HỒI THỨ NĂM
Cô cứ thế lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Lẳng lặng nằm trên lớp mảnh thuỷ tinh phát sáng lấp lánh đầy đất.

Tớ không hề cảm thấy đau.
Cũng không cảm thấy thất vọng.
Chỉ có điều trong than thể bắt đầu sinh ra một dòng xoáy, từng ngày từng ngày lớn lên.
01
Cảm giác của thể xác luôn đến chậm rãi, rất lâu sau cảm giác của tinh thần.
Giống như quan hệ giữa ánh sáng và âm thanh.

Nhất định là nhìn thấy tia chớp loé lên phía chân trời, sau đó là vài giây yên tĩnh rồi mới có tiếng sấm ầm ầm đột nhiên vọng vào tai.
Cũng giống như vậy, cảm giác của thể xác vĩnh viễn không thể nhanh chóng và kich liệt hơn cảm giác của tinh thần.
Nhất định là trái tim đau đớn khắc sâu, sau đó mới có nước mắt tuon ra nghẹn ngào.

Phía chân trời chen chúc những đám mây đen hơi ám sắc đỏ.

Ánh nắng cuối ngày dầ dần biến mất.
Mười phút trước, đủ loại tâm tình lao rầm rập trong thân thể, như đàn quái vật nôn nóng không tìm được lối ra, từng lỗ chân lông bị lớp băng dính trong suốt bịt kín, cả thân thể căng lên vô hạn gần như sắp nổ tung.
Mà trong nháy mắt, tất cả mọi tâm tình đều biến mất hết, không còn lại chút dấu vết nào.
Sau đó một giây, cảm giác giá buốt mãnh liệt ập đến không thể nào chống cự.
Quần áo ướt sũng như một lớp băng ôm chặt trên người.
Mây đen cuồn cuộn nuốt chửng tia ánh sáng cuối cùng.
Dịch Dao thở ra một hơi, như phun ra một nắm băng vụn.
02
Về đến gần ngõ đã ngửi thấy mùi cơm và thức ăn từ trong ngõ bay ra.
Ánh đèn hai bên đường lần lượt sáng lên.
Màn đêm như chiếc rèm cửa sổ được kéo tới, xẹt một tiếng đã gần như đưa tay ra không còn thấy năm ngón.
Dịch Dao cúi người khoá xe, ánh mắt lướt qua chiếc hộp xinh xắn buộc trên gác ba ga xe đạp của Tề Minh.
“Tặng ai hay được ai tặng đấy?”Dịch Dao chỉ chiếc hộp, hỏi.
“Cái này à? Đó là Cố Sâm Tương đưa cho tớ.


Lần trước bọn tớ cùng thi toán được giải, lúc nhận giải tớ không đi nên bạn ấy nhận giúp tớ.

Hôm nay gặp bạn ấy trên văn phòng nên bạn ấy đưa cho tớ.”
Tề Minh cầm chiếc hộp lắc lắc, trong hộp phát ra tiếng vang khe khẽ:” Nghe nói là một chiếc cúp pha lê nhỏ, hì hì.”
Tề Minh dựng xe vào bên cạnh xe của Dịch Dao, cúi xuống khoá xe:”Lần trước tớ không đi nhận giải vì cung thiếu niên xa quá, tớ cũng không biết ở đâu.

Hoá ra Cố Sâm Tương cũng không biết, bạn ấy phải hỏi thăm rất lâu mới đến được đó, lúc đến nơi thì lễ trao giải bắt đầu rồi, ha ha.”
Tề Minh đứng thẳng lên, quay chiếc hộp một vòng nhìn, lắc đầu:”Đóng gói phức tạp như vậy làm gì chứ, con gái các cậu ai cũng thế, không biết các cậu nghĩ gì nữa.”
Một chỗ tối trong lòng Dịch Dao lõm xuống, như là có một đôi chân vô hình dẫm lên bề mặt mềm mại.
“Trái tim phụ nữ không hề phức tạp.”Dịch Dao ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt được ánh sáng trong ngõ chiếu vào toả sáng:”Chỉ có lúc các cậu suy nghĩ quá phức tạp, có lúc lại suy nghĩ quá đơn giản.”
Tề Minh bật cười nhe răng, chỉ chỉ thứ trên tay:”Thế này là đơn giản hay phức tạp?”
Dịch Dao mỉm cười nghiêng đầu:”Bạn ấy đã đóng gói phức tạp như vậy, tớ nghĩ cậu không được suy nghĩ quá đơn giản.”
Tề Minh nhún vai, lộ vẻ không hiểu.

Cuối cùng cậu quay đầu lại nhìn Dịch Dao:”Hôm nay còn chưa hỏi cậu, sao cậu lại bị thế này?”
Nói xong đưa tay lên nhặt một thứ vướng trên tóc Dịch Dao.
Dịch Dao nhấc ặp sách trong giỏ xe, nói :”Cặp của tớ bị rơi xuống bồn nước, tớ xuống lấy, thế là bị trượt chân.”
“À, ra thế”Tề Minh gật đầu đi vào trong ngõ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương