Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc
Chương 69: Băng Tâm Thần Thạch

Một trận ong ong vang lên trong đầu Võ Thanh. Mặc dù hắn đã thành công chót lọt lao vào tâm lốc nhưng cũng không tránh khỏi có chút va chạm vào bề mặt cơn lốc.

Đầu hắn liên tục đau nhức và dao động, phải mất một lúc Võ Thanh mới có thể điều hòa được thân thể của mình trở lại bình thường.

“Là một không gian..”.

Võ Thanh thốt lên kinh ngạc, không ngờ trong tâm lốc Hàn Vân không có chút nguy hiểm nào như bên ngoài của nó. Nếu như phía ngoài Hàn Vân lốc xoáy như một con hổ dữ đang trực lao đến thì phía bên trong này nó chẳng khác nào một con thỏ ngoan ngoãn không biết hại người.

Tiếng lốc vẫn đang rít gào rất lớn nhưng đối với Võ Thanh hắn chẳng cảm thấy thấm tháp gì cả. Trong tâm lốc này căn bản Hàn Vân lốc xoáy nhìn đã hoàn toàn trở thành một thứ khác.

Một tảng đá màu xanh dương sáng chói đang treo lơ lửng phía trên không trung của không gian trong mình lốc xoáy Hàn Vân. Đây chính là thứ mà Võ Thanh cảm giác được từ phía ngoài, thứ mà hắn khi cảm giác được thì như muốn bất chấp tất cả để lấy được nó. Hắn không biết tại sao hắn lại muốn làm như vậy cả. Hắn cũng biết là lao vào lốc xoáy sẽ rất nguy hiểm nhưng hắn chẳng thể nào cưỡng chế được bản thân mình. Cũng tương tự như những con thiêu thân lao vào biển lửa vậy.

Tiếp tục tung mình lên không trung, Võ Thanh lập tức chạm tới bề mặt tảng đá màu xanh dương rực rỡ kia. Hắn dụng lực định lôi nó xuống nhưng chẳng làm nó mảy may chút nào cả. Võ Thanh loay hoay mãi không thể làm gì được. Tức mình hắn chẳng thèm bám víu gì nữa, trực tiếp tung cả thân mình lên mặt trên của tảng đá ngồi luôn tại đó.

Bây giờ không thể lấy được cái tảng đá này, cái thứ mà đã lôi cuốn tâm thần Võ Thanh đến đây. Hắn chợt nghĩ hay là hắn lại trực tiếp thoát ra ngoài ở nơi này nữa xem ra chỉ phí thời gian. Nhưng cái lực lôi cuốn của tảng đá như cưỡng chế hắn không thể di rời. Bất lực Võ Thanh không biết làm gì đành khoanh chân ngồi thiền định luôn.

Tu luyện trong cái thứ này cũng tốt a, Võ Thanh khi ngồi trên cái tảng đá xanh dương này cũng cảm thấy rất thoải mái. Nó toát ra một cỗ lực lượng nhu hòa vận động khắp thân thể và kinh mạch Võ Thanh khiến hắn cảm thấy hơi rúng động và tê tê một chút.

Hít một hơi, Võ Thanh bắt đầu chìm vào cái cảm giác dẫn động cỗ lực lượng mát lạnh nhu hòa kia khắp cơ thể mình để tu bổ những điểm khuyết thiếu của kinh mạch, không những vậy, tiện thời hắn còn như dùng nó để tắm rửa bản thân. Tắm rửa toàn bộ mọi thứ, từ những thớ thịt đến cơ bắp và kinh mạch của hắn loại bỏ tất cả tạp chất không cần thiết trong cơ thể hắn ra phía ngoài.

Võ Thanh cảm giác thân thể hắn ngày càng cứng rắn hơn rất nhiều. Làn da hắn trong nháy mắt cũng trở nên bóng lưỡng. Khuôn mặt hắn vốn đã anh tuấn nay lại càng toát lên vẻ gì đó xuất thần hơn. Không những vậy, làn da hắn đôi lúc còn phát ra một chút ánh sáng chiếu rọi về phía xung quanh.

Võ Thanh cảm nhận được mình bây giờ có thể nhìn thấu tận tâm can, nhìn khắp thân thể hắn một cách xuyên thấu. Dĩ nhiên đó là hắn nhìn thấy vậy thôi, còn người khác nhìn vào thì chắc chắn sẽ thấy hắn bình thường chẳng qua có xuất hiện một nét gì đó khó tả, anh tuấn và hấp dẫn hơn.

Trìm sâu trong cái cảm giác đó không biết bao lâu. Võ Thanh cảm giác thân thể hắn dường như đã được thanh tẩy rất nhiều. Hắn liền mở mắt ra và nhìn về phía xung quanh đồng thời tận hưởng cảm giác thân thể vừa mới được thanh tẩy một cách sạch sẽ.

“Ý, lốc xoáy đâu rồi?”.

Võ Thanh không ngờ vừa mới mở mắt ra đã thấy lốc xoáy Hàn Vân biến mất tự lúc nào. Xung quanh hắn lúc này là một quang cảnh hoàn toàn khác. Từng hàng cây dập nát theo một đường thẳng kéo dài từ chỗ hắn đến phía xa.

Cảm thấy cực độ ngạc nhiên, không thể nào Võ Thanh lại tự có thể thoát ra được lốc xoáy Hàn Vân mà hắn không thể biết gì. Mặc dù lúc trước hắn trìm trong cảm giác tu luyện nhưng không có nghĩa là hắn không để ý chút gì đến bên ngoài. Giả cho là có người bê hắn ra khỏi cơn lốc đó đi chăng nữa thì chắc chắn hắn cũng phải biết được. Vậy câu hỏi đặt ra là lốc xoáy Hàn Vân kia đã biến mất đi đâu.

Quan sát thật kĩ phía xung quanh hi vọng có thể tìm ra câu trả lời nhưng Võ Thanh căn bản không tìm thấy gì cả. Thất vọng, Võ Thanh định cất bước rời đi. Nhưng hắn chợt chú ý, không ngờ ở ngay phía trước hắn xuất hiện một viên ngọc màu xanh dương. Nó có màu sắc giống y hệt giống như cái tảng đá màu xanh dương lúc trước trong không gian tâm lốc Hàn Vân. Chỉ có điều màu sắc mà nó tỏa ra rõ ràng tinh thuần hơn rất nhiều.

Cái cảm giác lôi cuốn lại xuất hiện, Võ Thanh cảm giác viên ngọc này nhất định có giá trị đối với hắn. Không chậm trễ Võ Thanh liền lập tức vươn tay thu thập viện ngọc này nhét vào trong chiếc túi bên hông. Viên ngọc đang bay lơ lửng trước mặt Võ Thanh như muốn hắn bắt lấy, hắn vừa vung tay lên định tóm nó thì không biết tự lúc nào nó đã nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn rồi.

Mọi chuyện cũng đã xong xuôi, bây giờ không còn việc gì nữa. Từ lúc có được viên ngọc thì cái cảm giác thôi thúc Võ Thanh cũng đã hoàn toàn biến mất. Võ Thanh liền nhanh chóng tun tung mình chạy về phía trước men theo những hàng cây màu đen bị đổ rạp mà chạy.

Lốc xoáy Hàn Vân tự dưng biến mất, Võ Thanh cũng không thể giải thích được hiện tượng này nhưng hắn đoán chừng mình chỉ cần đi theo đường những hàng cây đổ rạp kia là có thể quay về chỗ cũ. Những hàng cây đổ rạp kia rất có khả năng là do lốc xoáy Hàn Vân tạo ra đi theo nó là có thể tìm được đường về.

Mất chừng khoảng bốn giờ, Võ Thanh đã tìm được quang cảnh lúc trước. Có thể thấy rằng lốc xoáy Hàn Vân kia đã đi rất xa, mặc dù Võ Thanh đã vận dụng lực bản thân đạt đến tốc độ di chuyển cực hạn, vậy mà phải mất đến bốn giờ mới có thể trở về chỗ cũ thì chứng tỏ lốc xoáy Hàn Vân đã đưa hắn đi xa không thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng tốc độ di chuyển của Võ Thanh khi đến cực hạn nhanh đến mức hơn người thường mấy trăm lần lúc người ta vận hết sức chạy nhanh nhất.

Đám người kia cũng không biết đã tán loạn xó xỉnh nào rồi. Khung cảnh chỗ này hoàn toàn hoang vu chỉ hoàn toàn là những bụi cây đen đổ nát. Lắc đầu một cái chán nản Võ Thanh liền mau chóng đi tìm kiếm, bây giờ hắn đang vô phương hướng không biết đi đâu chỉ biết đi theo đám người này. Nếu như bọn họ mà cũng biến mất thì coi như cuộc đời hắn không còn bất cứ một định hướng nào nữa. Hắn cũng không biết đường để đi tới Thạch Thất thành, cách duy nhất bây giờ là tận lực tìm kiếm họ hi vọng rằng họ không bị cái lốc xoáy kia cuốn bay đi.

“Tạ Đình huynh, cuối cùng cũng đã thấy huynh rồi!”.

Võ Thanh tìm kiếm bấy lâu không thấy ai cuối cùng sau vài khắc thời gian hắn cũng tìm thấy Tạ Đình đang vắt vẻo ngất ngưởng ở một cái cây cách đó khá xa. Tạ Đình lúc này mặt mày trắng ngệt gân xanh nổi lên mặt cắt không còn giọt máu.

“Á…”.

Phải lay động thân thể Tạ Đình khá lâu hắn dường như mới định thần lại. Không ngờ vừa thanh tỉnh được tâm thần Tạ Đình nhìn thấy Võ Thanh liền kêu lớn lên một tiếng. Sắc mặt biểu hiện như gặp phải Ma Quỷ.

“Ta chết rồi sao, chết rồi sao, không, ta không muốn ăn cháo lú, ta không muốn đi qua cầu đầu thai. Võ Thanh huynh, huynh cũng chết rồi, ta cũng chết rồi…”.

Cuống cuồng nói như một tên điên đang nói loạn, Tạ Đình huơ huơ cánh tay của mình cố đẩy cái cánh tay đang lay động thân thể hắn của Võ Thanh kia ra. Hắn như muốn tránh thật xa Võ Thanh không muốn để hắn tiếp cận mình.

“Ấy huynh làm sao vậy, ta vẫn còn sống nhăn đây chết lúc nào chứ hả?”.

Võ Thanh mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tay vẫn không ngừng cố gắng lay động thân thể Tạ Đình. Tạ Đinh nghe thấy lời này liền không huơ loạn tay nữa mà dừng lại chăm chăm nhìn thẳng vào Võ Thanh dò xét, lát sau mới run run giọng cất tiếng lên hỏi:

“Có thật huynh vẫn chưa chết, những làm thế nào, không thể nào, huynh lao như một thằng điên vào cái lốc xoáy Hàn Vân khủng khiếp như vậy mà không chết. Thực sự không có khả năng”.

“Ha ha, huynh thật khéo tưởng tượng, cái lốc xoáy kia căn bản thật yếu ớt lấy đâu mà kinh khủng như huynh nói. Bằng chứng là nó chẳng làm xây xát ta một chút nào huynh nhìn xem”.

Võ Thanh cười lớn một tiếng bộ dạng như đang nhìn Tạ Đình với một con mắt thật tức cười. Tạ Đình hiện giờ với Tạ Đình lúc trước quả thực rất khác nhau, một con người đầy khí khái oai hùng lúc này không ngờ lại bị một cơn lốc xoáy dọa cho phát khiếp đến bực này. Võ Thanh càng cười lại càng không nhịn nổi, Tạ Đình lúc này mới nhận biết được mình không có chết thấy Võ Thanh cười như vậy nghĩ lại bộ dạng lúc trước của mình liền ngại tím mặt không nói gì.

“Ha ha, được rồi, được rồi ta không cười nữa, Tạ huynh lại giận dỗi như trẻ con kìa”.

“Hừ, huynh nghĩ ai cũng biến thái trâu bò như huynh chắc, gặp phải lốc xoáy không những không chết mà lại còn ung dung quay trở về. Thế gian có nổi mấy người như huynh đây?”.

Tạ Đình lúc này miệng cũng có lộ ra chút cười nhe nhởn vì không nhịn nổi. Quả thực Võ Thanh cười làm cho hắn cũng không nhịn được muốn cười theo. Nghĩ lại lúc trước bộ dạng hắn quả thực cũng có chút tức cười thật.

“Võ Thanh huynh, huynh nói xem, tại sao huynh lao vào lốc xoáy Hàn Vân mà không có chết lại bình yên như vậy trở ra, ta quả thực cảm thấy rất tò mò. Phải biết rằng lốc xoáy Hàn Vân từ Thái Cổ đến nay hầu như rất hiếm xuất hiện, mà kể cả nó có xuất hiện cũng rất ít người có thể chế trụ được nó”.

“Lốc xoáy Hàn Vân có gì đáng sợ sao? Ta thấy nó cũng hoàn toàn bình thường mà”.

“Hoàn toàn bình thường, huynh có bị ấm đầu không vậy. Lốc xoáy Hàn Vân bản thân mang Hàn tính rất nặng, ngay cả cường giả tầng bốn gặp nó cũng chết chắc. Không chỉ vậy, phụ cận Hàn Vân lốc xoáy còn có Băng linh có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì cứng rắn nhất. Ngay cả Đại Kim Hoàn Giáp của Võ Vương nó cũng có thể xuyên thủng thì huynh phải biết nó khủng khiếp đến mức nào rồi, chưa nói đến bề mặt của nó thế mạnh đến thế nào nữa”.

“Đại Kim Hoàn Giáp, là thứ gì vậy? Ta chưa từng nghe nói”.

« Ài, cũng phải thôi huynh mất trí mà. Để ta nói cho huynh biết, Đại Kim Hoàn Giáp là báu vật phòng thủ của Võ Vương trấn thủ Thạch Thất thành hiện giờ. Nghe nói có một lần ông ta gặp phải Hàn Vân lốc xoáy không kịp xoay sở đành phải bỏ lại kiện giáp phục này mà chạy trốn mới có thể chạy trốn. Võ Vương bản thân là một cường giả nội khí tầng bốn trung kì, Đại Kim Hoàn Giáp của ông ta nghe nói cũng thuộc vào loại binh khí cấp năm, là binh khí cấp năm đó huynh có biết nó quý giá đến cỡ nào không. Ngay cả Ma Giới cũng chưa chắc đã tồn tại được mấy kiện đâu. Vậy mà cái Hàn Vân lốc xoáy này cũng có thể xuyên thủng được huynh đã biết nó khủng khiếp đến mức nào chưa ? ».

« Hơ, huynh càng nói ta chẳng hiểu gì cả ».

Tạ Đình sắc mặt biến đổi rõ ràng, kinh dị, dở khóc dở mếu với cái tên Võ Thanh này. Đúng là tên mất trí nói gì cũng không biết, càng giải thích Tạ Đình mới càng nhớ ra là tên Võ Thanh trước mắt này càng không hiểu được cái gì, chỉ tốn sức mà đi giải thích thêm cho hắn mà thôi. Tạ Đình đầu óc lúc này như tá hỏa thật muốn đập một phát chết luôn cái tên trước mắt này.

« Ài, không nói nữa ta cho huynh xem thứ này ».

Võ Thanh thấy Tạ Đình sắc mặt như đại sát thần muốn ăn tươi nuốt sống mình như vậy thì liền kiếm một cái cớ chữa cháy. Hắn vội lôi viên ngọc màu xanh dương lúc trước mà mình lấy được ra cho Tạ Đình xem.

« Huynh xem, đây là thứ gì ? Ta lấy được ở tâm lốc xoáy nhưng chẳng biết làm gì định vứt đi nhưng rõ ràng là viên ngọc này hình như không muốn vậy, nó cứ bám riết ta không dời ».

Tạ Đình nghe thấy lời của Võ Thanh thì càng kinh dị hơn nữa. Cái tên trâu bò này không ngờ lại thật sự lao vào lốc xoáy Hàn Vân, không những vậy lại còn lao vào tâm lốc mà không có chết. Đang định lên tiếng chất vấn Võ Thanh, Tạ Đình cho rằng Võ Thanh hoàn toàn nói đùa và định giáo huấn hắn một tiếng nhưng ngay lập tức hắn liền khựng lại. Chỉ liếc qua viên ngọc màu xanh dương trên tay Võ Thanh thôi là ánh mắt Tạ Đình đã lập tức không thể dời được rồi. Thứ này còn thông thiên hơn cái loại chuyện tên Võ Thanh trâu bò kia lao được vào tâm lốc xoáy Hàn Vân.

« Băng Tâm Thần Ngọc ? ».

« Huynh biết thứ này ? ».

Thấy Tạ Đình rít lên một tiếng kinh dị như vậy Võ Thanh lại càng cảm thấy tò mò liền bật tiếng lên hỏi ngược lại.

« Huynh lấy được thứ này ở đâu ? ».

« Ta đã bảo là lấy được ở trong tâm lốc rồi mà. Huynh thực sự không có tin ta ? ».

Tạ Đình lắc lắc cái đầu của mình vài cái giơ tay lên tát bốp vào khuôn mặt của mình một cái nhéo nhéo da mặt ngấu nghiến một cách đau điếng để như muốn xác định chuyện trước mắt mình liệu có phải thực sự là mơ hay không. Trước mắt hắn đúng thực là Băng Tâm Thần Ngọc hay sao.

Càng nghĩ Tạ Đình dường như càng vui sướng, không ngờ hắn lại có một ngày thực sự được nhìn thấy Băng Tâm Thần Ngọc. Trong mắt hắn lúc này, viên ngọc xanh dương trên tay Võ Thanh kia quý giá hơn bất cứ thứ gì quý giá mà hắn từng được biết.

« Tạ Đình huynh, ta nói huynh quả thực bị ngơ thật rồi. Cái này có gì là lạ, trong tâm lốc còn có một tảng đá cũng có màu tương tự như vậy nữa cơ chỉ có điều trông không có tinh thuần được như viên ngọc này. Hình như là nó cũng bị ta hấp thu hết rồi thì phải, to như vậy có lợi ích thanh tẩy rất tốt. Ta đã dùng tảng to rồi giờ nếu huynh thích ta cho huynh viên nhỏ ».

« Cái.. cái gì…huyh nói cái gì. Thứ huynh nói không thể nào… đó là Băng Tâm Thần Thạch, lại còn bị huynh hấp thu hết rồi, lại còn dùng để thanh tẩy tắm rửa ».

Tạ Đình mặt mày lúc này còn hốt hoảng hơn gấp bội, cái tên Võ Thanh này không ngờ vận khí thật tốt như vậy. Gặp được cả Băng Tâm Thần Thạch lẫn Băng Tâm Thần Ngọc, Băng Tâm Thần Thạch để tắm rửa còn Băng Tâm Thần Ngọc không ngờ không chút tiếc nuối mà lại còn cho hắn. Nếu không phải cái tên trước mắt này bị mất trí thì Tạ Đình đã cho rằng hắn bị điên rồi.

Hít một hơi khí lạnh, thân thể Tạ Đình lúc này vẫn còn đang run rẩy. Nuốt một ngụm nước bọt thật lớn như để lấy hơi và cũng để trấn tĩnh khuôn mặt Tạ Đình lúc này méo xệch cất tiếng :

« Huynh có biết Băng Tâm Thần Thạch là vật trong truyền thuyết hay không, chỉ có thể có kì ngộ mới có thể gặp, chỉ có thể ước chứ không thể cầu. Vậy mà huynh lại dùng phung phí như vậy, để tắm rửa. Huynh có biết mình vừa mới phí phạm một thứ nghịch thiên đến mức như thế nào không ? ».

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương