Lâm Thanh Yến ở trong phòng tắm mấy phút, mới khôi phục lại sau cuộc điện thoại vừa rồi, vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động phấn khích, theo sau là tiếng bước chân lộn xộn.

Có người hét lên "Thầy An."

Trước khi nhìn thấy ai, đã nghe thấy một trận địa lớn như vậy, ngoại trừ An Cảnh thì cũng sẽ không có ai, một lúc sau, cậu thấy An Cảnh đi về phía này, theo sau là một nhóm thực tập sinh đi xem náo nhiệt.

An Cảnh không chỉ đẹp trai mà còn hát nhảy rất giỏi, trong số các thực tập sinh có rất nhiều người hâm mộ anh, Lâm Thanh Yến cũng rất ngưỡng mộ anh, tuy nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra ở câu lạc bộ đêm hôm đó, cậu lại có chút cảm thấy có chút lúng túng.

Hơn nữa An Cảnh là bạn tốt của Cố Phi, cũng là anh trai của An Nam Ý, nghĩ đến chuyện này Lâm Thanh Yến có chút không được tự nhiên.

An Cảnh đã từ bên ngoài bước vào ký túc xá của họ, sau khi nhìn quanh bên trong, anh nhướng mày ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ, rồi cười nói: "Ồ... Mấy người các bạn ở cùng nhau."

Lâm Thanh Yến lễ phép cúi đầu chào anh và gọi thầy An.

An Nam Ý vui vẻ đi đến chỗ An Cảnh, trìu mến nắm lấy cánh tay anh, cười nói: “Anh cả, sao anh lại đột nhiên đến đây?”

“Đến xem mọi người.” An Cảnh đưa tay lên gõ nhẹ vào trán An Nam Ý, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Ở đây không thể gọi là anh cả, anh là một người chí công vô tư.”

“Bết rồi, thầy An!”

Có lẽ là vì không thích An Nam Ý, nên Lâm Thanh Yến nhìn cảnh tượng anh em yêu thương hòa thuận này cảm thấy chướng mắt, cậu quay mặt đi, tắt điện thoại rồi đưa cho tuyển quản.

Tuyển quản tịch thu điện thoại di động của cả bốn người, sau đó bảo mọi người mở vali ra kiểm tra xem có đồ cấm hay không, có một nhóm thực tập sinh đang xem náo nhiệt xoát độ tồn tại, còn An Cảnh cũng đứng ở bên cạnh nhìn.

Trước sự chứng kiến của mọi người, Lâm Thanh Yến mở vali ra.

Khoảnh khắc chiếc vali được mở ra, có người không khỏi thốt lên "đ*t", lúc này mới nhận ra rằng đang bị ghi âm, lập tức bịt miệng lại, không phải chỉ mình anh ta nói "đệt", chắc là không ai để ý đến đâu ha?


"Em trai, cậu đến đây để tham gia một cuộc thi tài năng, chứ không phải tới chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Sao lại mang theo nhiều sách như vậy?"

“《 5 năm khoa cử 3 năm thi thử 》, 《 Trạng Nguyên bút ký 》, 《Câu hỏi phải vượt qua để cải thiện kỳ thi tuyển sinh đại học 》……Không, không, không, nỗi sợ bị chi phối bởi kỳ thi tuyển sinh đại học lại đến rồi, cứu tui!

"Em trai, cậu thật sự quá liều mạng rồi!"

Lâm Thanh Yến lớn lên trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt cũng trông rất nhỏ, nói khoảng mười bảy, mười tám tuổi, học cao trung cũng sẽ không có ai nghi ngờ, rất nhiều người cho rằng cậu là em trai nhỏ tuổi.

Lâm Thanh Yến xấu hổ mím môi cười, vô cùng lễ phép, "Ở đây dù sao cũng không chơi điện thoại di động, không có việc gì thì xem."

Cậu thật sự không ngờ mọi người bất ngờ như vậy. Lúc đó cậu chỉ nghĩ cho dù tham gia chương trình thì cũng không được bỏ bê chuyện học hành, nên đem theo rất nhiều sách, trong vali ngoại trừ quần áo đồ dùng sinh hoạt thì còn lại đều là sách ôn tập. Không có thứ gì thừa thãi.

An Cảnh cũng bất ngờ, anh nghe em trai An Nam Ý kể rằng Lâm Thanh Yến đã bỏ học khi đang học năm ba cao trung, nghe nói còn trộm ví và đánh nhau với người khác... Cũng dẫn đến ấn tượng của anh về đứa trẻ này là học sinh kém cỏi, không thích học tập.

Nhưng sau khi tiếp xúc thì có vẻ như không phải vậy.

Cho dù không tin vào cảm giác của chính mình, thì anh vẫn phải tin vào mắt nhìn người của Cố Phi, mắt lại nhìn người của Cố Phi không tệ, vị này độc thân hai mươi bảy năm mới nhặt được một bảo bối như vậy.

Nghĩ đến đây, An Cảnh không khỏi vỗ vỗ vai thiếu niên, nhìn khuôn mặt có vài phần giống mình của thiếu niên, trong lòng không khỏi có thiện ý, ôn nhu mỉm cười nói:: "Kỳ huấn luyện tiếp theo sẽ rất vất vả, có khả năng sẽ không có nhiều sức lực để học, nhưng mà vẫn nên cố lên."

Chàng trai cũng mỉm cười với anh, đôi mắt đào hoa trong veo hơi cong cong, ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn thầy An.”

An Nam Ý đứng ở bên cạnh, quan sát hết thảy, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng vào lúc này, lại có người thì thầm với nhau... Giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai cậu ta từng chữ một.

"Nè, có thấy Lâm Thanh Yến và thầy An hơi giống nhau không? Đứng cạnh nhau y như hai anh em vậy."

"Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy."


"An Nam Ý trông chẳng giống thầy An chút nào. Mới đầu tôi còn tưởng Lâm Thanh Yến mới là em trai của thầy An, nhưng hóa ra không phải..."

Không được, Lâm Thanh Yến không được phép ở đây quá lâu... An Nam Ý lặng lẽ nắm chặt tay, đôi mắt hạnh tròn xoe ngây thơ đó khi không ai để ý lóe lên một tia độc ác.

An Cảnh không ở đây lâu, lại đi đến một phòng khác.

Lục Vũ Kỳ bị tịch thu điện thoại di động, iPad và máy chơi game, lúc này đang buồn bực, Lâm Thanh Yến an ủi y: "Không sao đâu, dù sao thì ai cũng như ai."

"Không giống nhau." Lục Vũ Kỳ khinh thường cong cong môi, trong giọng nói có chút tự hào, nói: "Tôi còn giấu ba chiếc điện thoại di động, dù bị tịch thu vẫn có thể chơi."

Lâm Thanh Yến: "..."

Cuối cùng thì cậu cũng đã hiểu, chắc chắn Lục Vũ Kỳ không phải là người duy nhất giấu điện thoại di động, chỉ có cậu là người duy nhất thành thật giao điện thoại di động, còn rất chân thành gọi điện cho Cố Phi.

——

Ngày hôm sauphải chụp ảnh tuyên truyền, tất cả đều mặc đồng phục giống nhau, đồng phục là một bộ vest kiểu học viện màu xanh nước biển, trước ngực có gắn huy hiệu tượng trưng cho Ngôi sao ngày mai, trông trẻ trung và tràn đầy sức sống thanh xuân.

Mọi người đều ăn mặc giống nhau, nhưng luôn có người nổi bật, Lục Vũ Kỳ và Lâm Thanh Yến là một trong số đó, không cần phải nói, Lục Vũ Kỳ trông giống như một giáo bá nổi loạn và lạnh lùng.

Còn Lâm Thanh Yến thì càng giống một học sinh đứng đầu, khí chất lạnh lùng nhu hòa như ánh trăng, hơn nữa còn là cấp bậc giáo thảo, rõ ràng là đồng phục giống nhau, nhưng khi mặc vào lại mang đến cảm giác khác hẳn, khiến người ta không nhịn được nhìn thêm hai, hơn nữa còn ghen tị.

Nếu có khuôn mặt và khí chất như vậy, liệu họ còn phải lo lắng ra mắt được không?

...


Lâm Thanh Yến không ngờ lại gặp được Ôn Ngôn ở đây, kể từ lần cuối gặp nhau ở một nhà hàng phương Tây, Ôn Ngôn đã không xuất hiện nữa, cậu gần như đã quên mất người này.

Ôn Ngôn là nhiếp ảnh gia chụp ảnh tuyên truyền lần này, Lâm Thanh Yến nhớ rằng trước khi kế thừa công ty gia đình, hắn ta là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và khá nổi tiếng trong ngành, không ngờ rằng tổ chương trình sẽ mời hắn ta.

Tuy nhiên, điều cậu không biết là Ôn Ngôn chủ động đến đây, hắn ta đặc biệt nhờ người tìm tin tức của Lâm Thanh Yến và phát hiện ra cậu tham gia chương trình này, thậm chí cả An Nam Ý cũng ở đó.

An Nam Ý, haha...

Rõ ràng kiếp trước Lâm Thanh Yến không tham gia tuyển tú, sao kiếp này lại thay đổi... Không, nhiều thứ đã thay đổi, điều này càng chứng tỏ Yến Yến cũng sống lại giống hắn ta.

Ôn Ngôn đã xác định trong lòng.

Lâm Thanh Yến không muốn có một chút tiếp xúc gì với Ôn Ngôn, cậu đè nén cảm xúc, vẻ mặt không thay đổi, không còn bối rối như lần trước gặp mặt, giả vờ như không biết người này.

Mặc dù Ôn Ngôn đang nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, trìu mến và dè dặt nhưng cậu chỉ bình tĩnh đứng trước ống kính, trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng.

Sau khi chụp ảnh xong, cậu lịch sự khẽ gật đầu với Ôn Ngôn và nói lời cảm ơn.

Nhưng Ôn Ngôn làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội này, Lâm Thanh Yến vừa vào nhà vệ sinh, hắn ta đã chặn người lại nắm lấy cổ tay thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Yến Yến, chúng ta nói chuyện đi, tôi biết em cũng giống như tôi, phải không?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên phủ một tầng sương giá, cậu đẩy tay Ôn Ngôn ra, vô cảm nói: “Nếu đã biết, vậy sao Ôn tiên sinh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi?”

Thông qua câu nói cũng đã thừa nhận cậu sống lại.

Dù có thừa nhận hay không thì Ôn Ngôn cũng đã nhìn ra.

"Yến Yến, anh biết mình sai rồi, xin lỗi. Anh không nên tin những lời An Nam Ý nói, không tin tưởng ngay lúc em bị hiểu lầm là anh sai. Không ở bên cạnh em lúc bệnh tật..."

Lâm Thanh Yến ngắt lời hắn ta, "Không cần nói nữa, mọi chuyện coi như xong rồi."


Hai mắt Ôn Ngôn đỏ bừng, kích động nắm lấy cánh tay thiếu niên, run rẩy nói: "Anh yêu em, Yến Yến, anh thật sự rất yêu em, em có thể cho anh thêm một cơ hội không..."

"Nhưng..." Vẻ mặt chàng trai đầy bình tĩnh và thờ ơ, giọng nói trong trẻo và dịu dàng, nhưng lời nói lại không có một chút tình cảm nào, "Tôi không còn tình cảm với anh nữa, Ôn tiên sinh.”

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Giọng nói của Lục Vũ Kỳ vang lên: “Lâm Thanh Yến, lúc đi vệ sinh cậu bị lọt xuống bồn cầu à?”

“Mong Ôn tiên sinh sau này có gặp tôi, thì hãy coi như không quen biết tôi, cảm ơn.” Lâm Thanh Yến vẫn lịch sự và xa cách như trước đó, cậu gật đầu với Ôn Ngôn, đẩy tay hắn ta ra, quay người mở cửa.

"Đi thôi." Cậu kéo Lục Vũ Kỳ và bước nhanh ra ngoài.

Ôn Ngôn vội vàng đuổi theo, lo lắng gọi Yến Yến, nhưng hắn ta không dám đuổi theo, chỉ có thể nhìn bóng lưng của chàng trai trẻ dần biến mất, thở dài tuyệt vọng.

Lục Vũ Kỳ quay đầu lại, cau mày cảm thấy kỳ quái, người đàn ông vừa rồi không phải là nhiếp ảnh gia sao? Y chắc chắn rằng người này biết Lâm Thanh Yến và mối quan hệ không bình thường.

Vừa rồi khi nhiếp ảnh gia chụp ảnh Lâm Thanh Yến, Lục Vũ Kỳ có cảm giác rằng cách người đàn ông này nhìn Lâm Thanh Yến có gì đó không ổn, như thể đang nhìn người mình thích.

Y hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Thanh Yến cười nói không có chuyện gì, sau đó lại không nói nữa, cậu cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Lục Vũ Kỳ cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.

Người đàn ông họ Cố có nói, bất kể tình huống đặc biệt nào xảy ra với Lâm Thanh Yến cũng phải nói với hắn. Đêm đó, Lục Vũ Kỳ vô cùng vui vẻ khi người gặp họa gửi tin nhắn đến.

——Chúc mừng, anh đã có tình địch, anh họ.

Tin nhắn vừa gửi đi mấy giây, liền có điện thoại gọi tới, Lục Vũ Kỳ nhìn tên người gọi, có chút hứng thú nhướng mày, xem ra Lâm Thanh Yến đối với Cố Phi còn quan trọng hơn y tưởng.

Chuyện này đúng là thú vị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương