Yến tiệc cũng phải đến lúc tàn, trong chính điện đông đúc thoáng chốc đã không còn ai. Trình Vân Du lê thân mỏi mệt về phòng. Hôm nay quả là cực hình, ngồi quỳ trên mặt gỗ lâu khiến hai chân nàng tê mỏi. Bây giờ, thứ nàng nhớ nhất chỉ có cái nệm đáng yêu thôi.

”Mệt chết ta mất.” - Tiểu Du ngồi trước gương đồng, vừa gỡ búi tóc, vừa lấy tay đấm đấm vai - “Tỷ nói xem, bọn họ đều có tay có chân, thế mà lại đày người khác bưng trà rót rượu, đúng là một đám công từ bột”

”Suỵt” - Tử Hiền vội vàng bịt miệng Tiểu Du lại - “Những lời này, tuyệt đối không được nói ra”

”Biết rồi biết rồi. Bọn họ là chủ tử, chúng ta là nha hoàn, phải tuân lệnh tuyệt đối chứ gì.”

Đổi lại, nếu bây giờ ở trong thế giới hiện đại, nàng sẽ không ngại mà mắng chửi đám đàn ông lười biếng ấy. Biết sao bây giờ, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này nàng nắm rất rõ.

Trình Vân Du định ngả người nằm xuống đệm, thì lập tức từ xa lại vang len một tiếng nói. - “Mặc tướng quân có lệnh, Trình Vân Du lập tức đén bắc phủ diện kiến”

Không phải chứ. Có lẽ nào là do chuyện ban nãy khiến tên kia tức giận, muốn trút lên đầu ta hay không? Đời Trình Vân Du ta sẽ không kết thúc nhanh chóng như vậy chứ.

Đường từ hậu viện đến bắc viện không xa, nhưng trong lòng Tiểu Du cảm thấy như cách ngàn dặm. Trên đường đi đến bắc phủ, trong lòng không ngừng khấn vái “Ông trời à, người đã đày ta đến đây, xin thủ hạ lưu tình, chừa cho ta một con đường sống. Ta chưa muốn chết, ta còn chưa muốn chết.”

Tiểu Du đang bước đi, đột ngột dừng lại. Trước mặt nàng, dưới tán dương liễu, một nam tử, thân vận bạch y đơn giản, mái tóc không còn vấn cao mà tự do buông dài. Một cơn gió khẽ lướt qua, khiến cành liễu cùng mái tóc đen phiêu phiêu trong gió. Nam tử kia quay đầu nhìn nàng. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng, nhưng mang chút lạnh lùng, lại pha lẫn chút cô độc. Tiểu Du dụi dụi mắt, cảnh đẹp trước mắt quá đỗi huyền ảo, mông lung, khiến nàng không tin cảm giác của chính mình.

”Ngươi đến rồi.” - Người đó lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

”Mặc tướng quân cát tướng” - Trình Vân Du như vừa rớt xuống từ mấy tầng mây, liền quỳ hành lễ.

”Đứng dậy đi.” - Người kia lười nhác phẩy tay - “Hai ngày nữa, ta sẽ cùng binh lính tiễn Tạ vương gia hồi hương.”

Tiễn Tạ vương gia kia thì liên quan gì đến ta chứ!

”Không phải không liên quan, chính là hắn bảo muốn ngươi đi theo hầu hạ” - Mặc Ngôn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng - “Có vẻ hắn rất thích ngươi. Cả buổi đều nhắc về ngươi.”

Biểu cảm trên mặt nàng lộ lắm sao, hắn có thể biết được nàng đang nghĩ cái gì. Người này, còn trẻ tuổi nhưng quả là không tầm thường nha. Giống ảo thuật gia trong phim mà nàng đã từng coi - “Nô tỳ không dám”

Tiểu Du đưa mắt lén nhìn gương mặt hắn. Lần đầu tiên nàng đối mặt một mình với y, tim nàng cũng rung động lên một nhịp. Y chính là quá mức ưu tú, quá mức anh tuấn, còn hơn đã nam thần trường cấp ba của nàng, dĩ nhiên ăn đứt mấy đồng nghiệp.

”Không phải là dám hay không, có một số chuyện vốn không phải do ngươi quyết định. Ngươi mau về chuẩn bị, hai ngày nữa khởi hành.”

Mặc Ngôn phất tay áo, xoay người bỏ đi. Bạch y phiêu phiêu trong gió, dần dần mất hút ở ngã rẻ.

”Vâng tướng quân.”

Tiểu Du vẫn đưa mắt nhìn theo. Đến khi bóng người mất dạng, trong lòng nàng liền có chút hụt hẫng khó hiểu.

Không phải chứ Trình Vân Du, ngươi đường đường là một cô gái hai mươi mấy tuổi, trai đẹp cũng nhìn qua không ít, sao lại có thể vì nét đẹp của người khác như vậy. Chuyện này mà nói ra, chắc rằng cái hội bà tám ở thế giới kia sẽ cười nàng thúi cả mặt mất.

Trình Vân Du tự vả vào mặt mình hai cái, bắt bản thân phải tỉnh táo lại.

”Nghĩ cũng không được nghĩ nữa, mau đi ngủ thôi.” Nàng lắc lắc đầu rồi trở về biệt viện.

Trình Vân Du không hề biết rằng, từ xa kia vẫn có một nam tử đứng yên lặng nhìn nàng. Trên khóe môi của hắn nở một nu cười khó hiểu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương