"Anh hai, anh nói anh Cố Phi nhặt được một bé thỏ trắng trên đường? Ý anh là gì?" An Nam Ý quay lại, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cơn buồn ngủ vừa rồi cũng biến mất, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

An Dụ ngồi xuống bên cạnh, lấy một quả táo trong đĩa hoa quả ra cắn một miếng, vừa ăn vừa mơ hồ nói: “Là nhặt được một người, là một đứa nhỏ lớn lên rất xinh đẹp, ừm…chắc là bằng tuổi em đó."

"Em không biết đâu, Cố Phi giống như là biến thành một người khác, không biết hắn đối với bé thỏ trắng nhỏ đó tốt đến mức nào, hắn chủ động dùng cái mặt lạnh lùng đó đi bắt chuyện, bé thỏ trắng nhỏ đói bụng liền chủ động mời người ta đi ăn, thậm chí còn chu đáo gắp đồ ăn cho người ta..."

An Dụ nhẹ nhàng tặc lưỡi, tấm tắc bảo lạ: "Cái này ai mà nhìn thấy không thể không thốt lên một câu hay thật đấy!"

An Nam Ý ở bên cạnh có chút im lặng, cậu ta hơi rũ mắt xuống để che giấu cảm xúc khác thường của mình, khuôn mặt thanh tú hơi nheo lại, một lúc sau mới nói: "Anh hai, anh có chắc điều anh nói là sự thật không?"

Anh hai luôn thích phóng đại.

An Nam Ý hoàn toàn không tin, bởi vì cậu ta biết rất rõ Cố Phi là người như thế nào, người đàn ông này luôn là một thái độ lạnh lùng và thờ ơ với mọi người, kể cả bạn bè của mình.

Quan hệ giữa Cố gia và An gia không tồi, mẹ hai người là bạn thân nhiều năm, anh cả An Cảnh và anh hai An Dụ của An Nam Ý lớn lên cùng nhau với Cố Phi, cho nên quan hệ của bọn họ tốt hơn nhiều.

Bởi vì mối quan hệ này, An Nam Ý thường có cơ hội tiếp xúc với Cố Phi, ai mà không muốn làm bạn với người đứng đầu Cố thị? Hơn nữa, Cố Phi còn trẻ, ngoại hình nổi bật, không biết có bao nhiêu người mơ ước củ khoai lang nóng bỏng này.

An Nam Ý cũng nhớ thương, cũng đã nhiều lần tiếp cận Cố Phi, muốn làm quen với hắn.

Nhưng dù cố gắng thế nào, thái độ của người đàn ông này đối với cậu ta vẫn lạnh lùng và xa cách, bị từ chối với khoảng cách ngàn dặm.


Điều an ủi duy nhất là không chỉ đối với cậu ta mà còn là thái độ của Cố Phi đối với mọi người, dù nam hay nữ, chưa từng thấy hắn đối xử đặc biệt với ai tìm mọi cách để đến gần hắn đều không ăn được quả ngọt.

Người ta đồn hắn là người lạnh lùng và có trái tim lạnh giá.

Bây giờ thật sự đã có sự tồn tại đặc biệt sao?

An Nam Ý không quá tin vào chuyện đó.

Dựa vào cái gì?

“Anh hai có thể gạt em hay sao?” An Dụ không biết trong lòng em trai xoay chuyển như thế nào, những gì anh vừa nói đều là mắt thấy tai nghe, khẳng định không hề khoa trương.

“Chờ một chút, anh còn chụp ảnh của bé thỏ nữa.” Thỏ Trắng nhỏ khi chụp ảnh đã có phản ứng lớn, thậm chí vị kia còn yêu cầu anh ta xóa ảnh đi, nhưng vẫn có thể tìm thấy trong thùng rác.

An Dụ đã khôi phục ảnh từ thùng rác.

"Phải nói là bé thỏ trắng nhỏ này nhìn hơi giống anh và anh cả nữa, cũng giống mẹ của chúng ta, nếu không biết, anh còn cho rằng đó là em trai lưu lạc bên ngoài của mình nữa."

"Anh đang nói cái gì vậy?"

An Nam Ý không quan tâm đến lời nói của An Dụ cho đến khi An Dụ đưa điện thoại cho cậu ta. Khi nhìn thấy chàng trai đang cười trên màn hình, đồng tử của cậu ta đột nhiên co lại và những gì muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng.

Đó là một khuôn mặt đã lâu không gặp nhưng quen thuộc, dù chỉ là một bức ảnh chụp từ góc chụp không đẹp, nhưng thiếu niên trên màn hình vẫn tuấn tú, nụ cười lại chói mắt khó tả.

Điều quan trọng nhất là khuôn mặt vẫn chưa mất đi sự ngây ngô quả thực rất giống người nhà họ An.

An Nam Ý nhìn chằm chằm vào màn hình, thậm chí còn nín thở, nắm đấm vô thức siết chặt, móng tay cắm vào thịt lòng bàn tay, nhưng dường như không cảm nhận được gì.

An Dụ có chút kỳ quái nhìn cậu ta,"Sao vậy?"

An Nam Ý trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, giọng điệu cũng tràn đầy kinh ngạc: "Anh hai, cậu ấy là bạn học cấp ba của em, tên là Lâm Thanh Yến, em không ngờ rằng......"

An Dụ tặc lưỡi, "Thật trùng hợp."

"Ừ, thật trùng hợp." An Nam Ý phụ họa cảm thán một câu, nói xong đứng dậy, không thể nhịn được mà che miệng ngáp một cái, "Anh hai, ngày mai chúng ta lại chơi tiếp, giờ em buồn ngủ quá ngủ trước đây, anh cũng nên đi ngủ sớm đi." Ngáp là bệnh truyền nhiễm, An Dụ cũng ngáp. “Anh cũng buồn ngủ. Thôi, đi ngủ đi.”

“Chúc ngủ ngon, anh hai.”


An Nam Ý nói xong, xoay người đi lên lầu, bước chân vội vã, vừa đóng cửa lại, buồn ngủ trên mặt đã biến mất không dấu vết, trong mắt hiện lên bóng tối dày đặc, cùng với tức giận, ghen tị, không cam lòng cùng hoảng sợ.

Hơi thở của cậu ta dần trở nên nặng nề hơn, mất hết lý trí quét hết đồ đạc trên bàn đầu giường xuống sàn.

Tại sao lại là Lâm Thanh Yến, tại sao lại là nó!

Tại sao!

——

Đêm khuya tĩnh lặng, khu biệt thự cao cấp này không có tiếng xe cộ hay tiếng người, nơi đây được bao phủ bởi cây xanh, mùa hè có thể nghe thấy tiếng ve kêu, rất yên bình.

Không giống như nơi Lâm Thanh Yến sống trước đây, nhà cậu ở phố cổ của Nam Thành, sống trong một ngôi nhà cũ rất đổ nát và rất ồn ào khi ngủ vào ban đêm.

Không chỉ có tiếng ô tô, còn có tiếng chó mèo kêu, tiếng người dân xung quanh nói chuyện, cãi nhau,tiếng khóc của trẻ con, thậm chí đến nửa đêm cũng không im lặng.

Đầu giường thắp một cái đèn bàn màu cam, Lâm Thanh Yến không ngủ được nên lấy điện thoại ra, mở trình duyệt, nhập từ "Cố Phi" vào thanh tìm kiếm.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của người đàn ông, khuôn mặt điển trai vẫn không chút biểu cảm, thậm chí còn lãnh đạm hơn cả người thật, cùng với bức ảnh là thông tin bách khoa toàn thư của chính hắn.

Cố Phi, chủ tịch Cố thị, 27 tuổi, 16 tuổi du học ở nước M, 20 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ tại trường đại học cao cấp nước M.... khóe miệng Lâm Thanh Yến giật giật, cậu bị đả kích rồi.

Người đàn ông này không chỉ đẹp trai, giàu có mà còn là một siêu cấp học b

Những tin tức này đều là những trải nghiệm cá nhân cơ bản nhất, không có gì sâu hơn, Cố Phi là người khiêm tốn, tự lập, hiếm khi nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, thậm chí cũng chưa từng có bất kỳ tin đồn nào.


À... vẫn có một số.

Lâm Thanh Yến nhìn những tiêu đề bắt mắt đó:

Bất ngờ! Cố Phi chủ tịch của Cố thị, đã độc thân 27 năm, nghi là lãnh cảm!

Hot! Nữ diễn viên họ Lưu nửa đêm đột nhập vào phòng khách sạn của Cố gia, bị hắn tàn nhẫn ném ra ngoài, ba phút cũng không trụ được!

Lâm Thanh Yến: "..."

Sáng hôm sau.

Lâm Thanh Yến cầm lấy chiếc điện thoại di động đang đổ chuông ở đầu giường, cau mày tắt báo thức, nằm đó một lúc mới ngơ ngác ngồi dậy, thậm chí không mở mắt hoàn toàn.

Sống ở nhà người khác, cậu cũng không thể dậy muộn nên đã đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ sáng, lúc này đã bảy giờ rưỡi, mãi đến hơn năm giờ sáng cậu mới ngủ, chỉ ngủ được hai tiếng.

Lại mất ngủ.

Triệu chứng mất ngủ ở kiếp trước không cải thiện khi trọng sinh, ngay khi nhắm mắt lại, những âm thanh và hình ảnh không tốt đó sẽ vô tình xuất hiện trong tâm trí, thậm chí đôi khi ngay cả trong giấc mơ.

Đã lâu lắm rồi cậu không có được một giấc ngủ ngon.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương