Một chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa một nhà hàng Tây cao cấp. Hai người bước xuống xe, người đàn ông cao ráo và đẹp trai, khuôn mặt không biểu cảm.

Một thanh niên mảnh khảnh thấp hơn nửa cái đầu đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng lén lút quan sát vẻ mặt của người đàn ông bằng tầm nhìn ngoại vi, cậu cảm thấy câu trả lời vừa rồi là chính xác, nhưng Cố gia lại có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.

Hai người dưới sự hướng dẫn của phục vụ ngồi ở một nơi yên tĩnh, Cố Phi nhìn thực đơn, lời nói trên xe vừa rồi tự động hiện lên trong đầu, một câu rất chân thành:

"Anh đối với tôi rất tốt, giống như sự quan tâm của người lớn, ba mẹ tôi cũng chưa tốt với tôi như vậy."

... hóa ra đứa nhỏ này xem hắn là ba.

Cố Phi lúc đó cũng không nói thêm một lời nào.

Lâm Thanh Yến không khỏi lén lút nhìn Cố Phi, nhịn xuống, cuối cùng không nhịn được, yếu ớt hỏi: "Anh Phi, anh không vui sao?"

"Không có." Cố Phi nhìn người đối diện, sự khẩn trương và lo lắng đã viết đầy trên khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn hắn, trong lòng không khỏi thở dài, chỉ là một câu thôi mà, sao phải so đo với một đứa nhỏ.

Sắc mặt người đàn ông dịu lại, biểu cảm trên mặt cũng không khác gì trước đây, dù sao cũng không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu cũng không lạnh lùng như vậy: "Đừng suy nghĩ nhiều, nhìn xem có muốn ăn gì không, nếu muốn thì cứ gọi."

Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng thở ra, "Ừm!"


Đồ ăn trong nhà hàng Tây này đều rất ngon, Lâm Thanh Yến không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác và bắt đầu tập trung vào việc ăn uống.

Vài phút sau, một khách hàng khác bước vào nhà hàng, Lâm Thanh Yến đang ngồi đối diện với cửa, vô tình liếc nhìn người khách hàng bước vào, ngay sau đó đồng tử của cậu đột nhiên co lại chuyển động của tay dừng lại.

“Mời đi lối này.”

Người phục vụ dẫn hai vị khách bước vào. Một người là một người đàn ông tuấn tú lịch thiệp mặc áo sơ mi và quần tây đắt tiền, người còn lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Hai người ngồi ở bàn ăn đối diện Lâm Thanh Yến và Cố Phi, cách nhau không gần cũng không xa, ánh mắt của người đàn ông tình cờ dừng lại trên người thiếu niên, đôi mắt rực lửa không hề dời đi.

Đôi mắt đó viết rất nhiều cảm xúc, bao gồm kích động, ngạc nhiên, hối hận, thất vọng và bối rối, nhưng nhiều trong số đó lại tràn ngập sự phấn khích và ngạc nhiên không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng Lâm Thanh Yến lại không nhìn thấy những thứ này.

Cậu đã cụp mắt xuống, cầm dao nĩa tiếp tục cắt miếng bít tết trước mặt, những đường gân trên mu bàn tay trắng nõn hơi nổi lên, cố gắng giấu đi mọi cảm xúc trong lòng.

Nhưng lực trong tay Lâm Thanh Yến càng ngày càng mạnh, miếng thịt bít tết mềm ngọt như đang chống lại, cắt không khéo, điều này thể hiện sự thiếu kiên nhẫn trong nội tâm của cậu.

Cậu không ngờ lại gặp được Ôn Ngôn ở đây.

Người đàn ông mà cậu đã thích suốt hai năm ở kiếp trước, người đàn ông khiến cậu cảm nhận được quan tâm là như thế nào, đã nâng cậu lên tận đỉnh mây, khuôn mặt nở nụ cười hiền lành, không thương tiếc ném cậu vào vực sâu.

Cho dù cậu có sống lại, nói không quan tâm là không có khả năng, trong lòng Lâm Thanh Yến rối bời, cho đến khi một cái chạm ấm áp bao phủ lòng bàn tay, là Cố Phi nắm lấy tay cậu.

Giọng nói lạnh lùng và từ tính của người đàn ông vang lên bên tai: "Miếng bít tết này đắc tội cậu sao? Đừng dày vò nó nữa." Nói xong, người đàn ông đổi miếng bít tết được cắt gọn gàng trước mặt bằng miếng bít tết của Lâm Thanh Yến.

"Ăn đi."

Lâm Thanh Yến biết phản ứng này của mình không thể thoát khỏi tầm mắt của Cố Phi, người đàn ông này rất tinh tế, chắc chắn đã nhìn ra dị thường của cậu có liên quan đến Ôn Ngôn vừa mới đi vào, nhưng lại không thể nói được gì.

Có Cố Phi ở bên cạnh, Lâm Thanh Yến cảm thấy yên tâm hơn một chút, tâm trạng ổn định không ít, nói nhỏ cảm ơn rồi cúi đầu ăn miếng bít tết do chính tay người đàn ông cắt.

Vừa rồi còn cảm thấy đồ ăn ngon, bây giờ lại không có mùi vị, cậu không nhìn về phía Ôn Ngôn nữa, kiếp trước ba năm sau cậu mới gặp được Ôn Ngôn, hiện tại cậu không biết Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cũng không biết cậu.


Cho nên, cứ coi như là người xa lạ là được.

Đời này cậu không bao giờ muốn tiếp xúc với người đàn ông này nữa.

Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Yến dần dần bình tĩnh lại.

"Thầy Ôn, thầy đang nhìn gì vậy?"

Ôn Ngôn ngoảnh mặt đi, mỉm cười dịu dàng với cô gái đi cùng mình, "Không có gì, gọi món trước đi." Hắn ta cúi đầu thất thần nhìn thực đơn, nhưng không thể không liếc nhìn về hướng thiếu niên kia.

Thiếu niên dung mạo so với trong trí nhớ còn ngây ngô hơn một chút, ánh mắt cụp xuống, những đường cong trên khuôn mặt mềm mại thanh tú, nhìn từ xa, khí chất sạch sẽ và lạnh lùng.

Ngay lúc Ôn Ngôn đang nhìn đến xuất thần, người đàn ông ngồi đối diện với thanh niên đột nhiên liếc nhìn về phía hắn ta, ánh mắt tuy rất bình tĩnh nhưng toàn thân Ôn Ngôn lại run lên, như đang bị một kẻ săn mồi máu lạnh nhắm tới, trong nháy mắt máu hắn ta như bị đóng băng.

Chỉ là liếc nhìn một cái, người đàn ông đã quay đi, nhưng trong lòng Ôn Ngôn lại không thể bình tĩnh, tại sao Cố Phi lại xuất hiện bên cạnh thiếu niên? Không nên...

Ăn được một nửa miếng bít tết trên đĩa, Lâm Thanh Yến đặt nĩa xuống, đột nhiên đứng dậy, hơi mím môi, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, "Anh Phi, tôi đi vệ sinh."

Cố Phi ừm một tiếng, nhìn bóng dáng chàng trai trẻ tuổi biến mất ở góc tường, sau đó thu hồi ánh mắt, cắt miếng bít tết trước mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, động tác thong thả và ưu nhã.

Trong nhà vệ sinh, Lâm Thanh Yến đứng trước bồn rửa tay, cúi xuống dùng nước lạnh rửa mặt, im lặng nhìn mình trong gương, giọt nước lăn dài trên má, mái tóc ướt rũ xuống trước trán, nhìn có chút chật vật.


Cậu đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi, để hở cổ áo để lộ một phần xương quai xanh, lúc này cậu mới cảm thấy dễ thở hơn.

Tuy nhiên, trước khi cậu có thể hoàn toàn bình tĩnh lại, cửa nhà vệ sinh đã bị đẩy ra từ bên ngoài, từ trong gương trước mặt cậu có thể nhìn thấy người đàn ông đang bước vào, đứng bên cạnh mình.

"Em không sao chứ?" Ôn Ngôn lo lắng nhìn vẻ mặt của chàng trai trẻ, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cậu, dùng giọng nói thân thiết và dịu dàng: "Lau đi, mặt em ướt rồi."

"Không cần, cảm ơn ngài. " Giọng điệu của Lâm Thanh Yến lạnh lùng và xa cách, cậu quay người bước ra ngoài, ngay sau đó cổ tay bị người đó giữ lại, "Buông ra." Cậu cau mày bất mãn, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Ôn Ngôn thậm chí còn nhìn thấy trong mắt cậu có chút chán ghét.

Không nên là như thế này.

"Xin lỗi, tôi không có ác ý với em." Ôn Ngôn lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Thanh Yến, chân thành nói: "Tôi là nhiếp ảnh gia, tôi thấy điều kiện của em rất tốt. Tôi chỉ muốn hỏi xem em có thể không..."

"Không." Lâm Thanh Yến đột ngột ngắt lời hắn ta, khi cậu đang định quay người đi ra ngoài thì lại có người nắm lấy cổ tay, cậu càng mất kiên nhẫn hơn: "Thưa ngài, xin hãy buông tay ra."

Ôn Ngôn thờ ơ, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chằm chằm thiếu niên, "Hình như em rất ghét tôi, tại sao vậy? Trước đó chúng ta không hề quen biết nhau phải không?"

Cảm xúc của hắn ta càng ngày càng kích động, đột nhiên kéo thiếu niên vào trong ngực. Ôm chặt cậu, giọng run run thì thầm: "Yến Yến, anh rất nhớ em..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương