Biên Hoang Truyền Thuyết
Chương 567: Trần Binh Nhật Xuất

Trận Đánh Lúc Bình Minh

Thác Bạt Khuê và Sở Vô Hạ cùng một đám tướng lĩnh dừng ngựa ở ngoài Đông môn Bình thành, nhìn binh lính đang ùn ùn kéo ra khỏi cổng thành đi về phía đông.

Quân tiên phong ba ngàn người do Trưởng Tôn Đạo Sinh suất lĩnh chia thành ba đường hành quân đến Nhật Xuất nguyên. Bọn họ toàn là kỵ binh có nhiệm vụ dọn đường trước cho quân chủ lực, chiếm lấy Nguyệt khâu, điểm cao nhất của Nhật Xuất nguyên.

Thác Bạt Khuê sau khi đến Bình Thành chưa hề lơi là lúc nào. Gã đã đi hết vùng bình nguyên núi đồi xung quanh đây. Trong lòng gã thì Nhật Xuất nguyên là chiến trường lý tưởng nhất

Nhật Xuất nguyên là một bình nguyên có địa thế ít biến hóa, có Tang Can hà chảy từ phía đông bắc sang tây nam, băng ngang qua thảo nguyên và chia cắt nó thành hai nửa.

Nguyệt khâu là một ngọn đồi nổi tiếng ở Nhật Xuất nguyên, mặt bắc quay ra Tang Can hà trông như một con rắn trải dài ba dặm qua bình nguyên, nằm giữa Bình thành và Thái Hành sơn.

Nếu có thể chiếm lĩnh Nguyệt khâu thì coi như đã chiếm được ưu thế khống chế thảo nguyên. Đây là địa điểm có giá trị chiến lược nhất ở Nhật Xuất nguyên.

Chỉ cần đại quân của Thác Bạt tộc có thể tận dụng được hoàn cảnh địa lý đặc thù của Nguyệt khâu để bố trí đại quân thì sẽ lập thành trận địa kiên cố nhất ở đây, chẹn giữ con đường mà Mộ Dung Thùy phải đi để đến Bình thành.

Tổng cộng hai vạn quân được ném vào trận đánh hôm nay, còn lại hai ngàn người chia ra giữ Bình thành và Nhạn môn để đề phòng Mộ Dung Thùy phái binh đột tập quấy nhiễu.

Bất quá khả năng này xem ra không nhiều. Thác Bạt Khuê chỉ đề phòng tránh vạn vô nhất thất mà thôi. Bởi vì gã lúc nào cũng có thể đưa đại quân ở Nhật Xuất nguyên quay về tấn công địch nhân đột kích hai thành này, dạy cho Mộ Dung Thùy một bài học phải cúp đuôi chạy thẳng.

Thác Bạt Khuê lại mộ thêm năm ngàn tráng đinh ở hai thành làm công binh, xuất phát theo quân chủ lực, phụ trách vận chuyển lương thảo, kiến lập trận địa phòng ngự và làm các việc tạp vụ trong quân.

Tâm tình của Thác Bạt Khuê đang rất bình tĩnh, chiến tranh sắp xẩy ra ngược lại chỉ làm gã thư giãn, không như trước kia tư lự đến tối, mang nỗi niềm lo lắng về một tương lai không đoán được.

Kỵ binh theo cổng thành tràn ra, ai nấy sĩ khí cực vượng, đấu chí cao ngất, mỗi một người đều đã biết rõ đối thủ là Mộ Dung Thùy, người khổng lồ phương bắc về quân sự, trận chiến này sẽ quyết định ai nắm quyền ở phương bắc. Nhưng họ cũng hiểu rõ lãnh tụ tối cao Thác Bạt Khuê hiện nay đã có kế hoạch hoàn chỉnh, hòan toàn cứ theo kế hoạch mà làm, răm rắp tuân theo thứ tự các bước.

Sở Vô Hạ thân mang vũ trang, phong tư yểu điệu ngồi trên lưng ngựa, hai mắt lấp lánh thần sắc hưng phấn, hướng sang Thác Bạt Khuê bên cạnh hoan hỷ nói: "Mùa xuân đã đến thật rồi, mặt đất đã không còn thấy tuyết nữa."

Thác Bạt Khuê mỉm cười: "Mùa xuân của đất trời đã đến, cũng biểu thị cho mùa xuân của Thác Bạt tộc ta đã đến gần. Khi Mộ Dung Thùy hãi hùng phát giác ra bọn ta tiến quân vào Nhật Xuất nguyên thì đã muộn mất một bước, hối cũng không kịp."

Trưởng Tôn Tung ở bên kia hỏi: "Mộ Dung Thùy sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Hắn đương nhiên sẽ hiểu được kỳ binh của mình không còn là kỳ binh nữa."

Thác Bạt Khuê không kìm được vui mừng đáp: "Cho dù tài trí của hắn có cao bằng trời thì hắn nghĩ nát cả óc cũng không thể hiểu vì sao chúng ta lại nắm hoàn toàn lộ tuyến hành quân của hắn, dự đoán chính xác thời gian như vậy. Chỉ sai lầm về phương diện này cũng đủ để hắn trận cước đại loạn, tiến thoái linh tinh."

Mọi người đều cho rằng gã đang chỉ đến siêu cấp thám tử Hướng Vũ Điền, nhưng không biết người mà Thác Bạt Khuê nghĩ đến trong lòng lại là Kỷ Thiên Thiên. Không có nàng thì ưu thế trước mắt cũng không thể xuất hiện.

Thúc Tôn Phổ Lạc nhẹ cả người: "Khi Mộ Dung Thùy giật mình biết chúng ta bố trí quân ở Nguyệt khâu, tin tức Long Thành quân đoàn bị phá truyền đến tai hắn, không biết hắn có chịu nổi hai đòn đả kích ấy không. Thật hy vọng có người có thể nói cho chúng ta biểu tình của hắn."

Mọi người nghe những lời này đều phá lên cười một trận.

Trưởng Tôn Tung nói: "Lúc đó hắn chỉ có hai lựa chọn, một là lập tức lui binh, một nữa là trực tiếp đến thẳng thảo nguyên chính diện giao phong cùng chúng ta. Nhưng bất luận lựa chọn thế nào thì cũng đều khó khăn và khó quyết định cả."

Thác Bạt Khuê chầm chậm lắc đầu: "Không đâu! Mộ Dung Thùy chỉ có một lựa chọn thôi. Nếu quả thật hắn hoang mang triệt thoái thì ta sẽ toàn lực truy kích, cho hắn bài học tòan quân tan vỡ trước khi về đến Trung Sơn, dẫm lên vết xe đổ của tiểu Bảo nhi tử của hắn. Mộ Dung Thùy không ngu xuẩn đến thế đâu."

Tiếp đó gã cao giọng hét lên bằng tiếng Tiên Ti: "Các chiến binh! Cố lên!"

Ba ngàn kỵ binh dạ ran đáp ứng. Tướng suất lĩnh là Trưởng Tôn Đạo Sinh phát xuất chỉ lệnh, tiếng tù và rúc lên, ba ngàn kỵ binh phân thành ba đội như ba thanh lợi kiếm hướng thẳng về hướng Nhật Xuất nguyên mà tiến.

Tiếng vó ngựa ngập tràn bình nguyên dưới ánh chiều tà.

Hơn hai trăm cỗ xe la như một con rắn dài ẩn nấp bên bờ sông. Đại quân dụ địch đã trải qua suốt một ngày nghỉ ngơi, ngưòi và vật đều đã phục hồi tinh lực. Trước khi mặt trời xuống núi, họ bắt đầu chỉnh lý hành trang, chuẩn bị lên đường khi đêm xuống.

Đoàn thám tử do Tiểu Kiệt chỉ huy đã ba lần phái người về truyền tin, vẫn chưa phát hiện tung tích địch trên đoạn đường phía trước.

Bọn Vương Trấn Ác, Trác Cuồng Sinh, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân cùng Bàng Nghĩa tụ lại cùng một chỗ thương thảo lộ tuyến hành quân.

Trác Cuồng Sinh nói: "Chúng ta sẽ đi men theo sông một canh giờ nữa, tách dần khỏi sông tiến vào thảo nguyên phía tây Thái Hành, từ đó lại đi thêm hai đêm nữa sẽ đến được Bắc Khâu là chỗ địch nhân có cơ hội để phát động đột tập nhất. Bất quá đây chỉ là phỏng đoán của chúng ta, sự thực thì Mộ Dung Long có thể đến Bắc Khâu trước chúng ta một quãng thời gian ngắn, dùng khoái mã công kích chúng ta. Bởi vì nhìn bề ngoài thì chúng ta rất yếu nhược, căn bản không chịu được một kích."

Vương Trấn Ác lắc đầu: "Địch nhân chỉ có hai cơ hội công kích chúng ta vì nếu là người thông hiểu binh pháp đương nhiên không phát động công kích trên con đường chúng ta đang hành quân. Lúc đó chúng ta đang ở tình trạng cảnh giác cao độ, trong tình hình đó mà công kích sẽ vấp phải sự phản kháng ngoan cường của chúng ta."

Hồng Tử Xuân nói: "Trấn Ác nói chí lý lắm. Ôi! Lão Trác, không phải ta chê lão đâu, về thuyết thư thì lão là đệ nhất Biên Hoang nhưng đối với chiến tranh thì hoàn toàn là kẻ nghiệp dư thôi."

Trác Cuồng Sinh cười nhạo: "Cái đồ gian thương nhà ngươi, chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội chế diễu ta. Được rồi! Ta nhận là nghiệp dư rồi. Trấn Ác, nói cho bọn ta xem địch nhân sẽ công kích chúng ta trong hai loại tình hình nào?"

Vương Trấn Ác nói: "Thời khắc tốt nhất để địch nhân công kích chúng ta là đợi chúng ta sau một đêm hành quân, người mệt ngựa mỏi, thân thể rã rời. Vào thời khắc nổi lửa nấu cơm là lúc chúng ta chưa hồi phục tinh lực, sức đề kháng bạc nhược nhất, đấu chí không kiên định, địch nhân dễ thừa cơ nhất."

Cơ Biệt cười: "Nếu như ta không nghĩ ra kỳ mưu diệu kế thì chúng ta quả thật không chịu nổi một đòn. Về mặt này lão Trác chí ít cũng nói không sai."

Bàng Nghĩa cười: "Trác quán chủ quả không tồi, chí ít cũng là một nửa binh pháp gia rồi, biết mình biết người thì lão biết mình mà không biết người, cho nên mới là một nửa binh pháp gia."

Trác Cuồng Sinh cười khổ: "Tha cho ta được không?"

Mọi người cười lớn, không khí nhẹ nhõm vui nhộn.

Vương Trấn Ác nói: "Thôi bảo chủ sở dĩ đoán địch nhân phát động công kích chúng ta ở Bắc khâu, một là vì Bắc khâu cách Vụ Hương mười dặm về phía tây làm chúng có được lợi thế tiến thì công lùi thì thủ, càng vì đồi núi dễ mai phục, có thể phát động công kích chúng ta từ bốn phương tám hướng, khiến chúng ta thủ cũng không thủ được. Căn cứ vào tin tình báo của Tiểu Kiệt, không thấy địch nhân ở trên đường phía trước chính là biểu thị Mộ Dung Long đã quyết ý phục kích chúng ta tại Bắc khâu cho nên không phái thám tử lại trinh sát, để tránh không làm chúng ta cảnh giác."

Hồng Tử Xuân gật đầu: "Hiểu rồi!"

Cơ Biệt ngửa lên nhìn trời nói: "Đêm nay xem ra lại là một đêm trời trong xanh, tầm nhìn rõ ràng làm tăng sự thuận tiện cho việc chúng ta hành quân. Địch nhân tuyệt không dám mạo hiểm tấn công đâu."

Vương Trấn Ác nói: "Đây là nguyên nhân thứ ba địch nhân không dám phát động công kích chúng ta trước khi đến Bắc khâu. Theo Thôi bảo chủ nói, do vấn đề địa thế, thời tiết đầu xuân, lúc tảng sáng sương mù tích tụ thành mảng ảnh hưởng đến cả vùng Bắc khâu, sương khói mịt mù nhìn không rõ, là địa điểm phục kích tốt nhất của địch nhân. Qua khỏi Bắc khâu, địch nhân sẽ đánh mất ưu thế thiên thời địa lợi trên mặt đất. Cho nên Mộ Dung Long tuyệt không thể bỏ qua cơ hội như thế này, cũng khiến chúng ta có thể bố cục xảo diệu dẫn dụ địch nhân vào tầm ngắm."

Trác Cuông Sinh cười to: "Quan trọng là Mộ Dung Long tưởng mình là kỳ binh nhưng chúng ta lại coi hắn là miếng thịt ngon đưa đến tận miệng. Ha ha! Đến lúc động thân rồi đó!"

Phía tây nam Bắc khâu là một cánh rừng rậm chưa đến năm mươi dặm, năm ngàn quân Biên Hoang nghỉ ngơi cả ngày, đợi mặt trời xuống núi phía tây mới tiếp tục lên đường.

Đại quân dụ địch khởi hành rồi họ mới lên đường, trước tiên đi về phía tây, đến lúc đã cách xa Thôi gia bảo thì mới đổi hướng đi lên phía bắc, mục đích là tránh tai mắt địch nhân.

Do khoái mã và hành trang nhẹ nên dù lên đường muộn hơn đại quân dụ địch nhưng rồi lại bỏ xa đám quân này ở phía sau, đi gấp một đêm bằng cả hành trình hai đêm của đại quân dụ địch.

Bọn họ có thể đến Bắc khâu sớm hơn một đêm, mai phục tại khu rừng rậm ở mặt phía tâu Bắc khâu, dưỡng thần tích nhuệ khí để chờ khi bọ ngựa đến bắt ve sầu thì bọn họ sẽ thành chim sẻ phía sau.

Mộ Dung Chiến đến trước Đồ Phụng Tam đang ngồi dựa vào cây, ngồi xổm xuống nói: "Tất cả đều thuận lợi!"

Đồ Phụng Tam hiện nụ cười sán lạn: "Tất cả đều thuận lợi!"

Hai người đập tay vào nhau để biểu thị tình cảm hưng phấn trong lòng, phát ra tiếng kêu giòn giã.

Mộ Dung Chiến than: "Thời khắc đợi chờ khổ sở rồi cũng hết, từ khi chủ tì Thiên Thiên bị bắt đem về phương bắc, ta không thể vui lên nổi."

Đồ Phụng Tam nói: "Ta chưa bao giờ lại nghĩ mình có thể vì một nữ nhân mà vào sinh ra tử, nhưng hiện tại thực sự nghĩ rằng vì nghĩa không thể quay lưng là chuyện đương nhiên."

Mộ Dung Chiến nói: "Nghĩ cũng thật kỳ quái, từ Biên Hoang tập đến đây, ta chưa hề nghe thấy nửa câu oán trách, mỗi một người đều tham gia hành động lần này một cách tự phát, mỗi một cá nhân đều nguyện ý vì Thiên Thiên đổ máu thậm chí hiến dâng cả sinh mạng quý báu."

Đồ Phụng Tam nói: "Thiên Thiên đã làm cảm động mỗi một người trong chúng ta. Nếu như nàng không hy sinh thân mình thì Biên Hoang tập đã sớm chết rồi."

Mộ Dung Chiến nói: "Nhưng ta lo lắng phi thường, đánh thắng không có nghĩa là có thể cứu họ thành công, hy vọng Yến Phi lại có thể tạo ra kỳ tích, hòan thành nhiệm vụ hầu như bất khả thi này."

Đồ Phụng Tam song mục lấp lánh thần quang, trầm giọng: "Vậy thì phải xem chúng ta có thể chiến thắng triệt để không, nếu có thể vây khốn được Mộ Dung Thùy thì có thể bắt hắn đem chủ tỳ Thiên Thiên ra làm điều kiện trao đổi để thoát thân."

Mộ Dung Chiến nói: "Ta đã nghĩ đến khả năng này, nhưng Thác Bạt Khuê có đồng ý đáp ứng không? Thác Bạt Khuê ở Hồ tộc chúng ta là kẻ có tiếng tâm ngoan thủ lạt, nếu như có thể, gã sẽ không để Mộ Dung Thùy có cơ hội lại quật khởi ở Trung Sơn đâu."

Đồ Phụng Tam nói: "Vậy thì phải xem gã có phải là huynh đệ tốt nhất hiện nay của Yến Phi hay không."

Mộ Dung Chiến than: "Ta tuyệt không lạc quan chút nào cả."

Lúc ấy Thác Bạt Nghi vội vàng chạy đến nói: "Nguy hiểm quá! Diêu Mãnh cho người quay lại thông báo cho chúng ta biết, phía trước cách đây ba dặm có một đội hơn trăm khinh kỵ binh vừa đi qua, hướng về phía Bắc khâu, suýt chút nữa đã phát hiện chúng ta."

Mộ Dung Chiến thở phào: "Không ngờ Mộ Dung Long cẩn thận đề phòng như vậy. Chúng ta phải đặc biệt chú ý thôi."

Đồ Phụng Tam nói: "Không lo đâu, đây có lẽ là đội kỵ binh cuối cùng của địch nhân đi tuần tra vùng phụ cận thôi. Mộ Dung Long còn sợ bị phát hiện tung tích hơn chúng ta, sợ làm chúng ta sinh lòng cảnh giác."

Thác Bạt Nghi nói: "Ta đã theo Diêu Mãnh cùng với người của hắn đi thám thính rõ ràng tình hình xung quanh, từ điểm cao nhìn xuống thì không thấy tung tích địch. Sau khi trời tối chúng ta có thể lên đường rồi."

Gã lại ngạc nhiên nhìn Đồ Phụng Tam: "Có phải ta bị hoa mắt không? Lúc nào cũng cảm thấy Đồ đương gia có điểm khác biệt so với trước kia, trông mặt ngập tràn xuân phong."

Đồ Phụng Tam cười: "Có hy vọng cứu được chủ tỳ Thiên Thiên về ai mà mặt chẳng ngập tràn xuân phong chứ?"

Mộ Dung Chiến ngửa mặt nhìn trời nói: "Đến lúc rồi."

Kỷ Thiên Thiên đi đến bên tiểu Thi đang đứng cạnh song cửa nhìn ra bên ngoài, nói: "Vẫn chưa thoải mái à?"

Tiểu Thi đáp: "Thoải mái nhiều rồi! Mùa xuân đã thực sự đến rồi, thời tiết cũng ấm lên rất nhiều."

Nàng lại nhẹ giọng nói: "Tiểu thư! Muội có sợ hãi quá không?"

Kỷ Thiên Thiên thương cảm ôm lấy vai nàng bảo: "Thi Thi lại lo lắng rồi."

Tiểu Thi phản đối: "Muội không lo lắng lung tung đâu. Tiểu thư xem, ở bên kia vốn có hơn chục cái doanh trướng, hiện tại chẳng thấy cái nào nữa cả."

Kỷ Thiên Thiên đã sớm lưu ý đến tình hình này, bèn đáp: "Hiện tại đang hành quân đánh trận mà! Quân đội đương nhiên là bị điều động rồi."

Tiểu Thi hỏi: "Họ đi đâu nhỉ?"

Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng đáp: "Đương nhiên là đến Bình Thành rồi, còn có địa phương nào cần để đi đến hơn nữa đây?"

Tiểu Thi nhìn nàng ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư không lo lắng thật không? Sơn trại này ẩn nấp kín như vậy, quân tướng Bình Thành có khả năng lúng túng không biết thì hỏng bét!"

Kỷ Thiên Thiên tủm tỉm cười: "Đừng có nghĩ lung tung, Bình Thành do huynh đệ Thác Bạt Khuê của Yến lang chủ trì, gã rất sắc sảo tuyệt không ngu ngốc như vậy đâu."

Thi Thi thắc mắc: "Tại sao tiểu thư bộ dạng như lúc nào cũng nắm rõ tình hình bên ngoài thế? Muội thật không hiểu."

Kỷ Thiên Thiên đáp: "Chuyện muội không hiểu còn nhiều lắm! Nói chung là muội phải tin ta, ngày chúng ta thoát khỏi khổ nạn sẽ nhanh đến thôi!"

Tiểu Thi ngây thơ bảo: "Vậy thì tốt quá! Lúc nào được tự do thì chúng ta quay về định cư ở Biên Hoang tập nhé?"

Kỷ Thiên Thiên trả lời: "Đương nhiên là phải quay về Biên Hoang tập rồi, thiên hạ còn có nơi nào tốt hơn không?"

Tiểu Thi đáp: "Đích xác là không có."

Lần này lại đến Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên: "Lúc ở Biên Hoang tập em rất sợ hãi cơ mà?"

Tiểu Thi lúng túng trả lời: "Lúc đầu thì đương nhiên là không quen, ai ai cũng như hung thần ác sát, sát khí đằng đằng, bộ dạng như muốn ăn thịt người ta. Nhưng ở cùng nhau rồi mới biêt nguyên bọn họ cũng là người lương thiện, đối xử với chúng ta đều rất tốt."

Kỷ Thiên Thiên phì cười: "Lương thiện thì chưa nói đến được! Bất quá họ đều là hảo hán chân tình cả. Để ta nói cho muội biết một bí mật nhé! Họ đang từ Biên Hoang đến đây để chiến đấu cứu chúng ta đấy."

Tiểu Thi thắc mắc: "Làm sao mà tiểu thư biết được?"

Kỷ Thiên Thiên vỗ vỗ vào vai tiểu Thi, ngầm ám hiệu là Phong nương vừa mới vào phòng.

Phong nương bước về phía họ, Kỷ Thiên Thiên cảm thấy Phong nương muốn tìm mình nói chuyện, ghé sát tai tiểu Thi hạ giọng: "Nhất thiết không được lo lắng gì hết, tự ông trời sẽ có an bài thỏa đáng. Thi Thi khổ đã nhiều rồi vẫn còn chưa đủ sao? Bây giờ hãy lên giường ngủ một giấc cho say, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn hôm nay mà."

Thi Thi vâng lời đi ra.

Phong nương đến cạnh Kỷ Thiên Thiên, thở dài một hơi.

Kỷ Thiên Thiên trực giác cảm thấy Phong nương trong lòng rất thông cảm với cảnh ngộ của chủ tỳ bọn họ, nhưng chỉ là lực bất tòng tâm, thiện cảm cũng tăng lên nhiều bèn nói: "Đại nương sao lại có vẻ tâm sự trùng trùng như vậy?"

Phong nương nói; "Tiểu thư không có tâm sự ư?"

Thiên Thiên nhún vai đáp; "Lo lắng thì có tác dụng gì?" Trong lòng chợt động, nàng bèn hỏi: "Ta và tiểu Thi không cần ra tiền tuyến nữa à?"

Phong nương đáp: "Điều này do hoàng thượng quyết định, chúng ta sẽ biết nhanh thôi."

Kỷ Thiên Thiên nảy ra hy vọng. Nếu như Mộ Dung Thùy không ở đây, quân chủ lực lại bị điều ra tiền tuyến, Yến Phi chỉ cần có đủ nhân thủ đột kích doanh trại thì bọn họ có cơ hội lớn để thoát thân. Nàng lại quay sang nghĩ rằng đao kiếm vô tình, trong tình hình đó, Phong nương sẽ liều chết ngăn cản, nhất thời trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

Nàng hỏi: "Hoàng thượng ở đâu rồi?"

Phong nương lưỡng lự rồi trả lời: "Hòang thượng vài ngày nữa mới quay về, lúc đó thì việc tiểu thư đi hay ở sẽ rõ thôi."

Tiếp theo bà ta lại thở dài một hơi.

Kỷ Thiên Thiên không nhịn được hỏi; "Đại nương có phải đang nhớ lại chuyện cũ không?"

Phong nương trầm mắc một lúc rồi đáp: "Trong lòng tiểu thư đang tính toán một việc dở nhất."

Lòng Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ câu này phải nói với Mộ Dung Thùy mới coi là đúng người đúng tội, nhưng đối với sự quan tâm và nhắc nhở của Phong nương nàng vẫn cảm kích phi thường bèn nói: "Từ ngày đầu tiên mới mất tự do, ta vẫn tính toán những chuyện dở nhất."

Phong nương nói một cách xúc động: "Chuyện đó không giống nhau. Cho đến hôm nay tiểu thư vẫn ôm ấp hy vọng, nhưng khi tất cả hy vọng tan biến thì cảm giác ấy tuyệt không dễ chịu đâu."

Kỷ Thiên Thiên cảm thấy được Phong nương đang thuật lại cảm giác của chính bà ta, bà ta chính là người đang mất hy vọng và trông chờ, vì hạnh phúc và khoái lạc của bà ta đã bị quá khứ không thể vãn hồi được chôn vùi rồi.

Kỷ Thiên Thiên nói: "Nếu ta thật sự đánh mất mọi hy vọng, ta sẽ hiểu được phải làm thế nào."

Phong nương thê lương đáp: "Tại sao phải khổ vậy! Ta đã từng nhiều lần khuyên hoàng thượng nhưng ngài toàn bỏ ngoài tai hết, cuối cùng ngài cũng chẳng được gì đâu. Như vậy thì có ý nghĩa gì đâu? Chuyện nam nữ miễn cưỡng thế nào được?"

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên: "Phong nương....."

Phong nương ngắt lời nàng: "Lão thân chỉ là nhất thời không tự chủ nên nói lảm nhảm, tiểu thư bất tất phải để tâm. Ôi! Ta đích xác là có tâm sự, nhớ đến những chuyện xưa kia muốn cũng không dám nghĩ, hy vọng Yến Phi có thể thoát được tai kiếp này!"

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên: "Yến Phi ư?"

Phong nương nói: "Không cần nghĩ nhiều. Chỉ cần Yến Phi còn sống thì tiểu thư vẫn còn tương lai tốt đẹp, đúng không?"

Kỷ Thiên Thiên cảm thấy Phong nương lời nói ẩn chứa huyền cơ nhưng không cách nào khám phá được. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Phong nương hạ giọng: "Tiểu thư nghỉ sớm đi! Lão thân lắm lời rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương