Bí Thư Trùng Sinh
-
Chương 13: Chọc anh vào tổ ong vò vẽ
Vương Tử Quân đột nhiên nổi giận làm cho gương mặt Triệu Liên Sinh chợt trầm xuống, một luồng hàn quang chợt lóe lên trong mắt, nhưng hắn vẫn bảo trì trạng táhi trầm mặc không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lưu Căn Phúc.
Lưu Căn Phúc lúc này đã không còn bộ dạng bất chấp tất cả như vừa rồi, hắn bị bí thư mở lời răn dạy trước mặt bao người, đây chính là tình huống chưa từng xảy ra.
Chống đối hay ngồi xuống? Hai ý nghĩ này cứ bùng lên trong đầu Lưu Căn Phúc, vô tình hắn cảm thấy thật sự đau khổ, giống như một con cá bị sóng đánh lên bờ cát, chỉ biết mấp máy miệng giãy dụa thở hổn hển vài hơi, lúc này chỉ có một nguyện vọng cuối cùng chính là được quay về biển rộng.
Phòng họp chợt yên tĩnh, Lưu Căn Phúc đứng một lát rồi ngồi xuống, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy oán hận, những người quen thuộc hắn đều biết lần này phó chủ tịch Lưu đã thật sự nổi giận.
- Có câu nói rất hay, đó là không điều tra thì không có quyền lên tiếng, đồng chí Căn Phúc, anh nhiệt tình công tác là một điều tốt đáng khẳng định, nhưng mức độ lý luận của anh vẫn còn chưa đủ, hy vọng sau này nên bỏ dài tìm ngắn, liên tục hoàn thiện chính mình.
Vương Tử Quân với hình tượng mạnh mẽ như sấm sét vừa rồi đã giống như trở về tình huống chưa từng có gì phát sinh, âm thanh trở nên nhã nhặn và chậm rãi.
Lưu Căn Phúc vốn đã chuẩn bị sẵn phương án phản kích thế nhưng lúc này đối mặt với bộ dạng điềm nhiên như không của Vương Tử Quân mà không biết phải làm sao, lại càng cảm thấy khó hiểu, giống như một người tung ra hết tất cả sức lực bình sinh nhưng cuối cùng mới phát hiện đối diện chỉ là không khí.
Rõ ràng là chống đối thì vung tay đánh ngay, đến khi tâm ý khó chịu thì lùi sang một bên, để cho anh dù căm tức cũng không có mục tiêu, uất ức chết người.
Ngột ngạ, quá ngột ngạt.
Lưu Căn Phúc cúi đầu không nói gì nhưng khí thế lại xem như giảm đi bảy phần.
Trương Dân Cường khẽ ho một tiếng, sau đó hắn định mở miệng nhưng Vương Tử Quân đã cướp lời:
- Đồng chí Dân Cường, tôi biết rõ anh muốn nói gì, nhưng bây giờ chờ tôi nói xong cái đã.
Vương Tử Quân nói lời không khách khí chính thức ép Trương Dân Cường nuốt những lời muốn nói vào bụng, Trương Dân Cường ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn đã mơ hồ cảm thấy thế cục ngày hôm nay không phải dễ dàng như mình nghĩ.
- Các đồng chí, vừa rồi tôi nói vài lời chẳng qua là phê bình một vị đồng chí làm việc không đúng, nhưng đó cũng chỉ là ngăn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Hơn nữa chúng ta trước nay luôn đi theo nguyên tắc "trước tiên chú trọng giáo dục, sau đó mới áp dụng phương án thay người", nếu không thay đổi mới chính thức thay người mà thôi.
Vương Tử Quân nói rồi đột nhiên vỗ bàn nói:
- Lý Tam Thái, không phải hôm qua mạnh miệng nói dù thế nào cũng không bao giờ có chuyện gì phát sinh sao? Bây giờ sao không đứng lên nói vài lời?
Vương Tử Quân sau khi mắng thẳng vào mặt thì lại dùng lời ngọt ngào an ủi Lưu Căn Phúc, điều này làm cho Lưu Căn Phúc căn bản nói không nên lời, tình huống này hiện rõ trong mắt Lý Tam Thái, làm cho tâm tình thoải mái của hắn chợt căng cứng.
Mối quan hệ giữa Lưu Căn Phúc và Triệu Liên Sinh thật sự là cực kỳ khăng khít, cũng không phải Lý Tam Thái có thể vượt qua được, tuy hắn là em vợ của Triệu Liên Sinh nhưng có vài điều cũng phải hiểu cho rõ, đó chính là nếu mình và Lưu Căn Phúc đều rơi xuống nước, người Triệu Liên Sinh ra tay cứu đầu tiên sẽ không phải là hắn.
Khi Lý Tam Thái cảm thấy bất ổn, còn chưa kịp tỉnh táo thì âm thanh của Vương Tử Quân đã từ trên đài chủ tịch truyền xuống.
Lý Tam Thái đứng lên khỏi ghế với vẻ mặt lo lắng bất an, hắn định mở miệng giải thích vài câu, nhưng thật sự không nói nên lời.
- Thế nào? Tối qua không phải anh tỏ ra rất uy phong sao? Không phải vỗ ngực nói mình không sợ gì cả à? Hôm nay anh nói mình chuyên trị những kẻ không phục, anh thế nào mà không sợ bất kỳ điều gì?
Lý Tam Thái trước nay là kẻ khá nổi tiếng, chưa từng sợ ai, đồng thời chuyên trị những kẻ không phục, tin này cũng được lan truyền trong ủy ban xã. Vì có liên quan đến Triệu Liên Sinh nên bình thường mọi người đều có hai loại thái độ với hắn, hoặc là hùa theo, hoặc là đứng từ xa nhìn mà không tiếp cận, dù hắn có làm ra chuyện gì khác thường cũng chỉ giận mà không dám nói gì. Không ngờ bây giờ Vương Tử Quân lại muốn chọc vào tổ ong vò vẽ này.
Triệu Liên Sinh nắm chặt lấy cây bút trong tay, vẻ mặt cố gắng bảo trì bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại thầm nổi giận. Tục ngữ có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Vương Tử Quân biết rõ Lý Tam Thái là em vợ của mình, lại có ý làm cho Lý Tam Thái xấu mặt trước bao người, đây không phải đang đánh vào mặt mình sao?
Vương Tử Quân vừa tỏ ra căm hận Vương Tử Quân, vừa thầm mắng đứa em không ra gì của mình. Tên khốn kiếp kia ngày thường chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn sinh động hơn cả mình, bây giờ sao lại ỉu xìu không nói lời nào rồi?
Bộ dạng lúng ta lúng túng của Lý Tam Thái càng làm cho Triệu Liên Sinh nổi giận, Lý Tam Thái ơi là Lý Tam Thái, bình thường không phải lớn tiếng hống hánh sao? Vào thời điểm quan trọng thì ngây ngốc như vậy à? Con bà nó đúng là không ra gì, dù ông có ý muốn che chở thì mày cũng đừng tỏ ra quá bị động và uất ức như vậy chứ?
"Không thể được, mình cần phải cứu tên khốn kia, dù thế nào thì hôm nay cũng không thể cho Vương Tử Quân thành công, nếu để cho đối phương thực hiện được, sợ rằng uy tín và địa vị của mình sẽ bị ảnh hưởng chưa từng có!"
Vương Tử Quân tuy đang nã đạn pháo về phía Lý Tam Thái nhưng dư quang khóe mắt vẫn tùy ý quẩn quanh người Triệu Liên Sinh. Lý Tam Thái chẳng qua chỉ là một con tốt ném qua sông mà thôi, đối thủ thật sự của hắn là Triệu Liên Sinh, lúc này hắn múa kiếm đã sắp có hiệu quả.
Vương Tử Quân biết rõ Triệu Liên Sinh đã ngồi không yên, hắn nhíu mày, thế là vỗ mạnh xuống bàn nói:
- Chưa nói đến chuyện anh tự nhiên đánh con nhà người ta, còn bắt người ta phải đóng phạt hai ngàn đồng. Lý Tam Thái, anh còn quy củ gì không? Ai cho anh quyền để có thể làm loạn như vậy?
- Bí thư Vương, tôi...Tôi không bắt anh ta bồi thường hai ngàn, tôi chỉ bắt anh ta bồi thường hai trăm mà thôi...
Sau khi nghe được lời răn dạy của Vương Tử Quân, Lý Tam Thái chợt nôn nóng, đồng thời mở miệng cải chính.
Lý Tam Thái mở miệng thì Vương Tử Quân thầm cười trộm, lúc này đại cục đã định, Triệu Liên Sinh dù có thể khống chế toàn bộ ủy ban xã cũng không còn tác dụng gì nữa. nguồn qtruyen.net
Triệu Liên Sinh đang thầm nghĩ nên làm sao để mở miệng giải vây cho Lý Tam Thái, hắn nghe lời giải thích của cậu em vợ mà thiếu chút nữa thì ngất đi. Cậu em vợ này đúng là giỏi phá hoại hơn thành công, cũng không phải là đầu heo, rõ ràng là đầu lừa, cũng không biết đó là câu nói gài bẫy của Vương Tử Quân sao?
- Hì hì.
Những tiếng cười chợt vang lên trong đám cán bộ bên dưới, nhưng chủ nhân của tiếng cười chợt ý thức được vấn đề, thế là tranh thủ ngậm miệng lại.
Đám cán bộ lúc này ngồi rất nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng, những cán bộ có kinh nghiệm đã ý thức được sự việc hôm nay không đơn giản. Vị bí thư kia rõ ràng là một con sư tử vừa mới thức tỉnh, muốn phát uy, không phải đang muốn dùng Lý Tam Thái để lập uy sao?
Lưu Căn Phúc lúc này đã không còn bộ dạng bất chấp tất cả như vừa rồi, hắn bị bí thư mở lời răn dạy trước mặt bao người, đây chính là tình huống chưa từng xảy ra.
Chống đối hay ngồi xuống? Hai ý nghĩ này cứ bùng lên trong đầu Lưu Căn Phúc, vô tình hắn cảm thấy thật sự đau khổ, giống như một con cá bị sóng đánh lên bờ cát, chỉ biết mấp máy miệng giãy dụa thở hổn hển vài hơi, lúc này chỉ có một nguyện vọng cuối cùng chính là được quay về biển rộng.
Phòng họp chợt yên tĩnh, Lưu Căn Phúc đứng một lát rồi ngồi xuống, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy oán hận, những người quen thuộc hắn đều biết lần này phó chủ tịch Lưu đã thật sự nổi giận.
- Có câu nói rất hay, đó là không điều tra thì không có quyền lên tiếng, đồng chí Căn Phúc, anh nhiệt tình công tác là một điều tốt đáng khẳng định, nhưng mức độ lý luận của anh vẫn còn chưa đủ, hy vọng sau này nên bỏ dài tìm ngắn, liên tục hoàn thiện chính mình.
Vương Tử Quân với hình tượng mạnh mẽ như sấm sét vừa rồi đã giống như trở về tình huống chưa từng có gì phát sinh, âm thanh trở nên nhã nhặn và chậm rãi.
Lưu Căn Phúc vốn đã chuẩn bị sẵn phương án phản kích thế nhưng lúc này đối mặt với bộ dạng điềm nhiên như không của Vương Tử Quân mà không biết phải làm sao, lại càng cảm thấy khó hiểu, giống như một người tung ra hết tất cả sức lực bình sinh nhưng cuối cùng mới phát hiện đối diện chỉ là không khí.
Rõ ràng là chống đối thì vung tay đánh ngay, đến khi tâm ý khó chịu thì lùi sang một bên, để cho anh dù căm tức cũng không có mục tiêu, uất ức chết người.
Ngột ngạ, quá ngột ngạt.
Lưu Căn Phúc cúi đầu không nói gì nhưng khí thế lại xem như giảm đi bảy phần.
Trương Dân Cường khẽ ho một tiếng, sau đó hắn định mở miệng nhưng Vương Tử Quân đã cướp lời:
- Đồng chí Dân Cường, tôi biết rõ anh muốn nói gì, nhưng bây giờ chờ tôi nói xong cái đã.
Vương Tử Quân nói lời không khách khí chính thức ép Trương Dân Cường nuốt những lời muốn nói vào bụng, Trương Dân Cường ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn đã mơ hồ cảm thấy thế cục ngày hôm nay không phải dễ dàng như mình nghĩ.
- Các đồng chí, vừa rồi tôi nói vài lời chẳng qua là phê bình một vị đồng chí làm việc không đúng, nhưng đó cũng chỉ là ngăn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Hơn nữa chúng ta trước nay luôn đi theo nguyên tắc "trước tiên chú trọng giáo dục, sau đó mới áp dụng phương án thay người", nếu không thay đổi mới chính thức thay người mà thôi.
Vương Tử Quân nói rồi đột nhiên vỗ bàn nói:
- Lý Tam Thái, không phải hôm qua mạnh miệng nói dù thế nào cũng không bao giờ có chuyện gì phát sinh sao? Bây giờ sao không đứng lên nói vài lời?
Vương Tử Quân sau khi mắng thẳng vào mặt thì lại dùng lời ngọt ngào an ủi Lưu Căn Phúc, điều này làm cho Lưu Căn Phúc căn bản nói không nên lời, tình huống này hiện rõ trong mắt Lý Tam Thái, làm cho tâm tình thoải mái của hắn chợt căng cứng.
Mối quan hệ giữa Lưu Căn Phúc và Triệu Liên Sinh thật sự là cực kỳ khăng khít, cũng không phải Lý Tam Thái có thể vượt qua được, tuy hắn là em vợ của Triệu Liên Sinh nhưng có vài điều cũng phải hiểu cho rõ, đó chính là nếu mình và Lưu Căn Phúc đều rơi xuống nước, người Triệu Liên Sinh ra tay cứu đầu tiên sẽ không phải là hắn.
Khi Lý Tam Thái cảm thấy bất ổn, còn chưa kịp tỉnh táo thì âm thanh của Vương Tử Quân đã từ trên đài chủ tịch truyền xuống.
Lý Tam Thái đứng lên khỏi ghế với vẻ mặt lo lắng bất an, hắn định mở miệng giải thích vài câu, nhưng thật sự không nói nên lời.
- Thế nào? Tối qua không phải anh tỏ ra rất uy phong sao? Không phải vỗ ngực nói mình không sợ gì cả à? Hôm nay anh nói mình chuyên trị những kẻ không phục, anh thế nào mà không sợ bất kỳ điều gì?
Lý Tam Thái trước nay là kẻ khá nổi tiếng, chưa từng sợ ai, đồng thời chuyên trị những kẻ không phục, tin này cũng được lan truyền trong ủy ban xã. Vì có liên quan đến Triệu Liên Sinh nên bình thường mọi người đều có hai loại thái độ với hắn, hoặc là hùa theo, hoặc là đứng từ xa nhìn mà không tiếp cận, dù hắn có làm ra chuyện gì khác thường cũng chỉ giận mà không dám nói gì. Không ngờ bây giờ Vương Tử Quân lại muốn chọc vào tổ ong vò vẽ này.
Triệu Liên Sinh nắm chặt lấy cây bút trong tay, vẻ mặt cố gắng bảo trì bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại thầm nổi giận. Tục ngữ có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Vương Tử Quân biết rõ Lý Tam Thái là em vợ của mình, lại có ý làm cho Lý Tam Thái xấu mặt trước bao người, đây không phải đang đánh vào mặt mình sao?
Vương Tử Quân vừa tỏ ra căm hận Vương Tử Quân, vừa thầm mắng đứa em không ra gì của mình. Tên khốn kiếp kia ngày thường chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn sinh động hơn cả mình, bây giờ sao lại ỉu xìu không nói lời nào rồi?
Bộ dạng lúng ta lúng túng của Lý Tam Thái càng làm cho Triệu Liên Sinh nổi giận, Lý Tam Thái ơi là Lý Tam Thái, bình thường không phải lớn tiếng hống hánh sao? Vào thời điểm quan trọng thì ngây ngốc như vậy à? Con bà nó đúng là không ra gì, dù ông có ý muốn che chở thì mày cũng đừng tỏ ra quá bị động và uất ức như vậy chứ?
"Không thể được, mình cần phải cứu tên khốn kia, dù thế nào thì hôm nay cũng không thể cho Vương Tử Quân thành công, nếu để cho đối phương thực hiện được, sợ rằng uy tín và địa vị của mình sẽ bị ảnh hưởng chưa từng có!"
Vương Tử Quân tuy đang nã đạn pháo về phía Lý Tam Thái nhưng dư quang khóe mắt vẫn tùy ý quẩn quanh người Triệu Liên Sinh. Lý Tam Thái chẳng qua chỉ là một con tốt ném qua sông mà thôi, đối thủ thật sự của hắn là Triệu Liên Sinh, lúc này hắn múa kiếm đã sắp có hiệu quả.
Vương Tử Quân biết rõ Triệu Liên Sinh đã ngồi không yên, hắn nhíu mày, thế là vỗ mạnh xuống bàn nói:
- Chưa nói đến chuyện anh tự nhiên đánh con nhà người ta, còn bắt người ta phải đóng phạt hai ngàn đồng. Lý Tam Thái, anh còn quy củ gì không? Ai cho anh quyền để có thể làm loạn như vậy?
- Bí thư Vương, tôi...Tôi không bắt anh ta bồi thường hai ngàn, tôi chỉ bắt anh ta bồi thường hai trăm mà thôi...
Sau khi nghe được lời răn dạy của Vương Tử Quân, Lý Tam Thái chợt nôn nóng, đồng thời mở miệng cải chính.
Lý Tam Thái mở miệng thì Vương Tử Quân thầm cười trộm, lúc này đại cục đã định, Triệu Liên Sinh dù có thể khống chế toàn bộ ủy ban xã cũng không còn tác dụng gì nữa. nguồn qtruyen.net
Triệu Liên Sinh đang thầm nghĩ nên làm sao để mở miệng giải vây cho Lý Tam Thái, hắn nghe lời giải thích của cậu em vợ mà thiếu chút nữa thì ngất đi. Cậu em vợ này đúng là giỏi phá hoại hơn thành công, cũng không phải là đầu heo, rõ ràng là đầu lừa, cũng không biết đó là câu nói gài bẫy của Vương Tử Quân sao?
- Hì hì.
Những tiếng cười chợt vang lên trong đám cán bộ bên dưới, nhưng chủ nhân của tiếng cười chợt ý thức được vấn đề, thế là tranh thủ ngậm miệng lại.
Đám cán bộ lúc này ngồi rất nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng, những cán bộ có kinh nghiệm đã ý thức được sự việc hôm nay không đơn giản. Vị bí thư kia rõ ràng là một con sư tử vừa mới thức tỉnh, muốn phát uy, không phải đang muốn dùng Lý Tam Thái để lập uy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook