Nghệ Hoa-

Lục tổng Lục Thịnh mặc vest và đi giày da, uể oải tựa vào cửa phòng tập, nhìn em trai mình Lục Vũ Kỳ... Và thiếu niên bên cạnh với vẻ thích thú.

Thiếu niên mặc một chiếc áo thun ngắn tay rộng thùng thình và quần jean, dáng người cao gầy, thân hình uyển chuyển chuyển động theo nhịp nhạc, động tác lộ rõ vẻ đẹp trai thuần khiết, có chút ngây thơ trẻ trung, một chút cũng không cảm thấy dầu mỡ*.

(* Dầu mỡ: Ngôn ngữ mạng

Mục này có nhiều nghĩa, có tổng cộng 2 nghĩa. Đây là theo nghĩa mở rộng: theo thuật ngữ Internet, là sự mô tả chung về đặc điểm của một số đàn ông trung niên, bao gồm không chú ý đến việc giữ gìn cơ thể, nhếch nhác, ăn nói thô lỗ, v.v.

Vào ngày 18 tháng 12 năm 2017, từ này đã được chọn vào “Top 10 từ Internet năm 2017” do Trung tâm Nghiên cứu và Giám sát Tài nguyên Ngôn ngữ Quốc gia công bố.)

Cộng với khuôn mặt thanh tú hơi đỏ do tập luyện, phần tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, những hạt mồ hôi lăn dài trên đôi má trắng nõn sạch sẽ, càng làm tăng thêm cảm giác gợi cảm và quyến rũ vốn có của đàn ông.

Bên cạnh, Lục Vũ Kỳ nhảy cùng một động tác nhảy với Lâm Thanh Yến, nhưng lại mang đến cho mọi người ấn tượng khác nhau, Lục Vũ Kỳ cũng đẹp trai và ngầu, nhưng lại có thêm phần kiêu ngạo, rất ngầu và có khí chất mạnh mẽ.

Nói tóm lại, mỗi người đều có nét hấp dẫn và độc đáo riêng.

Lục Thịnh nhịn không được ở trong lòng cảm thán, từ đâu mà Cố Phi tìm được một bảo bối xịn như vậy?

Hắn vốn tưởng rằng Lâm Thanh Yến chỉ là một bình hoa chỉ có vẻ ngoài, hắn không ngờ lại phát hiện Lâm Thanh Yến là một bảo bối có năng lực và sự kiên trì, có thể hát nhảy giỏi, có thiên phú thì không nói. Mấu chốt là còn chăm chỉ, mà chăm chỉ cũng không nói mà đặc biệt là tính cách rất đáng yêu.

Lâm Thanh Yến còn đáng yêu hơn nhiều so với thằng em trai Lục Vũ Kỳ của hắn, người gì mà suốt ngày giả vờ lạnh lùng, ngạo kiều* còn độc mồm độc miệng.

[*Ngạo kiều thường được gán cho nhân vật có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là Ngoài lạnh trong nóng.].

Chậc... Khó trách Cố Phi lại coi trọng như vậy.

Lục Thịnh hơi nheo mắt lại, trong mắt mang theo ý cười, giơ tay xoa cằm, hắn có linh cảm, đứa nhỏ này sau này sẽ có tương lai rộng mở.


Âm nhạc ngừng lại, hai người cũng ngừng di chuyển, Lục Vũ Kỳ không để ý tới người ở cửa, ném một chiếc khăn cùng một chai nước khoáng cho Lâm Thanh Yến, “Mấy ngày nay cậu tiến bộ rất nhiều, ngày mai sẽ ổn thôi.”

"Tôi cũng nghĩ vậy." Lâm Thanh Yến cũng không khiêm tốn chút nào, trong đôi mắt hoa đào có chút ý cười.

Cậu tùy tiện dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, mở nắp chai uống một ngụm nước, lúc này mới thấy Lục Thịnh đang đứng ở cửa, liền lễ phép chào hỏi.

"Lục Vũ Kỳ, em nên học hỏi người ta đi, xem Tiểu Lâm người ta lễ phép, còn em thấy anh mình còn không thèm chào hỏi một câu."

Lục Vũ Kỳ, "Có chuyện gì thì nói đi."

Lục Thịnh rõ ràng đã quen với thái độ của em trai mình, nên trực tiếp mặc kệ mỉm cười nói với Lâm Thanh Yến"Nhảy rất tốt. Ngày mai có tự tin không?"

Lâm Thanh Yến gật đầu và nói, "Có, Lục tổng yên tâm. Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu."

Lục Thịnh mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu nói: "Được, ngày mai hãy cố gắng lên." Nói xong, hắn lại nhìn Lục Vũ Kỳ thu lại nụ cười chán ghét nói: " Em cũng vậy đấy, nếu làm cho anh đây mất mặt thì em chết chắc rồi."

Tương lai Lục Vũ Kỳ sẽ ra mắt với vị trí Center, kỹ năng ca hát và nhảy múa của cậu ấy cũng thuộc hàng top. Không thể có chuyện mất mặt được, Lâm Thanh Yến nghĩ thầm.

Lúc này đã là chạng vạng, sắc trời đã dần tối, Lâm Thanh Yến cũng không ở lâu trong công ty, tài xế Cố gia đang đợi ở dưới lầu, cậu vừa mới lên xe điện thoại di động lại vang lên.

ID người gọi là mẹ, là Chu Nguyệt Lan gọi tới, trong nửa tháng kể từ khi cậu sống lại, đây là lần đầu tiên Chu Nguyệt Lan liên lạc với cậu, mà cậu cũng không chủ động liên lạc với người nhà.

Mặt khác, lúc trước em trai Lâm Thanh Dương yêu cầu cậu đưa tiền, nhưng Lâm Thanh Yến chỉ nói vài câu gạt đi, cậu đã quá thất vọng với những người được gọi là gia đình này từ lâu nên sẽ không đặt hy vọng nữa.

Lâm Thanh Yến do dự một lúc, sau đó trả lời cuộc gọi và bình tĩnh gọi một tiếng mẹ.

Chu Nguyệt Lan không cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền nói: "Tiểu Yến, sao gần đây con không gọi điện về nhà? Em trai con nói nó có gọi cho con nhưng con còn cúp điện thoại."


"Gần đây con rất bận, mẹ gọi đến có gì không?"

Chu Nguyệt Lan thở dài một hơi,"À thì... lúc nấu ăn mẹ không cẩn thận bị ngã bây giờ không thể đi đứng gì được, ba con cũng không thể ở nhà cả ngày, em trai con lại đang ở trọ trong trường."

"Tiểu Yến, nếu con có thời gian có thể về nhà chăm sóc mẹ không..." Nói xong, bà thống khổ rên rỉ đau đớn, "Chỉ có một mình mẹ ở nhà ngay cả bệnh viện cũng không đến được."

Lâm Thanh Yến hơi cau mày, trong lòng có phần kháng cự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Tuy thất vọng với gia đình này nhưng tốt xấu gì Chu Nguyệt Lan cũng đã nuôi cậu lớn nên cũng không thể mặc kệ.

Từ đây đến nhà cậu thì hơi xa, Lâm Thanh Yến bảo tài xế đưa cậu đến bến xe buýt gần đó rồi bắt xe đến đó, cậu gọi điện cho quản gia Thẩm.

"Chú Thẩm, cháu đột nhiên có việc phải về quê. Tối nay cháu sẽ không về. Ừm.. hẹn gặp lại chú Thẩm."

Nhà của Lâm Thanh Yến ở trong khu phố cũ, cậu phải mất gần hai giờ đi xe buýt mới đến nơi, đã gần chín giờ tối, cậu bước đi trên con đường quen thuộc có phần tồi tàn, những ngọn đèn đường bên cạnh đã hư hỏng và phát ra những tia sáng yếu ớt.

Đi được vài phút, cậu dừng lại trước một tòa nhà cũ nát, hơn mười tầng và không có thang máy, cũng may là Lâm Thanh Yến sống ở tầng hai nên đi lên cầu thang cũng không mệt.

Ánh đèn trong hành lang có chút tối tăm, Lâm Thanh Yến đang đi trên cầu thang hẹp mà hồi nhỏ cậu thường chạy tới chạy lui, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy nơi này rất xa lạ, cậu bước trên con đường về nhà nhưng trong lòng không phải cảm giác được trở về nhà.

Cậu còn nhớ có một lần khi còn bé, cậu đang chạy vội vô tình giẫm phải không trung và ngã xuống cầu thang, không cảm nhận được cơn đau cũng không phải chuyện tốt, lúc đó cậu ngã gãy tay cũng không biết.

Sau đó, cậu mới phát hiện mình không thể sử dụng tay phải, vừa khóc vừa đi tìm mẹ, Chu Nguyệt Lan đã đưa cậu đến bệnh viện để kiểm tra phát hiện ra tay của con trai bị gãy, khi đó bà đã mắng bé Lâm Thanh Yến đi đường cũng không đi đàng hoàng được. Có biết đến bệnh viện phải tốn bao nhiêu tiền không?

Bà quan tâm đến tiền bạc hơn là sức khỏe của con mình.

Cho dù bà cẩn thận hơn, quan tâm nhiều hơn đến con trai mình, bà cũng sẽ phát hiện ra dây thần kinh cảm nhận đau đớn của con trai mình có vấn đề, nói ra thì buồn cười thật, chuyện Lâm Thanh Yến không cảm nhận được cơn đau cũng chỉ có mình cậu biết.

Khi còn nhỏ cậu đã phát hiện ra mình khác với những người khác, những đứa trẻ khác khi ngã sẽ khóc lóc thảm thiết và kêu đau, cậu lại không bao giờ khóc và cũng không bao giờ cảm thấy đau đớn.


Khi đó, bé Lâm Thanh Yến nói với mẹ Chu Nguyệt Lan rằng mình không cảm thấy đau đớn, nhưng Chu Nguyệt Lan không coi trọng điều đó, cho rằng con mình chỉ nói bậy, sau đó bà càng mất kiên nhẫn khi cậu nói thêm nhiều lần.

"Còn nhỏ không học hành cho tốt, hết lần này đến lần khác nói dối, thường ngày mẹ dạy con như thế nào? Rốt cuộc con có nghe hiểu hay không?"

Sau này, chậm rãi lớn lên Lâm Thanh Yến cũng không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Dù sao thì nó cũng sẽ không được coi trọng.

Đôi lúc cậu nghĩ, nếu mình nói với Cố Phi rằng mình không cảm nhận được cơn đau thì người đàn ông này sẽ phản ứng thế nào? Cậu cũng không biết, nhưng cậu biết Cố Phi chắc chắn sẽ không giống như mẹ.

...

Sau khi ngừng suy nghĩ, Lâm Thanh Yến từng bước một đi lên cầu thang, đứng trước cửa nhà.

Cậu gõ cửa, một lúc sau cửa mở ra, Chu Nguyệt Lan đang đứng ở bên trong, bà bám vào tường, lưng hơi khom, trọng lượng dồn lên chân trái, xem ra ngay cả đứng cũng rất khó khăn.

Lâm Thanh Yến nhìn người phụ nữ trước mặt, so với ký ức năm năm sau, bà cũng không trẻ hơn là mấy, rõ ràng chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng tóc lại có chút hoa râm, khuôn mặt xinh đẹp khi còn trẻ bây giờ đã có rất nhiều nếp nhăn, giống như người đã ngoài năm mươi.

Bà mỉm cười với chàng trai trẻ trước mặt, ân cần nói: "Tiểu Yến, con về rồi, nhanh vào đi."

Lâm Thanh Yến nói: "Để con giúp." Cậu đỡ Chu Nguyệt Lan ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Nhìn dáng vẻ khi bước đi của bà có thể thấy bà bị thương rất nặng:"Mẹ bị thương ở đâu? Chân phải sao?"

Chu Nguyệt Lan cau mày khó chịu, giọng nói yếu ớt: “Ừ, chân phải của mẹ đau quá.”

“Để con xem.” Lâm Thanh Yến ngồi xổm xuống, đang định xắn ống quần bên phải của Chu Nguyệt Lan lên thì bị Chu Nguyệt Lan ngăn lại. Lại nói: "Ai nha, cũng không đẹp đẽ gì, chỉ là sưng lên thôi. Mẹ nhớ trong phòng em trai con có Vân Nam bạch dược, nhưng vừa rồi mẹ tìm không thấy, con mau đi tìm xem."

Lâm Thanh Yến đứng dậy đi đến phòng của em trai Lâm Thanh Dương, không nhìn thấy trên bàn, lại mở ngăn kéo ra tìm. Vẫn không có, ngay cả kệ sách lẫn giường ngủ cũng không có.

"Mẹ, mẹ nhớ nhầm không?" Nói xong, cậu quay người nhìn ra ngoài, cánh cửa mở vừa rồi không biết đã đóng lại từ khi nào, cậu bước tới vặn tay nắm cửa nhưng không mở được.

Động tác của cậu khựng lại, tim cậu đập lỡ đi một nhịp, nhanh chóng nhận ra cửa đã bị khóa từ bên ngoài, dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể mở được.

Trong lòng cậu dâng lên đủ loại cảm xúc, nhưng lúc này vẻ mặt Lâm Thanh Yến lại bình tĩnh dị thường, trên môi thậm chí còn nở nụ cười giễu cợt, hóa ra bị ngã chỉ là cái cớ.


"Mẹ, tại sao người lại gạt con?"

"Tại sao mẹ lại làm như vậy?"

Chu Nguyệt Lan bình tĩnh đứng ngoài cửa, dáng vẻ không còn yếu đuối như trước, trong mắt có chút áy náy, nhưng giọng điệu lại tận tình khuyên bảo: "Tiểu Yến, mẹ làm vậy cũng là vì tốt cho con."

"Nghe nói con đột nhiên muốn tham gia một chương trình tuyển tú gì đó. Con nói xem con là một đứa trẻ chưa từng học hát nhảy, con đang làm gì vậy? Những thứ này chỉ có những kẻ có tiền mới có thể học!"

"Tiểu Yến, mẹ luôn dạy con làm người phải làm đến nơi đến chốn. Không thể làm ra chuyện đường ngang ngõ tắt đó, không có đường tắt nào trong cuộc sống..."

"Cho nên..." Lâm Thanh Yến đột ngột ngắt lời bà: "Hôm nay mẹ không định thả con ra ngoài phải không?"

Người bên ngoài im lặng một lúc, sau đó lúng túng nói: "Tiểu Yến, con đừng trách mẹ, hôm nay con cứ ngoan ngoãn ở trong phòng, có thức ăn trong ngăn kéo, đợi ngày mai mẹ sẽ cho con ra ngoài."

"Sao mẹ lại biết chuyện này?"

"Chuyện đó không quan trọng, con chỉ cần biết mẹ sẽ không làm hại con..."

"Được, con hiểu rồi, mẹ đừng nói gì nữa."

Lâm Thanh Yến nắm chặt tay nắm cửa, dựa vào cửa, nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, ép mình phải mạnh mẽ nhịn lại không rơi những giọt nước mắt đã rưng rưng, cái gì mà vì tốt cho cậu nói hay thật.

Câu này đời trước cậu đã nghe đủ rồi.

Cái nhà này...Quả nhiên cậu không nên quay về.

Cuộc phỏng vấn của cậu sẽ diễn ra vào chiều mai và cậu phải tìm cách rời khỏi.

Người bên ngoài không nói gì, chàng trai trẻ dựa vào cửa từ từ trượt xuống, hai chân co lại, tấm lưng gầy gò hơi cong, trông vô cùng cô đơn và bất lực.

Cậu ngồi bất động trong vài phút cho đến khi điện thoại của cậu đột ngột rung lên trong căn phòng yên tĩnh.

Là Cố Phi gọi đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương