Bí Thư Trùng Sinh
-
Chương 2722: Đứng dưới bóng cây hưởng bóng mát (1)
- Giám đốc Mạc, đây là sắp xếp công tác của ngài ngày hôm nay. Mạc Tiểu Bắc vừa mới đặt cặp xuống, chuẩn bị mở máy tính thì một cô gái hơn hai mươi tuổi với gương mặt còn vài cái mụn thanh xuân nhanh chóng đi đến bên cạnh nói với Mạc Tiểu Bắc.
- Tiểu Chung, tôi đã nói rồi, cứ nói miệng với tôi về sắp xếp công tác trong ngày là được, cũng không cần phải đánh máy ra làm gì. Mạc Tiểu Bắc khẽ cười nói với cô gái.
Cô gái kia cũng không quá gò bó trước mặt Mạc Tiểu Bắc, nàng nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó dùng giọng nghịch ngợm cười nói: - Chị Tiểu Bắc, nếu tôi dám làm thế thì sẽ bị giám đốc mắng, lần trước em ngồi uống nước đối diện với chị thì bị ông ấy mắng vài ngày.
Cô gái tên Tiểu Chung là thư ký của Mạc Tiểu Bắc, dựa theo cấp bậc của Mạc Tiểu Bắc thì căn bản chưa đến mức có thư ký riêng, tất nhiên chuyện này có thể thây đổi, coi như đó là nhân viên liên lạc vậy.
Trong thư viện vốn không có việc gì, thế cho nên ngay cả giám đốc thư viện cũng không có thư ký, nhưng vị giám đốc thư viện kia lại cho Mạc Tiểu Bắc một thư ký, nói là đảm bảo quản lý tốt thời gian công tác của giám đốc Mạc.
Giám đốc thư viện nói đàng hoàng như vậy thế nhưng Mạc Tiểu Bắc hiểu ý nghĩa thật sự của nó nằm ở đâu, vì thế nàng đã từ chối vài lần. Thế nhưng vị giám đốc thư viện thật sự quá linh hoạt, thay đổi chức vụ của Tiểu Chung, từ nhân viên phụ trách liên lạc thành người chuyên phụ trách công tác của giám đốc Mạc.
Mạc Tiểu Bắc căn bản không làm gì được vị giám đốc thư viện thậm chí còn muốn đưa mình lên để thờ phụng như thế này. Nếu nói không cần thư ký thì người ta sẽ sửa làm nhân viên liên lạc; nếu nói không cần nhân viên liên lạc, người ta sẽ đổi thành nhân viên phụ trách sắp xếp công tác, như vậy anh còn làm gì được? Thế nên Mạc Tiểu Bắc cười khổ một phen, sau đó đành để mặc người ta sắp xếp.
Mạc Tiểu Bắc cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trên ghi hai hàng hành trình, nhưng hành trình này chủ yếu cũng đi lại trong thư viện, thực tế nói một tiếng là được.
- Được rồi, tôi biết rồi. Mạc Tiểu Bắc khoát tay chặn lời Tiểu Chung rồi nói.
Tiểu Chung là một cô gái còn trẻ, thế nên có tính cách căn bản không quan tâm đến nhiều vấn đề, thích nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc. Nhưng bên ngoài còn có một vị giám đốc thư viện nhìn vào chằm chằm, thế cho nên nàng cũng không dám ở bên cạnh Mạc Tiểu Bắc quá lâu.
Khi chuẩn bị rời đi thì Tiểu Chung khẽ nói: - Giám đốc Mạc, người phụ nữ hôm qua đến tìm chị hôm nay lại tới, bây giờ còn đang chờ chị trong phòng khách. Chị xem hôm nay có thời gian không?
Mạc Tiểu Bắc suốt ngày cơ bản đều có thời gian, Tiểu Chung hỏi như vậy thật ra chỉ có một mục đích, đó là muốn xem Mạc Tiểu Bắc có muốn gặp người ta hay không?
Hôm qua hai bên gặp mặt nhau, thái độ của Tào Chân Nhi làm cho Mạc Tiểu Bắc rất vui, thế nhưng hôm nay Tào Chân Nhi lại đến, điều này làm cho Mạc Tiểu Bắc có chút phản cảm.
Tào Chân Nhi đến làm gì, Mạc Tiểu Bắc biết rất rõ. Tuy nàng không quan tâm đến nhiều chuyện chính sự, thế nhưng lại là một người thông minh, Tào Chân Nhi không nói gì nhưng nàng lại hiểu rõ ràng: "Tào Chân Nhi muốn thông qua quan hệ với mình để làm giảm bớt tình cảnh xấu hổ của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc hiện tại!"
- Em mời cô ấy vào đây. Mạc Tiểu Bắc do dự giây lát rồi khẽ nói.
- Tiểu Bắc, chị có bận rộn gì không? Tào Chân Nhi vừa vào cửa thì nở nụ cười vui vẻ chào hỏi.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Tào Chân Nhi mặc áo lông màu xám với gương mặt tràn đầy nụ cười, nàng trầm ngâm giây lát rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện nói: - Mời chị ngồi.
- Hôm nay chị có thời gian không? Tôi nghe nói ở khu trung tâm vừa mới mở một trung tâm thương mại, có bán nhiều quần áo trẻ em rất đẹp. Sau khi nhận ly nước trà từ Tiểu Chung, Tào Chân Nhi khẽ cười lên tiếng đề nghị với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc cảm ứng được sự nịnh nọt của Tào Chân Nhi, tuy nàng không thích nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể dùng giọng qua loa nói: - Hôm nay tôi cũng có nhiều công tác, tôi thấy nên để lần khác thì hay hơn.
- Được rồi, khi nào thì chị có thời gian gọi điện thoại cho tôi? Tôi đến Mật Đông thật sự là suốt ngày không biết làm gì, nếu không thì tôi đến thư viện tỉnh công tác làm bạn với chị được không? Tào Chân Nhi chớp mắt khẽ nói.
Mạc Tiểu Bắc không giỏi phương diện liên hệ với người khác, càng vào tình cảnh này thì nàng càng thích giữ gương mặt lạnh lùng hơn. Sau khi có Tiểu Bảo Nhi thì tính tình của nàng có chút thay đổi, đã thoải mái hơn một chút. Vương Tử Quân cảm thấy chuyển biến này thật sự làm cho mình mở rộng tầm mắt, nhưng trước mặt người ngoài, đặc biệt là đối diện với những người không thích, Mạc Tiểu Bắc căn bản vẫn là đánh chết cái nết không chừa.
Sau khi nói chuyện với Tào Chân Nhi hơn hai mươi phút, Tào Chân Nhi rời đi với bộ dạng vẫn còn chưa thỏa mãn, sau đó Mạc Tiểu Bắc gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ở bên kia đang bàn luận với Trương Tề Bảo, sau khi nghe Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì không khỏi nở nụ cười, nhưng hắn cũng thông cảm cho sự bất đắc dĩ của Tiểu Bắc. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Em là bạn học của Tào Chân Nhi, người ta đi vào Mật Đông thì em cũng nên chiêu đãi một chút, hôm nào đó chúng ta mời bọn họ dùng cơm.
- Anh tình nguyện dùng cơm với bọn họ sao? Mạc Tiểu Bắc biết rõ gút mắc giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, biết rõ trong lòng chồng mình cũng không thích Nguyễn Chấn Nhạc.
Vương Tử Quân cười nói: - Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chúng ta sao lại không có được chút trí tuệ như vậy chứ?
- Hừ, còn cái gì mà trí tuệ? Em thấy anh sợ Nguyễn Chấn Nhạc ở bên này bị ép quá nặng nề, như vậy anh sẽ khó nói với lãnh đạo tuyến trên mà thôi. Mạc Tiểu Bắc nói xong thì cười một tiếng: - Em sẽ sắp xếp, anh nhất định phải đến.
Sau khi cúp điện thoại của Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân suy nghĩ về những lời nói vừa rồi của vợ mình. Mạc Tiểu Bắc giễu cợt một câu thật sự vạch trần tâm tư của Vương Tử Quân, hắn sở dĩ muốn mời cơm Nguyễn Chấn Nhạc, cũng không phải là vì thái độ của Nguyễn Chấn Nhạc, chủ yếu là vì chính mình cần như vậy.
Dưới nhiều tình huống Vương Tử Quân thích làm một người rộng rải sảng khoái, nhưng có một số việc hắn cảm thấy mình khó thể nào bỏ qua chuyện cũ, trong lòng vẫn có tính toán chi li. Ví dụ như sự việc của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn mặc dù không thúc đẩy người bên dưới, thế nhưng cũng tuyệt đối không nói tốt cho Nguyễn Chấn Nhạc.
Bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc tìm đến mình, bộ dạng thỉnh cầu mình giúp đỡ, Vương Tử Quân thật sự cũng không muốn quan tâm, thế nhưng hắn không quan tâm lại có thể làm cho tuyến trên sinh ra ý nghĩ không hay.
- Tiểu Chung, tôi đã nói rồi, cứ nói miệng với tôi về sắp xếp công tác trong ngày là được, cũng không cần phải đánh máy ra làm gì. Mạc Tiểu Bắc khẽ cười nói với cô gái.
Cô gái kia cũng không quá gò bó trước mặt Mạc Tiểu Bắc, nàng nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó dùng giọng nghịch ngợm cười nói: - Chị Tiểu Bắc, nếu tôi dám làm thế thì sẽ bị giám đốc mắng, lần trước em ngồi uống nước đối diện với chị thì bị ông ấy mắng vài ngày.
Cô gái tên Tiểu Chung là thư ký của Mạc Tiểu Bắc, dựa theo cấp bậc của Mạc Tiểu Bắc thì căn bản chưa đến mức có thư ký riêng, tất nhiên chuyện này có thể thây đổi, coi như đó là nhân viên liên lạc vậy.
Trong thư viện vốn không có việc gì, thế cho nên ngay cả giám đốc thư viện cũng không có thư ký, nhưng vị giám đốc thư viện kia lại cho Mạc Tiểu Bắc một thư ký, nói là đảm bảo quản lý tốt thời gian công tác của giám đốc Mạc.
Giám đốc thư viện nói đàng hoàng như vậy thế nhưng Mạc Tiểu Bắc hiểu ý nghĩa thật sự của nó nằm ở đâu, vì thế nàng đã từ chối vài lần. Thế nhưng vị giám đốc thư viện thật sự quá linh hoạt, thay đổi chức vụ của Tiểu Chung, từ nhân viên phụ trách liên lạc thành người chuyên phụ trách công tác của giám đốc Mạc.
Mạc Tiểu Bắc căn bản không làm gì được vị giám đốc thư viện thậm chí còn muốn đưa mình lên để thờ phụng như thế này. Nếu nói không cần thư ký thì người ta sẽ sửa làm nhân viên liên lạc; nếu nói không cần nhân viên liên lạc, người ta sẽ đổi thành nhân viên phụ trách sắp xếp công tác, như vậy anh còn làm gì được? Thế nên Mạc Tiểu Bắc cười khổ một phen, sau đó đành để mặc người ta sắp xếp.
Mạc Tiểu Bắc cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trên ghi hai hàng hành trình, nhưng hành trình này chủ yếu cũng đi lại trong thư viện, thực tế nói một tiếng là được.
- Được rồi, tôi biết rồi. Mạc Tiểu Bắc khoát tay chặn lời Tiểu Chung rồi nói.
Tiểu Chung là một cô gái còn trẻ, thế nên có tính cách căn bản không quan tâm đến nhiều vấn đề, thích nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc. Nhưng bên ngoài còn có một vị giám đốc thư viện nhìn vào chằm chằm, thế cho nên nàng cũng không dám ở bên cạnh Mạc Tiểu Bắc quá lâu.
Khi chuẩn bị rời đi thì Tiểu Chung khẽ nói: - Giám đốc Mạc, người phụ nữ hôm qua đến tìm chị hôm nay lại tới, bây giờ còn đang chờ chị trong phòng khách. Chị xem hôm nay có thời gian không?
Mạc Tiểu Bắc suốt ngày cơ bản đều có thời gian, Tiểu Chung hỏi như vậy thật ra chỉ có một mục đích, đó là muốn xem Mạc Tiểu Bắc có muốn gặp người ta hay không?
Hôm qua hai bên gặp mặt nhau, thái độ của Tào Chân Nhi làm cho Mạc Tiểu Bắc rất vui, thế nhưng hôm nay Tào Chân Nhi lại đến, điều này làm cho Mạc Tiểu Bắc có chút phản cảm.
Tào Chân Nhi đến làm gì, Mạc Tiểu Bắc biết rất rõ. Tuy nàng không quan tâm đến nhiều chuyện chính sự, thế nhưng lại là một người thông minh, Tào Chân Nhi không nói gì nhưng nàng lại hiểu rõ ràng: "Tào Chân Nhi muốn thông qua quan hệ với mình để làm giảm bớt tình cảnh xấu hổ của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc hiện tại!"
- Em mời cô ấy vào đây. Mạc Tiểu Bắc do dự giây lát rồi khẽ nói.
- Tiểu Bắc, chị có bận rộn gì không? Tào Chân Nhi vừa vào cửa thì nở nụ cười vui vẻ chào hỏi.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Tào Chân Nhi mặc áo lông màu xám với gương mặt tràn đầy nụ cười, nàng trầm ngâm giây lát rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện nói: - Mời chị ngồi.
- Hôm nay chị có thời gian không? Tôi nghe nói ở khu trung tâm vừa mới mở một trung tâm thương mại, có bán nhiều quần áo trẻ em rất đẹp. Sau khi nhận ly nước trà từ Tiểu Chung, Tào Chân Nhi khẽ cười lên tiếng đề nghị với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc cảm ứng được sự nịnh nọt của Tào Chân Nhi, tuy nàng không thích nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể dùng giọng qua loa nói: - Hôm nay tôi cũng có nhiều công tác, tôi thấy nên để lần khác thì hay hơn.
- Được rồi, khi nào thì chị có thời gian gọi điện thoại cho tôi? Tôi đến Mật Đông thật sự là suốt ngày không biết làm gì, nếu không thì tôi đến thư viện tỉnh công tác làm bạn với chị được không? Tào Chân Nhi chớp mắt khẽ nói.
Mạc Tiểu Bắc không giỏi phương diện liên hệ với người khác, càng vào tình cảnh này thì nàng càng thích giữ gương mặt lạnh lùng hơn. Sau khi có Tiểu Bảo Nhi thì tính tình của nàng có chút thay đổi, đã thoải mái hơn một chút. Vương Tử Quân cảm thấy chuyển biến này thật sự làm cho mình mở rộng tầm mắt, nhưng trước mặt người ngoài, đặc biệt là đối diện với những người không thích, Mạc Tiểu Bắc căn bản vẫn là đánh chết cái nết không chừa.
Sau khi nói chuyện với Tào Chân Nhi hơn hai mươi phút, Tào Chân Nhi rời đi với bộ dạng vẫn còn chưa thỏa mãn, sau đó Mạc Tiểu Bắc gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ở bên kia đang bàn luận với Trương Tề Bảo, sau khi nghe Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì không khỏi nở nụ cười, nhưng hắn cũng thông cảm cho sự bất đắc dĩ của Tiểu Bắc. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Em là bạn học của Tào Chân Nhi, người ta đi vào Mật Đông thì em cũng nên chiêu đãi một chút, hôm nào đó chúng ta mời bọn họ dùng cơm.
- Anh tình nguyện dùng cơm với bọn họ sao? Mạc Tiểu Bắc biết rõ gút mắc giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, biết rõ trong lòng chồng mình cũng không thích Nguyễn Chấn Nhạc.
Vương Tử Quân cười nói: - Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chúng ta sao lại không có được chút trí tuệ như vậy chứ?
- Hừ, còn cái gì mà trí tuệ? Em thấy anh sợ Nguyễn Chấn Nhạc ở bên này bị ép quá nặng nề, như vậy anh sẽ khó nói với lãnh đạo tuyến trên mà thôi. Mạc Tiểu Bắc nói xong thì cười một tiếng: - Em sẽ sắp xếp, anh nhất định phải đến.
Sau khi cúp điện thoại của Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân suy nghĩ về những lời nói vừa rồi của vợ mình. Mạc Tiểu Bắc giễu cợt một câu thật sự vạch trần tâm tư của Vương Tử Quân, hắn sở dĩ muốn mời cơm Nguyễn Chấn Nhạc, cũng không phải là vì thái độ của Nguyễn Chấn Nhạc, chủ yếu là vì chính mình cần như vậy.
Dưới nhiều tình huống Vương Tử Quân thích làm một người rộng rải sảng khoái, nhưng có một số việc hắn cảm thấy mình khó thể nào bỏ qua chuyện cũ, trong lòng vẫn có tính toán chi li. Ví dụ như sự việc của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn mặc dù không thúc đẩy người bên dưới, thế nhưng cũng tuyệt đối không nói tốt cho Nguyễn Chấn Nhạc.
Bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc tìm đến mình, bộ dạng thỉnh cầu mình giúp đỡ, Vương Tử Quân thật sự cũng không muốn quan tâm, thế nhưng hắn không quan tâm lại có thể làm cho tuyến trên sinh ra ý nghĩ không hay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook