Biển Cấm FULL
-
44: Chương 42
Phế tích dưới đáy biển cách đó không xa vang lên tiếng binh khí va chạm liên tục không ngừng, nheo mắt nhìn lên, vùng nước kia đã bị nhuộm thành một màu đen nhánh.
Trong nước biển giống như mực, xúc tu thật lớn như ẩn như hiện, bụi mù nhấc lên cùng với kiến trúc sụp đổ, khiến cho người ta không nhìn rõ tình hình chiến đấu như thế nào.
Ma long giãy giụa kịch liệt, hơn nữa cũng giống như ta, nhận ra thân phận của người nọ.
“Là ngươi!” Gã vừa sợ vừa giận, “Bắc Hải Vương, ngươi vậy mà… không chết?”
Lúc nghe được A La Tàng phun ra ba chữ “Bắc Hải Vương”, cho dù ta đã uống thuốc, giảm bớt cảm xúc đau đớn, vẫn không thể khống chế thân thể hướng về phía trước, ánh mắt dán chặt vào người nam nhân cầm cốt tiên trong tay kia, ngay cả mắt cũng luyến tiếc chớp một cái.
Linh Trạch cũng không đáp lại lời của A La Tàng, tay ghìm cổ gã dùng lực càng nặng, gần như véo cổ Ma long xoay ngược về phía sau.
Miệng A La Tàng trào ra một lượng máu lớn, nhuộm nước biển thành màu đỏ, nơi Ma khí bị Ly Minh hỏa đụng tới lập tức tiêu tán giống như hơi nước bị ngọn lửa đun sôi.
Gã lắc người, không ngừng vung vẩy cái đuôi muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của Linh Trạch, nhưng giống như ngư dân giỏi nhất tuyệt đối sẽ không để cá cắn mồi chạy thoát, gã trước sau không cách nào vùng vẫy thoát ra được cái ‘móc‘ đang câu lấy gã này.
Chỗ hiểm ở cổ bị giữ, cốt tiên siết đến vừa sâu vừa ác, thậm chí ta có thể nhìn thấy xương trắng phía dưới da thịt, Ma long chỉ là giãy giụa hấp hối.
“Mặc Ức!”
Ta đang muốn tiến lên hỗ trợ, chợt nghe một giọng nói quen thuộc từ xa mà đến.
Lữ Chi Lương cầm theo kiếm hạ xuống trước mặt ta, nhìn thấy tình trạng thê thảm của ta, vẻ mặt cũng là cứng lại.
Lão ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi thế nào, có nặng lắm không?”
Ta nắm chặt cánh tay lão, chặt đến toàn bộ tay đều đang run rẩy: “Đó có phải là Linh Trạch không? Hắn không chết đúng không.”
Lữ Chi Lương sửng sốt, theo tầm mắt của ta nhìn đến bóng người đang đánh với A La Tàng, sắc mặt có một chớp mắt cổ quái.
“Cái đó…” Lão tránh mà không đáp, “Ta mang ngươi rời khỏi nơi này trước, ngươi bị thương rất nặng.”
Ta nỗ lực dựa vào lão nâng dậy, còn chưa đứng vững trước mắt liền từng trận mơ hồ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người thiếu chút nữa ngã quỵ.
“Không.” Ta chịu đựng choáng váng nói, “Ta muốn đi giúp hắn…”
“Giúp cái rắm, mạng nhỏ của ngươi đều sắp không giữ được.” Lữ Chi Lương tức giận mắng, chuẩn bị ép buộc ta đi.
Mà vào lúc này, một lươn biển phủ kín đốm nâu đột nhiên lao mạnh về phía chúng ta, thân thể to dài ước chừng hai ba trượng, một miệng răng nhọn thiếu chút nữa cắt đứt cánh tay Lữ Chi Lương.
Một kích không thành, lươn biển hóa thành hình người, đầu vẫn là hình lươn, thân thể tứ chi lại là hình người thon dài.
Tay gã cầm chùy đôi, đánh về phía ta cùng Lữ Chi Lương không ngừng nghỉ.
“Để ta đối phó gã, ngươi đi mau!” Lữ Chi Lương buông cánh tay đỡ ta, rút kiếm ra đón, bắt đầu đánh với tên lươn biển kia.
Những Ma vật ẩn nấp bên cạnh A La Tàng lại xuất hiện, tứ chi chạm đất mà bu lại chỗ gã, chen chúc bò lên thân thể gã.
Mắt thấy chúng nó rít lên muốn đánh về phía Linh Trạch, ta cuống quýt gọi Tê Hà, chia thành hơn mười thanh, dọn sạch những Ma vật xanh biếc muốn tới gần Linh Trạch.
Hô hấp trở nên càng lúc càng khó khăn, mỗi lần thở dốc phế phủ đều sẽ phát ra tiếng nước kỳ quái, giống như nơi đó đã chứa đầy máu tươi.
Nếu còn có cảm giác đau, sợ là ta đã sớm đau đến hôn mê.
“Ta sẽ không chết..
ta tuyệt đối không chết…” Cổ họng A La Tàng nát bươm, dùng hết sức lực nói ra những lời cuối cùng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng “khanh khách” mơ hồ không rõ.
Linh Trạch dùng chân đạp đầu gã xuống, đồng thời cốt tiên trong tay quấn lên siết chặt, thoáng chốc nửa bên cổ của Ma long đều bị siết gãy.
Nếu là sinh linh bình thường, lúc này đã sớm không còn sự sống, nhưng không biết có phải A La Tàng đã thành ma hay không, như vậy lại vẫn chưa chết.
Bốn móng của gã bấu chặt xuống đất, không cam lòng để lại mấy vết cào sâu dưới thềm lục địa.
Bỗng nhiên một Ma vật xanh biếc bị ta bỏ sót nhào tới Linh Trạch, cắn một cái vào cổ tay hắn.
Tiếng thét kinh hãi của ta nghẹn ở giữa răng môi, một đao đâm thủng Ma Vật kia.
Lần đầu tiên Linh Trạch nâng mắt nhìn về phía ta, nhưng giáp sắt hoàn toàn che kín đầu mặt hắn lại không cách nào khiến ta nhìn thấy hắn dù chỉ là một ánh mắt.
Giáp sắt trắng hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, mặt trên không hề có một vết trầy xước nào, dường như hắn cũng không để ý công kích của những Ma vật đó.
Hai ta đối mặt một chốc, một tay của hắn nắm chặt cốt tiên, tay còn lại vươn về phía ta.
Rõ ràng không nói một câu, ta lại giống như có thể đọc hiểu ý tức của hắn —— hắn muốn ta ném Tê Hà cho hắn.
Ta dùng sức lực cuối cùng gọi ra Tê Hà mặt trên bao phủ linh lực màu vàng, sau đó ném về phía Linh Trạch trên lưng Ma long.
Trường đao quay cuồng, được Linh Trạch vững vàng đón lấy, lại gọn gàng lưu loát mà trở tay hướng xuống, một đao đâm vào não tủy của Ma long.
Trong nháy mắt thân thể A La Tàng cứng đờ, theo Linh Trạch xoay chuyển thân đao, cả người gã co rút giống như rút gân, cuộn tròn thành một cục.
Một lúc sau, ánh sáng trong mắt A La Tàng dần dần biến mất, thân thể cứng còng bắt đầu thả lỏng, đầu rồng to lớn cũng chậm rãi gục xuống.
Ma khí màu đen trong thân thể gã bay ra ngoài, cuối cùng chậm rãi tiêu tán trong nước biển.
Những Ma vật xanh biếc kia có lẽ cũng dự đoán được kết cục hủy diệt mà bản thân không thể tránh từ trên người A La Tàng, thét lên sợ hãi gần như là đồng thời quay đầu chạy trốn.
Cuối cùng Ma long đã chết.
Ta hoảng hốt cả người lảo đảo, quả thật có loại cảm giác không chân thật giống như bản thân đang trong mộng.
Mà tình hình chiến đấu kịch liệt của Lữ Chi Lương bên kia cũng tiến vào kết thúc.
Ma long chết làm thuộc hạ của gã tâm thần hỗn loạn, lươn biển kia sơ sẩy một cái liền bị cố định tại chỗ, một nháy mắt tiếp theo liền bị trường kiếm của Lữ Chi Lương xuyên qua thân thể, chết không nhắm mắt.
Bởi vì thể lực ta không còn, Tê Hà cũng lóe lên biến mất vào lúc này.
Linh Trạch cũng không thèm để ý, lấy ra cốt tiên đỏ thẫm khảm trong máu thịt Ma long, nhảy xuống khỏi thân rồng, lui ra sau vài bước, giơ tay quất một roi xuống thi thể giống như ngọn núi nhỏ kia.
Ly Minh Hỏa lập tức bậc lửa thi thể Ma long, bùng cháy hừng hực ở trong nước biển, nháy mắt liền cháy đến chỉ còn lại đống hài cốt trắng như tuyết.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Lại là một roi, lần này ngay cả xương cốt đều vỡ thành bột mịn.
Nước biển xung quanh lập lòe bột xương trong suốt của Ma long, ta chần chờ, cuối cùng vẫn không đè được tình cảm trong lòng, khó khăn đi về phía Linh Trạch.
Khó có thể tưởng tượng, nếu như Mặc Tước không cho ta uống thuốc, tâm tình hiện tại của ta phải là cái dạng gì.
Sau khi nghiền nát xương A La Tàng thành tro, Linh Trạch cúi đầu nhìn cốt tiên trong tay, ngọn lửa u lam quấn trên thân roi bỗng chốc bùng cao, giây lát liền lại đốt cốt tiên thành than đen.
Ngọn lửa màu lam trong lòng bàn tay hắn dần hẹp lại, từ lớn biến thành nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy, mà lúc này ta cũng đi tới trước mặt hắn.
“Linh Trạch…” Tầm mắt ta bắt đầu biến thành màu đen, có thể là do ta đi lại, thương ở phế phủ đã nặng hơn.
Linh Trạch vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, không nói tiếng nào, nhưng cũng không kháng cự ta tới gần
Ta nâng tay, phủ ở trên mặt nạ lạnh băng của hắn: “Thật tốt quá...!ngươi không có việc gì...”
Ta nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của hắn xuống, vốn tưởng rằng phía dưới nhất định là đôi mắt xanh thẳm kia của Linh Trạch, nhưng chờ ta lại là một màu đen vô tận.
“A…” Mặt nạ rơi xuống đất, ta hoảng sợ lui về sau một bước, cảm giác phút chốc từ trời cao ngã xuống vũng bùn khiến ta choáng đầu hoa mắt, trái tim đều co rút.
Mà cố tình lúc này thân thể lại tuôn ra một trận đau đớn mãnh liệt, thuốc của Mặc Tước mất đi toàn bộ hiệu lực vào lúc này, ta khôi phục lại toàn bộ cảm giác.
Đây không phải Linh Trạch.
Trách không được Lữ Chi Lương muốn nói lại thôi, chỉ sợ lão cũng chỉ là không muốn vạch trần ảo tưởng của ta, nhân từ mà cho phép ta mộng đẹp một lát.
Linh Trạch mất nửa viên Long châu, lại bị ta làm thành trọng thương, ta sao lại ngu xuẩn đến mức cảm thấy chỉ mới mấy ngày hắn liền có thể sinh long hoạt hổ chạy tới giết rồng?
“Mặc Ức? Mặc Ức!”
Ta cũng không chống đỡ được nữa, cả người ngã xuống, trong ý thức mông lung, bên tai nghe được tiếng gọi nôn nóng của Lữ Chi Lương, mà thân thể lại được một đôi tay cứng rắn hữu lực ôm chặt.
Ta cho rằng khi ta mở mắt ra, chờ ta nhất định là băng lao* dưới đáy biển tối tăm, không nghĩ tới không chỉ không phải băng lao, ta lại trở về Xích Phong Cung.
(*nhà tù băng.)
Vết thương trên người đều được xử lý, bọc băng vải sạch sẽ, trên người đắp một lớp chăn mềm, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc đắng.
Trong điện không có ai, an tĩnh đến nghe được cả tiếng kim rơi, nếu không phải nơi vết thương truyền đến từng đợt đau đớn khó có thể xem nhẹ, ta đều sẽ cho rằng mình đang ở trong mộng.
Đạp chân trần xuống dưới đất, ta khó khăn đứng dậy, tập tễnh chạy ra cửa điện.
Đẩy ra cửa điện dày nặng, nháy mắt ánh mặt trời chiếu xuống từ mái vòm, chói đến thiếu chút nữa ta không mở được mắt.
Làm quen một hồi, gạt đi nước mắt bên khóe mắt, ta nheo mắt chậm rãi đi đến vùng biển san hô đỏ lộng lẫy kia, tìm một gốc san hô có vẻ thuận mắt ngồi xuống.
Vết thương trước ngực bởi vì một quãng đường ngắn ngủi này mà lại khó chịu, ta ấn chỗ kia, dựa vào san hô tính toán nghỉ ngơi một lúc.
Nhắm mắt chưa được một chốc, một bóng đen bao phủ từ trên xuống, chặn lại ánh mặt trời của ta.
Ta nhíu mày mở mắt, liền thấy đứng trước mặt là một bộ giáp sắt trắng bạch cao lớn lạnh lẽo.
Hắn vươn tay về phía ta, bị ta hoảng sợ tránh đi.
Hy vọng tan vỡ, thống khổ trở lại vực sâu vẫn còn ở trong tim chưa mất, gián tiếp khiến ta sinh ra cảm xúc mâu thuẫn đối với áo giáp kỳ quái này.
Ta sợ hắn, sợ phải nhớ lại sau khi xốc lên mặt nạ, trước mắt là phía trong trống rỗng.
Tay hắn dừng lại giữa không trung, giống như là đánh giá ta một lúc, lập tức thẳng người.
Hai ta một đứng một ngồi, nhìn nhau yên lặng mà quỷ dị, ai cũng không nhúc nhích, ai cũng không mở miệng.
Thẳng đến mặt trời trên đỉnh đầu bị một đám mây đen che khuất, ta mới thoát khỏi ma chú đọng lại này trước, chống san hô miễn cưỡng đứng dậy.
“Rốt cuộc ngươi… là gì?”
Ta thậm chí không xác định áo giáp trước mặt rốt cuộc có phải vật sống hay không.
Đối phương trước sau như một, không phát ra bất luận âm thanh gì, cũng không có bất luận ý tứ muốn giải thích gì với ta.
Đột nhiên, hắn tiến lên một bước, cả người dán sát vào ta, gần đến ta có thể cảm giác được lạnh lẽo phát ra từ áo giáp không biết làm từ chất liệu gì.
Ta theo phản xạ mà ngửa ra sau, còn chưa kịp lui lại, trên eo siết chặt, nháy mắt tiếp theo cả người bay lên, thế nhưng bị áo giáp kia bế lên khỏi mặt đất.
“Ngươi… ngươi làm gì?” Ta hoảng sợ giãy giụa, nếu không phải xem ở phần hắn giết Ma long là bạn không phải địch, ta đã sớm gọi Tê Hà ra cho hắn biết tay.
Hắn dừng bước, cúi đầu ‘nhìn’ ta, cánh tay siết chặt giống như cảnh cáo, như đang bảo ta không cần lộn xộn.
Loại cảm giác kỳ diệu thâm ảo khó bắt này lại xuất hiện, rõ ràng hai chúng ta không nói một lời, ta lại giống như có thể hiểu được ý tứ của hắn, hiểu được hành vi của hắn.
Thật giống như… hai ta là một, tâm ý tương thông.
Nghi hoặc càng sâu, ta không hề giãy giụa, mặc hắn ôm ta vào tẩm điện, thu xếp ta ở trên giường mềm mại.
Hắn xoay người đắp kín chăn cho ta, tiếp theo giống như muốn canh ta, xách cái ghế dựa ngồi ở mép giường, liền như vậy không đi.
Thân thể hiện tại của ta quả thật không thích hợp đi lại nhiều, chỉ ra ngoài phơi nắng cũng có chút ăn không tiêu, đầu óc choáng váng, tứ chi đều giống như đeo sắt.
“Làm phiền… giúp ta tìm Tử tướng quân, nói Mặc Tước có lời muốn… hỏi nàng…” Giọng yếu dần, nói xong ta lại lâm vào ngủ say, cũng không biết đối phương có nghe hiểu ta nói hay không.
Trong mông lung, giống như có người nhẹ nhàng vén tóc bên trán ta nhưng mặc kệ ta cố gắng mở mắt thế nào đi nữa, trước mắt vẫn là mơ hồ, nhìn thế nào cũng không thấy rõ.
“Đừng đi…” Ta cảm thấy người kia thu tay về, sắp rời xa ta, nhất thời nóng vội muốn giữ lại tay hắn, nhưng chỉ bắt được một tay lạnh lẽo.
Ta lập tức buông ra, lòng chua xót cùng khó chịu không thể diễn tả bằng lời.
Không phải hắn…
Người nọ đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng xoay người rời đi.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, trong phòng đã đốt đèn.
Vị trí bên giường đổi thành người khác, Tử Vân Anh hiếm khi mặc một bộ trang phục thanh nhã mộc mạc, tóc không cài trâm, môi cũng không tô son, lẳng lặng ngồi ở đó, giữa hàng lông mày có chút mệt mỏi.
“Nghe nói ngươi muốn gặp ta.” Nàng day day ấn đường, trên tay có một vài vết thương ngang dọc, cẳng tay lộ ra ngoài vẫn còn bọc băng vải.
“Mặc Tước thế nào?” Ta hỏi.
Nàng sững sờ, kinh ngạc nói: “Ta còn tưởng rằng…” Nàng nhìn ta, không nói tiếp, qua một lúc mới tiếp tục, “Lúc ta chạy tới nàng đã không được, trên người không có một chỗ thịt lành lặn, ta định cứu nàng, nhưng nàng vẫn là ở trong lòng ta nuốt xuống một hơi cuối cùng.”
Ta đã sớm đoán được kết cục của Mặc Tước, mệnh của nàng vốn là mạnh mẽ mượn tới, có thể sống một ngày ở thế gian này chính là một ngày, nếu không phải vì giết A La Tàng, có lẽ nàng đã sớm không chịu đựng nổi rồi.
Tình cảm của ta với Mặc Tước rất phức tạp, mặc dù nàng là người thân của ta, nhưng lại là kẻ thù của ta.
Ta đã từng tin tưởng nàng, cũng từng hận nàng, nhưng hôm nay nàng đã chết, cho dù là vì bù đắp lại sai lầm, hay là vì báo thù cho chính mình, nàng đã chết, chết thê thảm như vậy, thống khổ như vậy.
Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dạng nàng hiến tế chính mình, da thịt rạn nứt, cả người nhuộm đầy máu đen đáng sợ, ta cũng không có biện pháp sinh ra sảng khoái, chỉ là cảm thấy thổn thức.
“Trước khi chết có thể gặp ngươi lần cuối, hẳn là nàng cũng không còn gì nuối tiếc.” Tử Vân Anh nghe vậy ánh nước trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nàng quay mặt đi, nhìn về một bên, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Có lẽ vậy.”
Ta đang chờ nàng bình phục lại cảm xúc, lại hỏi nàng: “Các ngươi tính toán xử lý ta thế nào? Dù muốn nhốt muốn giết, có thể..
để cho ta đi tế bái Linh Trạch trước được không?”
Kỳ thật yêu cầu này có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, ta cũng không ôm hy vọng quá lớn.
“Tế Bái?” Mặt Tử Vân Anh tràn đầy cổ quái, “Bệ hạ chưa chết, tế bái cái gì?”
Lúc này đến phiên ta ngốc.
Chờ đến khi hiểu ra, cũng có chút kích động, đầu đều choáng váng.
“Ngươi, ngươi nói… hắn không chết?”
Ta không màng vết thương đau âm ỉ trên người liền phải ngồi dậy, Tử Vân Anh vội đè ta lại, muốn ta bình tĩnh.
“Bệ hạ chưa chết, nhưng cũng không tính là tồn tại.” Tử Vân Anh thở dài nói, “Ta cho rằng sau khi ngươi gặp qua hắn sẽ có cảm giác, dù sao trong thân thể ngươi có nửa viên Long châu, hai người các ngươi nhiều ít gì cũng sẽ có cảm ứng.”
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một ý tưởng, ta nắm chặt tay nàng, không dám tin hỏi: “Bộ giáp kia… là hắn?”
Tử Vân Anh cùng ta đối diện một lúc lâu, ngồi trở lại ghế dựa, từ từ kể lại với ta toàn bộ mọi chuyện xảy ra sau khi ta đâm Linh Trạch bị thương ở đêm trăng tròn.
Thái tử la lên dẫn tới mọi người, lúc Đại vu y chạy đến, Linh Trạch vẫn còn ý thức.
Tử Vân Anh nói: “Hắn biết mình bị thương quá nặng, trong thời gian ngắn không có khả năng hành động như thường, liền để Đại vu y lấy ra nửa viên Long châu cùng thần hồn của hắn bỏ vào một vật chứa.
Hiện tại thân thể của hắn đang tĩnh dưỡng trong Đế Cẩm Cung, không biết lúc nào mới có thể khỏi hẳn, thần hồn thì bám vào trên người áo giáp, không thể nói chuyện, không có độ ấm….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook