Một dòng máu tươi ấm áp phun tung tóe trên người, trên mặt Tô Bắc.
Miệng Thẩm lão gia hộc ra máu, biểu tình như trút được gánh nặng.
Môi của ông nhúc nhích, như đang nói gì đó.
Tô Bắc biết, ông đang nói hai chữ – “Cảm ơn.”
“A…” Tô Bắc buông tay, ôm đầu chính mình, la lên.
Cậu muốn thoát khỏi giam cầm biến thái, lại bị biến thái chặt chẽ nắm khuỷu tay.
Tô Bắc như phát cuồng, nhào tới đánh biến thái.
Cậu hoàn toàn quên chiêu thức TaeKwonDo, cách đánh nhau kịch liệt như thế nào, chỉ dựa theo bản năng cào, cắn, đá, cong.
Tô Bắc như dã thú bị thương, hai mắt đỏ bừng, hoàn toàn mất lý trí.
Mà biến thái mất máu quá nhiều, chỉ vừa nghỉ ngơi được một lát, rõ ràng không còn sức lại sống chết không chịu buông tay.
Kết quả bị Tô Bắc đánh thương tích đầy mình.
Cuối cùng đám thủ hạ của anh nhìn không nổi nữa, trực tiếp đánh Tô Bắc hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Tịnh nhìn Tô Bắc té xỉu trước ngực mình. Anh vươn hai tay, ôm lấy thân thể Tô Bắc.
“Boss, người này làm sao đây?” Hắn chỉ lão đại bang Tam Hợp.
“Các cậu tự giải quyết.” Tiêu Tịnh sờ sờ tóc Tô Bắc.
Mà lúc này, lão đại bang Tam Hợp bị dọa ngồi phịch dưới đất, một mùi khai dưới quần hắn truyền đến.
A Đông bóp mũi, đi tới gần hắn hai bước, lại dừng lại, quay đầu hô to, “A Toàn, cậu lại đây, Boss giao tên này cho cậu xử lý.”
Một người đàn ông gầy gò, vẻ mặt khó chịu đi tới.
“Rõ ràng boss sai cậu, mỗi lần đều như vậy, chuyện gì không muốn làm đều quăng cho tôi, lần tới nhắc tôi nhớ lấy tiền công.”
Lúc Tô Bắc trong hôn mê tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Vẻ mặt cậu trống rỗng nhìn tay mình.
Nhìn, nhìn chăm chú, giống như muốn thấy một đóa hoa nở ra trên tay, chuyên chú, chuyên tâm.
Bác sĩ y tá đến rồi lại đi, cậu hoàn toàn không chú ý tới, ngay cả khi thủ hạ Tiêu Tịnh tới phòng bệnh, cậu đều không có cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình.
Cảm giác nhiễm đầy máu tươi ấm áp, dính nhớp, vô luận rửa thế nào cũng không sạch.
Thân thể cậu không bệnh, nhưng tâm thì bệnh.
Ba và mẹ từng đến thăm cậu.
Tô Vận Thành nhìn đứa con mình, thở dài, thật sự là nợ kiếp trước đến đòi, đời này vẫn bị gây sức ép, ông ngồi xuống ghế dựa gần giường bệnh của đứa con, lấy một quả táo ra, cắt vỏ, bổ thành từng miếng nhỏ, đưa tới uy cho đứa con.
Tô Bắc vô thức nuốt vào, ngay cả nhai cũng không nhai.
Mẹ cậu Lâm Lâm đến bệnh viện liền khóc, “Mẹ thực xin lỗi con, không nghĩ tới việc chúng ta ly hôn khiến con thương tổn như vậy, nếu biết sớm như vậy sẽ không ly hôn, không cần cùng ba con chia tay, mẹ rất hối hận…”
Còn chưa nói xong, bà liền khóc ngất trong lòng vì hôn phu.
Chuyện này, Tô Bắc không biết.
Cậu vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, từ chối đối mặt với hết thảy.
Cuối cùng, cậu bị chuyển tới khoa tâm thần.
Vài bác sĩ tâm lý bí mật xem bệnh cho cậu, bất quá hiệu quả trước mắt không tốt tí nào.
Mãi cho đến khi Tiêu Tịnh đến.
Tiêu Tịnh đẩy cửa phòng bệnh, màu sắc xanh và trắng bên trong, khiến căn phòng trông vừa sạch sẽ vừa không quá mức lạnh lẽo, một bó hoa Hải Dụ màu trắng cắm trong bình, ấm áp mà hợp lòng người.
Tô Bắc an vị bên cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, vẫn không nhúc nhích.
Tiêu Tịnh tùy tay đóng lại cửa lại.
Anh đi tới phía sau Tô Bắc, đặt tay trên vai cậu.
Anh cũng nhìn theo tầm mắt Tô Bắc, đó là một hành lang gấp khúc, trên chóp hành lang gấp khúc mọc đầy dây Thường Xuân, những đóa hoa như hạt gạo màu tím lớn nhỏ nở rộ.
Tiêu Tịnh điều khiển xe lăn cậu xoay lại.
Anh ngồi dưới đất, đối mặt với Tô Bắc, kéo lấy tay cậu.
“Tô Bắc, tôi đến kể cho em một câu chuyện xưa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook